Tần Chi Dương nhìn Long Nữ đang ngồi đối diện cau mày chằm chằm nhắm vào anh. Sắp được mười phút rồi, cô vẫn ngồi nhìn anh như vậy, không nói năng gì, không cảm xúc gì, hệt như một nhà khảo cổ đang nghiên cứu tượng binh mã dũng, anh bị cô nhìn tới mức nổi da gà rồi.
“Trợ lý Long à, em theo Đào Nhiên mà chẳng học hỏi được cái gì, thế mà ánh mắt này thì lại học được giống ghê. Hiếm có dịp Tần Chi Dương trêu người khác,Long Nữ muốn bật cười.
“Thật sao?Em mà có được ánh mắt đẹp như thế thì đã không phải ngồi ở đây rồi, anh tìm em có việc gì không?” Long Nữ bật cười, tựa vào ghế nhàn nhã nhìn anh.
“Chuyện của Trác Lan. Em nhìn anh chằm chằm lâu như vậy là ý làm sao?” Tần Chi Dương nói thẳng mục đích của mình.
“Chuyện của Đản Đản à, anh nói trước đi.” Long Nữ khoanh tay, dáng vẻ rất hiểu rõ câu chuyện, thực tế thì cô không hiểu gì, chuyện của bản thân còn đang loạn cào cào.
“Anh cũng không biết phải nói thế nào, anh cho rằng bọn anh có thể ở bên nhau, cho rằng đó là chuyện đương nhiên, cho rằng bọn anh vẫn không thay đổi, nhưng anh nhận ra hai đứa đều đã thay đổi. Cô ấy cho rằng anh đã phản bội tình yêu của hai người. Anh thừa nhận anh đã sai, nhưng anh không biết phải làm thế nào. Tóm lại là anh cảm thấycó gì đó không đúng, em nói xem anh phải làm sao đây?” Một tay Tần Chi Dương bóp trán, giọng nói mang đầy nỗi bất lực, không còn là chàng trai ấm áp như vầng ánh dương nữa. Hiện giờ anh chẳng qua chỉ như một người đang đánh mất người mình yêu thương, vừa bất lực vừa không có ai giúp đỡ.
“Rõ ràng anh rất hiểu tâm bệnh của cô ấy. Lúc anh ở bên người con gái khác anh có từng nghĩ tới cô ấy không? Em cũng không thể tin anh đã không thể khống chế được bản thân trước người phụ nữ đó. Anh có biết Đản Đản như thế nào lúc nhắc tới anh không? Cô ấy cơ bản làkhông dám nhắc tới anh, cô ấy sợ mình sẽ kích động mà chạy đi tìm anh. Đúng vậy, cô ấy mâu thuẫn như thế đấy. Có qua nhiều sư việc không phải chỉ cần chúng ta nói làm thế nàykhông được là cô ấy có thể thay đổi, ai cũng có sự cố chấp riêng của mình. Chỉ là cô ấy bị tổn thương quá lớn, bóng đen đó quá lớn, vậy tại sao anh làm tổn thương cô ấy? Đã biết sẽ làm tổn thương cô ấy thì anh còn thành thật như thếlàm gì? Chỉ có anh là vĩ đại sao? Chỉ có anh là người tốt sao? Anh hỏi em làm thế nào, em làm sao mà biết được phải làm thế nào? Em lại chẳng phải là cô ấy.” Long Nữ nói tới đây thì nổi giận đùng đùng.
“Những điều này anh đều hiểu, nhưng thực sự không thể níu kéo được sao?” Tần Chi Dương hiểu Trác Lan hơn cả Long Nữ. Từ buổi sáng mùa đông của mười năm trước, hai người tương ngộ, rồi cùng nhau đi tới hôm nay. Câu chuyện rất lãng mạn, rất gian nan, anh chỉ mong muốn một kết thúc viên mãn, thực sự khó đến thế sao?
“Anh nên đi gặp cô ấy, nói cho cô ấy nghe suy nghĩ của anh chứ không phải ở đây nói với em. Anh là người hiểu chuyện như vậy, sao giờ lại hồ đồ như thế? Lúc này anh không phải gọi là tử tế mà là trốn chạy. Anh không dám đối diện với những tổn thương mà sai lầm của anh đã gây ra cho cô ấy, như thế không công bằng với anh, nhưng đâu còn cách nào khác, em không muốn làm cho cô ấy buồn.”
Long Nữ đi rồi, Tần Chi Dương giam mình cả buổi chiều trong văn phòng. Long Nữ nói đúng, anh vẫn luôn luôn trốn chạy, trốn chạy cuộc chia tay của anh và Trác Lan, trốn chạy sai lầm của chính anh, thậm chí trốn chạy hiện thực. Nhưng cũng chính vì anh hiểu Trác Lan, anh biết cô ấy sẽ không tha thứ cho anh. Anh làm sao có thể buông tay đây? Nếu vậy thì mười năm qua là gì? Thực sự phải trở thành những người xa lạ thân thuộc sao?
Buổi tối Long Nữ mời cơm, cô không tới mấy nơi như Quân Đế, đồ ăn vừa đắt lại vừa không ngon, người quen nhiều, mà Long Nữ và Trác Lan đều thích ăn cay. Vì thế mọi người hẹn nhau cùng tới một quán ăn Tứ Xuyên. Lúc tới nơi, phục vụ nói đã hết phòng riêng, Tiểu K phất tay: “Gọi chủ quán tới đây!” Trác Lan có ở đây, anh ta phải thể hiện cho tốt khí khái nam tử hán, không thể làm mất hình tượng được.
Tới lúc chủ quán thần kỳ xuất hiện, vừa nhìn thấy Đào Nhiên và Tiểu K thì lập tức chào hỏi, tươi cười rạng rỡ nói: “Hà thiếu gia, Tổng giám đốc Đào, sao hôm nay hai người lại có thời gian ghé thăm tệ quán chúng tôi thế này?”
Long Nữ nghe xong lập tức ngẩng đầu đánh giá nơi này. Đây mà là tệ quán sao, những ba tầng lầu, hơi bị khiêm tốn quá thì phải?
“Nghe nói không còn phòng riêng nữa, vậy chúng tôi phải ngồi ở đâu nhỉ?” Tiểu K quay ngang quay dọc, lúc lắc cái đầu, không ngừng đung đưa chùm chìa khóa xe, ánh mắt rất thờ ơ. Tạo dáng công tử bột này với anh ta thì dễ như trở bàn tay.
“Có chứ, sao lại không có? Bàn ở phòng trên là để cho hai người đấy. Phục vụ vừa rồi là người mới nên không biết, anh đi cùng mấy người vậy?” Long Nữ cuối cùng cũng đã hiểu mình sai ở đâu rồi, ngốc nghếch, ngày ngày đều tưởng rằng ta đây ghê gớm lắm, phải nhìn người ta kia kìa, khom lưng cúi gối khiêm nhường mới làm ăn phát đạt được đến thế này.
Tầng ba rất yên tĩnh, mỗi phòng riêng đều rất rộng, được bố trí theo phong cách xưa, hoàn toàn cách biệt với không khí ồn ào bên dưới, dự là mấy món ăn được bưng lên đây cũng phải đắt gấp đôi rồi. Thày dạy môn kinh doanh phục vụ trước đây nói gì nhỉ, môi trường phục vụ và chất lượng phục vụ tỉ lệ thuận với giá thành. Nghĩ xong cô sờ sờ túi xách, trong bụng nghĩ bữa ăn này chắc sẽ không tiêu tán toàn bộ số tiền lương tháng này của cô đâu nhỉ? Không sao, không sao còn khoản tiền thưởng nữa.
Ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ hơi cứng, đau mông quá. Đào Nhiên nhìn ra luôn cái tật này của cô. Ở công ty cô luôn đặt lên ghế ngồi của mình một tấm đệm nhung mềm rất dày. Vì vậy anh ngẩng đầu nói vơi phục vụ đang rót trà: “Mang thêm vài tấm đệm ngồi.”
“Gì vậy, mông to tới cỡ nào mà đòi?” Tiểu K đang xem thực đơn ngẩng lên nhìn Đào Nhiên hỏi, trong lòng nghĩ tên này sớm có thói yểu điệu từ khi nào thế?
Đào Nhiên lườm Tiểu K một cái, có Long Nữ ở đây nên anh cũng không được thể hiện tính cách quá tệ, như thế sẽ làm hỏng hình tượng tốt đẹp của anh trong lòng Long Nữ.
“Ờ được, mang thêm mấy cái tới đây.” Tiểu K chỉ huy nhân viên phục vụ xong, quay đầu sang nói với Trác Lan: “Lan Lan, em còn muốn gọi thêm gì nữa không?”
“Lắm chuyện thế, không cần.”Hiện tại Trác Lan đã quen với kiểu xưng hô của Tiểu K, cô thực sự lười tranh cãi với kẻ ngoan cố này.
Ăn đồ Tứ Xuyên thường đi kèm với uống rượu, đều là người quen cả nên chẳng ai khách khí, vui vẻ là quan trọng nhất. Thấy sức khỏe của Long Nữ đã tốt lên, cuộc sống dần đi vào quỹ đạo, Trác Lan cũng rất vui, hào hứng gọi hẳn một chai Ngũ lương Dịch. Nghe tới đây bụng Long Nữ sôi lên ùng ục, Đản Đản à, mình chủ chi đấy, có cần phải mạnh tay thế không, tim đang chảy máu đây này, máu đang nhỏ tong tong xuống đất đây này.
Lúc thực đơn được chuyển tới cho Long Nữ, cô nhìn giá ghi trên đó mà choáng! Cô đưa cuốn thực đơn lại cho nhân viên nói: “Như thế này trước đã, lát nữa sẽ gọi sau.”
Ngồi nói chuyện phiếm một lúc đã thấy nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, đợi đồ ăn đã được mang lên đủ cả, bụng Long Nữ quát mắng Tiểu K. Hồi sáng còn cảm thấy anh không tệ, giờ thì nhìn đạo hạnh của anh đi, sau này đừng hòng tôi giúp anh! Chỉ bốn người mà gọi tới tám món, có cần thiết không hử? Châu Phi đang có bao nhiêu người đói ăn có biết không? Anh lợi dụng tiền của tôi mà lãng phí thế này, có bản lĩnh thìtiêu tiền của mình đi! Thật không chịu nổi! Tức quá đi mất! Vốn dĩ mình đang định giảm cân, thôi vậy, để mai rồi bắt đầu, hôm nay phải ăn cho hồi vốn đã.
Bàn ăn ngoài món tiết canh vịt kiểu Tứ Xuyên, phần còn lại toàn thịt là thịt, gà, vịt, cá đủ cả, các lọa chim bay thú chạy không thiếu, lúc Long Nữ đang định đưa đũa lên gắp thì điện thoại kêu.
“Ý, giờ này con ai gọi nhỉ?” Long Nữ vừa lấy điện thoại ra vừa lầm bầm một mình.
“Tiểu tử kia, gọi gì chị?... không được, tôi không có thời gian, các cậu qua đây đi, ở Nhất Phẩm lầu, tôi được lĩnh lương nên mời đi ăn, bọn cậu tới đây nhé, thế nhé, tôi chờ cậu.” Nói xong cô nhét lại điện thoại vào túi xách, tiếp tục tấn công miếng thịt vừa rồi.
“Ai đấy?” Trác Lan chọc chọc Long Nữ hỏi.
Long Nữ nhìn Đào Nhiên một cái, nhẹ nhàng nói: “Đào Đào gọi tớ đi ăn cùng, tớ vừa nói với nó và Tiểu Q tới đây. Nói xong lại trộm nhìn Đào Nhiên một cái nữa. Cô không biết chuyện Đào Nhiên đánh Đào Đào, chỉ biết quan hệ của hai người không tốt, muốn giúp hai người họ cải thiện thêm một chút.
“Tiểu Q cũng đi cùng à? Cũng được, nó vẫn chưa được gặp chị dâu.” Tiểu K vừa ăn một miếng thịt gà,vừa đá lông nheo với Trác Lan. Trác Lan hoàn toàn coi anh ta như không khí, không có bất kỳ phản ứng nào. Tiểu K cảm thấy mình lẽo đẽo theo Trác Lan tới mức biến cô thành người máy luôn rồi, chỉ cần là chuyện liên quan tới anh, cô liền tự động né tránh. Đây có phải là một hình thức khác của cái gọi là “để ý” không nhỉ? Chắc chắn là đúng thế rồi.
Trên bàn ăn, một mình Tiểu K nói cười không ngớt, hết trêu chọc Trác Lan rồi quay qua trêu chọc Long Nữ. Đào Nhiên chẳng ăn mấy, chỉ ngồi nhìn mọi người cười nói. Long Nữ và Trác Lan Trác Lan tuyệt đối không phải cùng một đẳng cấp. Mấy câu đố mẹo mà Tiểu K đố vốn dĩ ở trình độ tiểu học, Trác Lan Đào Nhiên không thèm hưởng ứng, chỉ mình Long Nữ ở đó nghiêm túc ngồi đoán. Vò dầu bứt tai, sau rồi lại phải nhơ mọi người giúp đỡ, lại còn cười thích thú. Ây da, người ngốc có phúc của người ngốc, câu này được nàng ta chứng minh rồi.
“Em đoán xem con vật nàocó thể dán lên tường?” Tiểu K vừa uống thêm một ly rượu trắng, khuôn mặt đã hơi đỏ, cầm đũa huơ huơ.
“Con vật? Thạch sùng phải không?” Long Nữ cảm thấy cuối cùng cũng có một câu mình biết, vì thế vội vàng tranh trả lời. Mà thật ra không cần tranh, vì hai người còn lại có thèm để ý đâu, chỉ mình cô hào hứng đối đáp, sắp hai mươi phút rồi mà cô chưa trả lời được câu nào đúng.
“Bà chị à, động não cái đi, đây là câu đố mẹo đấy.” Tiểu K trưng ra bản mặt hận sắt không thể rèn thành thép.
“Rồi, rồi... đừng nói đấy, không ai được nói đâu đấy, để em tự nghĩ.” Long Nữ ngồi đó cắn đũa, hai đầu lông mày nhíu chặt lại, hai phút sau, Tiểu K thực tình không nhẫn nại được nữa, thở dài nói: “Hải cẩu” (*)
(*) Trong tiếng Trung, từ “hải cẩu” phát âm gần giống với từ poster (dán)
“Hải cẩu? Sao nó lại dán... À, à đúng, sao em lại không nghĩ ra nhỉ? Long Nữ thở dài cái thượt. Từ nhỏ cô đã không giỏi trò này, tư duy logic chẳng có là bao, chán quá đi...
“Thêm một câu nữa đi, câu này em nhất định sẽ đoán ra!” Đây gọi là cái càng chơi càng hăng.
“Được, câu cuối cùng đấy nhé, em dở tệ.” Tiểu K bó tay với cô, ai lại tệ đến mức chẳng đoán trúng câu nào thế này.
“Nghe nói Tiểu Hắc, Tiều Bạch, Tiểu Hồng, Tiểu Hoàng cùng đi máy bay, hỏi ai bị say máy bay?”
“Tiều Bạch.”
“Ồ tại sao?”
“Em thích Tiều Bạch, Tiều Bạch ở trong Shin, cậu bé bút chì ấy, tóm lại là em không biết, đoán bừa đấy.”
“Chúc mừng em đã đoán đúng!”
“Á? Thật sao? Tại sao vậy?”
“Vì là ‘thỏ trắng”* (trong tiếng Trung từ “thỏ” phát âm gần giống với từ “nôn”)
“Ha ha ha, cuối cùng em cũng đoán trúng được một câu rồi”.
Đúng vào lúc Long Nữ đang dương dương đắc ý thì cửa phòng bật mở, người đi vào không phải là Đào Đào và Tiểu Q mà họ đang chờ, mà là Giang Đông, theo sau là một người phụ nữ, một người phụ nữ rất xinh đẹp. Cô thấy Tiểu K gọi cô ta: “Dương Tử!”
Hôm nay là ngày Long Nữ được phát lương, niềm vui sướng và phấn khích đó không lời nào có thể diễn tả được. Cô sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên được trải nghiệm thế nào là thu hoạch, hơn thế là còn dùng sức lao động của chính mình để đổi lại. là sự công nhận khả năng của cô. Nhìn chiếc thẻ ngân hàng cô cảm thấy cuối cùng mình đã là người có ích, lập tức thổi phồng bản thân. Cảm thấy mình sắp trở thành vô địch đến nơi. Vì vậy khi Đào Nhiên gọi điện bảo cô vào phòng anh, cô trả lời bằng giọng rất vui vẻ khiến cho Đào Nhiênkhông hiểu ra làm sao.
“Tổng giám đốc Đào, anh có gì dặn dò ạ?” Long Nữ tươi cười rgr, giọng nói cũng rất hoạt bát.
Khóe miệng Đào Nhiên nhếch lên, lấy từ trg ngăn kéo ra một chiếc phong bì rồi đẩy tới trước mặt Long Nữ. Long Nữ nghi hoặc nhìn anh, Đào Nhiên gật đầu bảo cô mở ra xem.
“Tiền? Sao lại đưa tiền cho em?” Long Nữ mở ra, trong đó có khoảng năm ngàn tệ, vừa phát lương rồi mà.
“Tiền thưởng, em cầm đi. Nhỡ chuẩn bị đấy, sẽ bay chuyến sáng sớm ngày mốt.” Đào Nhiên gác chân lên nhau người tựa vào ghế nhìn cô.
“Không phải chứ, tiền thưởng còn nhiều hơn tiền lương à?” Long Nữ thực sự bị anh làm cho hồ đồ luôn rồi.
“Đưa thì em cứ cầm đi, nói gì mà lắm thế. Thế nào, được nhận lương thì tối mời anh bữa cơm nhỉ?” Đào Nhiên cười rất đẹp, đôi mắt phương lấp lánh sáng ngời.
“Dạ? Hôm nay không được rồi, em đã hẹn Đản Đản, ngày mai đi, à, ngày mai cũng không được, để sau em se bù lại được không ạ?” Cô sực nhớ Đào Đào nói ngày mai tới tìm cô có việc nhờ vả, tuy khi đó cô vẫn chưa đồng ý nhưng cũng nên đẩy mạnh tinh thần sẵn sàng giúp đỡ người khác.
“Ừ, được, sau rồi tính tiếp vậy.” Đào Nhiên gật gật đầu, tiếp tục xem chỗ tài liệu dang dở, cho tới lúc nghe thấy tiếng Long Nữ đóng cửa anh mới vứt tập tài liệu xuống bàn hơi chau mày. Tại sao lại tâm ý nhiếu loạn thế nhỉ, chẳng phải trước đây anh luôn không thích tình yêu nơi công sở hay sao? Cảm xúc gần đây của anh đối với Long Nữ rốt cuộc là thế nào? Điều này ngay cả bản thân anh cũng không thể hiểu nổi.
Tan làm, Long Nữ xinh tươi xách túi chạy ra ngoài, thấy xe của Trác Lan đã đợi sẵn, cô lon ton chạy tới chui tọt vào xe.
“Đi thôi, ăn uống shopping, tớ bao hết.” Long Nữ đưa tay vung vẩy, vui sướng vô hạn. Cô quăng cái câu “ phải tiết kiệm tiền mua xe” ra sau gáy từ lâu rồi. Trác Lan nhìn bộ dạng vui mừng hớn hở của cô, trong lòng cũng thấy vui lây, đây là bước đầu tiên để Long Nữ lấy lại được sự tự tin của mình.
Ăn cơm xong, hai người tới phố hàng hiệu mua sắm. Long Nữ chợt nhớ tới danh thiếp mà K đưa cho cô ngày hôm đó, hình như ở gần khu này thôi. Hai người nhìn địa chỉ trên danh thiếp, tìm một lát thì thấy một cửa hàng chuyên đồ thiết kế được bài trí rất xa hoa, lộng lẫy rực rỡ, đi vào trong thực sự có cảm giác mình được làm công chúa. Nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp hỏi cô cần thứ gì, Long Nữ cười cười nói: “Để tôi tự xem một chút.”
“”Đúng rồi, bộ đồ hôm trước cậu mặc chính là nhãn hiệu này, mình cứ bảo sao chưa từng thấy ở đâu, hóa ra là hàng tự thiết kế, nhà thiết kế này cũng không tệ.” Trác Lan lật lật quần áo trên giá, quay đầu qua nói với Long Nữ đang xem đồ trang sức.
“Đâu chỉ có không tệ, phải nói là thứ nào cũng đẹp trên cả đẹp.” Long Nữ còn chưa kịp nói gì thì một giọng nói nam giới xen vào, ngữ khi vô cùng tự tin, thậm chí còn có phần tự kiêu.
Long Nữ quay lại thì thấy K đang từ phía trong đi ra. Quả thật là một nghệ sĩ, phong cách hôm nay lại thay đổi rồi, áo sơ mi màu đen làm từ vải gấm, quần baggy đen, đôi bốt kiểu quân đội cùng màu, thực sự là hoàn toàn khác với cái tên nữ tính cô gặp hôm trước.
“Ấy đây chẳng phải là Tiểu Long Nữ đó sao, cuối cùng em cũng đã tới ủng hộ anh rồi, em cứ mua nhiều vào, anh sẽ tìm Đào Nhiên để tính tiền.” K gặp được Long Nữ thì lại bắt đầu trêu chọc cô. Cô gái này thú vị thật, chẳng có chuyện gì cũng đỏ mặt, có làm sao đâu mà ngại ngùng cơ chứ, ở cùng thì cũng đã ở cùng rồi còn gì?
“À, đây là bạn em, Trác Lan.” Long Nữ ngại ngùng, tên này không thể mang dáng vẻ bình thường một chút được à?
“Hân hạnh, anh là Tiểu K, những trang phục này đều doa nhưng thiết kế, chính là nhà thiết kế mà em vừa khen đó, có thể được người đẹp khen chính là niềm vinh dự của anh.” Long Nữ còn chưa kịp giới thiệu thì Tiểu K đã chủ động tiến lên tự giới thiệu luôn, ánh mắt đánh giá Trác Lan từ trên xuống dưới.
Trác Lan chắc chắn là một mỹ nữ, một mỹ nữ không ai có thể phủ nhận. Cô khác với vẻ tiểu thư cành vàng lá ngọc của Long Nữ, vẻ đẹp của cô rất nổi bật, không cho phép người khác bỏ qua. Trong khi nam giới như Tiểu K đây thì Trác Lan đã từng gặp vô số, lại thêm cái vẻ phong lưu thời thượng của anh ta, cô chỉ “ừm” một tiếng coi như trả lời, rồi tiếp tục quay qua chọn đồ của mình.
Long Nữ cảm thấy Trác Lan có phần không nể mặt Tiểu K vừa mới mở miệng cười cười cho đỡ ngại, chưa kịp nói tiếng nào thì từ phía trong một cô gái rất xinh đẹp đi ra, người cao dáng chuẩn, nhìn rất đoan trang quý phái.
“K, lấy bộ này đi.” Mỹ nữ bước tới, nhỏ nhẹ nói với K
“Ừ được, vóc dáng người mẫu của em thực sự mặc gì cũng đều đẹp hết.” K khen cô gái đẹp trước mặt không hề giấu giếm, ánh mắt kinh ngạc đã chứng tỏ lời nói của anh ta. Người đẹp kia tươi cười không hề ngại ngùng, rất tự nhiên, cứ như cảm thấy tất cả những lời khen tặng đều là đương nhiên. Lúc này Trác Lan quay đầu lại, kêu lên một tiếng: “Dương Tử.”
“Ồ, cô Trác, không ngờ lại gặp cô ở đây, thì ra cô cũng thích thiết kế của K à?” Mỹ nữ có tên gọi là Dương Tử tươi cười, nhiệt tình chào hỏi như thể rất thân quen với Trác Lan vậy.
“Cũng được.” Trác Lan trả lời lạnh nhạt. Long Nữ và K đều không hiểu chuyện này là thế nào, đứng ở giữa nhìn hai người họ.
Dương Tử dường như chỉ mới nhận ra trong shop còn có thêm Long Nữ, có chút kinh ngạc hỏi: “Cô gái xinh xắn này là ai thế?”
“A, xin chào, tôi là Long Nữ.” Long Nữ mỉm cười chào hỏi, làm trợ lý một thời gian rồi, nhưng cô vẫn gặp chút khó khăn trong việc giao tiếp xã giao với người khác.
Dương Tử nghe thấy tên cô thì sắc mặt hơi thay đổi, ánh mắt không ngừng đánh giá Long Nữ. Long Nữ bị cô ta nhìn mà cảm thấy có phần bối rối. Trác Lan lập tức kéo Long Nữ nói: “Đi thôi, đồ ở đây chẳng ra sao cả, tớ không thích.”
“Hả?” Long Nữ há hốc miệng nhìn Trác Lan, lại trộm liếc K mặt đang biến thành màu đen sì đứng đối diện! Nhưng Trác Lan không cho cô có cơ hội nói thêm, trực tiếp kéo tay cô đi luôn, để lại bạn K mặt mũi giận dữ và bạn Dương Tử vẫn đang mỉm cười.
Trên đường trở về, Long Nữ rát không vui, chu miệng ngồi đó cằn nhằn không ngớt: “Sao cậu lại thế, không nể mặt tớ gì cả, đó là bạn của sếp tớ đấy, cậu thật chẳng ra làm sao. Mà cô gái đó cắn cậu hay sao mà lại khinh khỉnh với người ta như vậy?” Trác Lan tự động lọc hết lời của Long Nữ, làm như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục việc lái xe của mình.
“Này sao cậu coi thường tớ thế hả, cẩn thận tớ giận đấy nhé,” Long Nữ hậm hực nói.
“Giận đi, tức đi, chúng mình về nhà ngồi xem hoạt hình còn thích hơn. Quần áo chúng ta đầy ra rồi, cậu thật là.” Trác Lan cuối cùng cũng quay sang phía Long Nữ nhìn cô một cái nói năng thoải mái một cách dị thường. Long Nữ hừ một cái rồi quay đi, không thèm để ý tới Trác Lan.
Trác Lan từ trong gương xe nhìn thấy bộ mặt nổi giận của Long Nữ, trong lòng bất lực nghĩ, con bé đó thích Giang Đông đấy. Gần đây đi đâu Giang Đông cũng dẫn theo cô ta, tuy cô ta là giám đốc truyền thông, đưa cô ta đi cùng là đúng rồi, nhưng có thể dễ dàng nhận ra vẻ quyến luyến và tình ý cá nhân trong ánh mắt cô ta nhìn Giang Đông. Vừa rồi cô ta nhìn Long Nữ có vẻ không hài lòng và coi thường. Trác Lan không cho cô ta một trận là may lắm rồi, con bé Long Nữ này lại còn ở đó mà bảo vệ cô ta. Rồi có ngày cạu phải khóc ròng cho mà xem, rõ ràng yêu Giang Đông lại còn chối. Ôi chao, tiền đồ gập ghềnh lắm em ơi!
Về tới nhà, Trác Lan đi cất xe. Long Nữ đứng dưới lầu chờ cô ấy. Buổi tối trời lạnh vô cùng, chân muốn đông cứng. Cô đứng ôm vai nhảy lò cò tại chỗ trông như con khỉ, bụng thầm mắng Đản Đản đáng chết, làm gì mà lề mề thế, mình sắp đông cứng như cương thi mất.
Cô đang nóng lòng thì điện thoại kêu, cứ tưởng Trác Lan lục mãi mới moi được điện thoại ra, vừa đưa máy lên thì hét toáng: “Đản Đản đáng chết, cậu muốn tớ chết cóng đấy hả, tớ sắp trở thành cương thi rồi đây này.”
Bên kia không thấy nói gì, Long Nữ ngẩn ra, sao thế này, đang định bỏ điện thoại xuống nhìn thì đầu bên kia truyền tới giọng nói mà cả đời này cô muốn quên cũng không quên được, “Anh đây!”
Lần này tới phiên Long Nữ mất điện. Giang Đông không để ý, tiếp tục nói: “Lạnh lắm phải không, anh đang ở trước mặt em, qua đây đi.”
Tiểu Long Nữ ngẩng đầu thì thực sự nhìn thấy xe của Giang Đông đang dừng cách đó không xa, điện thoại của anh sáng nháp nháy trong xe, cho dù trời có tối nữa thì cô vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt anh, đôi mắt có ánh nhìn đang gắn chặt vào cô.
Long Nữ cúp điện thoại, từng bước bước qua, Giang Đông ngồi đó nhìn cô từng bước tiến về phía mình. Quá khứ của họ không có nhiều kỷ niệm, phần lớn thời gian đều là một mình Long Nữ ở trong nhà, một mình trông nhà với Cầu Cầu. Vì thế sau khi cô đi rồi anh mới nhận ra anh không hiểu nhiều lắm về người vợ đã chung sống hai năm qua của mình. Nhìn theo cô như thế này, anh cảm giác cô đang từng bước từng bươc đi vào trái tim anh.
Trong không gian chật hẹp, Long Nữ hơi căng thẳng, không phải vì sợ mà là vì không biết phải nói gì. Giang Đông cũng im lặng, cứ hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác. Anh mở cửa kính xe, gió từ bên ngoài lùa vào, Long Nữ lạnh tới run người. Giang Đông thấy cô như vậy vội dập tắt điêu thuốc, đóng cửa kính lại, mở điều hòa lên.
“Sao bây giờ mới về?” Có lẽ tại hút hơi nhiều thuốc, giọng Giang Đông hơi khàn khàn.
“Em ra ngoài với Đản Đản.” Long Nữ nhỏ giọng trả lời, không biết tại sao nghe giọng nói của anh như vậy cô lại cảm thấy có chút buồn.
“Ừ, trời lạnh rồi em phải chú ý một chút, đừng để bị cảm.” Giang Đông nói đến đây, giọng nói có gì đó rất không bình thường, như là phải khó khăn lắm mới cất lên được. Sự thật là như vậy, những lời nói quan tâm kiểu này bình thường anh thực sự nói không nổi.
“Vâng em biết. Anh cũng uống rượu ít thôi, dạ dày của anh không được tốt.” Giọng nói Long Nữ mềm mại, không khí trong xe ấm áp, khiến Giang Đôngcó một cảm xúc bất chợt xuất hiện, muốn nắm lấy tay cô, hôn lên môi cô. “Anh tìm em có việc gì không?” Long Nữ đột ngột cắt đứt suy nghĩ lung tung của anh.
“Hả? Không có gì, chỉ tới gặp em thôi.” Giang Đông bị cô hỏi đột ngột. Đúng vậy, anh bất giác lái xe tới đây, sau đó thấy đèn trong nhà không sáng thì cứ đợi như vậy, thậm chí vốn cũng không định để cô biết anh tới, nhưng thấy cô đứng bên ngoài lạnh cóng thì lại không đành lòng.
“Thế thì em phải về đây, em đang cầm chìa khóa của Đản Đản.” Long Nữ ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt sáng ngời, rất trong, dường như có thể nhìn vào sâu thẳm trái tim anh.
“Ừ ngày mốt mình cùng ăn cơm nhé. Quân Đế mới có một đầu bếp điểm tâm mới.” Giang Đông hiếm có dịp nhanh chóng đồng ý với cô, không làm khó cô. Long Nữ thực sự có chút không quaen.
“Ồ, không được rồi, ngày mốt em phải đi Cáp Nhĩ Tân công tác.” Long Nữ nói hơi có vẻ khó xử.
“Công tác? Sao lại...” Giang Đông nhíu mày, lời đã tới môi thì lại không nói nữa, trong lòng nghĩ chẳng phải là đã đồng ý rồi đấy sao,phải để cô được thoải mái, phải khiến cô không còn sợ anh nữa, như vậy mới có thể tiến đến gần cô từng chút từng chút một, hệt như con sói xám lớn tiếp cận thỏ trắng nhỏ bé, không được phép lại để cô sợ mà chạy mất.
Long Nữ nhìn bộ dạng định nói lại thôi của anh, thầm cười cười, nhanh nhảu nói: “Trở về em sẽ mời anh, hôm nay em được lĩnh lương rồi.” Nói xong mở cửa xe chạy về phía tòa nhà.
Khóe miệng Giang Đông nhếch lên, bước đầu tiên cứ bắt đầu như vậy đi đã, nhất định sẽ đi được tới ngày thắng lợi.
Tìm kiếm với từ khoá: thành viên đã gởi lời cảm ơn Mẹ Bầu về bài viết trên: Huyennp, Zinnysweetie .., : Mẹ Bầu Thượng Thần Nguyên Lão Bạch Hổ Bang Cầm Thú Ngày tham gia: .., :
Bài viết:
Được thanks: lần
Điểm: . Re: [Hiện đại] Nếu như có một ngày - Phong Lai Đích Tây Lâm - Điểm:
Tuy Đào Đào nói có việc cần nhờ Long Nữ giúp nhưng lại sợ cô chạy mất, vì thế phải lái xe tới cửa Thiên Hạo chờ cô rất sớm, đúng vào lúc giờ tan làm, người từ trong ùa ra, không ngớt đánh giá Đào Đào. Bình thường cậu ta không tới đây, vì vậy người biết cậu ta không nhiều, hôm nay cậu ta ăn mặc bình thường hơn nhiều. Bộ vest đen, kẹp cà vạt phát sáng lấp lánh, sơ mi trắng cổ đứng, chiếc quần bó màu đen, đôi bốt đen, điều khiến người ta cảm thấy khó tin là mái tóc của cậu ta cuối cùng đã quay trở về màu tóc của người Trung Quốc, lại còn cắt ngắn đi, phần tóc mái dài vuốt lệch sang che khuất một bên mặt, bên mắt lộ ra càng thêm sáng ngời cuốn hút. Thanh niên đẹp trai này đứng wtaj vào chiếc xe đua, thu hút sự chú ý của người khác là điều khỏi bàn cãi.
Long Nữ đi ra, tất nhiên cũng không thể phớt lờ vật thể tỏa sáng mạnh mẽ này. Cô chầm chậm bước qua, ánh mắt lấp lánh vẻ hồ nghi, đứng trước mặt Đào Đào đưa tay kéo kéo tóc mái của cậu nói: “Style mới à?”
“Đẹp trai không?” Đào Đào cười rất đáng yêu, lại để lộ lúm đồng tiền và chiếc răng khểnh dễ thương, vẻ rất đắc ý.
“Đẹp, đẹp trai khỏi nói.” Long Nữ mở to mắt liên tục gật đầu.
“Hừ, tôi là ai chứ? Lên xe đi thôi.” Đào Đào hất tóc rất ngầu, tóc mái bay lên làm lộ nốt mắt bên kia. Long Nữ cuối cùng đã hiểu tại sao lại có tạo hình này rồi. Mắt bên kia có một vết thâm tím vãn chưa hoàn toàn tan hết. Vừa nghĩ tới điều này cô liền cảm thấy có lỗi với cậu, một đứa trẻ đang yên đang lành lại bị cô làm liên lụy.
“Mà cậu không lạnh à? Tôi mặc nhiều áo thế này mà vẫn lạnh đấy.” Long Nữ đưa tay kéo kéo quần áo của cậu ta, chỉ có duy nhất một lớp mỏng manh, đúng là thời trang phang thời tiết.
“Hỏi thừa, đương nhiên là lạnh, mau lên xe.” Đào Đào cuối cùng không thể tiếp tục làm dáng nữa, đứng đây chịu cóng cả nửa buổi, sắp thành tượng băng đến nơi rồi.
Long Nữ đang định lên xe thì xe của Đào Nhiên đi tới, dừng bên cạnh hai người họ. anh thò đầu ra hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Đào Đào nhìn thấy Đào Nhiên thi cứng ngắc lại, cúi đầu đá chân không nói năng gì. Long Nữ thấy họ như vậy thì đành phải ra mặt, cười hì hì nói: “Đào Đào nhờ em giúp chút việc ấy mà.”
Đào Nhiên nhìn Đào Đào, đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới xong thì quay đầu qua nói với Long Nữ: “Sáng sớm ngày mai anh qua nhà đón em, đừng để muộn đấy!” sau đó liền lái xe vút đi mất.
Dọc đường đi, sức sống ngùn ngụt của Đào Đào như thể bị mất hết sau giây phút đụng độ Đào Nhiên. Long Nữ thấy vẻ mặt cậu ta không được vui, liền trêu đùa cậu ta, hỏi: “Không vui đấy à?”
“Đâu có, con mắt nào của chị thấy tôi không vui vậy?” Đào Đào chau mày, đẩy tốc độ lên cao.
“Hừ trẻ ranh chíp hôi, sao lại không thoải mái với chính anh trai mình vậy?” Long Nữ bị vẻ đáng yêu của cậu làm cho buồn cười. Cô là người nhỏ nhất nhà, vì vậy thường là người khác coi cô như trẻ con. Lần đầu tiên cô gặp một đứa nhóc còn bé hơn cô, lại còn đang ngại ngùng mắc cỡ như thế, nên Long Nữ cảm thấy rất thú vị, muốn biết xem cảm giác làm chị là như thế nào.
“Chị mới là trẻ ranh chíp hôi ấy. Hai chúng ta mà cùng đi trên đường chắc chắn ai cũng nói chúng ta ngang tuổi nhau. Chị đừng tò mò chuyện của anh em tôi làm gì, tự lo cho chị là được rồi,” Đào Đào rất không thích cô gọi cậu là đứa trẻ, hơn cậu có bốn tuổi, hơn được bao nhiêu mà tính cơ chứ!
“Rồi, rồi, rồi, tôi thèm vào mà lo, hai người khác gì hai con trâu đâu, ai cũng cứng đầu phải biết.” Long Nữ hừm một tiếng, không thèm đoái hoài tới cậu ta nữa. Đào Đào nhìn trộm cô qua tấm gương, tưởng cô không vui thật, bĩu môi nói: “Thôi được rồi, đừng nhỏ nhen như vậy chứ, tôi và anh tôi có mâu thuẫn lắm.hai câu không thể nói rõ ràng được.”
“ Hai người thật không biết trân trọng, tôi muốn có anh trai mà cũng không được.” Lúc nói câu này, Long Nữ khẽ thở dài buồn bã, cô vẫn luôn muốn có anh trai, vì thế thường dễ nảy sinh thiện cảm với những người đàn ông hơn tuổi mình. Đây cũng là một trong những lý do quan trọng lý giải tại sao hồi đó cô lại nhìn trúng Giang Đông.
“Thế thì cho chị đấy, ngày mai chị bảo anh ta làm anh trai chị đi.” Đào Đào thuận thế nói theo. Long Nữ trừng mắt với cậu ta rồi hai người không chuyện trò gì nữa.
Đào Đào hôm nay tới đài truyền hình ghi hình, cậu đang tham gia một chương trình truyền hình, trong đó có một vòng thi cần người cùng phối hợp. Đó có thể là bạn bè hoặc người thân để cùng hát với người ta, vậy nên cậu mới kéo Long Nữ tới đây. Đợi khi Long Nữ hiểu ra đầu cua tai nheo là thế nào và hối hận thì đã muộn. Cô bị Tiểu Q cưỡng chế bắt ngồi một chỗ cho anh ta trang điểm, nhìn mà cô muốn khóc.
Long Nữ nhìn mình trong tấm gương, đây có thật là cô không vậy? Cô dã hai tư tuổi, sắp hai lăm đến nơi. Thế mà nhìn cái mặt trong gương, thêm bộ quần áo này nữa, trông cô không khác gì học sinh cấp ba. Giờ còn lên sóng truyền hình, không thể tin nổi. Mà nếu lỡ bị người quen nhìn thấy thì thôi chết chắc. Không để cho cô có thời gian suy nghĩ, Đào Đào kéo tay cô cùng bước lên sân khấu, vừa rồi nói cô phải hát bài “Start of sommething new”, một công an khúc hát đôi kinh điển, hơn nữa giai điệu tươi trẻ rất phù hợp với phong cách của hai người họ hôm nay. Lúc Long Nữ vừa bước lên sân khấu, cả trường quay lập tức vỗ tay.
Cô gái nhỏ nhắn đứng trên sân khấu mặc một chiếc sơ mi trắng có đính ren, mái tóc dài đen nhánh buông xõa, trên đầu cài chiếc kẹp tóc hình quả dâu, đôi mắt to tròn nhanh nhẹn hoạt bát, dường như có chút lo lắng, đôi môi nhỏ mím chặt, phía dưới mặc chiếc váy xếp tầng màu đen, cũng gắn đầy đăng ten. Đôi bốt nhỏ màu đen, vừa dễ thương vừa không làm mất đi vẻ nữ tính, rất hợp với một cây đen từ áo tới quần của Đào Đào đứng bên cạnh, xét về phong cách là thắng đậm luôn rồi. Đoạn nhạc vừa dạo cất lên, Long Nữ hơi căng thẳng, Đào Đào nắm lấy tay cô, thâm tình nhìn vào mắt cô rồi nhẹ nhàng cất giọng. Giọng hát của cậu ta rất hay, nhận được sự khích lệ của Đào Đào, Long Nữ cầm micro lên, du dương hát theo. Sự hợp tác hoàn hảo của hai người có thể nói là giúp cho vị trí quán quân của Đào Đào gần như nắm chắc trong tay. Nhưng Long Nữ thì chỉ mong người quan của cô đừng xem chương trình này, đừng nhận ra cô là tốt lắm rồi.
Quả thật Đào Đào đã giành được vị trí quán quân của đêm biểu diễn đó. Hơn thế điểm số còn vượt xa đối thủ đứng sau. Trên đường về nhà, Long Nữ không vui mừng chút nào hết, cô thấy lo lắng vô cùng, ra sức vặn hỏi cậu ta khi nào thì chương trình phát sóng. Đây không phải là chương trình của ca sĩ chuyên nghiệp nên phương pháp ghi hình vẫn như thông thường, không phải kiểu phát trực tiếp. Điều này làm cô an tâm hơn một chút. Đào Đào nói vài hôm nữa mới lên sóng, lúc đó cô đang ở Cáp Nhĩ Tân rồi, chắc không vấn đề gì đâu. Biết vậy cô mới yên lòng hơn một chút, nhưng vẫn đanh mặt lại nói với Đào Đào. Nếu còn dám lừa cô một lần nữa thì cậu ta sẽ biết tay cô, hiển nhiên sự uy hiếp của cô chẳng có tác dụng gì hết. Đào Đào chỉ cười hề hề cho xong chuyện.
Lúc sắp về tới nhà, điện thoại của cô đổ chuông, là Giang Đông gọi tới.
“A lô?” Long Nữ nhẹ giọng nghe máy.
“Long Nữ, em không ở nhà à, anh đang ở dưới nhà Đản Đản chờ em.” Giang Đông hình như vẫn còn hơi khản tiếng, nhưng nói năng vẫn rất thoải mái, có thể nghe ra tâm trạng anh không tệ.
“Vâng, em sắp về tới nơi rồi đây.” Long Nữ đưa mắt nhìn đường, chắc khoảng năm phút nữa là về tới nơi.
“Được, anh chờ em, anh có thứ cần đưa cho em.” Giang Đông cúp điện thoại, quay đầu nhìn hai túi đồ lớn đặt trên ghế sau cười tủm tỉm.
Lúc sắp tới nơi, Long Nữ nói với Đào Đào: “Cậu về đi, tôi tự đi vào trong là được rồi.”
“Sao vậy, vẫn giận à? Đừng nhỏ mọn như vậy chứ.” Đào Đào tưởng cô vẫn còn đang khó chịu vì chuyện vừa rồi, không biết phải làm sao.
“Không phải, Giang Đông đang chờ ở dưới lầu, tôi sợ anh ta bắt nạt cậu.”
Long Nữ rất hiểu tính khí của Giang Đông, anh mà nhìn thấy Đào Đào một lần nữa chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình. Tuy cô không sợ anh, nhưng Đào Đào chỉ là đứa trẻ con, không thể bắt cậu chịu liên lụy mãi như thế. Anh chàng rồng bá đạo Giang Đông bất luận thời gian, không gian như thế nào, hỏa khí bốc lên là sẽ động thủ, thân thể bé nhỏ của Đào Đào sao chịu nổi bị anh ta giẫm đạp chứ.
“Chị đừng khinh thường tôi, hơn nữa anh ta có thể làm được gì tôi? Chị sợ anh ta như vậy làm gì, đã ly hôn rồi, anh ta quản lý được chị à?” Đào Đào thấy cô nói như vậy thì rất không vui, Giang Đông đúng thật rất có thế lực, mãi sau này cậu mới biết Giang Đông chính là nhân vật tầm cỡ như thế.
“Không phải tôi sợ anh ta, nhưng mâu thuẫn nào có thể tránh thì nên tránh, đúng không? Tôi thực sự không thích cãi vã với anh ta, mệt lắm.” Long Nữ nói tới đây vẻ mặt rất chán chường, Đào Đào nhìn cô, có chút mềm lòng, dừng xe để Long Nữ xuống, còn mình thì quay xe rời đi.
Long Nữ nhìn theo bóng xe Đào Đào rời đi. Bất giác lắc đầu, dù gì cũng vẫn là đứa trẻ thôi, sau đó quay đầu bước nhanh vào phía trong. Thời tiết thực sự ngày một lạnh hơn không biết Cáp Nhĩ Tân sẽ thế nào, cô sẽ chết cóng mất thôi, cô đến chết vẫn sợ lạnh.
Từ xa đã nhìn thấy xe của Giang Đông đang đỗ ở chỗ ngày hôm qua, Long Nữ nhận ra bọn họ toàn nói chuyện với nhau ở trong xe ô tô, chẳng lãng mạn gì cả. Đúng là báo trước lời cuối cho cuộc tình của họ đây mà, vừa nghĩ cô vửa chạy tới xe của Giang Đông.
“Sao muộn thế này mới về?” Giang Đông quay đầu qua hỏi cô.
“Vâng, giúp bạn em chút chuyện, anh tìm em có việc gì thế?” Long Nữ mỉm cười, vội vàng chuyển đề tài.
Bạn? Bạn của cô ngoài Trác Lan còn có ai nữa? Hiện tại anh thực sự không thể nắm bắt được hoạt động của cô. Nghe cô hỏi, anh lập tức quay người ra ghế phía sau với hai túi đồ to lớn, đặt vào lòng cô, nói: “ Đây, cho em.”
Long Nữ nhìn hai túi lớn trong lòng mình, bĩu môi, đưa tay mở một túi ra trước, sau đó sững người, hồi lâu mới nhỏ giọng hỏi: “Anh mua cho em à?” Trong túi là một chiếc mũ len đỏ đan sợi to rất dễ thương, một đôi găng tay và chiếc khăn cùng bộ. Trong túi kia là chiếc áo phao lông vũ dáng dài màu trắng, trên mũ còn đính lông.
Giang Đông trợn mắt nhìn Long Nữ. Đổi là ngày trước chắc chắn anh đã sớm nói cô ngốc nghếch, vậy mà cũng hỏi. Nhưng hôm nay thì anh lại nhẫn nại nói với cô “Ừ.” Kỳ thực lúc này anh đang rát bối rối, anh chưa từng làm những chuyện... những chuyện xấu hổ thế này.
“Cảm ơn anh”. Long Nữ mím môi cười, trong lòng vui lắm. Nói thật là bao năn nay Giang Đông chưa từng tặng quà cho cô. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đã ly hôn rồi thì đâu cân thiết phải làm những việc này. Khuôn mặt cô biến sắc, có chút suy tư. Cô cảm thấy chẳng còn tinh thần gì nữa, nói: “Vậy thì em lên lầu đây, Đản Đản đang chờ em.” “Em sao vậy, vừa rồi vẫn đang bình thường mà?” Giang Đông chau mày nhìn cô. Cô bé này đầu óc có làm sao không, tâm tình thoắt vui thoắt buồn, vừa nắng đã chuyển sang nhiều mây ngay lập tức.
“Không sao cả, chỉ là muốn về thôi. Những đồ này em không thể nhận, anh mang về đi.” Long Nữ khẽ cong môi, trả đống đồ lại cho Giang Đông.
“Em có ý gì vậy, anh chai mặt ở đây chờ em lâu như thế, chạy tới trung tâm thương mại mua mấy thứ đồ mất mặt này, em lại không nhận?” Giang Đông nổi nóng, anh đã bao giờ dành nhiều tâm tư cho phụ nữ thế này đâu, vừa rồi còn tưởng hai người bắt đầu có tiến triển... Kết quả là thế này đây, cô thực sự khiến anh bực mình.
“Chúng ta đã ly hôn rồi, sao anh còn tặng đồ cho em làm gì, em không cần.” Long Nữ vãn kiên quyết, cô rất dễ mềm lòng với Giang Đông. Còn tiếp tục như thế này, cô sẽ lại bị anh lừa như trước. Cô không muốn như vậy, vừa mới bắt đầu cuộc sống mới thì phải cố gắng hết sức chứ.
“Em lo là anh quên mất chúng ta đã ly hôn rồi chứ gì? Nên lúc nào cũng phải nhắc anh nhớ thì mới được? Cho dù chúng ta đã ly hôn, cho dù chúng ta chỉ là bạn bè, anh tặng chút quà cho em thì có hề gì? Anh nói cho em hay, hôm nay em nhận thì nhận, không nhận cũng phải nhận, Nếu không anh lập tức tới nhà em nói chuyện với ba em. Cô con gái ngoan của ba dám bỏ chồng rồi đấy, còn việc gì cô ấy không dám nữa đây? Em đang được đằng chân lân đằng đầu có phải không?” Giang Đông lập tức quay trở về bộ dạng rồng bá đạo, hai mắt trợn tròn hết cả lên, trừng trừng bắn một tràng vào Long Nữ.
“Anh la ó cại, muốn chứng tỏ cổ họng lớn đấy à? Anh biết thừa là em sợ ba, tại sao lại phải ức hiếp người ta thế này chứ? Có việc gì nói chuyện tử tế không được sao? Anh quá đáng lắm! Em nhận là được chứ gì, lớn đầu rồi mà vẫn phải dùng tới chiêu này, không biết xấu hổ!” Long Nữ vênh mặt hét lên với anh.
Giang Đông suýt thì bật cười thành tiếng. Anh biết ngay, bất luận cô có giả bờ thế nào thì vẫn sợ anh. Mà chơi với trẻ con thì phải dùng chiêu của trẻ con. Kê thuốc đúng bệnh chính là như vậy. Cho tới lúc Long Nữ ôm hai túi đồ lớn liêu xiêu đi vào trong tòa nhà, Giang Đông mới bật cười, cô bé này lúc nào mới lớn được đây?