“Ha ha... Ta đâu có nói không thích. Đồ ăn ngon ta đương nhiên phải nếm thử rồi! Đi đi...” Trần Hạo sau một phút ngây người, nói.
“Không phải ứng phó ta chứ... Bỏ đi, ta không muốn cưỡng ép... Huynh tu luyện của huynh đi...”
“Đình muội, ta là nói thật đấy. Muội không thể tàn nhẫn khơi gợi dục vọng tiềm tàng nhiều năm của ta rồi lại nói với ta muội không làm nữa...”
“Nói cái gì vậy?” Long Ðình chùn chùn mũi, sắc mặt ửng đỏ nói. Nhưng nói xong vẫn kéo tay áo Trần Hạo đi về phía biệt viện của nàng.
“Ách... Hình như những lời mình nói có chút vấn đề, tốt nhất đừng để nha đầu này hiểu lầm mình có ý đồ gì đó... Phải chú ý một chút...” Trần Hạo nhìn thấy vẻ ngượng ngùng xuất hiện trên mặt Long Đình, trong lòng thầm nghĩ.
...
Trong phòng bày trí đủ loại vật phẩm xa xỉ cao cấp khiến Trần Hạo hoa mắt chóng mặt, tùy tiện một chiếc ghế cũng là linh mộc vạn niên hiếm thấy chế thành, còn rất nhiều món đồ chơi nhỏ chế bởi nguyên liệu trân quý, nhưng tùy ý sắp xếp. Ðiều này nằm ngoài dự liệu của Trần Hạo. Đây rõ ràng là phòng khách của riêng cá nhân Long Ðình, đáng lẽ phải giống như con người nàng, bài trí sạch sẽ, chỉnh tề thì đúng hơn.
“Có gì mà đẹp, chỉ hơi có chút loạn mà thôi... Ngồi đi, ta đi lấy đồ ăn!”
“Ngươi không thể đánh giá qua tướng mạo...”
Trần Hạo tiện tay phát ra một đường năng lượng đem mấy thứ linh tinh trên ghế dẹp sang một bên, sau đó mới ngồi xuống.
Không lâu sau, Long Ðình sử dụng chân nguyên bưng hơn mười đĩa đồ ăn nóng sốt lên, một mặt vui vẻ bày trước mặt Trần Hạo, sau đó đưa bát đũa cho Trần Hạo, nhìn Trần Hạo một mặt kinh ngạc, nói: “Nếm thử xem mùi vị thế nào? Ta gần đây mới chế ra mấy món ăn vặt mới, ngon lắm...”
“Khục khục... Đình muội, ta có thể nói... Muội đây là phá hoại thiên vật sao?”
Trần Hao nhìn biểu cảm của Long Đình, hắn biết việc hắn nên làm là ăn trước một miếng, sau đó nhắm mắt làm bộ say mê chìm đắm và mê mẩn. Sau đó như phòng quyền tàn vân, như hổ đói dọn sạch đống đồ ăn trước mặt. Sau đó nữa, một mặt sùng bái chăm chú nhìn Long Đình, nước mắt giàn giụa, nói: “Ngon quá... Ngon quá đi mất... Sau này, nếu không ăn được đồ ăn như vậy nữa, ta biết sống thế nào?”. Nhưng Trần Hạo cuối cùng vẫn không kìm được, nói ra suy nghĩ trong lòng. “Mẹ kiếp... Đây mà gọi là ăn vặt à?” Mỗi một món ăn vặt cầm đến Vô Cực Tinh đều có thể trở thành đối tượng tranh cướp của các đại thế lực, Trần Hạo dù chưa hiểu giá cả thiên địa linh vật ở Á Dĩnh Tinh, nhưng chỉ cảm ứng khí tức ẩn hàm trong đó đã có thể tính ra giá trị của mười hai đĩa đồ ăn này cũng phải mười vạn viên tiên nguyên tinh trở lên, huống hồ lão Thần kiến thức rộng còn phải chậc chậc thành tiếng giới thiệu trong não hải hắn, nhưng những linh dược trân quý đoạt thiên tạo hóa này lại bị Long Đình coi như đồ ăn xào nấu. Biểu cảm tràn đầy kì vọng của Long Ðình sau khi Trần Hạo nói xong câu này, từng chút từng chút thay đổi, cuối cùng thành hung hăng trừng mắt, tức giận nói: “Huynh có ăn hay không?”
Chỉ thiếu là chưa có hành động một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mũi Trần Hạo.
“Ăn, ăn!” Trần Hạo vội vàng nói, nói xong, biết mình lỡ lời, nhanh nhẹn một màn trong vở hài kịch kinh điển Thực thần không biết đã diễn trên Địa Cầu bao nhiêu lần mà vẫn chưa hết hấp dẫn. “Phì...”
Biểu hiện này khiến cho Long Đình cười phì thành tiếng. Trên thực tế, những lời Trần Hạo nói không khiến nàng tức giận, bởi vì nàng dùng nguyên liệu gì tất nhiên nàng biết. Những lời Trần Hạo nói, nàng không phải lần đầu tiên nghe thấy. Chính là ca ca nàng cũng từng nói qua, chỉ có điều không nghiêm trọng như Trần Hạo. Trên thực tế lãng phí là lãng phí một chút, nhưng gia tộc nàng lãng phí được. “Không cần nịnh ta vui lòng, ngon thì ngon, nhưng huynh diễn cũng hơi khoa trương rồi đấy... Ha ha... A... Ta còn chưa ăn nữa, huynh đã ăn hết rồi...”
“Khục khục, tại ngon quá nên không kìm lòng được...” Trần Hạo lau lau vết mỡ trên miệng nói: “Muội làm một ít nữa đi...”
“Hết nguyên liệu rồi, còn phải đi mua... Không được, huynh đi với ta!” Long Đình kéo Trần Hạo đi ra ngoài.
...
“Thiếu gia, họ lại ra ngoài rồi...”
Khi Long Đình và Trần Hạo ngụy trang, cùng nhau rời khỏi Long gia, từ xa, một tu luyện giả giống như người qua đường bình thường, khí tức cũng yếu, phát đi tin tức trong thế giới thứ hai.
Cho dù Trần hạo cảm tri vô cùng cường hãn cũng không thể phát hiện hắn đang bị theo dõi.
Đủ để tưởng tượng người này tu vi cao đến thế nào.
“Vẫn chưa thể xác định người này là ai?”
“Ừm, đối phương vẫn thay đổi dung mạo và khí tức. Nhưng... Có lẽ không phải một trong những người theo đuổi Long tiểu thư, nếu không, ta ít nhiều có thể cảm ứng được...”
“Ừm, theo dõi họ, ta sẽ trở về ngay, ta cũng muốn xem xem rốt cục là ai lại có thể được Long Đình thân mật tiếp đãi như vậy...”
“Vâng, thiếu gia.”
Lão giả chậm rãi giữ vững khoảng cách với Trần Hạo và Long Ðình, theo dõi kiểu này không phải lần một lần hai, hơn nữa, với tu vi của hắn, khẳng định sẽ không bị Long Đình phát hiện. Trên thực tế, hắn cũng không có ác ý, chỉ là làm theo lệnh của thiếu gia.
“Bộ dạng có vẻ rất thân mật... Đợi lát nữa thiếu gia e rằng sẽ nổi nóng... Hắn rốt cục là ai? Cảnh giới chỉ là Nhân Tiên cảnh hậu kì đỉnh phong, khí tức bên trong lại không hề thua kém Long Dực... Không lẽ là thiên tài của chủ tinh khác trong Hạo Vũ tinh hệ? Ừm, có lẽ là vậy... Nhưng ở Á Dĩnh Tinh này không người nào dám qua mặt thiếu gia...”
...
“Nơi này chính là chợ linh vật lớn nhất Huyền Thiên Thành. Tu luyện giả trong phạm vi quản hạt của Á Dĩnh Tinh, thiên địa linh vật cấp độ trung bình trở lên đều đến đây mua bán...”
Long Đình vừa giới thiệu cho Trần Hạo, vừa tìm những thứ mình muốn.
Còn Trần Hạo thì hoàn toàn bị cảnh tượng trước mặt làm cho bất ngờ. Mặc dù sớm biết Huyền Thiên Thành là thế lực đỉnh tiêm của cả Á Dĩnh Tinh, là nơi cao thủ hội hợp, chắc chắn không phải thành trì khác có thể so sánh, nhưng cũng không ngờ một nơi gọi là chợ thiên địa linh vật lại cường đại đến mức độ này. Các loại linh dược trân quý được bày bán giống như rau cỏ, từng hàng từng hàng bày hai bên sạp. Nếu không có phong ấn bảo vệ tránh linh khí tràn ra ngoài thì nó thật sự giống như một cái chợ bình thường.
“Cái này... Cái này... Ừm, cái này với cái này... Toàn bộ chỗ này...”
Nhìn Long Đình cả quãng đường như vậy, đến giá cả cũng không hỏi, liền để cho người phục vụ lấy ra thiên địa linh vật. Trần Hạo thì không muốn người ta cảm thấy mình quá nhà quê, quá không có khí độ, cố nhịn không nói, nhưng cuối cùng vẫn bị Long Đình đánh bại.
Đây hoàn toàn là lần đầu tiên Long Đình đi chợ, đương nhiên bị những tiểu thương này coi như dê béo làm thịt.
“Đình muội, cái này không có đề giá...”
“Ta biết, sao?”
“Không lẽ muội không cảm thấy mình nên trả giá?”
“Trả giá? Ha ha... Họ không dám bán giá cao cho ta đâu, nhà chúng ta cũng là một trong những ông chủ ở đây, nên chiết khấu thấp nhất. Đúng rồi, huynh nếu nhìn trúng thứ gì, cứ nói, ta tặng huynh!”
Trần Hạo không nói nữa.