Editor: VIÊN NGỌC THÁNG (oct_opal)
.
Trái tim của Giang Tầm Dục tựa như đắm chìm trong vực sâu đại dương, căng phồng đến tràn đầy.
Nhưng mà, cậu chưa từng nghĩ sẽ thổ lộ phần tình cảm này, huống chi là hy vọng hai người bọn họ thật sự sẽ phát triển thêm một bước. Cậu biết thân thể và xuất thân của mình không xứng với Quý tiên sinh, chỉ cần có thể ở bên cạnh Quý tiên sinh, cậu đã hài lòng và không có bất kỳ tiếc nuối nào.
Từng đóa pháo hoa rực rỡ lần lượt nổ tung, bầu trời tựa hồ như bừng sáng.
Chỉ là pháo hoa lộng lẫy kéo dài không bao lâu, sắc trời đột nhiên tối sầm lại, gió lạnh xào xạc.
Những hạt mưa to bằng hạt đậu nhanh chóng rơi xuống khiến người ta không kịp chuẩn bị.
Quý Dư Chu không khỏi cau mày, chưa kể họ đã kiểm tra dự báo thời tiết trước khi đến, căn bản không có mưa, lúc này đột nhiên mây đen giăng kín, thực sự không hợp lý.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, gần như trút nước, đám đông vốn dĩ đang xem pháo hoa ở trung tâm quảng trường giờ tan tác như chim muông, Quý Dư Chu không kịp nghĩ nhiều, đưa Giang Tầm Dục trở về.
Ngay cả pháo hoa cũng bị gián đoạn.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Vì hiệu ứng pháo hoa, công viên cố tình không mở đèn, hạt mưa to rơi vào người, cộng thêm gió lạnh rì rào, dù là ai cũng mong về sớm một chút.
Ồn ào, chen lấn xô đẩy, Giang Tấn Dư bất cẩn bị thân ảnh phía sau đẩy một cái, loạng choạng ngã ở bậc thềm bên cạnh, đầu gối đau nhức.
Quý Dư Chu vội vàng kéo cậu đến một con đường nhỏ, kiểm tra vết thương của cậu.
Ánh đèn ban đêm rất mờ, mưa lại to đến mức hai mắt mờ mịt, hắn chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy phần da chỗ đầu gối của cậu bị rách, không nhìn ra được thương tích cụ thể.
Mưa càng lúc càng lớn, cả hai người đều ướt sũng, Giang Tầm Dục vội nói: "Tôi không sao, bây giờ mưa quá lớn, chúng ta về trước đi."
Quý Dư Chu gật đầu, hơi cúi người: "Lên đi, tôi cõng cậu."
Giang Tầm Dục nhanh chóng lắc đầu: "Không, không cần, tôi tự mình đi được rồi."
Nếu như để Tư lệnh Quý Dư Chu cõng cậu thật sự là quá xa xỉ, huống chi Quý Dư Chu đối xử với cậu tốt như vậy, cậu sẽ càng không nhịn được muốn rơi vào cạm bẫy ôn nhu này.
"Không sao, lên đi."
Giang Tầm Dục vẫn kiên trì lắc đầu, thái độ kiên quyết chưa từng có, Quý Dư Chu bất đắc dĩ, không nói lời nào.
May mắn thay, trải qua một lúc dừng lại, xung quanh đã ít người hơn, cả hai chậm rãi di chuyển trong mưa.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Nhìn vài mảnh pháo hoa nằm rải rác trên mặt đất, Quý Dư Chu khẽ thở dài: "Đáng tiếc còn chưa được xem pháo hoa rực rỡ nhất."
Giang Tầm Dục cũng không cảm thấy tiếc nuối, cậu và Quý tiên sinh cùng nhau ra ngoài, ở cùng một chỗ, cùng ngâm mình trong suối nước nóng, còn nằm tay nhau, tất cả những chuyện này khiến cậu cảm thấy dường như mình đang nằm mơ.
Không, trong mơ còn lâu mới tốt đẹp được như thực tế.
"Vậy cũng được rồi." Giang Tầm Dục cười có chút ngượng ngùng, lộ ra cái răng nanh nhỏ, "Cảm ơn Quý tiên sinh, tôi rất vui."
Mưa vẫn rơi, hạt mưa đọng trên mi Giang Tầm Dục, óng ánh và trong suốt, làm người không dời nổi tầm mắt.
Quý Dư Chu rũ mắt xuống, thấp giọng nói: "Vậy thì tốt."
Bỏ ra gấp ba lần thời gian, cuối cùng cả hai cũng thuận lợi trở về khách sạn.
Về đến phòng, quần áo của hai người ướt đến mức vắt ra nước, điều hòa trong phòng còn chưa tắt, từ lạnh sang nóng, Giang Tầm Dục không khỏi hắt hơi một cái thật mạnh.
Quý Dư Chu cau mày, trực tiếp cởϊ áσ sơ mi ra, nói với Giang Tấn Dư nói: "Cậu đi tắm trước đi."
Giang Tầm Dục còn muốn từ chối, nhưng Quý Dư Chu không nhịn được nói: "Nếu không muốn sinh bệnh thì nhanh lên."
Vẻ mặt nghiêm túc của Quý Dư Chu khiến Giang Tầm Dục có chút sợ hãi, thật ra cậu còn sợ Quý Dư Chu tức giận hơn là bị bệnh.
Cuối cùng, Giang Tầm Dục không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn bước vào phòng tắm.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Quý Dư Chu thay quần áo, nhìn bầu trời u ám bên ngoài, vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.
Hắn liên lạc với một ám vệ, bảo người đó đến Cục khí tượng để điều tra, Quý Dư Chu nghi ngờ đây là một trận mưa nhân tạo.
Về phần nguyên nhân...Quý Dư Chu không dám xác định.
Giang Tầm Dục nhanh chóng tắm xong, quấn khăn tắm đi ra, vết thương trên chân đã được rửa bằng nước sạch, vết máu trên bề mặt đã không còn, nhưng vết thương vẫn trông rất giật mình.
Khi Giang Tầm Dục ngã xuống, cậu đã quỳ trên mặt đất, từ vết thương mà nhìn ra được dường như đã cậu bị trượt về phía trước một đoạn không ngắn, một mảng lớn da thịt đều bị trầy xước.
May mắn là Quý Dư Chu có thói quen mang dược phẩm theo người, hắn lấy thuốc mỡ trong túi ra giúp Giang Tầm Dục bôi thuốc, Giang Tầm Dục vội nói: "Tôi tự làm là được rồi."
Cậu vươn tay cầm lấy thuốc và bông gòn trong tay Quý Dư Chu: "Ngài mau đi tắm đi!"
Giang Tầm Dục là một người trưởng thành bình thường, tuổi nhỏ không chịu nổi khiêu khích, vừa mới phát hiện tâm ý của mình, tự nhiên không dám động vào Quý Dư Chu, chỉ lo...không cẩn thận, tâm tư của chính mình sẽ bị phát hiện.
Quý Dư Chu cau mày, nhận thấy ánh mắt đột nhiên xa lánh mình của Giang Tầm Dục, nghĩ đến điều gì đó, nhưng rốt cuộc, hắn không nói gì mà đi chân trần vào phòng tắm.Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Sáng sớm hôm sau, Quý Dư Chu trả phòng rất sớm, đưa Giang Tầm Dục trở về.
Thuốc mỡ mà Quý Dư Chu mang đến hiệu quả rất tốt, sau một đêm bôi thuốc, vết thương trên chân của Giang Tầm Dục đã kết thành một lớp vảy mỏng.
Thời tiết đã sáng sủa trở lại, thậm chí không thể nhìn ra đêm qua có một trận mưa to giàn dụa, cuồng phong gào thét. Trong lúc lái xe, mắt trái của Quý Dư Chu bất giác giật lên hai lần.
Hắn theo bản năng lái nhanh hơn một chút.
Bây giờ vẫn còn sớm, trên đường không có nhiều xe, hành trình suôn sẻ một cách không ngờ.
Nhưng ở một góc ngã tư, Quý Dư Chu đột nhiên phát hiện có một chiếc ô tô lao tới từ phía sau.
Cùng lúc đó, thông tấn khí của Quý Dư Chu rú lên, âm thanh ngắn mà gấp gáp, cho thấy mức độ khẩn cấp cao nhất.
Sau ba lần rú, thông tấn khí được kết nối tự động và giọng nói của ám vệ phát ra.
Giọng của ám vệ hơi đanh lại vì quá gấp gáp: "Quý thượng tướng, theo kết quả điều tra khẩn cấp của chúng tôi, bên kia đột ngột đổ mưa đúng là do con người tạo ra...Thông qua giám sát, chúng tôi rất nghi ngờ có một nhóm hải tặc đang ẩn náu xung quanh ngài."
Vừa dứt lời, Quý Dư Chu từ gương chiếu hậu nhìn thấy chiếc xe đang đuổi theo sau họ đã nhấn ga lao đến.
Quý Dư Chu lập tức ra lệnh: "Mau tới hỗ trợ!"
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Quý Dư Chu đang lái một chiếc xe dân dụng, nhưng chiếc xe phía sau rõ ràng là xe quân dụng, tốc độ nhanh hơn rất nhiều. Nó nhanh chóng đuổi kịp xe của Quý Dư Chu, cửa sổ bên kia hạ xuống, một khẩu quang tử thương nhắm ngay lồng ngực Quý Dư Chu.
"Ầm!"
Quý Dư Chu đạp phanh xe, Giang Tầm Dục vốn đang ngồi ở vị trí phó lái cơ hồ là cởi bỏ dây thắt an toàn chỉ trong gần một giây, nhào đến chắn trước người Quý Dư Chu, trên bả vai trắng nõn của cậu có máu tươi chậm rãi chảy ra.
Sau khi bên xe kia nổ một phát súng cũng không hề giảm tốc độ mà tiếp tục tăng tốc và biến mất ở khúc cua phía trước.
Quý Dư Chu liếc nhìn chiếc xe đang chạy qua, không rảnh đuổi theo, dùng ngón tay ấn vào vết thương trên vai Giang Tầm Dục, dùng sức nén để cầm máu.
Viên đạn rõ ràng nhắm đến Quý Dư Chu, khi viên đạn còn chưa xuyên qua cửa sổ hắn đã đoán được nên đã sớm đạp phanh để giảm thiểu tổn thương đến mức thấp nhất.
Nhưng hắn không ngờ Giang Tầm Dục sẽ nhào đến, mạnh mẽ đỡ một viên đạn này.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Máu tươi nhanh chóng thấm ướt quần áo, Quý Dư Chu quyết định xé phần vải áo trên vai ra để tránh cho quần áo bị máu đông dính vào vết thương, sau đó tăng ga hết cỡ rồi lái xe về phía bệnh viện gần nhất.
Tuy nhiên, chỗ này lại cố tình là một nơi hẻo lánh, mật độ dân cư thấp, bệnh viện gần nhất có thể xử lý vết thương do đạn bắn phải mất nửa giờ đồng hồ mới có thể đến.
Đạn của quang tử thương không giống như đạn rắn thông thường, sau khi đi vào cơ thể, năng lượng của nó sẽ phân tán, xung kích vào da và mô cơ, gây sát thương trên diện rộng, vì vậy người bị trúng đạn không chỉ chịu đựng nỗi đau đớn không nguôi mà còn dễ mất máu quá nhiều mà chết.
Máu chảy ra từ kẽ tay của Quý Dư Chu, ý thức của Giang Tầm Dục dần dần mơ hồ.
Cậu nhắm chặt mắt, trên trán thấm ra từng lớp mồ hôi.
"Đừng ngủ, ngoan, Tầm Dục, kiên trì chút nữa, sẽ đến ngay thôi."
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Quý Dư Chu liên tục gọi tên Giang Tầm Dục, cố gắng giữ cho cậu bảo trì tỉnh táo, lúc đầu, Giang Tầm Dục còn có thể đáp lại, nhưng sau đó, chỉ có âm thanh hừ hừ nhỏ bé gần như không thể nghe thấy.
"Quý tiên sinh..."
Trong cơn mông lung, Giang Tầm Dục không ngừng gọi tên Quý Dư Chu, dường như có cái tên này, cậu sẽ có dũng khí và sức mạnh để tiếp tục kiên trì.
"Tôi ở đây."
Quý Dư Chu trầm giọng nói, bàn tay trống không còn lại nắm lấy tay Giang Tầm Dục, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Do mất máu quá nhiều, đầu ngón tay của Giang Tầm Dục trở nên lạnh lẽo, Quý Dư Chu hết lần này đến lần khác dùng nhiệt độ của lòng bàn tay mình làm ấm các ngón tay của cậu.
"Quý tiên sinh...khụ khụ!"
Giang Tầm Dục lại khó khăn gọi tên Quý Dư Chu, ho ra máu.
"Ngoan, tôi ở đây, đừng nói chuyện, chúng ta sẽ tới ngay."
Giang Tầm Dục từ từ nhắm mắt lại, khi hô hấp, toàn bộ phổi đều đau, giọng nói càng ngày càng yếu, chỉ có thể càng nói càng chậm, tận lực nói rõ ràng từng chữ: "Tôi...không có gì tiếc nuối."
Giờ phút này, không giống như ô tô đang phóng nhanh, nội tâm Giang Tầm Dục bình tĩnh lạ thường.
Khi sinh ra, cậu đã có một đôi mắt không được thế giới này chấp nhận, cậu đã từng hoang mang, từng oán giận, từng bị bắt nạt, từng thu mình vào lớp vỏ dày, nhưng lại bởi vì gặp Quý tiên sinh mà có thể coi như là trải qua đủ loại cảm xúc hơn người ở trên thế giới này.
Nếu có thể chết vì Quý tiên sinh, chết trong vòng tay của Quý tiên sinh, cậu sẽ không hối hận, cũng không tiếc nuối.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Lông mi Giang Tầm Dục khẽ run lên, giống như một con bướm do dự bay lượn trên không trung cuối cùng cũng tìm được nơi cư trú, chậm rãi thu cánh lại.
Hàm răng của Quý Dư Chu nghiến chặt, một tay hắn đổi tư thế của Giang Tầm Dục, tay kia cầm vô lăng, tàn nhẫn đạp ga.
Do Quý Dư Chu cưỡng ép tăng ga, chiếc xe phát ra tiếng rầm rầm gào thét, máy đo tốc độ vượt quá giá trị định mức lớn nhất, sau đó triệt để chết máy.