Lúc này cô mới giãn ra lông mày, nhìn các dịch thuốc dạng lỏng trước mặt bắt đầu quyện lại với nhau, lúc chúng hòa lại làm một, tản ra một mùi thuốc thấm vào ruột gan. Cùng lúc đó từ màu xanh lục cũng dần dần chuyển thành màu trắng.
Quá trình đều diễn ra ở bên trong, Dịch Đề cảm nhận được Linh Khí bên trong thân thể càng cạn dần.
Cuối cùng trước khi bị khô cạn Linh khí thì tất cả dừng lại.
Cô lấy ra một cái bình thủy tinh rỗng mà sư phụ lưu lại, ngoắc ngón tay phía dịch thuốc, chúng nó liền tự bay vào trong bình. Chỉ còn lại linh dịch cũng tự tách biệt với những thuốc bên trong thân thể thảo dược.
Dịch Đề tiện tay đem bình dược được chế tạo tốt để qua một bên, bắt đầu thổ nạp nữa. Trong không gian tràn đầy Linh khí, chỉ chốc lát sau đan điền của cô lại một lần nữa dồi dào, cô đứng lên, đi đến bên cạnh chỗ thảo dược đã bị cô hút tinh hoa ra, rất hào phóng mà dùng một lượng lớn linh dịch đổ vào chúng nó theo thứ tự, trong lúc ấy cũng thổ nạp lại nhiều lần. Tuy rằng tinh thần có chút mệt mỏi, nhưng nhìn sức sống nhóm thực vật một lần nữa, cảm nhận được chúng nó đang vui sướng, cô cảm thấy mọi mệt mỏi đều đáng giá
Làm tốt hết tất cả mọi việc, cô trở lại cầm lấy Linh dược mà bản thân chế tạo, cầm lên cái bình sư phụ để lại, quan sát một chút. Phát hiện không có gì thay đổi, cô lại chạy ra đi tìm Cecil để hắn xác nhận lại, cuối cùng xác định là đúng!
Điều này làm cho Dịch Đề an tâm không ít, xem ra đích thực cô vẫn có chút thiên phú đấy!.
Nhưng dù vậy, cô vẫn không dám nếm thử linh dược sơ cấp đã luyện, bởi vì dù sao cô vẫn là người mới.
Trong những ngày kế tiếp, Dịch Đề điên cuồng luyện để thành thục kĩ năng luyện dược, mỗi ngày trừ ăn cơm ra, chăm sóc hoa cỏ và cùng với cùng Cecil trao đổi, hầu như toàn bộ thời gian còn lại đều ở trong không gian, chú tâm luyện tập. Nhưng mà vệc tập chung tinh thần không ngừng chế dược cùng việc thổ nạp dẫn đến việc cô vô cùng mệt mỏi, cho nên những ngày này nằm trên giường là ngủ thật sâu, không có mộng mị cái gì.
Cho đến một ngày nào đó ——
“Tiểu đề.” Cecil đột nhiên gọi Dịch Đề lại.
“Hả?”
“Đêm nay không ăn mừng sao?”
“Ăn mừng?” Dịch Đề sửng sốt, “Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?”
“Mười lăm Tháng tám.”
“... Phốc!”
“...”
“Cecil, anh tính sai ngày rồi.” Dịch Đề ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn lên bóng dáng đoan chính ngồi ở trên ghế sa lon, mỗi xúc tua đều cầm theo công cụ, thoạt nhìn rất giống nhà khoa học ngoài hành tinh, “Tiết Trung thu là âm lịch a.”
“Âm lịch?” Cecil nhanh chóng kiểm tra lại lúc bắt được tin tức, quả nhiên phát hiện nơi này có lịch thần kì, một quốc gia dùng hai loại lịch vẫn hoàn toàn không hỗn loạn gì, người Trái Đất quả nhiên không đơn giản. Nhưng mà, nói như vậy...
Dịch Đề nhìn chăm chú lên bánh pút-đing có chút ủ rũ, bỗng nhiên an ủi: “Cecil, không phải là... anh muốn nhân cơ hội giúp ta nghỉ ngơi cả đêm?”
Dù thế nào, với tư cách ;à người ngoài hành tinh, hắn cũng không đột nhiên đối với ngày lễ Trái Đất có hứng thú a. Hơn nữa nếu quả thật có hứng thú, làm sao có thể tính sai Dương lịch cùng âm lịch.
Thạch đầu lam run nhè nhẹ dưới, lần nữa phát ra “Hô HƯU...U...U hô HƯU...U...U ——” thanh âm, xem ra lại có thể là dấu hiệu hòa tan. ( Nam 9 da mặt mỏng. Bị nói trúng lần thẹn thùng, mà thẹn thùng sẽ biến thành mềm nhũn kkk)
“Chúng ta chúc mừng đi!” Dịch Đề vội vàng nói.
“Nhưng là hôm nay không phải là Trung thu.”
“Nhưng chúng ta có thể chúc mừng cái khác nha.” Dịch Đề bấm ngón tay tính toán, “Ví dụ như chúng ta quen biết được hai mươi hai hay là hai mươi ba ngày? Chỉ như vậy thôi cũng đủ để chúc mừng, hơn nữa dù nói thế nào thì hôm nay cũng là ngày trăng tròn nha.”
Cecil: “...”
“đến chúc mừng đi!” Dịch Đề phủi tay, “Đầu tiên muốn đi mua thức ăn, gần đây đều không có mua đồ ăn gì, sau đó lại mua chút ít đồ uống. Đúng rồi, hiện giờ chắc cũng bắt đầu bán bánh Trung thu rồi. Cecil, cùng đi siêu thị xem một cái không?”
“Thế nhưng là...” Cecil rõ ràng có chút rung động, rồi lại do dự, “Người ta nói, mùa hạ ôm gấu bông giống như quái nhân.” Tuy rằng thật sự là hắn rất muốn cùng cô đi, nhưng mà sơ mang đến phiền phức?
“Vậy quái nhân đi.” Dịch Đề cúi người, duỗi ra ngón tay cùng xúc tua của hắn kề nhau
“Ta lại không có làm chuyện gì xấu, không sợ cái gì hết. Cecil, cùng đi siêu thị đi.”
“... Ừ.”
Ở vị trí mà người ngoài hành tinh chỉ xuống, Dịch Đề im lặng tìm tòi “Loại đồ chơi “ Trong lòng có chút ít bi thương:
“Tôi nói này Cecil, thật sự anh cảm thấy đồ vật này thích hợp với tôi sao?” Rút cuộc hình tượng cô trong lòng là cái gì a?
Cecil nói bổ sung thêm: “Tuổi nhỏ như mới sinh.”
Dịch Đề: “...”
Rưng rưng nước mắt.
“Chính là cái này.”
Cô xem Vật phẩm ở hướng xúc tu chỉ, đọc tên của nó ra “Tư duy chuyển đổi khí”, giới thiệu là —— có thể đem tư duy chuyển đổi thành hình ảnh, trợ giúp trẻ nhỏ nhận thức thế giới dễ dàng hơn.
Nghe có vẻ có nhiều lợi ích, nhưng mà rút cuộc nó là cái gì?
Vì vậy Dịch Đề hỏi: “Mua nó có hữu dụng gì sao?”
“Lúc trước cô đọc sách, thường nói "Nếu có có tranh thì tốt rồi".” Cecil tiếp tục nói tiếp, “Có lẽ nó có thể giúp ngươi.”
Trong Vũ Trụ không phải là tất cả chủng tộc cũng giống như bộ tộc hắn được trời ưu ái như vậy, có thể thông qua việc tiếp nhận tin tức liền có thể tự học tập. Ngược lại, các bộ tộc khác cùng người Trái Đất giống nhau, cần thông qua hình thức “Giáo dục” này. Mà loại chuyện này giống như dạy trẻ nhỏ sử dụng công cụ khi vừa mới sinh, có thể có hiệu quả giúp nâng cao hiệu xuất học tập.
Ví dụ như người lớn dạy bảo trẻ nhỏ “ ngôi sao màu lam”. Ngay từ lúc này, không thể giải thích rõ ràng cho trẻ có thể hiểu, có thể dùng “tư duy chuyển đổi khí” đem hình ảnh trong đầu về hình ảnh Địa Cầu chuyển hóa trực tiếp thành hình ảnh hiện thật, cho trẻ nhỏ nhìn một lần nữa.
Lại ví dụ như lúc kiểm tra trình độ học tập của trẻ nhỏ, có thể nói ra một từ, rồi sau đó để cho hắn tưởng tượng ra kiện vật phẩm này, thông qua hình ảnh hiện ra để xác định xem hắn có hiểu được các từ ngữ này không.
“Nghe thật là lợi hại” thoáng cái cô đã phản ứng lại, nói như vậy quả thật rất hữu dụng! Nói như vậy thì người ta dùng để bút họa tranh Manga, mà cô có thể dùng đầu óc để vẽ?
“Nó cũng không có thuận tiện như cô nghĩ” Cecil lắc xúc tu
“Muốn đạt tới trình độ cô mong đợi, vẫn phải tiến hành điều chỉnh máy móc.”
Ngày trước, lúc thu thập tin tức, hắn đặc biệt hiểu rõ manga là cái gì. Đối với công cụ phụ trợ thì bất kì ai cũng có thể làm ra điện ảnh giản như những tinh cầu khác, có lẽ chỉ có trên Trái Đất vẫn giữ loại hình thức nguyên thủy đặc biệt này. Mặc dù là hình ảnh bất động, nhưng lại cảm giác được sự sống động trong đó.
“Điều chỉnh? Làm sao điều chỉnh?”
“Cái này tôi có” trong thanh âm Cecil tràn đầy cảm giác sung sướng: “Cái này tôi có.” Mặc dù không có thiên phú trong phương diện điều chế linh dược, nhưng ở phương diện này hắn có thể đến giúp cô “Nhưng mà công cụ của tôi cũng để ở nhà rồi, cô có thể giúp tôi mua một cái bao công cụ đơn giản sao?”
“Không có vấn đề!”
Vì vậy, một cái “Tư duy chuyển đổi khí”, một cái “bao công cụ đơn giản loại nhỏ “, cùng một ít bưu phí, đã tiêu hết điểm số còn lại không còn một điểm nào.
Đương nhiên có đau lòng, nhưng hưng phấn nhiều hơn.
Đem tư duy chuyển đổi khí cùng bao công cụ giao cho Cecil lập lại lời dặn dò: về sau không nên sử dụng năng lượng của nó quá độ, Dịch Đề bị kích động mà chạy vào bên trong động, lấy được hạt giống đem trồng xuống dưới, rồi sau đó vui mừng mà dùng linh dịch tưới lên chúng. Linh khí dùng hết liền thổ nạp, mệt mỏi nhìn Cecil một cái mong chờ hắn chỉ cho cô cách điều chế
Nói như thế nào đây?
Trong Vũ Trụ cách điều chế cùng cách điều chế trên sách cổ thật sự khác biệt rất lớn.
Người xưa đã miêu tả số lượng gần như chính xác đến số lẻ sau ba đơn vị, rồi sau đó thì chỉ viết dược liệu cần thiết, về phần pha trộn thì ghi là sao cho cân đối, chỉ dùng mấy chữ đơn giản để chỉ dẫn
Dịch Đề: “...”
Đột nhiên cô nhớ tới người đầu bếp ngoại quốc hướng dẫn làm món ăn “Số lượng vừa phải” làm đau đầu người xem.
Vì để nắm chắc hơn, sau khi biết rõ cách mua được dược thảo, cô quyết định lấy dược thảo thông thường ở Trái Đất để luyện tập trước.
Dịch Đề luyện chế dược có thể làm miệng vết thương khép lại nhanh hơn, nó được ghi chép lại trên sách cổ là nước thuốc tên “Hồi Xuân”
Nghe nói chỉ cần người bị thương còn một hơi thở, sau khi uống xong chai nước thuốc này, dù vết thương trên thân thể có nặng như thế nào cũng đều biến mất toàn bộ. Bởi vì phương thuốc trong tất cả các loại dược thảo đều lại tìm không thấy phương thức điều chế, sư phụ thử tạo cách điều chế mới, cuối cùng chế tạo ra nước thuốc tuy rằng cũng trị vết thương hiệu quả, nhưng tác dụng kém hơn rất nhiều, vì vậy bị cô lười biếng đặt luôn tên là “Tiểu Hồi Xuân “
Dịch Đề ở trong Dược Điền tìm được vị trí đặt của vài loại dược liệu, cũng không có như lần trước như vậy vô cùng lo lắng mà rút lên, mà là ngồi xếp bằng tại nguyên chỗ, hít một hơi thật sâu.
Rồi sau đó hướng trong đó một viên thảo dược đưa tay ra, theo đầu ngón tay cô run rẩy, một đám chất lỏng lục sắc biến đổi thực vật thành chất trôi lơ lủng. Vào lúc đó, thoạt nhìn nó trông thiếu sức sống so với trước, bởi vì tinh hoa trong thân thể bị cô lấy đi rồi, nhưng vẫn còn sống.
Linh Thực sư chế dược chính là như thế, sẽ không để cho thực vật chết đi, ngược lại để lại cho chúng nó có cơ hội khôi phục nguyên khí. Chỉ cần có đầy đủ Linh khí, chúng nó sẽ tự khôi phục, chẳng qua vấn đề là thời gian dài ngắn mà thôi.
Vậy nguyên nhân để Linh Thực Sư có được thiên phú là phải có tình yêu đối với thực vật, vì thế họ sẽ không tùy tiện cướp đoạt sự sống của thảo dược.
Nhưng nói thật là Dịch Đề cảm thấy, bất cứ người nào có thể cảm nhận được cmả giác của các loài thực vật sẽ rất khó có thể làm việc hại chúng. Bây giờ nghĩ lại, lúc trước cô trực tiếp đào thảo dược là hành động có chút thô lỗ.
Sau khi mang vài loại dịch dược liệu dạng lỏng theo thứ tự, Dịch Đề đặt chúng gần nhau. Nhìn chăm chú dịch thuốc nhiều màu sắc nổi lơ lửng trước mặt, cô nhớ lại lúc trước đọc được cách điều chế, bây giờ mới phát hiện vốn không cần quá chú trọng số lượng, trong đầu cô có cách điều chế giống như trời sinh đã biết rõ nên làm như thế nào.
Với tâm tình phấn khởi, Dịch Đề vung tay nhẹ nhàng, tư dịch thuốc phân ra vài giọt đến hơn mười giọt dịch thuốc dạng lỏng, hội tụ lại với nhau trước mặt cô.
Dịch Đề cảm thấy dược trôi lơ lửng ở trước mặt như “Món thập cẩm”, bỗng nhiên hơi nhíu mày, nội tâm cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Nghĩ như vậy cô vô thức giật giật ngón tay, một giọt dịch thuốc dạng lỏng từ trong đó bay ra ngoài, bay vào trong hỗn hợp dịch.