[Ứng viên "ảnh đế" yêu đương đồng tính, vất vả theo đuổi nam sinh viên kém mười tuổi.
Mới đây giải thưởng điện ảnh Olive Vàng lần thứ 39 đã công bố danh sách đề cử, diễn viên người Tinh Đảo Khương Hoán (31 tuổi) lọt đề cử tranh giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất nhờ tác phẩm Va phải đá ngầm được đánh giá tốt. Là một diễn viên, Khương Hoán luôn nổi tiếng khiêm tốn, không bao giờ tham gia chương trình giải trí, không nhận đại sứ thương hiệu, cực hiếm tham dự các loại hoạt động, tuy nhiên, ẩn sau sự khiêm tốn ấy là vẻ nhiệt tình và hạnh phúc mà công chúng không thể nhìn thấy khi rơi vào lưới tình.
Từ khi Bến đò Ngân Hà khởi quay vào năm ngoái, Khương Hoán thường xuyên qua lại với một sinh viên Đại học Đông Hà, cả hai đi dạo trong sân trường, dốc bầu tâm sự ở ven đường lúc nửa đêm, coi xung quanh như chốn không người, y hệt đang yêu nhau tha thiết. Khác biệt về khoảng cách lẫn thân phận không thể phôi pha tình cảm đôi bên, đến nỗi sau khi đóng máy Khương Hoán vẫn nhiều lần đi lại giữa Đông Hà và địa điểm công tác, tiêu tốn vô số thời gian sức lực. Không biết đối tác nhìn thấy Khương Hoán như thế sẽ có cảm tưởng gì?
Năm 20 tuổi Khương Hoán đóng Mặt trời xanh của đạo diễn Hứa Vi Thủy, vào vai người yêu nam chính, ngay trong tác phẩm Va phải đá ngầm gây sốt phòng vé cách đây không lâu, Khương Hoán cũng diễn họa sĩ trẻ Lăng Tiêu dây dưa mập mờ với Lý Lý (Cốc Phi Vũ thủ vai). Phim giống như đời, mặt trái trong việc tuyển vai này phải chăng đã che giấu chân tướng nào đó, chúng ta không thể biết được.
Cùng chúc mừng Khương Hoán lọt vào danh sách đề cử rút gọn Olive Vàng cho Nam chính xuất sắc nhất, đồng thời chờ xem ngôi vị ảnh đế năm nay sẽ thuộc về ai, từ đây con đường nghệ thuật của Khương Hoán có bước vào giai đoạn mới hay không!]
Khương Hoán đọc đến chữ cuối cùng vừa đúng lúc màn hình điện thoại tối.
Trong xe im bặt.
Trương Annie đọc xong trước anh đã sa sầm mặt không nói không rằng.
"Viết không ra làm sao." Khương Hoán lẩm bẩm không khác gì độc thoại.
Dứt lời anh ngẩng lên, Trương Annie đỏ hoe mắt như thể đây là mối nguy lớn nhất chị gặp phải trong sự nghiệp. Chị chú mục vào Khương Hoán, hình như bị tức cười vì lời đánh giá hời hợt của ảnh.
"Đáng lẽ bọn chúng phải tung ra lâu rồi, cậu còn quan tâm chất lượng bản thảo." Trương Annie hắng giọng che đậy sự thất thố của mình: "Viết thế nào mới là hay?"
"Không biết." Khương Hoán đáp: "Ngâm mãi mới tung, cố tình à?"
"Nhắc nhở chúng ta từ sớm, nhử tôi, không ké fame đợt Tết. Khi đấy chắc chắn chúng đã nghe ngóng được danh sách Olive Vàng, quyết định chờ đến lúc công bố đề cử càng được chú ý hơn, nếu không ai biết Khương Hoán là ai?" Trương Annie khàn giọng, nghiến răng dằn cơn giận đang tràn ra tựa nham thạch nóng chảy: "Trăm phần trăm là thế!"
Khương Hoán lặng thinh, không phát biểu bình luận gì về suy đoán của Trương Annie.
Lộ sớm hay lộ muộn, đối với anh đều như nhau.
Khương Hoán đã mất khả năng phân biệt bản thảo hay hay dở, đâu là nói ngược, đâu là khen trước dìm sau. Anh đọc lại những con chữ ấy, hai màu trắng đen trên màn hình nhíu vào nhau không ngừng phóng to, cuối cùng đan thành tấm lưới trời kín kẽ bủa vây Khương Hoán, ít nhất anh còn có thể hít thở.
Anh yên lặng hít sâu ba lần, mở lại khung chat gửi biểu tượng cảm xúc chọn xong từ ban nãy.
JH: [Hôn]
Dụ Hà trả lời ngay, chừng như đã chặn hết tin tức bên ngoài một lòng một dạ đợi anh.
Dụ Hà: Lễ trao giải vào khi nào thế~
JH: Không hoãn thì là ngày 20.
Dụ Hà: Nhanh ghê
JH: Đúng vậy
Dụ Hà: Anh có mong đoạt giải không?
Mọi thắc mắc của cậu đều chân thành và thẳng thắn, Khương Hoán ngẩn ngơ, hình như không có ai để ý suy nghĩ của anh như Dụ Hà.
Bạn bè chúc mừng hầu hết đều dùng giọng điệu giỡn chơi nói trước anh sẽ trở thành ảnh đế, nhưng thực tế chỉ như đang khách sáo, ngay cả chị quản lý cũng không dự đoán bằng lời lẽ dạng "tỉ lệ thắng", "xác suất", "đề cử là chắc chắn", trên mạng chẳng được mấy ai coi trọng anh, dường như tất cả đều đưa ra kết luận: Đoạt giải là bước đột phá, có thể lọt đề cử tranh giải là ân huệ giúp Khương Hoán từ một diễn viên phim nghệ thuật thuần túy bước vào tầm mắt của công chúng.Hứa Vi Thủy nói đúng, đường anh đi quá suôn sẻ, song cũng quá cố định, máy móc đến nỗi mọi người đều cảm thấy Khương Hoán không ham danh lợi, tác phẩm là trên hết, anh không có những hư danh này cũng không sao.
Nhưng người khác càng cảm thấy không sao thì Khương Hoán càng không dễ chịu.
Cuộc đời, sở thích và quỹ đạo thăng tiến của anh, vì sao phải nằm trong sự mong đợi của công chúng?
"Hơi muốn." Khương Hoán trả lời Dụ Hà: "Cũng cảm thấy 'nam chính xuất sắc nhất' là cho Lăng Tiêu, không phải cho tôi."
Anh rất không thích nhân vật đó, người tinh mắt đều có thể nhận ra.
Dụ Hà nói: "Nhưng em cảm thấy anh có thể."
Khương Hoán không khỏi bật cười.
Trên đời không có nhiều người tin tưởng anh vô điều kiện, Dụ Hà là một trong số đó.
Và rồi nụ cười nhanh chóng phai nhạt hệt giọt nước mắt chưa kịp thành hình, Khương Hoán muộn màng nhận ra ngón tay đang run rẩy khi nghĩ đến quyết định không lâu trước đây.
"A Hoán." Trương Annie thấp thỏm gọi anh: "Cậu vẫn nhớ chúng ta đã bàn bạc đúng không?"
Nhớ, đương nhiên anh nhớ.
Sau khi trở về từ Đông Hà, anh đã hứa với Trương Annie nếu studio Du Tâm tung bài, trước tiên sẽ không thừa nhận.
Anh không vì bản thân mình, cũng không vì tương lai.
Khương Hoán cần chọn giữa hiện tại có Dụ Hà và tương lai ngay lập tức.
Đành khó xử đánh cược Dụ Hà sẽ đợi anh.
"Tôi hiểu." Khương Hoán cụp mắt, giọng khàn đặc.
Trương Annie muốn nói lại thôi, khi đã gần như tuyệt vọng lái xe đi một quãng rất dài, sắp đến nơi chị lại quay xuống: "Với tư cách là bạn cậu, tôi đề nghị cậu nói rõ tất cả cho Dụ Hà trước."
"Nói rồi có thay đổi được gì không?" Khương Hoán phản bác gay gắt: "Dù em ấy không đồng ý thì có thể làm sao?"
Trương Annie mím môi, xoay mặt đi.
Xe phanh lại, đèn đỏ phía trước dài bảy mươi giây, Bình Kinh ngày băng giá lạnh thấu xương.
Ở ghế sau, Khương Hoán nhỏ giọng nói: "Chị Annie, tôi đã rất có lỗi với Dụ Hà rồi. Bất kể sau cùng việc này có kết quả ra sao, xong lễ trao giải tôi cũng sẽ đi gặp em ấy, chị phản đối cũng vô ích."
*
Dụ Hà chờ một lúc lâu vẫn không thấy Khương Hoán nói gì thêm.
Cậu bình tĩnh tắt Wechat, bài viết hot của một nền tảng mạng xã hội xuất hiện trên màn hình, cậu thẫn thờ rồi cũng lặng lẽ thoát ra.
Không nghe năm cuộc điện thoại của Viên Kim, không trả lời Wechat của Bồ Từ Liễu, Dụ Hà kéo kín rèm cửa sổ trong phòng.
Trong vô thức hai chân như mất cảm giác, Dụ Hà không kìm được từ từ trượt xuống. Lưng dựa vào tường, cậu chẳng quan tâm áo khoác có thể dính đầy bụi trắng từ mảng tường bị cạo vôi, tay cũng không còn sức, cậu bất giác giác ngủ thiếp đi, đầu ngón tay chạm phải một chỗ mềm mềm trên sàn.
Hai tấm chăn nhỏ đang chồng khít lên nhau.
Chăn lông cừu cắt xiêu xiêu vẹo vẹo, hơi xù xì nhưng cực kỳ ấm áp, rất giống cảm giác Khương Hoán ở bên cạnh cậu.
Mới mua nó vào mùa đông vừa rồi thôi, Khương Hoán vẫn thuê chiếc Mercedes E-Class hồi quay Bến đò Ngân Hà, cậu lái cẩn thận từng li từng tí, đi ngược dòng xe cộ giờ cao điểm buổi tối đến một cửa hàng nội thất mới mở ở Đông Hà. Lần đầu Dụ Hà đặt chân vào nơi đó, Khương Hoán thì từng đến ở tỉnh khác, anh đeo khẩu trang, chọn một vài món đồ vô bổ mang về nhà Dụ Hà.
Cậu nhớ hôm ấy Khương Hoán buộc tóc, mặc áo len màu xanh navy, áo măng tô phanh rộng chẳng hề sợ lạnh, lúc thanh toán bác gái ở hàng đầu mỉm cười nhắc nhở "cậu đẹp trai chú ý giữ ấm vào".
Cậu nhớ mình nhìn chằm chằm giỏ chăn rồi bị Khương Hoán phát hiện, anh đi sang chọn hai chiếc, nói bọn mình có thể để ở ban công phòng khách, khi nào phơi nắng thì lấy dùng.
Cậu còn nhớ cuối cùng trước khi đi, Khương Hoán kêu cậu chờ một chút, ra cửa mua hai cây kem vani giống hệt nhau.
Kem đậm vị sữa không ngon lắm, lúc đến bãi đỗ xe vẫn còn một ít, Dụ Hà không ăn hết, cầm đi khắp nơi tìm cách giải quyết, Khương Hoán chìa tay lấy kem thừa của cậu ăn nốt, rồi anh nói đùa: "Tôi là thùng rác của em à?"
Ấy là lần cuối họ ra ngoài, sau đó là xa nhau.
Cuộc sống đời thường những tưởng sẽ còn diễn ra hàng nghìn hàng vạn lần bỗng chốc hóa thành điều viển vông khó lòng thực hiện.
Dụ Hà nhớ mọi thứ về Khương Hoán, nhận ra mỗi một giây đều được phát lại rõ nét tựa thước phim trôi đi vùn vụt, trong căn phòng rộng là thế mà cậu không tìm thấy nút tạm dừng hay tua ngược, chuyện đã qua là đã qua.
Khắp chốn xung quanh ngập tràn hơi thở của Khương Hoán, nhưng cậu chẳng biết đi đâu để tìm anh.
Trước đó cậu đã bị Khương Hoán lạnh nhạt rất lâu.
Khi ấy thời gian chẳng còn ý nghĩa của một đơn vị đếm, tình yêu cuồng nhiệt cũng trở thành thoáng mơ màng từ một phía, cậu không có cơ hội suy xét đầu đuôi ngọn nguồn đã bất ngờ đón nhận sự hờ hững tàn khốc nhất.
Nhưng Khương Hoán không hoàn toàn ngó lơ cậu, giọng điệu ơ hờ tràn đầy xa cách, còn xa xôi hơn cả thuở đầu quen nhau.
Vì thế Dụ Hà nghĩ phải chăng Khương Hoán đã nghe được tin tức gì? Liên tưởng đến lời Viên Kim nói và Khương Hoán nhắc nhở cậu "có gặp ai kỳ lạ không", giới giải trí đầy rẫy điều lạ lùng bị bôi đen, Dụ Hà vô thức cảm thấy Khương Hoán có nỗi khổ không thể giải thích với cậu, cho nên mới lựa chọn im lặng một cách khách sáo.
Im lặng càng lâu cậu lại càng cho rằng những điều tốt đẹp trước đấy đều là tưởng tượng viển vông của mình, cậu đã nằm mơ một giấc mơ dài và nóng bỏng, tràn ngập khô nóng ướt át.
Bây giờ tỉnh táo lại, mưa ngoài cửa sổ kết thành băng.
"Được rồi."
Dụ Hà cam chịu nghĩ, nhưng không hiểu sao lại đắn đo: Khương Hoán và cậu vốn dĩ đã là người của hai thế giới, dù có một khoảnh khắc họ yêu nhau trong buổi sớm mai nơi thị trấn Lâm Thuỷ, giữa hương hoa bách hợp màu cam, bước qua màn đêm trên phố phường thành phố Xuân Minh, cùng đi hết cuối thu đầu đông ở Đông Hà, Khương Hoán đặt một chiếc lá lên lòng bàn tay cậu...
Thì họ vẫn là người của hai thế giới.
Chẳng qua bây giờ ai đi đường nấy, dường như đây mới là kết cục nên có.
Cậu tiếp tục yêu Khương Hoán.
Về phần Khương Hoán có còn yêu cậu một lần nữa hay không, cậu chẳng thể xác nhận.
*
Điều chỉnh trạng thái xong thì càng có thể thản nhiên đối diện với khung chat chờ lâu không có câu trả lời, hôm nay khi đề cử Olive Vàng hiện lên trang chủ, Dụ Hà chỉ mừng cho Khương Hoán.
Đang chọn lọc từ ngữ thì màn hình điện thoại nhảy ra một bài viết đề xuất, Dụ Hà phản xạ có điều kiện liếc đọc.
Nhưng sau khi lướt đi, một dự cảm chẳng lành vụt qua đầu cậu, giống như trực giác kêu gào có nguy hiểm. Cậu chần chừ chốc lát rồi vẫn mở thông báo, hai chữ "đồng tính" làm cậu sững sờ hơn chục giâg, vì cách dùng từ cổ lỗ sĩ rất buồn cười, vì nhân vật chính được cập nhật danh hiệu kịp thời, cuối cùng là vì "nam sinh viên". [1]
[1] "Đồng tính" ở đây là từ "断背".
Đọc một tin đồn ngắn không cần quá nhiều thời gian, lúc Dụ Hà lướt hết chữ, bình luận đã tăng từ vài trăm lên hơn một nghìn.
Bình luận phía trên là một loạt dấu chấm hỏi, chẳng ai hiểu studio săn ảnh tiếng xấu đồn xa này tung tin khủng khiếp gì, trước khi phân biệt thật giả, đám đông hóng hớt đặt ra một câu hỏi:
Khương Hoán là ai?
Họ nhiều chuyện hỏi han khắp nơi, tìm kiếm, phân tích câu chữ, mà Dụ Hà đã chẳng rảnh bận tâm.
Chuyện đáng sợ nhất vẫn xảy ra theo cách không thể trốn tránh, dẫu cách đây không lâu cậu mới quyết định kết cục của cậu và Khương Hoán là "chẳng đi đến đâu", người khác vẫn không muốn tha cho Khương Hoán.
Sự tồn tại của cậu đặt Khương Hoán vào cái lồ ng bốn phía gió lùa.
Nỗi hoảng hốt lo sợ chì kéo dài năm phút, Dụ Hà gửi cho Khương Hoán tin nhắn soạn sẵn, Khương Hoán đáp lại cậu.
Giờ phút này chắc chắn Khương Hoán cũng trông thấy bài viết kia, anh sẽ vấp phải sự công kích và khó khăn nào mà Dụ Hà chẳng thể tưởng tượng? Dụ Hà không hiểu, đành giả vờ không biết gì nói chuyện với Khương Hoán, đến khi anh không trả lời.
Khương Hoán sẽ rất bận, chắc hẳn sẽ xoá bạn cậu.
Dụ Hà túm hai tấm chăn lông cừu chồng lên nhau đến mức gần như nhăn nhúm.
... Tại sao cứ phải là hôm nay?
Điện thoại có hai tin nhắn chưa đọc, cậu nhặt lên mở khoá trong tình trạng toàn thân tê dại, máy không nhận vân tay, mật khẩu gõ sai. Dụ Hà ép mình bình tĩnh mới mở được tin nhắn.
JH: Trộm vía.
JH: Nếu đoạt giải thật thì tôi lại đi Đông Hà.
Dụ Hà bình tĩnh bấm "xóa bạn".
Trong trí nhớ của cậu, Khương Hoán nói đùa rất nhiều nhưng chưa từng nói dối, anh không thật sự gạt cậu bao giờ. Nhưng sự thật phũ phàng, đến thời điểm chẳng thể đương đầu, ngay cả Khương Hoán cũng biết bịa lời giả dối.
Dù có đoạt giải, Khương Hoán cũng sẽ không tới Đông Hà nữa.
***
Có gì phải nói ra để cùng giải quyết chứ...