Không phải chuyến này vốn là để lên kinh trợ giúp tiểu biểu đệ sao? Như thế nào mà nháo thành hôn mê bất tỉnh gì gì đó hả? Hắn là Đường Môn đệ nhất dược vật chuyên gia à nha, cư nhiên bị tên nào đó thuốc cho bất tỉnh nhân sự? Buồn cười chết mất.
Mình chỉ là quay về Đường Môn lấy vài thứ thôi, sao lại nhân tiện đồng hành cùng lão Nhị lên kinh cứu hỏa a? Hắn cũng không nhàn rỗi như lão Nhị hắn, hắn còn đang lo tìm ý trung nhân, bận rộn chết được.
Nhưng mà…hắn không thể nào kháng cự yêu cầu của mẫu thân a. Ít nhất là lúc mẫu thân cười lạnh, hắn chẳng thể nào cự tuyệt. Đừng tưởng nàng là người cưng chiều hài tử đến chút nguyên tắc cũng không có nha, ở Đường Môn trên tinh thần là nàng đứng đầu, này chẳng phải nói suông đâu. Một khi đã làm trái quyết định của nàng thì kết cục rất khó xem đấy.
Nghe nói, dược mà Cát Tường trúng rất hiếm thấy, cư nhiên ngay cả tiểu đệ hắn mà cũng chống đỡ không được. Vậy cũng rất hảo ngoạn. Theo hắn biết, trong thiên hạ người có thể làm vậy có lẽ chỉ có một.
Ngoài ra, cho đến bây giờ hắn chưa từng nghe nói qua mình còn có một biểu đệ ở kinh thành, đi xem một chút cũng tốt.
Vì vậy, Đường Vô Y và nhị đệ rất ít khi xuất hiện mà chỉ thích ở bên ngoài kia cùng nhau chạy đến kinh thành.
Dựa theo địa chỉ nương cấp, cư nhiên đến viện trụ của hoàng thân quốc thích. Càng khoa trương hơn chính là, đây vốn và phủ đệ của vị Vương gia quyền lực nhất thiên hạ, Chu Thất.
Về Chu Thất a, cũng không biết rõ lắm, nhưng cũng biết hắn là một trong những bằng hữu tốt của Cát Tường, hiện giờ Cát Tường đang ở trong phủ của hắn.
Đẩy cửa bước vào, liền chứng kiến ngay Cát Tường vẻ mặt xám xịt đang nằm trên giường, mà người nằm bên cạng Cát Tường lại chính là thiên hạ mà Đường Vô Y hắn khắc cốt ghi tâm.
Tâm, đại chấn.
Tìm tìm kiếm kiếm, chờ đợi từng chút một, đã từng tưởng tượng qua rất nhiều tình huống tái ngộ, vậy nhưng chưa từng nghĩ đến tình cảnh này.
Sao có thể không bị đả kích? Nguyên bẻn cứ tưởng rằng không có vấn đề gì đâu, nguyên bản nghĩ rằng bất luận trải qua bao lâu thì cũng sẽ đợi được kết quả cuối cùng, không ngờ lại chỉ nhận được bộ dạng suy sụp như vậy.
Hắn sao có thể ngây thơ như vậy? Sớm đã biết thế sự vô thường, bất cứ chuyện gì cũng có thể phát sinh. Mặc kệ là sinh ly hay tử biệt, đều đã định trước sẽ rước lấy nỗi hối hận vì không nói lời nào. Vậy mà tại sao hắn còn muốn kiên nhẫn chờ đợi? Nếu như thời gian có thể trở lại thời gian ngắn trước đây, nếu như trời cao có thể đưa ra một cơ hội nữa, vậy thì hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua, vô luận thế nào hắn cũng nhất định phải giữ lấy người này lại bên mình. Cho nên, đả kích lần này đã thật sự thức tỉnh hắn, hắn hoàn toàn quyết tâm rồi. (*huyên thuyên huyên thuyên*)
Nhưng mà…vẫn còn cơ hội sao? Trời cao còn có thể rộng lượng như thế hay sao?
Bên kia, lão Nhị không biết thấy được gì, cố gắng nén cười, nói: “Đại ca, ngươi xem đi.”
“Ta?”
“Đúng.” Gần như muốn cười to. “Ngươi xem bọn họ đi. Đảm bảo vui lắm đấy.”
Vui lắm đấy? Kết luận kiểu gì vậy? Nhãn lực của lão Nhị so ra cao hơn hắn một chút, hẳn là không có vấn đề gì đi.
Đi qua, vươn tay dò xét mạch đập. Gần như không rõ mình bắt trúng tay người nào. Bởi vì tự mình xem tự mình biết, bàn tay của mình đang run nhè nhẹ.
Mạch đập mà tay cảm nhận được…lại mạnh mẽ không ngờ, nhìn không ra có bất cứ vấn đề gì.
Thật kỳ quái. Có chuyện như thế này sao?
Lại cẩn thận xem xét mặt mày bọn họ lần nữa, đột nhiên cảm thấy dở khóc dở cười.
Gì chứ, bọn họ căn bản không trúng độc.
Mặc dù bề ngoài nhìn có vẻ rất nghiêm trọng nhưng thực tế cũng chỉ là vẻ ngoài thôi. Từ đầu đến cuối, tất cả bệnh trạng đều quy về một ý — bọn họ đang ngủ.
Nói cách khác, chẳng qua cả hai trúng mê dược mà thôi. Mặc dù hiệu quả của mê dược này khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười, nhưng nói gì thì nói, mê dược vẫn là mê dược, phương pháp giả quyết đơn giản mà hiệu quả nhất chính là — chuẩn bị một thùng nước lớn tạt cho tỉnh.
Lập tức, thật sự tạt cả thùng nước vào hai cái đầu rồi. Không lâu sau đó, quả nhiên thấy được hai con gà ướt sũng ngượng ngùng ngồi dậy, lắc đầu lia lịa để nước rơi xuống. Cát Tường vừa run cầm cập vừa hô lạnh. Còn Hoa Diệu Sân thì ngơ ngác mở to đôi mắt mờ mịt.
Không có vẻ mặt trét đầy bạch phấn dọa người, chỉ còn lại khuôn mặt thật khiến kẻ khác cảm thấy vẻ kiều nhược không ngờ. Trên trán mơ hồ có thể thấy được khắc ấn đã sớm phai nhạt, những đường nét còn lưu lại không tổn hao chút gì dung nhan của y. Bộ dạng ngơ ngác của y, phảng phất như tiểu oa nhi đáng yêu đáng yêu vô cùng len lén trốn dưới tàng cây thật to trong hoa viên mà khóc năm đó. Đặc biệt cặp mắt ngập nước khiến người khác không thể không bị hấp dẫn của y đến nay vẫn không thay đổi, trải qua biết bao nhiêu chuyện như vậy, chúng vẫn như cũ khiến mình trầm mê thật sâu.
Đường Vô Y âm thầm cười khổ, khó trách nhiều năm trôi qua rồi mà mình chưa từng có cảm giác đặc biệt với ai. Nguyên lai bản thân đã bị bắt làm tù bình từ lâu rồi. Bị một đôi mắt thủy tính thiên hạ vô song giam giữ mãi mãi. Hắn hoàn toàn cam tâm tình nguyện a, ai bảo đây là thứ hắn yêu nhất a.
Nhìn đôi mắt sóng sánh ấy, tâm tình vô cùng kích động, không biết làm sao để khống chế bản thân. Sau khi gọi lớn một tiếng “Tiểu Diệu”, người đã xông đến gắt gao đem tiểu oa nhi kia kéo vào trong ngực, không bao giờ muốn tách rời nữa.
Sau đó, không biết Đường Vô Y tìm được ở chỗ nào đó một cái còng tay rất cứng chắc, khóa chặt tay trái của mình cùng với tay phải của Hoa Diệu Sân. Mặc dùng động thái này bị mọi người nhìn một cách kì thị, với lại cũng khiến Tiểu Diệu nổi giận đùng đùng, nhưng mà sau khi thật sự trải qua vài ngày, Tiểu Diệu rốt cuộc không có phản đối gì nữa. Mỗi tối ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn của y, nhìn y cuộn trong ngực mình ngủ một cách ngọt ngào thư sướng, rồi mỗi ngày lại thấy y hưởng thụ sự hầu hạ tỉ mỉ của mình như là chuyện đương nhiên, Đường Vô Y biết, trong bất tri bất giác, Tiểu Diệu đã hình thành thói quen tiếp nhận sự tồn tại của mình một lần nữa, thậm chí còn rất thích. Như vậy bước tiếp theo sẽ đơn giản hơn nhiều.
Mọi người cũng dần dần hình thành thói quen nhìn đôi trẻ (trâu) này thường khắng khít chung một chỗ. Tất cả đều là người trải chuyện qua tình cảm, đương nhiên hiểu chuyện gì đang diễn ra, dù sao đó cũng là chuyện riêng tư của bọn họ, không cần quan tâm nhiều.
Sau khi tham gia hôn lễ của Chu Thất và biểu đệ, Đường Vô Y quyết định dẫn Tiểu Diệu về nhà. Nhìn thấy biểu đệ Tiểu Tuyết hạnh phúc như vậy, tâm lý cũng có chút ghen tị. Hắn cũng phải trở về cấp Tiểu Diệu một nghi thức khiến kẻ khác cả đời khó quên. Vừa lúc Cát Tường cũng có ý tứ này, vậy nên quyết định đánh cược, xem ai về Đường Môn trước, nhận được chúc phúc của phụ mẫu trước. Người thắng có thể ra một yêu cầu, người thua tuyệt đối không được cự tuyệt. Vậy là trong khi Cát Tường và ái nhân của hắn thật cẩn thận chọn cưỡi ngựa mà đi thì Đường Vô Y rất dứt khoát mua luôn một chiếc mã xa thật thoải mái rộng lớn, mang theo Tiểu Diệu thẳng tiến Đường Môn.
Đường dài chậm rãi, chỉ có hai người bọn họ đồng hành, nếu có chuyện gì phát sinh thì…cũng không khó đoán lắm. Đặc biệt dưới tình huống Đường Vô Y quyết định không khắc chế bản thân, chuyện gì cũng phát sinh được hết (;-D). Mà chuyện gì là chuyện gì, kể ra thì là như vầy **** với như vầy %%%% chẳng phải sao? Mấy cái này còn cần nói cho rõ à?
Tóm lại, mặc dù lúc đầu hành trình từ kinh trở về, Tiểu Diệu rất có thần sắc kháng cự, nhưng đến khi bọn họ đến Đường Môn, y đã hoàn toàn giơ cờ trắng đầu hàng rồi, chỉ có thể mặc kệ Đường Vô Y lôi kéo vào nhà phấn khởi nói với phu thê Đường Môn môn chủ yêu cầu khiến cho y cực độ thẹn thùng (>///<) Sau đó, mọi người ở Đường Môn, trong tình trạng bị hù dọa rớt hồn á khẩu, đã hoàn thành chung thân đại sự cho y.
Mặc kệ thế nào, rốt cuộc nguyện vọng được cả đời sánh vai cùng ‘người nào đó’ trong Đường Môn của y đã được hoàn thành rồi. Thật sự rất đáng ăn mừng a.
TOÀN VĂN HOÀN ~~~ (^____^)/ Yeah, và ngày đó hoa đã nở rộ rồi ~~~
[Hồng]
Kể cũng hay, gã anh thì lấy sát thủ, gã em lại lấy ma giáo giáo chủ =)))