Thành phố Hồng cách Đông Hà gần 300km, Khương Hoán kẹt trong nội thành hơn một tiếng mới lên được đường cao tốc. Phía Bắc, mặt trời ngày Xuân phân vạch một tia sáng sắc nét giữa tầng mây đen vần vũ.
Chiếc Porsche trắng lao băng băng gần quá tốc độ, trong xe không nhạc không radio, im lìm bức bối.
Tiếng động cơ nhẹ nhàng như từ nơi xa xôi vẳng lại, Khương Hoán nhìn chằm chằm con đường trước mặt, vạch kẻ đường ngăn làn xe nối với nhau đứt quãng, trong phút chốc linh hồn anh rời khỏi xác th1t, vô cớ nhớ đến cuộc đối thoại với Khương Khải Đình cách đây không lâu.
Cuộc gọi kéo dài năm phút, nhưng đã là lần nói chuyện dài nhất giữa họ sau gần sáu năm.
Khi Khương Khải Đình gọi vào số điện thoại mới của Khương Hoán, Khương Hoán đang trong giai đoạn muốn liên lạc mà lại không liên lạc với Dụ Hà, chưa cắt đứt sạch sẽ nhưng từ đầu đến cuối đều có vách ngăn ở giữa, cả hai không ai giãi bày, thành thử nói gì cũng đột ngột và bối rối. Hôm đó anh bận việc, không nhìn tên người gọi đã bắt mắt, nghe thấy đầu bên kia "hello" có chút ngập ngừng.
Khương Hoán sinh ra ở miền Bắc Đại Lục, thuở bé không biết làm sao mà theo bố mẹ đến Tinh Đảo rồi nhanh chóng bị bỏ rơi, vào cơ quan phúc lợi anh mới bắt đầu học nói.
Do đủ loại nguyên nhân, Khương Hoán học tiếng địa phương ở Tinh Đảo rất chậm, vì thế một thời gian dài sau khi Khương Khải Đình nhận nuôi anh, ngôn ngữ họ dùng để giao tiếp là tiếng phổ thông sứt sẹo. Nhưng Khương Khải Đình là người bản xứ, tiếng phổ thông nặng giọng địa phương, Khương Hoán lớn dần thì cả hai lại giao tiếp bằng tiếng Anh.
Nhiều năm xa cách, giọng Khương Khải Đình trong điện thoại cực kỳ xa lạ.
Bà dè dặt hỏi thăm Khương Hoán: "Dạo này con thế nào?"
"Vẫn ổn."
"Trời mưa vết thương ở tay còn đau không?"
"Vết thương hồi bé không đau nữa, vết thương năm kia vẫn đau."
Khương Khải Đình im lặng rất lâu sau khi nghe đến vết thương sâu tận xương ở cổ tay anh, khi xưa bà từ chối gặp mặt Khương Hoán, chưa tha thứ cho đứa con nuôi tự dưng trở thành đồng tính. Bây giờ hỏi lại, nghĩ kiểu gì cũng giống bà chỉ ham lợi, thấy Khương Hoán ngày càng sống tốt thì muốn mở miệng vòi tiền.
Bà không chịu mở lời trước, lúc đó tâm trạng Khương Hoán không tốt, muốn kết thúc sớm nên nói: "Hứa Vi Thủy cho mẹ số của con, chắc chắn cũng kể với mẹ bây giờ con kiếm được tiền rồi."
"Mẹ không tìm con xin tiền." Giọng Khương Khải Đình có phần quẫn bách.
Chút lúng túng ấy Khương Hoán không nghe ra được, anh trả lời lạnh tanh nhưng giọng điệu vẫn rất thoải mái: "Muốn bao nhiêu cũng được, vì mẹ đang không có việc làm, phụng dưỡng mẹ là nghĩa vụ của con."
Khương Khải Đình bật cười khó xử: "Tiền lần trước Annie chuyển vẫn còn nhiều, thật sự không cần."
"Thế mẹ tìm con làm gì?" Khương Hoán ngừng giây lát mới nói: "Hiểu rồi, mẹ thấy tin tức, muốn hỏi con có thật hay không chứ gì? Mẹ cảm thấy con vẫn không muốn quay đầu là bờ, ngoan cố thích đàn ông, phản bội mẹ và Chúa."
Khương Khải Đình: "Cho nên chuyện đó là thật."
Bà luôn là một con chiên ngoan đạo.
Thời trẻ đức tin dạy bà hướng thiện làm việc tốt, bà quy kết quyết định nhận nuôi Khương Hoán của mình là do Chúa đưa đường chỉ lối.
Muốn thay đổi bà rất khó, Khương Khải Đình sinh ra vào những năm 70, sống qua nhiều thời điểm biến cố của hòn đảo nhỏ này. Sức mạnh tinh thần chèo chống con người bà, còn bà tin tưởng tuyệt đối thánh thư trông có vẻ đầy vô lý của những người trẻ tuổi ấy.
"Thật." Khương Hoán nói: "Con không biết hối cải."
Khương Khải Đình lập tức trở nên nghiêm túc: "A Hoán, mẹ sẽ cầu nguyện cho con, từ hôm nay trở đi... Hình tượng nam nữ do Chúa tạo ra, có trách nhiệm đáp lại Chúa, bắt buộc phải sống theo ý chỉ của Chúa... Đồng tính luyến ái vi phạm quy luật tự nhiên và quy luật hôn nhân, đây hoàn toàn không phải vấn đề tự do, Chúa sẽ giáng tội!""Vậy thì Chúa của mẹ không phải Chúa nhân từ." Khương Hoán không chút khách sáo: "Con không cần nó cho con tự do."
Khương Khải Đình vô cùng sầu lo: "Con sẽ xuống địa ngục, A Hoán..."
"Con ở địa ngục từ lâu rồi." Khương Hoán ngắt lời bà: "Kể từ ngày mẹ khuyên con quay phim với Hứa Vi Thủy, không có cái tôi, không có thường thức sinh hoạt, bị cuộc sống không phải của con hành hạ."
"Nhưng hiện tại..."
"Tại sao tự nhiên con lại chọn giải thoát, đến giờ mẹ cũng không hiểu." Khương Hoán nói: "Con không có tín ngưỡng, nhưng không phải vì con thích đàn ông, đường chúng ta đi không giống nhau... Mẹ không đồng tình, thế thì chí ít nên thử thấu hiểu con, nhưng mẹ chưa từng muốn làm vậy, chỉ cảm thấy đây là nghiệp chướng."
Khương Khải Đình thở dài.
Khi ấy anh ngồi dưới bầu trời đầy cát vàng trong một ngày đầu xuân ở Bình Kinh, kính không ngăn nổi nỗi tuyệt vọng tưởng như nghẹt thở.
Cảm xúc bất ổn, anh liên tục xoa vết sẹo trên cổ tay trái, dưới vùng da không hoàn chỉnh, dường như vảy máu hôm đó chưa bong lại bùng lên lần nữa, bắt đầu sôi sục trong lòng anh.
"Mẹ, Chúa của mẹ cứu chúng ta một lần vào hơn hai mươi năm trước, con từng cầu nguyện, nhưng cái ngày mẹ chọn cuộc sống xa hoa, bước chân vào sòng bạc thì con đã quyết định vứt bỏ nó rồi." Khương Hoán nói với khoảng không, như thể nhìn thấy Khương Khải Đình giữa màn trời đầy bụi cát: "Khi cầu nguyện, người con từng cảm ơn là mẹ, không phải Chúa."
"Con không tin Chúa của mẹ, cũng không quay đầu."
Trên con đường cao tốc tưởng chừng dài vô tận, chiếc Porsche tựa cái bóng trắng lao vút vào mây đen.
Anh không quay đầu.
Anh phải đến bên người anh yêu.
*. 𝘕ha𝓃h 𝓃hấ𝑡 𝑡ại ﹢ 𝑡rù𝓶𝑡r 𝓊уệ𝓃.𝗏𝓃 ﹢
Vào địa phận thành phố Đông Hà đúng giờ cao điểm buổi tối, Khương Hoán lái xe gần sáu tiếng, mắt khô nhưng tinh thần ngày càng phấn chấn. Anh mở chỉ đường, tìm địa chỉ đã thuộc nằm lòng.
Bên ngoài chung cư Lạc Hồng, sau nhiều ngày chịu ảnh hưởng bởi gió giật từ đợt không khí lạnh, cây long não dọc trục đường chính gần trơ trụi, lá cây thưa thớt treo đầu cành. Trời vào đêm, sương ẩm đầu xuân đọng trên mặt lá, yếu ớt nhỏ xuống đất như thể lá cây không cáng đáng nổi sức nặng nào khác ngoài không khí.
Một chiếc lá cây rơi lên kính chắn gió, Khương Hoán cầm điện thoại, gọi lại vào số điện thoại ấy giữa trùng trùng bóng tối.
Lần này không cần chờ lâu, chuông reo đến tiếng thứ năm thì bắt máy, nhưng vẫn là giọng nam dễ nghe lần trước hỏi anh đầy xa cách khách sáo: "Xin chào, cho hỏi ai thế?"
"Cho tôi gặp Dụ Hà." Khương Hoán nói.
Giọng nam đáp trôi chảy: "Xin lỗi, anh nhầm số rồi."
"Cảm phiền cho tôi số của Dụ Hà." Khương Hoán làm lơ sự chống đối của cậu ta, báo thẳng họ tên khi cậu ta tiếp tục giả ngu "không biết anh đang nói gì".
"Tôi là Khương Hoán, tới Đông Hà tìm Dụ Hà." Anh cất giọng bình tĩnh, mắt nhìn cổng chung cư cũ cách đó mười mấy mét.
Đầu bên kia im lặng rất lâu, hình như cậu ta kéo xa ống nghe nói chuyện với người bên cạnh, nhưng che micro nên Khương Hoán không nghe thấy chữ nào, anh chỉ yên lặng chờ.
Lát sau cậu ta nói tiếp với anh: "Sao tôi tin anh có phải đám phóng viên thất đức giả dạng không?"
"Nhà 401, đơn nguyên 2, tòa 1, chung cư Lạc Hồng."
"Số nhà không nói lên điều gì."
"Trên tủ ngăn bên phải cửa ra vào có một khung ảnh, bên trong để tiêu bản hoa ngọc lan." Khương Hoán khẽ thở dài: "Hoa tôi tặng Dụ Hà ở thị trấn Lâm Thủy, ngày 14 tháng 7."
Đông Hà không có hoa ngọc lan.
Anh nhìn thấy từ lần đầu đến nhà Dụ Hà rồi.
Khi đó anh vẫn không tin thật sự có người yêu mình nhường ấy, nhưng anh đã thấy Dụ Hà mang xâu hoa vượt hai nghìn ba trăm kilomet từ thị trấn Lâm Thủy đến Đông Hà, không làm dập một cánh hoa nào.
Lần này bên kia không im lặng quá lâu.
Giọng nam nói: "Cậu ấy không muốn gặp anh."
Khương Hoán hiếm khi cố chấp với điều gì, không những thế còn giỏi xoay xở với mọi biến hóa.
Nhưng hôm nay thì khác.
"Tôi muốn gặp em ấy." Khương Hoán siết chặt vô lăng làm mu bàn tay nổi gân xanh, gần như mất sạch bình tĩnh và sự thành thục lúc trước: "Tôi không quan tâm cậu là ai, làm phiền chuyển lời cho Dụ Hà là tôi có lời muốn nói với em ấy, chưa chắc đã như những gì em ấy nghĩ. Trước đây chuyện gì em ấy cũng dám nói với tôi, sao bây giờ lại không chịu gặp?"
Cậu thanh niên đối diện thẳng thừng cúp điện thoại, Khương Hoán gọi lại nhưng bất kể bao nhiêu lần cũng "đang trong cuộc gọi".
Ngoài cửa sổ xe, 22 giờ, phòng trực ban chung cư Lạc Hồng tắt đèn.
Đèn đường che khuất biển số nhà từ hai chục năm trước, màu xanh lam sâu thẳm trở thành sắc thái nhạt màu thiên niên kỷ giữa màn đêm.
Khương Hoán rất rõ mình và Dụ Hà từng bị chụp ở đây.
Hiện tại họ vẫn chưa biết nhiều thông tin rò rỉ từ đâu, anh nên tránh những "địa điểm tình nghi", cẩn thận có phóng viên và nhà sáng tạo nội dung dai như đỉa nằm vùng đang nằm vùng.
Nhưng Khương Hoán bất chấp mở cửa xe, anh phải đến dưới đơn nguyên xác nhận Dụ Hà có ở nhà không.
Điện thoại anh rung, lòng bàn tay như chạm vào đợt thủy triều đầu tiên.
Trên màn hình là tin nhắn từ số điện thoại học thuộc vô số lần, nội dung đơn giản: Số 198 đường Yên Hà.
Cuối cùng tái bút: "Cứ nói là tìm cô Kiều."
Địa chỉ này không gần nhà Dụ Hà lắm, cũng là một chung cư khá cũ, song bảo vệ cảnh giác hơn bên chung cư Lạc Hồng, đăng ký biển số xe xong còn hỏi anh tìm ai.
"Tôi tìm cô Kiều." Khương Hoán trả lời y nguyên.
Bảo vệ bán tín bán nghi cho anh vào, nhìn xe đi xa mới quay lại phòng bảo vệ.
Bụi cây thấp thoáng cộng thêm ánh đèn tù mù khó nhìn rõ đường dành cho xe và đường dành cho người đi bộ, Khương Hoán dứt khoát tìm chỗ đỗ Porsche. Lúc xuống xe anh thấy Trương Annie nhắn tin hỏi ngày mai có kịp quay về không, anh nhắn lại "sẽ cố hết sức" để chị yên tâm.
Nhưng họ đều hiểu "cố hết sức" là câu qua quýt, khả năng Khương Hoán quay về cực kỳ bé nhỏ.
Lần tìm từng biển số nhà trong khu chung cư, dường như đã đi rất lâu, hoặc chăng là vì khó phân biệt nên tốn nhiều thời gian, rốt cuộc Khương Hoán cũng tìm được địa chỉ trong tin nhắn chỉ sau 15 phút xuống xe.
Đêm đã vào khuya, Khương Hoán ngẩng đầu, tòa nhà trước mặt hệt pho tượng đá đứng lặng dưới gầm trời.
Chỉ còn tầng một bên phải vẫn sáng đèn.
Anh đi sang, mỗi bước chân không khác nào lún sâu vào tâm trái đất, lôi kéo khiến anh tiếp tục do dự. Bỗng dưng Khương Hoán tủi thẹn như thể xa quê trở về... Anh vẫn chưa nghĩ kỹ, hơn một tháng không gặp Dụ Hà, họ còn trải qua thay đổi lớn lao, tâm trạng Dụ Hà không tốt, anh nên mở lời với Dụ Hà thế nào đây?
Nhưng tất thảy do dự và tủi thẹn đều biến mất khi anh trông thấy cánh cửa chống trộm khép hờ.
Khương Hoán cấu bàn tay không kìm được run rẩy, vặn tay nắm cửa.
Một người phụ nữ không trẻ lắm ngồi trong phòng khách, nghe tiếng thì đứng dậy nhìn lối ra vào. Cô búi tóc, mặc quần áo chỉnh tề giống như sẵn sàng ra ngoài bất cứ lúc nào.
"Cậu là Khương Hoán phải không?" Người phụ nữ mỉm cười dịu dàng với Khương Hoán: "Tôi là Kiều Tiểu Điệp, giảng viên hướng dẫn đồ án tốt nghiệp của Dụ Hà."
Khương Hoán mệt mỏi, cau mày muốn nói lại thôi.
"Dụ Hà đang nghỉ trong phòng." Kiều Tiểu Điệp xách túi, ra cửa thay giày như thể chuyện không liên quan đến mình: "Cậu đến đây với thằng bé thì tôi đi trước. Cứ tự nhiên như ở nhà nhé."
Cô không cần Khương Hoán giải thích điều gì, nói xong thì thật sự đi ngay.
Căn phòng rộng rãi thoảng mùi hoa quế, hương thơm thuộc về mùa thu xuất hiện không đúng lúc trong đêm xuân, nhưng vừa đủ để vỗ về nỗi sốt ruột không có chỗ cất của Khương Hoán.
Khương Hoán đứng trước phòng ngủ duy nhất đóng cửa, tưởng tượng sau cánh cửa gỗ mỏng manh là thời gian bỏ lỡ.
Hai tiếng gõ cửa nhẹ nhàng âm vang trong đêm đen trống trải.
Cửa mở ma sát với gạch men sứ tựa cuộc gặp gỡ lỗ m ãng.
Sao Dụ Hà lại gầy hơn rồi.
Suy nghĩ này chỉ xẹt qua tâm trí, ngay sau đó Khương Hoán lúng túng chạm mắt Dụ Hà.
Dụ Hà trông thấy anh thì đờ người tại chỗ, con ngươi vô hồn sáng lên sinh động.
Dụ Hà mấp máy môi, thất thần bước ra ngoài nửa bước, toàn thân xụi lơ nhào vào lòng Khương Hoán, chừng như túm chặt cọng rơm cứu mạng trông đợi đã lâu.
Và rồi cậu nức nở không thành tiếng.