Nghe hoàng huynh mình nói vậy, Lục Công chúa gật đầu theo.
Lạc Nguyệt Sanh cũng không muốn nói nhiều, chỉ gật đầu nhẹ như tỏ ý, khẽ mỉm cười coi như lời nói của mình có phần mạo phạm.
Nhưng thân thể nàng ấy lại có ý nghiêng về phía Thái tử Đông Trì, kéo xa khoảng cách với Lục Công chúa.
…
Ra khỏi đình, dù là do tác động tâm lý hay do đã rời xa đám đông, Khuynh Linh cảm thấy hô hấp trở nên dễ dàng hơn.
"Phía trước có một cây hoa từ hải ngoại được đưa về, đi nào, bổn tướng dẫn Vương gia đến xem."
Lăng Diệc Trạch nói, dùng quạt chạm nhẹ vào vai Khuynh Linh, đẩy nàng đi tới trước.
Khuynh Linh bước sang một bên rồi ngẩng đầu nhìn Lăng Diệc Trạch.
"Đi nào, vẫn còn một lúc nữa yến tiệc mới bắt đầu, cây hoa đó bốn mùa đều nở hoa, ta đoán người sẽ rất thích."
Lăng Diệc Trạch thấy khóe môi Khuynh Linh lại trễ xuống, mới cười híp mắt tiến lại gần nàng, giơ ba ngón tay lên.
"Đừng giận nữa, ta sẽ chắc chắn kiềm chế Lục Công chúa, không để nàng ấy làm phiền người nữa."
"Ôi!" Khuynh Linh thấy y có vẻ như sắp thề thốt mới vội kiễng chân giữ tay Lăng Diệc Trạch, kéo xuống.
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi, là ta không kiềm chế được cảm xúc thôi mà."
Lăng Diệc Trạch ngược lại nắm lấy cổ tay Khuynh Linh, cười ranh mãnh nói: "Vậy ta dẫn người đi xem cây hoa nhé!"
Nói xong, y kéo Khuynh Linh đi về phía trước.
Khuynh Linh dùng sức giật tay hai lần nhưng không thoát, đành chấp nhận.
Lăng Diệc Trạch cao hơn nàng khá nhiều, khi y đi phía trước, cả người nàng bị khuất sau lưng y.
Lăng Diệc Trạch nắm lấy cổ tay Khuynh Linh, cúi đầu nhìn bàn tay trắng trẻo, mịn màng và những ngón tay thon dài.
Thật nhỏ bé.
Lăng Diệc Trạch nghĩ thầm, cảm nhận nhiệt độ từ lòng bàn tay, y cũng không nhận ra trong ánh mắt y thoáng hiện lên một chút ấm áp không rõ ràng.
Rẽ qua một khúc quanh, bước qua cổng vòm, trước mắt hiện ra một mảng màu hồng.
Khuynh Linh kinh ngạc mở to mắt, Lăng Diệc Trạch cũng ngay lúc đó thả tay nàng ra, mở quạt đón lấy một cánh hoa bị gió thổi rơi.
"Người thích không?" Lăng Diệc Trạch cúi đầu cười nhìn Khuynh Linh đang ngắm hoa.
Nàng gật đầu, bước lên một bước, tay chạm vào thân cây to lớn, ngẩng đầu ngắm nhìn cây hoa lớn màu hồng này.
Thật đẹp, hoa không lớn nhưng dày đặc, có hoa nở cũng có hoa còn nụ, gió thổi là cánh hoa rơi xuống, trên mặt đất phủ một lớp hồng phấn.
Những cánh hoa bị gió cuốn, rơi xuống tóc Khuynh Linh, Lăng Diệc Trạch đưa tay giúp nàng gỡ ra, dưới cánh hoa là một sợi dây trong suốt, dây đó chính là dây đeo mặt nạ của Khuynh Linh.
Không tự chủ được, Lăng Diệc Trạch nắm lấy sợi dây kéo nhẹ, mặt nạ của Khuynh Linh cũng lập tức rơi xuống.
Bị bất ngờ, Khuynh Linh theo phản xạ quay đầu lại, ánh mắt chạm thẳng vào ánh mắt của Lăng Diệc Trạch.
Hàng mi dài và dày, đôi mắt đào hoa mang theo một chút hoảng sợ.
Lăng Diệc Trạch tự nhận mình đã gặp không ít mỹ nhân, nhưng khi y nhìn rõ dung mạo của Khuynh Linh, tim y như bỏ lỡ một nhịp.
Y đã tưởng tượng rằng Khuynh Linh sẽ trông như thế nào, có lẽ là diễm lệ, có lẽ là lạnh lùng.
Nhưng tất cả những suy nghĩ của y đều sai, dung nhan của Khuynh Linh mang theo một khí chất thanh thoát, rõ ràng đôi mắt đào hoa nhưng lại không kiều mỵ.
Nàng đứng dưới gốc cây, quay đầu nhìn y, hai người nhìn nhau không chớp mắt.
Trong đôi mắt của Lăng Diệc Trạch, hình ảnh Khuynh Linh phản chiếu như một tiên nữ không nhiễm bụi trần, thanh khiết và tuyệt mỹ.
Đột nhiên, tiếng người từ ngoài sân truyền đến, kéo hai người trở về thực tại.
Mơ hồ nghe thấy giọng Đại hoàng tử.
Nghe hoàng huynh mình nói vậy, Lục Công chúa gật đầu theo.
Lạc Nguyệt Sanh cũng không muốn nói nhiều, chỉ gật đầu nhẹ như tỏ ý, khẽ mỉm cười coi như lời nói của mình có phần mạo phạm.
Nhưng thân thể nàng ấy lại có ý nghiêng về phía Thái tử Đông Trì, kéo xa khoảng cách với Lục Công chúa.
…
Ra khỏi đình, dù là do tác động tâm lý hay do đã rời xa đám đông, Khuynh Linh cảm thấy hô hấp trở nên dễ dàng hơn.
"Phía trước có một cây hoa từ hải ngoại được đưa về, đi nào, bổn tướng dẫn Vương gia đến xem."
Lăng Diệc Trạch nói, dùng quạt chạm nhẹ vào vai Khuynh Linh, đẩy nàng đi tới trước.
Khuynh Linh bước sang một bên rồi ngẩng đầu nhìn Lăng Diệc Trạch.
"Đi nào, vẫn còn một lúc nữa yến tiệc mới bắt đầu, cây hoa đó bốn mùa đều nở hoa, ta đoán người sẽ rất thích."
Lăng Diệc Trạch thấy khóe môi Khuynh Linh lại trễ xuống, mới cười híp mắt tiến lại gần nàng, giơ ba ngón tay lên."Đừng giận nữa, ta sẽ chắc chắn kiềm chế Lục Công chúa, không để nàng ấy làm phiền người nữa."
"Ôi!" Khuynh Linh thấy y có vẻ như sắp thề thốt mới vội kiễng chân giữ tay Lăng Diệc Trạch, kéo xuống.
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi, là ta không kiềm chế được cảm xúc thôi mà."
Lăng Diệc Trạch ngược lại nắm lấy cổ tay Khuynh Linh, cười ranh mãnh nói: "Vậy ta dẫn người đi xem cây hoa nhé!"
Nói xong, y kéo Khuynh Linh đi về phía trước.
Khuynh Linh dùng sức giật tay hai lần nhưng không thoát, đành chấp nhận.
Lăng Diệc Trạch cao hơn nàng khá nhiều, khi y đi phía trước, cả người nàng bị khuất sau lưng y.
Lăng Diệc Trạch nắm lấy cổ tay Khuynh Linh, cúi đầu nhìn bàn tay trắng trẻo, mịn màng và những ngón tay thon dài.
Thật nhỏ bé.
Lăng Diệc Trạch nghĩ thầm, cảm nhận nhiệt độ từ lòng bàn tay, y cũng không nhận ra trong ánh mắt y thoáng hiện lên một chút ấm áp không rõ ràng.
Rẽ qua một khúc quanh, bước qua cổng vòm, trước mắt hiện ra một mảng màu hồng.
Khuynh Linh kinh ngạc mở to mắt, Lăng Diệc Trạch cũng ngay lúc đó thả tay nàng ra, mở quạt đón lấy một cánh hoa bị gió thổi rơi.
"Người thích không?" Lăng Diệc Trạch cúi đầu cười nhìn Khuynh Linh đang ngắm hoa.
Nàng gật đầu, bước lên một bước, tay chạm vào thân cây to lớn, ngẩng đầu ngắm nhìn cây hoa lớn màu hồng này.
Thật đẹp, hoa không lớn nhưng dày đặc, có hoa nở cũng có hoa còn nụ, gió thổi là cánh hoa rơi xuống, trên mặt đất phủ một lớp hồng phấn.
Những cánh hoa bị gió cuốn, rơi xuống tóc Khuynh Linh, Lăng Diệc Trạch đưa tay giúp nàng gỡ ra, dưới cánh hoa là một sợi dây trong suốt, dây đó chính là dây đeo mặt nạ của Khuynh Linh.
Không tự chủ được, Lăng Diệc Trạch nắm lấy sợi dây kéo nhẹ, mặt nạ của Khuynh Linh cũng lập tức rơi xuống.
Bị bất ngờ, Khuynh Linh theo phản xạ quay đầu lại, ánh mắt chạm thẳng vào ánh mắt của Lăng Diệc Trạch.
Hàng mi dài và dày, đôi mắt đào hoa mang theo một chút hoảng sợ.
Lăng Diệc Trạch tự nhận mình đã gặp không ít mỹ nhân, nhưng khi y nhìn rõ dung mạo của Khuynh Linh, tim y như bỏ lỡ một nhịp.
Y đã tưởng tượng rằng Khuynh Linh sẽ trông như thế nào, có lẽ là diễm lệ, có lẽ là lạnh lùng.
Nhưng tất cả những suy nghĩ của y đều sai, dung nhan của Khuynh Linh mang theo một khí chất thanh thoát, rõ ràng đôi mắt đào hoa nhưng lại không kiều mỵ.
Nàng đứng dưới gốc cây, quay đầu nhìn y, hai người nhìn nhau không chớp mắt.
Trong đôi mắt của Lăng Diệc Trạch, hình ảnh Khuynh Linh phản chiếu như một tiên nữ không nhiễm bụi trần, thanh khiết và tuyệt mỹ.
Đột nhiên, tiếng người từ ngoài sân truyền đến, kéo hai người trở về thực tại.
Mơ hồ nghe thấy giọng Đại hoàng tử.