Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Sáng hôm sau, Giang Tầm Dục đã chạy đến trường từ rất sớm, hỏi lớp trưởng một tờ đơn đăng ký tham gia cuộc thi sức bền, sau đó trở lại bàn học nghiêm túc ngồi điền đơn.
Thẩm Khâu Dương bước vào cửa lớp, nhìn thấy Giang Tầm Dục đang nghiêm túc viết gì đó trên bàn, vừa nhìn thấy thứ mà Giang Tầm Dục đang viết, y không khỏi kêu lên.
"Quái, hôm nay mặt trời ló dạng phía tây sao?"
Y thậm chí còn lùi ra khỏi cửa lớp ngước nhìn lên bầu trời vài lần để xác nhận mặt trời thực sự mọc từ phía đông.
Giang Tầm Dục từ lâu đã quen với sự ồn ào của Thẩm Khâu Dương nên không nói gì, vẫn cẩn thận điền đơn.
Chỗ cần điền cũng không nhiều, viết rồi đánh dấu đã xong, Giang Tầm Dục cẩn thận gấp tờ đơn lại, bỏ vào cặp, đợi đến tan học sẽ nộp lại cho lớp trưởng.
"...Tùy tiện tham gia một chút."
"Chậc chậc chậc chậc," Thẩm Khâu Dương lắc đầu một cái, như thể đã nhìn thấu mọi thứ, "Nhất định không chỉ đơn giản như vậy."
Thẩm Khâu Dương không ngừng huyên thuyên, nhưng Giang Tầm Dục thật sự không còn cách nào khác: "Cậu nghĩ thế nào cũng được."
"Để tớ nghĩ hả?" Thẩm Khâu Dương nháy mắt với Giang Tầm Dục, "Chuyện này nhất định là liên quan đến Quý thượng tướng của cậu."
Giang Tầm Dục vừa muốn phủ nhận, lại nghe Thẩm Khâu Dương nói: "Cậu không nghe cô Nhiễm nói sao? Hàng năm, Tư lệnh quân đoàn đều sẽ chịu trách nhiệm trao giải cho cuộc thi sức bền của quân đoàn, năm nay cũng không ngoại lệ. Được Tư lệnh trao giải, chuyện này đúng là thời khắc khó quên của nhân sinh. Nghe nói lớp bên cạnh đã bắt đầu bí mật luyện tập, chờ thời gian để thể hiện kỹ năng và thi đấu trước mặt Tư lệnh rồi! "
Bàn tay giấu trong tay áo khẽ siết chặt.
Cậu càng phải cố gắng.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Buổi tối tan học, Giang Tầm Dục nộp tờ đăng ký rồi gần như chạy xuống sân luyện tập.
Quả nhiên, đèn pha trên sân luyện tập đã bật sáng, chiếu sáng toàn bộ đường chạy như ban ngày.
Đường chạy nhựa màu đỏ chật ních người, bọn họ đều chạy về một hướng, nối đuôi nhau lướt qua trước mắt Giang Tầm Dục.
Chạy cự ly dài là phần quan trọng nhất của cuộc thi sức bền.
Giang Tầm Dục hít một hơi thật sâu, gia nhập vào đội ngũ chạy bộ.
Thẩm Khâu Dương cười rạng rỡ: "Tan học cậu chạy nhanh như vậy, tớ đoán cậu đến tập chạy."
Giang Tầm Dục hơi nhíu lông mày lại: "Cậu cũng muốn tham gia cuộc thi sức bền?"
Thẩm Khâu Dương bất đắc dĩ gật đầu: "Đúng vậy, ba mẹ tớ nhất định bắt tớ đăng ký, lúc nào họ cũng nói thân thể tớ yếu đuối, cũng không biết yếu chỗ nào."
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Thẩm Khâu Dương là con trai độc nhất trong gia đình, nhưng thân thể lại ốm yếu nhiều bệnh, ba ngày một lần phải vào bệnh viện, bị ba mẹ ép tập thể dục từ nhỏ nên bây giờ mới khá hơn được một ít.
Nhìn thấy dáng vẻ vẫn còn u ám của Giang Tầm Dục, Thẩm Khâu Dương cười cười: "Ai nha, cậu yên tâm đi, với thể chất này của tớ, tớ nhất định sẽ không tranh được với cậu. Ba tớ cũng nói coi như là rèn luyện thân thể."
Giang Tầm Dục muốn nói cậu không có ý như vậy, mà là sợ Thẩm Khâu Dương không chịu đựng nổi, không biết phải nói như thế nào, cuối cùng đành phải nhẹ nhàng "ừm" một tiếng và tiếp tục chạy về phía trước.
Chỉ là trong lúc nói chuyện, Thẩm Khâu Dương đã không theo kịp, thở hổn hển, trên thái dương xuất hiện vài giọt mồ hôi óng ánh.
Hai người lại chạy song song thêm một vòng, Thẩm Khâu Dương vẫn thở không ra hơi, y đỡ thắt lưng chạy sang hướng khác, vẫy vẫy tay với Giang Tầm Dục: "Ha, tớ không, tớ không được...Ha, cậu chạy đi, tớ, tớ đi bộ một lúc."
Giang Tầm Dục gật đầu, tiếp tục chạy về phía trước.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Một vòng tròn, hai vòng.
Mồ hôi thấm ướt quần áo, bám dính trên người, xung quanh càng ngày càng ít người.
"Tạch" một tiếng, khi đến thời điểm, đèn lớn trong sân tập vụt tắt.
Giang Tầm Dục lau mồ hôi trên mặt, cuối cùng dừng lại, chậm rãi bước đi.
Chạy quá lâu, động tác giơ chân lên dường như đã trở thành bản năng tự nhiên, Giang Tầm Dục bước đi với đôi chân nặng như chì, nhất thời không quen.
Thẩm Khâu Dương đã đi trước, Giang Tầm Dục chậm rãi đi bộ, xe buýt của trường cũng đã không còn, cậu cứ như vậy đi bộ về Quý trạch chỉ có mấy người máy quản gia.
Cậu âm thầm trả lời câu hỏi của Thẩm Khâu Dương: Cậu muốn chiến thắng, là bởi vì Quý Dư Chu.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Lịch luyện tập gần như tự ngược, hầu như ngày nào Giang Tầm Dục cũng phải chống cầu thang mới có thể lên lầu.
Mỗi đêm trong lúc đêm khuya thanh vắng, cậu kéo lê tấm thân đau đớn nằm co quắp bên giường, ngón tay đặt trên màn hình thông tấn khí, run rẩy chạm vào màn hình rồi rút ra như điện giật.
Cậu sợ làm phiền Quý Dư Chu, cũng sợ...tâm tư của mình bị phát hiện.
Khi những ngày của cuộc thi sức bền đến gần, Giang Tầm Dục trở nên khẩn trương.
Đêm trước khi trận đấu diễn ra, Giang Tầm Dục ôm chăn dựa vào góc tường, không ngạc nhiên mà mất ngủ.
Đèn trong phòng bật sáng, Tiểu C cũng không ngủ được, nhưng nó đã buồn ngủ, ngọn đèn trên đầu nhấp nháy ngày càng yếu.
Nó ong ong bay tới trước mặt Giang Tầm Dục, nhìn cậu bằng một đôi mắt mờ mịt: "Thôi...Tiểu Tầm Dục, mau ngủ đi, không phải ngày mai cậu còn thi đấu sao? Mệt lắm."
Giang Tầm Dục vô thức dùng hai tay lôi chăn bông, khiến nó giống như bị vò nát: "...Tiểu C."
Giang Tầm Dục hiếm khi gọi mình nghiêm túc như vậy, Tiểu C đột nhiên mở to mắt, tỉnh ngủ hơn phân nửa, liền bật chế độ theo dõi.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Nhịp tim, bình thường, huyết áp, bình thường, nhiệt độ cơ thể, bình thường...
Tiểu C thở phào nhẹ nhõm: "Làm sao vậy?"
Mí mắt Giang Tầm Dục rũ xuống, lông mi dài phủ bóng: "Cậu nói, ngày mai Quý tiên sinh...có đến không?"
Giọng nói của cậu có chút lạnh lẽo.
Giang Tầm Dục không muốn trực tiếp bày tỏ nỗi nhớ của mình đối với Quý Dư Chu trước mặt người khác, nhưng cậu lại quan tâm quá nhiều, không có chỗ nào để che giấu cảm xúc mãnh liệt của bản thân, bất giác, niềm yêu mến tràn ra từ khóe mắt và giữa những kẽ tay.
Tiểu C tròn mắt: "Không phải Quý tiên sinh nói là sẽ đến sao? Vậy thì hắn nhất định sẽ đến!"
"Nhưng......"
"Nhưng?"
Giang Tầm Dục cũng biết là như vậy nhưng đối với những chuyện mình quan tâm cậu không nhịn được phải xác nhận đi xác nhận lại hết lần này đến lần khác, thậm chí còn đè nén kỳ vọng rất cao của mình, chỉ lo sợ sẽ có một chút sai sót, khiến hy vọng tràn đầy sẽ tan thành mây khói.
Giang Tầm Dục ngã xuống giường, tắt đèn.
"Ngủ thôi."
Tiểu C muốn nói điều gì đó, nhưng Giang Tầm Dục đã quay lưng lại với nó và đối mặt với bức tường, nên cũng chỉ đành thôi.
Nó bay đến chỗ cắm sạc của mình, miễn cưỡng nhắm mắt, nhanh chóng chuyển sang trạng thái ngủ.
Trong đêm đen, đôi mắt xanh như ngọc của Giang Tầm Dục vẫn mở, không biết đã qua bao lâu, dường như bên ngoài trời đã sắp sáng, cậu mới mê man chìm vào giấc ngủ.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
"Quý thượng tướng, mời đi lối này."
Quý Dư Chu gật đầu, đi theo người phụ trách tiến lên bục lễ.
Hắn được mời đến phát biểu tại lễ khai mạc.
Phía dưới đều là học sinh, từng người ngẩng đầu lên, trợn mắt ngoác mồm nhìn hắn.
Đứng trong đội ngũ, Thẩm Khâu Dương vỗ vỗ Giang Tầm Dục đang ở bên cạnh: "Ôi chao, ôi chao, nhìn kìa, Quý thượng tướng tới rồi!"
Đương nhiên Giang Tầm Dục biết, cậu làm sao có thể không chú ý thân ảnh chói mắt đó, thời điểm Quý Dư Chu bước lên sân khấu, cậu đã thấy hắn rồi.
Giang Tầm Dục gật đầu, nhưng không nói chuyện, thân thể không khỏi thẳng tắp.
Quý Dư Chu vững vàng đi về phía trước, ủng da phát ra tiếng "cạch cạch" giòn tan, nhìn xung quanh nhóm thầy trò phía dưới.
Giọng nói trầm ấm thông qua micro truyền đến mọi ngóc ngách trong sân trường: "Xin chào mọi người, tôi là Quý Dư Chu, Tư lệnh đương nhiệm của Quân đoàn Đệ nhị..."
Âm thanh của Quý Dư Chu có sức mạnh uy nghiêm, toàn bộ sân trường đều im lặng như tờ, từng học sinh đứng thẳng người, hy vọng ánh mắt của Tư lệnh quét đến sẽ để lại ấn tượng tốt.
Ánh mắt Quý Dư Chu dừng lại ở một góc nào đó, khóe mắt khẽ câu lên, lộ ra ý cười khó nhận thấy.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Giang Tầm Dục cũng đứng thẳng, ánh nắng ban mai ấm áp nhưng không có gay gắt, chiếu vào trên người cậu, từng mồ hôi cũng nhìn thấy rõ ràng.
Sau khi Quý Dư Chu phát biểu khai mạc, hắn bước xuống ngồi vào chỗ ban giám khảo đặc biệt, Giang Tầm Dục cũng được hướng dẫn về điểm xuất phát.
Bàn tay hạ xuống của cậu lặng lẽ nắm chặt thành nắm đấm.
Cuộc đua sức bền cần rất nhiều thời gian dài và đòi hỏi nhiều thể lực nên phần thi trước chung kết được chia đội nam và đội nữ diễn ra trong hai ngày. Tất cả các thí sinh đứng trước vạch xuất phát, nhất thời có vẻ hơi đông đúc.
Đường chạy của Thẩm Khâu Dương ở cạnh Giang Tầm Dục, nên y liền đứng bên cạnh Giang Tầm Dục. Khán đài chật ních người, không có một kẽ hở, tiếng hoan hô đinh tai nhức óc vang lên, Thẩm Khâu Dương vỗ vỗ gò má của mình, quay đầu nhìn Giang Tầm Dục: "Cậu có căng thẳng không? Tớ đột nhiên có chút căng thẳng."
Giang Tầm Dục lắc đầu, ánh mắt vô thức trôi về phía Quý Dư Chu đang ngồi cách đó không xa.
Cậu đối diện với một đôi mắt đen như mực.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Quý Dư Chu cảm nhận rõ ràng ánh mắt rụt rè nhưng thẳng thắn đang nhìn mình, khóe miệng hắn nhếch lên, trong đôi mắt đen ẩn chứa một chút ý cười như một ngôi sao sáng trong đêm đen.
Trong phút chốc, nhịp tim của Giang Tầm Dục "thình thịch", giống như con thỏ đang nhảy nhót, tựa hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của cậu.
Cậu hít một hơi thật sâu và nhắm mắt lại.
Phát súng xuất phát vang lên vang dội, Giang Tầm Dục lao ra khỏi điểm xuất phát.
Chạy vượt chướng ngại vật không khó, mục đích ban đầu chính là tiêu hao nhanh thể lực của tuyển thủ và phần chạy cự ly dài ở phía sau mới là điểm nhấn.
Giang Tầm Dục đã rèn luyện rất lâu, đối với mọi chướng ngại vật cậu đã rất rõ ràng...Mà, thật ra, những thứ này đều là giả, chỉ là bởi vì Quý Dư Chu ở đó, cho nên Giang Tầm Dục mới ra sức chạy như thế.
Kết thúc phần thi vượt chướng ngại vật, Giang Tầm Dục đã chen chân thành công ở vị trí thứ nhất.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Mặt trời dần dần lên cao, lộ ra sức mạnh hừng hực vốn có, không khí trở nên có chút nóng như thiêu đốt, đường băng trước mặt dường như trở nên mơ hồ.
Giang Tầm Dục bấm mạnh vào đầu ngón tay, bước chân lớn hơn chút nữa.
Lúc này, thời gian như bất động, tiếng reo hò và tiếng ồn ào xung quanh trở nên mờ ảo, yên tĩnh đến mức Giang Tầm Dục chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân và tiếng hô hấp của chính mình.
Di chuyển chân, di chuyển về phía trước, di chuyển chân, di chuyển về phía trước.
Trong thế giới của cậu chỉ còn lại mỗi động tác này, chung quanh dần dần tối sầm lại, trước mắt chỉ có một tia sáng yếu ớt.
Trong ánh sáng đó có một thân ảnh vô cùng anh tuấn, mày kiếm mắt sao, là Quý Dư Chu.
......
Cuối cùng Giang Tầm Dục đã nhìn thấy vạch đích.
Cậu không còn biết xung quanh mình có ai hay không, có bao nhiêu người, cậu chỉ muốn chạy thật nhanh nhưng cơ thể dường như không nghe theo sai khiến.
Cậu băng qua vạch đích, cảm thấy một dải ruy băng đỏ quấn quanh người, sau đó...cậu chậm rãi nhắm mắt lại.
Ở vạch đích truyền đến một trận rối loạn, đám đông xúm vào, không biết là ai đó hét lên:
"Ôi! Ngất rồi! Có người ngất rồi!"
......
"Mau gọi bác sĩ!"
...
"Nhanh lên!"
...
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Quý Dư Chu đột nhiên đứng lên khỏi ghế khách mời.
"Quý thượng tướng, ngài..."
Hắn phớt lờ những lời hỏi ý đầy hoảng sợ của những cảnh vệ xung quanh, sải bước về phía trước, băng qua khán đài và đi đến giữa đường băng.
Đám đông lập tức giải tán, để lại một lối đi cho Quý Dư Chu, tiếng bàn luận nhỏ hơn rất nhiều, ánh mắt của họ chăm chú vào động tác của Quý Dư Chu.
Quý Dư Chu nhìn thấy Giang Tầm Dục lẳng lặng nằm trên bãi cỏ.
Đôi môi cậu tái nhợt, không có một chút máu, hai mắt nhắm nghiền, mi mắt dưới có một tia xanh sẫm mờ nhạt.
Không chút do dự, Quý Dư Chu ngồi xổm xuống, ôm ngang Giang Tầm Dục vào trong lòng.