Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Cuối học kỳ luôn không tránh khỏi bộn bề công việc, công việc thì quá nhiều lại không có đủ thời gian, giống như con thuyền nhỏ phiêu bạt trên mặt biển bị sóng cuốn đẩy về phía trước, trong nháy mắt, học kỳ này cũng đã kết thúc.
Sau sự việc ở quán bar, Giang Tầm Dục trở lại lớp, ánh mắt mọi người nhìn cậu càng thêm sáng quắc và tìm tòi nghiên cứu, nhưng ngày hôm đó, sự che chở và thân mật của Quý Dư Chu dành cho Giang Tầm Dục đều sót ở trong mắt mọi người, bọn họ cũng sợ chọc giận Giang Tầm Dục lại mang đến những rắc rối không cần thiết. Mặc dù rất tò mò nhưng họ không dám đến gặp Giang Tầm Dục để hỏi han.
Ngược lại Giang Tầm Dục cũng được thanh nhàn.
Kỳ thi cuối kỳ kết thúc, địa điểm kiến tập được phân bổ cho năm học sau đã được gửi đến quang não của mỗi người.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Rõ ràng vẫn ngồi chung một lớp, nhưng vài ngày nữa họ sẽ mỗi người một ngã, đi đến những nơi khác nhau trong tinh tế. Có lẽ đây là lần cuối cùng gặp mặt, lớp học ngập tràn một nỗi buồn man mác.
Mọi người trao đổi thông tin trên thông tấn khí, dùng cách này để tìm chút niềm an ủi.
Thẩm Khâu Dương cũng hiếm khi có chút u sầu: "Tầm Dục, cậu sẽ ở lại nội thành tinh cầu α, đúng không? Tớ sẽ đến tinh cầu γ cách xa tinh cầu α nhất, ai, không biết khi nào tớ mới có thể gặp lại được cậu nữa..."
"Đúng vậy, chính là chỗ tớ đã nói lúc trước ấy." Thẩm Khâu Dương gật đầu, "Ở tinh cầu đó không được kiến thiết điểm nhảy không gian, chuyến tàu liên tinh cầu nhanh nhất cũng phải mất ba ngày mới đến nơi."
Giang Tầm Dục im lặng một lúc, rốt cuộc cũng nhớ ra tại sao lúc chọn địa điểm kiến tập lại cảm thấy quen thuộc như vậy.
"Tớ cũng đến đó."
"Tuyệt vời...ah?!" Thẩm Khâu Dương đột nhiên mở to mắt, "Sao cậu không ở lại nội thành của tinh cầu α?!"
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Giọng nói của y có chút lớn, thu hút ánh mắt tò mò của những người xung quanh, Thẩm Khâu Dương nhanh chóng hạ giọng, giọng điệu đầy khó hiểu, "Sao cậu cũng chạy đến một nơi xa như vậy? Không phải lúc trước cậu nói muốn ở bên cạnh Quý thượng tướng sao, sao đột nhiên lại đổi ý?"
Thẩm Khâu Dương sững người một lúc, dò hỏi: "Có phải là Quý thượng tướng bày mưu đặt kế không? Ừm, hai người...cãi nhau rồi sao?"
"Không có." Giang Tầm Dục lắc đầu, cậu không biết nên giải thích với Thẩm Khâu Dương như thế nào, loại chuyện này một hai câu cũng không giải quyết rõ ràng được.
Thẩm Khâu Dương đã quen với bộ dáng ngập ngừng giữ bí mật mọi chuyện liên quan đến Quý Dư Chu của Giang Tầm Dục, y chà chà hai tiếng, nhưng đáy lòng vẫn không thể tránh khỏi cảm thấy vui vẻ.
Từ nhỏ y đã thích khám phá xung quanh và trải nghiệm cuộc sống ở các vùng miền khác nhau, vì vậy y đã không hề do dự mà chọn tinh cầu xa nhất, muốn nhìn thấy những điều khác biệt với hiện tại. Nhưng cuối cùng cũng chỉ có một thân một mình, phấn khích nhưng cũng sợ hãi, nếu có thể đi cùng người quen, tự nhiên là tốt nhất rồi.
Thẩm Khâu Dương do dự một lúc, cuối cùng xác nhận: "Cậu đã thực sự hạ quyết tâm chưa? Nghe nói khí hậu của tinh cầu γ hoàn toàn khác với khí hậu của tinh cầu α, thói quen sinh hoạt cũng rất khác..."
Giang Tầm Dục nhanh chóng trả lời, ngữ khí chắc nịch: "Đã quyết định."
Thẩm Khâu Dương còn muốn nói gì nữa, nhìn thấy dáng vẻ kiên định của cậu, rốt cục thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ vai cậu: "Vậy đúng lúc, chúng ta sẽ làm bạn đồng hành, một năm sau này, phiền phức cậu chiếu cố tớ."
Giang Tầm Dục cũng chậm rãi gật đầu, "Ừm."
Mặc dù không cố ý, nhưng có Thẩm Khâu Dương đồng hành cũng xem như là một chuyện tốt.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Khi trăng sáng sao thưa, trên một tinh cầu xa xôi.
Quý Dư Chu ngồi trước bàn làm việc, cách phút chốc lại mở quang não, liếc nhìn màn hình.
Hắn không bật đèn, ánh sáng lấp lánh của quang não phản chiếu lên sống mũi cao của hắn, tạo thành một bóng đen mờ ảo.
Trên màn hình, thứ mà Quý Dư Chu đã xem qua vô số lần là một tin nhắn vỏn vẹn một câu.
"Quý tiên sinh, em đã đặt vé. Ngày mai xuất phát đến tinh cầu γ kiến tập."
Ngón tay thon dài di chuyển trên màn hình, Quý Dư Chu nhanh chóng hồi âm bằng một chữ "Được".
Hắn đang gõ một chuỗi chữ dài, dừng một chút rồi xóa hết đi, hắn ngước mắt lên nhìn những cây cao xanh mướt bên ngoài, thật lâu sau, cuối cùng để lại một tin nhắn: "Ngày mai tôi có việc, không đưa em đến đó được, đi đường phải cẩn thận."
Tin nhắn được gửi đi thành công, Quý Dư Chu ấn tắt thông tấn khí, khẽ nhắm mắt, dựa vào lưng ghế cao.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Lần này ly biệt đối với Giang Tầm Dục là chuyện tốt, nhưng Quý Dư Chu không phải là người hoàn hảo, hắn cũng có tư tâm của mình, cũng có du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu như những người đàn ông khác...Hắn không đành lòng từ bỏ.
Một lúc sau, Quý Dư Chu đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lại bật quang não lên, bấm vào ứng dụng trung tâm mua sắm trực tuyến chưa từng mở bao giờ, chọn lựa từng cái một.
Áo khoác bông, quần áo hàng ngày, giày đế dày, mũ chống gió...Quý Dư Chu mua mọi thứ có thể, đồng thời còn đích thân liên lạc với chỉ huy của Quân đoàn Đệ tứ.
Thông tấn khí được kết nối, bên kia là một người đàn ông trung niên lông mày rậm, thân hình cường tráng, được bảo dưỡng rất tốt, quen sống trong nhung lụa nhưng trên cổ vẫn có nếp nhăn nhàn nhạt.
Quý Dư Chu chủ động nói: "Chú Vưu, đã lâu không gặp."
Người đàn ông đó tên là Vưu Triển Bằng, ngồi trên vị trí Tư lệnh đã hơn mười năm, bàn luận bối phận, Quý Dư Chu quả thực nên gọi ông một tiếng chú, nhưng nếu xét trên quan hệ thì hai người cũng không mặn không nhạt, không tính quen thuộc.
Vưu Triển Bằng cười cười, sờ cằm: "Ồ, là Tiểu Quý sao, sao đột nhiên lại nhớ đến tôi vậy?"
Quý Dư Chu lễ phép cười, nhưng nụ cười không ăn sâu vào đáy mắt: "Đã lâu không gặp, nên muốn hỏi thăm ngài một chút."
"Chậc chậc chậc," Vưu Triển Bằng khẽ khịt mũi, hiển nhiên là không tin lời nói của Quý Dư Chu, "Vô sự không lên điện tam bảo, nói đi, có chuyện gì mà tìm tôi?"
Quý Dư Chu rũ mắt xuống, không tiếp tục tán gẫu, đi thẳng vào vấn đề chính: "Bên tôi năm nay có đứa nhỏ chuẩn bị kiến tập, chọn phân bộ bên tinh cầu γ của ngài."
"Muốn tôi chăm sóc sao?"
"Phiền phức ngài."
"Có thể." Vưu Triển Bằng nhướng mày: "Nhưng mà...có lợi ích gì?"
"Ngài cứ đề cập."
"Bên hành tinh γ-23 có một quặng năng lượng nhỏ vừa được khai thác..."
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Quý Dư Chu ngồi thẳng người khỏi lưng ghế, hai tay đặt lên bàn, mặt không thay đổi nhìn người đàn ông đang cười đối diện vài giây, ánh mắt lóe lên tia ác liệt.
Cuối cùng, hắn chỉ hạ giọng: "Ba năm."
Hành tinh γ-23 là nơi giao nhau giữa khu vực pháp lý của hai quân đoàn, năm trước ngoài ý muốn lại phát hiện ra mỏ năng lượng nhỏ này, hai bên không ai muốn buông tay, giằng co qua lại, nơi mỏ năng lượng đó đến giờ vẫn bỏ không.
Đây là lần đầu tiên Quý Dư Chu chịu nhả ra, nguyện ý nhường quyền khai thác mỏ năng lượng cho Quân đoàn Đệ tứ trong vòng ba năm.
Vưu Triển Bằng sững sờ một lúc, sau đó lấy trong túi ra một điếu thuốc, châm lửa. Tuy rằng mỏ năng lượng này không có giá trị quân sự nào, nhưng lại có giá trị kinh tế đến hàng trăm triệu tinh tệ. Vốn dĩ Quân đoàn Đệ tứ không chiếm ưu thế, ông cũng chỉ đang thăm dò điểm mấu chốt của Quý Dư Chu, nhưng không ngờ Quý Dư Chu lại nhượng bộ một cách dễ dàng như vậy.
Ông thở ra một vòng khói, nụ cười trên mặt càng đậm: "Tôi hiện tại có chút tò mò, rốt cuộc là ai mà có thể khiến cậu từ bỏ quyền lợi dễ dàng như vậy."
Quý Dư Chu rũ mắt, không trả lời trực tiếp câu hỏi này: "Làm phiền ngài, tôi sẽ gửi thông tin của cậu ấy cho ngài, nếu có tình huống gì, ngài có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào."
Vưu Triển Bằng cười nhẹ: "Yên tâm, vì mỏ năng lượng này, tôi sẽ không nói gì cả."
Quý Dư Chu dừng lại một lúc, dặn dò, "...Đừng để cậu ấy biết tôi đặc biệt nhờ người chăm sóc cậu ấy."
Hắn làm những chuyện này không phải vì muốn tranh thủ hảo cảm, mà là để bảo vệ bảo bối của hắn thật tốt.
Vì vậy không cần thiết để cho Giang Tầm Dục biết.
Vưu Triển Bằng lắc đầu bất đắc dĩ, ông không hiểu mục đích hành động của Quý Dư Chu, nhưng vì đã chiếm được lợi ích thực tế, ông không hỏi thêm nữa và đồng ý, "Chậc chậc, hiểu rồi."