"Lạc Dụng, vả miệng cho ta"
Nghe Tôn Từ Y nói, Lạc Dụng cúi người:
"Vâng ạ"
Tì nữ tiến lên giữ chặt Trần Tây Hà, nàng ta hốt hoảng:
"Các ngươi dám đối với ta như vậy...ta là hôn thê của thái tử!"
Không ai dám lên tiếng ngăn cản vì biết nhìn thân phận của mình.
Tôn Từ Y tiến lên bóp chặt cằm Trần Tây Hà:
"Ta đã bỏ qua cho cô nhiều lần nhưng cô lại cứ công kích ta.
Nếu cô đã gọi ta là thiếu phu nhân ít ra cũng nên biết vị trí của mình.
Cô hỗn xược như vậy cho dù hôm nay cha cô có ra mặt ta cũng chẳng sợ" Tôn Từ Y hất mạnh cằm nàng ta.
Lạc Dụng định ra tay nhưng vẫn phải hỏi qua Tôn Từ Y:
"Phu nhân, cô muốn đánh mấy cái?"
"Khuôn mặt của Tây Hà tiểu thư cũng không đến nỗi tệ, thưởng cái đi"
"Nhận thưởng" xong chắc Tây Hà không dám ra ngoài nữa.
Nàng ta sợ hãi:
"Phu nhân, người rộng lượng, lần sau ta không dám mạo phạm nữa!"
Nhưng Tôn Từ Y làm như không nghe được, cô quay người một mình rời đi.
Cô lững thững đi được vài bước đã gặp Trương Từ Hiểu.
Vẻ mặt Trương Từ Hiểu không vui không buồn mà tiến lại gần phu nhân, lúc này tâm trạng cô buồn bã thất thường.
Cô im lặng, khuôn mặt tối sầm, đầu hơi cúi.
Trước đây chàng chưa từng thấy cô như vậy, chàng nhìn về sau lưng cô thấy Lạc Dụng đang trừng phạt Trần Tây Hà thì nghĩ thầm:
"Cô ta vừa chửi nhau với bọn họ sao?"
Xong Trương Từ Hiểu lại giả vờ không biết gì cả:
"Ta đang thắc mắc vì sao cô đi mãi không quay lại, thì ra là bị vướng vào "đống rác" kia sao?"
Tôn Từ Y rơm rớm nước mắt nắm lấy y phục của Trương Từ Hiểu, cô đang không được bình tĩnh:
"Trương Từ Hiểu, lúc nãy mấy người kia vừa nói xấu huynh, bàn luận về xuất thân của huynh"
Đây đã là lần thứ hai Trương Từ Hiểu thấy Tôn Từ Y rơi nước mắt, chàng thản nhiên hỏi:
"Rồi sao nữa?"
"Điều đó đã chọc tức ta" Nước mắt lăn dài trên hai gò má cô
Trương Từ Hiểu thở dài, chàng đưa tay lau nước mắt cho cô, giọng nói vô cùng ấm áp:
"Ngốc quá, ta sớm đã quen rồi, cô không cần phải vì ta mà cãi cọ với một "núi rác",,
"Ta đã nói sẽ luôn bảo vệ, hỗ trợ huynh" Tôn Từ Y buông y phục phu quân ra, giọng nói cô bỗng trở nên kiên cường: "Vì vậy chàng phải luôn ở bên ta"
Trương Từ Hiểu mở to hai mắt nhìn cô gái trước mặt:
"Được rồi, chúng ta đi thôi.
Cha đang đợi"
Lạc Dụng và hai tì nữ kia cũng xong việc và chạy đến chỗ hai chủ tử ngay.
Tôn Từ Y và Trương Từ Hiểu cùng rời đi, đột nhiên chân Tôn Từ Y truyền đến cảm giác đau nhức khiến cô suýt ngã.
Chàng vội đỡ lấy cô:
"Có phải chân lại đau rồi không?"
Tôn Từ Y gật đầu, Trương Từ Hiểu bỗng đứng lên trước cô rồi ngồi xuống:
"Lên đi, ta cõng nàng"
Lạc Dụng và các tì nữ đều trầm trồ nhìn Trương thiếu gia.
Chủ tử bình thường đều lạnh như tảng băng, hôm nay lại trở nên dịu dàng như vậy, có phải ngày mai hoa hồng sẽ rơi từ trên trời xuống không? Nhưng nhìn thấy thiếu gia đối xử tốt với phu nhân họ cũng thấy ấm áp phần nào.
Tôn Từ Y ngại ngùng leo lên lưng phu quân, Trương Từ Hiểu nhắc nhở:
"Để tay nàng vòng qua cổ ta đi, ngã là nàng tự chịu đấy!"
Tôn Từ Y nghe theo, cả hai cùng xuất phát đến chỗ xe ngựa, trên đường đi gặp không ít người, ai nấy đều kinh ngạc há hốc mồm.
Thấy con trai và con dâu hòa hợp Trương Tướng quân cũng an tâm phần nào.
Nhị công chúa đích thân ra tiễn hai người.
"Tôn tiểu thư, hôm nay ta rất vui.
Ta nghe nói chân cô bị đau nên có đem đến tặng vài loại thuốc tốt"
Cô đang ở trên lưng Trương Từ Hiểu không tiện nhận đồ nên Lạc Dụng phải nhận giúp.
Lúc đó Cố Nhược Nhiên còn không quên liếc nhìn Lạc Dụng một cái.
Ngồi trên xe ngựa quay về Trương Tướng quân hỏi con dâu, vẻ mặt đầy nghiêm nghị:
"Việc thái tử thần sự không liên quan đến các con sao?"
"Vâng ạ" Tôn Từ Y tỏ vẻ ăn năn: "Lúc pháo hoa phát nổ con đã rất sợ"
Trương Từ Hiểu nhìn phu nhân chằm chằm, khuôn mặt lúc đó của Tôn Từ Y rõ ràng rất bình thường, không hề có chút sợ hãi, hành động của cô cũng khiến chàng để ý.
"Trần Tây Hà là do con phạt sao?"
"Vâng ạ" Tôn Từ Y không chút giấu giếm
"Tại sao lại tự ý phạt người ta?"
"Từ khi con mới xuất hiện trong cung, người nào người nấy ai cũng nhìn con với ánh mắt phán xét, hở một chút là lấy xuất thân của con ra đùa cợt" Cô trả lời
"Riêng con bị coi thường thì không sao, cô Trần Tây Hà kia còn nói xuất thân của phu quân con thấp hèn, nói bọn con không có gia giáo, còn hỗn xược như vậy, luôn lấy thân phận tiểu thư Trần gia ra uy hiếp.
Cho nên con mới..." Giọng Tôn Từ Y nhỏ dần
Trương Tướng quân cười rất thoải mái, ông chẳng những không tức giận mà còn khen ngợi cô:
"Quả nhiên ta chọn đúng người, lần sau gặp phải hạng người như vậy con cứ thẳng tay dạy dỗ.
Trời sập xuống có ta chống lưng"
Lần này Tôn Từ Y không chỉ dạy dỗ Trần Tây Hà, mà cô còn nhắc lại thân phận của Trương Tướng quân cho Trần gia bọn họ nhớ.
Xe ngựa dừng lại trước phủ Tướng quân, lần này Trương Từ Hiểu bế cô từ cửa lớn về đến phòng.
Tôn Từ Y yên vị tựa lưng vào giường:
"Hôm nay cũng mệt mỏi quá rồi"
Trương Từ Hiểu bước ra ngoài dặn dò các hạ nhân trong phủ dù thế nào cũng không được làm phiền chàng và phu nhân.
Sau đó cả cửa sổ cửa chính đều bị khóa lại:
"Trương Từ Hiểu, chàng muốn làm gì?" Tôn Từ Y đầy đề phòng.
Trương Từ Hiểu ngồi xuống ghế, chàng đưa mắt nhìn phu nhân:
"Rốt cuộc nàng là ai? Nàng làm sao biết được nhiều chuyện như vậy?"
"Ta là Tôn Từ Y, ta biết gì chứ?"
"Rõ ràng nàng đã biết pháo hoa sẽ nổ nên mới ngăn cản ta, tại sao nàng biết Lạc Dụng có sức mạnh của gió?"
"Ta chỉ thấy nghi ngờ khi thái tử cứ bắt chàng đốt pháo, còn công kích chàng nữa.
Còn Lạc Dụng, chỉ là ta đoán mò ai ngờ trúng thật"
"Có lẽ ta nghĩ nhiều rồi" Chàng thở dài.
Trương Từ Hiểu không vội đi ngủ ngay mà còn phải đọc sách.
Chàng biết những lời Tôn Từ Y nói đều không đúng sự thật, nhưng không muốn tra hỏi tiếp.
Nhìn cô đang ngồi trên giường đang hí hoáy ghi chép gì đó, chàng nghĩ:
"Dù cô ta có chút nguy hiểm nhưng cô ta vẫn luôn bảo vệ mình, ở bên cạnh mình.
Không biết thế nào nhưng mình sẽ từ từ điều tra"