Nhạc trong quán pub thiên về nhạc blues, nhóm ba người ngẫu hứng trên sân khấu nhỏ bắt đầu màn biểu diễn tiếp theo. Mấy bàn gần sân khấu tương tác với nhạc công, khách ngồi cạnh quầy bar thì nhỏ giọng tán gẫu với bartender hoặc nói chuyện với nhau.
[1] Blues là một thể loại âm nhạc bắt nguồn từ người Mỹ gốc Phi ở vùng Nam Hoa Kỳ vào cuối thế kỷ 19, mang giai điệu nhẹ nhàng da diết.
Ở chiếc bàn trong góc, sau khi nghe rõ câu hỏi của Viên Kim, Dụ Hà phản xạ có điều kiện hỏi lại: "Sao cơ?"
Dụ Hà dứt lời, thấy Viên Kim không có vẻ trêu đùa thì máu toàn thân như dồn hết lên não, sau đó lại tức tốc rút đi khiến người cậu lạnh ngắt. Tai cậu ong ong, dường như có một chốc lát năm giác quan của cậu bị câu nói ấy tước đoạt.
Viên Kim không lặp lại lần nữa mà chỉ lẳng lặng nhìn Dụ Hà, đã biết câu trả lời từ phản ứng của cậu.
"Tôi không quen anh ấy." Dụ Hà hoảng loạn.
Trên bàn, muối trắng ở miệng cốc Whiskey Sour Viên Kim gọi đã tan quá nửa, hắn lấy tay lau đi rồi nhìn Dụ Hà, dịch ghế sang cạnh Dụ Hà cho tiện nói chuyện.
Giọng Viên Kim nhẹ bẫng: "Đừng vờ vịt với anh."
Dụ Hà khăng khăng: "Không quen thật mà, sao tôi có thể..."
"Anh muốn giúp em thôi." Viên Kim nhấn giọng, vẻ mặt nặng nề và nghiêm túc hiếm thấy: "Đã hỏi nghĩa là không phải không có ý tưởng nào, anh biết nhiều hơn em. Nên là Dụ Hà à, có một số chuyện tốt nhất em nói thật với anh."
Nếu là người khác có lẽ Dụ Hà đã cự lại từ lâu, thậm chí còn xoay người bỏ đi. Cậu hiểu bản tính Viên Kim không xấu, bây giờ tự dưng nghiêm túc chắc chắn cũng vì nắm được một vài thông tin.
Viên Kim gặng hỏi: "Dụ Hà, em với anh ta đang có quan hệ gì?"
Dụ Hà tránh ánh mắt hắn: "Làm sao."
"Em nói cho anh rốt cuộc em với Khương Hoán có quan hệ gì trước đã." Viên Kim hỏi đến cùng. Hình như sợ Dụ Hà hiểu lầm, hắn chuẩn bị tâm lý đầy đủ mới thở dài, diễn đạt thẳng thắn hơn, thì thầm đầy cảnh giác: "Không thì thế này, em lén nói cho anh, có phải Khương Hoán... bắt nạt em không?"
"Cái gì?" Dụ Hà ngơ ngác.
Đặt trong hoàn cảnh hiện tại từ "bắt nạt" có vẻ hơi mập mờ, trong phút chốc Dụ Hà không sao giải thích được.
"Anh chỉ... Quên đi!" Viên Kim ra chiều chẳng còn gì để mất: "Có phải Khương Hoán lừa em lên giường rồi bội bạc không!"
Suýt thì không khống chế nổi âm lượng, Viên Kim nói xong vội vã bịt miệng liếc xung quanh một vòng. May mà họ ngồi góc khuất, cuộc đối thoại gần như lọt thỏm giữa tiếng đàn và guitar của điệu Blues, không thấy ai ngoái đầu nhìn thì Viên Kim mới yên tâm, quay sang Dụ Hà bày tỏ xin lỗi.
"Xin lỗi em Dụ Hà, không..."
"Không phải." Dụ Hà cất giọng, chậm chạp trả lời thắc mắc của Viên Kim.
Giọng điệu của cậu vẫn bình bình, nhưng không hiểu sao Viên Kim lại cảm thấy hình như cậu đã thả lỏng hơn nhiều.
Khi đang định thú thật mình đa nghi và dùng từ quá đáng, Dụ Hà bất chợt gọi tên hắn: "Viên Kim, tôi cũng có chuyện muốn nói cho anh."
Về mặt lý trí, Dụ Hà biết mình nên giữ kín bí mật.
Nhưng gần đây cậu có quá nhiều áp lực, lúc nào cũng như đèo bòng một tảng đá lớn vất vả đi về phía trước. Cậu không thể kể khổ với Khương Hoán, không tiện tìm bạn bè xin giúp đỡ, càng không thể đề cập bất cứ chuyện gì với người nhà, một mình giữ mồm giữ miệng, lâu dần chứng mất ngủ của cậu trở nên nghiêm trọng, hôm nay bị Từ Nhuệ Thanh k1ch thích đã sắp sửa suy sụp.
Giống như đứng trên bờ vực, hai lựa chọn chấm dứt hoặc lùi lại vùng an toàn đều không thể cứu cậu triệt để.
Những chuyện này không cách nào giãi bày với Khương Hoán, người quen khác thì không dễ kiểm soát.
Viên Kim xuất hiện đúng lúc Dụ Hà cần một người bạn.
Có thể trong tương lai Viên Kim cũng phản bội cậu, cũng có thể Viên Kim sẽ luôn đứng về phía cậu, cậu không phải con bạc, nhưng hiện giờ cậu không hơi đâu quan tâm sau này thế nào, chỉ biết cứ tiếp tục chịu đựng một mình thì sớm muộn cũng có vấn đề.Cậu ngồi ngay ngắn, làm Viên Kim cũng thẳng lưng theo.
"Chuyện gì?"
"Đúng là tôi đã ngủ với Khương Hoán." Cậu nói, bỗng dưng tâm trạng bình tĩnh lạ thường: "Nhưng anh ấy không lừa tôi, cũng không bắt ép tôi, đôi bên đồng thuận, không chỉ một lần."
Viên Kim bịt chặt miệng, trợn mắt thể hiện nỗi khiếp sợ.
"Nói ra thì chuyện này có rất nhiều trùng hợp, dừng rồi tiếp tục... Tóm lại bây giờ là như thế." Dụ Hà nhìn cốc rượu chưa uống hết, ánh sáng từ chiếc đèn hình cây nến chao động trong thành cốc, hệt như mảnh trăng vỡ.
Một thoáng im lặng.
Viên Kim tựa vào lưng ghế: "Không được, anh phải bình tĩnh cái đã..."
Bình tĩnh chưa nổi vài phút hắn đã lại nghiêng phắt người về trước, nghiêm khắc dạy dỗ Dụ Hà: "Không, sao em lại đi nói cho anh? Không sợ anh kể với người khác à? Có thể cảnh giác với người ngoài một chút không, trước..."
"Kể với người khác, rồi sao? Có ích gì cho anh không?" Dụ Hà đẩy nhẹ chiếc cốc về phía Viên Kim.
Viên Kim: "..."
Dụ Hà nhìn hắn: "Anh sẽ không kể, Viên Kim, anh vẫn coi tôi là bạn."
Hắn nhấp hớp rượu: "Quỳ em luôn, thật sự không biết nên nói em vô lo vô nghĩ hay mắng em ngốc chết đi được nữa! Sóng gió vụ thư báo cáo còn chưa qua..."
"Chắc là tôi ngốc thật, cứ cố chấp mãi, chịu thiệt một lần mà vẫn dám tin bừa người khác." Dụ Hà nhớ đến lời nhận xét của ai kia về mình, không khỏi bật cười: "Khương Hoán cũng cảm thấy thế, nhưng anh nói xem tôi sửa kiểu gì?"
Viên Kim muốn nói lại thôi, nhìn Dụ Hà.
Nước chanh còn hơn nửa cốc, trong bóng tối, ánh mắt Dụ Hà đong đầy dịu dàng.
Bỗng nhiên Viên Kim nhớ lại hồi cả hai mới quen biết, khi ấy chưa thân lắm nhưng hắn đã cảm thấy chắc chắn Dụ Hà rất cứng đầu.
Cậu bền bỉ, quật cường, giỏi chịu đựng, luôn giữ thái độ bình tĩnh hòa nhã, thoạt nhìn là người có cảm xúc ổn định, nội tâm mạnh mẽ, dường như có thể đương đầu với mọi khổ sở và khó khăn mà người thường không cách nào chịu nổi.
Nhưng làm gì có ai mới ngoài đôi mươi đã có thể trải đời, luyện được trái tim sắt đá không bị bên ngoài tác động?
Mỗi lần nghe Dụ Hà gặp khó khăn nào đó lại qua quýt bằng câu "không sao đã qua cả rồi", Viên Kim đều vô cớ nghĩ đến bốn chữ: Cứng quá dễ gãy.
Dụ Hà kiệm lời, không vui tươi tích cực, lại còn cố chấp, cho nên càng dễ bị tổn thương trong xã hội hối hả.
"Em không muốn biết anh đã nghe nói chuyện gì à?" Viên Kim hỏi xong lại giành nói trước khi Dụ Hà trả lời: "Thôi, anh không quan tâm em với Khương Hoán đã đến giai đoạn nào, nhưng những chuyện này em bắt buộc phải nghe hết, sau đó tự đánh giá."
"Kỳ trước anh... ký hợp đồng với công ty còn gì, dạo này quản lý đang sắp xếp thử vai khắp nơi, cũng quen một vài người trong giới. Tầm hơn nửa tháng trước có người rủ tụ tập, anh cũng tham gia, trong đó có một người từng đi theo rất nhiều đoàn phim của đạo diễn lớn. Anh ta bóng gió là nhiều khả năng Khương Hoán chỉ thích đàn ông."
Chuyện đó cũng nói được?
Dụ Hà thờ ơ nghĩ, hình như dưới mặt trời không gì là bí mật.
"Anh nhớ em thích Khương Hoán nên cũng hỏi vài câu, người đó tưởng anh có hứng với Khương Hoán..." Kể đến đây Viên Kim lại nghỉ giây lát để tìm từ: "Anh ta bảo anh là 'Khương Hoán không lạnh lùng thế đâu, hay cậu đi thử xem'."
"Ừ."
Viên Kim chỉ sợ Dụ Hà hiểu lầm, hắn vò mặt: "Tuyên bố trước Khương Hoán không phải gu anh nhá! Thì, anh khách sáo hỏi 'sao thế', người kia từng hợp tác với Khương Hoán, cụ thể đoàn phim nào thì không tiện nói thẳng, anh ta bảo 'Khương Hoán thích trai trẻ, gần đây mới quen một học sinh'. Lúc đấy bàn bọn anh đều uống ít rượu, với cả dạo này Va phải đá ngầm đang được khen, vừa nghe có tin vỉa hè của Khương Hoán thì ai cũng hứng thú, bám lấy người kia hỏi rốt cuộc chuyện ra sao... Sau đó anh ta mở điện thoại, cho bọn anh xem mấy bức ảnh."
Hắn vừa nói vừa quan sát vẻ mặt Dụ Hà.
Không hề có sự hoang mang bối rối nào trong dự đoán, Dụ Hà vẫn điềm tĩnh ngồi ở một góc quán pub, một tay chống cằm, mí mắt hơi cụp xuống như buồn ngủ, che đi phần nào con ngươi, mắt sâu hút không dò được cảm xúc.
Viên Kim khẽ hắng giọng: "Anh xem ảnh thì biết ngay ở trường mình."
"Trong ảnh có tôi, anh nhận ra, đúng không?"
Bị cậu đoán được, Viên Kim không giấu nữa mà nói thẳng: "Ừ."
"Có thể nói là khoảng thời gian nào không?"
"Mùa thu năm ngoái? Hay mùa đông? Anh thấy lá ngô đồng chưa rụng hết. Nhưng em yên tâm, ảnh không chụp mặt, mờ lắm." Nhắc đến việc này, Viên Kim phì cười: "Em biết không? Có hai bức chụp cạnh Bích Hồ, em đi dạo với Khương Hoán, cảnh vật ở xa mờ căm, trông không khác gì poster phim, có cảm giác cực."
Dụ Hà không cười nổi, nhưng cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý nên bây giờ không quá hoảng hốt.
"Vậy là khi đó hai người..." Viên Kim hỏi: "Hẹn hò?"
"Xem như thế."
Hắn chỉ "ờ", không quá để tâm việc Dụ Hà quen biết Khương Hoán ra sao, có lẽ đứng ở góc độ của hắn, Dụ Hà và Khương Hoán chỉ qua lại một hai lần là cùng, chuyện đã qua đều không phải trọng điểm.
Viên Kim kể cho Dụ Hà tất cả những gì mình nghe được: "Hiện tại xem ra tình hình vẫn ổn, chỉ đồn đại trong giới, Khương Hoán không làm mích lòng ai, paparazzi chụp được chắc cũng lấy ra đòi tiền phòng làm việc thôi. Với lại nếu bị lộ cũng ảnh hưởng anh ta, không liên quan đến em. Sau này cẩn thận chút, ha."
"Ừm, cảm ơn anh." Giọng Dụ Hà run rẩy không dễ phát hiện: "Tôi hiểu."
Nhưng trong lòng cậu còn lâu mới bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Chắc hẳn Viên Kim chỉ cho rằng cậu và Khương Hoán l@m tình rồi dây dưa mập mờ, không đặt quá nhiều tình cảm, cho nên không suy nghĩ miên man. Vậy nếu là người khác thì sao? Nếu là người khác, xâu chuỗi một loạt thông tin này lại với nhau...
Chuyện Dụ Hà lo sợ nhất dường như đang sắp xảy ra.
*
Bình Kinh, tháng Chạp, không khí lạnh rét cắt da cắt thịt.
Ba ngày trước Trương Annie nhận được một email gửi từ "Studio Du Tâm", đây là đội săn ảnh khét tiếng trong ngành, thích hét giá một mình một kiểu. Họ chụp các tin đồn và vụ bê bối gửi cho phòng làm việc của nghệ sĩ, không nhất định sẽ bóc phốt mà chỉ thông báo trước để ekip của nghệ sĩ chuẩn bị tâm lý mà thôi.
Có tiền lệ là vụ USB lần trước, Tương Annie tưởng rằng không có gì mới mẻ nên không hề bận tâm.
Nhưng sau khi xem xong video, Trương Annie tức tối gọi điện cho Khương Hoán, bắt anh đổi vé máy bay không cho đi Đông Hà, phải đến Bình Kinh ngay lập tức.
Video có mốc thời gian rõ ràng.
Video đầu là vào mùa hè, thời điểm quay Bến đò Ngân Hà, Khương Hoán đứng trước xe công vụ nói chuyện với người trong xe. Lúc sau anh xuống xe thì trong xe thấp thoáng bóng dáng một thanh niên, cả hai ngoắc ngón út đầy vẻ mập mờ.
Video thứ hai vào thời điểm lá ngô đồng ngả vàng, Khương Hoán và một cậu trai thấp hơn bốn, năm centimet đi dạo trong sân trường Đại học Đông Hà, ảnh chụp lúc hoàng hôn, chim nước vỗ cánh bay lên khỏi mặt hồ đẹp tựa bức tranh sơn dầu. Ống kính zoom gần, Khương Hoán thân mật nắm mũ áo hoodie trùm đầu cậu trai, sau đó là một cái ôm nhẹ.
Video thứ ba ghép từ mấy bức ảnh, đường phố mùa đông, hai người vai kề vai đi vào một chung cư. Tóc Khương Hoán quá nổi bật, không cần nhìn mặt mà từ chiều cao, hình dáng đã có thể nhận ra cậu trai kia là cùng một người với hai video trước.
Hoá ra Khương Hoán và Dụ Hà đã bị để ý từ trước vụ chụp lén.
Khương Hoán hút thuốc cạnh cửa sổ, khớp ngón tay đỏ ửng, mũi cũng phơn phớt đỏ. Anh dí tắt điếu thuốc, không chịu nổi bèn trở vào trong phòng, lấy chai nước hoa xịt một ít lên mé trong cổ tay.
Mùi sả chanh thoang thoảng chậm rãi bủa vây, Khương Hoán pha một cốc cà phê, bước đến phòng làm việc ở tít cuối.
Mặt Trương Annie u ám, đang bật máy in in tất cả ảnh đính kèm hệt như trút giận. Thấy Khương Hoán đi vào, chị quyết đoán đập xấp giấy A4 lên người anh:
"Mẹ nó cậu không kiêng kị tí nào à!"
Khương Hoán không lên tiếng, đứng nguyên tại chỗ một chốc mới cúi xuống nhặt từng tờ.
Sau phút kinh ngạc khi mới xem video, Khương Hoán đối diện với sự phẫn nộ của Trương Annie: "Tôi chỉ hẹn hò, không phải lỗi lầm gì cần chặt đầu chứ? Cứ để bọn chúng tung, đằng nào cũng không sụp đổ hình tượng."
"Hình tượng gì? Cậu gọi thế này là 'hình tượng'?" Trương Annie tức đến mức bật cười: "Đóng vai đồng tính thì biến nó thành sự thật, cậu điên à? Tự tay đưa dao cho người khác?"
"Tôi chỉ thấy hoang đường."
Trương Annie im lặng.
Khương Hoán nhặt một tờ giấy chị mới in: "Chụp rất đẹp."
Anh vừa dứt lời, Trương Annie lại sa sầm mặt gạt xấp giấy A4 xuống sàn, giấy bay như bông tuyết, tà tà đáp đất, một tờ vừa khéo rơi cạnh chân Khương Hoán. Anh định nhặt thì Trương Annie trầm giọng: "Khi nào Du Tâm lên bài, chúng ta lập tức phủ nhận, nói đây chỉ là người quen của cậu."
"Vì sao?" Khương Hoán nhìn chị: "Dụ Hà là bạn trai tôi, tôi không thể nói như thế."
"Khương Hoán."
Trương Annie gọi to rõ họ tên anh: "Giải Oliu vàng lần thứ 37 sắp công bố đề cử, cậu có tên trong danh sách đề cử nam chính xuất sắc nhất với Va phải đá ngầm là điều chắc chắn. Vì bộ phim này quá thành công, Hứa Vi Thuỷ thoả hiệp không bám lấy 'cơ hội ưu tiên hợp tác' của cậu nữa, bây giờ cậu đã có ba hợp đồng phim đang bàn bạc, đều là đạo diễn nổi tiếng, biên kịch nổi tiếng, vai nam chính. Vả lại tháng 8 năm nay Bến đò Ngân Hà nối gót công chiếu, tháng 11 có giải Hoa hồng vàng..."
"Ừm, cho nên?" Khương Hoán nghiên cứu bức hình.
Trương Annie không muốn nhìn bộ dạng ấy của anh, giật tờ giấy xé làm đôi.
Tiếng giấy rách phá tan bầu tĩnh lặng.
"Khương Hoán cậu đừng ương bướng nữa!" Chị nổi nóng: "Trẻ mồ côi, được nhận nuôi, đồng tính, scandal không rõ ràng, bệnh ngôi sao... Đấy đều là tin tốt sao? Là hình tượng sao? Tôi có thể dàn xếp tất cả giúp cậu, nhưng! Cậu phải phối hợp với tôi, ủng hộ công việc của tôi! Chúng ta hiểu cho nhau, được không?"
Khương Hoán hơi mất tự nhiên sờ khuyên chân mày.
Sau non nửa năm, chỗ xỏ khuyên khi nổi hứng nhất thời chỉ còn cảm giác đau lâm râm ở sâu bên dưới. Vết thương ngắn lại và đang lành dần, số lần thứ đồ kim loại quá nổi loạn xuất hiện trên xương mày cũng ngày càng ít.
Anh vẫn nhớ khi mình báo với Dụ Hà rằng có việc đột xuất không thể đi Đông Hà, cậu đã gửi một biểu tượng mặt buồn.
Nhưng Dụ Hà nhanh chóng nhắn tiếp: "Không sao, em sẽ nhớ anh."
Lúc nào Dụ Hà cũng "không sao", chịu ấm ức lớn đến đâu chăng nữa cũng không mách với anh. Khương Hoán cảm thấy sau khi xác định quan hệ, những thứ anh có thể cho Dụ Hà quá ít, không ở cạnh, không quà, không thân phận bạn trai danh chính ngôn thuận.
Nhưng Dụ Hà chẳng bao giờ đòi hỏi.
Sắc mặt anh dịu đi làm Trương Annie tưởng là dấu hiệu anh sắp thỏa hiệp, nhẹ nhàng nói: "A Hoán, tôi từng nói rồi, cậu đừng cứ không coi tương lai của mình ra gì..."
"Chị Annie, tôi cũng từng nói rồi." Nét mặt Khương Hoán như bình thường: "Dụ Hà là bạn trai tôi."
"Cậu..."
"Em ấy rất quan trọng đối với tôi."