[Nói vậy thôi chứ sao tui lược cảnh H được :>>>>]
Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Đầu lưỡi của Quý Dư Chu lướt qua hàm trên của cậu, Giang Tầm Dục không khỏi thở hổn hển, từ trong mũi phát ra tiếng rên nhẹ, cậu do dự, muốn vòng tay ôm lấy thắt lưng mạnh mẽ của Quý Dư Chu.
Một bàn tay to và mạnh mẽ nắm lấy cánh tay đang lộn xộn của cậu, ấn vào cổ tay cậu và giam cầm nó trên đỉnh đầu.
Lồng ngực Quý Dư Chu phập phồng kịch liệt, không biết từ lúc nào mà trên trán còn chảy ra một tầng mồ hôi, hắn hơi nâng người dậy, ngón tay ấn lên đôi môi hơi sưng của Giang Tầm Dục vân vê, tiếng cười từ trong lồng ngực truyền đến, mang theo gợi cảm và từ tính không thể giải thích được: "Mẹ và em đã nói gì...sao lại đột nhiên câu dẫn anh như vậy, hửm?"
Cậu xấu hổ đến mức không dám nhìn vào mắt Quý Dư Chu, cậu dời mắt, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, đầu nóng lên, vội vàng nói: "Em, em thật sự rất thích ngài, em...em...đã sẵn sàng."
Nói xong, Giang Tầm Dục như rơi vào sương mù, giọng nói càng ngày càng thấp, vô thức liếc mắt nhìn Quý Dư Chu, cậu liền bị đôi mắt sâu như vực thẳm kia hấp dẫn, không thể dời mắt đi nơi khác.
Trái tim của Giang Tầm Dục đập càng nhanh, cũng không biết dũng khí từ đâu mà ra, cậu cắn chặt môi dưới, xoay người chủ động ngồi lên trên người của Quý Dư Chu, sau đó cúi xuống đặt lên môi Quý Dư Chu một nụ hôn, "Em yêu ngài."
Thân thể Quý Dư Chu cứng đờ trong chốc lát, tro tàn trong đáy mắt hoàn toàn bị thiêu đốt, lưu chuyển, mang theo một tia ngoạn ý.
Một tay hắn bóp eo Giang Tầm Dục, đầu ngón tay của tay còn lại lướt dọc theo gò má ửng hồng của Giang Tầm Dục, một đường đi xuống, đảo quanh đầṳ ѵú hồng hồng.
Những tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn nhanh chóng thoát khỏi đôi môi đang hé mở của Giang Tầm Dục, xen lẫn với âm mũi nặng nề và thở d0'c.
Giang Tầm Dục xấu hổ che mắt, không dám nhìn Quý Dư Chu.
Cậu cảm thấy Quý tiên sinh lúc này không giống với lúc bình thường.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Hắn khiến người ta bất giác muốn thần phục.
Mà Giang Tầm Dục cũng cam tâm tình nguyện thần phục hắn.
Khóe miệng Quý Dư Chu cong lên ý cười, ngón tay cố ý vân vê đầṳ ѵú phấn hồng đã run rẩy đến dựng đứng: "Vừa rồi không phải em thật chủ động sao? Tiếp tục đi."
"Quý tiên sinh..."
Giang Tầm Dục đáng thương xin tha, giọt nước trên lông mi trong suốt như pha lê, giống như cánh chuồn chuồn sau mưa.
"Không được."
Lời nói của Quý Dư Chu lãnh khốc và vô tình, không biết từ lúc nào mà bàn tay của hắn đã di chuyển đến cặp mông thịt căng tròn của Giang Tầm Dục, tát một cái giống như trừng phạt.
Trong phòng rất yên tĩnh, âm thanh thở d0'c cố tình bị đè nén làm cho âm thanh của cái tát đặc biệt thanh thúy, bờ môn9 mịn màng khẽ run lên, lưu lại một mảng đỏ hồng diễm lệ.
Không đau, chỉ là cảm giác xấu hổ xen lẫn kɦoáı ƈảʍ bí ẩn khiến da đầu Giang Tầm Dục tê dại.
"Bé ngoan, tiếp tục."
Thanh âm của Quý Dư Chu trầm thấp, làm cho Giang Tầm Dục mê mẩn. Ngón tay Giang Tầm Dục khẽ run, cởi từng cúc áo của Quý Dư Chu.
Đầu ngón tay của Giang Tầm Dục không có một chút sức lực, mặc dù buồn ngủ, chật vật hồi lâu mới vặn mở được một cái cúc áo.
Nhưng chỉ cần một cái cúc áo này cũng đủ để lộ khuôn ngực đầy đặn của Quý Dư Chu, khiến khuôn mặt của Giang Tầm Dục càng thêm nóng.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
"Quý tiên sinh..."
Giang Tầm Dục thật sự không am hiểu chủ động dụ dỗ, chỉ cởi một cúc áo mà cậu đã xấu hổ chết được, khóe mắt nhuộm đỏ, lần nữa đáng thương mà nhỏ giọng xin tha: "Quý tiên sinh..."
Cậu vừa ngượng ngùng vừa bối rối, thời điểm cậu xin tha cũng chỉ gọi một tiếng "Quý tiên sinh", âm thanh nức nở, mang theo âm cuối dính nị, giống như con vật nhỏ đang làm nũng.
Con bạo thú dưới đáy lòng Quý Dư Chu rít gào, muốn lao ra khỏi lồng giam, hành hạ cậu, hoàn toàn chiếm lấy con vật nhỏ tội nghiệp ở trước mặt, nhưng ngoài mặt, hắn không đành lòng tra tấn cậu như vậy.
Hắn rũ mắt, dùng bàn tay to của mình bao phủ bàn tay của Giang Tầm Dục, hướng dẫn cậu từ từ cởi từng chiếc cúc áo của chính mình, sau đó đè cậu xuống dưới thân người.
Ngón tay của hắn đi dọc theo chiếc eo thon trắng nõn, cầm lấy cậu bé đã ngóc đầu lên, vuốt v3 lên xuống.
Thường ngày Giang Tầm Dục rất ít khi tự an ủi, huống chi là dùng hai tay to lớn của Quý Dư Chu. Hắn chỉ vừa mới sờ s0ạng hai cái, vật nhỏ trắng nõn sạch sẽ đã run lên, hoàn toàn cứng ngắc, trên đỉnh đầu còn phun ra một ít chất lỏng màu trắng.
"Nhạy cảm như vậy."
Quý Dư Chu mỉm cười, không quên chăm sóc chiếc túi mềm mại không kém bên dưới và hai đ@u nhũ nhạy cảm nhất ở phía trên.
"Quý tiên sinh, không...ưʍ... không được...ha...ưʍ..."
Hô hấp của Giang Tầm Dục vừa gấp vừa run, hai chân gầy gò thẳng tắp vô thức muốn khép lại, Quý Dư Chu liền gác chân cậu lên vai mình, không cho cậu có cơ hội chạy trốn.
"Bé ngoan, em làm được mà."
Thanh âm của Quý Dư Chu ôn nhu như nước, nhưng động tác của tay hắn không cho phép cậu cự tuyệt, hoa huy3t đỏ hồng, mềm mại bị buộc phải lộ ra ngoài.
Run rẩy, đặc biệt quyến rũ.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Quý Dư Chu tạm dừng an ủi phía trước, ngón tay hắn chuyển qua xoay quanh hoa huy3t mẫn cảm và thẹn thùng của Giang Tầm Dục, thử thăm dò bằng một ngón tay. Không giống như tưởng tượng của hắn, cái miệng nhỏ nhắn vừa mềm ướt vừa dính nhớp, từng lớp da thịt mềm mại ngậm chặt lấy ngón tay hắn, co rút lại, không muốn cho hắn rời đi.
Trong mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc, đôi mắt càng tối sầm thêm: "Em..."
Giang Tầm Dục vừa ngại vừa thẹn, ậm ừ, chủ động vòng tay qua cổ Quý Dư Chu, nâng eo mình lên, muốn cố gắng lắp kín miệng hắn, để hắn nuốt hết những lời xấu hổ này vào trong.
Quý Dư Chu hiểu rõ, cũng biết nghe lời phải làm nụ hôn thêm sâu sắc.
Sau khi xác định Giang Tầm Dục có thể tiếp nhận chính mình, hắn liền cởi hết quần áo còn sót lại trên người, lộ ra ƈôи ŧɦịŧ to dài đã sớm cương cứng, gân xanh trên cự vật nhô lên trông tràn đầy sức sống.
Hắn đỡ lấy ƈôи ŧɦịŧ vừa cứng vừa dài của mình, từng li từng tí mà tiến vào hậu huyệt ẩm ướt.
"Ừm...ha..."
Cảm giác căng tràn xâm chiếm thần kinh của Giang Tầm Dục, cự vật nóng rực liên tục ma sát trong v@ch thịt non mềm, trước mắt cậu như có từng đợt ánh sáng trắng lóe lên.
Quý tiên sinh, Quý tiên sinh đang ở trong cơ thể của cậu.
Nhận thức này làm cho Giang Tầm Dục như phát điên, cậu rùng mình một cái, cậu bé cứng ngắc ở phía trước căng nhói lên, cứ như vậy mà xuất tinh.
Tϊиɦ ɖϊƈh͙ vẩn đục đều bắn lên bụng dưới của Quý Dư Chu.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Giang Tầm Dục thở hổn hển, hồi lâu vẫn không có hồi phục tinh thần. Quý Dư Chu nhấm nháp một chút chất lỏng trên bụng dưới, đưa ngón tay lên, trầm thấp cười nói: "Em bắn rồi sao?"
Hắn thân mật hôn lên đôi môi đang hơi hé mở của Giang Tầm Dục, sau đó tùy ý cầm lấy một dải băng đỏ ở bên cạnh, quấn quanh vật nhỏ vừa mới được khai thông, còn thắt một cái nơ xinh xắn.
"Bé ngoan, bắn nhiều sẽ không tốt."
Quý Dư Chu không biết thắt nơ, nhưng thứ thường dùng trong quân đội chính là cái dải băng này, như thể để đánh dấu đồ đạc thuộc về hắn hắn.
Lúc này, hắn phải thừa nhận màu đỏ tươi thực sự rất hợp với màu da của Giang Tầm Dục.
"Quý tiên sinh...ưʍ...từ bỏ..."
Giang Tầm Dục vừa bắn một lần, tay chân mềm nhũn, còn chưa kịp phản ứng thì chỗ đó đã bị trói chặt. Trước mặt cậu là một màu đỏ diễm lệ, Giang Tầm Dục càng thêm ngượng ngùng, ngâm nga, nức nở xin tha.
Nói là xin tha, nhưng càng giống dụ dỗ hơn.
Cậu như lấy lòng mà dụi dụi vào ngực của Quý Dư Chu, hoa huy3t tựa như có ý thức, tự giác cắn chặt lấy cự vật t0 lớn mà phun ra nuốt vào.
Quý Dư Chu cười nhẹ, x0a nắn bờ môn9 mềm mại của cậu, mạnh mẽ rút ra đút vào.
Kɦoáı ƈảʍ giống như bị điện giật, Giang Tầm Dục vừa bắn ra, thân thể mẫn cảm vô cùng, trong tiềm thức muốn chạy trốn, nhưng hai chân bị trói chặt trên vai Quý Dư Chu lại không thể động đậy.
Nước mắt s!nh lý từ khóe mắt chảy xuống, mắt mũi Giang Tầm Dục đều đỏ, tương phản với đôi con ngươi màu xanh biếc phủ một tầng sương nước, càng làm cho cậu trở nên mỹ lệ: "A...đủ rồi...đủ...cầu ngài...ưʍ...a...a... "
Quý Dư Chu bắt lấy mắt cá chân của cậu, đảo lộng càng sâu hơn, nghiêm nghị nói: "Không đủ."
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Sau từng cú thúc, hắn đều ấn sâu vào nơi da thịt mềm mại mẫn cảm nhất, ngón chân Giang Tầm Dục tê dại cong lên, ngoan ngoãn treo ở trên vai Quý Dư Chu.
Kɦoáı ƈảʍ không ngừng tích tụ, mồ hôi chảy ra từ thái dương, cậu sắp đạt đến cực hạn nhưng qυყ đầυ lại bị thắt nơ quá chặt khiến cậu không thể ph@t tiết được.
Giang Tầm Dục bất giác lắc lư thân thể, hai chân cọ cọ muốn khép lại nhưng lại bị kìm chặt không thể động đậy, nên cậu chỉ có thể ậm ừ ủy khuất: "Quý tiên sinh...hức...cho...em khó chịu...ưʍ...khó, khó chịu..."
Tay của Quý Dư Chu đặt trên nút thắt còn nguyên vẹn, nhưng cũng không cởi nó ra.
Xuyên qua dải băng mỏng manh, bàn tay to búng nhẹ hai lần lên cậu bé còn đang cứng ngắc, còn nắm lấy tận gốc.
"Bé ngoan, để anh dạy em."
Quý Dư Chu cười dịu dàng đến quyến rũ: "Muốn bắn sao?"
Giang Tầm Dục sắp đạt đến cao trào, toàn thân nhẹ nhàng run rẩy, như bắt được khúc gỗ cứu mạng cuối cùng, thở hổn hển: "Muốn, em muốn..."
"Vậy thì em nói mấy lời dễ nghe xem nào."
Đáy mắt Giang Tầm Dục ngân ngấn nước, cậu mở to đôi mắt mông lung nhìn chằm chằm người trước mắt, trong đầu hỗn loạn suy nghĩ, một lúc sau mới chớp mắt, nhẹ nhàng nói: "Em yêu ngài."
"..."
Quý Dư Chu chết lặng.
Vốn dĩ hắn muốn dụ dỗ đứa nhỏ đổi một cái xưng hô khác dễ nghe hơn, nhưng một câu này của Giang Tầm Dục đã trực tiếp muốn mạng của hắn.
Thực sự, giống như phóng hỏa.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Ngọn lửa du͙ƈ vọиɠ trong lòng Quý Dư Chu càng cháy mạnh hơn nữa, hắn bóp eo của Giang Tầm Dục, thúc một cái thật sâu.
Giang Tầm Dục đột nhiên mở to mắt, còn chưa kịp thốt nên lời, tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn tràn ra từ khóe miệng, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Cho đến cuối cùng, Quý Dư Chu đã giải khai trói buộc phía trước của Giang Tầm Dục, cả hai cùng nhau bắn.
Kɦoáı ƈảʍ quá mãnh liệt, Giang Tầm Dục hoàn toàn kiệt sức, một lúc lâu sau cậu mới hoàn hồn, nhắm mắt lại, xụi lơ nằm ở trên giường.
Quý Dư Chu cúi người, đặt lên trán cậu một nụ hôn: "Anh cũng yêu em."