Đối với lời tán thưởng của Vân Nam, Tĩnh Thiên chỉ lạnh nhạt, cũng không liếc một cái. Hắn chầm chậm đi trên đường, so với những tu sĩ đang gấp gáp tranh nhau mà đi kia thì thật sự là nhàn nhã, tựa như đang đi dạo đồng dạng.
Thấy vậy, Vân Nam lắc đầu cười khổ một tiếng, chỉ là nội tâm cũng chẳng có chút biến hóa nào. Nhún vai một cái, hắn đưa mắt nhìn lên Thương Khung, nhìn từng khỏa Tinh Thần, Nhật Nguyệt đang treo ở đó mà nở nụ cười nhàn nhạt.
Tại Thương Khung mênh mông, Đại Nhật rọi xuống từng tia huyền khí, từng đạo huyền khí lóng lánh như muốn bao trùm lấy trời đất vào trong. Sinh cơ bàng bạc, huyền khí bao la quét ngang một mảnh trời đất thanh tĩnh.
Bên trên mảnh trời đất này có đại sơn nguy nga, có đình đài lâu các tráng lệ. Mà tại trên từng cái đại sơn, đình đài lâu các này là một vùng huyền khí mờ ảo, cắn nuốt Nhật Nguyệt tinh hoa, nhả ra Thiên Địa linh khí, tạo thành một tiên cảnh trong nhân gian.
Tiên cảnh tồn tại theo năm tháng, không biết đã trải qua bao nhiêu tuế nguyệt, nó vẫn một mực lơ lững ở trên bầu trời. Để người ta kinh ngạc là chỉ cần ngẩng đầu là thấy tiên cảnh này, thế nhưng tiên cảnh lại như thật như ảo, cảm giác có thể nhìn rõ tiên cảnh, song lại mơ hồ bất định, như có một màn sương nhàn nhạt che chắn lại, cảm giác này có thể nói là vô cùng kỳ diệu.
Tiên cảnh vốn tĩnh lặng thì lúc này lại vô cùng náo nhiệt, trăm ngàn người không ngừng hướng đến tiên cảnh đi tới. Có người cưỡi phi hành thú mà đi, có người đạp không để tới, cũng có không ít người ngồi Xích Mã Phi Xa để đi đến, cảnh tượng gì cũng có.
Chỉ là, không quản là kẻ nào, cho dù là cưỡi phi hành thú, đạp không, hay ngồi Xích Mã Phi Xa mà đến, cũng đều dừng lại phía xa xa, cách nơi hơn ngàn mét, không xê nhích tới một chút nào, bọn họ chỉ lẳng lặng đứng ở bên dưới nhìn lên tiên cảnh bên trên, tất cả đều có quy củ
Trong dòng người, Vân Nam cùng Tĩnh Thiên cũng chậm rãi đi đến nơi này. Vân Nam ngẩng đầu nhìn tiên cảnh, cười nói:
“Tiên cảnh nhân gian, quả thật là thánh địa của tu sĩ. Thái Hư gia tộc ngàn vạn năm truyền thừa xuống, mặc dù có chút xuống dốc nhưng hơn những gia tộc khác nhiều, đây hẳn là do Tinh Phách Địa.”
Những người bên cạnh nghe thấy Vân Nam nói thế thì không khỏi nhìn lại tiên cảnh kia.
“Tương truyền, Tinh Phách Địa này là do một khỏa Tinh Thần bị phá hủy rơi xuống Thiên Vẫn Giới tạo thành, bên trên Tinh Phách Địa còn có khí tức của Tinh Thần lưu lại cho đến tận bây giờ, nếu ở trên Tinh Phách Địa lâu năm còn được tinh khí tẩy luyện, nuốt tinh hoa, vạn phần lợi ích.”
Vân Nam lại cười cười nói.
Nhiều người nhìn ra một chút ảo diệu trong đó thì gật đầu khen, còn không nhìn ra thì cũng chỉ lắc đầu cười, nhưng ánh mắt thì sáng lên, không khỏi hâm mộ, nếu bọn hắn mà có thể ở trên đó thì thật là tốt.
Tĩnh Thiên lẳng lặng đứng ở đó, ánh mắt liếc đến bên trên, sau đó lại nhìn xuống phía dưới.
Trước mắt hắn, một đám thanh vân nằm giữa Tinh Phách Địa, một dòng nước chảy từ trong thanh vân xuống mặt hồ rộng lớn bên dưới.
Dòng nước không biết từ đâu mà đến, từ thanh vân cứ như vậy chảy xuống, tựa như không bao giờ hết. Dòng nước xanh kéo dài từ hư vô đến vĩnh hằng, lại có vài tiếng vang lên, như tiếng nước chảy róc rách lại như tiếng sáo nhẹ nhàng mà trầm lắng, thật sự là lạc vào cõi tiên.
Tiên âm tràn đầy mị lực, bên trên lại là tiên cảnh chốn nhân gian, hai thứ hòa quyện lại với nhau, tạo thành một cảnh tượng khó mà có thể dung từ ngữ nào để miêu tả sự mỹ lệ của nó.
Một lúc sau, Tĩnh Thiên thu hồi lại ánh mắt, chỉ là không biết đang suy nghĩ cái gì, hoàn toàn không để ý xung quanh.
“Oanh, oanh, oanh…”
Bỗng ngay lúc này, từng thanh âm vang lên dồn dập như sóng biển cuộn trào, không khí xung quanh gợn sóng, từng đạo huyền khí như bị kích thích, điên cuồng ra ánh sáng chói mắt khiến không ít người nhắm chặt hai mắt lại.
Ánh sáng chói mắt đột nhiên bùng phát khiến nhiều người kinh hãi, tại lúc này Đại Nhật cũng tựa như không thể so với ánh sáng này. Trong khoảnh khắc, toàn bộ mọi thứ đều bao trùm trong ánh sáng trắng mãnh liệt, ngay cả một góc tối không ai để ý cũng bị nó chiếu rọi.
“Chuyện gì đang xảy ra…?”
Một tu sĩ tu vi thấp bị ánh sáng làm cho khiếp đảm, hai mắt mặc dù đã nhắm chặt vẫn bị ánh sáng này xuyên thấu vào, khiến hai mắt đau nhức không thôi.
Chỉ là trong nháy mắt loại ánh sáng này cũng nhỏ dần, cuối cùng biến mất, mọi thứ trở lại bình thường như cũ, chẳng qua là không ít người vẫn còn đang nghi hoặc.
“Đây… đây là Bạch Ngọc Quang?”
Vài người khi cảm thụ được sự ảo diệu của ánh sáng này liền không khỏi thấp giọng lên tiếng. Những người khác khi nghe nói đây Bạch Ngọc Quang cũng không khỏi hét lớn:
“Thật sự là Bạch Ngọc Quang? Không phải là có chuyện gì xảy ra chứ?”
“Cái này, sẽ không thật sự có chuyện gì đi...”
Trong lòng đám người ở đây không khỏi thấp thỏm lo lắng, mắt ai cũng hiện lên vẻ nghi hoặc cùng lo lắng.
“Chắc không có chuyện gì đây, dù sao có chuyện cũng có đại nhân vật ra tay áp chế…”
Một trung niên lên tiếng nói.
Lời nói của trung niên có chút đạo lý, những người xung quanh cũng dần yên tĩnh xuống. Chỉ là trong lòng vẫn còn chút thấp thoảng lo âu.
“Bạch Ngọc Quang, đây là thứ gì?”
Ngay khi mọi người yên lặng xuống, có người không rõ Bạch Ngọc Quang là gì liền lên tiếng hỏi. Cũng có không ít người ghé tai muốn nghe, đại biểu cho việc bọn họ cũng muốn biết Bạch Ngọc Quang là gì.
“Hừ, ngươi đúng là, ngay cả Bạch Ngọc Quang cũng không biết…”
Một thanh niên khinh thường nói.
Người kia liền xấu hổ, hắn là tu luyện tại gia, quanh năm ra ngoài cùng lắm là hai ba lần, cho nên cũng không biết quá nhiều chuyện.
“Được rồi, nói cho ngươi biết cũng không sao. Bạch Ngọc Quang, đây là một loại ánh sáng do Bạch Ngọc Hổ phát ra, nó một loại linh thú sống ở Hải Hồn Sâm Lâm. Bạch Ngọc Hổ này so với những đầu linh hổ khác thì khác biệt rất lớn, cũng như tên, Bạch Ngọc Hổ toàn thân là Bạch Ngọc, lợi dụng Đại Nhật chi quang, có thể phát ra Bạch Ngọc Quang, cũng như ngươi vừa gặp…”
Thanh niên thanh y khinh thường nhìn qua người kia rồi nói tiếp:
“Lại nói, loại Bạch Ngọc Hổ này bản tính rất hung dữ, thực lực cũng mạnh mẽ vô cùng, đầu Bạch Ngọc Hổ yếu nhất cũng có thể so với Bách Luyện cảnh, mạnh nhất thì chưa rõ, nhưng nghe nói có thể giết cả Thiên Kỳ cảnh. Muốn thu phục một đầu Bạch Ngọc Hổ là vô cùng khó khăn, chưa kể bản tính hung dữ khó thuần phục, chỉ riêng thực lực cũng đủ để nhiều người nghe danh mà sợ rồi…”
Những người còn chưa hiểu rõ về Bạch Ngọc Hổ cũng gật đầu kinh sợ. Tu sĩ phân chia cảnh giới ra Luyện Khí, Ngưng Thần, Bách Luyện, Huyền Linh, Thiên Kỳ, Linh Phủ, Đạo Mệnh,…
Mỗi cảnh giới sau lại mạnh hơn cảnh giới trước không biết bao nhiêu lần, tới cảnh giới Huyền Linh có thể khai phá sơn hà, mà đến Thiên Kỳ, vậy càng không biết mạnh mẽ bao nhiêu.
Bạch Ngọc Hổ yếu nhất là Bách Luyện cảnh, mà mạnh nhất có thể giết Thiên Kỳ cảnh, vậy thì khủng khiếp cỡ nào. Chỉ riêng Bách Luyện cảnh thôi cũng khiến nhiều người lắc đầu từ bỏ rồi. Phải biết, trong một ngàn tu sĩ, vậy cũng chỉ có chục người người là Bách Luyện cảnh.
Về phần Thiên Kỳ cảnh, đó là cao xa không thể tưởng tượng nổi. Chỉ sợ cũng chỉ có các Tiên Môn ngự trị ở trên từng khỏa Tinh Thần kia mới có.
“May mắn, Hải Hồn Sâm Lâm lại được một tiên tông trấn áp, vì vậy mới yên bình như vậy.”
Một lão đầu đưa mắt nhìn trời, nói.
“Rống —"
Ngay khi lão đầu vừa dứt lời, chợt một hồi âm thanh liên tiếp vang lớn, bỗng nghe từ xa xa truyền đến một tiếng gầm dài kinh khủng.
“Bạch, bạch, bạch…”
Khi mọi người đưa mắt nhìn lại thì khiếp sợ không thôi, chỉ gặp một đầu Bạch Ngọc Hổ đang hướng nơi này phóng tới, tốc độ cực nhanh.
“Bạch… Bạch Ngọc Hổ!”
“Không thể nào, chẳng lẽ nó từ Hải Hồn Sâm Lâm chạy ra…”
“Sẽ không phải như vậy thật chứ?”
Tất cả mọi người đều kinh hãi hét lên, từng đạo khí tức không ngừng tuôn ra, làm ra phòng bị mạnh mẽ nhất để phòng ngừa vạn nhất.
“Không đúng, trên Bạch Ngọc Hổ có người.”
Bất quá, khi đưa mắt nhìn kỹ, bọn họ không khỏi kinh ngạc, chỉ thấy bên trên Bạch Ngọc Hổ là một thanh niên, khuôn mặt tuấn mỹ, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như thanh lợi kiếm, chỉ cần bị ánh mắt của hắn nhìn vào đều như bị chém không còn manh giáp.
Bạch bào bay phất trong gió, trên bạch bào có đồ án hình, đó là một tòa đại sơn, toàn bộ tòa đại sơn ẩn trong mây, nhìn vào vô cùng thần bí, cũng thập phần thần kỳ.
“Ký hiệu trên bạch bào kia chẳng phải chính là Tọa Sơn Tông ký hiệu?”
Có người nhìn thấy ký hiệu trên bạch bào của thanh niên thì lên tiếng.
“Là Phong Bạch Sâm! Hắn chính là Phong Bạch Sâm, đệ tử Tọa Sơn Tông!”.
“Không ngờ là Phong Bạch Sâm... A, không tốt!”
Đột nhiên một cỗ uy áp kinh khủng ập đến.
“Không tốt, mau tránh!”
Một người trong đó quát lên, cả đám người lập tức run sợ vội vàng tránh đi, chỉ gặp Bạch Ngọc Hổ như lôi đình xẹt ngang, tốc độ cực nhanh lao đến, kình lực mạnh mẽ làm cho không gian chấn động.
Vân Nam cũng lách người về phía sau, còn Tĩnh Thiên ngược lại vẫn đứng ở đó tựa hồ còn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Bạch Ngọc Hổ hống dài một tiếng, mơ hồ nghe thấy tiếng gầm thét của trời đất, tốc độ bạo phát lên nhanh chóng, trong nháy mắt chỉ để lại tàn ảnh.
“Hắn muốn làm gì?”
Có người thấy Bạch Ngọc Hổ như vậy còn không có dừng lại thì không khỏi nghi hoặc.
Người nhìn ra được ý định của hắn thì không khỏi hét lớn:
“Hắn định xông lên Tinh Phách Địa!”
Thấy vậy, Vân Nam lắc đầu cười khổ một tiếng, chỉ là nội tâm cũng chẳng có chút biến hóa nào. Nhún vai một cái, hắn đưa mắt nhìn lên Thương Khung, nhìn từng khỏa Tinh Thần, Nhật Nguyệt đang treo ở đó mà nở nụ cười nhàn nhạt.
Tại Thương Khung mênh mông, Đại Nhật rọi xuống từng tia huyền khí, từng đạo huyền khí lóng lánh như muốn bao trùm lấy trời đất vào trong. Sinh cơ bàng bạc, huyền khí bao la quét ngang một mảnh trời đất thanh tĩnh.
Bên trên mảnh trời đất này có đại sơn nguy nga, có đình đài lâu các tráng lệ. Mà tại trên từng cái đại sơn, đình đài lâu các này là một vùng huyền khí mờ ảo, cắn nuốt Nhật Nguyệt tinh hoa, nhả ra Thiên Địa linh khí, tạo thành một tiên cảnh trong nhân gian.
Tiên cảnh tồn tại theo năm tháng, không biết đã trải qua bao nhiêu tuế nguyệt, nó vẫn một mực lơ lững ở trên bầu trời. Để người ta kinh ngạc là chỉ cần ngẩng đầu là thấy tiên cảnh này, thế nhưng tiên cảnh lại như thật như ảo, cảm giác có thể nhìn rõ tiên cảnh, song lại mơ hồ bất định, như có một màn sương nhàn nhạt che chắn lại, cảm giác này có thể nói là vô cùng kỳ diệu.
Tiên cảnh vốn tĩnh lặng thì lúc này lại vô cùng náo nhiệt, trăm ngàn người không ngừng hướng đến tiên cảnh đi tới. Có người cưỡi phi hành thú mà đi, có người đạp không để tới, cũng có không ít người ngồi Xích Mã Phi Xa để đi đến, cảnh tượng gì cũng có.
Chỉ là, không quản là kẻ nào, cho dù là cưỡi phi hành thú, đạp không, hay ngồi Xích Mã Phi Xa mà đến, cũng đều dừng lại phía xa xa, cách nơi hơn ngàn mét, không xê nhích tới một chút nào, bọn họ chỉ lẳng lặng đứng ở bên dưới nhìn lên tiên cảnh bên trên, tất cả đều có quy củ
Trong dòng người, Vân Nam cùng Tĩnh Thiên cũng chậm rãi đi đến nơi này. Vân Nam ngẩng đầu nhìn tiên cảnh, cười nói:
“Tiên cảnh nhân gian, quả thật là thánh địa của tu sĩ. Thái Hư gia tộc ngàn vạn năm truyền thừa xuống, mặc dù có chút xuống dốc nhưng hơn những gia tộc khác nhiều, đây hẳn là do Tinh Phách Địa.”
Những người bên cạnh nghe thấy Vân Nam nói thế thì không khỏi nhìn lại tiên cảnh kia.
“Tương truyền, Tinh Phách Địa này là do một khỏa Tinh Thần bị phá hủy rơi xuống Thiên Vẫn Giới tạo thành, bên trên Tinh Phách Địa còn có khí tức của Tinh Thần lưu lại cho đến tận bây giờ, nếu ở trên Tinh Phách Địa lâu năm còn được tinh khí tẩy luyện, nuốt tinh hoa, vạn phần lợi ích.”
Vân Nam lại cười cười nói.
Nhiều người nhìn ra một chút ảo diệu trong đó thì gật đầu khen, còn không nhìn ra thì cũng chỉ lắc đầu cười, nhưng ánh mắt thì sáng lên, không khỏi hâm mộ, nếu bọn hắn mà có thể ở trên đó thì thật là tốt.
Tĩnh Thiên lẳng lặng đứng ở đó, ánh mắt liếc đến bên trên, sau đó lại nhìn xuống phía dưới.
Trước mắt hắn, một đám thanh vân nằm giữa Tinh Phách Địa, một dòng nước chảy từ trong thanh vân xuống mặt hồ rộng lớn bên dưới.
Dòng nước không biết từ đâu mà đến, từ thanh vân cứ như vậy chảy xuống, tựa như không bao giờ hết. Dòng nước xanh kéo dài từ hư vô đến vĩnh hằng, lại có vài tiếng vang lên, như tiếng nước chảy róc rách lại như tiếng sáo nhẹ nhàng mà trầm lắng, thật sự là lạc vào cõi tiên.
Tiên âm tràn đầy mị lực, bên trên lại là tiên cảnh chốn nhân gian, hai thứ hòa quyện lại với nhau, tạo thành một cảnh tượng khó mà có thể dung từ ngữ nào để miêu tả sự mỹ lệ của nó.
Một lúc sau, Tĩnh Thiên thu hồi lại ánh mắt, chỉ là không biết đang suy nghĩ cái gì, hoàn toàn không để ý xung quanh.
“Oanh, oanh, oanh…”
Bỗng ngay lúc này, từng thanh âm vang lên dồn dập như sóng biển cuộn trào, không khí xung quanh gợn sóng, từng đạo huyền khí như bị kích thích, điên cuồng ra ánh sáng chói mắt khiến không ít người nhắm chặt hai mắt lại.
Ánh sáng chói mắt đột nhiên bùng phát khiến nhiều người kinh hãi, tại lúc này Đại Nhật cũng tựa như không thể so với ánh sáng này. Trong khoảnh khắc, toàn bộ mọi thứ đều bao trùm trong ánh sáng trắng mãnh liệt, ngay cả một góc tối không ai để ý cũng bị nó chiếu rọi.
“Chuyện gì đang xảy ra…?”
Một tu sĩ tu vi thấp bị ánh sáng làm cho khiếp đảm, hai mắt mặc dù đã nhắm chặt vẫn bị ánh sáng này xuyên thấu vào, khiến hai mắt đau nhức không thôi.
Chỉ là trong nháy mắt loại ánh sáng này cũng nhỏ dần, cuối cùng biến mất, mọi thứ trở lại bình thường như cũ, chẳng qua là không ít người vẫn còn đang nghi hoặc.
“Đây… đây là Bạch Ngọc Quang?”
Vài người khi cảm thụ được sự ảo diệu của ánh sáng này liền không khỏi thấp giọng lên tiếng. Những người khác khi nghe nói đây Bạch Ngọc Quang cũng không khỏi hét lớn:
“Thật sự là Bạch Ngọc Quang? Không phải là có chuyện gì xảy ra chứ?”
“Cái này, sẽ không thật sự có chuyện gì đi...”
Trong lòng đám người ở đây không khỏi thấp thỏm lo lắng, mắt ai cũng hiện lên vẻ nghi hoặc cùng lo lắng.
“Chắc không có chuyện gì đây, dù sao có chuyện cũng có đại nhân vật ra tay áp chế…”
Một trung niên lên tiếng nói.
Lời nói của trung niên có chút đạo lý, những người xung quanh cũng dần yên tĩnh xuống. Chỉ là trong lòng vẫn còn chút thấp thoảng lo âu.
“Bạch Ngọc Quang, đây là thứ gì?”
Ngay khi mọi người yên lặng xuống, có người không rõ Bạch Ngọc Quang là gì liền lên tiếng hỏi. Cũng có không ít người ghé tai muốn nghe, đại biểu cho việc bọn họ cũng muốn biết Bạch Ngọc Quang là gì.
“Hừ, ngươi đúng là, ngay cả Bạch Ngọc Quang cũng không biết…”
Một thanh niên khinh thường nói.
Người kia liền xấu hổ, hắn là tu luyện tại gia, quanh năm ra ngoài cùng lắm là hai ba lần, cho nên cũng không biết quá nhiều chuyện.
“Được rồi, nói cho ngươi biết cũng không sao. Bạch Ngọc Quang, đây là một loại ánh sáng do Bạch Ngọc Hổ phát ra, nó một loại linh thú sống ở Hải Hồn Sâm Lâm. Bạch Ngọc Hổ này so với những đầu linh hổ khác thì khác biệt rất lớn, cũng như tên, Bạch Ngọc Hổ toàn thân là Bạch Ngọc, lợi dụng Đại Nhật chi quang, có thể phát ra Bạch Ngọc Quang, cũng như ngươi vừa gặp…”
Thanh niên thanh y khinh thường nhìn qua người kia rồi nói tiếp:
“Lại nói, loại Bạch Ngọc Hổ này bản tính rất hung dữ, thực lực cũng mạnh mẽ vô cùng, đầu Bạch Ngọc Hổ yếu nhất cũng có thể so với Bách Luyện cảnh, mạnh nhất thì chưa rõ, nhưng nghe nói có thể giết cả Thiên Kỳ cảnh. Muốn thu phục một đầu Bạch Ngọc Hổ là vô cùng khó khăn, chưa kể bản tính hung dữ khó thuần phục, chỉ riêng thực lực cũng đủ để nhiều người nghe danh mà sợ rồi…”
Những người còn chưa hiểu rõ về Bạch Ngọc Hổ cũng gật đầu kinh sợ. Tu sĩ phân chia cảnh giới ra Luyện Khí, Ngưng Thần, Bách Luyện, Huyền Linh, Thiên Kỳ, Linh Phủ, Đạo Mệnh,…
Mỗi cảnh giới sau lại mạnh hơn cảnh giới trước không biết bao nhiêu lần, tới cảnh giới Huyền Linh có thể khai phá sơn hà, mà đến Thiên Kỳ, vậy càng không biết mạnh mẽ bao nhiêu.
Bạch Ngọc Hổ yếu nhất là Bách Luyện cảnh, mà mạnh nhất có thể giết Thiên Kỳ cảnh, vậy thì khủng khiếp cỡ nào. Chỉ riêng Bách Luyện cảnh thôi cũng khiến nhiều người lắc đầu từ bỏ rồi. Phải biết, trong một ngàn tu sĩ, vậy cũng chỉ có chục người người là Bách Luyện cảnh.
Về phần Thiên Kỳ cảnh, đó là cao xa không thể tưởng tượng nổi. Chỉ sợ cũng chỉ có các Tiên Môn ngự trị ở trên từng khỏa Tinh Thần kia mới có.
“May mắn, Hải Hồn Sâm Lâm lại được một tiên tông trấn áp, vì vậy mới yên bình như vậy.”
Một lão đầu đưa mắt nhìn trời, nói.
“Rống —"
Ngay khi lão đầu vừa dứt lời, chợt một hồi âm thanh liên tiếp vang lớn, bỗng nghe từ xa xa truyền đến một tiếng gầm dài kinh khủng.
“Bạch, bạch, bạch…”
Khi mọi người đưa mắt nhìn lại thì khiếp sợ không thôi, chỉ gặp một đầu Bạch Ngọc Hổ đang hướng nơi này phóng tới, tốc độ cực nhanh.
“Bạch… Bạch Ngọc Hổ!”
“Không thể nào, chẳng lẽ nó từ Hải Hồn Sâm Lâm chạy ra…”
“Sẽ không phải như vậy thật chứ?”
Tất cả mọi người đều kinh hãi hét lên, từng đạo khí tức không ngừng tuôn ra, làm ra phòng bị mạnh mẽ nhất để phòng ngừa vạn nhất.
“Không đúng, trên Bạch Ngọc Hổ có người.”
Bất quá, khi đưa mắt nhìn kỹ, bọn họ không khỏi kinh ngạc, chỉ thấy bên trên Bạch Ngọc Hổ là một thanh niên, khuôn mặt tuấn mỹ, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như thanh lợi kiếm, chỉ cần bị ánh mắt của hắn nhìn vào đều như bị chém không còn manh giáp.
Bạch bào bay phất trong gió, trên bạch bào có đồ án hình, đó là một tòa đại sơn, toàn bộ tòa đại sơn ẩn trong mây, nhìn vào vô cùng thần bí, cũng thập phần thần kỳ.
“Ký hiệu trên bạch bào kia chẳng phải chính là Tọa Sơn Tông ký hiệu?”
Có người nhìn thấy ký hiệu trên bạch bào của thanh niên thì lên tiếng.
“Là Phong Bạch Sâm! Hắn chính là Phong Bạch Sâm, đệ tử Tọa Sơn Tông!”.
“Không ngờ là Phong Bạch Sâm... A, không tốt!”
Đột nhiên một cỗ uy áp kinh khủng ập đến.
“Không tốt, mau tránh!”
Một người trong đó quát lên, cả đám người lập tức run sợ vội vàng tránh đi, chỉ gặp Bạch Ngọc Hổ như lôi đình xẹt ngang, tốc độ cực nhanh lao đến, kình lực mạnh mẽ làm cho không gian chấn động.
Vân Nam cũng lách người về phía sau, còn Tĩnh Thiên ngược lại vẫn đứng ở đó tựa hồ còn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Bạch Ngọc Hổ hống dài một tiếng, mơ hồ nghe thấy tiếng gầm thét của trời đất, tốc độ bạo phát lên nhanh chóng, trong nháy mắt chỉ để lại tàn ảnh.
“Hắn muốn làm gì?”
Có người thấy Bạch Ngọc Hổ như vậy còn không có dừng lại thì không khỏi nghi hoặc.
Người nhìn ra được ý định của hắn thì không khỏi hét lớn:
“Hắn định xông lên Tinh Phách Địa!”