Trác Lan tiếp tục xem ti vi, nhàn nhạt nói: “ Thì còn thế nào nữa, vẫn vậy thôi.”
“Vụ này cậu xử lý kiểu gì vậy? Vẫn vậy tức là sao, lúc cần ra tay thì phải ra tay. Hai người cũng đã mười năm rồi, cậu yêu anh ấy nhe thế, anh ấy cũng yêu cậu như thế. Hai tên ngốc.” Long Nữ giờ phút này hoàn toàn chuyển mình làm chủ, giáo huấn Trác Lan rất hùng hồn.
“Cậu thì biết cóc khô gì! Hôm qua khi cậu đi, bọn tớ ra ngoài nói chuyện công việc, chuyện này để sau rồi hẵng nói, đừng làm phiền, tớ đang xem ti vi.” Trác Lan ra sức đá Long Nữ một cái, tiếp tục chăm chú xem ti vi. Long Nữ ngẩng đầu nhì, chương trình thế giới động vật, hai con linh dương đực đang quyết đấu vì một con linh dương cái. Ôi chao, chuyện tình tay ba chỗ nào cũng thấy.
Hai cô gái cứ như vậy không chuyện trò gì thêm, cùng nằm trên ghế sô pha xem cuộc chiến giành tình yêu của thế giới động vật. Bỗng có điện thoại gọi tới, cả hai đưa mắt nhìn nhau, không ai chịu đi nghe máy. Sau cùng Long Nữ bị Trác Lan đá cho một phát nữa lăn xuống, đành phải ngoan ngoãn chạy ra nhấc máy.
“A lo... Là cậu à? Được cậu tới đi, cậu cứ mang lên, nếu không tôi lại phải thay đồ đi xuống... Ờ phòng 1501, tầng 15, tòa nhà số 3.”
“Ai vậy?” Trác Lan không thềm quay đầu sang hỏi.
“Em họ Tần Chi Dương, cậu mau ngồi dậy di, mình nói nó lên đây, nó mang xe tới cho cậu.”
“Hừ, cậu xuống lấy là xong”
“Hừ cái đầu cậu ấy, sao cậu không đi àm xuống?”
“...” (khoảng nghìn chữ tranh cãi, cuối cùng cả hai người vẫn bất động tại chỗ.)
Chuông cửa réo rắt. Long Nữ vội ra mở, từ mắt nhòm trên cửa nhìn thấy Đào Thao hôm nay đã thay đổi hình ảnh. Cô còn chưa kịp nhìn cho kỹ thì chuông cửa lại reo liên tiếp. Long Nữ mở cửa cái rầm, trợn mắt hỏi cậu ta: “Cái kiểu gì thế hả?”
Kiểu tóc của Đào Thao hôm nay khiến Long Nữ lập tức liên tưởng đến mộ nhân vật, cậu bé Astro. Rất giống, chỉ có điều Đào Thao có mớ tóc lộn xộn màu hạt dẻ sáng, cặp kính râm vĩ đại che hết nửa khuôn mặt vốn đã chẳng to gì. Sao mà da tên nhóc này lại trắng thế nhỉ? Trên cổ đeo hổ lốn những vòng vèo, tai phải là một hàng toàn khuyên tai, tai trái càng ghê hơn, đeo hẳn một cái toòng teng to tướng, áo phông trắng, áo gile đen khoác ngoài, quần rách như ăn mày. Dù Long Nữ cũng đã từng trẻ trung, nhưng vì gia đình quản lý nghiêm khắc nên cô vẫn đi theo con đường bình thường. Còn Đào Thao này làm đảo lộn hoàn toàn quan niệm thẩm mỹ của cô. Tại sao nam giới nhà họ Đào lại có thể đẹp như vậy?
“Nhìn đã đủ chưa? Xe tôi đỗ ở dưới rồi. Phát hiện ra tôi cực kỳ đẹp trai có phải không?” Đào Thao có phần đắc ý, cái miêng xing xinh nhếch lên lộ ra má lúm đồng tiền nho nhỏ. Long Nữ lại nhìn thấy hai chiếc răng khểnh, đáng yêu quá đi mất.
“Này, hai người đi vào trong có được không?” Trác Lan gầm lên khiến hai người họ giật bắn.
Đào Thao ngồi trên ghế sô pha đánh giá căn hộ. Trong bụng nghĩ anh họ mình là người xuất sắc như thế, tại sao lại thích Trác Lan nhỉ? Con gái gì mà ghê gớm. Trước đây cậu cũng có quen Trác Lan, vì Tần Chi Dương và Trác Lan yeu nhau đã hơn mười năm rồi. Cậu từ nhỏ đã suốt ngày lon ton chạy theo Tần Chi Dương. Còn một vấn đề nữa là cậu sợ Trác Lan, thực sự sợ bà chị này. Trước giờ vẫn nói phụ nữ dịu dàng nhưng nước, nhưng Trác Lan đã không ít làn trêu chọc cậu. Vì thế lúc gặp Trác Lan cậu liền tự động ngoan hiền.
“Chị không sao chứ, hôm qua đó?” Đào Thao ngồi một lúc lâu mới bật ra được một câu.
“Không sao, cậu có thể bỏ cái kính vớ vẩn kia xuống được không? Vào nhà rồi mà vẫn còn đeo, có bệnh à?” Long Nữ càng nhìn cái kính càng thấy khó chịu, bực mình với dáng vẻ trêu ngươi của cậu ta.
Đào Thao vẫn không muốn bỏ kính ra, lúng ta lúng túng. Long Nữ không chịu thua,lao lên cướp kính của cậu, vừa nhìn mặt Đào Thao thì mắt chữ A, mồm chữ O: “Ai đánh cậu vậy?” Mặt Đào Thao vôn trắng trẻo mịn mạng như con gái nên vết bầm tím ở khóe mắt lại càng rõ ràng, hơn nữa lại còn sưng tướng lên, bảo sao lại đeo kính râm.
“Hừ, sao mà tôi biết được, vừa mới ra khỏi cửa hàng làm tóc thì tự dựng bị mấy người chặn lại. Nếu tôi không lợi hại thì đã bị đánh gục từ lâu rồi. Vết thương nhỏ này có hề gì, chúng nó đừng để tôi tìm ra, nếu không sẽ chết cả lũ.” Đào Thao nói câu này vẻ mặt cực kỳ thù hằn. Long Nữ đưa tay chạm vào vết thương trên trán cậu ta. Đào Thao đau tới mức mím môi mím lợi.
“Đúng rồi, anh tôi không biết chuyện chị đã ly hôn à? Hom nay anh ấy còn hỏi tôi về chuyện này... Mà có phải anh tôi thích chị không?. Chị tránh xa anh ta một chút, người đó có bệnh đấy,thật sự có bệnh đấy.” Đào Thao nói năng rất chân thật. Long Nữ cực kỳ khinh bỉ hành vi này của cậu ta. Dấy là anh trai ruột của cậu đấy, cho dù anh ta thích đàn ông thì cậu cũng không được nói anh ta như vậy... Đạo đưc kiểu gì không biết.
Long Nữ đang định phản bác thì có điện thoại. Cô bật phắt dậy, chạy ngay vào phòng ngủ. Đào Thao giật cả mình xoay đầu hỏi Trác Lan đang mải xem ti vi là có chuyện gì. Trác Lan thở dài: “Cậu hãy cầu nguyện cho nó đi.”
Trác Lan vừa nói xong, Long Nữ lại lao ra như bão táp, gào hét không ngừng: “Tức chết đi mất, tức chết mất! Điện thoại bị cắt rồi... tớ còn tưởng ba tớ gọi, hóa ra là tổng đài, ôi...”
Đào Thao mặt nghệt ra nhìn Long Nữ. bà chị này làm sao vậy?
Lại tới thứ Bảy, từ hôm bốn vị phụ huynh đi du lịch nước ngoài trở về, cứ tới cuối tuần tụ tập là Long Nữ lại nói Giang Đông có việc bận, cô cũng bận để từ chối tham gia. Nhưng đã hai tuần chưa về, tiếp tục không về nữa thì chẳng biết ăn nói thế nào. Nếu hôm qua Giang Đông không nhắc nhở thì đúng thật cô sẽ quên mất chuyện này. Cứ lần lữa mãi không phải cách hay. Cô vừa mới hạ quyết tâm phải vạch rõ ranh giới với Giang Đông, không thể cứ cuối tuần lại về nhà diễn vợ kịch vợ chồng thắm thiết. Nhưng nếu thực sự bảo cô đi nói với cả gia đình rằng cô đã ly hôn, bầu không khí áp lực đáng sợ đó mới nghĩ tới thôi là đêm cô đã ngủ không nổi. Bỏ đi, binh tới có tướng chặn, nước lên có đất ngăn, tinh thần giả mù giả điếc này cô cật lực phát huy.
Tên Giang Đông đáng ghét, nói không đón cô liền thực sự không đón. Làm những chuyện không có lợi với cô thì anh luôn luôn “nói được làm được”. Còn nếu đồng ý làm chuyện gì đó tốt cho cô, anh chắc chắn sẽ tai này lọt tai kia mà quên rất nhanh. Cả đời này cô luôn nhớ cái lần anh nói sẽ cùng cô đi HongKong, nhưng máy bay sắp cất cánh đến nơi rồi mà anh vẫn chưa đến, gọi điện thì không được. Cô là đứa cố chấp, nhất quyết không đi đâu, cứ đứng ở sân bay chờ đợi. Cô muốn xem khi nào thì anh mới nhớ ra, hơn nữa cô còn không ngừng gọi điện vào máy của anh, dù cho con bé đáng ghét kia vẫn liên tục nói “thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”. Mãi tới khi điện thoại báo sắp hết pin, cô ngồi ở sảnh sân bay chờ liền năm tiếng đồng hồ, sắp khóc đến nơi thì mới kết nối được điện thoại với anh. Giọng của Giang Đông trong điện thoại không nhanh không chậm, chỉ nhàn nhạt hỏi đúng một câu: “Có chuyện gì?”
Long Nữ khóc òa, mọi người xung quanh ai cũng nhìn cô, nhưng liếc vài cái thì thôi, tại một nơi chia ly như sân bay này, khóc là chuyện rất bình thường.
Long Nữ ở đầu bên này cứ như vậy mà khóc, cũng không nói năng gì, Giang Đông có phần đã hết kiên nhẫn, kìm giọng nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì, em phải nói ra chứ.”
“Hu hu...em...em cứ nghĩ anh xảy ra chuyện gì rồi, em vẫn đang chờ anh ở sân bay... còn anh?” Long Nữ nức nở trả lời, một khi đã khóc nếu không có ai bảo cô dừng lại thì cô sẽ khóc mãi không thôi.
Đầu bên kia im lặng một lát, sau đó thấy giọng nói của Giang Đông hình như có chút do dự: “Em đang ở sân bay à, anh thì xảy ra chuyện gì được chứ, mau về nhà đi, ở đây anh vẫn đang bận.”
“Vậy... có đi HongKong nữa không?” Long Nữ vẫn cố hỏi một câu vớt vát, cô cho rằng cứ đợi như thế thì anh sẽ tới thôi, cho dù không thể ngồi trên chiếc máy bay vừa rồi thì vẫn có thể lên chuyến bay khác mà. Anh đã đồng ý với cô từ lâu rồi, cô cũng mong ngóng lâu lắm rồi, mọi thứ đã chuẩn bị xong hết, nếu cứ bị hủy thế này thì cô chịu không nổi.
“Em về nhà trước đi đã, chuyện này để sau hãy nói.” Giang Đông nhẫn nại đáp, nhưng căn bản không trả lời câu hỏi của cô.
“Ông xã, em muốn đi HongKong. “Giọng nói của Long Nữ nhỏ dần, nhưng quyết tâm thì rất chắc chắn.
“Nghe lời, em về nhà đi đã, đợi anh về nhà rồi nói tiếp, ngoan nào.” Nhẫn nại của Giang Đông lúc này vẫn còn nên mới nói năng được như vậy.
“Nhưng anh về nhà rồi chắc chắn không nói chuyện này nữa, anh đồng ý với em từ lâu rồi, em muốn đi lắm, em muốn đi HongKong, anh không đi thì em đi một mình, lát nữa em sẽ đi.” Long Nữ nghe anh nói như thế thì lửa nóng bốc lên, về nhà rồi còn nói cái gì nữa. Đây chính là câu nói kinh điển anh chuyên dùng để đối phó với cô. Anh luôn nói: “Ngoan, việc này về nhà rồi nói tiếp,” sau đó về nhà rồi, việc này sẽ chẳng bao giờ được nhắc tới nữa, nếu Long Nữ có nhắc thì anh sẽ chuyển đề tài. Chiêu này anh dùng đi dùng lại nhiều lần rồi.
Long Nữ gào xong thì không nghe thấy bên kia có động tính gì, nhỏ giọng hỏi: “Anh có nghe không?”
“Còn. Anh nói cho em hay, anh nhắc lại một lần cuối cùng, em lập tức về nhà ngay cho anh, lập tức, hiểu chứ? Em mà dám chạy đi một mình thì em cứ đợi đấy mà xem anh sẽ xử lý em kiểu gì. Còn nữa, ai cho phép em hét lên với anh vậy hả? Anh thực sự nuông chiều em quá rồi phải không? Được đằng chân lân đằng đầu à? Không biết ai là trời nữa rồi phải không?” Giang Đông ở đầu bên kia đưa ra một tràng câu nghi vấn khiến Long Nữ đứng hình. Cuối cùng cô chỉ biết ngoan ngoãn kéo va li hành lý bắt xe về nhà, lúc đó trong đầu cô chỉ toàn những uy hiếp của anh. Giờ nghĩ lại thấy thật kỳ cục, tại sao cô lại sợ anh đến thế, một nỗi sợ hãi vô hình không sao hiểu nổi. Nghĩ kỹ thì dù cô có đi HongKong luôn thì anh có thể làm gì cô nào, định bỏ cô à? Hay là giết cô? Đều là chuyện không thể, kết luận cuối cùng là trong cơ thể của cô có tế bào kỳ quái, chúng nó cứ thấy
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trác Lan tiếp tục xem ti vi, nhàn nhạt nói: “ Thì còn thế nào nữa, vẫn vậy thôi.”
“Vụ này cậu xử lý kiểu gì vậy? Vẫn vậy tức là sao, lúc cần ra tay thì phải ra tay. Hai người cũng đã mười năm rồi, cậu yêu anh ấy nhe thế, anh ấy cũng yêu cậu như thế. Hai tên ngốc.” Long Nữ giờ phút này hoàn toàn chuyển mình làm chủ, giáo huấn Trác Lan rất hùng hồn.
“Cậu thì biết cóc khô gì! Hôm qua khi cậu đi, bọn tớ ra ngoài nói chuyện công việc, chuyện này để sau rồi hẵng nói, đừng làm phiền, tớ đang xem ti vi.” Trác Lan ra sức đá Long Nữ một cái, tiếp tục chăm chú xem ti vi. Long Nữ ngẩng đầu nhì, chương trình thế giới động vật, hai con linh dương đực đang quyết đấu vì một con linh dương cái. Ôi chao, chuyện tình tay ba chỗ nào cũng thấy.
Hai cô gái cứ như vậy không chuyện trò gì thêm, cùng nằm trên ghế sô pha xem cuộc chiến giành tình yêu của thế giới động vật. Bỗng có điện thoại gọi tới, cả hai đưa mắt nhìn nhau, không ai chịu đi nghe máy. Sau cùng Long Nữ bị Trác Lan đá cho một phát nữa lăn xuống, đành phải ngoan ngoãn chạy ra nhấc máy.
“A lo... Là cậu à? Được cậu tới đi, cậu cứ mang lên, nếu không tôi lại phải thay đồ đi xuống... Ờ phòng 1501, tầng 15, tòa nhà số 3.”
“Ai vậy?” Trác Lan không thềm quay đầu sang hỏi.
“Em họ Tần Chi Dương, cậu mau ngồi dậy di, mình nói nó lên đây, nó mang xe tới cho cậu.”
“Hừ, cậu xuống lấy là xong”
“Hừ cái đầu cậu ấy, sao cậu không đi àm xuống?”
“...” (khoảng nghìn chữ tranh cãi, cuối cùng cả hai người vẫn bất động tại chỗ.)
Chuông cửa réo rắt. Long Nữ vội ra mở, từ mắt nhòm trên cửa nhìn thấy Đào Thao hôm nay đã thay đổi hình ảnh. Cô còn chưa kịp nhìn cho kỹ thì chuông cửa lại reo liên tiếp. Long Nữ mở cửa cái rầm, trợn mắt hỏi cậu ta: “Cái kiểu gì thế hả?”
Kiểu tóc của Đào Thao hôm nay khiến Long Nữ lập tức liên tưởng đến mộ nhân vật, cậu bé Astro. Rất giống, chỉ có điều Đào Thao có mớ tóc lộn xộn màu hạt dẻ sáng, cặp kính râm vĩ đại che hết nửa khuôn mặt vốn đã chẳng to gì. Sao mà da tên nhóc này lại trắng thế nhỉ? Trên cổ đeo hổ lốn những vòng vèo, tai phải là một hàng toàn khuyên tai, tai trái càng ghê hơn, đeo hẳn một cái toòng teng to tướng, áo phông trắng, áo gile đen khoác ngoài, quần rách như ăn mày. Dù Long Nữ cũng đã từng trẻ trung, nhưng vì gia đình quản lý nghiêm khắc nên cô vẫn đi theo con đường bình thường. Còn Đào Thao này làm đảo lộn hoàn toàn quan niệm thẩm mỹ của cô. Tại sao nam giới nhà họ Đào lại có thể đẹp như vậy?
“Nhìn đã đủ chưa? Xe tôi đỗ ở dưới rồi. Phát hiện ra tôi cực kỳ đẹp trai có phải không?” Đào Thao có phần đắc ý, cái miêng xing xinh nhếch lên lộ ra má lúm đồng tiền nho nhỏ. Long Nữ lại nhìn thấy hai chiếc răng khểnh, đáng yêu quá đi mất.
“Này, hai người đi vào trong có được không?” Trác Lan gầm lên khiến hai người họ giật bắn.
Đào Thao ngồi trên ghế sô pha đánh giá căn hộ. Trong bụng nghĩ anh họ mình là người xuất sắc như thế, tại sao lại thích Trác Lan nhỉ? Con gái gì mà ghê gớm. Trước đây cậu cũng có quen Trác Lan, vì Tần Chi Dương và Trác Lan yeu nhau đã hơn mười năm rồi. Cậu từ nhỏ đã suốt ngày lon ton chạy theo Tần Chi Dương. Còn một vấn đề nữa là cậu sợ Trác Lan, thực sự sợ bà chị này. Trước giờ vẫn nói phụ nữ dịu dàng nhưng nước, nhưng Trác Lan đã không ít làn trêu chọc cậu. Vì thế lúc gặp Trác Lan cậu liền tự động ngoan hiền.
“Chị không sao chứ, hôm qua đó?” Đào Thao ngồi một lúc lâu mới bật ra được một câu.
“Không sao, cậu có thể bỏ cái kính vớ vẩn kia xuống được không? Vào nhà rồi mà vẫn còn đeo, có bệnh à?” Long Nữ càng nhìn cái kính càng thấy khó chịu, bực mình với dáng vẻ trêu ngươi của cậu ta.
Đào Thao vẫn không muốn bỏ kính ra, lúng ta lúng túng. Long Nữ không chịu thua,lao lên cướp kính của cậu, vừa nhìn mặt Đào Thao thì mắt chữ A, mồm chữ O: “Ai đánh cậu vậy?” Mặt Đào Thao vôn trắng trẻo mịn mạng như con gái nên vết bầm tím ở khóe mắt lại càng rõ ràng, hơn nữa lại còn sưng tướng lên, bảo sao lại đeo kính râm.
“Hừ, sao mà tôi biết được, vừa mới ra khỏi cửa hàng làm tóc thì tự dựng bị mấy người chặn lại. Nếu tôi không lợi hại thì đã bị đánh gục từ lâu rồi. Vết thương nhỏ này có hề gì, chúng nó đừng để tôi tìm ra, nếu không sẽ chết cả lũ.” Đào Thao nói câu này vẻ mặt cực kỳ thù hằn. Long Nữ đưa tay chạm vào vết thương trên trán cậu ta. Đào Thao đau tới mức mím môi mím lợi.
“Đúng rồi, anh tôi không biết chuyện chị đã ly hôn à? Hom nay anh ấy còn hỏi tôi về chuyện này... Mà có phải anh tôi thích chị không?. Chị tránh xa anh ta một chút, người đó có bệnh đấy,thật sự có bệnh đấy.” Đào Thao nói năng rất chân thật. Long Nữ cực kỳ khinh bỉ hành vi này của cậu ta. Dấy là anh trai ruột của cậu đấy, cho dù anh ta thích đàn ông thì cậu cũng không được nói anh ta như vậy... Đạo đưc kiểu gì không biết.
Long Nữ đang định phản bác thì có điện thoại. Cô bật phắt dậy, chạy ngay vào phòng ngủ. Đào Thao giật cả mình xoay đầu hỏi Trác Lan đang mải xem ti vi là có chuyện gì. Trác Lan thở dài: “Cậu hãy cầu nguyện cho nó đi.”
Trác Lan vừa nói xong, Long Nữ lại lao ra như bão táp, gào hét không ngừng: “Tức chết đi mất, tức chết mất! Điện thoại bị cắt rồi... tớ còn tưởng ba tớ gọi, hóa ra là tổng đài, ôi...”
Đào Thao mặt nghệt ra nhìn Long Nữ. bà chị này làm sao vậy?