Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Mặc dù nói muốn cho Giang Tầm Dục thời gian để bình tĩnh và đã lâu không gặp nhau, nhưng Quý Dư Chu không khỏi lo lắng tình hình của đứa nhỏ. Suy cho cùng, dù có nghe người khác báo cáo, nhìn ảnh chụp cũng không bằng chân thực gặp nhau, chưa kể...Quý Dư Chu nhớ rất rõ sự lưu luyến và mong đợi trong ánh mắt của Giang Tầm Dục khi họ chia tay, hắn cũng không đành lòng trách móc nặng nề.
Hắn cố tình đẩy nhanh tiến độ thị sát, cuối cùng đã tranh thủ được thời gian để về nhà một đêm.
Quý Dư Chu về đến nhà đã là buổi chiều, hôm sau hắn phải tiếp tục làm việc, vậy mà hắn đợi đến trăng sáng sao thưa, trong nhà vẫn vắng tanh, không thấy Giang Tầm Dục đâu cả.
Quý Dư Chu không chút do dự định vị vị trí thông tấn khí của Giang Tầm Dục, lúc này hắn mới phát hiện ra tọa độ đó hóa ra là một quán bar cao cấp ở nội thành tinh cầu α.
Quý Dư Chu không có thành kiến gì với quán bar, chỉ là mấy tháng nay không gặp, đứa nhỏ vốn ngoan ngoãn lại học được cách chạy đến những nơi tầm hoan mua vui sau khi tan học. Quý Dư Chu không thể giải thích được có chút không vui.
Hắn lập tức ra lệnh cho tài xế lái xe đến vị trí của quán bar, khi nhìn thấy Giang Tầm Dục trong phòng riêng, đứa nhỏ đang nằm nhoài trên bàn nỉ non gì đó.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Quý Dư Chu tiến lên vỗ vỗ cậu: "...Tầm Dục?"
Giang Tầm Dục cúi đầu hầm hừ hai tiếng, không có ý tứ đáp lại.
Quý Dư Chu bất đắc dĩ, giơ tay nâng người lên.
Trong phòng bao, thời điểm Quý Dư Chu bước vào liền im phăng phắc, những người đứng ở cửa lập tức tắt tiếng nhạc sống động đinh tai nhức óc, mọi người đều dừng việc đang làm, ngơ ngác nhìn động tác của Quý Dư Chu.
"Xin lỗi, Tầm Dục say rồi, tôi đưa cậu ấy về nhà trước."
......
Cánh cửa phòng bao đóng lại.
Một giây, hai giây, trong phòng im lặng ba giây, lập tức phun trào.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
"Cái quái gì vậy?!!!!! Cậu véo tôi đi!!! Tôi không có nhìn lầm đúng không?!!!! Quý thượng tướng sống sờ sờ?!"
"Cậu nói gì vậy!? Sống sờ sờ là có ý gì?"
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi chỉ là quá phấn khích. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Quý thượng tướng ở khoảng cách gần như vậy. Ngài ấy khí chất thật đấy, chỉ tùy tiện liếc tôi một cái tôi cũng không dám động đậy."
Mà Thẩm Khâu Dương ngồi bên cạnh Giang Tầm Dục cũng hóa đá, trơ mắt nhìn ngón tay thon dài của Quý Dư Chu nâng Giang Tầm Dục lên bả vai.
Y tự nhủ: "Bây giờ cho dù Quý thượng tướng tự mình đến nói với mình, giữa bọn họ thật sự không có gì, mình cũng không tin..."
*
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Sau khi rời quán bar, tiếng gió nhẹ nhàng, khoan khoái bên ngoài thỉnh thoảng hòa với tiếng ve sầu khiến Giang Tầm Dục tỉnh táo hơn một chút, cậu nhấc mi, mờ mịt nhìn người đang đỡ mình.
Vừa quen vừa lạ, rất giống người trong mộng của cậu.
Giang Tầm Dục nheo mắt, thử thăm dò gọi, "...Quý tiên sinh?"
"Ừm."
Quý Dư Chu nhàn nhạt đáp lại, lúc giương mắt lên thì bắt gặp ánh mắt mơ hồ của Giang Tầm Dục.
Đôi mắt xanh thẳm của đứa nhỏ tràn đầy sương mù, đôi má ửng hồng, giống như ly cocktail màu hồng đào còn dang dở trước mặt cậu trong quán bar.
Quý Dư Chu đột nhiên cảm thấy may mắn vì Giang Tầm Dục vẫn luôn đội chiếc mũ trùm đầu lớn.
Cảnh tượng kiều diễm, lưu luyến như vậy chỉ có hắn nhìn thấy.
Quý Dư Chu đỡ Giang Tầm Dục đang mơ màng ngồi vào xe.
Giang Tầm Dục một chén đã gục, nhưng rượu phẩm (*) lại không tệ, sau khi lên xe liền ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó, thẳng thắt lưng, hai tay đặt lên đầu gối, đầu hơi nghiêng, hai mắt mở ra như chuông đồng.
(*) Rượu phẩm: phẩm chất sau khi say rượu
Quý Dư Chu có chút buồn cười: "Buồn ngủ thì ngủ đi."
Giang Tầm Dục đương nhiên nói: "Tôi say rồi, cho nên mới nhìn thấy Quý tiên sinh...Khi nhắm mắt lại, tôi sẽ không nhìn thấy nữa, tôi muốn nhìn thêm một lúc."
Có lẽ vì say nên cậu nói nhiều hơn, nhưng lời nói không còn rõ ràng như trước, cứ bi bô như em bé.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Quý Dư Chu cảm thấy có chút đau lòng, không đành lòng cùng cậu giải quyết chuyện cậu đến quán bar, vì vậy để Giang Tầm Dục gối đầu lên vai hắn: "Ngủ đi, tôi ở ngay đây."
Một đường vững vàng về nhà.
Giang Tầm Dục ngây người ngủ thϊếp đi, Quý Dư Chu cũng không gọi cậu mà bế cậu vào nhà.
Thông tấn khi trong túi đột nhiên vang lên, Quý Dư Chu sợ quấy rầy đến Giang Tầm Dục nên trước tiên đặt người lên sô pha bên cạnh, đứng dậy đi đến bên cạnh nhận thông tấn khí.
Yêu cầu liên lạc là của Lê Hàm Thu, giọng nói dịu dàng của bà truyền đến: "Về nhà rồi?"
"Vâng." Quý Dư Chu gật đầu, theo bản năng quay người nhìn Giang Tầm Dục phía sau, "Con vừa về đến ."
Cách thông tấn khí, Lê Hàm Thu nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn sau lưng Quý Dư Chu, âm thanh giảm xuống một chút: "Tầm Dục nằm trên sô pha sao? Sao lại ngủ ở đó?"
Quý Dư Chu nhíu mày, bất đắc dĩ nhéo sống mũi chính mình: "Không biết đứa nhỏ bị làm sao mà lại chạy tới quán bar, uống chút rượu, say khướt, con vừa đón về."
Lê Hàm Thu cau mày, sau đó buông ra: "Tầm Dục đã lớn rồi."
Bà cười cười, ngược lại là an ủi Quý Dư Chu: "Đây là chuyện tốt, con không cần phải căng thẳng như vậy."
Hai người trò chuyện thêm mấy câu nữa, Lê Hàm Thu hỏi, "Đúng rồi, chắc là bên Quân đoàn đã phát phiếu nguyện vọng kiến tập rồi đúng không, con biết Tầm Dục chọn nơi nào không?"
Quý Dư Chu lắc đầu: "Còn chưa."
Lê Hàm Thu khuyên nhủ: "Thằng bé luôn nghe lời con, con nên nói làm sao để thằng bé ở lại, để tiện chăm sóc thì tốt biết mấy."
"Mẹ," Ngữ khí Quý Dư Chu tràn đầy bất đắc dĩ, "Mẹ cũng biết Tầm Dục đã lớn rồi, không thể vĩnh viễn ở bên cạnh con..."
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Giọng nói bên này có vẻ hơi lớn, Giang Tầm Dục ở trên sô pha hừ hừ hai tiếng, Quý Dư Chu hạ giọng nói tiếp: "Cậu ấy nguyện ý ra ngoài nhìn thế giới là chuyện tốt."
Lê Hàm Thu không thể tranh được với Quý Dư Chu, vì chỉ có thể thở dài, "Con cần gì phải như vậy chứ?"
"..."
Quý Dư Chu không muốn nói quá nhiều với Lê Hàm Thu về chủ đề này, nói thêm được hai câu, hắn dặn bà đi nghỉ sớm một chút, sau đó vội vã cúp điện thoại.
Hắn quay lại sô pha, phát hiện Giang Tầm Dục đã ngồi dậy, hai tay ôm gối co rúm ở góc sô pha, trông như một quả bóng nhỏ.
Giọng nói của hắn bất giác dịu đi: "Vừa rồi đã quấy rầy đến cậu sao? Xin lỗi, hồi..."
"Quý tiên sinh," Giang Tầm Dục lần đầu tiên ngắt lời Quý Dư Chu khi hắn đang nói chuyện, cậu nhấc mắt lên, trong đôi mắt xanh biếc tích tụ một hồ nước xuân, long lanh, dọc theo hàng mi run rẩy mà trượt xuống.
Giang Tầm Dục run giọng hỏi: "Tại sao...tôi không thể vĩnh viễn ở bên cạnh ngài?"
Trong lúc Giang Tầm Dục mơ màng, cậu vẫn có thể nghe được một nửa những gì Quý Dư Chu nói.
Cậu còn tưởng rằng Quý Dư Chu trước mặt là ảo giác của cậu sau khi uống rượu, trong lòng không khỏi có chút oán hận.
Tại sao ngay cả trong ảo tưởng của cậu Quý tiên sinh vẫn muốn đuổi cậu đi?
Thông quá sức mạnh của men rượu, nỗi lo lắng và bất an bấy lâu nay trong lòng cậu cuối cùng cũng bộc phát, nước mắt cậu chợt rơi xuống, chóp mũi đỏ ửng vì khóc, âm thanh nức nở, lời nói đều bị kẹt trong cổ họng: "Quý tiên sinh, xin ngài đừng đuổi tôi đi, tôi, tôi thích ngài...thích ngài...thích..."
Tình cảm bị kìm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng tìm được điểm đột phá yếu ớt, như lũ lụt, như tuyết lở, tràn ra ngoài.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Giang Tầm Dục mượn rượu đứng dậy, làm chuyện mà cậu vẫn luôn muốn làm nhưng không dám.
Cậu vươn người, ấn Quý Dư Chu xuống ghế sô pha, run rẩy, cẩn thận đặt lên má Quý Dư Chu một nụ hôn.
Vừa chạm đã rời, như ánh sao.
Không khí trong phòng khô nóng, Quý Dư Chu vươn tay định đẩy Giang Tầm Dục ra, nhưng lại dừng lại giữa không trung.
Cả người Giang Tầm Dục nằm trên người Quý Dư Chu, dùng tay mò mẫm lung tung, nhẹ giọng ngâm nga, "Quý tiên sinh...tôi thích ngài."
Một giây, hai giây.
Giang Tầm Dục không biết mình chạm vào nơi nào, nhưng Quý Dư Chu đột nhiên vươn tay nắm lấy bàn hai tay trắng nõn kia, cầm cố ở trước mặt hắn.
"...Giang Tầm Dục!"
Giọng điệu của hắn hiếm khi nghiêm túc, thậm chí còn gọi thẳng họ tên của Giang Tầm Dục, "Cậu bình tĩnh một chút."
Giang Tầm Dục giãy dụa vài cái, nhưng không tránh thoát, hai chân mềm nhũn, ngồi ở trên sô pha thở hổn hển, hô hấp dần dần bình tĩnh lại, hai má vẫn ửng đỏ, nhưng ánh mắt dần dần trở nên mơ hồ, vốn là trong xanh lại nhuộm một tầng sương mù.
Cậu dựa vào ghế sô pha, lại từ từ chìm vào giấc ngủ.
Quý Dư Chu nhìn chằm chằm khuôn mặt say ngủ của Giang Tầm Dục hồi lâu, mới yên lặng bế cậu trở về phòng.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Ba giờ sáng, Quý Dư Chu lặng lẽ châm một điếu thuốc.
Làn khói trắng dày đặc che khuất tầm nhìn của hắn, ngọn lửa màu cam lấp ló trong phòng làm việc thiếu ánh sáng, Quý Dư Chu hít một hơi thật sâu rồi dập tàn thuốc.
Hắn không nghiện thuốc lá, thỉnh thoảng chỉ dùng nó để duy trì tỉnh táo.
Động tác của Giang Tầm Dục không có gì nghiêm trọng, vừa nãy lúc sờ xoạng, hai tay liền luồn vào eo của hắn.
Đôi môi đứa nhỏ mềm mại và ấm áp vẫn còn lưu lại trên da thịt, Quý Dư Chu đáng thẹn mà cứng rồi nên mới vội vàng đẩy cậu ra như vậy.
Hắn không phải không thừa nhận rằng hắn đã nảy sinh du͙ƈ vọиɠ với đứa nhỏ đã khiến hắn thay đổi nguyên tắc của mình hết lần này đến lần khác.
Không, kỳ thực đã sớm không thể gọi cậu là đứa nhỏ nữa, nhưng Quý Dư Chu không ngừng ám chỉ tâm lý cho bản thân, tự nhủ rằng Giang Tầm Dục vẫn còn nhỏ, bất quá chỉ là một đứa nhỏ thôi.
Hắn vô thức bỏ qua tình cảm đang từ từ biến chất của mình dành cho Giang Tầm Dục.
Từ nhỏ hắn đã độc lập, đã sớm thích nghi với việc ở một mình, nhưng hắn không biết bắt đầu từ khi nào, hắn cũng đã quen với việc có đứa nhỏ im lặng mà ngoan ngoãn ở bên cạnh mình.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Nhớ lại mục đích ban đầu của mình khi đưa đứa nhỏ về, Quý Dư Chu vẫn cảm thấy trào phúng.
Mọi âm mưu, tính toán, phương thức sắt đá của hắn đều bị trái tim chân thành và trong sáng của đứa nhỏ đánh bại.
Có lẽ là do những lần tính kế, mới bất tri bất giác để ý, cuối cùng chính mình cũng đã sập bẫy.
Trong mũi vẫn còn vương chút mùi thơm của thuốc lá, Quý Dư Chu cười khổ một tiếng, đây có lẽ là báo ứng tàn nhẫn mà ông trời trả cho hắn.
Hắn biết Giang Tầm Dục thích mình, cũng biết sự yêu thích này xây dựng dựa trên những lời nói dối và ngây thơ trước đó.
Mục đích ban đầu của việc nhận nuôi đứa nhỏ, những lần ôn nhu cố tình, lúc này đều biến thành những mũi kim vừa dài vừa mỏng, đâm sâu vào trái tim Quý Dư Chu.
Quý Dư Chu nhìn ra cửa sổ, thức cả một đêm.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Giang Tầm Dục ngược lại có một đêm vô mộng, ngủ một giấc cho đến khi mặt trời lên cao.
Sau khi say rượu, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, Giang Tầm Dục choáng váng đi xuống lầu, khi nhìn thấy Quý Dư Chu đang ngồi trên sô pha, đại não của cậu lập tức sụp đổ.
Sắc mặt cậu tức thì trắng bệch, hàm răng run rẩy, giữa kẽ răng phát ra từng chữ: "Quý, Quý tiên sinh...ngài trở về khi...khi nào?"
Quý Dư Chu nhìn Giang Tầm Dục thật sâu: "Tối hôm qua."
Tất cả những gì xảy ra đêm qua luôn ở trong đầu Giang Tầm Dục, hiện lên một cách sống động, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng đó không phải là mơ.
Giang Tầm Dục định mở miệng định nói gì đó, nhưng cảm giác như có cái gì đó mắc kẹt trong cổ họng, không phát ra được âm thanh nào, cậu chỉ đứng đó, thất thần nhìn chằm chằm Quý Dư Chu.
Nhìn đôi mắt trong veo của đứa trẻ, Quý Dư Chu khẽ thở dài, "Lại đây ngồi đi."
Giang Tầm Dục cắn môi gật đầu, ngồi xuống đối diện với Quý Dư Chu.
"Còn nhớ chuyện tối hôm qua không?"
Giang Tầm Dục run lên, vội vàng xin lỗi, "Thực xin lỗi Quý tiên sinh, tôi..."
Những lời cậu nói đêm qua dường như vẫn còn lưu lại trên môi, nhưng bây giờ khi tỉnh lại, cậu cảm thấy thật hoang đường.
Cuối cùng, Giang Tầm Dục cắn răng, từ sâu trong cổ họng phát ra giọng nói: "Tối hôm qua tôi...uống say, ngài không cần tưởng thật."
Không có lời giải thích nào tốt cho lòng mình, nhưng...khi đối mặt với Quý tiên sinh, cậu không thể không cảm thấy tự ti. Xuất thân của cậu, đôi mắt kinh tởm khác hẳn người thường của cậu...Cậu thật sự có tư cách thích Quý tiên sinh sao?
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Hai mắt Quý Dư Chu lóe lên một tia lửa, chỉ trong giây lát, lại biến mất không thấy tăm hơi: "Tầm Dục, năm sau kiến tập, cậu có muốn đến quân đoàn khác không?"
Giang Tầm Dục sửng sốt, theo bản năng nói: "Xin ngài đừng đuổi tôi đi..."
Quý Dư Chu quay mắt đi, không nhìn vẻ mặt lo lắng sắp khóc của đứa nhỏ, "Cậu từng lớn lên ở viện mồ côi, sau này vẫn ở bên cạnh tôi, cậu cũng nên đi ra ngoài ngắm nhìn thế giới."
Đây là quyết định mà hắn đưa ra sau khi suy nghĩ cả đêm.
Đổi thành bất kỳ người nào, Quý Dư Chu cũng sẽ không nghĩ nhiều như vậy, nhưng cố tình là Giang Tầm Dục, cố tình là đứa nhỏ trong sáng thuần khiết này, Quý Dư Chu không đành lòng bẻ gãy cánh của cậu khi mà cậu còn chưa kịp nhìn thấy thế giới.
Nếu đứa nhỏ bằng lòng quay lại ở bên cạnh hắn sau khi được nhìn thấy thế giới bên ngoài, hắn nhất định sẽ mãi mãi giam cầm cậu, dù cậu có cầu xin thế nào, hắn cũng sẽ không bao giờ mềm lòng.
Giang Tầm Dục cắn răng, vẫn cứ không cam lòng mà thử: "Nhưng...tôi chỉ muốn ở bên cạnh ngài."
Quý Dư Chu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lại từ từ mở ra, vẻ mặt lạnh lùng hơn một chút.
"Tầm Dục, tôi không tốt như cậu tưởng tượng."
Ngữ điệu hắn nhàn nhạt, từng chữ từng chữ: "Tôi đưa cậu trở về, chỉ là muốn lợi dụng cậu."
"Cậu có màu mắt đặc thù, tính cách hướng nội, chỉ cần một chút hướng dẫn, cậu có thể làm việc cho tôi. Lúc trước tôi nuôi cậu là vì muốn bồi dưỡng cậu làm tâm phúc của tôi, đi nằm vùng trong nhóm hải tặc."
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Giang Tầm Dục im lặng một chút, cậu cụp mắt, nhưng ánh sáng trong đó vẫn chưa tắt.
Trong chốc lát, giọng nói Giang Tầm Dục khẽ run lên, nói: "Ngài muốn tôi đi, tôi, tôi nguyện ý..."
"Cậu còn không hiểu sao? Tôi không phải người tốt." Trong mắt Quý Dư Chu lóe lên vẻ đau lòng, "Hiện tại tôi cho cậu một cơ hội để nhìn ra thế giới bên ngoài, học hỏi những kiến thức mới, để càng sống tốt hơn, mà không phải là bị giam cầm ở bên cạnh tôi."
Đây là lần đầu tiên Quý Dư Chu bộc bạch chính mình với người bên cạnh.
Quân cờ thì không cần biết nhiều như vậy, nhưng người yêu thì cần thẳng thắn và bình đẳng, hắn sẵn sàng mổ xẻ hố đen trong lòng mình cho Giang Tầm Dục xem.
Ngay khi lời nói của Quý Dư Chu vừa dứt, Giang Tầm Dục còn chưa kịp mở miệng thì cảnh vệ đứng đằng xa đã khó xử bước đến bên cạnh Quý Dư Chu: "Quý thượng tướng, chúng ta thực sự cần phải đi, nếu không chúng ta sẽ không kịp lịch trình hôm nay. "
"Đã biết."
Quý Dư Chu gật đầu, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Giang Tầm Dục đang cúi đầu xuống thật sâu, đứa nhỏ cuộn mình ở đó, run rẩy, giống như dã thú nhỏ rơi xuống nước.
Ánh mắt Quý Dư Chu khẽ nhúc nhích.
Hắn cúi người lại gần, đôi môi mỏng áp lên vành tai của Giang Tầm Dục, giọng nói trầm xuống, nhưng lại không có nửa điểm băng lãnh, mà lại tràn đầy lưu luyến và ôn nhu: "Đi thôi, tôi chờ em."
Hắn đặt quyền lựa chọn vào tay của cậu.
Quý Dư Chu đứng thẳng người, sâu sắc nhìn Giang Tầm Dục đang ngồi ở đó, xoay người rời đi cùng cảnh vệ.
Giang Tầm Dục ngồi trên sô pha, hai tay ôm đầu gối, trái tim như được bơm máu, khuôn mặt có chút đỏ bừng, trái tim vốn dĩ đang nhăn nheo cuối cùng cũng đã được nhẹ nhàng vuốt ve.
Quý tiên sinh luôn nói hắn không phải là người tốt, nhưng hắn đang làm những việc cực kỳ ôn nhu.
Giang Tầm Dục không dám tự hỏi liệu câu nói "tôi chờ em" của Quý tiên sinh có ẩn ý sâu xa như cậu mong đợi hay không, nhưng nhận được lời thổ lộ từ Quý tiên sinh cũng đủ khiến trái tim cậu chấn động.
Cậu hít sâu một hơi, lau nước mắt trên mặt, từ trong cặp sách lấy ra tờ đơn, gạch bỏ dòng chữ tổng bộ Quân đoàn Đệ Nhị đã viết ban đầu, ngẫm lại thật lâu, viết thành tinh cầu γ cách tinh cầu α rất xa.
Phương hướng phát triển của tinh cầu γ và tinh cầu α khác nhau, hơn nữa trình độ nghiên cứu kỹ thuật mới rất cao, đây cũng là phương hướng mà Giang Tầm Dục am hiểu.
Lúc trước, Giang Tầm Dục luôn sợ Quý tiên sinh ghét bỏ mình, sẽ đuổi mình đi, nhưng bây giờ cuối cùng cậu đã hiểu, Quý tiên sinh làm hết tất thảy đều là vì cậu, mà không phải ghét bỏ tính cách vô vị và bề ngoài khác hẳn người thường của cậu.
Nếu Quý tiên sinh muốn cậu đi ngắm nhìn thế giới bên ngoài, vậy cậu sẽ đi.
Đi ngắm bình minh, nhìn hoàng hôn, ngắm phong cảnh kỳ thú, đi học hỏi kiến thức mới và tôi luyện bản thân.
Một năm sau, nếu Quý tiên sinh vẫn cần cậu, cậu vẫn sẽ quay về không chút do dự và đứng ở bên cạnh Quý tiên sinh.
Trợ giúp hắn, phụ tá hắn, mà không phải chỉ là ỷ lại vào hắn.