Hổ Như giữ tôi lại “Nào, ăn cháo đi, tiện thể giải thích chi tiết cho chị nghe.”
“…”
Không biết chị ấy bịa đâu ra cảnh tượng chỉ bằng cách dựa vào những lời nói của Giang Hú, suốt một ngày trời, chị ấy cứ nhìn tôi với vẻ ám muội xen lẫn… tán thành.
Tôi càng tức giận hơn, mặc kệ Giang Hú đúng giờ đến đón tôi, tối cứ sải bước theo hướng ngược lại, nhưng rồi lại bị chị Hồ Như tóm lấy, đẩy vào vòng tay Giang Hú.
“Chạy cái gì? Chúng ta là những người phụ nữ độc lập trong thời đại mới, dám làm dám chịu” Chị ấy nói vậy đó.
Tôi không biết nói sao, giãy dụa cũng vô ích, lại bị Giang Hú cười cười, ôm lấy vai đẩy vào trong xe.
“Đi ăn đồ Nhật được không?”
“Không ăn” tôi quay đầu, “Chê em như thế, còn muốn đi ăn với em làm gì?”
Đến ngã tư, đèn đỏ, Giang Hú đẩy nhẹ đầu tôi, buộc tôi phải trực tiếp nhìn anh.
“Anh chê em lúc nào?”
Đẹp trai thực sự là một lợi thế trời ban đó, cộng thêm cái giọng điệu nhẹ nhàng đầy tình cảm này, suýt nữa thì tôi đã tha thứ cho anh.
Tôi bướng bỉnh nâng cằm lên “Mới tối hôm qua, anh nhốt em ngoài cửa. Ý là sao đây? Chẳng lẽ em còn có thể ăn được anh sao?”
Giang Hú cười hỏi ngược lại “Em không thể sao?”
Giang Hú lại nhái vai “Anh không thể sao?” – không thể gì thì tự hiểu nha.
Chết tiệt.
Tôi hít sâu một hơi “Anh…”
Một nụ hôn nhẹ chặn lại những gì tôi định nói, tôi mở to mắt nhìn Giang Hú, nhưng anh vẫn bình tĩnh quay đầu đi, tự nhiên đạp ga.
Đến lúc bước vào nhà hàng tôi vẫn còn cực kì hoang mang.
Đừng nói đến giờ Giang Hú còn chưa tỉnh rượu nha? Bằng không, sao anh ấy có thể chủ động hôn tôi được?
Như này có tính là say rượu còn lái xe không?
Kết quả, do không chú ý, ngay góc cua tôi đã đụng phải một người.
“Xin lỗi, anh không sao chứ?” Tôi nhanh chóng xin lỗi.
Người đàn ông bị trúng đạn liếc nhìn tôi, sau đó ánh mắt anh ta dừng lại trên người Giang Hú.
“Thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp được cậu ở đây.”
Giang Hú mím môi, nắm lấy tay tôi, kéo đến bên người “Thật trùng hợp.”
Người đàn ông mỉm cười “Bạn gái nhỏ? Bây giờ cậu … thích kiểu này?”
Quả là câu cửa miệng quen thuộc của đám bà tám.
Giang Hú cau mày, tựa như không muốn nói nhiều, tôi không kìm được tò mò liền tìm cớ lôi anh ấy đi.
“Anh ta là ai thế?” Tôi hỏi Giang Hú.
“Bạn học đại học.”
“Ồ, anh ta đẹp trai quá.”
Giang Hú nhìn tôi, chậm rãi nhếch lên môi “Bây giờ cậu ta là bạn trai của bạn gái cũ của anh.”
“… Nhưng còn thua xa anh nhiều.”
Giang Hú đứng dậy, chuyển từ ngồi đối diện sang bên cạnh tôi.
“Hóa ra hôn một cái liền mất bình tĩnh.”
Anh cúi đầu đến gần tôi, mỉm cười nhẹ nhàng đầy mê hoặc, mí mắt tôi nhảy dựng, ngay khi tôi định lùi ra xa, anh lại ôm lấy sau đầu tôi, hôn tôi lần nữa.
Nụ hôn tinh tế thân mật rơi trên đôi môi mềm mại ẩm ướt.
Không khỏi ngạc nhiên, má tôi bỏng rát.
Mặc dù trong phòng riêng này chỉ có hai chúng tôi, nhưng người phục vụ có thể đến bất cứ lúc nào.
Kìm nén lại ham muốn trong lòng, tôi đẩy Giang Hú ra “Có người…”
Giang Hú nắm lấy cổ tay tôi, trước khi buống ra còn cắn nhẹ môi tôi một cái.
Tôi nhanh chóng chộp lấy menu trên bàn, vùi cả mặt vào đó.
Tôi nghĩ mình nên cứng rắn hơn một chút, nhưng mặt tôi nóng đến mức không cần nhìn cũng đã đỏ ửng lên rồi.
Bị cười nhạo cho coi.
“Để sát vậy đọc được không?” Giang Hú đem menu cất đi “Để anhh xem cho.”
“Em xem trước.” Tôi không chịu buông tay, cuộc trò chuyện đột ngột thay đổi “Anh kể cho em nghe chuyện về bạn gái cũ của anh đi. Cái người vừa này vừa hỏi, bây giờ anh thích em, là có ý gì?”
“Không có ý gì hết.”
“Không có ý gì hết là có ý gì?”
Giang Hú suy tư “Chắc là ý nói anh trâu già mà gặm cỏ non ý, nên xem thường anh.”
“…”
Trước khi đi ngủ, tôi gọi điện cho Dao Đào “Tớ cảm thấy Giang Hú đang giấu tớ điều gì đó. Cậu nói xem sao anh ấy không muốn nhắc đến bạn gái cũ, có phải vì đến giờ anh ấy vẫn còn nhớ mãi không quên cô ta không?”
Dao Đào ngáp dài “Mấy giờ rồi, cậu còn chưa chịu ngủ nữa? Ngày mai không đi làm à?”
“Không được, tớ không ngủ được.” Tôi nghĩ đến Lâm Giai “Nếu Giang Hú bỏ rơi tớ rồi đi tìm người yêu cũ của ảnh thì sao? Chắc tớ chết vì buồn, tớ còn chưa…”
“Dudu——” Dao Đào cúp điện thoại.
Sao thế này.
Tôi không can tâm, gọi lại.
Sau hồi chuông dài, giọng nói cáu kỉnh của Dao Đào phát ra từ đầu dây bên kia “Lỡ Giang Hú bị bạn gái cũ cho đội nón xanh thì sao? Cậu còn muốn vạch vết sẹo của anh ấy à?”
Tôi sốc, tay run lên, điện thoại rơi xuống gầm giường.
Giang Hú … nón xanh?
Giang Hú mà bị đội nón xanh sao?
Tôi run rẩy nhấc điện thoại, gọi cho Giản Sâm.
“Anh, cho em hỏi một chuyện.”
Giản Sâm dường như vẫn đang làm việc, tôi nghe thấy tiếng gõ bàn phím.
Anh khẽ khịt mũi “Muốn em nghĩ đến người anh này cũng khó quá ha. Ở nhà Giang Hú đã lâu rồi, khi nào mới chịu về?”
“Nói sau nói sau. Anh, anh biết bạn gái cũ của Giang Hú không?”
Giản Sâm im lặng một lúc, sau đó nghiến răng nói “Không biết”, sau đó cúp ngang.
Ngày hôm sau, tôi đi làm với hai con mắt gấu trúc, Chị Như còn đặc biệt pha cho tôi một ly cà phê, vỗ vai tôi, nói ẩn ý: “Người trẻ tuổi, biết điều độ chút.”
Tôi nhìn chị ấy, không nói nên lời.
Cảm giác tò mò không được thỏa mãn, quá đau đớn.
Tôi không thể điều độ được.
Cũng may là cơn đau này không kéo dài, tôi đã sớm nhìn thấy anh đẹp trai đội nón xanh cho Giang Hú.
Tình địch cũ của Giang Hú, Tống Thư Dương, đột nhiên nhảy dù thành Ông lớn bên A công ty tôi.
Ồ, hóa ra đau đớn không biến mất, nó chỉ chuyển chỗ mà thôi.
Nói một cách logic, một thực tập sinh mới gia nhập công ty như tôi không có nhiều tương tác với Ông lớn Bên A.
Nhưng điều tồi tệ là khi lãnh đạo đưa Tống Thư Dương đi thăm công ty, anh ta đã tới chỗ tôi, cười nói: “Thật là trùng hợp, không ngờ em lại làm việc ở đây”.
Vì sự hiện diện của trưởng nhóm, tôi nhếch mép cười cho đến khi các cơ trên mặt tôi nhói lên.
Sau khi Tống Thư Dương rời đi, lãnh đạo đã gọi tôi đến văn phòng, cường điệu giải thích tầm quan trọng của dự án này.
Sau đó ông ấy xua tay, sắp xếp cho tôi chịu trách nhiệm hạng mục kết nối dự án này.
Làm tốt, được chuyển sang chính thức.