Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Chỗ ở của Dung Nhung cách quân đoàn khá xa, Quý Dư Chu vội vàng lái xe trở về, cuối cùng cũng kịp đến văn phòng mười phút trước khi Giang Tầm Dục tan sở vào buổi trưa.
Không lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên.
Nhẹ nhàng, cùng với lén lút thăm dò và niềm vui thầm kín, hắn có thể dễ dàng đoán được ai là người đứng sau cánh cửa.
Quý Dư Chu không khỏi nở nụ cười, trầm giọng nói: "Mời vào."
Quả nhiên, cửa mở ra, Giang Tầm Dục đi tới trước mặt Quý Dư Chu, đôi mắt cong lên cười ngượng ngùng: "Quý tiên sinh, em tan sở rồi."
"Ừm." Quý Dư Chu gật đầu, đứng dậy đi đến bên cạnh cậu như thường lệ, vẻ mặt vẫn như trước: "Hôm nay em ở chỗ Lão Nghiêm làm gì?"
"Ừm...các dự án trước mắt còn chưa có nhiều tiến triển..." Giang Tầm Dục chớp mắt, kể chi tiết cho Quý Dư Chu nghe những gì đã xảy ra vào buổi sáng.
Quý Dư Chu vốn muốn từ chối, muốn nói đứa nhỏ không cần vì mình làm mấy chuyện này, nhưng sau khi nghĩ đến những gì Dung Nhung nói lúc sáng, chỉ cụp mắt mỉm cười: "Được."
"Vậy thì ngài đến ngồi bên sô pha đi."
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Quý Dư Chu ngồi trên ghế sô pha, quay lưng lại với Giang Tầm Dục, Giang Tầm Dục cũng ngồi bên cạnh hắn, cậu nhớ lại những động tác đã học lúc sáng, dùng ngón tay thăm dò vùng sau gáy của Quý Dư Chu.
Giang Tầm Dục nghiêm túc và thận trọng theo sát vai và cổ của Quý Dư Chu, ngón tay và lòng bàn tay lướt qua trên da, xoa bóp và nhào nặn, quả thực cậu học được rất khá.
Cậu sợ mình không khống chế được sức lực, cho nên mỗi lần thay đổi động tác đều hỏi hắn: "Ngài cảm thấy thế nào?"
"Rất tốt."
Ngón tay Giang Tầm Dục di chuyển trên lưng của Quý Dư Chu, cẩn thận giúp hắn thả lỏng, đến khi trên người mình ra một lớp mồ hôi mỏng mới thu tay về: "Được rồi, ngài có thấy thoải mái không?"
Quý Dư Chu mỉm cười, xoay người, tự nhiên ôm lấy cậu vào lòng: "Bạn nhỏ nhà anh thật giỏi."
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Cậu cụp mắt, không dám nhìn Quý Dư Chu, nhưng lại cảm thấy bàn tay của Quý Dư Chu khoác lên trên vai mình.
"Ngoan, đây là đáp lễ."
Giọng nói của Quý Dư Chu trầm khàn, hắn dễ dàng dụ dỗ Giang Tầm Dục, thân thể của cậu mềm nhũn, tùy ý để bàn tay to của Quý Dư Chu châm ngòi.
Nhiệt độ lòng bàn tay của Quý Dư Chu nóng như thiêu đốt, vị trí mà hắn chạm vào cũng giống như vị trí mà lúc nãy Giang Tầm Dục xoa bóp cho hắn, bắt đầu từ sau gáy, lần mò từng chút xuống xương cổ, xương sống và thắt lưng...
Nhưng so với Giang Tầm Dục không có chút tạp niệm nào thì đôi tay nóng rực này hiển nhiên mang theo chút ý tứ hàm xúc sâu xa nào đó.
Ngón tay mảnh khảnh cuộn thành một nửa hình tròn, dùng phần thịt ở đốt ngón tay xoa tròn, nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sự cám dỗ và du͙ƈ vọиɠ không thể giải thích được.
Cảm giác quá độ tê dại trượt dọc sống lưng đến tận đầu ngón tay và ngón chân của Giang Tầm Dục, ngay cả chân tóc da đầu của cậu cũng tê dại.
Cậu run rẩy giống như con thuyền không nơi nương tựa bất lực phiêu bạt trước làn sóng đang cuộn trào mãnh liệt, chỉ có thể cheo leo bám vào thân thể cường tráng nóng bỏng ở bên cạnh.
Ngay sau đó, một nụ hôn tràn đầy tính xâm lược rơi xuống bờ môi cậu, hàm răng sắc bén áp lên khe môi mẫn cảm, liếʍ ɭáρ và cắn xé.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Đầu óc của Giang Tầm Dục như hồ nhão, không hề biết sự tình sẽ phát triển đến bước này, cậu chỉ cảm thấy thân thể rất nóng, cả người như bốc hỏa, không biết vị trí của hai người đã bị thay đổi từ lúc nào, cậu bị đặt xuống ghế sô pha mềm mại, quanh thân đều là hơi thở của Quý Dư Chu, hoàn toàn bị người đàn ông trưởng thành và dịu dàng trước mặt khống chế, không có chỗ để chạy trốn và phản kháng.
Trong mắt Giang Tầm Dục nổi lên một tầng hơi nước sinh lý, cậu chớp chớp đôi mắt ướŧ áŧ nhìn Quý Dư Chu, thở hổn hển, giọng nói mang thêm âm cuối mềm mại: "Quý, Quý tiên sinh..."
Hai người đều là người trưởng thành, chính trực, khó tránh khỏi việc cọ sát phóng hỏa, nhưng so với Giang Tầm Dục trúc trắc và luống cuống, du͙ƈ vọиɠ của Quý Dư Chu là âm trầm và không lộ ra ngoài. Hắn biết từ trong xương của Giang Tầm Dục vẫn có chút khó chịu cùng chán ghét những tiếp xúc thân mật, chỉ là hiếm khi cậu thể hiện rõ ràng như vậy.
Nhưng hôm nay, Quý Dư Chu hoàn toàn không có ý định dừng lại, động tác thanh thoát mà mạnh mẽ, trong mắt hiện lên ánh lửa rõ ràng.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Giang Tầm Dục không quen tiếp xúc thân mật, ngay cả Quý Dư Chu, làm đến mức này cũng đã khiến cậu sợ hãi từ trong tiềm thức, nhưng chỉ cần cậu nghĩ đến người ở trên người mình là Quý tiên sinh, cậu lại cảm thấy không có gì phải sợ. Lông mi của cậu khẽ run, chậm rãi đáp lại động tác châm lửa của Quý Dư Chu, giây tiếp theo, Quý Dư Chu ấn cậu thật sâu vào vòng tay của mình.
Vòng tay của Quý Dư Chu từ từ siết chặt, Giang Tầm Dục cảm nhận rõ ràng đồ vật lạnh lẽo nằm giữa hai người họ, chính là quang tử thương tùy thân của Quý Dư Chu.
Có lẽ bởi vì bị cuốn vào vòng xoáy của du͙ƈ vọиɠ, Giang Tầm Dục không thể suy nghĩ và nhận thức thêm những cảm xúc khác, tuy rằng cậu không khỏi cắn chặt răng nhưng cũng không sợ hãi như lúc thường.
Bàn tay to lớn của Quý Dư Chu nhẹ nhàng di chuyển ra sau lưng của Giang Tầm Dục, tình ý tiêu tan một chút, cuối cùng hắn lặng lẽ ôm Giang Tầm Dục vào trong ngực. Giang Tầm Dục dần dần bình tĩnh lại, tình triều rút lui, sợ hãi ẩn trong bóng tối lập tức tập kích lấy cậu.
Giang Tầm Dục do dự một chút, sau đó tiến càng dụi sâu vào lòng của Quý Dư Chu, muốn tránh xa thứ kia ra một chút: "Quý tiên sinh, cái đó..."
Ánh mắt Quý Dư Chu khẽ nhúc nhích, từ bên thắt lưng lấy ra khẩu quang tử thương, nhưng hắn không cất đi mà cầm trong tay, an ủi hôn lên mi mắt của Giang Tầm Dục.
Hắn ôn nhu nói: "...Đừng sợ, nó đã theo anh rất nhiều năm, sẽ không làm em bị thương."
Đôi môi Giang Tầm Dục mấp máy, khi nhìn thấy quang tử thương, đầu óc cậu thoáng chốc lại trở nên trống rỗng.
Lông mi Giang Tầm Dục nhẹ run, Quý Dư Chu lại thương tiếc hôn lên, hắn có thể cảm nhận được sự căng thẳng và sợ hãi của đứa nhỏ, kiềm chế sự đau lòng đang không ngừng tăng lên, nói tiếp: "Đây là thứ mà bố đã đưa cho anh năm anh mười tám tuổi, nó đã cùng anh trải qua rất nhiều cột mốc quan trọng của đời người, đối với anh mà nói, nó giống như một tri kỉ vậy."
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Lúc nói chuyện, Quý Dư Chu vẫn luôn chăm chú nhìn Giang Tầm Dục, chỉ cần cậu có bất kỳ phản ứng khó chịu nào, hắn sẽ lập tức dừng lại và cất quang tử thương đi: "...Anh muốn giới thiệu nó với em, có được không?"
Trên thực tế, ngoài việc muốn giúp đỡ Giang Tầm Dục, Quý Dư Chu thực sự còn có mấy phần tâm tư ở trong đó. Hắn không có nói dối, từ khi trưởng thành khẩu quang tử thương này đã luôn đồng hành cùng hắn, trong quân đoàn Quý Dư Chu nổi tiếng với thương pháp cực chuẩn, hắn đã tiêu diệt được vô số kẻ thù.
Đối với Quý Dư Chu, nó là chiến hữu tốt nhất, hợp tác ăn ý với hắn nhất. Vì vậy, Quý Dư Chu không muốn Giang Tầm Dục sợ hãi ánh sáng của quang tử thương.
Hơn nữa, thương pháp của bố Giang Tầm Dục - Giang Cần - rất chính xác, Quý Dư Chu cảm thấy đứa nhỏ nhà hắn rất có thiên phú, cũng là người sử dụng quang tử thương, không ai so với Quý Dư Chu rõ ràng hơn thiên phú này có bao nhiêu hiếm thấy, hắn không muốn một tài năng như thế lại bị mai một.
Nhưng đồng thời, những ký ức đau buồn trong quá khứ của Giang Tầm Dục lại như một mũi kim đâm vào nơi mềm mại nhất trong trái tim của Quý Dư Chu, hắn không muốn đứa nhỏ khiến người đau lòng này bị tổn thương thêm một chút nào nữa, bởi thế cho nên trước đây hắn vẫn luôn không có ép buộc Giang Tầm Dục chạm vào quang tử thương.
Khẩu quang tử thương sáng loáng đặt ngay trước mặt, thân thể Giang Tầm Dục run lên.
Liệu cậu có thể không? Cậu thật sự có thể...một con quái vật có thể mất kiểm soát bất cứ lúc nào như cậu có thể chạm vào quang tử thương cực kỳ quan trọng đối với Quý tiên sinh không? Liệu cậu có làm ô uế khẩu súng này không?
...
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Dưới ánh mắt ôn nhu và khích lệ của Quý Dư Chu, một lúc lâu sau, Giang Tầm Dục mới chậm rãi nhắm mắt lại, vươn tay cầm lấy khẩu súng làm bằng kim loại màu bạc nguyên chất nặng trĩu.
Quý Dư Chu thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng sắc mặt của đứa nhỏ có chút tái nhợt, nhưng không có chống cự rõ ràng.
Hắn nở một nụ cười nhẹ nhõm, xoa xoa mái tóc của Giang Tầm Dục, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ."
Lông mi Giang Tầm Dục run lên, hầu kết trượt lên trượt xuống hai lần, giọng nói có chút khàn khàn: "Nó...rất đẹp."
Đẹp, thực sự rất đẹp.
Khẩu súng này của Quý Dư Chu được làm bằng kim loại quý hiếm đặc thù, nhìn từ xa có màu trắng bạc, nhưng khi nhìn kỹ lại có ánh đen, kết cấu tinh xảo, không nặng cũng không nhẹ, cầm trên tay giống như một bộ phận tự nhiên của cơ thể.
Quý Dư Chu lại hôn Giang Tầm Dục, sau đó bình tĩnh lấy khẩu súng từ trong tay cậu ra, rồi để lại vào vị trí cũ chỗ thắt lưng của mình, nói: "Bé ngoan."
Hắn biết phương pháp giải mẫn cảm cần phải được thực hiện từ từ, hắn không thể tạo áp lực quá lớn cho đứa nhỏ cùng một lúc.
Lần này, nụ hôn nhẹ nhàng và lưu luyến hơn trước, mang theo thương tiếc và tình yêu thuần khiết.
Nụ hôn kết thúc, du͙ƈ vọиɠ cũng hoàn toàn bình ổn, Quý Dư Chu thân mật xoa xoa vành tai của Giang Tầm Dục, nhẹ giọng hỏi: "Đói bụng không? Đi ăn trưa nhé?"
Giang Tầm Dục đỏ mặt, chớp hai mắt, trong mắt mang theo chút ngượng ngùng: "Dạ."