Tàu xuất phát từ ga Xuân Minh lúc 6h45 tối, nghĩa là Dụ Hà phải ở thành phố một ngày.
Nếu tâm trạng tích cực hơn chút, có lẽ cậu sẽ leo núi Tây Sơn và đi một vòng Nội Hồ, tận hưởng ngày hè rực rỡ tại cao nguyên Tây Nam trong vài tiếng đồng hồ ít ỏi, dù chỉ đạp xe loanh quanh khu phố cổ một lúc cũng được.
Nhưng Dụ Hà có chuyện lo lắng, từ đầu đến cuối không sao thư giãn nổi.
Hai việc Khương Hoán đã nói trước là phải ra ga tàu đón bạn trai cũ và đưa cậu đi làm lại SIM.
Việc đầu tiên vẫn bình thường, sau lúc ở trên xe rồi gặp Tạ Văn Tư uống say mà Khương Hoán thờ ơ như không, Dụ Hà đã chuẩn bị tâm lý phần nào, hơn nữa nhiều khả năng cậu sẽ không chạm mặt bạn trai cũ của Khương Hoán nên không có gì đáng quan tâm. Mình cũng đâu phải bạn trai hiện tại, Dụ Hà cần lý do này để thuyết phục bản thân.
So ra thì đi làm lại SIM quá đột ngột.
Dụ Hà tưởng khi ấy Khương Hoán làm xong buột miệng dỗ mình, chỉ là một lời hứa suông không có giá trị, thành thử không quá để ý và cũng không mong đợi, cho đến khi Khương Hoán nghiêm túc giục cậu đi.
"Phải làm thật ạ?"
Khương Hoán đứng bên cửa nhìn cậu thay giày: "Tối qua nhận lời em rồi mà."
Dụ Hà phì cười, đang thay giày dở thì dừng, hình như đây không phải việc gấp của cậu:"Em đòi hả?"
"Thôi được." Khương Hoán sửa lời: "Là em nhận lời tôi."
"Thật ra không cần phiền phức, thật đấy." Dụ Hà mặc áo, balo leo núi của cậu gửi ở chỗ Tạ Văn Tư quầy lễ tân, lúc theo Khương Hoán ra ngoài còn cố khuyên anh từ bỏ ý kiến nổi hứng nhất thời: "Em không có nhiều người cần liên lạc vậy đâu."
"Người nhà thì sao?" Khương Hoán hỏi: "Em đi đường mất bao nhiêu ngày, không liên lạc được mọi người sẽ lo cho em."
Mọi người có lo cho em không.
Nụ cười của Dụ Hà nhạt bớt, tỏ vẻ không sao cả: "Không đâu, không ai hỏi han em."
"Mâu thuẫn à?" Khương Hoán nhìn cậu như nhìn một đứa trẻ vị thành niên đang tuổi nổi loạn. Nhớ đến cuộc gọi sớm hôm nọ và cơn giận vô cớ của Dụ Hà, anh hỏi: "Hôm bữa cãi nhau với bố mẹ?"
"Sao cãi nhau được, chỉ lúc em đuối lý thôi." Dụ Hà muốn giả vờ thoải mái nhưng nói mãi lại buồn, vốn dĩ vì chuyện này cậu đã khó chịu suốt mấy ngày nay, khó khăn lắm mới điều chỉnh được tâm trạng sau cuộc điện thoại của mẹ Mạnh Nghiên, bây giờ nhắc đến vẫn không khỏi nhụt chí: "Anh muốn hỏi từ hôm đó rồi đúng không? Thì dì em muốn tìm bạn trai cho mẹ em, thế là thế quái nào chứ!"
Khương Hoán tưởng nhà Dụ Hà là gia đình đơn thân, song Dụ Hà phủ nhận, ánh mắt anh nhìn cậu tức thì hơi thay đổi.
"Không phải như anh nghĩ." Dụ Hà sợ anh thương hại mình nên ngắt lời anh: "Em... Quên đi, em không muốn nói, khi nào về em sẽ xử lý."
Khương Hoán ngạc nhiên: "Em làm chủ gia đình?"
"Cũng không... Em không xử lý nổi, không thể giải thích rõ bằng vài ba câu, nhưng kết quả là tốt hay xấu cũng đều phải đối mặt." Dụ Hà hít sâu: "Dù sao em đã chuẩn bị sẵn tâm lý cùng lắm... Mặc kệ ra sao em cũng chấp nhận."
Ánh mắt Khương Hoán thoắt nặng nề, con ngươi đen láy như trở nên sâu thẳm hơn.
Giây phút ấy anh đã nghĩ rất nhiều, toàn bộ đều liên quan đến Dụ Hà.
Dụ Hà cũng chỉ ngoài hai mươi, còn chưa tốt nghiệp đại học, nhưng trong một số vấn đề khó khăn, dường như cậu luôn có thể tỏ ra chín chắn trái với lứa tuổi và trải nghiệm sống, chẳng hạn vội vã quyết định nảy sinh quan hệ với diễn viên mới quen biết không lâu, bày tỏ bất kể biến cố gia đình có kết quả gì cậu cũng chấp nhận, dẫu cho vấn đề thật ra rất hoang đường.
Nếu là người khác, khả năng cao Khương Hoán sẽ cho rằng câu "mặc kệ ra sao tôi cũng chấp nhận" chỉ là nói suông vậy thôi, song không biết sao anh lại tin Dụ Hà có thể làm được.
Có lẽ là bởi từ khi gặp nhau, Dụ Hà không hề để lộ sự sắc sảo như lại vô cớ khiến người ta cảm nhận được sự bình tĩnh và quật cường.
Mà Khương Hoán luôn nhìn người rất chuẩn.
Vẫn phải làm lại SIM, không gặp nhiều rắc rối như ở ngân hàng, phòng giao dịch tiện thể giới thiệu cho Dụ Hà mấy mẫu điện thoại dự phòng tương đối rẻ, Dụ Hà thẳng thừng xua tay rồi xoay người đi ra cửa.Khương Hoán hỏi vì sao, anh cầm SIM mới làm lại của Dụ Hà, cái túi nhỏ đong đưa trong tay.
Dụ Hà hơi muốn chế giễu Khương Hoán không có kinh nghiệm sống phải không, không mua nổi điện thoại thì làm lại SIM được tích sự gì, rõ ràng anh biết mình không đủ tiền.
Nhưng cậu không muốn nhắc Khương Hoán, cậu sợ Khương Hoán nhất thời kích động lại tặng cậu điện thoại.
Làm SIM xong đã 11 giờ, cả hai tìm một quán ăn nổi tiếng ở gần đây.
Chờ hơn mười phút mới có chỗ, gọi món bằng cách tự chọn giữa một dãy giỏ nguyên liệu tươi ngon rồi báo bà chủ chế biến thế nào. Dụ Hà cảm thấy cách này mới mẻ, nhưng rất nhiều nguyên liệu hoặc hoa quả hình thù kỳ lạ cậu đều không biết, đành đứng bên cạnh Khương Hoán nghe anh gọi ba món và thức ăn chính.
Ẩm thực dân tộc Ngõa khá giống dân tộc Thái, Dụ Hà không phân biệt được. [1]
[1] Hai dân tộc thiểu số ở tỉnh Vân Nam, Trung Quốc.
Món nào cũng cho rất nhiều bạc hà, cảm giác mát lạnh tràn ngập khoang miệng giống hệt cắn vào mây vũ tích. Thịt gà tẩm ướp đặc biệt bằng quả màng tang [2] rất mềm, Dụ Hà dần quen với mùi vị hiếm gặp ở các nơi khác ấy.
[2] Cây màng tang được sử dụng trong Y Học Cổ Truyền để chữa nhiều bệnh lý khác nhau.
Vị nó hơi cay và hăng, kết hợp lại tạo thành mùi thơm ẩm ướt tới từ cây cỏ.
Tự nhiên cậu liên tưởng đến Khương Hoán, bèn ngẩng đầu nhìn người đối diện.
Khương Hoán ăn cũng chậm, nhấc đũa mãi mới bỏ xuống, ăn miếng dứa chua cũng phải nhai rất lâu. Anh vừa ăn vừa ôm điện thoại, chẳng biết có phải lại đang đọc Đi tìm thời gian đã mất không.
Nghĩ đến đây Dụ Hà bỗng cảm thấy kỷ niệm giữa mình và Khương Hoán ngày càng nhiều, có lẽ sau này sẽ khiến cậu đau khổ, dù thế cậu cũng không muốn cắt đứt một cách dễ dàng.
Thanh toán xong Khương Hoán hỏi Dụ Hà muốn đi đâu, cậu lắc đầu nói muốn về nhà nghỉ nghỉ ngơi.
Cả đêm qua không ngủ hẳn hoi, sáng nay tỉnh dậy hai người lại suýt bén lửa, bây giờ ăn uống no say cơn mệt mỏi bắt đầu xâm chiếm toàn thân. Suy nghĩ của Dụ Hà rất đơn giản, cậu không mong Khương Hoán đưa mình ra ga, cảnh tượng ấy chỉ tượng tượng thôi đã khiến cậu không kìm nổi nghẹn ngào, nhưng cậu vẫn phải duy trì vẻ thoải mái hiện có trước mặt Khương Hoán.
Vậy nên tốt nhất là họ tạm biệt nhau ở đầu phố, Khương Hoán không thấy cậu đi soát vé, cậu cũng không cần liên tục ép mình nhịn không ngoảnh lại nhìn anh.
Nhưng Khương Hoán không hiểu ý cậu.
Anh nhìn giờ: "Được thôi, quay về trước rồi tôi đưa em ra ga."
Dụ Hà từ chối anh: "Không cần."
Khương Hoán nhìn cậu lom lom, đôi mắt nhuốm chút bịn rịn mà Dụ Hà không hiểu.
Cái túi nhỏ đựng SIM phòng giao dịch tặng treo trên cổ tay Khương Hoán, anh lôi ra nghiên cứu mặt trước mặt sau, đoạn lắp SIM vào điện thoại của mình đưa cho Dụ Hà.
"Gì thế?" Lần này Dụ Hà không hiểu thật.
"Tiện liên lạc với người nhà." Khương Hoán nằng nặc bắt cậu nhận: "Cầm."
Dụ Hà cúi đầu nhìn ngón tay hai người quấn vào nhau, Khương Hoán nắm tay cậu, cậu nắm điện thoại của Khương Hoán. Kim loại bị nhiệt độ cơ thể làm cho ấm lên, góc bo tròn nhưng vẫn có cạnh sắc đâm vào ngón tay.
Bỗng nhiên cậu bật cười, càng chắc chắn Khương Hoán thiếu kiến thức cơ bản kiến thức sống cơ bản một cách trầm trọng, một người của công chúng sao lại làm việc thế này: "Anh nghĩ gì làm nấy à? Điện thoại có thể tùy tiện đưa người khác sao?"
"Cũng chẳng có gì không cho người khác xem được." Khương Hoán đưa ra quyết định trong thời gian ngắn, trước đó anh đã nghĩ sẵn lời đối đáp cho tất cả lý do từ chối, bao gồm cả giao hẹn lúc trước với Dụ Hà là đừng liên lạc nữa: "Địa chỉ của Khê Nguyệt Tiểu Trúc có thể tra trên mạng, khi nào em về Đông Hà, xử lý ổn thỏa mọi chuyện rồi gửi bưu điện qua đây, điền người nhận là Dương Quan Phượng, chị ấy sẽ mang cho tôi."
"Nhỡ em phát tán thông tin riêng tư của anh thì sao?" Dụ Hà cố tình nói: "Có biết những người như anh kể cả số điện thoại cũng rất đáng giá không, còn tin nhắn, ảnh..."
Khương Hoán phì cười, đưa tay vò rối tóc cậu: "Em bé ơi, tôi sợ em chắc?"
Dụ Hà há miệng, vẫn chưa sắp xếp câu chữ xong đã thấy Khương Hoán vẫy taxi mở cửa ghế sau, báo địa chỉ nhà nghỉ trước khi Dụ Hà kịp phản ứng.
"Nghỉ ngơi đàng hoàng, đi đường suôn sẻ." Khương Hoán ngẫm nghĩ rồi lại nói: "Nhớ trả điện thoại cho tôi."
Họ không "hẹn gặp lại".
Ngày hôm đó ở Xuân Minh là ngày hè rực rỡ thường thấy nhất, bầu trời trong xanh, đường phố ngập nắng vàng tựa dòng sông trải dài bất tận.
Dụ Hà ngồi ghế sau taxi, cầm điện thoại Khương Hoán không biết phải làm sao.
Cậu chạm thử màn hình thấy không cài mật khẩu, hình nền là bức ảnh không rõ địa điểm. Bóng núi mờ thấp thoáng đằng xa, mây trôi lững lờ, đỉnh tuyết trắng thập thò một góc, song nền trời xám xịt, bố cục không giống ảnh phong cảnh tiêu chuẩn mà ánh sáng cũng không tốt. Trực giác của cậu cho biết người chụp là Khương Hoán, vậy nên càng ngắm càng thấy đẹp khó tả.
Dụ Hà lấy đồ ở nhà nghỉ thanh niên, cậu muốn đi ngay để tránh lát nữa Khương Hoán đột ngột quay về lại bất ngờ chạm mặt. Khương Hoán đã nói phải đi đón bạn trai cũ, cậu không muốn nhìn thấy hai người đó đi bên nhau chút nào.
Không trả phòng, ngang qua quầy lễ tân Dụ Hà chào Tạ Văn Tư.
Hắn hỏi cậu: "Khương Hoán đâu, không tiễn cậu sao?"
"Anh ấy có việc, em cũng có việc."
Tạ Văn Tư nghe xong thì cười, kêu là sao cậu ngầu thế không biết làm nũng với cậu ta à. Dụ Hà nghĩ thầm cậu không muốn chắc, nhưng cậu hoàn toàn không biết làm nũng kiểu gì, hơn nữa lỡ như Khương Hoán không thích thì sao.
Dụ Hà lang thang trên mấy con đường gần nhà nghỉ, mua chai nước với hai hộp lương khô làm đồ ăn cho 36 tiếng, trên tàu thứ gì cũng đắt đỏ. Rồi cậu khoác balo leo núi, đi xe buýt gần chín mươi phút băng qua cả thành phố Xuân Minh đến ga tàu.
Lúc chờ tàu cậu khởi động lại điện thoại của Khương Hoán, điện thoại đã thay sang SIM của cậu, một số ứng dụng khi khởi động lại máy thì không đăng nhập được vì không thể nhận mã.
Thư viện ảnh vẫn còn, hệt như chiếc hộp Pandora.
Dụ Hà cố nhịn, cuối cùng vẫn chịu đựng lòng hiếu kỳ khổng lồ đang gặm nhấm, không mở nó ra.
Rời thành phố Xuân Minh khi màn đêm dần buông, hoàng hôn bị đoàn tàu màu xanh lá bỏ lại nơi chân trời phố thị xa xôi, cậu tựa cửa sổ tàu, mắt không chớp nhìn chằm chằm ánh chiều tà cho đến khi mắt đau nhức, không thể không đưa tay lên dụi.
Chất lỏng ẩm ướt vừa mặn vừa đắng thấm đẫm tay cậu, lớp mặt nạ bình tĩnh kiên trì cả một đường cuối cùng cũng sụp đổ.
Đoàn tàu mã K chở Dụ Hà đi xa, khi cậu đến ga đầu tiên thì Khương Hoán xuất hiện ở lối ra ga Xuân Minh, nghiêng người đứng dựa tường.
Mười phút sau anh dập điếu thuốc hút dở, nhìn bóng dáng cao ráo bước ra khỏi dòng người.
Người đàn ông không quá cao và rất rắn rỏi. Hắn đội mũ lưỡi trai, tóc cạo ngắn cũn, hai bên tóc mai chỉ lún phún chân tóc, khiến khuôn mặt vốn đã vô cùng góc cạnh càng giống tượng điêu khắc. Đường nét sâu mà mặt mũi hắn vẫn khá thanh tú, ngoại hình thoạt trông hơi phổ thông, nhưng lại khiến người ta không kìm được nhìn thêm lần nữa sau ấn tượng bình thường ban đầu.
Dù đã tiêm trước mũi dự phòng, Khương Hoán vẫn cảm thấy thời gian này Chử Hồng thay đổi quá nhiều, đặc biệt là kiểu tóc không khác gì đầu đinh, gần như làm anh không dám nhận.
Chử Hồng cũng nhìn thấy anh, đi sang nói: "Chờ bao lâu rồi?"
Khương Hoán không đáp, liếc hai cái túi đeo chéo màu đen của Chử Hồng rồi lẳng lặng xách giúp một cái.
Vừa cầm đã thấy sai, chắc trong túi đựng đống thiết bị giá trị cao của Chử Hồng, nặng hệt như đá, kéo vai trái của Khương Hoán đau ê ẩm, gân xanh giật giật, anh vội vàng chuyển sang tay phải.
Người đàn ông để ý hành động hơi bất thường ấy, vỗ Khương Hoán tỏ ý anh trả cho mình.
Khương Hoán không nhìn hắn, cắm cúi bước nhanh lên trước.
Chử Hồng đi theo vài bước thì thật sự hết chịu nổi: "Vai khó chịu thì đừng xách, cậu giả vờ nỗi gì."
Nói đoạn hắn giằng luôn túi, lần này Khương Hoán không khăng khăng nữa mà trả túi cho Chử Hồng, nhìn bóng người gầy gò nào đó xách hai cái túi nặng trịch cũng không loạng choạng mảy may.
Khương Hoán đút một tay vào túi, thả bước chậm hơn.
Vừa nãy anh muốn xách túi giúp người ta như thể phản xạ có điều kiện vô cùng khó hiểu, làm xong lại mất tự nhiên, giống như phút chốc không nhớ ra giữa hai người họ Chử Hồng luôn là người có kỹ năng sống phong phú hơn, giỏi chăm sóc đối phương hơn. Anh chẳng khác nào đứa mới học được phép lịch sự và khách sáo, nhưng rõ ràng không cần như vậy với Chử Hồng.
Vậy thì là với ai? Không ngờ có thể suýt trở thành thói quen, Khương Hoán vẫn cảm thấy hành động của mình hôm nay không mấy bình thường.
"Cậu lái xe đến hả?" Chử Hồng hỏi anh.
"Ừ."
"Xe Bành Tân Tranh phải không?"
"Ừ."
"Nghe bảo con phim kia của Hứa Vi Thủy bị kẹt."
"Ừ."
Mỗi lần đối thoại đều cách xa ba bốn chục mét, hai người sóng vai nhau, Khương Hoán không muốn gợi chuyện, về sau Chử Hồng lại không tìm được đề tài để nói.
Sau chia tay có thể gặp người cũ mà không tức giận đều rất hiếm, họ bình tĩnh giả vờ làm bạn cũng đủ kỳ lạ rồi. Tìm tận gốc nguyên nhân là do Khương Hoán cư xử bạc bẽo, mà ban đầu Chử Hồng đã không mong đợi quá nhiều vào anh, không hề hứa hẹn về tương lai nên chẳng có gì không thể buông bỏ.
Từ lúc quyết định chia tay, anh dọn ra khỏi căn hộ của Chử Hồng đến nay đã gần hai năm lẻ ba tháng, trước đó có khoảng bốn tháng hai người không gặp mặt, sau này chỉ mới gặp một lần.
Mùa đông năm ngoái, Chử Hồng, Bành Tân Tranh và Dương Quan Phượng cùng vào bệnh viện thăm anh. Khi ấy Chử Hồng cũng vừa đáp máy bay, mái tóc xoăn tự nhiên rối bù, mặt mày câm nín đứng sau lưng cặp đôi kia, hình như đang lấy làm tiếc sao anh không chết luôn đi.
Nghe hết đầu đuôi câu chuyện hắn cười khẩy, chế nhạo Khương Hoán nằm trên giường bệnh: "Lần sau đến tuần đầu hẵng gọi tôi, tôi đốt vàng mã cho cậu."
Và rồi hắn bỏ đi, như thể bay từ Nauy về một chuyến chỉ để chửi tận mặt thôi vậy.
Sau nửa năm gặp lại, Chử Hồng giống như chưa từng nói sẽ đốt vàng mã cho anh, tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện ở bệnh viện. Hắn không cho Khương Hoán lái xe, tự mình cầm chìa khóa ngồi vào ghế lái. Khương Hoán không chút chần chừ mở cửa ghế sau, kiên quyết giữ khoảng cách.
"Cậu bị dở à?" Chử Hồng vừa tức vừa buồn cười: "Lên trên ngồi, cái xe rởm này không có chỉ đường."
"Bật chỉ đường điện thoại." Khương Hoán báo địa chỉ.
"Đù má bay hơn chục tiếng hết pin từ đời nào rồi." Chử Hồng cạn lời: "Cậu bật đi, điện thoại cậu đâu."
Khương Hoán: "Tặng người ta rồi."
Chiếc Volvo tắt máy ngay khi vừa lăn bánh.
***
Tác giả có lời muốn nói: Cả hai nhân vật chính đều có người yêu cũ, nhưng hai anh người yêu cũ có đất diễn trong truyện đều là người rất tốt.