Mấy ngày bình yên trôi qua, gần đây Đào Nhiên rất bận, khiến cho Long tiểu thư, trợ lỹ của anh ta cũng bận lây. “Tinh phẩm phong lâm” đã được phân cho Tần Chi Dương phụ trách thực hiện. Thiên Hạo hợp tác với chính quyền địa phương tại Cáp Nhĩ Tân để phát triển một dự án du lịch, hiện tại đã bước vào giai đoạn cuối cùng, vì vậy gần đây Đào Nhiên đều bận bịu những việc này. Long Nữ cũng dần dần quen công việc. Tuy chưa thể gọi là trợ thủ đắc lực, nhưng ít nhất cũng có thể làm được ít nhiều rồi. Nhân viên và cấp trên phải thường xuyên trao đổi với nhau, nhưng Long Nữ cảm thấy có chút không thoải mái. Trước đây Đào Nhiên nói anh ta thích Giang Đông, cô đã có thể phủ nhận hoàn toàn chuyện này, vì khi Tần Chi Dương nhắc tới Giang Đông, tận sâu trong ánh mắt của Đào Nhiên lập tức có luồng không khí lạnh xuất hiện. Đây không thể nào là biểu hiện của tình yêu. Nhưng cô vẫn cảm thấy anh ta là gay, bởi vì đã lâu như vậy mà cô chưa từng thấy có phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh ta. Việc này không được bình thường cho lắm. nhưng mà ở vào vị trí của một người trợ lý chăm chỉ, có tính thần trách nhiệm, tận tụy với công việc, cô cứ làm tốt việc của mình là được, những chuyện khác không cần lo tới.
Ngày nào cũng bận rộn tới mức chân không chạm đất, thực sự khiến cô cảm nhận được mình là cô gái có chút thành tựu, không những cô không than mệt, mà còn cảm thấy rất thích. Hôm nay Long Nữ đang vùi đầu vào máy tính làm việc, Trác Lan tay cầm một ly cà phê, tựa người vào thành cửa, đưa mắt liếc xéo Long Nữ nói: “Ông chủ mỹ nhân của cậu trả cho cậu bao nhiêu tiền vậy, ngày ngày đến công ty làm việc chưa đủ hay sao mà còn ôm về nhà làm tiếp? Hai đứa mình chuyện trò ít hẳn đi, cậu không thấy ngán à?”
“Cậu thì hiểu gì, đây gọi là nhiệt tình làm việc, với lại lúc cậu lao vào làm việc thì còn điên khùng hơn tớ nhiều. Mà này, ngày mốt tớ mời cậu đi ăn, tớ có lương rồi.” Mắt Long Nữ vẫn chăm chăm nhìn vào màn hình, miệng thì lảm bẩm, Trác Lan “ừ “một tiếng, thấy Long Nữ chăm chỉ như vậy cũng không làm phiền cô nữa, quay người đi ra phòng khách xem ti vi.
Long Nữ bận rộn xong thì cũng đã hơn mười giờ, ra phòng khách thấy Trác Lan mặt mũi chán chường đang ôm điều khiển ti vi vận nội công chuyển kênh xoành xoạch. Nhận ra mình gần đây có phần hơi bỏ lơ cô nàng nên Long Nữ vội chạy vào tủ lạnh lấy ra mấy gói đồ ăn vặt quăng lên bàn, sau đó ngồi xếp bằng bên cạnh Trác Lan đến đẩy mông cô bạn hỏi: “Ờ phải rồi, cậu và Tần Chi Dương thế nào rồi.
Trác Lan bóc một cái thạch cho vào miệng hút một lúc lâu, Long Nữ thấy cô không trả lời thì dùng sức mạnh đánh vào mông cô. Trác Lan trợn mắt nói: “Cuối cùng đã trở về với trần thế rồi hả, còn biết hỏi chuyện người ta cơ đấy?”
“Đản Đản, Đản Đản ngoan,tới vừa mới tìm thấy mục tiêu cuộc đời mình mà, đừng giận tớ nữa đi, vài hôm nữa dắt cậu di ăn một bữa thật ngon nhé? Mau kể đi...” Long Nữ ôm cánh tay của Trác Lan lắc lắc nịnh nọt. Mấy cô nàng mạnh mẽ kiểu như Trác Lan vốn ưa mềm, không ưa rắn, đặc biệt là khi đối diện với Long Nữ đáng yêu nhường này, lại càng không có sức đề kháng.
“Haiz, một lời khó nói được hết, vẫn vậy thôi,làm bạn bè vậy, gặp được hai lần, ăn bữa cơm nói chuyện phiếm. Trác Lan nói nhẹ như không, nhưng Long Nữ có thể nhìn thấy những bế tăc sở bên trong đôi mắt của cô bạn. Yêu nhau lâu như vậy, chờ đợi lâu như vậy, kỳ thực chỉ vài ba câu nói làm sao có thể nói rõ ràng được đây? Kỳ thật cô rất khâm phục sự kiên cường của Trác Lan, nhưng cũng chính bởi cô ấy quá kiên cường, nên xảy ra chuyện gì cũng luôn một mình chịu đựng, Long Nữ rất lo.
“Phải rồi dạo này không thấy Giang đại thiếu gia tới tìm cậu nhỉ. Nghe nói anh ta đầu tư không ít vào khu nhà cao cấp đó.” Trác Lan thấy Long Nữ vẫn có ý định khuyên giải, vội vàng đổi chủ đề.
“Sao tớ biết được, hơn nữa anh ta còn tìm tớ làm gì, đã ly hôn rồi mà.” Long Nữ nói có chút bực bội. Trác Lan hừ một tiếng tỏ ý khinh thường cô, cái đồ miệng nói một đằng, bụng nghĩ một nẻo. Cô thừa hiểu Long Nữ, cứng đầu như trâu, lần bị thương này không hề nhẹ, trưởng thành hơn một chút cũng tốt, tránh sau này lỡ có gặp chuyện gì lớn hơn lại chịu không nổi.
“Cậu có quen Dương Tử không? Giám đốc truyền thông của Đông Nam, là nữ đấy, hà hà, cùng một đẳng cấp với tớ, rất đáo để. Hạ giá rượu của tớ tới mức suýt làm tớ bốc khói.” Trác Lan lại bóc thêm một gói khoai tây ngồi ăn nhồm nhoàm, cho thấy cô nàng đang bực bội vô cùng.
“Chưa từng nghe, mấy người trước đây tớ còn không biết nữa làng mới, hơn nữa cậu đang khen cô ta hay đang khen bản thân cậu vậy? Da mặt dày thật” Long Nữ thấy Trác Lan lại nhắc tới Giang Đông, có chút không vui, đưa tay cướp gói khoai tây bắt đầu nhai nhồm nhoàm theo.
“Hơ, con bé này, chẳng lẽ chị đây còn chưa đủ ghê gớm sao?” Trác Lan nhìn bộ dạng non nớt của Long Nữ, mắt trợn lên gào với cô, tung một cước đá cô ngã lăn.
Sáng sớm đúng là lạnh thật. Hôm nay Trác Lan không cần tới công ty, sống chết thế nào cũng không chịu dậy đưa cô đi làm. Long Nữ chỉ còn cách một mình dậy bắt xe đi. Ra đường thì thấy vẫn còn sớm, trời tuy lạnh nhưng vẫn có nắng, cô liền thong dong đi bộ ra bến xe buýt chờ xe, hôm nào cũng đi taxi tốn tiền lắm. Cô nói mình phải độc lập, phải có tiền, vì thế hiện tại cô đang trong giai đoạn tiết kiệm, nhưng tiết kiệm được mười ngày thì tiêu hết chỗ đấy trong đúng một giờ, tiêu tiền thành thói quen của cô mất rồi, một sớm một chiều khó mà thay đổi được. Có hôm cô đi siêu thị quên không mang theo tiền mặt,lấy luôn thẻ ra quẹt, đột nhiên nhớ ra đây là thẻ Giang Đông đưa, cô chẳng suy nghĩ gi nhiều liền nhét luôn về chỗ cũ, về tới nhà thì mang thẻ đi cất thật kỹ. Hiện tại trên người cô gần như là không có một cắc, cũng không thể cứ hỏi mượn Trác Lan mãi, mất mặt chết đi được, tiết kiệm được cái gì thì cố mà tiết kiệm vậy.
Cô ít khi đi xe buýt, quá đông nên cô không quen, rất nhiều người đang ồn ào xếp hàng. Vào lúc cô đang nghieng ngả tìm số xe thì một chiếc xe đua màu đen dừng lại trước trạm xe buýt, lập tức thu hút ánh mắt của quần chúng. Long Nữ quay đầu nhìn thì, ôi, Đào mỹ nhân, cô lật đật chạy qua. Đào Nhiên mở cửa xe, Long Nữ nghĩ một chút rồi vẫn leo lên, sau lưng vang lên một loạt tiếng huýt sáo. Chiếc xe mất hút như bay trong rừng ánh mắt ngưỡng mộ hoặc ghen tị đó.
Vì trời lạnh nên cô mặc một chiếc áp khoác dài, mặt bị lạnh cóng đỏ ửng lên, ngồi trong xe lập tức thấy ấm áp, hai bàn tay đưa lên trước miệng hà hơi, cười nói với Đào Nhiên: “Cảm ơn sếp.”
Đào Nhiên vừa lái xe tới thì nhìn thấy cô đang đứng trước biển chờ xe buýt đi đi lại lại, khi cô vô tình quay đầu qua anh nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng cùng bộ dạng thảm thương của cô, không nhịn được cười.
“Tiện đường thôi mà, em phải đi xe buýt đi làm à, không đến nỗi đó chứ?” Đào Nhiên cảm thấy hơi bất ngờ về cô.
“Đi xe buýt thì có sao, em phải tiết kiệm, em định tích cóp ít tiền để mua xe, chứng minh cho tất cả mọi người thấy em cũng biết lái xe.” Long Nữ cảm thấy lời anh nói thật chẳng ra làm sao, thế là cong môi lên phản đối lại.
“Em đâu biết lái xe, thế thì mua xe làm gì?”
“Em sẽ học chứ sao, em thông minh thế này cơ mà, máy bản báo cáo loạn xì ngầu của anh mà em còn có thể làm ngon ơ, còn cái gì em không làm được cơ chứ?” Long Nữ vênh mặt vì đã hiểu được ngọn ngành những vấn đề trong công việc, cảm thấy mình tuyệt đối là một nhân tài, chẳng qua là trước đây bị che lấp mà thôi, vàng thau ắt có ngày tỏa sáng.
“Cũng đúng, dự án Cáp Nhĩ Tân em làm cũng không tồi. Đũng rồi, vài hôm nữa cùng anh tới đó một chuyến, tham gia lễ khai mạc.” Đào Nhiên hiếm có lúc không công kích cô, lại còn khen nữa chứ. Long Nữ chớp mắt, cứ như bay lên không trung.
“Cáp Nhĩ Tân? Em chưa từng đi, phải đi bao lâu ạ?” Tin tức này làm cô có chút giật mình, mới chưa bao lâu mà cô sắp được đi công tác rồi?”
“Ừ mấy hôm nữa sẽ báo em, phải ở đó khoảng năm ngày, tiện thể ở đó còn một số công việc phải xử lý.” Đã tới toà nhà Thiên Hạo, Đào Nhiên giảm bớt tốc độ xe chuẩn bị rẽ vào.
“Dừng xe, cho em xuống ở đây, bị người khác trông thấy sẽ không hay.” Long Nữ vừa thấy toà nhà Thiên Hạo lập tức la lên, cô không muốn tiếp tục bị người khác lấy làm chủ đề buôn dưa bán cà, gần đây tình cảnh của cô đã đủ nước sôi lửa bỏng rồi.
Đào Nhiên thấy cô có phản ứng dữ như vậy cũng không nói gì, để cô xuống ở ngã tư đường, gió thổi khiến cô co rụt cổ lại, dựng cổ áo khoác lên rồi vội vã chạy nhanh vào trong tòa nhà, trong lòng anh nghĩ, cô nàng này sao lại có cái tướng chạy khó coi vậy nhỉ.
Một ngày an bình chầm chậm trôi qua, mai là tới ngày lĩnh lương rồi, cô thực sự rất hồi hộp, công việc đầu tiên trong đời. Đào Nhiên dắt Ada đi tiếp khách rồi, trông bạn thư ký người đẹp ăn mặc hoa lá cành uốn éo đi qua mà cô thầm bội phục nàng ta. Phải là con gái kiểu này thì mới giành được thế trên bàn tiệc, ít nhất sếp sẽ không cần uống rượu thay cô ấy đúng không?
Lúc tan làm thì trời đã hơi tối, đúng vào lúc cô đang thong thả đi trên đường, một chiếc xe đột nhiên dừng lại chắn lối cô.
Đào Thao bước xuống xe, hất tóc rất ngầu rồi bắn ra một câu: “Giúp chút việc.”
Long Nữ lườm cậu ta. Nhưng tháy về nhà cũng chẳng có việc gì, hơn nữa thằng nhóc này vì cô mà bị người ta đánh, giờ giúp nó chút việc cũng không hề gì, vậy là cô liền theo lên xe. Nếu cô biết chuyện này sau đó sẽ kéo theo rắc rối lớn như thế chắc chắn sẽ nhất quyết không để cho lòng tốt trỗi dậy. Sau này cô tự rút ra kết luận, làm người không thể quá lương thiện.
Không xa hoa như Diệp Sắc, chỗ này được trang trí rất đơn giản, nhưng cá tính. Cũng không tệ! Cô đi theo Đào Thao vào trong thì nhận ra rất nhiều gương mặt quen thuộc diến viên đóng trong phim A không vậy, trông không xinh như ở trên ti vi nhỉ?”.
“Này này, kia có phải là
“Nay, sao cậu không trả lời tôi, tôi đang nói chuyện với cậu đấy.” Long Nữ vội chạy tới mấy bước đuổi theo Đào Thao, kéo ống tay áo cậu ta nói.
Đào Thao xoay đầu nhìn cô một cai, khinh bỉ nói: “Nhà quê!”
Tới khi đi vào phòng VIP, cửa vừa mở liền thấy nhiều đôi mắt nhìn vọng ra khiến cô hơi choáng váng. Đây là hội quán cao cấp, lúc đi vào cô nhìn thấy tấm thẻ hội viên bạch kim của Đào Thao, cô nhớ là Giang Đông cũng có một tấm. À, thì ra chỗ này chính là địa bàn của Giang Đông, cũng được, cũng được.
“Ô kìa, em này là ai thế? Đào bảo bối thay đổi khẩu vị rồi ư?” Một em giai còn ăn mặc quái dị hơn đứng trước mặt hai người, không ngừng đánh giá Long Nữ, khiến cô không thoải mái.Đứng trước người lạ cô thường căng thẳng, đặc biệt là những ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô không che dấu thế này khiến cô không biết nên làm thế nào.
“Nhặt được, cứ kệ đi. Ninh Ninh tới chưa?” Đào Thao bỏ qua câu hỏi về thân phận của Long Nữ, cho tất cả một thông tin rằng cô gái này chẳng có địa vị gì, không cần để ý, để cô ngồi đó là được rồi.
“Đến rồi, vừa mới ra ngoài nghe điện thoại, cậu không gặp à? Con bé đó vừa tới thì hỏi thăm cậu luôn.” Bạn trẻ kia tuy nói với Đào Thao nhưng cặp mắt vẫn bận đánh giá Long Nữ.
“Nhìn cái gì mà nhìn, con gái nhà lành đó.” Đào Thao có phần ghét ánh mắt đó, buông lời cấm đoán.
“Nhìn một tý thì đã làm sao, đồ bủn xỉn. Đúng rồi, gọi người đẹp này là gì nhỉ? Tự giới thiệu một chút đi. Tôi và Đào bảo bối là bạn bè thân thiết, gọi tôi Tiểu Q là được rồi. Bạn trai trẻ giữ nguyên nụ cười, viên kim cương gắn trên mũi lấp la lấp lánh khá đáng yêu.
“Tôi là Long Nữ, chào mọi người.” Long Nữ miến cưỡng kéo ra một nụ cười, nhưng thực tình cười chả ra làm sao.
“Ui trời,cái tên nghe bạo lực thế.” Long Nữ bị câu nói này làm cho chấn động. Bạo lực? Tên của cô rất bạo lực? Cô muốn ngất luôn. Không biết ba cô nghe thấy lời đánh giá này sẽ có cảm tưởng gì.
Long Nữ ngồi một mình trong góc nhìn mấy người kia chơi bài, thấy chán vô cùng. Vừa rồi cô gái tên Ninh Ninh quay trở lại. Đào Thao bắt đầu chơi trò tà lưa với cô nàng, còn Tiểu Q thì bận rộn đánh bài.mà cậu ta không bắt chuyện với cô nữa, cô thấy có chút sợ cậu ta. Cô biết cô gái Ninh Ninh đó là một nữ nghệ sĩ mới ra mắt gần đây, xem ra đang muốn dựa dẫm vào sự hỗ trợ của hội con nhà giàu này. Được Đào Thao ôm ấp, cô ta cười ngọt ngào, mặt mũi không tệ, thân hình không tệ. Vừa rồi gọi cô là chị, lúc đó cô thực sự nghĩ mình già thật rồi, trông con gái nhà người ta trẻ trung tràn trề sức sống thế kia cơ mà...
Hai tiếng đông hồ trôi qua, Trác Lan vẫn chưa gọi điện cho cô, như vậy chứng tỏ Trác Lan vẫn chưa về nhà. Cô muốn về nhưng có vẻ không tiện cho lắm, mà cứ ngồi thế này thì cô ngủ gật mất, lấy điện thoại ra xem thì đã sắp giờ rồi. Cô vừa định đứng lên nói với Đào Thao là mình muốn về nhà thì có điện thoại của Đào Nhiên gọi tới. Cô nghe máy, nhỏ giọng trả lời: Tổng giám đốc?”
Bên đầu dây kia rất ồn ào, hình như đang ăn cơm, có vẻ có nhiều người, chắc đều uống nhiều rồi bắt đầu hát hò, lại còn chẳng ra nhịp điệu gì. “Em đang ở đâu vậy?” Đào Nhiên chắc đã uống cũng không ít, giọng có phần hơi to.
“Em đang ở ngoài ạ, sao thế?”
“Tới Quân Đế đón anh, anh uống nhiều quá.” Nói xong thì cúp máy luôn.
Long Nữ tròn mắt nhìn điện thoại, đón anh ta? Có nhầm lẫn không vậy? Hôm nay là thứ Bảy đấy, đâu ra kiểu ép người ta quá đáng thế này? Haizz, thôi bỏ đi, lúc đó cũng đã nói rồi, đây là việc trợ lý phải làm, cũng phải có trách nhiệm một chút. Hôm qua cô cũng đã nghĩ kỹ rồi, mình không thể ở lỳ trong nhà Trác Lan, lúc ly hôn cô rất hào phóng rộng lượng, không lấy thứ gì hết, có cho cô cũng không cần. Vì thế nếu muốn thực sự độc lập, tự nuôi sống bản thân thì phải dựa vào công việc này, vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời thì hơn.
“Này, tôi phải đi rồi, lát nữa cậu mang xe về trả lại cho Trác Lan nhé.” Long Nữ đứng trước mặt Đào Thao nói lớn.
Lúc này Đào Thao mới nhớ ra cô cũng có mặt ở đây, ánh mắt mơ mơ màng màng ngẩng lên nói với cô: “Sao lại đi?”
“Đi tìm đàn ông.” Long Nữ nói năng không khách khí.
“Ố ồ?”
“Tóm lại cậu mang xe về trả cho Trác Lan là xong.” Nói rồi cô quay đầu đi luôn.
“Đào bảo bối, cô gái đó là ai vậy? Tính khí thật chẳng ra sao.” Ninh Ninh dựa vào lòng Đào Thao nhẹ nhàng hỏi.
“Là một bà chị bị đàn ông đá, kệ chị ta, thần kinh có vấn đề ấy mà.” Nói xong cậu buông cánh tay đang ôm lấy Ninh Ninh ra, đi xem mấy người kia chơi bài. Tìm đàn ông? Bà chị này cũng dám ăn nói đấy chứ, trông bộ dạng Tiểu Q làm cho chết khiếp ra đấy mà đồi chạy đi tìm trai. Nhưng mà để chị ta đi một mình như thế có vẻ không được nghĩa khí lắm, thân là đàn ông con trai mà làm vậy thì không hay lắm. Thế nhưng lúc cậu ta chạy ra ngoài thì đã không thấy bóng dáng Long Nữ đâu nữa.
Tại phòng Kim Sắc của Quân Đế.
Lúc Long Nữ tới đã có vài người đang gục xuống bàn, vài người khác đang đỡ họ đi ra ngoài. Chắc cũng đều là dân làm trợ lý đáng thương giống như cô. Tình hình chiến trận thật thảm khốc. Cả bàn tiệc tan tác chẳng còn ai trong trạng thái bình thường. Đào Nhiên đang nhắm mắt ngả ngốn trên một sô pha, cà vạt bị tháo tung, uống quá nhiều rượu khiến cho khuôn mặt vốn trắng trẻo giờ đã nhuốm hồánh môi đỏ mèm tựa cánh hồng kiều diễm, mái tóc hơi rối, đôi chân dai duỗi thẳng.
“Tổng giám đốc Đào, anh không sao chứ?” Long Nữ cúi người hỏi nhỏ, khắp người anh đầy mùi rượu, khiến Long Nữ phải nhíu mày.
Đào Nhiên từ từ mở mắt, đôi măt nhìn vào cô có vẻ mơ hồ, nhưng không nói năng gì hết.
“Anh vẫn đi được chứ? Em gọi người đưa anh về.” Đầu mày của Long Nữ càng cau chặt lại, mùi rượu nồng nặc này cô thực sự không chịu nổi.
Đào Nhiên vẫn không nói gì, nhưng kéo tay cô về phía mình. Long Nữ phải ra sức đứng ghìm lại mới không bị ngã vào lòng anh. Trong bụng cô chửi thầm cái đồ háo sắc, được giải cứu còn giả điên à, không có cửa đâu nhé, mà chẳng lẽ anh ta có hứng thú với nữ giới sao? Lẽ nào là người lưỡng tính. Trong lúc cô còn đang suy nghĩ lung tung, thì Đào Nhiên đặt tay lên vai cô, gắng gượng đứng lên. Lúc này cô mới biết thì ra anh muốn cô đỡ mình dậy. Tên này trông cũng gầy gò mà sao lại nặng thế nhỉ. Đỡ anh ta ra tới xe taxi mà cô toát cả mồ hôi, xe của anh đành tạm để lại đây, cô không biết lái xe mà. Đúng lúc vừa nhét Đào Nhiên vào xe, chuẩn bị đứng lên thì sau lưng truyền tới một giọng nói quen thuộc khiến cô đứng hình.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mấy ngày bình yên trôi qua, gần đây Đào Nhiên rất bận, khiến cho Long tiểu thư, trợ lỹ của anh ta cũng bận lây. “Tinh phẩm phong lâm” đã được phân cho Tần Chi Dương phụ trách thực hiện. Thiên Hạo hợp tác với chính quyền địa phương tại Cáp Nhĩ Tân để phát triển một dự án du lịch, hiện tại đã bước vào giai đoạn cuối cùng, vì vậy gần đây Đào Nhiên đều bận bịu những việc này. Long Nữ cũng dần dần quen công việc. Tuy chưa thể gọi là trợ thủ đắc lực, nhưng ít nhất cũng có thể làm được ít nhiều rồi. Nhân viên và cấp trên phải thường xuyên trao đổi với nhau, nhưng Long Nữ cảm thấy có chút không thoải mái. Trước đây Đào Nhiên nói anh ta thích Giang Đông, cô đã có thể phủ nhận hoàn toàn chuyện này, vì khi Tần Chi Dương nhắc tới Giang Đông, tận sâu trong ánh mắt của Đào Nhiên lập tức có luồng không khí lạnh xuất hiện. Đây không thể nào là biểu hiện của tình yêu. Nhưng cô vẫn cảm thấy anh ta là gay, bởi vì đã lâu như vậy mà cô chưa từng thấy có phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh ta. Việc này không được bình thường cho lắm. nhưng mà ở vào vị trí của một người trợ lý chăm chỉ, có tính thần trách nhiệm, tận tụy với công việc, cô cứ làm tốt việc của mình là được, những chuyện khác không cần lo tới.
Ngày nào cũng bận rộn tới mức chân không chạm đất, thực sự khiến cô cảm nhận được mình là cô gái có chút thành tựu, không những cô không than mệt, mà còn cảm thấy rất thích. Hôm nay Long Nữ đang vùi đầu vào máy tính làm việc, Trác Lan tay cầm một ly cà phê, tựa người vào thành cửa, đưa mắt liếc xéo Long Nữ nói: “Ông chủ mỹ nhân của cậu trả cho cậu bao nhiêu tiền vậy, ngày ngày đến công ty làm việc chưa đủ hay sao mà còn ôm về nhà làm tiếp? Hai đứa mình chuyện trò ít hẳn đi, cậu không thấy ngán à?”
“Cậu thì hiểu gì, đây gọi là nhiệt tình làm việc, với lại lúc cậu lao vào làm việc thì còn điên khùng hơn tớ nhiều. Mà này, ngày mốt tớ mời cậu đi ăn, tớ có lương rồi.” Mắt Long Nữ vẫn chăm chăm nhìn vào màn hình, miệng thì lảm bẩm, Trác Lan “ừ “một tiếng, thấy Long Nữ chăm chỉ như vậy cũng không làm phiền cô nữa, quay người đi ra phòng khách xem ti vi.
Long Nữ bận rộn xong thì cũng đã hơn mười giờ, ra phòng khách thấy Trác Lan mặt mũi chán chường đang ôm điều khiển ti vi vận nội công chuyển kênh xoành xoạch. Nhận ra mình gần đây có phần hơi bỏ lơ cô nàng nên Long Nữ vội chạy vào tủ lạnh lấy ra mấy gói đồ ăn vặt quăng lên bàn, sau đó ngồi xếp bằng bên cạnh Trác Lan đến đẩy mông cô bạn hỏi: “Ờ phải rồi, cậu và Tần Chi Dương thế nào rồi.
Trác Lan bóc một cái thạch cho vào miệng hút một lúc lâu, Long Nữ thấy cô không trả lời thì dùng sức mạnh đánh vào mông cô. Trác Lan trợn mắt nói: “Cuối cùng đã trở về với trần thế rồi hả, còn biết hỏi chuyện người ta cơ đấy?”
“Đản Đản, Đản Đản ngoan,tới vừa mới tìm thấy mục tiêu cuộc đời mình mà, đừng giận tớ nữa đi, vài hôm nữa dắt cậu di ăn một bữa thật ngon nhé? Mau kể đi...” Long Nữ ôm cánh tay của Trác Lan lắc lắc nịnh nọt. Mấy cô nàng mạnh mẽ kiểu như Trác Lan vốn ưa mềm, không ưa rắn, đặc biệt là khi đối diện với Long Nữ đáng yêu nhường này, lại càng không có sức đề kháng.
“Haiz, một lời khó nói được hết, vẫn vậy thôi,làm bạn bè vậy, gặp được hai lần, ăn bữa cơm nói chuyện phiếm. Trác Lan nói nhẹ như không, nhưng Long Nữ có thể nhìn thấy những bế tăc sở bên trong đôi mắt của cô bạn. Yêu nhau lâu như vậy, chờ đợi lâu như vậy, kỳ thực chỉ vài ba câu nói làm sao có thể nói rõ ràng được đây? Kỳ thật cô rất khâm phục sự kiên cường của Trác Lan, nhưng cũng chính bởi cô ấy quá kiên cường, nên xảy ra chuyện gì cũng luôn một mình chịu đựng, Long Nữ rất lo.
“Phải rồi dạo này không thấy Giang đại thiếu gia tới tìm cậu nhỉ. Nghe nói anh ta đầu tư không ít vào khu nhà cao cấp đó.” Trác Lan thấy Long Nữ vẫn có ý định khuyên giải, vội vàng đổi chủ đề.
“Sao tớ biết được, hơn nữa anh ta còn tìm tớ làm gì, đã ly hôn rồi mà.” Long Nữ nói có chút bực bội. Trác Lan hừ một tiếng tỏ ý khinh thường cô, cái đồ miệng nói một đằng, bụng nghĩ một nẻo. Cô thừa hiểu Long Nữ, cứng đầu như trâu, lần bị thương này không hề nhẹ, trưởng thành hơn một chút cũng tốt, tránh sau này lỡ có gặp chuyện gì lớn hơn lại chịu không nổi.
“Cậu có quen Dương Tử không? Giám đốc truyền thông của Đông Nam, là nữ đấy, hà hà, cùng một đẳng cấp với tớ, rất đáo để. Hạ giá rượu của tớ tới mức suýt làm tớ bốc khói.” Trác Lan lại bóc thêm một gói khoai tây ngồi ăn nhồm nhoàm, cho thấy cô nàng đang bực bội vô cùng.
“Chưa từng nghe, mấy người trước đây tớ còn không biết nữa làng mới, hơn nữa cậu đang khen cô ta hay đang khen bản thân cậu vậy? Da mặt dày thật” Long Nữ thấy Trác Lan lại nhắc tới Giang Đông, có chút không vui, đưa tay cướp gói khoai tây bắt đầu nhai nhồm nhoàm theo.
“Hơ, con bé này, chẳng lẽ chị đây còn chưa đủ ghê gớm sao?” Trác Lan nhìn bộ dạng non nớt của Long Nữ, mắt trợn lên gào với cô, tung một cước đá cô ngã lăn.
Sáng sớm đúng là lạnh thật. Hôm nay Trác Lan không cần tới công ty, sống chết thế nào cũng không chịu dậy đưa cô đi làm. Long Nữ chỉ còn cách một mình dậy bắt xe đi. Ra đường thì thấy vẫn còn sớm, trời tuy lạnh nhưng vẫn có nắng, cô liền thong dong đi bộ ra bến xe buýt chờ xe, hôm nào cũng đi taxi tốn tiền lắm. Cô nói mình phải độc lập, phải có tiền, vì thế hiện tại cô đang trong giai đoạn tiết kiệm, nhưng tiết kiệm được mười ngày thì tiêu hết chỗ đấy trong đúng một giờ, tiêu tiền thành thói quen của cô mất rồi, một sớm một chiều khó mà thay đổi được. Có hôm cô đi siêu thị quên không mang theo tiền mặt,lấy luôn thẻ ra quẹt, đột nhiên nhớ ra đây là thẻ Giang Đông đưa, cô chẳng suy nghĩ gi nhiều liền nhét luôn về chỗ cũ, về tới nhà thì mang thẻ đi cất thật kỹ. Hiện tại trên người cô gần như là không có một cắc, cũng không thể cứ hỏi mượn Trác Lan mãi, mất mặt chết đi được, tiết kiệm được cái gì thì cố mà tiết kiệm vậy.
Cô ít khi đi xe buýt, quá đông nên cô không quen, rất nhiều người đang ồn ào xếp hàng. Vào lúc cô đang nghieng ngả tìm số xe thì một chiếc xe đua màu đen dừng lại trước trạm xe buýt, lập tức thu hút ánh mắt của quần chúng. Long Nữ quay đầu nhìn thì, ôi, Đào mỹ nhân, cô lật đật chạy qua. Đào Nhiên mở cửa xe, Long Nữ nghĩ một chút rồi vẫn leo lên, sau lưng vang lên một loạt tiếng huýt sáo. Chiếc xe mất hút như bay trong rừng ánh mắt ngưỡng mộ hoặc ghen tị đó.
Vì trời lạnh nên cô mặc một chiếc áp khoác dài, mặt bị lạnh cóng đỏ ửng lên, ngồi trong xe lập tức thấy ấm áp, hai bàn tay đưa lên trước miệng hà hơi, cười nói với Đào Nhiên: “Cảm ơn sếp.”
Đào Nhiên vừa lái xe tới thì nhìn thấy cô đang đứng trước biển chờ xe buýt đi đi lại lại, khi cô vô tình quay đầu qua anh nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng cùng bộ dạng thảm thương của cô, không nhịn được cười.
“Tiện đường thôi mà, em phải đi xe buýt đi làm à, không đến nỗi đó chứ?” Đào Nhiên cảm thấy hơi bất ngờ về cô.
“Đi xe buýt thì có sao, em phải tiết kiệm, em định tích cóp ít tiền để mua xe, chứng minh cho tất cả mọi người thấy em cũng biết lái xe.” Long Nữ cảm thấy lời anh nói thật chẳng ra làm sao, thế là cong môi lên phản đối lại.
“Em đâu biết lái xe, thế thì mua xe làm gì?”
“Em sẽ học chứ sao, em thông minh thế này cơ mà, máy bản báo cáo loạn xì ngầu của anh mà em còn có thể làm ngon ơ, còn cái gì em không làm được cơ chứ?” Long Nữ vênh mặt vì đã hiểu được ngọn ngành những vấn đề trong công việc, cảm thấy mình tuyệt đối là một nhân tài, chẳng qua là trước đây bị che lấp mà thôi, vàng thau ắt có ngày tỏa sáng.
“Cũng đúng, dự án Cáp Nhĩ Tân em làm cũng không tồi. Đũng rồi, vài hôm nữa cùng anh tới đó một chuyến, tham gia lễ khai mạc.” Đào Nhiên hiếm có lúc không công kích cô, lại còn khen nữa chứ. Long Nữ chớp mắt, cứ như bay lên không trung.
“Cáp Nhĩ Tân? Em chưa từng đi, phải đi bao lâu ạ?” Tin tức này làm cô có chút giật mình, mới chưa bao lâu mà cô sắp được đi công tác rồi?”
“Ừ mấy hôm nữa sẽ báo em, phải ở đó khoảng năm ngày, tiện thể ở đó còn một số công việc phải xử lý.” Đã tới toà nhà Thiên Hạo, Đào Nhiên giảm bớt tốc độ xe chuẩn bị rẽ vào.
“Dừng xe, cho em xuống ở đây, bị người khác trông thấy sẽ không hay.” Long Nữ vừa thấy toà nhà Thiên Hạo lập tức la lên, cô không muốn tiếp tục bị người khác lấy làm chủ đề buôn dưa bán cà, gần đây tình cảnh của cô đã đủ nước sôi lửa bỏng rồi.
Đào Nhiên thấy cô có phản ứng dữ như vậy cũng không nói gì, để cô xuống ở ngã tư đường, gió thổi khiến cô co rụt cổ lại, dựng cổ áo khoác lên rồi vội vã chạy nhanh vào trong tòa nhà, trong lòng anh nghĩ, cô nàng này sao lại có cái tướng chạy khó coi vậy nhỉ.
Một ngày an bình chầm chậm trôi qua, mai là tới ngày lĩnh lương rồi, cô thực sự rất hồi hộp, công việc đầu tiên trong đời. Đào Nhiên dắt Ada đi tiếp khách rồi, trông bạn thư ký người đẹp ăn mặc hoa lá cành uốn éo đi qua mà cô thầm bội phục nàng ta. Phải là con gái kiểu này thì mới giành được thế trên bàn tiệc, ít nhất sếp sẽ không cần uống rượu thay cô ấy đúng không?
Lúc tan làm thì trời đã hơi tối, đúng vào lúc cô đang thong thả đi trên đường, một chiếc xe đột nhiên dừng lại chắn lối cô.
Đào Thao bước xuống xe, hất tóc rất ngầu rồi bắn ra một câu: “Giúp chút việc.”
Long Nữ lườm cậu ta. Nhưng tháy về nhà cũng chẳng có việc gì, hơn nữa thằng nhóc này vì cô mà bị người ta đánh, giờ giúp nó chút việc cũng không hề gì, vậy là cô liền theo lên xe. Nếu cô biết chuyện này sau đó sẽ kéo theo rắc rối lớn như thế chắc chắn sẽ nhất quyết không để cho lòng tốt trỗi dậy. Sau này cô tự rút ra kết luận, làm người không thể quá lương thiện.