Máy chơi game và truyện tranh của Trang Hãn Học bị tịch thu, hắn bị ba lùa đi làm cả buổi chiều.
Sau một hồi nghiêm túc kháng nghị, cuối cùng chỉ giữ lại được các thiết bị chăm sóc sức khỏe.
Đúng là khổ cực lầm than, khổ không nói nổi.
Trang Hãn Học về nhà, vừa gặp mẹ đã lập tức thể hiện lòng trung thành: “Mẹ, ba bảo con đi theo ổng, muốn đích thân dẫn dắt con đó.
Làm sao đây mẹ? Mẹ à, con nói mẹ nghe, con một lòng một dạ theo phe mẹ, không bị ông già ngoại tình sở khanh đó mua chuộc một chút nào hết! Thật luôn! Mẹ thấy con có nên ở với ba không? Vậy có ổn không? Đứng xếp hàng kiểu này hình như hơi có vấn đề á!”
Mẹ dù bận nhưng rất thong dong, chậm rãi nói: “Vấn đề gì? Không phải đúng lắm à.”
“Quả nhiên phải trở mặt cãi nhau một trận.”
“Ba con đang tỏ thái độ, cam đoan với chúng ta rằng đứa con riêng kia không là gì cả.”
“Ông ta vẫn muốn để con thừa kế công ty đấy.”
“Mẹ rất hài lòng.”
Trang Hãn Học lặng lẽ rơi nước mắt trong lòng, tại sao đời hắn lại khổ như vậy?
Mẹ thấy bộ dạng vô tích sự của hắn, vừa buồn cười vừa bực mình, bèn cầm gậy trêu mèo quất hắn: “Làm gì mà mặt mày như đưa đám thế? Đồ lười biếng này, ngày nào không đánh là không chịu nhúc nhích.”
“Giao công ty cho con còn không tốt sao?”
Trang Hãn Học hùng hồn đáp: “Mẹ ơi, nhưng con dốt lắm! Nếu đi kinh doanh, nhất định sẽ bị người ta lừa.
Đến lúc đó đừng nói giữ gìn gia sản, không chừng còn bị con phá sạch sành sanh.”
Mẹ lại nói: “Thế còn không tốt à, dốt một chút cũng không sao.
Con cũng chẳng cần làm quá nhiều.
Chúng ta thuê nhiều người thông minh như vậy là để làm việc cho mình.
Con tự biết mình dốt là tốt lắm rồi.
Chỉ cần gìn giữ cái đã có, điều đáng sợ nhất chính là không biết tự lượng sức mình và tự cho mình khôn ngoan.”
Trang Hãn Học: “…”
Cho đến tận bây giờ, hắn cứ ngỡ mình đang nằm mơ.
Không.
Không phải trước đó ba mẹ còn cãi nhau một mất một còn sao? Sao giờ đột nhiên hòa thuận thế?
Lại còn thống nhất đào tạo hắn thành người thừa kế? Ba mẹ có chắc không vậy? Hắn thực sự là tên đần mà! Để tên đần như hắn quản lý nhiều tiền như thế, ba mẹ chán sống rối hả?
Hắn chẳng muốn kế thừa gia sản chút nào!!
Hắn chỉ muốn thừa nước đục lấy chút tiền cho Tiểu Thu thôi.
Ban ngày hắn bị ba mang đi xã giao, tối về ở với mẹ.
Ba đưa hắn đi gặp các chú các bác, họ vẫn còn ấn tượng với hắn, còn đùa rằng: “Mấy năm không gặp, cậu ba đi đâu thế?”
Ba cười ha ha, nói dối không chớp mắt: “Thằng nhóc này không chịu thua kém người ta, tôi đưa nó ra nước ngoài du học, vừa về đấy.
Lại đây mời rượu các chú bác đi.”
Trang Hãn Học xốc lại tinh thần đi mời rượu, trên mặt cười ha ha, trong lòng khóc hu hu.
Có thể thấy rằng ba thực sự muốn đào tạo hắn.
Hắn bây giờ như con chó bị đeo xích trên cổ, không được tự do.
Hắn lại không dám lười biếng, nếu không thì sẽ không lấy được tiền cho Tiểu Thu, cho nên chỉ có thể kiên trì đến cùng, nỗ lực tăng ca vì Tiểu Thu nhà hắn!!
Chỉ cần cố thêm một chút nữa thôi!
Trang Hãn Học bí mật mang hàng lậu vào công ty, đưa dự án của Tiểu Thu trộn lẫn với các dự án khác, như vậy sẽ không gây chú ý.
Cuối tuần, con trai của chị gái, cũng tức là cháu trai của hắn, Trang Hạo Hiên, đến nhà ông bà ngoại làm bài tập.
Bảy năm rồi Trang Hãn Học mới gặp cháu trai.
Lúc hắn đi, anh bạn nhỏ này còn đang học mầm non, giờ thằng bé chuẩn bị vào cấp hai rồi.
Gen nhà họ tốt, ba mẹ đều đẹp, con cái cũng xinh, hồi còn đi học hắn cũng thuộc dạng hot boy đó!
Cháu trai Trang Hạo Hiên của hắn, ngoại trừ hơi nhỏ con thì cũng là một cậu nhóc đẹp trai, khuôn mặt giống mẹ, đeo một cặp kính gọng mảnh, nom rất văn vẻ lịch sự.
Trang Hãn Học thấy cháu trai mình như thấy Bồ tát cứu khổ cứu nạn.
Rốt cuộc hắn cũng có cớ để trốn việc rồi!
Trang Hãn Học hùng hồn nói: “Mẹ, mấy năm rồi con không gặp Tiểu Hiên, để con đi kèm thằng bé làm bài, nha?”
Mẹ thẳng thừng: “Thằng bé có gia sư rồi.”
Trang Hãn Học nói rất hợp tình hợp lý: “Không giống đâu mẹ ơi.
Với tư cách là bậc cha chú, mình phải tự tay kèm cặp nó học hành chứ.
Đó mới là quan tâm thực sự.
Thuận miệng hỏi mấy câu thi cử thế nào đều là hình thức hời hợt thôi.
Con thấy xấu hổ quá, bao nhiêu năm không về thăm đứa cháu, nó đã lớn đến vậy rồi.”
Trang Hãn Học đau như đứt từng đoạn ruột, không nói còn tưởng là con hắn đẻ: “Tiểu Hiên ơi, cậu dạy con làm bài tập nhé?”
Trang Hạo Hiên liếc hắn một cái, cũng không từ chối, gật đầu nói: “Cảm ơn cậu.”
Trong căn biệt thư to đùng, nhà hắn đặc biệt dành một phòng cho cháu ngoại ở.
Tuy ba mẹ hắn trọng nam khinh nữ, nhưng đến nay con trai lớn đã lấy chồng, không thể sinh con đẻ cái, con trai thứ thì chưa vợ, cũng không biết khi nào mới cưới.
Chỉ có con gái thứ hai sinh con, vì ly hôn mà đổi họ đứa bé thành họ Trang của mẹ.
Đây là cháu trai độc nhất! Cháu trai quý giá!
Tính tình Trang Hạo Hiên hướng nội, từ lúc vào nhà chưa nói câu nói với Trang Hãn Học.
Trang Hãn Học thì nói luôn mồm: “Lâu rồi không gặp con, con còn nhớ lúc nhỏ cậu dẫn con đi sở thú không?”
“Có lần cậu bế con, con còn tè lên người cậu nữa.”
“Cậu nhớ hồi mẫu giáo con tham gia biểu diễn văn nghệ, diễn gì ấy nhỉ, à hoa hướng dương, đúng rồi, hát chung với các bé khác, còn đội mũ hoa hướng dương nữa, đáng yêu quá chừng.
Đến khi hát xong, con đi sai hướng, bị tách khỏi mấy đứa khác.
Khi phát hiện ra mình mắc lỗi, còn sợ đến khóc hu hu.
Hahaha, đúng là đáng yêu.”
“Trước kia bọn mình còn cùng nhặt một bé mèo con nhỉ? Lúc ấy còn mới vào tiểu học, đó là con mèo cái toàn thân trắng muốt, chỉ có cái đuôi tam thể, con còn nuôi không?”
Trang Hạo Hiên bị quấy hết chịu nổi, bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng đành mở miệng nói: “Cậu à, sau khi cậu đi, Tiểu Hoa bị mẹ con đem cho người ta rồi.
Mẹ không cho nuôi mèo.”
Trang Hãn Học: “…”
Trang Hạo Hiên lấy bài tập từ trong cặp sách nặng trịch của mình ra: “Con phải làm bài rồi, có câu nào không làm được sẽ hỏi cậu sau.”
Trang Hãn Học vội nói: “Được, được.”
Trang Hạo Hiên mở đề toán nâng cao ra bắt đầu làm.
Trang Hãn Học ngồi cạnh im lặng nhìn, sắc mặt dần khó coi, bắt đầu túa mồ hôi lạnh.
Đù má, học sinh tiểu học giờ làm mấy đề toán nâng cao này à?? Thi vào trung học thôi mà? Hồi đó hắn học tiểu học cũng khó vậy sao? Nào có!
Trang Hạo Hiên làm đến câu khó, nghĩ mấy phút rồi vẫn chưa ra, bèn hỏi Trang Hãn Học: “Cậu ơi, câu này làm thế nào ạ?”
Trang Hãn Học xấu hổ nhưng vẫn cười lịch sự: “Để cậu xem nào, con làm câu khác trước nhé?”
Trang Hạo Hiên không ngờ cậu mình chỉ là cái túi thêu hoa, thằng bé tin tưởng gật đầu, lấy bài tiếng Anh ra làm.
Trang Hãn Học nhìn lướt qua, hẳn là anh bạn nhỏ này đã quyết tâm luyện viết tiếng anh, nét chữ rất ngay ngắn và đẹp.
Điều đó lại càng làm Trang Hãn Học kinh hoàng hơn.
Trang Hãn Học đang rất hoảng.
Tranh thủ lúc cháu trai đang tập trung làm bài tập khác, Trang Hãn Học giả vờ trả lời tin nhắn, tắt âm chụp ảnh trên điện thoại, rồi chụp vội một bức ảnh.
Ban đầu hắn vào phần mềm tra câu trả lời, nhưng tìm không thấy, đành gửi đề cho Thu Triết Ngạn.
Trang Hãn Học điên cuồng gửi một loạt tin nhắn cho Thu Triết Ngạn: [Tiểu Thu, cứu mạng!!!]
[Tôi đang dạy cháu làm bài!!! Nhưng tôi không làm được!!!]
[Nhanh lên! Em xem câu này làm thế nào!]
[Danh dự của một người cậu đang nằm trong tay em đó]
[Cá mặn vùng ]
Thu Triết Ngạn lập tức trả lời hắn: [Chờ em vài phút]
Trang Hãn Học lấy một tờ giấy nháp, cầm bút, chép lại mấy con số trong câu hỏi, giả vờ như đang suy nghĩ.
Ba phút sau, Thu Triết Ngạn gửi lại quá trình tính toán và các công thức được dùng, tất cả được viết ngay ngắn trên giấy nháp, không hề lộn xộn chút nào.
Trang Hãn Học rất cảm động! Hắn yêu Tiểu Thu chết đi được!!
Trang Hãn Học: [Cục cưng, cảm ơn em!! Tôi yêu em chết mất!!!]
Thu Triết Ngạn: [lau mồ ]
Trang Hãn Học đã có đáp án, vô cùng đắc ý.
Hắn chép lại sơ lược quá trình giải bài, sau đó ho nhẹ một tiếng: “Tiểu Hiên, cậu làm xong bài của con rồi.
Để cậu giảng cho con nha.”
Trang Hạo Hiên ngoan ngoãn nghe Trang Hãn Học giải đề, chốc chốc lại gật gù, nghe đến cuối thì bừng tỉnh, nhíu mày: “Thì ra là thế, phải suy ra từ đó.”
Trang Hãn Học ra vẻ: “Đúng vậy, về sau làm các bài tương tự, con cũng nhớ tư duy như vậy nha.
Điều chúng ta cần học chính là tư duy giải quyết vấn đề, chứ không phải câu trả lời cho câu hỏi này.”
Trang Hạo Hiên ngưỡng mộ nhìn hắn, chân thành nói: “Cảm ơn cậu, cậu giỏi quá ạ.”
Đã bao nhiêu năm rồi Trang Hãn Học không được trẻ con khen ngợi? Trang Hãn Học được khen đến cả lỗ chân lông cũng nở ra rồi.
Một chữ thôi: Phê.
Từ khi hắn nhận Chíp Chíp làm sư phụ, ngày nào cũng bị học sinh tiểu học xem thường, Chíp Chíp nói hắn dốt, nói hắn chơi game gà.
Hắn cũng không ngờ mình chơi game gà như thế!
Trang Hạo Hiên làm hết mấy bài toán nâng cao, có mấy câu Trang Hãn Học không làm được, phải hỏi Thu Triết Ngạn, hắn gian lận để tạo dựng hình ảnh người cậu vĩ đại rực rỡ trước mặt cháu trai.
Sau đó sửa bài cho Trang Hạo Hiên, rồi đối chiếu với đáp án ở mặt sau sách bài tập.
Lại bảo thằng bé nghe viết chính tả từ vựng và văn bản tiếng Anh.
Tuy Trang Hãn Học đã quên ngữ pháp, nhưng khẩu ngữ thì vẫn nhớ.
Trước đây thầy dạy ngoại ngữ còn khen hắn nói trôi chảy, thuộc từ và văn bản rất nhanh.
Mỗi lần sửa một câu, Trang Hãn Học đều sửa rất cẩn thận.
Dễ ẹc!
Trang Hạo Hiên tương đối hài lòng với buổi phụ đạo bài tập hôm nay, ngoan ngoãn hỏi: “Cảm ơn cậu, cậu vất vả rồi.
Lần sau cậu lại giúp cháu làm bài được không ạ?”
Trang Hãn Học dứt khoát gật đầu: “Được chứ! Mà sao thế? Không phải con có gia sư rồi à?”
Trang Hạo Hiên đáp: “Con không thích gia sư.
Con muốn mẹ làm bài tập với con kìa.
Các bạn khác đều có ba mẹ làm bài cùng.
Mẹ con thì bận quá nên đều để gia sư kèm con.
Có vài người không tốt lắm.”
Trang Hãn Học an ủi: “Mẹ con bận làm việc mà.”
Chị hắn muốn trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, khó mà chăm sóc gia đình.
Trên đời có rất nhiều việc khó vẹn toàn đôi bên.
Trang Hãn Học khích lệ thằng bé: “Con rất thông minh mà, hầu hết các bài tập đều làm đúng, học thuộc lòng vừa nhanh vừa chăm chỉ.
Điểm số của con hẳn là tốt lắm, phải không?”
Nhắc đến điểm số, Trang Hạo Hiên hơi buồn bực, cậu nhóc lắc đầu phủ nhận: “Điểm của con không tốt lắm.”
Trang Hãn Học không tin: “Không thể nào? Con thi cuối kỳ thế nào?”
Trang Hạo Hiên như ông cụ non, ủ rũ nói: “Thật sự không tốt lắm ạ.
Con còn chẳng được hạng nhất.”
Trang Hãn Học: “…”
Trang Hạo Hiên bứt rứt, dùng giọng điệu “trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng”[1] nói: “Hai năm qua con chưa từng giành được hạng nhất.
Kể từ khi Sở Ngọc chuyển đến, cậu ta luôn giành mất hạng nhất.”
Trang Hãn Học: “…”.