Buổi sáng ngày thứ Tư đó, ngày Lễ Mình Chúa, một ngày định mệnh với tất cả những ai có mặt trong câu chuyện này, là một buổi sáng mù sương u ám, không khí se lạnh bởi làn gió thổi từ biển vào. Chuông nhà nguyện lại rung lên báo hiệu như thường lệ, và những người đồn trú trong lâu đài lại thành kính đi tới nhà nguyện dự buổi cầu kinh sáng.
Công nương Valentina đã có mặt cùng các tùy nữ của nàng, rồi đến các hầu phòng, cuối cùng là Peppe, cố che đậy vẻ bồn chồn sốt ruột bằng khuôn mặt thành kính. Valentina trông rất xanh xao, những quầng thâm xuất hiện quanh mắt nàng là minh chứng của một đêm không ngủ, và khi nàng cúi đầu xuống cầu nguyện, mấy cô tùy nữ nhìn thấy nước mắt rơi từng giọt xuống quyển Kinh Thánh đặt trước mặt công nương trẻ. Lúc này thầy Domenico trang trọng bước vào nhà nguyện, chỉnh tề trong bộ áo lễ màu trắng mà Nhà thờ quy định cho ngày Lễ Mình Chúa, theo sau là một người phụ lễ mặc áo chùng đen, và buổi lễ bắt đầu.
Trong số này chỉ có Gonzaga và Fortemani là vắng mặt, ngoài một người lính gác và ba người tù, Francesco và hai người hầu của chàng.
Và như vậy, mặt cúi gằm, toàn thân run lên kích động trước những hành động sắp tới, Gonzaga liền lao lên mặt thành ngay khi thấy mọi người đã vào cả trong nhà nguyện. Người lính canh ngày hôm đó vẫn lại là anh chàng trẻ tuổi tu sĩ hụt Aventano, người đã đọc lá thư Gian Maria gửi Gonzaga cho đám lính nghe. Chuyện này cũng được tay công tử bột coi như một điềm lành nữa. Nếu trong đám lính đồn trú của Roccaleone có ai đó Gonzaga cảm thấy có thể hạ được, thì đó chỉ có thể là Aventano.
Làn sương mù nhanh chóng loãng dần ra, và có thể nhìn thấy miền đồng bằng xa tới hàng dặm. Từ trong trại, Gian Maria trông thấy những dáng người hối hả chạy đi chạy lại, một chuyện không bình thường vào lúc sớm sủa như thế. Những kẻ vây thành đang đợi ám hiệu của gã.
Gonzaga đến gần chàng lính canh trẻ tuổi, càng lúc càng thấy căng thẳng khi giờ phút hành động đến gần. Gã rủa thầm Fortemani, lão hộ pháp ích kỉ đã chối phắt không chịu động tay động chân gì trong việc thu xếp đưa Gian Maria vào lâu đài. Đáng ra chuyện này để Fortemani làm thì chắc ăn hơn gã nhiều. Gã cũng đã cố dùng lí lẽ này thuyết phục, nhưng lão lính đánh thuê chỉ nhăn mặt lắc đầu. Phần tiền thưởng lớn hơn sẽ chui vào túi Gonzaga, vậy thì gã cũng cần gánh lấy phần nặng hơn. Thế mới công bằng, lão bợm già lí luận; và trong khi Gonzaga ra tay, lão sẽ canh chừng cửa nhà nguyện để gã không bị quấy rầy. Thế là Gonzaga buộc phải một thân một mình xử trí tay lính canh.
Gã cất tiếng chào anh chàng bằng một giọng tuy có hơi run nhưng khá là vui vẻ, và lấy làm nhẹ nhõm khi thấy tay lính canh không mặc áo giáp. Ý định ban đầu của gã là tìm cách thuyết phục, dùng lợi nhử để tay lính canh về hùa với mình; nhưng lúc này, khi khoảnh khắc hành động đã đến, gã không dám mở mồm ra dụ dỗ. Gã không biết khơi mào vụ chiêu dụ này sao cho ổn, đông thời cũng lo tay lính canh sẽ nổi đóa lên cho gã một nhát kích thì phiền. Gã chẳng thể biết rằng Aventano đã được Ercole báo trước là tay công tử sẽ tìm cách mua chuộc và anh ta cần phải mau mắn chấp nhận. Ercole đã chọn anh chàng này trực canh vì đây là một chàng trai thông minh, và sau khi đã cho anh chàng hiểu rõ những gì sẽ xảy ra, đồng thời hứa hẹn một khoản thưởng hậu nếu anh ta sắm vai cho đạt, Aventano đã sẵn sàng chờ đợi. Nhưng Gonzaga, chẳng hề biết gì về chuyện vừa kể trên, vào phút cuối cùng đã từ bỏ ý định tìm cách mua chuộc – ý tưởng mà chính Ercole đã thổi vào tai gã, và về phần mình gã cũng đã hứa với Ercole sẽ làm đúng như vậy.
“Đức ông thấy lạnh ư?” chàng trai trẻ kính cẩn hỏi thăm, vì anh đã để ý thấy Gonzaga khẽ rùng mình.
“Một buổi sáng lạnh lẽo làm sao, Aventano nhỉ,” tay công tử cười tươi rói đáp lại.
“Quả có thế thật, nhưng mặt trời cũng bắt đầu ló dạng rồi. Sẽ ấm lên ngay thôi.”
“Đúng thế,” Gonzaga lơ đãng đáp, vẫn tiếp tục đứng sát cạnh người lính canh, bàn tay gã, giấu dưới chiếc áo choàng đỏm dáng bằng nhung xanh, run run nắm lấy chuôi con dao găm mà vẫn chưa dám rút ra. Gã chợt nghĩ thời gian không còn nhiều, và đã đến lúc phải dứt khoát ra tay. Thế nhưng Aventano là một chàng trai trẻ vạm vỡ, và nếu nhát đâm trộm của gã không thành công, tính mạng của gã sẽ nằm trong tay tên lính. Nghĩ đến đó gã lại rùng mình ớn lạnh, mặt xám ngoét. Gã lùi lại một bước, rồi bất chợt trong đầu gã nảy ra một xảo kế. Gã vụt kêu lên thất thanh.
“Cái gì thế kia?” gã thảng thốt, nhìn chằm chằm xuống phía dưới thành.
Trong nháy mắt Aventano đã lao đến cạnh gã, vì giọng của gã nghe rất khẩn cấp – cái giọng mà trong trạng thái của gã lúc này chẳng khó nhọc gì cũng giả vờ được.
“Có chuyện gì thế, thưa ngài?”
“Dưới kia,” Gonzaga kêu lên, giọng kích động. “Đó, chỗ khe nứt đó. Ngươi không thấy gì sao?” Nói rồi gã giơ tay chỉ xuống mặt đất.
“Tôi có thấy gì đâu, thưa ngài.”
“Nó giống như một tia sáng vàng nhấp nhánh ấy. Cái gì đang ở phía dưới vậy nhỉ? Ta thề rằng đang có chuyện ám muội phản trắc. Thử quỳ xuống, và nhìn kĩ xem có thấy gì không.”
Liếc một cái nhìn băn khoăn về phía khuôn mặt trắng bệch nhăn nhó của tay công tử, chàng trai trẻ xấu số cúi người nằm bò xuống theo lệnh gã. Cuối cùng thì – tội nghiệp anh lính! – anh chàng cũng chẳng thông minh như Fortemani đã nghĩ.
“Không có gì đâu, thưa ngài,” anh trả lời. “Mạch vữa bị nứt thôi. Nhưng... Á!”
Cuống lên vì lo sợ, Gonzaga đã rút dao ra đâm thẳng vào giữa tấm lưng to rộng của Aventano. Hai cánh tay anh chàng xấu số choãi ra, rồi thở hộc ra một tiếng, anh lính gục sấp mặt xuống nằm thẳng đờ trên nền đá.
Đúng lúc đó những đám mây trên bầu trời dãn dần ra, mặt trời ló dạng trong vầng hào quang chói lọi. Trên cao, một chú chim bất chợt cất tiếng hót.
Trong khoảnh khắc, kẻ sát nhân đứng đờ ra như hóa đá bên xác nạn nhân, đầu gã cúi gằm xuống như một kẻ đợi ăn đòn, khuôn mặt xám ngắt như tro, hai hàm răng đánh vào nhau lập cập, miệng hắn co rúm lại đầy vẻ gớm ghiếc. Một cơn ớn lạnh kéo đến khiến gã rùng mình. Đây là lần đầu tiên trong đời gã giết người, và xác chết dưới chân khiến gã quay cuồng khiếp đảm.
Cho dù để đổi lấy một vương quốc – cho dù để đổi lấy sự cứu rỗi linh hồn đốn mạt khỏi bị ngọn lửa vĩnh cửu của địa ngục trừng phạt vì tội ác gã vừa gây ra – gã cũng không lấy đâu đủ can đảm để rút con dao ra khỏi lưng chàng trai xấu số gã vừa sát hại. Bật ra một âm thanh gần giống như một tiếng thét hãi hùng, gã quay người đi, bỏ chạy khỏi nơi gã vừa gây tội ác như bị ma đuổi. Nghẹn thở vì khiếp hãi, nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo để nhớ rõ những việc cần phải làm, gã dừng lại giây lát trên tường thành, rút chiếc khăn tay ra vẫy, rồi lao xuống cầu thang, chạy về phía cánh cửa ngách.
Bằng những ngón tay run rẩy, gã mở khóa cửa rồi đẩy rộng nó ra cho Gian Maria và người của Công tước, những kẻ này sau khi nhận được ám hiệu của gã, đang hối hả lao tới mang theo một chiếc cầu tạm làm bằng những thân cây thông mà chúng đã vội vã chuẩn bị ngày hôm trước. Chiếc cầu tạm, với sự trợ giúp thì ít nhưng làm náo động thì nhiều của Gonzaga, được bắc qua hào nước. Một tên lính lao nhanh qua cầu, giúp Gonzaga cùng buộc chặt đầu cây cầu lại.
Một lát sau Gian Maria và Guidobaldo đã đặt chân lên mảnh sân phía trong lâu đài, theo sau họ là gần như toàn bộ một trăm lính mà Gian Maria đã mang theo cho cuộc vây hãm. Đó cũng chính là điều Francesco đã tự tin tiên đoán, chàng biết quá rõ rằng ông anh họ của mình không phải loại người chấp nhận bất cứ rủi ro nào.
Công tước Babbiano, khuôn mặt biến dạng hẳn đi dưới hàm râu đỏ quạch đâm tua tủa – để tuân theo lời thề của mình mà giờ đây Công tước đang phải mang trên khuôn mặt tròn vành vạnh một bộ râu đã hai tuần nay chưa cạo – quay về phía Gonzaga.
“Ổn cả chứ?” đức ông hỏi, với giọng khá thân mật, trong khi Guidobaldo khinh khỉnh nhìn tay công tử bột.
Gonzaga cam đoan với hai Công tước rằng mọi chuyện đều được tiến hành êm thấm không hề làm đánh động những người trong lâu đài đang cầu nguyện. Đến lúc này, tự cho mình đã được đảm bảo an toàn, kiểu cách kiêu căng tự phụ thường ngày lại bắt đầu quay trở lại với gã.
“Đức ông có thể tự chúc mừng mình,” gã cười tươi rói, đánh bạo lên tiếng nói với Guidobaldo, “vì đã nuôi dạy cháu gái trở thành một con chiên ngoan đạo.”
“Ngươi mà dám lên tiếng với ta ư?” Công tước Urbino lạnh lùng lên tiếng. “Ta nghĩ điều đó không cần diễn ra thêm lần nữa đâu.”
Trước cái nhìn khinh ghét trên khuôn mặt điển trai của Công tước, Gonzaga im tịt. Gian Maria phá lên cười trước vẻ khúm núm của gã.
“Chẳng lẽ tôi đã không phụng sự Công tước trung thành hay sao?” gã tay chơi thẽ thọt hỏi.
“Một tên phụ bếp hay một tên chăn ngựa của ta cũng trung thành không kém ngươi, mà thậm chí còn biết tự trọng hơn ngươi,” ngài Công tước ngạo mạn trả lời. “Thế nhưng không có kẻ nào trong số chúng dám bỡn cợt ta quá giới hạn như vậy.” Đôi mắt của ông lộ rõ vẻ đe dọa khiến Gonzaga hoảng hồn bật lùi trở lại, nhưng Gian Maria đã vỗ lén vai gã ra điều thân mật.
“Đừng lo lắng gì cả, anh bạn Juda,” đức ông bật cười, khuôn mặt trắng nhợt nở nụ cười nhăn nhở, “ta sẽ thu xếp một chỗ ở cho anh bạn ở Babbiano, cả một công việc nữa, nếu anh bạn làm ăn cũng khá như chuyện này vậy. Lại đây nào, người của ta đã có mặt đầy đủ. Chúng ta hãy khẩn trương lên nhân lúc bọn họ còn đang mải cầu kinh. Nhưng chúng ta không được quấy rầy họ,” đức ông nói tiếp với vẻ nghiêm trang. “Ta sẽ không để mình mắc tội báng bổ thánh thần. Chúng ta sẽ nấp bên ngoài đợi họ.”
Rồi đức ông Công tước phá lên cười vui vẻ, vì lúc này ngài đang cực kì cao hứng, và sau khi ra lệnh cho Gonzaga dẫn đường, ngài đi theo sau gã, với Guidobaldo đi sát bên cạnh. Cả toán người vượt qua khoảng sân, nơi thủ hạ của Công tước đã dàn hàng sẵn sàng, vũ trang đến tận răng, và khi đến trước cánh cửa vòm dẫn vào khoảng sân phía trong, họ dừng lại đợi Gonzaga mở cửa.
Tay công tử bỗng chốc đứng nhìn chết trân. Đoạn gã quay sang phía hai ông Công tước, vẻ mặt đầy khiếp đảm. Hai đầu gối gã run bần bật.
“Cửa bị khóa mất rồi,” gã run rẩy cất tiếng thông báo.
“Hẳn khi vào chúng ta đã gây ra quá nhiều tiếng động,” Guidobaldo đoán, “và họ đã bị đánh động.”
Cách giải thích này làm Gian Maria đang trở nên lo lắng cũng được trấn an trở lại. Đức ông quay lại rủa sả đám lính.
“Lại đây, mấy người các ngươi, Công tước nghiêm giọng ra lệnh. “Phá cánh cửa này ra cho ta. Thề có Đức Chúa Cha! Lũ ngốc này cho rằng kìm chân ta lại dễ dàng như thế sao?”
Cánh cửa bị phá bung, và tất cả lại tiếp tục tiến lên. Nhưng chỉ được năm sáu bước, vì ở cuối đoạn hành lang ngắn đó họ lại gặp một cánh cửa khóa trái nữa cản đường. Lần này cũng vậy, họ phá cửa để đi qua, Gian Maria không ngớt lời nguyền rủa vì sự chậm trễ. Thế nhưng khi cửa đã phá xong thì chính Công tước lại chẳng hề có vẻ hăng hái muốn xông lên đi đầu tiên.
Trong khoảng sân thứ hai, đức ông chắc mẩm thế nào họ cũng sẽ gặp phải lính của Valentina đợi sẵn. Vì thế ngài ra lệnh cho thủ hạ tiếp tục tiến lên, còn mình thì ở lại cùng với Guidobaldo cho đến khi ngài đã được thông báo rằng cả khoảng sân thứ hai cũng vắng tanh không một bóng người.
Lúc này thì cả gần trăm tên lính thủ hạ của Công tước đều đã tập hợp để sẵn sàng đè bẹp hai chục lính của công nương Valentina; và Guidobaldo – bất chấp sự can ngăn của Gian Maria – lạnh lùng tiến thẳng tới cửa nhà nguyện.
Bên trong nhà nguyện khóa lễ sáng đã bắt đầu. Thầy Domenico đứng dưới chân bệ thờ đã đọc xong bài kinh xưng tội, giọng đọc trầm trầm của thầy được đáp lại bằng giọng cao vút của người phụ lễ. Đang lúc bài Thánh Kinh được đọc thì sự chú ý của mọi người bị hút cả về phía những tiếng bước chân tiến gần đến cửa nhà nguyện pha lẫn tiếng lanh canh của kim loại va chạm vào nhau. Cả đám lính đang dự lễ cùng đồng loạt đứng dậy, hoảng hốt lo rằng đã bị bán đứng, và nguyền trời rủa đất – bất chấp nơi linh thiêng chúng đang đứng – vì cả bọn đều chẳng ai có vũ khí bên mình.
Rồi cánh cửa bật mở, trên những bậc thang dẫn xuống nhà nguyện vang lên tiếng bước chân của những người mặc giáp lạ mặt, và mọi con mắt đều dồn về phía những người này, kể cả đôi mắt của thầy Domenico, người vừa lẩm bẩm xong câu “Xin Chúa hãy rủ lòng thương” cuối cùng bằng một giọng run bần bật.
Một tiếng thở phào nhẹ nhõm, theo sau là tiếng kêu giận dữ của Valentina, vang lên khi họ nhận ra những người mới tới là ai. Đi đầu nhóm này là Bá tước Aquila, giáp trụ chỉnh tề, gươm đeo bên hông, dao găm ở thắt lưng, chiếc mũ trụ được kẹp vào người bằng cánh tay trái. Sau lưng chàng là thân hình hộ pháp của Fortemani, khuôn mặt to bè đỏ phừng phừng vẻ kích động lạ thường, một chiếc áo chẽn bằng da mặc phủ ra ngoài áo giáp, cũng được vũ trang bằng gươm và dao găm, chiếc mũ chiến sáng bóng cầm tay. Cuối cùng là Lanciotto và Zaccaria, cả hai đều được vũ trang đầy đủ.
“Các người là ai mà dám đến ngôi nhà của Chúa làm gián đoạn buổi cầu nguyện thiêng liêng này?” lão tu sĩ cất giọng trầm trầm thốt lên.
“Kiên nhẫn một chút nào, thưa cha đáng kính,” Francesco bình thản trả lời. “Hoàn cảnh chính là lời biện hộ cho chúng tôi.”
“Thế này nghĩa là sao, Fortemani?” Valentina ngạo nghễ lên tiếng hỏi, đôi mắt giận dữ của cô thiếu nữ nhìn thẳng vào lão đại úy, hoàn toàn không để ý đến chàng Bá tước. “Cả ngươi cũng phản lại ta sao?”
“Thưa công nương, chuyện này có nghĩa là,” lão hộ pháp trả lời, “con chó cảnh của công nương, quý ông Gonzaga, ngay trong lúc này đang mời Gian Maria và thủ hạ của y vào Roccaleone qua đường cửa ngách đấy ạ.”
Một tiếng kêu kinh hãi đồng loạt thoát ra khỏi lồng ngực đám lính, nhưng lập tức được Francesco dập tắt bằng cách giơ bàn tay đi găng sắt lên ra hiệu im lặng.
Valentina bối rối nhìn vào Fortemani, rồi đột nhiên, như bị lôi kéo bởi một sức mạnh vô hình còn mạnh mẽ hơn cả ý chí của chính bản thân, đôi mắt nàng bất giác quay sang phía chàng Bá tước. Chàng lập tức bước lên, cúi đầu trang trọng trước mặt nàng.
“Thưa công nương, lúc này không phải là thời điểm để giải thích. Hành động là cần thiết, và ngay lập tức. Tôi đã sai khi không nói thật với công nương thân phận của mình trước khi công nương tự khám phá ra theo cách đáng buồn như vậy, và lại với sự giúp đỡ của kẻ phản bội duy nhất Roccaleone đã từng chứa chấp, Romeo Gonzaga – kẻ mà như Fortemani vừa cho công nương rõ, trong lúc này đây đang rước anh họ tôi và chú công nương vào lâu đài. Nhưng tôi xin công nương, vì lợi ích của chính mình, đừng bao giờ tin rằng sự có mặt của tôi ở đây có mục đích nào khác hơn là để phụng sự công nương, hoặc rằng tôi tìm cách, như người ta đã nói với công nương, thủ lợi từ cuộc bao vây này.”
Nàng quỳ sụp xuống, hai bàn tay chắp lại, bắt đầu cầu khẩn Đức Mẹ đồng trinh, tin rằng với nàng mọi chuyện thế là hết, vì giọng nói quả quyết của chàng không cho phép nàng nghi ngờ, và chàng vừa nói rằng Gian Maria đang tiến vào lâu đài.
“Kìa công nương,” chàng kêu lên, khẽ đặt tay lên vai nàng, “hãy để những lời cầu nguyện của công nương đợi thêm chút nữa, khi chúng có thể trở thành những lời tạ ơn. Hãy nghe tôi nói. Nhờ có sự cảnh giác của Peppe, tâm hồn trung hậu của cậu ta đã không bao giờ mất niềm tin vào tôi hay tin rằng tôi là một tên đê tiện, chúng tôi – Fortemani và tôi – đã biết được âm mưu Gonzaga đang chuẩn bị từ hôm qua. Chúng tôi đã phác ra kế hoạch của mình và tiến hành đầy đủ những chuẩn bị cần thiết. Khi quân lính của Gian Maria tiến vào, chúng sẽ thấy cửa ngoài bị khóa trái và bị chặn lại, như thế chúng ta sẽ có thêm thời gian trước khi chúng phá được cửa. Thủ hạ của tôi, như công nương có thể quan sát, ngay lúc này đang chặn cửa nhà nguyện lại để tạo ra thêm một chướng ngại nữa. Bây giờ, trong lúc đối phương đang mắc kẹt, chúng ta cần hành động gấp. Nói ngắn gọn lại, nếu công nương tin tưởng chúng tôi, chúng tôi sẽ đưa công nương thoát khỏi đây, vì bọn người chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc này từ tối hôm qua.”
Cô thiếu nữ nhìn chàng bằng đôi mắt ứa lệ, khuôn mặt nàng cúi xuống nặng trĩu lo âu. Rồi nàng đưa hai tay lên trán, cử chỉ thể hiện sự tuyệt vọng đến cùng cực.
“Nhưng chúng sẽ đuổi theo chúng ta,” nàng than.
“Không đâu,” chàng mỉm cười trả lời. “Chuyện đó chúng tôi cũng đã lo đâu vào đấy rồi. Nhanh lên, công nương, thời gian gấp lắm.”
Trong giây lát nàng nhìn đăm đăm vào chàng, rồi gạt đi những giọt lệ đang che mờ đôi mắt mình, nàng đặt một tay lên vai chàng, cứ đứng yên như thế trước mặt tất cả mọi người, ngước mắt nhìn lên khuôn mặt bình thản của chàng.
“Làm sao tôi có thể biết những gì ngài nói là đúng – rằng tôi có thể tin ngài?” nàng hỏi, nhưng giọng nói của nàng không phải là giọng nói của một người đang đòi hỏi những bằng chứng không thể phủ nhận trước khi thực sự tin tưởng.
“Lấy danh dự và danh hiệu hiệp sĩ của mình,” chàng trả lời, giọng vang lên lanh lảnh, “tôi xin thề ở đây, trước bàn thờ Chúa, rằng mục đích của tôi – mục đích duy nhất – đã, đang và sẽ luôn là phụng sự công nương, công nương Valentina.”
“Tôi tin ngài,” nàng kêu lên, rồi nức nở: “Tha thứ cho em, Francesco, và xin Chúa hãy tha thứ cho con vì đã thiếu lòng tin vào chàng.”
Chàng khẽ thì thầm tên nàng bằng giọng ngọt ngào khiến trái tim nàng ngập tràn hạnh phúc, đôi mắt nâu lại bùng sáng lên can đảm.
“Lại đây nào, quý vị!” chàng Bá tước hô lớn, với vẻ khẩn trương đột ngột khiến tất cả mọi người đều hối hả tuân theo. “Thầy Domenico đáng kính, bây giờ hãy vứt chiếc áo lễ lụng thụng của thầy sang một bên và vén cao vạt áo chùng lên. Sẽ phải leo trèo đấy. Hai người lại đây, đẩy bậc cấp của bàn thờ sang một bên. Tối qua người của tôi và tôi đã tháo rời các bản lề cũ của nó ra rồi.”
Họ nâng bậc cấp lên, khoảng trống bên dưới để lộ một cầu thang dẫn xuống tầng ngầm của lâu đài.
Lần lượt, họ khẩn trương đi xuống cầu thang nhưng không hề hoảng loạn, dưới sự hướng dẫn của Francesco, và khi người cuối cùng đã xuống cầu thang, chàng cùng với Lanciotto, được những người ở phía dưới giúp đỡ bằng cách nắm lấy sợi thừng chàng ném xuống, từ từ kéo bậc cấp trở về chỗ cũ từ phía dưới, và như vậy không còn dấu vết nào lưu lại để lộ ra con đường rút lui của họ nữa.
Ở phía dưới, Fortemani, đi đầu dẫn đường cùng với sáu tên thủ hạ của lão, tiến lên mở khóa một cánh cửa ngách ở cuối đường hầm; một chiếc cầu ván đã dự bị sẵn trong đường hầm lập tức được bắc ngang qua con hào, ở vị trí này là một dòng nước chảy xiết sủi bọt gầm thét.
Fortemani là người đầu tiên đi xuống chiếc cầu ván hơi dốc đó, và sang đến bờ bên kia, lão liền buộc chặt đầu cầu phía dưới lại.
Tiếp theo là một tá lính, lần lượt đi qua cầu theo lệnh của Francesco, những người này được trang bị những chiếc kích mà chàng đã để sẵn trong đường hầm từ tối hôm trước. Chỉ sau một tiếng ra lệnh, bọn lính lặng lẽ nhanh chóng băng qua cầu. Sau đó đến lượt đám phụ nữ, rồi đến những người còn lại.
Cho đến lúc này họ vẫn không thấy bóng dáng nào của kẻ thù; thậm chí cả một tên cảnh giới cũng không, vì tất cả đám thủ hạ của Gian Maria đều đã bị hút cả vào việc sục sạo trong lâu đài. Cứ như thế họ rời khỏi Roccaleone, băng qua chiếc cầu tạm vượt sang những trảng cỏ vui mắt nằm ở phía Nam lâu đài. Francesco là người cuối cùng băng qua chiếc cầu tạm sau khi đã khóa trái chiếc cửa ngách sau lưng chàng, lúc này Fortemani cùng một tá thủ hạ đã đi khuất hẳn, hướng về phía cổng chính của lâu đài. Sau khi ra đến bên ngoài, với sự giúp sức của sáu gã vạm vỡ, cả đám lôi tuột chiếc cầu tạm ra phía ngoài. Đoạn họ khiêng nó đi xa bờ hào thêm vài thước rồi đặt xuống trảng cỏ. Bật cười sảng khoái, Francesco bước lại bên Valentina.
“Chúng sẽ phải vắt óc ra tự hỏi làm thế nào chúng ta ra ngoài được,” chàng reo lên, “và chúng sẽ buộc phải cho rằng tất cả chúng ta đều là những thiên thần có đôi cánh mọc ra từ dưới áo giáp. Chúng ta đã không để lại cho chúng lấy một chiếc thang hay một mẩu thừng nào ở Roccaleone để chúng có thể đuổi theo chúng ta, cho dù có phát hiện chúng ta biến mất bằng cách nào. Nhưng đi thôi, Valentina yêu dấu của tôi, vở hài kịch mới bắt đầu thôi. Hẳn lúc này Fortemani cũng đã dời chiếc cầu mà ngài Công tước cùng thủ hạ đã dùng để tiến vào lâu đài, và có thể lão cũng đã hạ nhóm lính gác được để lại canh trại rồi, chúng ta sẽ nhốt đức ông cao quý và hùng mạnh Gian Maria trong chiếc bẫy chặt chẽ nhất loài người đã từng phát minh ra.”
Buổi sáng ngày thứ Tư đó, ngày Lễ Mình Chúa, một ngày định mệnh với tất cả những ai có mặt trong câu chuyện này, là một buổi sáng mù sương u ám, không khí se lạnh bởi làn gió thổi từ biển vào. Chuông nhà nguyện lại rung lên báo hiệu như thường lệ, và những người đồn trú trong lâu đài lại thành kính đi tới nhà nguyện dự buổi cầu kinh sáng.
Công nương Valentina đã có mặt cùng các tùy nữ của nàng, rồi đến các hầu phòng, cuối cùng là Peppe, cố che đậy vẻ bồn chồn sốt ruột bằng khuôn mặt thành kính. Valentina trông rất xanh xao, những quầng thâm xuất hiện quanh mắt nàng là minh chứng của một đêm không ngủ, và khi nàng cúi đầu xuống cầu nguyện, mấy cô tùy nữ nhìn thấy nước mắt rơi từng giọt xuống quyển Kinh Thánh đặt trước mặt công nương trẻ. Lúc này thầy Domenico trang trọng bước vào nhà nguyện, chỉnh tề trong bộ áo lễ màu trắng mà Nhà thờ quy định cho ngày Lễ Mình Chúa, theo sau là một người phụ lễ mặc áo chùng đen, và buổi lễ bắt đầu.
Trong số này chỉ có Gonzaga và Fortemani là vắng mặt, ngoài một người lính gác và ba người tù, Francesco và hai người hầu của chàng.
Và như vậy, mặt cúi gằm, toàn thân run lên kích động trước những hành động sắp tới, Gonzaga liền lao lên mặt thành ngay khi thấy mọi người đã vào cả trong nhà nguyện. Người lính canh ngày hôm đó vẫn lại là anh chàng trẻ tuổi tu sĩ hụt Aventano, người đã đọc lá thư Gian Maria gửi Gonzaga cho đám lính nghe. Chuyện này cũng được tay công tử bột coi như một điềm lành nữa. Nếu trong đám lính đồn trú của Roccaleone có ai đó Gonzaga cảm thấy có thể hạ được, thì đó chỉ có thể là Aventano.
Làn sương mù nhanh chóng loãng dần ra, và có thể nhìn thấy miền đồng bằng xa tới hàng dặm. Từ trong trại, Gian Maria trông thấy những dáng người hối hả chạy đi chạy lại, một chuyện không bình thường vào lúc sớm sủa như thế. Những kẻ vây thành đang đợi ám hiệu của gã.
Gonzaga đến gần chàng lính canh trẻ tuổi, càng lúc càng thấy căng thẳng khi giờ phút hành động đến gần. Gã rủa thầm Fortemani, lão hộ pháp ích kỉ đã chối phắt không chịu động tay động chân gì trong việc thu xếp đưa Gian Maria vào lâu đài. Đáng ra chuyện này để Fortemani làm thì chắc ăn hơn gã nhiều. Gã cũng đã cố dùng lí lẽ này thuyết phục, nhưng lão lính đánh thuê chỉ nhăn mặt lắc đầu. Phần tiền thưởng lớn hơn sẽ chui vào túi Gonzaga, vậy thì gã cũng cần gánh lấy phần nặng hơn. Thế mới công bằng, lão bợm già lí luận; và trong khi Gonzaga ra tay, lão sẽ canh chừng cửa nhà nguyện để gã không bị quấy rầy. Thế là Gonzaga buộc phải một thân một mình xử trí tay lính canh.
Gã cất tiếng chào anh chàng bằng một giọng tuy có hơi run nhưng khá là vui vẻ, và lấy làm nhẹ nhõm khi thấy tay lính canh không mặc áo giáp. Ý định ban đầu của gã là tìm cách thuyết phục, dùng lợi nhử để tay lính canh về hùa với mình; nhưng lúc này, khi khoảnh khắc hành động đã đến, gã không dám mở mồm ra dụ dỗ. Gã không biết khơi mào vụ chiêu dụ này sao cho ổn, đông thời cũng lo tay lính canh sẽ nổi đóa lên cho gã một nhát kích thì phiền. Gã chẳng thể biết rằng Aventano đã được Ercole báo trước là tay công tử sẽ tìm cách mua chuộc và anh ta cần phải mau mắn chấp nhận. Ercole đã chọn anh chàng này trực canh vì đây là một chàng trai thông minh, và sau khi đã cho anh chàng hiểu rõ những gì sẽ xảy ra, đồng thời hứa hẹn một khoản thưởng hậu nếu anh ta sắm vai cho đạt, Aventano đã sẵn sàng chờ đợi. Nhưng Gonzaga, chẳng hề biết gì về chuyện vừa kể trên, vào phút cuối cùng đã từ bỏ ý định tìm cách mua chuộc – ý tưởng mà chính Ercole đã thổi vào tai gã, và về phần mình gã cũng đã hứa với Ercole sẽ làm đúng như vậy.
“Đức ông thấy lạnh ư?” chàng trai trẻ kính cẩn hỏi thăm, vì anh đã để ý thấy Gonzaga khẽ rùng mình.
“Một buổi sáng lạnh lẽo làm sao, Aventano nhỉ,” tay công tử cười tươi rói đáp lại.
“Quả có thế thật, nhưng mặt trời cũng bắt đầu ló dạng rồi. Sẽ ấm lên ngay thôi.”
“Đúng thế,” Gonzaga lơ đãng đáp, vẫn tiếp tục đứng sát cạnh người lính canh, bàn tay gã, giấu dưới chiếc áo choàng đỏm dáng bằng nhung xanh, run run nắm lấy chuôi con dao găm mà vẫn chưa dám rút ra. Gã chợt nghĩ thời gian không còn nhiều, và đã đến lúc phải dứt khoát ra tay. Thế nhưng Aventano là một chàng trai trẻ vạm vỡ, và nếu nhát đâm trộm của gã không thành công, tính mạng của gã sẽ nằm trong tay tên lính. Nghĩ đến đó gã lại rùng mình ớn lạnh, mặt xám ngoét. Gã lùi lại một bước, rồi bất chợt trong đầu gã nảy ra một xảo kế. Gã vụt kêu lên thất thanh.
“Cái gì thế kia?” gã thảng thốt, nhìn chằm chằm xuống phía dưới thành.
Trong nháy mắt Aventano đã lao đến cạnh gã, vì giọng của gã nghe rất khẩn cấp – cái giọng mà trong trạng thái của gã lúc này chẳng khó nhọc gì cũng giả vờ được.
“Có chuyện gì thế, thưa ngài?”
“Dưới kia,” Gonzaga kêu lên, giọng kích động. “Đó, chỗ khe nứt đó. Ngươi không thấy gì sao?” Nói rồi gã giơ tay chỉ xuống mặt đất.
“Tôi có thấy gì đâu, thưa ngài.”
“Nó giống như một tia sáng vàng nhấp nhánh ấy. Cái gì đang ở phía dưới vậy nhỉ? Ta thề rằng đang có chuyện ám muội phản trắc. Thử quỳ xuống, và nhìn kĩ xem có thấy gì không.”
Liếc một cái nhìn băn khoăn về phía khuôn mặt trắng bệch nhăn nhó của tay công tử, chàng trai trẻ xấu số cúi người nằm bò xuống theo lệnh gã. Cuối cùng thì – tội nghiệp anh lính! – anh chàng cũng chẳng thông minh như Fortemani đã nghĩ.
“Không có gì đâu, thưa ngài,” anh trả lời. “Mạch vữa bị nứt thôi. Nhưng... Á!”
Cuống lên vì lo sợ, Gonzaga đã rút dao ra đâm thẳng vào giữa tấm lưng to rộng của Aventano. Hai cánh tay anh chàng xấu số choãi ra, rồi thở hộc ra một tiếng, anh lính gục sấp mặt xuống nằm thẳng đờ trên nền đá.
Đúng lúc đó những đám mây trên bầu trời dãn dần ra, mặt trời ló dạng trong vầng hào quang chói lọi. Trên cao, một chú chim bất chợt cất tiếng hót.
Trong khoảnh khắc, kẻ sát nhân đứng đờ ra như hóa đá bên xác nạn nhân, đầu gã cúi gằm xuống như một kẻ đợi ăn đòn, khuôn mặt xám ngắt như tro, hai hàm răng đánh vào nhau lập cập, miệng hắn co rúm lại đầy vẻ gớm ghiếc. Một cơn ớn lạnh kéo đến khiến gã rùng mình. Đây là lần đầu tiên trong đời gã giết người, và xác chết dưới chân khiến gã quay cuồng khiếp đảm.
Cho dù để đổi lấy một vương quốc – cho dù để đổi lấy sự cứu rỗi linh hồn đốn mạt khỏi bị ngọn lửa vĩnh cửu của địa ngục trừng phạt vì tội ác gã vừa gây ra – gã cũng không lấy đâu đủ can đảm để rút con dao ra khỏi lưng chàng trai xấu số gã vừa sát hại. Bật ra một âm thanh gần giống như một tiếng thét hãi hùng, gã quay người đi, bỏ chạy khỏi nơi gã vừa gây tội ác như bị ma đuổi. Nghẹn thở vì khiếp hãi, nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo để nhớ rõ những việc cần phải làm, gã dừng lại giây lát trên tường thành, rút chiếc khăn tay ra vẫy, rồi lao xuống cầu thang, chạy về phía cánh cửa ngách.
Bằng những ngón tay run rẩy, gã mở khóa cửa rồi đẩy rộng nó ra cho Gian Maria và người của Công tước, những kẻ này sau khi nhận được ám hiệu của gã, đang hối hả lao tới mang theo một chiếc cầu tạm làm bằng những thân cây thông mà chúng đã vội vã chuẩn bị ngày hôm trước. Chiếc cầu tạm, với sự trợ giúp thì ít nhưng làm náo động thì nhiều của Gonzaga, được bắc qua hào nước. Một tên lính lao nhanh qua cầu, giúp Gonzaga cùng buộc chặt đầu cây cầu lại.
Một lát sau Gian Maria và Guidobaldo đã đặt chân lên mảnh sân phía trong lâu đài, theo sau họ là gần như toàn bộ một trăm lính mà Gian Maria đã mang theo cho cuộc vây hãm. Đó cũng chính là điều Francesco đã tự tin tiên đoán, chàng biết quá rõ rằng ông anh họ của mình không phải loại người chấp nhận bất cứ rủi ro nào.
Công tước Babbiano, khuôn mặt biến dạng hẳn đi dưới hàm râu đỏ quạch đâm tua tủa – để tuân theo lời thề của mình mà giờ đây Công tước đang phải mang trên khuôn mặt tròn vành vạnh một bộ râu đã hai tuần nay chưa cạo – quay về phía Gonzaga.
“Ổn cả chứ?” đức ông hỏi, với giọng khá thân mật, trong khi Guidobaldo khinh khỉnh nhìn tay công tử bột.
Gonzaga cam đoan với hai Công tước rằng mọi chuyện đều được tiến hành êm thấm không hề làm đánh động những người trong lâu đài đang cầu nguyện. Đến lúc này, tự cho mình đã được đảm bảo an toàn, kiểu cách kiêu căng tự phụ thường ngày lại bắt đầu quay trở lại với gã.
“Đức ông có thể tự chúc mừng mình,” gã cười tươi rói, đánh bạo lên tiếng nói với Guidobaldo, “vì đã nuôi dạy cháu gái trở thành một con chiên ngoan đạo.”
“Ngươi mà dám lên tiếng với ta ư?” Công tước Urbino lạnh lùng lên tiếng. “Ta nghĩ điều đó không cần diễn ra thêm lần nữa đâu.”
Trước cái nhìn khinh ghét trên khuôn mặt điển trai của Công tước, Gonzaga im tịt. Gian Maria phá lên cười trước vẻ khúm núm của gã.
“Chẳng lẽ tôi đã không phụng sự Công tước trung thành hay sao?” gã tay chơi thẽ thọt hỏi.
“Một tên phụ bếp hay một tên chăn ngựa của ta cũng trung thành không kém ngươi, mà thậm chí còn biết tự trọng hơn ngươi,” ngài Công tước ngạo mạn trả lời. “Thế nhưng không có kẻ nào trong số chúng dám bỡn cợt ta quá giới hạn như vậy.” Đôi mắt của ông lộ rõ vẻ đe dọa khiến Gonzaga hoảng hồn bật lùi trở lại, nhưng Gian Maria đã vỗ lén vai gã ra điều thân mật.
“Đừng lo lắng gì cả, anh bạn Juda,” đức ông bật cười, khuôn mặt trắng nhợt nở nụ cười nhăn nhở, “ta sẽ thu xếp một chỗ ở cho anh bạn ở Babbiano, cả một công việc nữa, nếu anh bạn làm ăn cũng khá như chuyện này vậy. Lại đây nào, người của ta đã có mặt đầy đủ. Chúng ta hãy khẩn trương lên nhân lúc bọn họ còn đang mải cầu kinh. Nhưng chúng ta không được quấy rầy họ,” đức ông nói tiếp với vẻ nghiêm trang. “Ta sẽ không để mình mắc tội báng bổ thánh thần. Chúng ta sẽ nấp bên ngoài đợi họ.”
Rồi đức ông Công tước phá lên cười vui vẻ, vì lúc này ngài đang cực kì cao hứng, và sau khi ra lệnh cho Gonzaga dẫn đường, ngài đi theo sau gã, với Guidobaldo đi sát bên cạnh. Cả toán người vượt qua khoảng sân, nơi thủ hạ của Công tước đã dàn hàng sẵn sàng, vũ trang đến tận răng, và khi đến trước cánh cửa vòm dẫn vào khoảng sân phía trong, họ dừng lại đợi Gonzaga mở cửa.
Tay công tử bỗng chốc đứng nhìn chết trân. Đoạn gã quay sang phía hai ông Công tước, vẻ mặt đầy khiếp đảm. Hai đầu gối gã run bần bật.
“Cửa bị khóa mất rồi,” gã run rẩy cất tiếng thông báo.
“Hẳn khi vào chúng ta đã gây ra quá nhiều tiếng động,” Guidobaldo đoán, “và họ đã bị đánh động.”
Cách giải thích này làm Gian Maria đang trở nên lo lắng cũng được trấn an trở lại. Đức ông quay lại rủa sả đám lính.
“Lại đây, mấy người các ngươi, Công tước nghiêm giọng ra lệnh. “Phá cánh cửa này ra cho ta. Thề có Đức Chúa Cha! Lũ ngốc này cho rằng kìm chân ta lại dễ dàng như thế sao?”
Cánh cửa bị phá bung, và tất cả lại tiếp tục tiến lên. Nhưng chỉ được năm sáu bước, vì ở cuối đoạn hành lang ngắn đó họ lại gặp một cánh cửa khóa trái nữa cản đường. Lần này cũng vậy, họ phá cửa để đi qua, Gian Maria không ngớt lời nguyền rủa vì sự chậm trễ. Thế nhưng khi cửa đã phá xong thì chính Công tước lại chẳng hề có vẻ hăng hái muốn xông lên đi đầu tiên.
Trong khoảng sân thứ hai, đức ông chắc mẩm thế nào họ cũng sẽ gặp phải lính của Valentina đợi sẵn. Vì thế ngài ra lệnh cho thủ hạ tiếp tục tiến lên, còn mình thì ở lại cùng với Guidobaldo cho đến khi ngài đã được thông báo rằng cả khoảng sân thứ hai cũng vắng tanh không một bóng người.
Lúc này thì cả gần trăm tên lính thủ hạ của Công tước đều đã tập hợp để sẵn sàng đè bẹp hai chục lính của công nương Valentina; và Guidobaldo – bất chấp sự can ngăn của Gian Maria – lạnh lùng tiến thẳng tới cửa nhà nguyện.
Bên trong nhà nguyện khóa lễ sáng đã bắt đầu. Thầy Domenico đứng dưới chân bệ thờ đã đọc xong bài kinh xưng tội, giọng đọc trầm trầm của thầy được đáp lại bằng giọng cao vút của người phụ lễ. Đang lúc bài Thánh Kinh được đọc thì sự chú ý của mọi người bị hút cả về phía những tiếng bước chân tiến gần đến cửa nhà nguyện pha lẫn tiếng lanh canh của kim loại va chạm vào nhau. Cả đám lính đang dự lễ cùng đồng loạt đứng dậy, hoảng hốt lo rằng đã bị bán đứng, và nguyền trời rủa đất – bất chấp nơi linh thiêng chúng đang đứng – vì cả bọn đều chẳng ai có vũ khí bên mình.
Rồi cánh cửa bật mở, trên những bậc thang dẫn xuống nhà nguyện vang lên tiếng bước chân của những người mặc giáp lạ mặt, và mọi con mắt đều dồn về phía những người này, kể cả đôi mắt của thầy Domenico, người vừa lẩm bẩm xong câu “Xin Chúa hãy rủ lòng thương” cuối cùng bằng một giọng run bần bật.
Một tiếng thở phào nhẹ nhõm, theo sau là tiếng kêu giận dữ của Valentina, vang lên khi họ nhận ra những người mới tới là ai. Đi đầu nhóm này là Bá tước Aquila, giáp trụ chỉnh tề, gươm đeo bên hông, dao găm ở thắt lưng, chiếc mũ trụ được kẹp vào người bằng cánh tay trái. Sau lưng chàng là thân hình hộ pháp của Fortemani, khuôn mặt to bè đỏ phừng phừng vẻ kích động lạ thường, một chiếc áo chẽn bằng da mặc phủ ra ngoài áo giáp, cũng được vũ trang bằng gươm và dao găm, chiếc mũ chiến sáng bóng cầm tay. Cuối cùng là Lanciotto và Zaccaria, cả hai đều được vũ trang đầy đủ.
“Các người là ai mà dám đến ngôi nhà của Chúa làm gián đoạn buổi cầu nguyện thiêng liêng này?” lão tu sĩ cất giọng trầm trầm thốt lên.
“Kiên nhẫn một chút nào, thưa cha đáng kính,” Francesco bình thản trả lời. “Hoàn cảnh chính là lời biện hộ cho chúng tôi.”
“Thế này nghĩa là sao, Fortemani?” Valentina ngạo nghễ lên tiếng hỏi, đôi mắt giận dữ của cô thiếu nữ nhìn thẳng vào lão đại úy, hoàn toàn không để ý đến chàng Bá tước. “Cả ngươi cũng phản lại ta sao?”
“Thưa công nương, chuyện này có nghĩa là,” lão hộ pháp trả lời, “con chó cảnh của công nương, quý ông Gonzaga, ngay trong lúc này đang mời Gian Maria và thủ hạ của y vào Roccaleone qua đường cửa ngách đấy ạ.”
Một tiếng kêu kinh hãi đồng loạt thoát ra khỏi lồng ngực đám lính, nhưng lập tức được Francesco dập tắt bằng cách giơ bàn tay đi găng sắt lên ra hiệu im lặng.
Valentina bối rối nhìn vào Fortemani, rồi đột nhiên, như bị lôi kéo bởi một sức mạnh vô hình còn mạnh mẽ hơn cả ý chí của chính bản thân, đôi mắt nàng bất giác quay sang phía chàng Bá tước. Chàng lập tức bước lên, cúi đầu trang trọng trước mặt nàng.
“Thưa công nương, lúc này không phải là thời điểm để giải thích. Hành động là cần thiết, và ngay lập tức. Tôi đã sai khi không nói thật với công nương thân phận của mình trước khi công nương tự khám phá ra theo cách đáng buồn như vậy, và lại với sự giúp đỡ của kẻ phản bội duy nhất Roccaleone đã từng chứa chấp, Romeo Gonzaga – kẻ mà như Fortemani vừa cho công nương rõ, trong lúc này đây đang rước anh họ tôi và chú công nương vào lâu đài. Nhưng tôi xin công nương, vì lợi ích của chính mình, đừng bao giờ tin rằng sự có mặt của tôi ở đây có mục đích nào khác hơn là để phụng sự công nương, hoặc rằng tôi tìm cách, như người ta đã nói với công nương, thủ lợi từ cuộc bao vây này.”
Nàng quỳ sụp xuống, hai bàn tay chắp lại, bắt đầu cầu khẩn Đức Mẹ đồng trinh, tin rằng với nàng mọi chuyện thế là hết, vì giọng nói quả quyết của chàng không cho phép nàng nghi ngờ, và chàng vừa nói rằng Gian Maria đang tiến vào lâu đài.
“Kìa công nương,” chàng kêu lên, khẽ đặt tay lên vai nàng, “hãy để những lời cầu nguyện của công nương đợi thêm chút nữa, khi chúng có thể trở thành những lời tạ ơn. Hãy nghe tôi nói. Nhờ có sự cảnh giác của Peppe, tâm hồn trung hậu của cậu ta đã không bao giờ mất niềm tin vào tôi hay tin rằng tôi là một tên đê tiện, chúng tôi – Fortemani và tôi – đã biết được âm mưu Gonzaga đang chuẩn bị từ hôm qua. Chúng tôi đã phác ra kế hoạch của mình và tiến hành đầy đủ những chuẩn bị cần thiết. Khi quân lính của Gian Maria tiến vào, chúng sẽ thấy cửa ngoài bị khóa trái và bị chặn lại, như thế chúng ta sẽ có thêm thời gian trước khi chúng phá được cửa. Thủ hạ của tôi, như công nương có thể quan sát, ngay lúc này đang chặn cửa nhà nguyện lại để tạo ra thêm một chướng ngại nữa. Bây giờ, trong lúc đối phương đang mắc kẹt, chúng ta cần hành động gấp. Nói ngắn gọn lại, nếu công nương tin tưởng chúng tôi, chúng tôi sẽ đưa công nương thoát khỏi đây, vì bọn người chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc này từ tối hôm qua.”
Cô thiếu nữ nhìn chàng bằng đôi mắt ứa lệ, khuôn mặt nàng cúi xuống nặng trĩu lo âu. Rồi nàng đưa hai tay lên trán, cử chỉ thể hiện sự tuyệt vọng đến cùng cực.
“Nhưng chúng sẽ đuổi theo chúng ta,” nàng than.
“Không đâu,” chàng mỉm cười trả lời. “Chuyện đó chúng tôi cũng đã lo đâu vào đấy rồi. Nhanh lên, công nương, thời gian gấp lắm.”
Trong giây lát nàng nhìn đăm đăm vào chàng, rồi gạt đi những giọt lệ đang che mờ đôi mắt mình, nàng đặt một tay lên vai chàng, cứ đứng yên như thế trước mặt tất cả mọi người, ngước mắt nhìn lên khuôn mặt bình thản của chàng.
“Làm sao tôi có thể biết những gì ngài nói là đúng – rằng tôi có thể tin ngài?” nàng hỏi, nhưng giọng nói của nàng không phải là giọng nói của một người đang đòi hỏi những bằng chứng không thể phủ nhận trước khi thực sự tin tưởng.
“Lấy danh dự và danh hiệu hiệp sĩ của mình,” chàng trả lời, giọng vang lên lanh lảnh, “tôi xin thề ở đây, trước bàn thờ Chúa, rằng mục đích của tôi – mục đích duy nhất – đã, đang và sẽ luôn là phụng sự công nương, công nương Valentina.”
“Tôi tin ngài,” nàng kêu lên, rồi nức nở: “Tha thứ cho em, Francesco, và xin Chúa hãy tha thứ cho con vì đã thiếu lòng tin vào chàng.”
Chàng khẽ thì thầm tên nàng bằng giọng ngọt ngào khiến trái tim nàng ngập tràn hạnh phúc, đôi mắt nâu lại bùng sáng lên can đảm.
“Lại đây nào, quý vị!” chàng Bá tước hô lớn, với vẻ khẩn trương đột ngột khiến tất cả mọi người đều hối hả tuân theo. “Thầy Domenico đáng kính, bây giờ hãy vứt chiếc áo lễ lụng thụng của thầy sang một bên và vén cao vạt áo chùng lên. Sẽ phải leo trèo đấy. Hai người lại đây, đẩy bậc cấp của bàn thờ sang một bên. Tối qua người của tôi và tôi đã tháo rời các bản lề cũ của nó ra rồi.”
Họ nâng bậc cấp lên, khoảng trống bên dưới để lộ một cầu thang dẫn xuống tầng ngầm của lâu đài.
Lần lượt, họ khẩn trương đi xuống cầu thang nhưng không hề hoảng loạn, dưới sự hướng dẫn của Francesco, và khi người cuối cùng đã xuống cầu thang, chàng cùng với Lanciotto, được những người ở phía dưới giúp đỡ bằng cách nắm lấy sợi thừng chàng ném xuống, từ từ kéo bậc cấp trở về chỗ cũ từ phía dưới, và như vậy không còn dấu vết nào lưu lại để lộ ra con đường rút lui của họ nữa.
Ở phía dưới, Fortemani, đi đầu dẫn đường cùng với sáu tên thủ hạ của lão, tiến lên mở khóa một cánh cửa ngách ở cuối đường hầm; một chiếc cầu ván đã dự bị sẵn trong đường hầm lập tức được bắc ngang qua con hào, ở vị trí này là một dòng nước chảy xiết sủi bọt gầm thét.
Fortemani là người đầu tiên đi xuống chiếc cầu ván hơi dốc đó, và sang đến bờ bên kia, lão liền buộc chặt đầu cầu phía dưới lại.
Tiếp theo là một tá lính, lần lượt đi qua cầu theo lệnh của Francesco, những người này được trang bị những chiếc kích mà chàng đã để sẵn trong đường hầm từ tối hôm trước. Chỉ sau một tiếng ra lệnh, bọn lính lặng lẽ nhanh chóng băng qua cầu. Sau đó đến lượt đám phụ nữ, rồi đến những người còn lại.
Cho đến lúc này họ vẫn không thấy bóng dáng nào của kẻ thù; thậm chí cả một tên cảnh giới cũng không, vì tất cả đám thủ hạ của Gian Maria đều đã bị hút cả vào việc sục sạo trong lâu đài. Cứ như thế họ rời khỏi Roccaleone, băng qua chiếc cầu tạm vượt sang những trảng cỏ vui mắt nằm ở phía Nam lâu đài. Francesco là người cuối cùng băng qua chiếc cầu tạm sau khi đã khóa trái chiếc cửa ngách sau lưng chàng, lúc này Fortemani cùng một tá thủ hạ đã đi khuất hẳn, hướng về phía cổng chính của lâu đài. Sau khi ra đến bên ngoài, với sự giúp sức của sáu gã vạm vỡ, cả đám lôi tuột chiếc cầu tạm ra phía ngoài. Đoạn họ khiêng nó đi xa bờ hào thêm vài thước rồi đặt xuống trảng cỏ. Bật cười sảng khoái, Francesco bước lại bên Valentina.
“Chúng sẽ phải vắt óc ra tự hỏi làm thế nào chúng ta ra ngoài được,” chàng reo lên, “và chúng sẽ buộc phải cho rằng tất cả chúng ta đều là những thiên thần có đôi cánh mọc ra từ dưới áo giáp. Chúng ta đã không để lại cho chúng lấy một chiếc thang hay một mẩu thừng nào ở Roccaleone để chúng có thể đuổi theo chúng ta, cho dù có phát hiện chúng ta biến mất bằng cách nào. Nhưng đi thôi, Valentina yêu dấu của tôi, vở hài kịch mới bắt đầu thôi. Hẳn lúc này Fortemani cũng đã dời chiếc cầu mà ngài Công tước cùng thủ hạ đã dùng để tiến vào lâu đài, và có thể lão cũng đã hạ nhóm lính gác được để lại canh trại rồi, chúng ta sẽ nhốt đức ông cao quý và hùng mạnh Gian Maria trong chiếc bẫy chặt chẽ nhất loài người đã từng phát minh ra.”