Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, cả hai không còn hứng thú tiếp tục đi chơi nữa, đợi đến lúc tâm trạng của Giang Tầm Dục ổn định trở lại, Quý Dư Chu trực tiếp lái xe trở về nhà.
Sắc mặt của Giang Tầm Dục vẫn tái nhợt, từ xa nhìn thấy sân nhà của mình, cậu có chút ngượng ngùng cúi đầu, hai tay đan chặt vào nhau: "Thực xin lỗi...Quý tiên sinh..."
Thật sự không dễ dàng gì để Quý tiên sinh dành thời gian ra ngoài cùng cậu, chuyến đi đáng lẽ rất vui vẻ và thoải mái lại vô duyên vô cớ vì cậu mà hỏng bét, mà Quý tiên sinh còn phải an ủi ngược lại cậu.
Giang Tầm Dục không khỏi có chút mất mát.
Quý Dư Chu dừng xe, vươn tay xoa xoa tóc của cậu: "Ngoan, lần sau lại đưa em ra ngoài chơi."
Hắn giúp Giang Tầm Dục cởi dây an toàn: "Bây giờ trở về ngủ một giấc thật ngon, được không?"
Nói xong, hắn thực sự vươn hai tay ra, vòng qua vai và đầu gối của Giang Tầm Dục, muốn bế cậu lên.
Giang Tầm Dục đột nhiên phục hồi tinh thần, vội vàng xua tay, đỏ mặt nói: "Không, không cần!"
Cậu như con thỏ trốn xuống xe, chạy lên lầu, Quý Dư Chu cười nhẹ rồi đi theo cậu lên lầu.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Ở công viên giải trí nửa ngày, lại trải qua kíƈɦ ŧɦíƈɦ lớn như vậy, khóc sưng cả hai mắt, thân thể của Giang Tầm Dục thật sự không thể chịu nổi nữa. Về đến nhà, cậu ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, muốn nghỉ ngơi một lát, nhưng ý thức của cậu nhanh chóng trở nên mơ hồ.
Ánh mắt của Quý Dư Chu khẽ nhúc nhích, trong con ngươi có mấy phần dịu dàng, hắn cẩn thận bế cậu khỏi ghế sô pha.
Giang Tầm Dục ngủ cũng không yên ổn, ngay khi Quý Dư Chu ôm lấy cậu, cậu đã vươn tay túm lấy góc quần áo của Quý Dư Chu, dường như cậu coi đây là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của mình, nắm chặt đến khớp ngón tay trắng bệch, trên mu bàn tay còn nổi gân xanh.
Quý Dư Chu dừng động tác một chút, thương tiếc cúi đầu, đặt lên trán Giang Tầm Dục một nụ hôn. Khi đến cửa cầu thang, hắn do dự một chút liền quyết định bế Giang Tầm Dục trở về phòng của mình.
Quý Dư Chu trời sinh là người thận trọng và lạnh lùng, lúc thường hắn không bao giờ để người thứ hai vào phòng ngủ của mình, ngay cả người máy quản gia cũng chỉ có thể vào dọn dẹp khi hắn có mặt ở đó.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Khoảnh khắc thân thể chạm vào giường, Giang Tầm Dục "hừ hừ" hai tiếng, lông mày vô thức nhăn lại, nhưng toàn thân tràn ngập mùi hương khiến người ta yên tâm của Quý Dư Chu, lông mày lập tức giãn ra, bàn tay đang nắm chặt quần áo của Quý Dư Chu cũng buông lỏng, đổi sang nắm chặt chăn bông.
Quý Dư Chu rút tay về, vẫn nhìn chằm chằm vào đôi má của cậu, hắn đưa tay vén vài sợi tóc lòa xòa trước trán cậu, đặt lên đó một nụ hôn nhẹ nhàng mềm mại rồi lẳng lặng đi đến ban công bên cạnh.
Gió nhẹ lướt qua, nhưng ánh mắt của Quý Dư Chu lại không có tiêu điểm, thật lâu sau, hắn lại đóng cửa sổ, trở về phòng.
Lúc hắn bước vào phòng, Quý Dư Chu thoạt nhìn không thấy Giang Tầm Dục. Hắn giật mình, sau đó nhìn kỹ lại, mới phát hiện ở giữa chăn bông dường như có một người, co ro người lại thành một quả cầu nhỏ, còn đang run rẩy nhè nhẹ.
Quý Dư Chu vội vàng bước tới, xốc chăn bông lên, hai tay của Giang Tầm Dục ôm đầu gối, trốn dưới chăn mà run lẩy bẩy.
Nghe đâu đây là tư thế cơ bản nhất của em bé khi còn ở trong bụng mẹ, và đó cũng là...tư thế khi người ta cảm thấy bất an nhất.
Như con nhím nhỏ co ro thành quả bóng, cố dùng những chiếc gai trên lưng để chống lại cả thế giới.
Quý Dư Chu sải bước về phía trước, lên giường, ôm người vào lòng.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Giang Tầm Dục còn chưa tỉnh lại, trên người đã toát ra một tầng mồ hôi, Quý Dư Chu không ghét bỏ, ngược lại càng ôm cậu chặt hơn: "Ngoan, không sao, không có chuyện gì, đừng sợ."
Có lẽ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của Quý Dư Chu, thân thể Giang Tầm Dục không còn cuộn tròn chặt chẽ nữa, cậu khẽ cựa quậy, Quý Dư Chu dựa lại gần hơn mới có thể nghe thấy cậu đang nói gì.
"Đừng...làm ơn...bố ơi!"
...
"Đừng bỏ mặc em...Em không phải quái vật..."
...
Quý Dư Chu thở dài một hơi, từ từ siết chặt vòng tay của mình.
Một lúc sau, Giang Tầm Dục cuối cùng cũng hoàn toàn bình tĩnh lại, Quý Dư Chu rón rén xuống giường, bật máy liên lạc với Lữ Hà Vọng.
Giọng của Lữ Hà Vọng nhanh chóng truyền đến, nhìn thấy Quý Dư Chu vẫn ở trong phòng thì ngạc nhiên nói: "Yo, Quý thượng tướng, Tết Trung thu vui vẻ, không phải cậu nói muốn trải qua thế giới hai người sao?"
"Suỵt."
Quý Dư Chu đứng ở ngoài ban công, cách tấm cửa sổ mà nhìn động tác của Giang Tầm Dục, hắn cau mày ra hiệu cho Lữ Hà Vọng nói nhỏ thôi: "Đã về rồi."
"Về rồi?" Lữ Hà Vọng càng thêm khó hiểu, tiện thể liếc nhìn đồng hồ đeo tay của mình, nhưng bây giờ mới chỉ có ba giờ chiều, nhanh như vậy, quả thực không giống phong cách của Quý Dư Chu.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Trong lòng anh cũng mơ hồ có linh cảm không tốt: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Ừ." Chuyện vẫn chưa rõ ràng, Quý Dư Chu không muốn giải thích quá nhiều, hắn dừng một chút rồi hỏi, "Tôi nhớ cậu từng nói cậu có quen...một giáo sư tâm lý học tên là Dung Nhung? Cậu có cách liên lạc với ông ấy không?"
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Quý Dư Chu, Lữ Hà Vọng cũng thu lại nụ cười cợt nhả lúc nãy của mình, anh thở dài: "Tôi không dám nói tôi quen ông ấy, ông ấy là thầy của tôi, tôi chỉ từng học qua lớp của ông ấy, cũng không biết rõ...Nhưng, tôi sẽ thử xem sao."
Quý Dư Chu nhéo nhéo sống mũi, thở dài nói: "Cảm ơn cậu."
Dung Nhung là một giáo sư tâm lý nổi tiếng ở tinh cầu, ngoài y thuật nổi danh, ông còn nổi tiếng là người khó hẹn trước, tính tình cổ quái, muốn hẹn ông phải xem nhãn duyên, coi vận khí, cho dù thân phận của Quý Dư Chu rành rành ra đó cũng không chắc hẹn được.
Tuy nhiên, có Lữ Hà Vọng bắc cầu ở giữa, tình hình đã tốt hơn rất nhiều, Quý Dư Chu giải thích ý định của mình, Lữ Hà Vọng lại nói thêm rất nhiều điều tốt đẹp, cuối cùng Dung Nhung cũng chịu thả lỏng, nói rằng ngày hôm sau ông rảnh rỗi, có thể đến tìm ông.
Quý Dư Chu thở phào nhẹ nhõm, nói lời cảm ơn một cách trịnh trọng, ngữ khí có thể so sánh với khi hắn gặp các Tư lệnh ở quân đoàn khác.
Dung Nhung ở bên kia thông tấn khí không nói gì, nhưng Lữ Hà Vọng kinh ngạc đến mức không khép miệng lại được, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Quý Dư Chu nghiêm túc và cung kính như vậy.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Quý Dư Chu một lần nữa nhìn thật sâu Giang Tầm Dục đang nằm trên giường, lần này Giang Tầm Dục đã ngủ được an ổn, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt.
Quý Dư Chu do dự một lúc, sau đó nhẹ nhàng trở về phòng, lấy một điếu thuốc trong hộp sắt trên bàn, quay lại ban công, âm thầm châm lửa.
Thuốc lá buộc hắn phải trấn định lại, hút hai hơi, Quý Dư Chu dập tắt điếu thuốc.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Hắn không phải là bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, mặc dù sự tin tưởng của Giang Tầm Dục đối với hắn có thể tạm thời xoa dịu cảm xúc của cậu, nhưng Quý Dư Chu biết những chuyện trong quá khứ vẫn như mũi kim đâm sâu vào trái tim của đứa nhỏ.
Quý Dư Chu vẫn luôn biết Giang Tầm Dục sợ quang tử thương, biết cậu không dám cởi mũ trùm đầu, thậm chí còn điều tra cuộc sống của cậu, nhưng hắn chưa bao giờ suy nghĩ nhiều như vậy. Hắn chỉ nghĩ nếu đứa nhỏ sợ hãi vậy thì không để cậu chạm vào là được, cũng không muốn cố gắng sửa đổi cậu.
Hắn cho rằng mình có thể bảo vệ cậu thật tốt, cho đến khi hôm nay gặp phải Hà Thục Lan, cảm xúc của Giang Tầm Dục bùng phát, Quý Dư Chu mới nhận ra, như vậy là chưa đủ.
Giang Tầm Dục đủ im lặng và đủ "lý trí", cậu vẫn nhẫn nại, ép buộc bản thân không để lộ ra những vết thương đã chảy mủ và thối rữa kia, không muốn Quý Dư Chu lo lắng.
Nhưng điều mà Quý Dư Chu muốn từ trước đến giờ không phải cái gọi là bình tĩnh và hài hòa, hắn chỉ muốn đứa nhỏ của hắn, bảo bối của hắn được khỏe mạnh và hạnh phúc.
Đứng ở ban công một lúc, Quý Dư Chu đợi đến khi mùi khói thuốc đã tan hết mới đi tắm, sau đó quay lại giường ôm lấy Giang Tầm Dục.
Ôm cậu vào lòng thật chặt.