Cuộc họp rườm rà làm Mạc Nhiên có chút đau đầu, đợi đến lúc anh ổn trở lại mới phát hiện người bên cạnh mình đã sớm mất dạng. Mạc Nhiên khẽ cười, không cần nghĩ cũng biết cô đã sớm chuồn đi mất rồi, nhưng mà đi yên lặng như vậy thậm chí cũng không nói với anh một tiếng, cái này phải suy nghĩ lại một chút…
Gọi đến điện thoại của thư ký, “Nhắn Lâm Sanh đến phòng tôi một lát.”
Lúc Lâm Sanh đẩy cửa ra bước vào liền ngửi được mùi thuốc lá, trong đáy mắt có chút hả hê đã được che giấu, hắn dò xét bên trong một chút, kinh ngạc nói: “Ôn Hinh chịu để yên cho cậu hút thuốc à?”
Mạc Nhiên không lên tiếng, nhìn vẻ làm bộ làm tịch của hắn, tựa vào cái ghế, cầm điếu thuốc trong tay hít một hơi, nhả ra một là khói trắng bay lên, ánh mắt Mạc Nhiên mơ hồ.
Lâm Sanh nhìn Mạc Nhiên như vậy không khỏi có chút sợ hãi…Đây là tình huống gì a? Nội dung vở kịch tại sao không phát triển tiếp giống như trong tưởng tượng của hắn?…
“Khụ. Cậu làm sao vậy?” Không chống nổi áp lực không âm thanh này, Lâm Sanh giả bộ trấn tĩnh, hỏi.
Mạc Nhiên hung hăng hít một hơi thuốc, ngồi thẳng dậy, dập tắt tàn thuốc, sau cùng là hung hăng bấm rồi bấm…
Lâm Sanh nhìn đến mồ hôi chả ròng ròng…Sao chuyện này giống như xã hội đen trả thù vậy?…
“Cậu tự nói ra hay là muốn bị đánh rồi mới nói?” Mạc Nhiên nhàn nhạt mở miệng nói.
Lâm Sanh: “!!!!?” Mẹ nó đây rõ ràng là khẩu khí của lão đại xã hội đen mà…
*Editor: Lâm Sanh ơi là Lâm Sanh, anh động đến cọp rồi 😀
“Ơ, cậu nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu a?” Lâm Sanh bị áp lực lớn ra sức giả ngu, muốn kháng cự, không thể bán đứng đồng minh…
Mạc Nhiên không ép hắn, vẫn như trước dùng ngữ khí chậm rãi nói, “Nước ngoài có một dự án vừa đúng lúc đang thiếu người—”
Lâm Sanh không đợi Mạc Nhiên nói hết câu lập tức thuận theo giặc bán đứng đồng minh, “Cô ấy đến Z mua vé xe, bây giờ phỏng chừng đã đến trạm rồi.”
Nếu không lựa chọn phòng thân hắn sẽ bị bỏ bao tống ra nước ngoài, dự án kia hắn biết, phiền toái muốn chết, đi trong vòng một, hai năm đừng hòng nghĩ được trở về. Nếu hắn đi nhất định thái hậu sẽ giết cả nhà, đến lúc đó nhất định lại được một phen gà bay chó sủa, suy nghĩ một chút da đầu cũng muốn tê dại.
Mạc Nhiên đứng lên đi đến bên cạnh Lâm Sanh, vỗ vỗ vai hắn, “Thực là anh em tốt.”
Lâm Sanh lệ rơi đầy mặt, anh em em gái cậu! Có anh em thích dọa người khác như cậu à?! Có kiểu anh em bạo lực như vậy sao?!
Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, chính là nói hắn bây giờ…
Không quan tâm đến Lâm trợ lý đang ấm ức ở đằng sau, Mạc Nhiên vừa đi vừa bấm điện thoại gọi cho người nào đó.
“Tút — tút — tút —” giọng nữ lạnh như băng vang lên, không kết nối được với điện thoại của Ôn Hinh, Mạc Nhiên gọi lại lần nữa.
Lần này điện thoại chỉ vang vài tiếng liền được bắt máy.
Không đợi Ôn Hinh mở miệng, Mạc Nhiên lên tiếng hỏi: “Tại sao không nói tiếng nào đã bỏ chạy đến tỉnh Z?”
Ôn Hinh lúc này đang ở trong nhà ga chờ xe taxi, nghe Mạc Nhiên hỏi qua điện thoại biết bản thân bị lộ rồi, có chút chột dạ, “Tại thấy anh đang bận việc a.”
Trong bãi đỗ xe, Mạc Nhiên mở cửa xe, ngồi vào trong, đóng cửa, nói: “Cho dù có bận nhưng em cũng phải nói với anh chứ.”
Ôn Hinh kéo rương hành lý bĩu môi, “Em cũng có thể tự đi được.”
Mạc Nhiên không nói, bất đắc dĩ thở dài.
Ôn Hinh nghe bên kia điện thoại không có tiếng đang muốn hỏi anh làm sao vậy, thì nghe được tiếng thở dài của anh, trong lòng càng thêm chột dạ, bên kia lại truyền đến câu nói, “Vì sao không để anh đi cùng em?”
Ôn Hinh do dự.
Một lúc lâu, Mạc Nhiên mới nghe được tiếng cô, “Em còn chưa nói chuyện với ba mẹ em.”
Mạc Nhiên trầm mặc, anh nhớ tới Ôn gia gặp chuyện, sau đó hai vị nhà họ Ôn trở nên tiều tụy, ngay sau đó lại truyền đến tin Ôn Hinh gặp chuyện, trong nháy mắt chú Ôn như cây bị quật ngã, nằm liệt giường không dậy nổi, đến bây giờ vẫn còn nằm ở trong viện, cần có người chăm sóc.
Sau này Mạc gia do anh tiếp quản, anh mượn danh nghĩa của Ôn Hinh mà chăm sóc cho cô Ôn, chú Ôn, không muốn bị 2 người họ từ chối, còn bọn họ lại không muốn nhìn thấy Mạc Nhiên, bởi vì thấy anh sẽ nhớ tới thảm cảnh của Ôn gia, lại càng nhớ tới việc Ôn Hinh sống chết không rõ. Vì vậy, cô Ôn và chú Ôn chuyển về quê ở tỉnh Z sống.
Mạc Nhiên xoa nhẹ mi tâm, “Anh biết rồi, em nhớ chú ý an toàn.”
“…Được.”
Hai người không nói nhiều, trò chuyện vài câu liền cúp điện thoại.
Ôn Hinh cầm điện thoại di động ngơ ngác đứng tại chỗ một lát, tiếng còi của xe taxi bên cạnh vang lên mới làm cô tỉnh táo lại, cô kéo hành lý rồi ngồi vào xe.
Trong bãi đậu xe, không gian yên tĩnh, Mạc Nhiên ngồi yên lặng trong xe.
Ánh đèn lờ mờ chiếu chiếu qua cửa kính, bao vây quanh người anh, làm cho anh có vẻ thâm trầm.
Con ngươi đen hờ hững không biết đang nhìn về nơi nao, nhưng lại giống như ẩn chứa một chút bất đắc dĩ và mất mát…
Xe đi được nửa đường, quẹo qua quẹo lại, cuối cùng dừng lại trước một tòa trạch viện.
*trạch viện: nhà có sân.
Nóc mái nhà cong, hàng rào trắng xám theo phong cách cổ xưa, Ôn Hinh đứng trước cổng bất chợt cảm thấy nỗi nhớ nhà càng trở nên mãnh liệt.
Mấy ngày trước nghe được Mạc Nhiên nói về bố mẹ của cô đã về quên sống, Ôn Hinh đấu tranh tư tưởng hồi lâu cuối cùng quyết định gọi về nhà, tâm trạng hồi hộp, nhưng không ngờ người nghe điện thoại lại là bác quản gia.
Nhớ lại lúc bác quản gia nghe tin cô còn sống thì kích động không nói nên lời, bố mẹ cô…
Đang lúc suy nghĩ ngổn ngang, cánh cổng bỗng nhiên mở ra…
“Tiểu thư?!” Bác quản gia vừa mở cổng liền thấy Ôn Hinh, nhạc nhiên gọi.
Mẹ cô theo tiếng gọi của bác quản gia nhìn ra ngoài, cả người đều ngẩn ra, “Hinh Hinh…”
Ôn Hinh nhìn khuôn mặt tiều tụy, mái tóc đã gần bạc hết, trong lòng không cầm được chua xót, cô cố nén nước mắt, kêu một tiếng, “Mẹ…”
Bà Ôn lúc nghe tin Ôn Hinh còn sống có chút không tin, thế nhưng lúc này thấy Ôn Hinh thực sự đang đứng trước mặt bà, bà mới tin con gái chưa chết, cầm tay Ôn Hinh, cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay cô.
Bàn tay run rẩy xoa nhẹ lên gò má cô, bà Ôn cõi lòng mửng rỡ, khóc trong vui mừng, “Hinh Hinh, con gái của mẹ…”
Ôn Hinh nắm chặt tay mẹ, “Mẹ, con trở về rồi.”
Bà Ôn không ngừng gật đầu, vui mừng nói: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”
Bác quản gia xách hành lí, quay lại phía hai mẹ con đang ôm nhau nói: “Tiểu thư, vào gặp lão gia một chút, ngài ấy nhìn thấy cô nhất định sẽ vui vẻ.”
“Đúng, đúng, đúng.” Bà Ôn kéo Ôn Hinh vào nhà, nói: “Bố con nếu biết con vẫn còn sống, không biết sẽ vui mừng thành dạng gì nữa.”
Nghĩ đến bố, cô không nhịn được hỏi: “Mẹ. Sức khỏe của bố, có tốt không?”
Bà Ôn đang ngập tràn vui sướng nhất thời hai mắt ảm đạm, thở dài một hơi, “Từ sau khi con gặp chuyện, sức khỏe bố con liền suy sụp, may có Mạc Nhiên, a, con còn nhớ Mạc Nhiên chứ?”
*Editor: Quên sao được ạ?:v
Ôn Hinh gật đầu.
“Ừ. Thằng bé cũng không phải cố tình, nó vốn muốn để chúng ta ở lại Ôn gia, cũng liên hệ được với bênh viện rồi, nhưng bệnh của bố con không phải ngày một ngày hai là có thể phục hồi, sao có thể liên lụy nó. Hơn nữa khi đó con mới gặp chuyện, mẹ với bố con trong lòng cũng khó chịu không muốn nhìn thấy nó, nhìn thấy nó chúng ta lại nhớ đến con, không nghĩ ra biện pháp gì, nên quyết định quay lại quê cũ.”
Bà Ôn dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Bây giờ Hinh Hinh con đã trở về rồi, không cần làm phiền đến nó nữa. Trước kia Mạc Nhiên còn có thể bớt thời gian đi thăm mẹ và bố con.” Nói tới đây, bà Ôn hít một hơi, “Aiz, trong lòng thằng bé vẫn luôn nhớ tới con, bằng không đã không làm nhiều việc như vậy. Hinh Hinh à, lần này con trở về nhất định phải tạ ơn Mạc Nhiên thật tốt a.”
Ôn Hinh nghe được những chuyện Mạc Nhiên đã làm từ mẹ, chỉ cảm thấy trong đầu cảm thấy rối bời, nhưng sau đó lại cảm thấy nóng hổi, mấy ngày nay những cảm giác không chân thực lúc này đây đã tan biến không còn.
Nhớ tới lúc cùng người kia ở chung một chỗ, cảm động cùng ngọt ngào đồng thời dâng lên, khiến Ôn Hinh buông xuống những nghi ngờ và bất an trong lòng, buột miệng nói, “Mẹ, con và Mạc Nhiên đã đến với nhau.”
Bà Ôn ngẩn người, “Đến với nhau?”
Ôn Hinh không rõ phản ứng này của mẹ cô có ý gì, nhưng nghĩ đến Mạc Nhiên, cô gật đầu, “Vâng.”
Bà Ôn vỗ nhẹ bàn tay Ôn Hinh, nói: “Đến với nhau cũng tốt. Mẹ cũng nhìn ra được trong lòng thằng bé cũng có con. Chỉ là, Mạc gia có biết không?”
Bà Ôn có chút lo lắng, dù sao Ôn gia lúc đó và SG Mạc thị hợp tác che giấu tình trạng của công ty, dẫn đến liên lụy cho Mạc thị, cha của Mạc Nhiên trong cơn giận dữ đã cắt đứt qua lại với Ôn gia. Bây giờ Mạc Nhiên và Ôn Hinh đến với nhau, không biết cha Mạc Nhiên biết rồi liệu có giận cho đánh mèo với Ôn Hinh mà phản đối hai đứa đến với nhau…
“…Bọn họ không biết.”
Bà Ôn nhìn bộ dạng do dự của Ôn Hinh liền biết chuyện này chưa nói với người nhà Mạc gia, “Mẹ và bố con không phản đối, nhưng bố của Mạc Nhiên…”
Bà Ôn chưa nói xong nhưng cô đã hiểu rõ ý tứ của bà, ánh mắt cô ảm đạm, nếu như muốn đến với Mạc Nhiên, bố của Mạc Nhiên sẽ là cánh cửa khó vượt qua nhất…
Bà Ôn đem vẻ mặt của cô thu vào tầm mắt, thân là một người mẹ, bà làm sao có thể không nhìn ra tình cảm con gái bà dành cho Mạc Nhiên chứ, nhưng tình cảm cũng không phải là chuyện cá nhân, nếu muốn đến với nhau, ắt phải dính dáng đến gia đình hai bên. Mà Mạc gia…
Bà Ôn hơi áy náy nhìn con gái, “Hinh Hinh, mẹ rất xin lỗi…”
Ôn Hinh nhìn nét mặt của mẹ cô, trong lòng dâng len cảm giác đau lòng và áy náy, “Mẹ, mẹ nói cái gì vậy. Đó cũng không phải là lỗi của mẹ, nói những lời này mà làm gì.”
“Nếu không…”
“Được rồi, được rồi.” Ôn Hinh ngăn lời nói của mẹ cô, “Được rồi mẹ, chúng ta đừng nói chuyện này nữa. Bây giờ đi thăm bố con đã, đã lâu rồi con chưa về nhà, đã quên mùi vị của cơm nhà là như thế nào rồi, hôm nay nên ăn một bữa cho đã.”
Bà Ôn nghe vậy cười, nói: “ Mẹ nghĩ bác quản gian hôm nay sao lại chuẩn bị nhiều món như vậy, hóa ra là có mưu tính trước rồi …”
Ôn Hinh ôm cánh tay bà Ôn làm nũng, “Đều không phải là dành cho bố mẹ một niềm vui bất ngờ sao!”
Bà Ôn lắc đầu cười, “Con bé này.”
Gọi đến điện thoại của thư ký, “Nhắn Lâm Sanh đến phòng tôi một lát.”
Lúc Lâm Sanh đẩy cửa ra bước vào liền ngửi được mùi thuốc lá, trong đáy mắt có chút hả hê đã được che giấu, hắn dò xét bên trong một chút, kinh ngạc nói: “Ôn Hinh chịu để yên cho cậu hút thuốc à?”
Mạc Nhiên không lên tiếng, nhìn vẻ làm bộ làm tịch của hắn, tựa vào cái ghế, cầm điếu thuốc trong tay hít một hơi, nhả ra một là khói trắng bay lên, ánh mắt Mạc Nhiên mơ hồ.
Lâm Sanh nhìn Mạc Nhiên như vậy không khỏi có chút sợ hãi…Đây là tình huống gì a? Nội dung vở kịch tại sao không phát triển tiếp giống như trong tưởng tượng của hắn?…
“Khụ. Cậu làm sao vậy?” Không chống nổi áp lực không âm thanh này, Lâm Sanh giả bộ trấn tĩnh, hỏi.
Mạc Nhiên hung hăng hít một hơi thuốc, ngồi thẳng dậy, dập tắt tàn thuốc, sau cùng là hung hăng bấm rồi bấm…
Lâm Sanh nhìn đến mồ hôi chả ròng ròng…Sao chuyện này giống như xã hội đen trả thù vậy?…
“Cậu tự nói ra hay là muốn bị đánh rồi mới nói?” Mạc Nhiên nhàn nhạt mở miệng nói.
Lâm Sanh: “!!!!?” Mẹ nó đây rõ ràng là khẩu khí của lão đại xã hội đen mà…
*Editor: Lâm Sanh ơi là Lâm Sanh, anh động đến cọp rồi 😀
“Ơ, cậu nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu a?” Lâm Sanh bị áp lực lớn ra sức giả ngu, muốn kháng cự, không thể bán đứng đồng minh…
Mạc Nhiên không ép hắn, vẫn như trước dùng ngữ khí chậm rãi nói, “Nước ngoài có một dự án vừa đúng lúc đang thiếu người—”
Lâm Sanh không đợi Mạc Nhiên nói hết câu lập tức thuận theo giặc bán đứng đồng minh, “Cô ấy đến Z mua vé xe, bây giờ phỏng chừng đã đến trạm rồi.”
Nếu không lựa chọn phòng thân hắn sẽ bị bỏ bao tống ra nước ngoài, dự án kia hắn biết, phiền toái muốn chết, đi trong vòng một, hai năm đừng hòng nghĩ được trở về. Nếu hắn đi nhất định thái hậu sẽ giết cả nhà, đến lúc đó nhất định lại được một phen gà bay chó sủa, suy nghĩ một chút da đầu cũng muốn tê dại.
Mạc Nhiên đứng lên đi đến bên cạnh Lâm Sanh, vỗ vỗ vai hắn, “Thực là anh em tốt.”
Lâm Sanh lệ rơi đầy mặt, anh em em gái cậu! Có anh em thích dọa người khác như cậu à?! Có kiểu anh em bạo lực như vậy sao?!
Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, chính là nói hắn bây giờ…
Không quan tâm đến Lâm trợ lý đang ấm ức ở đằng sau, Mạc Nhiên vừa đi vừa bấm điện thoại gọi cho người nào đó.
“Tút — tút — tút —” giọng nữ lạnh như băng vang lên, không kết nối được với điện thoại của Ôn Hinh, Mạc Nhiên gọi lại lần nữa.
Lần này điện thoại chỉ vang vài tiếng liền được bắt máy.
Không đợi Ôn Hinh mở miệng, Mạc Nhiên lên tiếng hỏi: “Tại sao không nói tiếng nào đã bỏ chạy đến tỉnh Z?”
Ôn Hinh lúc này đang ở trong nhà ga chờ xe taxi, nghe Mạc Nhiên hỏi qua điện thoại biết bản thân bị lộ rồi, có chút chột dạ, “Tại thấy anh đang bận việc a.”
Trong bãi đỗ xe, Mạc Nhiên mở cửa xe, ngồi vào trong, đóng cửa, nói: “Cho dù có bận nhưng em cũng phải nói với anh chứ.”
Ôn Hinh kéo rương hành lý bĩu môi, “Em cũng có thể tự đi được.”
Mạc Nhiên không nói, bất đắc dĩ thở dài.
Ôn Hinh nghe bên kia điện thoại không có tiếng đang muốn hỏi anh làm sao vậy, thì nghe được tiếng thở dài của anh, trong lòng càng thêm chột dạ, bên kia lại truyền đến câu nói, “Vì sao không để anh đi cùng em?”
Ôn Hinh do dự.
Một lúc lâu, Mạc Nhiên mới nghe được tiếng cô, “Em còn chưa nói chuyện với ba mẹ em.”
Mạc Nhiên trầm mặc, anh nhớ tới Ôn gia gặp chuyện, sau đó hai vị nhà họ Ôn trở nên tiều tụy, ngay sau đó lại truyền đến tin Ôn Hinh gặp chuyện, trong nháy mắt chú Ôn như cây bị quật ngã, nằm liệt giường không dậy nổi, đến bây giờ vẫn còn nằm ở trong viện, cần có người chăm sóc.
Sau này Mạc gia do anh tiếp quản, anh mượn danh nghĩa của Ôn Hinh mà chăm sóc cho cô Ôn, chú Ôn, không muốn bị 2 người họ từ chối, còn bọn họ lại không muốn nhìn thấy Mạc Nhiên, bởi vì thấy anh sẽ nhớ tới thảm cảnh của Ôn gia, lại càng nhớ tới việc Ôn Hinh sống chết không rõ. Vì vậy, cô Ôn và chú Ôn chuyển về quê ở tỉnh Z sống.
Mạc Nhiên xoa nhẹ mi tâm, “Anh biết rồi, em nhớ chú ý an toàn.”
“…Được.”
Hai người không nói nhiều, trò chuyện vài câu liền cúp điện thoại.
Ôn Hinh cầm điện thoại di động ngơ ngác đứng tại chỗ một lát, tiếng còi của xe taxi bên cạnh vang lên mới làm cô tỉnh táo lại, cô kéo hành lý rồi ngồi vào xe.
Trong bãi đậu xe, không gian yên tĩnh, Mạc Nhiên ngồi yên lặng trong xe.
Ánh đèn lờ mờ chiếu chiếu qua cửa kính, bao vây quanh người anh, làm cho anh có vẻ thâm trầm.
Con ngươi đen hờ hững không biết đang nhìn về nơi nao, nhưng lại giống như ẩn chứa một chút bất đắc dĩ và mất mát…
Xe đi được nửa đường, quẹo qua quẹo lại, cuối cùng dừng lại trước một tòa trạch viện.
*trạch viện: nhà có sân.
Nóc mái nhà cong, hàng rào trắng xám theo phong cách cổ xưa, Ôn Hinh đứng trước cổng bất chợt cảm thấy nỗi nhớ nhà càng trở nên mãnh liệt.
Mấy ngày trước nghe được Mạc Nhiên nói về bố mẹ của cô đã về quên sống, Ôn Hinh đấu tranh tư tưởng hồi lâu cuối cùng quyết định gọi về nhà, tâm trạng hồi hộp, nhưng không ngờ người nghe điện thoại lại là bác quản gia.
Nhớ lại lúc bác quản gia nghe tin cô còn sống thì kích động không nói nên lời, bố mẹ cô…
Đang lúc suy nghĩ ngổn ngang, cánh cổng bỗng nhiên mở ra…
“Tiểu thư?!” Bác quản gia vừa mở cổng liền thấy Ôn Hinh, nhạc nhiên gọi.
Mẹ cô theo tiếng gọi của bác quản gia nhìn ra ngoài, cả người đều ngẩn ra, “Hinh Hinh…”
Ôn Hinh nhìn khuôn mặt tiều tụy, mái tóc đã gần bạc hết, trong lòng không cầm được chua xót, cô cố nén nước mắt, kêu một tiếng, “Mẹ…”
Bà Ôn lúc nghe tin Ôn Hinh còn sống có chút không tin, thế nhưng lúc này thấy Ôn Hinh thực sự đang đứng trước mặt bà, bà mới tin con gái chưa chết, cầm tay Ôn Hinh, cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay cô.
Bàn tay run rẩy xoa nhẹ lên gò má cô, bà Ôn cõi lòng mửng rỡ, khóc trong vui mừng, “Hinh Hinh, con gái của mẹ…”
Ôn Hinh nắm chặt tay mẹ, “Mẹ, con trở về rồi.”
Bà Ôn không ngừng gật đầu, vui mừng nói: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”
Bác quản gia xách hành lí, quay lại phía hai mẹ con đang ôm nhau nói: “Tiểu thư, vào gặp lão gia một chút, ngài ấy nhìn thấy cô nhất định sẽ vui vẻ.”
“Đúng, đúng, đúng.” Bà Ôn kéo Ôn Hinh vào nhà, nói: “Bố con nếu biết con vẫn còn sống, không biết sẽ vui mừng thành dạng gì nữa.”
Nghĩ đến bố, cô không nhịn được hỏi: “Mẹ. Sức khỏe của bố, có tốt không?”
Bà Ôn đang ngập tràn vui sướng nhất thời hai mắt ảm đạm, thở dài một hơi, “Từ sau khi con gặp chuyện, sức khỏe bố con liền suy sụp, may có Mạc Nhiên, a, con còn nhớ Mạc Nhiên chứ?”
*Editor: Quên sao được ạ?:v
Ôn Hinh gật đầu.
“Ừ. Thằng bé cũng không phải cố tình, nó vốn muốn để chúng ta ở lại Ôn gia, cũng liên hệ được với bênh viện rồi, nhưng bệnh của bố con không phải ngày một ngày hai là có thể phục hồi, sao có thể liên lụy nó. Hơn nữa khi đó con mới gặp chuyện, mẹ với bố con trong lòng cũng khó chịu không muốn nhìn thấy nó, nhìn thấy nó chúng ta lại nhớ đến con, không nghĩ ra biện pháp gì, nên quyết định quay lại quê cũ.”
Bà Ôn dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Bây giờ Hinh Hinh con đã trở về rồi, không cần làm phiền đến nó nữa. Trước kia Mạc Nhiên còn có thể bớt thời gian đi thăm mẹ và bố con.” Nói tới đây, bà Ôn hít một hơi, “Aiz, trong lòng thằng bé vẫn luôn nhớ tới con, bằng không đã không làm nhiều việc như vậy. Hinh Hinh à, lần này con trở về nhất định phải tạ ơn Mạc Nhiên thật tốt a.”
Ôn Hinh nghe được những chuyện Mạc Nhiên đã làm từ mẹ, chỉ cảm thấy trong đầu cảm thấy rối bời, nhưng sau đó lại cảm thấy nóng hổi, mấy ngày nay những cảm giác không chân thực lúc này đây đã tan biến không còn.
Nhớ tới lúc cùng người kia ở chung một chỗ, cảm động cùng ngọt ngào đồng thời dâng lên, khiến Ôn Hinh buông xuống những nghi ngờ và bất an trong lòng, buột miệng nói, “Mẹ, con và Mạc Nhiên đã đến với nhau.”
Bà Ôn ngẩn người, “Đến với nhau?”
Ôn Hinh không rõ phản ứng này của mẹ cô có ý gì, nhưng nghĩ đến Mạc Nhiên, cô gật đầu, “Vâng.”
Bà Ôn vỗ nhẹ bàn tay Ôn Hinh, nói: “Đến với nhau cũng tốt. Mẹ cũng nhìn ra được trong lòng thằng bé cũng có con. Chỉ là, Mạc gia có biết không?”
Bà Ôn có chút lo lắng, dù sao Ôn gia lúc đó và SG Mạc thị hợp tác che giấu tình trạng của công ty, dẫn đến liên lụy cho Mạc thị, cha của Mạc Nhiên trong cơn giận dữ đã cắt đứt qua lại với Ôn gia. Bây giờ Mạc Nhiên và Ôn Hinh đến với nhau, không biết cha Mạc Nhiên biết rồi liệu có giận cho đánh mèo với Ôn Hinh mà phản đối hai đứa đến với nhau…
“…Bọn họ không biết.”
Bà Ôn nhìn bộ dạng do dự của Ôn Hinh liền biết chuyện này chưa nói với người nhà Mạc gia, “Mẹ và bố con không phản đối, nhưng bố của Mạc Nhiên…”
Bà Ôn chưa nói xong nhưng cô đã hiểu rõ ý tứ của bà, ánh mắt cô ảm đạm, nếu như muốn đến với Mạc Nhiên, bố của Mạc Nhiên sẽ là cánh cửa khó vượt qua nhất…
Bà Ôn đem vẻ mặt của cô thu vào tầm mắt, thân là một người mẹ, bà làm sao có thể không nhìn ra tình cảm con gái bà dành cho Mạc Nhiên chứ, nhưng tình cảm cũng không phải là chuyện cá nhân, nếu muốn đến với nhau, ắt phải dính dáng đến gia đình hai bên. Mà Mạc gia…
Bà Ôn hơi áy náy nhìn con gái, “Hinh Hinh, mẹ rất xin lỗi…”
Ôn Hinh nhìn nét mặt của mẹ cô, trong lòng dâng len cảm giác đau lòng và áy náy, “Mẹ, mẹ nói cái gì vậy. Đó cũng không phải là lỗi của mẹ, nói những lời này mà làm gì.”
“Nếu không…”
“Được rồi, được rồi.” Ôn Hinh ngăn lời nói của mẹ cô, “Được rồi mẹ, chúng ta đừng nói chuyện này nữa. Bây giờ đi thăm bố con đã, đã lâu rồi con chưa về nhà, đã quên mùi vị của cơm nhà là như thế nào rồi, hôm nay nên ăn một bữa cho đã.”
Bà Ôn nghe vậy cười, nói: “ Mẹ nghĩ bác quản gian hôm nay sao lại chuẩn bị nhiều món như vậy, hóa ra là có mưu tính trước rồi …”
Ôn Hinh ôm cánh tay bà Ôn làm nũng, “Đều không phải là dành cho bố mẹ một niềm vui bất ngờ sao!”
Bà Ôn lắc đầu cười, “Con bé này.”