Ôn Hinh một mình đợi ở phòng khách, thỉnh thoảng nhìn lên căn phòng trên lầu.
Bác Ôn rót cho cô chén nước, an ủi: “Tiểu thư đừng lo lắng. Lão gia và phu nhân sẽ không làm khó cậu Mạc đâu.”
Ôn Hinh cảm kích nhìn bác, “Con hiểu ạ.”
Trong phòng, Mạc Nhiên vẻ mặt thật thà nhìn hai ông bà, “Chú Ôn, dì Ôn, con đối với Ôn Hinh là nghiêm túc ạ.”
Ông Ôn gật đầu cắt ngang lời Mạc Nhiên, “Chú tin lời cháu. Chú chỉ lo lắng bố cháu thôi.”
“Đúng vậy.” Bà Ôn nói: “Hồi đó thái độ của bố con cương quyết như vậy, dì sợ các con…”
“Mạc Nhiên, chúng ta là cha mẹ, đều khó tránh khỏi sẽ thiên vị con mình, cũng hi vọng con của mình sau này sẽ có một cuộc sống tốt. Đặc biệt là Ôn Hinh đã từng trải qua nhiều chuyện như vậy, chú không muốn con gái chú ngày sau sẽ lại khổ cực.” Ông Ôn nói thêm, “Cũng không muốn nó chịu bất cứ sự ủy khuất nào.”
“Chú Ôn, dì Ôn.” Mạc Nhiên kiên định nói: “Bố con sẽ không phản đối, hơn nữa, con cũng sẽ khiến cho Ôn Hinh hạnh phúc.”
Ông Ôn có chút không tin nhìn Mạc Nhiên, “Bố cậu đã biết rồi ư? Ông ấy không phản đối sao?”
“Cho dù bố con có biết hay không, phản đối hay không cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm con dành cho Ôn Hinh, cũng sẽ không cản trở được sự kiên trì của con đối với cô ấy.”
“Con có ý gì?” Ông Ôn khó hiểu.
Mạc Nhiên chậm rãi nói: “Chuyện của con, con sẽ tự mình quyết định.”
Ông Ôn suy tư một chút liền hiểu lời nói của Mạc Nhiên, “Chú hiểu rồi. Nếu đã vậy, thì tốt rồi. Chú cũng không lo Hinh Hinh sẽ chịu khổ nữa.”
Mạc Nhiên nghe ông Ôn nói vậy liền biết chuyện của anh và Ôn Hinh đã được hai người đồng ý, “Vâng.”
Mạc Nhiên bước xuống lầu vừa đúng lúc Ôn Hinh ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt của hai người đụng nhau.
Ôn Hinh đứng dậy, “Anh…”
Mạc Nhiên đi tới chỗ cô, đưa tay xoa nhẹ đầu cô, không chú ý tới ánh mắt không vui của người nào đó, anh đột nhiên cao hứng muốn trêu chọc cô một chút.
“Ôn Hinh…” Hơi cúi đầu, ngữ khí âm trầm, muốn nói lại thôi…Ừ, giả vờ không tồi…
Ôn Hinh không nhìn thấy ý cười nơi khóe mắt Mạc Nhiên, chỉ thấy dáng vẻ đau khổ lạc lõng của anh, tâm trạng hồi hộp, nhất thời nóng nảy, “Làm sao vậy, bố mẹ em đã nói gì với anh?”
“Bọn họ…” Mạc Nhiên không biết nên nói thế nào.
Ôn Hinh nhìn bộ dạng như vậy của Mạc Nhiên, trong lòng rét buốt, trống rỗng như vừa mất đi một thứ, cô lẩm bẩm nói: “Em đi tìm bọn họ nói chuyện, chuyện này không liên quan tới anh.”
Thanh âm của Ôn Hinh như mê sảng làm cho Mạc Nhiên thấy sợ, nhìn lên, mới phát hiện mình đùa hơi quá, anh lập tức chữa lại, “Bọn họ không làm khó dễ anh đâu. Không cần lo lắng.”
Ôn Hinh mở to mắt, há miệng nhưng không biết nên nói gì.
Đây là loại cảm giác gì a, trải qua một trận hoảng sợ mới phát hiện đây chỉ là một trò đùa, nỗi ưu tư tràn đầy trong lòng không phát tiết ra được, thât tức!
Ôn Hinh bình tĩnh lại, hít sâu một hơi, cười miễn cưỡng, nói từng câu từng chữ: “Lo lắng em gái anh!”
Cô mới không lo lắng vì anh!
Quay đầu rời đi.
Nhìn Ôn Hinh bị chọc giận đến mức nói ra những lời như vậy, Mạc Nhiên nhanh tay kéo tay cô cúi đầu nhận lỗi, “… Anh sai rồi.”
*Editor: Ôi, sao mà đáng yêu quá vầy nè T_T *Beta-er: +1
Ôn Hinh: “…”
Mạc Nhiên tựa trán lên trán cô, khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở lúc nói chuyện đều phả vào trước mặt cô.
Nội tâm Ôn Hinh đang gào thét: Em hiện tại rất không cao hứng, anh có thể đừng kéo em lại gần như vậy không!
Mạc Nhiên mỉm cười nhìn cô, trong mắt ôn nhu cừng cưng chiều nhiều tới mức sắp tràn ra.
*Editor: Nói quá không vậy?
“Anh sai rồi.” Lúc này đây, Mạc Nhiên nói rất dịu dàng. Nói xong còn không quên cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô.
Ôn Hinh thực sự là…Tức giận gì cũng bay mất, chỉ cảm thấy người này bây giờ càng ngày càng xấu xa, một đại phúc hắc!
Bà Ôn đi từ trên lầu xuống thấy hai người như vậy, cười hiểu ý.
Ôn Hinh thấy ý cười trêu ghẹo của mẹ, đỏ mặt đẩy Mạc Nhiên ra, tiến lên cầm lấy tay mẹ, “Mẹ.”
Bà Ôn thương yêu nhìn con gái, sau đó chuyển qua nhìn Mạc Nhiên, “Đi theo giúp Mạc Nhiên đi.”
*Ý là bảo Ôn Hinh đi nói chuyện, chỉ phòng nghỉ cho Mạc Nhiên đó.
Ôn Hinh quay đầu lại nhìn người đang đứng ở sau, nghĩ đến chuyện vừa rồi, nhỏ giọng nói, “Anh ấy mới không cần.”
Bà Ôn trừng mắt nhìn Ôn Hinh, “Nói cái gì vậy.”
Ôn Hinh bĩu môi, lên tiếng đáp: “Vâng, con biết rồi.”
Sau đó bà Ôn lại cùng Mạc Nhiên và Ôn Hinh trò chuyện vài câu, rồi lên lầu chăm sóc ông Ôn.
Dưới lầu Ôn Hinh cùng Mạc Nhiên mắt to trừng mắt nhỏ.
Mạc Nhiên không nhìn mắt Ôn Hinh, vẻ mặt đương nhiên nói: “Dì Ôn bảo em chăm sóc cho anh đó.”
Ôn Hinh: “…”
Mẹ em chỉ là bày tỏ khách khí mà thôi, anh nghiêm túc vậy mà làm gì?!
Làm bộ không phát hiện ra Ôn Hinh đang khó chịu, Mạc Nhiên kéo cô đi ra ngoài, nói là:Tùy ý đi dạo.
Ban đêm ở thành phố Z không lạnh như đêm thành phố A, không khí mát mẻ, còn có một chút khoan khoái.
Mạc Nhiên nắm tay Ôn Hinh bước chậm trên phố, ánh đèn chiếu xuống bóng của hai người đang dựa vào nhau, nhàn hạ hạnh phúc khiến cho người trên đường phải ngưỡng mộ.
Dọc đường đi, hai người chỉ im lặng bước
Một lúc lâu, Mạc Nhiên mới lên tiếng: “Ngày mai anh sẽ trở về.”
Nghe vậy, Ôn Hinh kinh ngạc nhìn về phía Mạc Nhiên, “Nhanh vậy sao?”
Mạc Nhiên nghĩ đến Lâm Sanh gào thét kháng nghị qua điện thoại, lại nghĩ tới sau khi trở về sẽ bị tra tấn hai cái lỗ tai, anh vô lực đỡ trán, “Anh nghỉ làm để đến đây.”
Ôn Hinh: “…Đây coi như là lấy công vì tư?”
Mạc Nhiên liếc mắt, nói: “Người yêu bỏ rơi rồi làm gì còn tâm trí mà làm việc.”
Ôn Hinh: “…” Được rồi, đều là lỗi của em.
Ở ngã rẽ phía trước cách đó không xa truyền đến tiếng người rất náo nhiệt, Ôn Hinh nhìn đến mới phát hiện bọn họ đã đi đến gần trường đại học.
Đây là một địa điểm ăn vặt rất nổi tiếng, bình thường ban ngày có rất nhiều người dân đi đến đây để thưởng thức những món ngon, vào ban đêm, sinh viên đại học sẽ lục tục tới đây ăn, cùng bạn học, bạn cùng phòng, hoặc người yêu, ngồi ở đây ăn khuya.
Ôn Hinh thích thú kéo Mạc Nhiên đi ăn những món bình dân, “Đi, chúng ta đi ăn khuya.”
Mạc Nhiên nhíu mày, trêu ghẹo nói: “Vừa rồi không được ăn no sao?”
Nói đến cơm tối, Ôn Hinh lại ai oán nhìn thoáng qua Mạc Nhiên, cũng không biết là do ai làm hại a~~
“…Em chưa ăn no.”
Mạc Nhiên bật cười.
Hai người các cô vừa đi vào quán đầy những sinh viên liền trở nên thật nổi bật. Mạc Nhiên một thân tây trang, vẻ bề ngoài tuấn tú đạm mạc, cộng thêm khí chất xuất chúng, vừa nhìn là biết anh là người có địa vị cao. Mà Ôn Hinh thì trông có vẻ đơn giản chút, bên ngoài khoác một chiếc áo vàng nhạt, bên dưới là chiếc quần jean, lại phối hợp với một đôi giày, cho dù là không thấy mặt, cũng không thể che mờ vẻ đẹp của cô.
Có thể thấy được ánh mắt kinh diễm của những người xung quanh, hai người đi bên nhau tạo cho người ta cảm giác trời sinh họ là một đôi.
“Bên này, bên này.” Ôn Hinh không để ý đến ánh mắt của mọi người, cùng Mạc Nhiên chen vào bên trong.
Mạc Nhiên vừa đi theo che chở một bên cô, không quên nhắc nhở, “Cẩn thận một chút.”
Ôn Hinh thật vất vả mới đi được vào trong quán.
Tìm được bàn, Ôn Hinh lập tức ngồi xuống, “Mỳ thịt bò của quán này đặc biệt ngon.” Nói xong, quay đầu hướng chủ quán gọi: “Ông chủ, cho hai tô mì thịt bò.”
“Vâng!”
Cô quay đầu lại liền thấy Mạc Nhiên cầm khăn giấy lau chùi mặt bàn, cô cũng tiện tay lấy khăn giấy ra, nói: “Lúc trước em đi học, những lúc rảnh rỗi thường đến đây ăn mì, mì thịt bò quán này làm rất ngon. Được rồi, đừng lau nữa, lau nữa bàn thủng mất.”
Mạc Nhiên nghe vậy dừng tay, “Không chán?”
Ôn Hinh vẫn đang chìn đắm trong chờ đợi, nghe Mạc Nhiên nói thì trì độn vài giây mới phản ứng lại, “Đã lâu rồi chưa ăn, rất thèm nha.”
Đợi chừng mười phút hai tô mì được đưa lên.
Sợi mì nóng hổi, hương thơm sực nức của thịt bò, Ôn Hinh ngửi thấy mùi này tức thì cảm thấy dạ dày như rộng ra.
Mạc Nhiên nhìn Ôn Hinh đang sốt ruột, nói: “Ăn từ từ kẻo nóng.”
“Ừ.” Ôn Hinh vội vàng gật đầu.
Mạc Nhiên bất đắc dĩ.
Mặc dù bát mì trông thật đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, Mạc Nhiên vẫn cầm đũa lên thử.
“Thế nào? Mùi vị không tệ chứ?” Ôn Hinh thấy Mạc Nhiên buông đũa, cười tít mắt hỏi.
Mạc Nhiên gật đầu, “Cũng không tệ lắm.”
Ôn Hinh nghe thấy, hơi có vẻ đắc ý, “Đương nhiên, em là người giới thiệu mà.”
Mạc Nhiên buồn cười nhìn cô, nói: “Ngon thì em mau ăn đi.”
Ôn Hinh không nói nữa, cô đang bận ăn.
Hai ngươi ăn xong quay về thì đã là khuya lắm rồi, Ôn Hinh đưa Mạc Nhiên đến cửa phòng khách, nói: “Đã khuya lắm rồi, anh nghỉ ngơi đi.
Ánh mắt anh thâm thúy nhìn cô, không nói gì.
Ôn Hinh bị anh nhìn có chút kì quái, không nhịn được hỏi: “Làm sao vậy? Trên mặt em có dính thứ gì à?”
Mạc Nhiên trong lòng thở dài một tiếng, đối với phản ứng chậm chạp này của Ôn Hinh có chút bất đắc dĩ, anh buồn bã hỏi: “Em cứ như vậy mà đi à?”
Ôn Hinh không hiểu, “Không đi thì còn làm gì?” Nói xong, giống như nghĩ tới gì đó, cô trợn mắt, trong mắt lóe lên “Anh đừng có suy nghĩ không an phận”, âm trầm hỏi: “Anh muốn làm cái gì?”
Mạc Nhiên trầm mặc, suy nghĩ hiểu lầm kia thật là…Anh không cầm thú tới mức đến nhà cha mẹ vợ làm chuyện đó đi…
Giơ tay lên gõ trán cô, “Đừng suy nghĩ linh tinh.”
Ôn Hinh xoa trán, nhỏ giọng thì thầm: “Em nào có, rõ ràng là anh.”
“…” Mạc Nhiên nghĩ bầu không khí tốt đẹp ngày hôm nay đã bị cô gái này phá hết, anh chỉ là muốn…Ừ, là một cái hôn chúc ngủ ngon…Kết quả…Cuối cùng…
“Quên đi, đi ngủ đi.”
“Ừ.”
Bác Ôn rót cho cô chén nước, an ủi: “Tiểu thư đừng lo lắng. Lão gia và phu nhân sẽ không làm khó cậu Mạc đâu.”
Ôn Hinh cảm kích nhìn bác, “Con hiểu ạ.”
Trong phòng, Mạc Nhiên vẻ mặt thật thà nhìn hai ông bà, “Chú Ôn, dì Ôn, con đối với Ôn Hinh là nghiêm túc ạ.”
Ông Ôn gật đầu cắt ngang lời Mạc Nhiên, “Chú tin lời cháu. Chú chỉ lo lắng bố cháu thôi.”
“Đúng vậy.” Bà Ôn nói: “Hồi đó thái độ của bố con cương quyết như vậy, dì sợ các con…”
“Mạc Nhiên, chúng ta là cha mẹ, đều khó tránh khỏi sẽ thiên vị con mình, cũng hi vọng con của mình sau này sẽ có một cuộc sống tốt. Đặc biệt là Ôn Hinh đã từng trải qua nhiều chuyện như vậy, chú không muốn con gái chú ngày sau sẽ lại khổ cực.” Ông Ôn nói thêm, “Cũng không muốn nó chịu bất cứ sự ủy khuất nào.”
“Chú Ôn, dì Ôn.” Mạc Nhiên kiên định nói: “Bố con sẽ không phản đối, hơn nữa, con cũng sẽ khiến cho Ôn Hinh hạnh phúc.”
Ông Ôn có chút không tin nhìn Mạc Nhiên, “Bố cậu đã biết rồi ư? Ông ấy không phản đối sao?”
“Cho dù bố con có biết hay không, phản đối hay không cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm con dành cho Ôn Hinh, cũng sẽ không cản trở được sự kiên trì của con đối với cô ấy.”
“Con có ý gì?” Ông Ôn khó hiểu.
Mạc Nhiên chậm rãi nói: “Chuyện của con, con sẽ tự mình quyết định.”
Ông Ôn suy tư một chút liền hiểu lời nói của Mạc Nhiên, “Chú hiểu rồi. Nếu đã vậy, thì tốt rồi. Chú cũng không lo Hinh Hinh sẽ chịu khổ nữa.”
Mạc Nhiên nghe ông Ôn nói vậy liền biết chuyện của anh và Ôn Hinh đã được hai người đồng ý, “Vâng.”
Mạc Nhiên bước xuống lầu vừa đúng lúc Ôn Hinh ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt của hai người đụng nhau.
Ôn Hinh đứng dậy, “Anh…”
Mạc Nhiên đi tới chỗ cô, đưa tay xoa nhẹ đầu cô, không chú ý tới ánh mắt không vui của người nào đó, anh đột nhiên cao hứng muốn trêu chọc cô một chút.
“Ôn Hinh…” Hơi cúi đầu, ngữ khí âm trầm, muốn nói lại thôi…Ừ, giả vờ không tồi…
Ôn Hinh không nhìn thấy ý cười nơi khóe mắt Mạc Nhiên, chỉ thấy dáng vẻ đau khổ lạc lõng của anh, tâm trạng hồi hộp, nhất thời nóng nảy, “Làm sao vậy, bố mẹ em đã nói gì với anh?”
“Bọn họ…” Mạc Nhiên không biết nên nói thế nào.
Ôn Hinh nhìn bộ dạng như vậy của Mạc Nhiên, trong lòng rét buốt, trống rỗng như vừa mất đi một thứ, cô lẩm bẩm nói: “Em đi tìm bọn họ nói chuyện, chuyện này không liên quan tới anh.”
Thanh âm của Ôn Hinh như mê sảng làm cho Mạc Nhiên thấy sợ, nhìn lên, mới phát hiện mình đùa hơi quá, anh lập tức chữa lại, “Bọn họ không làm khó dễ anh đâu. Không cần lo lắng.”
Ôn Hinh mở to mắt, há miệng nhưng không biết nên nói gì.
Đây là loại cảm giác gì a, trải qua một trận hoảng sợ mới phát hiện đây chỉ là một trò đùa, nỗi ưu tư tràn đầy trong lòng không phát tiết ra được, thât tức!
Ôn Hinh bình tĩnh lại, hít sâu một hơi, cười miễn cưỡng, nói từng câu từng chữ: “Lo lắng em gái anh!”
Cô mới không lo lắng vì anh!
Quay đầu rời đi.
Nhìn Ôn Hinh bị chọc giận đến mức nói ra những lời như vậy, Mạc Nhiên nhanh tay kéo tay cô cúi đầu nhận lỗi, “… Anh sai rồi.”
*Editor: Ôi, sao mà đáng yêu quá vầy nè T_T *Beta-er: +1
Ôn Hinh: “…”
Mạc Nhiên tựa trán lên trán cô, khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở lúc nói chuyện đều phả vào trước mặt cô.
Nội tâm Ôn Hinh đang gào thét: Em hiện tại rất không cao hứng, anh có thể đừng kéo em lại gần như vậy không!
Mạc Nhiên mỉm cười nhìn cô, trong mắt ôn nhu cừng cưng chiều nhiều tới mức sắp tràn ra.
*Editor: Nói quá không vậy?
“Anh sai rồi.” Lúc này đây, Mạc Nhiên nói rất dịu dàng. Nói xong còn không quên cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô.
Ôn Hinh thực sự là…Tức giận gì cũng bay mất, chỉ cảm thấy người này bây giờ càng ngày càng xấu xa, một đại phúc hắc!
Bà Ôn đi từ trên lầu xuống thấy hai người như vậy, cười hiểu ý.
Ôn Hinh thấy ý cười trêu ghẹo của mẹ, đỏ mặt đẩy Mạc Nhiên ra, tiến lên cầm lấy tay mẹ, “Mẹ.”
Bà Ôn thương yêu nhìn con gái, sau đó chuyển qua nhìn Mạc Nhiên, “Đi theo giúp Mạc Nhiên đi.”
*Ý là bảo Ôn Hinh đi nói chuyện, chỉ phòng nghỉ cho Mạc Nhiên đó.
Ôn Hinh quay đầu lại nhìn người đang đứng ở sau, nghĩ đến chuyện vừa rồi, nhỏ giọng nói, “Anh ấy mới không cần.”
Bà Ôn trừng mắt nhìn Ôn Hinh, “Nói cái gì vậy.”
Ôn Hinh bĩu môi, lên tiếng đáp: “Vâng, con biết rồi.”
Sau đó bà Ôn lại cùng Mạc Nhiên và Ôn Hinh trò chuyện vài câu, rồi lên lầu chăm sóc ông Ôn.
Dưới lầu Ôn Hinh cùng Mạc Nhiên mắt to trừng mắt nhỏ.
Mạc Nhiên không nhìn mắt Ôn Hinh, vẻ mặt đương nhiên nói: “Dì Ôn bảo em chăm sóc cho anh đó.”
Ôn Hinh: “…”
Mẹ em chỉ là bày tỏ khách khí mà thôi, anh nghiêm túc vậy mà làm gì?!
Làm bộ không phát hiện ra Ôn Hinh đang khó chịu, Mạc Nhiên kéo cô đi ra ngoài, nói là:Tùy ý đi dạo.
Ban đêm ở thành phố Z không lạnh như đêm thành phố A, không khí mát mẻ, còn có một chút khoan khoái.
Mạc Nhiên nắm tay Ôn Hinh bước chậm trên phố, ánh đèn chiếu xuống bóng của hai người đang dựa vào nhau, nhàn hạ hạnh phúc khiến cho người trên đường phải ngưỡng mộ.
Dọc đường đi, hai người chỉ im lặng bước
Một lúc lâu, Mạc Nhiên mới lên tiếng: “Ngày mai anh sẽ trở về.”
Nghe vậy, Ôn Hinh kinh ngạc nhìn về phía Mạc Nhiên, “Nhanh vậy sao?”
Mạc Nhiên nghĩ đến Lâm Sanh gào thét kháng nghị qua điện thoại, lại nghĩ tới sau khi trở về sẽ bị tra tấn hai cái lỗ tai, anh vô lực đỡ trán, “Anh nghỉ làm để đến đây.”
Ôn Hinh: “…Đây coi như là lấy công vì tư?”
Mạc Nhiên liếc mắt, nói: “Người yêu bỏ rơi rồi làm gì còn tâm trí mà làm việc.”
Ôn Hinh: “…” Được rồi, đều là lỗi của em.
Ở ngã rẽ phía trước cách đó không xa truyền đến tiếng người rất náo nhiệt, Ôn Hinh nhìn đến mới phát hiện bọn họ đã đi đến gần trường đại học.
Đây là một địa điểm ăn vặt rất nổi tiếng, bình thường ban ngày có rất nhiều người dân đi đến đây để thưởng thức những món ngon, vào ban đêm, sinh viên đại học sẽ lục tục tới đây ăn, cùng bạn học, bạn cùng phòng, hoặc người yêu, ngồi ở đây ăn khuya.
Ôn Hinh thích thú kéo Mạc Nhiên đi ăn những món bình dân, “Đi, chúng ta đi ăn khuya.”
Mạc Nhiên nhíu mày, trêu ghẹo nói: “Vừa rồi không được ăn no sao?”
Nói đến cơm tối, Ôn Hinh lại ai oán nhìn thoáng qua Mạc Nhiên, cũng không biết là do ai làm hại a~~
“…Em chưa ăn no.”
Mạc Nhiên bật cười.
Hai người các cô vừa đi vào quán đầy những sinh viên liền trở nên thật nổi bật. Mạc Nhiên một thân tây trang, vẻ bề ngoài tuấn tú đạm mạc, cộng thêm khí chất xuất chúng, vừa nhìn là biết anh là người có địa vị cao. Mà Ôn Hinh thì trông có vẻ đơn giản chút, bên ngoài khoác một chiếc áo vàng nhạt, bên dưới là chiếc quần jean, lại phối hợp với một đôi giày, cho dù là không thấy mặt, cũng không thể che mờ vẻ đẹp của cô.
Có thể thấy được ánh mắt kinh diễm của những người xung quanh, hai người đi bên nhau tạo cho người ta cảm giác trời sinh họ là một đôi.
“Bên này, bên này.” Ôn Hinh không để ý đến ánh mắt của mọi người, cùng Mạc Nhiên chen vào bên trong.
Mạc Nhiên vừa đi theo che chở một bên cô, không quên nhắc nhở, “Cẩn thận một chút.”
Ôn Hinh thật vất vả mới đi được vào trong quán.
Tìm được bàn, Ôn Hinh lập tức ngồi xuống, “Mỳ thịt bò của quán này đặc biệt ngon.” Nói xong, quay đầu hướng chủ quán gọi: “Ông chủ, cho hai tô mì thịt bò.”
“Vâng!”
Cô quay đầu lại liền thấy Mạc Nhiên cầm khăn giấy lau chùi mặt bàn, cô cũng tiện tay lấy khăn giấy ra, nói: “Lúc trước em đi học, những lúc rảnh rỗi thường đến đây ăn mì, mì thịt bò quán này làm rất ngon. Được rồi, đừng lau nữa, lau nữa bàn thủng mất.”
Mạc Nhiên nghe vậy dừng tay, “Không chán?”
Ôn Hinh vẫn đang chìn đắm trong chờ đợi, nghe Mạc Nhiên nói thì trì độn vài giây mới phản ứng lại, “Đã lâu rồi chưa ăn, rất thèm nha.”
Đợi chừng mười phút hai tô mì được đưa lên.
Sợi mì nóng hổi, hương thơm sực nức của thịt bò, Ôn Hinh ngửi thấy mùi này tức thì cảm thấy dạ dày như rộng ra.
Mạc Nhiên nhìn Ôn Hinh đang sốt ruột, nói: “Ăn từ từ kẻo nóng.”
“Ừ.” Ôn Hinh vội vàng gật đầu.
Mạc Nhiên bất đắc dĩ.
Mặc dù bát mì trông thật đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, Mạc Nhiên vẫn cầm đũa lên thử.
“Thế nào? Mùi vị không tệ chứ?” Ôn Hinh thấy Mạc Nhiên buông đũa, cười tít mắt hỏi.
Mạc Nhiên gật đầu, “Cũng không tệ lắm.”
Ôn Hinh nghe thấy, hơi có vẻ đắc ý, “Đương nhiên, em là người giới thiệu mà.”
Mạc Nhiên buồn cười nhìn cô, nói: “Ngon thì em mau ăn đi.”
Ôn Hinh không nói nữa, cô đang bận ăn.
Hai ngươi ăn xong quay về thì đã là khuya lắm rồi, Ôn Hinh đưa Mạc Nhiên đến cửa phòng khách, nói: “Đã khuya lắm rồi, anh nghỉ ngơi đi.
Ánh mắt anh thâm thúy nhìn cô, không nói gì.
Ôn Hinh bị anh nhìn có chút kì quái, không nhịn được hỏi: “Làm sao vậy? Trên mặt em có dính thứ gì à?”
Mạc Nhiên trong lòng thở dài một tiếng, đối với phản ứng chậm chạp này của Ôn Hinh có chút bất đắc dĩ, anh buồn bã hỏi: “Em cứ như vậy mà đi à?”
Ôn Hinh không hiểu, “Không đi thì còn làm gì?” Nói xong, giống như nghĩ tới gì đó, cô trợn mắt, trong mắt lóe lên “Anh đừng có suy nghĩ không an phận”, âm trầm hỏi: “Anh muốn làm cái gì?”
Mạc Nhiên trầm mặc, suy nghĩ hiểu lầm kia thật là…Anh không cầm thú tới mức đến nhà cha mẹ vợ làm chuyện đó đi…
Giơ tay lên gõ trán cô, “Đừng suy nghĩ linh tinh.”
Ôn Hinh xoa trán, nhỏ giọng thì thầm: “Em nào có, rõ ràng là anh.”
“…” Mạc Nhiên nghĩ bầu không khí tốt đẹp ngày hôm nay đã bị cô gái này phá hết, anh chỉ là muốn…Ừ, là một cái hôn chúc ngủ ngon…Kết quả…Cuối cùng…
“Quên đi, đi ngủ đi.”
“Ừ.”