Lời tác giả:
Update ~*^^*
Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người dành cho đại thúc nha~! Cuối cùng thì “Mùa thứ năm” cũng end rồi~ rải hoa~~ >_<
Thật ra thì Tiểu Tùng tính viết truyện ngược cơ… nhưng không biết sao… lại thành như bây giờ…
(Đấm ngực giậm chân) Tâm địa của iem không đủ ác~~~ OT2
Cảm ơn sư tử của Mafald (cảm ơn mong đợi của bác nha >_<) cũng cảm ơn sư tử của Nguyệt Độc (cuối cùng thì cũng chuyển đến cho chú Tống rồi~ =W=)
Một lần nữa cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, với tất cả comment thảo luận, vote trong khách phòng luôn nhá, hôn hôn~ ôm chặt! =333=
Warning: Có H+ (nhẹ)
Chuyện đính hôn còn dễ giải quyết hơn so với tưởng tượng của Thẩm Nhiên Phi nữa.
Đang lúc Thẩm Nhiên Phi suy nghĩ xem nên mở lời như thế nào, Ngả Thục đã khơi chuyện trước, hỏi hắn có phải muốn hủy hôn không, hại hắn lúc đó ngớ người một lúc lâu, mới hỏi một câu, “Sao em biết?”
Hỏi xong mới thấy IQ mình thấp xuống hẳn, sao cái câu ngu ngốc như vậy mà cũng hỏi được, ít nhiều gì cũng phải có chút tiếc nuối mới đúng chứ.
Thế nhưng tâm trạng hắn tốt đến mức muốn giấu cũng không giấu được, khóe mắt đuôi mày đều như hoa nở mùa xuân.
Đến chia tay mà mặt mày hớn ha hớn hở, Ngả Thục nhìn mà hơi không vui rồi.
“Tại vì em thấy anh hoàn toàn không có gì là thích em cả, trước giờ anh đối xử với em cứ như là con nít ấy, nên em nghĩ là anh bị người nhà ép cưới.” Ngả Thục uống một hớp trà sữa, hờ hững đặt ly cà phê Thẩm Nhiên Phi order dùm mình sang một bên, xưa giờ cô ghét uống cà phê, mà Thẩm Nhiên Phi cứ gọi cà phê cho cô, cuối cùng thì không còn phải miễn cưỡng nữa, “Em có thích một anh kia, nên em thật sự rất mừng vì anh đã nói chuyện này trước.”
Thẩm Nhiên Phi gật gù, “Chúc em hạnh phúc.”
“Khó nói lắm, nhiều trở ngại quá…” Ngả Thục lắc đầu một cái, cười cười, “Nhưng mà giải quyết được cái hố to như anh, cũng là chuyện đáng mừng rồi.”
“Này, trước đây em cũng độc miệng như vậy sao?” Thẩm Nhiên Phi không khỏi bật cười nói, “Nếu như ngay từ đầu em như thế này, thì anh sẽ không đính hôn với em đâu.”
“Ý của anh là lỗi của em?”
“… không phải như thế.”
Hai người thương lượng thêm một thời gian ngắn xong thì tạm biệt, sau đó Thẩm Nhiên Phi còn rất là thân sĩ đưa Ngả Thục về nhà.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, hắn còn hơi hoảng hốt khó tin, có cảm giác như vận xui đã đến hạn.
Rồi lập tức quay đầu đi tìm Tống Vũ.
Vẫn là quần áo phẳng phiu, từ tóc đến giày không chê vào đâu được.
Đột nhiên Thẩm Nhiên Phi có ảo giác như mình vừa quay ngược thời gian, trở về cái ngày tham gia tiệc đứng ở nhà Tần Lập Vân nửa năm trước.
Chuyện nửa năm nay như chưa từng xảy ra, nhưng bây giờ hắn đang trong trạng thái vô cùng kích động chuẩn bị đi gặp nửa kia của hắn, tâm tình tẻ nhạt sáu tháng trước đã bị đánh bay hoàn toàn.
Tống Vũ đã nhận được điện thoại của hắn từ sớm, nghe được tiêng xe hắn đến, vội vàng chạy tới bệ cửa sổ nhìn ngó xung quanh.
Quả nhiên là Thẩm Nhiên Phi, tên nhóc đẹp trai ngông cuồng đến tự đại bước xuống xe, lấy ở sau xe ra một bó hoa hồng thật to, sau đó ngẩng đầu lên nhìn y cười, hoàn toàn là dáng điệu mê đắm mê đuối.
Tống Vũ canh chuẩn thời gian di ra mở cửa, nhìn khuôn mặt ngốc nghếch trên bó hoa hồng, không nhịn được hỏi hắn, “Bó hoa này của cậu không lẽ là bị cô nàng đó trả lại chứ?”
“Đương nhiên không phải rồi, là mua tặng cho anh đó.” Thẩm Nhiên Phi vẫn cứ cười lách người từ bên cạnh Tống Vũ chen vào, nhìn y đóng cửa lại, sau đó lại cười nói, “Chỉ mua một lần này thôi, lần sau sẽ mua thứ gì thực dụng hơn.”
Tống Vũ gật gù, “Cậu đúng là biết tôi muốn nói gì.”
“Đó là tất nhiên.”
Thẩm Nhiên Phi khá là kiêu ngạo ưỡn ngực thẳng lưng lên, chọc Tống Vũ bật cười thành tiếng.
Cuối cùng thì bó hoa đó không có chỗ nào hợp lí để đặt, đành phải gỡ giấy gói cắm trong chai coca.
Thẩm Nhiên Phi vuốt mũi, nhìn bó hoa hồng cắm trong chai coca mới cắt ra, thật ra thì… bởi vì bó hoa rất to, nên rất dễ làm cho người ta bỏ qua cái bình cắm.
“Hôm nay người thuê chung với anh không ở nhà sao?”
Tống Vũ từ trong phòng bếp thò đầu ra, “Tôi nhờ cậu ta ra ngoài ở đỡ rồi.”
Thẩm Nhiên Phi vừa nghe, lập tức lịch bịch chạy vào trong bếp, ghét sát cạnh cửa, “Vậy tối nay có về không?”
Tống Vũ quay đầu cười, “Không biết.”
Trong phút chốc, vẻ mặt Thẩm Nhiên Phi khiến y có cảm giác như trên đầu Thẩm Nhiên Phi vừa mới mọc ra một đôi tai xù lông, có hai chiếc răng nanh nhỏ nhè ra ngoài, và cả một cái đuôi ngoe nguẩy sau lưng.
Một bữa cơm trong không khí mờ ám không rõ.
Thẩm Nhiên Phi khi thì gắp rau, khi thì gắp thịt cho y, một lúc sau lại lấy chân cọ lên đùi y.
Tống Vũ bị quấy rầy đến ăn cơm cũng không, dọn bàn ăn xong thì đi rửa bát, còn thì Thẩm Nhiên Phi đã không thể chờ được nữa vọt vào phòng tắm.
Tống Vũ rửa chén xong, mà Thẩm Nhiên Phi vẫn chưa tắm xong.
Khi Tống Vũ trải giường xong vừa mới ngồi xuống không được bao lâu, thì đột nhiên nghe tiếng Thẩm Nhiên Phi đứng trong phòng tắm gọi với ra, “Em quên mang đồ ngủ rồi!”
Tống Vũ đành phải đứng lên, kéo ngăn ra, lấy bộ đồ ngủ lần trước hắn mới mặc ra.
Gõ gõ cửa phòng tắm, Thẩm Nhiên Phi kéo cửa ra, hé đầu cùng một cánh tay.
Tống Vũ cười đưa tay, Thẩm Nhiên Phi cũng cười kéo tay lại.
Tống Vũ ngẩng đầu, Thẩm Nhiên Phi thoáng cái đã kéo y vào trong căn phòng tắm nhỏ hẹp.
Không gian trong phòng tắm rất nhỏ, hai người đàn ông đứng chung lập tức lắp đầy căn phòng, đến xoay người chút thôi cũng đã rất khó khăn.
Tống Vũ nhìn Thẩm Nhiên Phi, giơ tay lên, “Đồ ngủ của.”
Thẩm Nhiên Phi nắm tay y, để đồ ngủ qua một bên, một tay khác ôm lấy eo Tống Vũ nhẹ nhàng ma sát.
Tống Vũ nhìn khuôn mặt càng lúc càng tiến đến gần, bỗng nhiên thở dài một hơi, khẽ mỉm cười.
Thẩm Nhiên Phi ngơ ngác nhìn nét cười trên mặt y, chỉ trong nháy mắt, đã phải chào đón một nụ hôn sâu.
Trong giây phút bị y hôn đó, Thẩm Nhiên Phi hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã chuyển sang tiến cống.
Gắn bó quấn quýt, qua một hồi quyến luyến càng khiến Thẩm Nhiên Phi càng thêm miệng khô lưỡi khô.
Liếm bên tai y, tay bắt đầu lần vào trong áo y, trắng trợn xoa xoa.
Tiếng va chạm nhẹ nhàng vang lên, Tống Vũ bị Thẩm Nhiên Phi đẩy lên cửa phòng tắm.
Thông qua kẽ hở, Tống Vũ nở nụ cười, “Ở ngay đây sao?”
“Chỗ nào thì hợp lí hơn…?”
Thẩm Nhiên Phi nhẹ giọng nói bên tai Tống Vũ, vừa kéo lỏng cài thắt lưng Tống Vũ.
Tống Vũ nhìn thoáng qua cái bồn cầu kế bên, “Lên giường đi.”
“Được.” Thẩm Nhiên Phi luồn tay ra sau mở cửa, một đường dây dưa với Tống Vũ, ngã lên giường.
“Bây giờ có thể không…” Cổ họng Thẩm Nhiên Phi bị lửa dục vọng đốt đến khản đặc.
Tống Vũ không lên tiếng, nằm trên giường giương mắt nhìn hắn.
Thẩm Nhiên Phi thăm dò hôn, không bị từ chối, thế là quần áo y, mở cài quần tây, kéo khóa kéo, bàn tay thò đi vào, cách quần lót nhẹ nhàng nhào nặn.
Cơ thể Tống Vũ hơi giật giật, giọng mũi khe khẽ càng làm Thẩm Nhiên Phi gấp gáp cọ qua cọ lại người y.
Tình yêu đã lâu không thấy như ngọn lửa mạnh đốt cháy hai người đàn ông cấm dục nhiều ngày.
Tứ chi quấn quýt còn kịch liệt hơn cả trong tưởng tượng, khi cả hai cùng lõa thể, Tống Vũ thở hổn hển ôm Thẩm Nhiên Phi, “Tắt đèn đi.”
Thông cảm cho sự khuôn phép của y, Thẩm Nhiên Phi để trần cơ thể lòng như lửa đốt chạy đi tắt đèn, lại bịch bịch chạy về trong bóng tối.
Khoảnh khắc tiến vào trong Tống Vũ, Thẩm Nhiên Phi có cảm giác thỏa mãn đến la thường.
Hắn ôm vai y, nhiều lần hôn môi y, thời điểm y không nhịn được bật lên tiếng rên rỉ nâng sống lưng y lên, tựa lên đầu vai y, liếm vành tai y nhẹ nhàng thở dốc, một tay khác an ủi dục vọng đang tăng vọt giống như mình của y.
Trong đêm tối, bóng người chồng lên nhau chập trùng dưới ánh trăng, rung động nguyên thủy mang theo xuân sắc lan tràn khắp phòng.
Sáng ngày hôm sau, lúc Thẩm Nhiên Phi tỉnh lại còn chuyên tâm quấn quít Tống Vũ.
Nhìn khuôn mặt say ngủ của y không khỏi bật cười.
Hắn muốn thật nhiều năm sau y cũng sẽ nhớ rằng, hai người đã quen nhau giữa một mùa ấm áp này.
Chỉ vì một màn cá cược nhàm chán, thành tựu lại là một đoạn tình cảm đặc sắc.
Thẩm Nhiên Phi một lần nữa nhắm mắt lại, hơi điều chỉnh tư thế siết chặt cánh tay mình, lắng nghe tiếng hít thở của Tống Vũ lần nữa thiếp đi.
Đây là một mùa yêu.
Khác với bốn mùa xuân hạ thu đông.
Bất tri bất giác bỗng xuất hiện một mùa thứ năm.
─ hết ─
Update ~*^^*
Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người dành cho đại thúc nha~! Cuối cùng thì “Mùa thứ năm” cũng end rồi~ rải hoa~~ >_<
Thật ra thì Tiểu Tùng tính viết truyện ngược cơ… nhưng không biết sao… lại thành như bây giờ…
(Đấm ngực giậm chân) Tâm địa của iem không đủ ác~~~ OT2
Cảm ơn sư tử của Mafald (cảm ơn mong đợi của bác nha >_<) cũng cảm ơn sư tử của Nguyệt Độc (cuối cùng thì cũng chuyển đến cho chú Tống rồi~ =W=)
Một lần nữa cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, với tất cả comment thảo luận, vote trong khách phòng luôn nhá, hôn hôn~ ôm chặt! =333=
Warning: Có H+ (nhẹ)
Chuyện đính hôn còn dễ giải quyết hơn so với tưởng tượng của Thẩm Nhiên Phi nữa.
Đang lúc Thẩm Nhiên Phi suy nghĩ xem nên mở lời như thế nào, Ngả Thục đã khơi chuyện trước, hỏi hắn có phải muốn hủy hôn không, hại hắn lúc đó ngớ người một lúc lâu, mới hỏi một câu, “Sao em biết?”
Hỏi xong mới thấy IQ mình thấp xuống hẳn, sao cái câu ngu ngốc như vậy mà cũng hỏi được, ít nhiều gì cũng phải có chút tiếc nuối mới đúng chứ.
Thế nhưng tâm trạng hắn tốt đến mức muốn giấu cũng không giấu được, khóe mắt đuôi mày đều như hoa nở mùa xuân.
Đến chia tay mà mặt mày hớn ha hớn hở, Ngả Thục nhìn mà hơi không vui rồi.
“Tại vì em thấy anh hoàn toàn không có gì là thích em cả, trước giờ anh đối xử với em cứ như là con nít ấy, nên em nghĩ là anh bị người nhà ép cưới.” Ngả Thục uống một hớp trà sữa, hờ hững đặt ly cà phê Thẩm Nhiên Phi order dùm mình sang một bên, xưa giờ cô ghét uống cà phê, mà Thẩm Nhiên Phi cứ gọi cà phê cho cô, cuối cùng thì không còn phải miễn cưỡng nữa, “Em có thích một anh kia, nên em thật sự rất mừng vì anh đã nói chuyện này trước.”
Thẩm Nhiên Phi gật gù, “Chúc em hạnh phúc.”
“Khó nói lắm, nhiều trở ngại quá…” Ngả Thục lắc đầu một cái, cười cười, “Nhưng mà giải quyết được cái hố to như anh, cũng là chuyện đáng mừng rồi.”
“Này, trước đây em cũng độc miệng như vậy sao?” Thẩm Nhiên Phi không khỏi bật cười nói, “Nếu như ngay từ đầu em như thế này, thì anh sẽ không đính hôn với em đâu.”
“Ý của anh là lỗi của em?”
“… không phải như thế.”
Hai người thương lượng thêm một thời gian ngắn xong thì tạm biệt, sau đó Thẩm Nhiên Phi còn rất là thân sĩ đưa Ngả Thục về nhà.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, hắn còn hơi hoảng hốt khó tin, có cảm giác như vận xui đã đến hạn.
Rồi lập tức quay đầu đi tìm Tống Vũ.
Vẫn là quần áo phẳng phiu, từ tóc đến giày không chê vào đâu được.
Đột nhiên Thẩm Nhiên Phi có ảo giác như mình vừa quay ngược thời gian, trở về cái ngày tham gia tiệc đứng ở nhà Tần Lập Vân nửa năm trước.
Chuyện nửa năm nay như chưa từng xảy ra, nhưng bây giờ hắn đang trong trạng thái vô cùng kích động chuẩn bị đi gặp nửa kia của hắn, tâm tình tẻ nhạt sáu tháng trước đã bị đánh bay hoàn toàn.
Tống Vũ đã nhận được điện thoại của hắn từ sớm, nghe được tiêng xe hắn đến, vội vàng chạy tới bệ cửa sổ nhìn ngó xung quanh.
Quả nhiên là Thẩm Nhiên Phi, tên nhóc đẹp trai ngông cuồng đến tự đại bước xuống xe, lấy ở sau xe ra một bó hoa hồng thật to, sau đó ngẩng đầu lên nhìn y cười, hoàn toàn là dáng điệu mê đắm mê đuối.
Tống Vũ canh chuẩn thời gian di ra mở cửa, nhìn khuôn mặt ngốc nghếch trên bó hoa hồng, không nhịn được hỏi hắn, “Bó hoa này của cậu không lẽ là bị cô nàng đó trả lại chứ?”
“Đương nhiên không phải rồi, là mua tặng cho anh đó.” Thẩm Nhiên Phi vẫn cứ cười lách người từ bên cạnh Tống Vũ chen vào, nhìn y đóng cửa lại, sau đó lại cười nói, “Chỉ mua một lần này thôi, lần sau sẽ mua thứ gì thực dụng hơn.”
Tống Vũ gật gù, “Cậu đúng là biết tôi muốn nói gì.”
“Đó là tất nhiên.”
Thẩm Nhiên Phi khá là kiêu ngạo ưỡn ngực thẳng lưng lên, chọc Tống Vũ bật cười thành tiếng.
Cuối cùng thì bó hoa đó không có chỗ nào hợp lí để đặt, đành phải gỡ giấy gói cắm trong chai coca.
Thẩm Nhiên Phi vuốt mũi, nhìn bó hoa hồng cắm trong chai coca mới cắt ra, thật ra thì… bởi vì bó hoa rất to, nên rất dễ làm cho người ta bỏ qua cái bình cắm.
“Hôm nay người thuê chung với anh không ở nhà sao?”
Tống Vũ từ trong phòng bếp thò đầu ra, “Tôi nhờ cậu ta ra ngoài ở đỡ rồi.”
Thẩm Nhiên Phi vừa nghe, lập tức lịch bịch chạy vào trong bếp, ghét sát cạnh cửa, “Vậy tối nay có về không?”
Tống Vũ quay đầu cười, “Không biết.”
Trong phút chốc, vẻ mặt Thẩm Nhiên Phi khiến y có cảm giác như trên đầu Thẩm Nhiên Phi vừa mới mọc ra một đôi tai xù lông, có hai chiếc răng nanh nhỏ nhè ra ngoài, và cả một cái đuôi ngoe nguẩy sau lưng.
Một bữa cơm trong không khí mờ ám không rõ.
Thẩm Nhiên Phi khi thì gắp rau, khi thì gắp thịt cho y, một lúc sau lại lấy chân cọ lên đùi y.
Tống Vũ bị quấy rầy đến ăn cơm cũng không, dọn bàn ăn xong thì đi rửa bát, còn thì Thẩm Nhiên Phi đã không thể chờ được nữa vọt vào phòng tắm.
Tống Vũ rửa chén xong, mà Thẩm Nhiên Phi vẫn chưa tắm xong.
Khi Tống Vũ trải giường xong vừa mới ngồi xuống không được bao lâu, thì đột nhiên nghe tiếng Thẩm Nhiên Phi đứng trong phòng tắm gọi với ra, “Em quên mang đồ ngủ rồi!”
Tống Vũ đành phải đứng lên, kéo ngăn ra, lấy bộ đồ ngủ lần trước hắn mới mặc ra.
Gõ gõ cửa phòng tắm, Thẩm Nhiên Phi kéo cửa ra, hé đầu cùng một cánh tay.
Tống Vũ cười đưa tay, Thẩm Nhiên Phi cũng cười kéo tay lại.
Tống Vũ ngẩng đầu, Thẩm Nhiên Phi thoáng cái đã kéo y vào trong căn phòng tắm nhỏ hẹp.
Không gian trong phòng tắm rất nhỏ, hai người đàn ông đứng chung lập tức lắp đầy căn phòng, đến xoay người chút thôi cũng đã rất khó khăn.
Tống Vũ nhìn Thẩm Nhiên Phi, giơ tay lên, “Đồ ngủ của.”
Thẩm Nhiên Phi nắm tay y, để đồ ngủ qua một bên, một tay khác ôm lấy eo Tống Vũ nhẹ nhàng ma sát.
Tống Vũ nhìn khuôn mặt càng lúc càng tiến đến gần, bỗng nhiên thở dài một hơi, khẽ mỉm cười.
Thẩm Nhiên Phi ngơ ngác nhìn nét cười trên mặt y, chỉ trong nháy mắt, đã phải chào đón một nụ hôn sâu.
Trong giây phút bị y hôn đó, Thẩm Nhiên Phi hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã chuyển sang tiến cống.
Gắn bó quấn quýt, qua một hồi quyến luyến càng khiến Thẩm Nhiên Phi càng thêm miệng khô lưỡi khô.
Liếm bên tai y, tay bắt đầu lần vào trong áo y, trắng trợn xoa xoa.
Tiếng va chạm nhẹ nhàng vang lên, Tống Vũ bị Thẩm Nhiên Phi đẩy lên cửa phòng tắm.
Thông qua kẽ hở, Tống Vũ nở nụ cười, “Ở ngay đây sao?”
“Chỗ nào thì hợp lí hơn…?”
Thẩm Nhiên Phi nhẹ giọng nói bên tai Tống Vũ, vừa kéo lỏng cài thắt lưng Tống Vũ.
Tống Vũ nhìn thoáng qua cái bồn cầu kế bên, “Lên giường đi.”
“Được.” Thẩm Nhiên Phi luồn tay ra sau mở cửa, một đường dây dưa với Tống Vũ, ngã lên giường.
“Bây giờ có thể không…” Cổ họng Thẩm Nhiên Phi bị lửa dục vọng đốt đến khản đặc.
Tống Vũ không lên tiếng, nằm trên giường giương mắt nhìn hắn.
Thẩm Nhiên Phi thăm dò hôn, không bị từ chối, thế là quần áo y, mở cài quần tây, kéo khóa kéo, bàn tay thò đi vào, cách quần lót nhẹ nhàng nhào nặn.
Cơ thể Tống Vũ hơi giật giật, giọng mũi khe khẽ càng làm Thẩm Nhiên Phi gấp gáp cọ qua cọ lại người y.
Tình yêu đã lâu không thấy như ngọn lửa mạnh đốt cháy hai người đàn ông cấm dục nhiều ngày.
Tứ chi quấn quýt còn kịch liệt hơn cả trong tưởng tượng, khi cả hai cùng lõa thể, Tống Vũ thở hổn hển ôm Thẩm Nhiên Phi, “Tắt đèn đi.”
Thông cảm cho sự khuôn phép của y, Thẩm Nhiên Phi để trần cơ thể lòng như lửa đốt chạy đi tắt đèn, lại bịch bịch chạy về trong bóng tối.
Khoảnh khắc tiến vào trong Tống Vũ, Thẩm Nhiên Phi có cảm giác thỏa mãn đến la thường.
Hắn ôm vai y, nhiều lần hôn môi y, thời điểm y không nhịn được bật lên tiếng rên rỉ nâng sống lưng y lên, tựa lên đầu vai y, liếm vành tai y nhẹ nhàng thở dốc, một tay khác an ủi dục vọng đang tăng vọt giống như mình của y.
Trong đêm tối, bóng người chồng lên nhau chập trùng dưới ánh trăng, rung động nguyên thủy mang theo xuân sắc lan tràn khắp phòng.
Sáng ngày hôm sau, lúc Thẩm Nhiên Phi tỉnh lại còn chuyên tâm quấn quít Tống Vũ.
Nhìn khuôn mặt say ngủ của y không khỏi bật cười.
Hắn muốn thật nhiều năm sau y cũng sẽ nhớ rằng, hai người đã quen nhau giữa một mùa ấm áp này.
Chỉ vì một màn cá cược nhàm chán, thành tựu lại là một đoạn tình cảm đặc sắc.
Thẩm Nhiên Phi một lần nữa nhắm mắt lại, hơi điều chỉnh tư thế siết chặt cánh tay mình, lắng nghe tiếng hít thở của Tống Vũ lần nữa thiếp đi.
Đây là một mùa yêu.
Khác với bốn mùa xuân hạ thu đông.
Bất tri bất giác bỗng xuất hiện một mùa thứ năm.
─ hết ─