Trác Lan ăn một cọng cần tây, cầm đũa chọc chọc chỗ này, gảy gảy chỗ kia, thản nhiên nói: “Không ních nổi vào váy cưới, đợi sinh xong đã.”
Long Nữ á khẩu, đúng là không biết nói gì hơn. Từ khi nào Trác Lan đã trở thành như thế này? Một cô gái ghét câu nệ tiểu tiết là thế, giờ lại vin vào lý do “hình thức” như vậy nhỉ? Nhưng cũng chẳng sai, ít ra còn đỡ hơn là nói thẳng không muốn lấy chồng. Long Nữ thấy mình đã trưởng thànhhơn nhiều. Trải qua hôn nhân, rồi ly hôn, tái hôn khiến cô không còn là cô bé đơn giản khi xưa. Cô đã biết suy nghĩ, lớn khôn, biết chia sẻ lo toan với Giang Đông. Nhìn Trác Lan giờ hạnh phúc như vậy, cô mừng thay cho cô ấy. Hạnh phúc của người phụ nữ rất đơn giản, có một người đàn ông yêu mình, có một người đàn ông mình yêu, cùng xây dựng một tình yêu vững chắc. Đó là tất cảnhững gì chính bản thân cô đúc kết được.
Khi Long Nữ và Trác Lan ra khỏi Quân Đế đã gần tám giờ. Đang định đi lấy xe thì đã thấy xe của Tiểu K đỗ xịch trước mặt. Long Nữ nhìn anh thò đầu ra khỏi xe, cười hì hì nói: “Long Nữ à, anh tiện đường qua đây đón Lan Lan luôn. Không phiền em làm ta xi nữa nhé.”
Long Nữ nhìn Tiểu K lại nhìn nhìn cái bụng Trác Lan, lườm Tiểu K một cái, sải những bước tao nhã bỏ đi, trong bụng nghĩ, không yên tâm trình đọ lái xe của cô chứ gì. Gớm, người ta lái xe lâu thế rồi, có bao giờ xảy ra chuyện gì lớn đâu, có mỗi một lần đâm rớt đèn xe của Giang Đông thôi mà.
Đợi khi cô chậm rãi lái xe về tới nhà thì đã là chín giờ. Đoạn đường chỉ cần hai mươi phút lái xe mà cô phải dùng tới năm mươi phút. Nhưng cô thấy rất thoả mãn, cô thích thế đấy! Chẹp, chẹp... người mới học được thường tự phấn khích như thế.
Đỗ xe xong, cô vừa mở cửa, một chú Husky đen trắng liền lao ra, đằng sau còn có hai con Husky màu xám to tương đương, đây đều là bọn cún con của Cầu Cầu. Vợ Cầu Cầu đẻ xong, Long Nữ không cho ai con nào hết. Cuối cùng nhà họ nuôi cả thảy năm con Husky. Hai con chó bố mẹthi thoảng lại chạy lăng quăng xem lũ con chúng. Ba chú cún con rất nghịch ngợm, ngày nào cũng chạy lung tung.Đôi lúc lôi trong chắn ra một hai chú chó con. Giang Đông dù có thích chó cũng không thể chịu nổi, đang định ôm vợ, lại túm trong chăn ra một con cún con với đôi mắt đáng thương. Vì thế anh kiên quyết yêu cầu cho đi vài con. Long Nữ sống chết không chịu, nói là chúng đi thì cô cũng đi khiến Giang Đông đành phải thỏa hiệp.
Biết làm sao, những ngày cô đơn thật khổ, đành tạm gác chuyện đó vậy.
Long Nữ hơi ngạc nhiên. Hôm nay yên tĩnh quá. Giờ này mọi ngày Giang Đông đã về rồi, sao hôm nay không thấy ai? Trong đầu đầy những câu hỏi, cô bước lên tầng. Cảnh trong phòng ngủ khiến cô lập tức như trời trồng.
Giang Đông đang ngồi ở bên giường, bộ mặt u ám, trên tay là lọ thuốc bình thường Long Nữ vẫn dùng đựng vitamin. Nghe tiếng bước chân của cô, anh ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt đầy giận dữ: “Em uống thuốc tránh thai?”
Long Nữ lo lắng cắn môi không nói gì. Cô sai rồi, nhưng cô chưa muốn có con sớm như vậy. Cô sợ mình lại biến thành cô gái ngốc suốt ngày ở trong nhà như trước.
“Nói đi, cho anh một lý do.” Giọng nói của Giang Đông rất lạnh lùng. Từ sau khi tái hôn, dường như đây là lần đầu tiên anh tức giận như vậy.
Long Nữ len lén nhìn anh một cái rồi cúi thấp đầu, bộ dạng tội nghiệp lắm, không dám nói câu gì. Vì cô biết bất kỳ lý do nào của cô cũng không thể giải thích. Tóm lại, việc này là cô đã sai. Vấn đề lúc này là ở chỗ làm sao cho Giang Đông bớt giận, bằng không kết cục của cô sẽ hết sức bi thảm. Nhưng phải làm sao đây?
“Ừm... em xin lỗi. Ông xã à, em biết sai rồi. Anh tha thứ cho em được không? Em sẽ không bao giờ dám làm thế nữa. Thật đấy. Em sợ có con rồi anh sẽ không thích em nữa, người ta đều nói con gái là tình nhân kiếp trước của cha mà. Tới lúc đó anh không yêu ẹm nữa thì sao? Hu hu hu hu... Em không muốn thế. Anh không thích em nữa thì sao...” Long Nữ còn chưa khóc xong, môi đã bị Giang Đông khóa lại. Anh hôn cô nhẹ nhàng, nhưng rồi dần dần trở nên nồng cháy. Hình như anh đang tức giận. Đương nhiên rồi, anh giận vì cô lén uống thuốc tránh thai, giận cô không chịu nói gì với anh, giận cô lừa dối anh. Nhưng nghe cô khóc, nghe cô tức tưởi như vậy, anh lại thấy tất cả đều không quan trọng, chỉ cần cô vui là được.
“Ngoan, đừng khóc nữa! Sao anh có thể không thích em được chứ? Em sắp thành bà cô đến nơi rồi, hôm nay phải dỗ dành, ngày mai phải dỗ dành. Theo anh thấy em cũng chẳng kém Trác Lan là bao. Nhưng sao em lại lén uống thuốc? Khoan hẵng nói chuyện con cái, là thuốc thì đều có tác dụng phụ, không toits cho sức khỏe đâu...” Đôi tay Giang Đông nắm lấy vai cô, nhìn gương mặt xinh đẹp đầm đìa nước mắt, mắt đỏ hoe, môi miệng méo xệch vì khóc mà anh đau thắt ruột, cũng chẳng đành lòng mắng nhiếc. Anh ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: “Bọn mình cũng phải sinh một đứa thôi. Con trai cũng được. Anh khẳng định em sẽ sinh con trai. Anh đảm bảo. Ngoan...”
Long Nữ dụi đầu vào áo Giang Đông, nước mắt nước mũi lau hết vào đó. Cô nghĩ thầm, anh tưởng cô dễ dàng lắm sao, tự nhiên phải giả khóc một trận om sòm. Nước mắt đúng là thứ đáng giá thật. Nhưng cũng chẳng sao, may mà còn có nước mắt để đối phó với người đàn ông này. Hì Hì, cô ranh ma thành tinh mất thôi...
Những câu chuyện đẹp đều bắt đầu từ những đêm thần tiên. Một đêm như vậy không biết là khởi đầu cho một câu chuyện như thế nào, chỉ biết rằng có thể khẳng định, nhóc con nhà họ Giang chẳng bao lâu nữa sẽ đến với thế giới xinh đẹp này. Không biết cậu /cô nhóc này sẽ phải có phản ứng như thế nào với một bà mẹ đáng yêu vàông bố cứng rắn như vậy? Ha ha, không biết nhóc con này sẽ giống ai hơn nhỉ?
Bốn năm sau, trước cửa nhà trẻ. Bé Giang Mặc Hề ba tuổi đưa bàn tay trắng trẻo mũm mĩm nắm chặt tay của Kha Ái Gia lớn hơn cậu tám tháng. Hai bé chậm rãi bước từ nhà trẻ ra. Sau lưng của bé là một chiếc ba lô nhỏ hìnhSpongeBob SquarePnants, tay kia còn cầm theo một chiếc ba lô nhỏ hình Cừu Vui Vẻ. Xem kìa riêng điểm này đã hơn ông bố Giang Đông rồi. Tất cả đều là do công lao dạy dỗ của mẹ cậu. Từ khi còn trong bụng, Long Nữ đã suốt ngày dặn dò: “Con trai, con nhất định phải là người lịch sự, phải tôn trọng phụ nữm phải nghe lời mẹ, phải yêu mẹ, phải hôn mẹ mỗi ngày”. Lúc đó, Giang Đông thường chỉ bụng cô nói: “Thách nó dám hôn vợ anh, anh thách”.
Long Nữ liền ưỡn bụng, bĩu môi, giận dỗi nói: “Anh mà đánh con em, em sống chết với anh”.
“Đừng nói như là em có thể một mình đẻ ra nó, một nửa công lao là của anh đấy.” Giang Đông rất phiền muộn. Rõ ràng muốn có con gái, tìm một người siêu âm, hỏi ra là một tên nhóc. Ai cũng nói con trai giống mẹ. Anh nhìn Long Nữ, lại nghĩ tới cậu con trai còn chưa ra đời, lo sợ quá dỗi. Nhỡ đâu con trai cũng thích khóc giống mẹ thì anh đau đầu lắm.
Giang Mặc Hề khó khăn bước qua bậc cửa nhà trẻ. Đối với một cậu nhóc bé tí như vậy, cái bậc đó quả là hơi cao. Cậu quay lại nhìn Kha Ái Gia, bi bô nói: “Gia Gia, đi chậm thôi!”
“Mặc Hề, gọi chị là chị. Mẹ nói em bé hơn chị.”
Kha Ái gia bốn tuổi, giống mẹ. Mới bé tí mà đôi mắt to trong veo khiến ai nhìn thấy cũng thích, tính tình cũng rất dễ chịu. Đúng là có phúc thật.
Giang Mặc Hề bỗng bĩu môi, cúi đầu buồn bã, lí nhí nói: “Ba dặn, là con trai không được gọi người khác là chị”.
“Ba em nói không đúng. Mẹ nuôi nói, ba nuôi không phải là đứa trẻ ngoan.” Gia Gia nghiêm khắc giáo dục cậu em trước mặt. Cô bé rất có ý thức làm một người chị. Ở nhà trẻ, cô luôn bảo vệ cậu em Mặc Hề của mình. Nhưng Mặc Hề chẳng lấy đó làm vui.
“Vậy thì, để tớ về nhà hỏi ba.” Dù cậu ta còn nhỏ, nhưng chuyện tôn trọng đàn ông đã được Giang Đông nhồi vào đầu khá nhiều. Long Nữ rất lo anh sẽ dạy Mặc Hề thành một đứa trẻ giống anh, nên ngày nào cũng phải chỉnh con. Nhưng có lẽ con trai bẩm sinh đã như vậy, Mặc Hề vẫn nghe lời Giang Đông hơn.
“Ừ, mai chúng ta tới nhà chú Đào chơi, em có đi không?” Gia Gia nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt to hỏi.
Mặc Hề giống hệt Giang Đông hồi nhỏ, chỉ có cái miệng xinh xắn là giống mẹ như đúc. Ai cũng ngạc nhiên, con trai mà lại có đôi môi như hoa anh đào thế kia, nhất là khi bĩu môi, vô cùng đáng yêu, “Không đi! Em bé hay chảy dãi, không thích”.
“Nhưng cô giáo bảo, chúng mình phải chăm sóc cho các em mà.” Gia Gia không thích Mặc Hề như vậy, cậu ấy luôn không thích cậu em xinh xắn nhà chú Đào. Lạ thật đấy!
“Không thích là không thích. Cậu còn chụt chụt nó. Bố nói, chỉ tớ mới được chụt chụt cậu thôi.” Mặc Hề nhăn mặt, vẻ rất kiên định, nhón chân “chụt” một tiếng, hôn lên mặt Gia Gia, xong liền chạy tới bên cạnh Long Nữ đang đợi ngoài cổng.
Long Nữ hạnh phúc nhìn con trai cưng chạy lại, quay đầu nói với Trác Lan: “Xem này, con trai tớ giỏi không? Gia Gia nhà cậu bọn tớ đặt trước rồi nhé”.
“Thôi đi. Mặc Hề nhà cậu chính là bản copy của Giang Đông. Tớ không thể để con gái tớ chịu khổ được.” Trác Lan giờ đã để tóc dài, cũng đã đầy đặn hơn trước, nét sắc sảo trước đây không còn nữa, thay vào đó là nụ cười hạnh phúc.
“Không đâu, tớ phải dạy nó ra trò. Con trai tớ ga lăng lắm nhé, thật đấy.” Long Nữ không hiểu ý của Trác Lan, khi ở nhà Mặc Hề luôn là đứa trẻ ngoan, luôn luôn nghe lời. Hơn nữa, cô thấy Mặc Hề chẳng có xu hướng giống Giang Đông chút nào.
“Hứ, con trai cậu toàn hôn con gái tớ, thế là giống ai?”
“Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm rồi. Sao giờ mẹ mới tới?” Giang Mặc Hề lao vào lòng Long Nữ nũng nịu, vẻ nghịch ngợm ban nãy đều tan biến mất. Cậu nhóc luôn giống một thiên sứ trước mặt Long Nữ.
“Ái chà chà, con yêu, hôm nay tới nhà bà nội chơi. Ba con đang đợi mẹ con mình đấy.” Nói rồi cô nắm cánh tay mũm mĩm của cậu bé, tạm biệt Trác Lan.
Mặc Hề tung tăng tới bên cạnh xe của Giang Đông, chui vào trong, trước tiên là cho một cái hôn rất kêu, sau đó ghé lại anh nói: “Ba ơi, hôm nay con lại chụt chụt Gia Gia nữa”.
Giang Đông hôn mạnh cậu bé một cái, nói: “ Con trai ba là phải giỏi như thế!”Long Nữ nhìn hai cha con vẻ khó hiểu, định mở miệng hỏi, kết quả cả hai đều quay đầu nói với cô: “Đàn ông nói chuyện, đàn bà đừng có xen vào!”
HẾT
Trác Lan làm náo loạn ở chỗ Giang Đông cả buổi chiều, cuối cùng Giang Đông chịu đựng không nổi nữa, nói rõ ràng với Dương Tử, sau này tất cả giá cả sẽ giữ nguyên như trước đây. Quyết định thế này thể hiện rõ rằng Giang Đông hoàn toàn đứng về phía Trác Lan. Dương Tử tức giận lắm nhưng vẫn phải nhẫn nhịn vâng dạ, điệu bộ đắc thắng của Trác Lan nhìn thật chỉ muốn đánh. Giang Đông vốn định buổi tối mời Long Nữ đi ăn, bị chuyện ầm ĩ của hai người này làm cho quên khuấy. Trác Lan sắp rời đi, vừa mở cửa liền đụng phải một người khiến cô muốn đi cũng không được.
Tần Chi Dương cũng đã lâu chưa gặp Trác Lan, từ sau hôm nói chuyện với Long Nữ đó, bản thân anh hiểu được vấn đề của mình nằm ở đâu, cũng hiểu vấn đề của Trác Lan là ở đâu. Anh đã suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không thể nào buông tay. Chỉ cần nghĩ tới chuyện người con gái anh lưu luyến suốt mười năm nay sắp trở thành người xa lạ, sự đau đớn đó anh thực sự không chịu nổi, có cảm giác như muốn nghẹt thở, Nếu anh trải qua những điều này từ sớm hơn, có phải hôm nay chuyện của họ sẽ không phải như thế này?
Trác Lan cảm thấy hối hận cho hành độngxốc nổi của mình, dù đã lấy lại được giá cả nhưng hiện giờ cô đang phải ngồi ăn tối cùng với Giang Đông, Tần Chi Dương và cái con bé Dương Tử thấy gớm kia. Ăn mà không biết mùi vị chính là tình cảnh này đây. Nếu trước đây cô luôn bị ám ảnh vì Tần Chi Dương đã từng có người phụ nữ khác, con người cố chấpcủa cô luôn đòi hỏi một tình yêu thuần khiết, một thân thể vẹn nguyên, vậy thì sau “cuộc tình một đêm” của cô và Tiểu K, cô sẽ phải đối mặt với Tần Chi Dương như thế nào đây?Kẻ như cô giờ cũng phạm vào lỗi lầm như Tần Chi Dương, phải làm sao đây? Nếu Tiểu K biết rằng hiện giờ anh takhông còn là “tình một đêm”, mà đã bị trở thành một “lỗi lầm” thì chắc chắn anh ta sẽ muốn đi tự vẫn.
“Hóa ra cô Trác và Giám đốc Tần có quen biết à?” Ánh mắt của Dương Tử di chuyển qua lại giữa Trác Lan và Tần Chi Dương. Sự nhạy cảm của phụ nữ giúp Dương Tử cảm nhận được sự bất an của Trác Lan lúc này, cũng có thể nhìn ra tình cảm nồng cháy trong đáy mắt của Tần Chi Dương dành cho Trác Lan. Cảm giác của cô về Tần Chi Dương luôn là sự hòa nhã đúng mực, nhưng hôm nay vẻ thân thiết vô hình của anh với Trác Lan, ai cũng có thể nhận thấy.
“Ừm, Giám đốc Tần là khóa trên của tôi.” Trác Lan gãi đầu, giọng nói không đậm không nhạt. Vẻ mặt Giang Đông cũng không hề có chút gợn sóng, như là vốn dĩ anh không hề biếtgiữa hai người kia có chuyện gì. Khóe môi Tần Chi Dương giật giật, coi như mặc nhận. Khóa trên? Sau mười năm không trở thành bạn bè mà trở thành người học khó trên, tim có thể không đau sao?
“Ha ha, tôi và Đông Tử cũng là bạn học cũ. Thường nơi trường học là nơi tốt nhất để nuôi dưỡng tình yêu, hồi đó tôi và Đông Tử thực sự cũng dang dở.” Dương Tửche miệng cười rất đẹp mắt, câu má thắm môi đào dùng để chỉ người con gáicó vẻ đẹp như thế này, nụ cười duyên dáng nhẹ nhàng, cánh tay trắng muốt, ngón tay thon dài.
“Vậy tại sao hai người lại bỏ lỡ vậy? Dương tiểu thư xinh đẹp nhường này, Tổng giám đốc Giang thật không biết trân trọng, đúng là phí hoài mà.” Trác Lan nghe cô ta nói xong lập tức xù lông nhím, đợi cô ta tiến một bước thì chọc cô ta một bước. Cô ta nói mình thì mình còn nhịn chứ động tới Long Nữ thì tôi cho cô biết tay.
“Chúng tôi ư? Hồi đó đúng là lỡ mất một chút, ai cũng nói hai chúng tôi hợp nhau. Nhưng mà, chao ôi, tôi không biết quý trọng, lỡ mất rồi, bây giờ nghĩ lại mới thực sự thấy tiếc nuối đấy. Vì vậy cô Trác à, đừng khiến bản thân mình phải ân hận điều gì. Dư vị của tiếc nuối ấy, khó chịu lắm”. Khi Dương Tử nói ra những lời này thực sự rất có cảm xúc,hoặc có thể diễn xuất của cô ta quá đạt khiến cho người ta cảm thấynhững lời của cô ta đều rất thật,rất day dứt.
“Tổng giám đốc Giang à, anh phải bù đắp điều tiếc nuối đó cho cô Dương đi. Dù gì hiện tại cả hai người đều đang độc thân mà.” Trác Lan chẳng buồn đấu đá với Dương Tử nữa, con đàn bà giả tạo, chuyển mũi nhọn sang bắn tỉa Giang Đông.
“Hả? Sao lại lôi anh vào đây, một mình Long Nữ đã làm anh mệt muốn chết rồi. Đừng nghe Dương Tử nói bậy, hồi ấy cô ấy yêu người khác đến nỗi bỏ học theo người ta chạy sangtaanj bên Mỹ, đúng chứ?” Giang Đông trêu đùa lại, chuyện này anh cũng không muốn nhiều lời làm gì, lằng nhằng mệt người. Nếu là trước đây anh sẽ chẳng ngại mà chơi đùa với kiểu đàn bà này. Nhưng hiện tại anh thực sự lành hơn, biết an phận rồi.
Cả bữa cơm Tần Chi Dương và Giang Đông chỉ nói vài câu liên quan tới công việc, sau đó không mở miệng nói thêm câu nào nữa. Nghe Trác Lan và Dương Tử tôi một câu cô một câu minh ám tranh đấu, nhìn Giang Đông ngồi đó say sưa xem hai cô nàng ngấm ngầm đấu đá, Tần Chi Dương thấy mình không hợp ở chỗ này chút nào. Ở đây anh là người thừa, giống như lúc này, anh không thế nào bước vào cuộc sống của Trác Lan.
Lúc tan cuộc, Tần Chi Dương nói với Trác Lan cùng kiếm chỗ nào ngồi uống vài ly. Trác Lan nghĩ một chút rồi đáp “Đi thôi!”
Bên bàn bar của Diệp Sắc, Trác Lan nhè nhẹ vuốt lên ly rượu vang, trong suốt, lóng lánh, như mong mỏi của cô đối với tình yêu, không được phép nhiễm dù chỉ một chút tạp chất. Dưới ánh đèn, cô nhìn thấy một vệt xước nho nhỏ, không biết là vốn dĩ đã bị như vậy hay sau này mới có. Tình yêu cũng như vậy, rất nhiều thứ cứ thế xảy đến mà chẳng thể thay đổi.
“Gần đây em ổn chứ?” Tần Chi Dương mỗi lần hình như chỉ có thể dùng câu nói này để mở lời, một câu hỏi thăm không xa không gần.
“Trong suy nghĩ của anh, thế nào là ổn, thế nào là không ổn?” Trác Lan nghiêng đầu nhìn anh, giọng nói như cơn gió nhẹ thoảng qua, ánh mắt trong vắt, tĩnh lặng, như sớm mai của mười năm trước.
“Anh cũng không biết, chỉ hy vọng em có thể được vui vẻ.” Tần Chi Dương nhìn vào mắt cô, nhẹ nhàng nói.
“Ha ha, vui chứ, em sẽ vui mà. Nói về anh đi, gần đây anh thế nào?” Vừa rồi hình như Trác Lan rơi vào trạng thái mơ màng, bây giờ đột nhiên như tỉnh lại, cười rất rạng rỡ, chói sáng. Cô thật mong anh có thể mạnh mẽ hơn một chút, thật mong anh có thể đừng chuyện gì cũng lo nghĩ giùm cô. Thật mong tất cả có thể quay trở lại như trước đây, thế nhưng cô biết, tất cả đã quá muộn, bằng cách nào đi nữa cũng không thể quay lại.
“Anh...” Tần Chi Dương còn chưa kịp nói liền nghe thấy sau lưng mình có người gọi: “Chị Lan Lan cũng đến đây ạ?”
Quay lại nhìn thấy Tiểu Q và Đào Đào đi tới, sau lưng là Tiểu K đã rất nhiều ngày rồi chưa gặp.
Tình huống gì thế này, tình địch, người thân, người yêu, người tình,phức tạp quá! Tiểu Q biết Tần Chi Dương là anh họ của Đào Đào, nhưng cậu ta tuyệt đối phải ủng hộ anh trai mình, đặc biệt sau khi chứng kiến bộ dạng hồn xiêu phách tán của ông anh mây ngày nay. Cậu ta biết chắc chắn đường tình duyên của ông anh đang gặp phải ổ voi, nhưng căn vặn thế nào Tiểu K cũng không chịu khai ra. Hôm nay tình cờ gặp Tần Chi Dương và Trác Lan, tưởng bọn họ nối lại tình xưa nên Trác Lan mới bỏ rơi Tiểu K, cậu đương nhiên phải tìm lại công lý cho anh trai mình.
“Anh Hai, ngày nào anh cũng ra rả chị dâu của em thế này thế kia, sao giờ lại không nói năng gì thế?” Tiểu Q dùng khuỷu tay huých huých Tiểu K đang dứng đó hút thuốc, xem ra hai anh chị đang xích mích thật rồi. Cơ mà đừng để cho người khác có cơ hội đục nước béo cò thế chứ.
Tiểu K nhìn thấy Tần Chi Dương và Trác Lan ngay từ lúc mới bước vào. Mấy hôm nay anh giam mình trong nhà, cửa tiệm cũng không thèm ghé tới, cũng không đi chơi, triệt để lĩnh hội cảm giác thất tình. Nhưng anh vẫn nhớ Trác Lan, ngồi trong nhà ngây ngốc ôm chiếc gối cô đã từng nằm, nằm ở trên giường nhớ lại hơi ấm của cô... Anh đã nói rồi mà, anh yeu cô, nhưng bọn kí chẳng thằng nào chịu tin,giờ thì có thể chứng minh rồi nhé. Nhưng bản thân anh hiện tại cũng không biết chuyện là thế nào, muốn gặp Trác Lan, sợ gặp Trác Lan, nhất là vừa rồi trông thấy cô tươi cười rạng rỡ như vậy, tươi cười với Tần Chi Dương, tim anh thắt lại như sắp rỉ máu.
“Qua bên kia ngồi mau, phiền quá!” Tiểu K trợn mắt quát Tiểu Q xong thì quay đi uống rượu. Tiểu Q thấy vậy cũng không thèm đoái hoài nữa, kéo cô em xinh tươi đi uống với mình.
“Chị Lan, Tiểu Long Nữ gần đây có bận lắm không?” Đào Đào gần đây rất được các em gái tuổi teen yêu thích. Ba cậu cũng không khó khăn với cậu như trước, mẹ cậu thì luôn phàn nàn cậu không có chí hướng, lúc nào cũng chơi bời như thế này thì làm sao mà có tiền đồ được. Sau này Thiên Hạo chắc chắn sẽ rơi vào tay Đào Nhiên. Nhưng thật ra sau sự việc lần trước, quan hệ giữa cậu và Đào Nhiên được xoa dịu đáng kể, ít nhất không còn giống kẻ thù của nhau nữa, vì thế vẫn phải cám ơn Long Nữ.
“Long Nữ ấy hả, vẫn vậy, cô ấy thì có thể làm được gì?”
“Ồ ngày mai chị có bận gì không, mình đi ăn nhé! Em cũng kiếm được tiền rồi, anh à, mình cùng đi nhé!” Đào Đào biết chuyện tình cảm lâu năm của Tần Chi Dương và Trác Lan, vì vậy lập trường của cậu ta và Tiểu Q trong chuyện này được phân định rất rõ ràng.
“Ngày mai à, không được rồi, tôi phải đi xem mặt.” Trác Lan ỉu xìu, cô thực sự phải đi xem mặt lần này, không thể trốn được nữa. Mẹ của Long Nữ thất bại trong việc của Long Nữ nên mang hỏa lực trong người chuyển hết sang cho cô. Thêm vụ lần trước cô không chịu đi nên bà giận lắm, tối qua còn tới tận nhà trấn áp cô.
“Hả?Chị đi xem mặt thì anh trai em phải làm thế nào?” Đúng lúc Tiểu Q cũng đi tới, nghe được câu này liền vội vàng la hoảng lên, người xung quanh ai cũng nghe thấy. Tiểu K quay đầu lại để nhìn, trong bụng nóng như lửa đốt, nhưng cũng không biết phải nói năng gì với Trác Lan. Bị người ta dùng xong vứt đi, anh chỉ là một thằng đàn ông bị vứt bỏ, lại còn là tình đầu nữa chứ. Ôi nỗi đau quá lớn!
Ngồi ở Diệp Sắc một lúc, Trác Lan thực sự không thể chịu nổi không khí quỷ dị đó nữa nên muốn về trước. Tần Chi Dương theo cô đi ra ngoài, hai người đứng trước xe tạm biệt nhau. Trác Lan rất muốn cười, rất muốn hỏi Tần Chi Dương: “Em sắp đi xem mặt rồi mà anh còn như thế này, vậy là anh quá yêu em hay là anh không yêu em?” Nhưng cô không nói gì cả, vẫy tay rồi lên xe của mình. Tần Chi Dương cũng lên xe của anh. Tại ngã rẽ, hai người rẽ sang hai hướng khác nhau, giống như trái tim của họ lúc này.
Suốt dọc đường đi, Trác Lan liên tục nhìn vào gương chiếu hậu. Xe của Tiểu K theo sau xe cô không xa. Cô thực sự cảm thấy có lỗi với Tiểu K, một chàng trai dễ thương nhưng không dành cho cô, vậy nên số trời đã định hai người phải xa cách. Sau cùng lúc bước lên lầu, cô bước đi rất kiên quyết, khoảnh khắc đó, cô có cuộc sống mới, Tần Chi Dương ư, Tiểu K ư, đều chỉ như cơn gió thoảng qua.
“Đông Tử, sắp đến sinh nhật của bác gái phải không?” Giang Đông đang đưa Dương Tử về, lúc ra về không hiểu sao xe của cô có vấn đề, lần này thì tránh cũng không được.
“Ừ.” Hiện tại đối với Dương Tử, Giang Đông Giang Đôngthực sự là kính nhi viễn chi, không thể hành động bộp chộp. Dù sao cũng nên tôn trọng cảm xúc của cô ta, nhưng không mạnh tay thì cô ta sẽ được đà lấn tới, làm anh thực khó xử.
“Gần đây rất nhiều việc, sinh nhật của bác gái, lễ Giáng sinh, năm mới... Hì hì, may thật! Hôm nay có thể được đi cùng anh. Lúc ở Mỹ buồn muốn chết. Nhớ đêm Giáng sinh hồi năm hai của bọn mình, mọi người đều đòi anh hôn em. Anh biết không, đó là nụ hôn đầu của em đấy.” Lời nói của Dương Tử càng nói càng thêm ngọt ngào. Vừa đúng lúc tới nhà cô ta, cô ta nghiêng người về phía trước, thâm tình nhìn thẳng vào Giang Đông.
“Em uống say rồi, mau về nghỉ ngơi đi!” nói rồi anh nghiêng đầu hút thuốc. Dương Tử nhìn Giang Đông hút thuốc, khẽ cười, sao buồn thế này, đã phải chủ động đến vậy rồi mà vẫn bị cự tuyệt. Cô ta quay người lấy từ trong túi xách ra một chiếc hộp rất tinh xảo đặt trước mặt Giang Đông, dịu giọng nói: “Tặng anh!”
Giang Đông tựa như không nghe thấy lời cô ta nói, vẫn vừa nhìn ra ngoài cửa xe, vừa hút thuốc. Dương Tử mở chiếc hộp, trong hộp là bộ khuy măng set bạch kim, tỏa ra ánh sáng lấp lánh trong bóng tối.
“Em cầm về đi, anh không thể nhận được. Ngoài đồ Long Nữ mua ra, anh không dùng đồ do người phụ nữ khác tặng.” Sau cùng Giang Đông cũng đã quay sang nhìn cô ta. Anh biết mình đã sai, dù cho không thể bù đắp lại được nữa thì it nhất anh cũng sẽ không tiếp tục tái phạm.