Hôm sau, phải khó khăn lắm những tia nắng yếu ớt mới chiếu được vào phòng.
Trương Từ Hiểu tỉnh giấc, chàng có chút ngạc nhiên khi thấy trên người mình có một chiếc chăn.
"Mình nhớ đêm qua lúc đi ngủ mình không có chăn mà, lẽ nào là cô ta đắp cho mình?"
chàng bước xuống giường và liếc nhìn xung quanh, cả căn phòng trốn trơn, không thấy Tôn Từ Y đâu cả.
Lạc Dụng, thị vệ của Trương Từ Hiểu (bằng tuổi) chạy vào:
"Thiếu gia, cuối cùng người cũng tỉnh giấc"
"Có chuyện gì sao?"
Nhìn bộ dạng thản nhiên của chủ tử Lạc Dụng không khỏi lo lắng:
"Thiếu gia, hỉ phục đã chuẩn bị xong rồi.
Mời người đi thay để đến Tôn phủ rước dâu"
Lại nói đến Tôn Từ Y, lúc này cô đang ngồi trước gương, các tì nữ đang trang điểm trải tóc cho cô.
Cô cũng thay ra một bộ hỉ phục đỏ, thêu nhiều đá quý lấp lánh, xem ra đám cưới này rất trọng đại, Trương Tướng quân không muốn làm việc sơ sài.
Tì nữ nhận ra tâm trạng chủ tử không vui liền nói thêm mấy câu:
"Hôm nay là ngày xuất giá của người, người phải vui lên chứ ạ.
Lúc nữa tân lang sẽ qua đón người"
"Làm sao mà ta vui nổi?" Cô nghĩ "Cái hôn lễ đáng ghét này, làm việc gì cũng phải có trình tự và quy tắc"
Đúng là hôn lễ ở thời cổ đại, quy tắc lập ra rất nhiều, ngay cả việc chải tóc cũng vậy.
Chải đầu trước khi xuất giá
Chải đầu cho tân nương trước khi xuất giá là một phong tục truyền thống lâu đời, được xem như là một bước ngoặc mới trong đời của người con gái.
Sau khi hoàn thành nghi thức chải tóc xem như cô gái đó đã nhận được những ước nguyện và mong muốn tốt đẹp của cha mẹ.
Khác với kiểu chải đầu cho gọn gàng mái tóc hay gỡ tóc rối bình thường.
Chải đầu xuất giá của người Trung Quốc được chải lần.
Mỗi lần chải mang một ý nghĩa khác nhau.
Bà mai bên cạnh cầm lược lên chải tóc cho cô.
Lần chải đầu tiên gọi là: “Một chải chải đến đuôi”.
Mang ý nghĩa có đầu có đuôi, thuận lợi mọi chuyện.
Lần chải thứ hai gọi là: “Hai chải răng long đầu bạc”.
Mang ý nghĩa cô dâu và chú rể sau khi kết hôn sẽ bên nhau dài lâu cho đến khi già.
Lần chải thứ ba gọi là: “Ba chải con cháu đầy đàn”.
Mang ý nghĩa mong muốn cô dâu và chú rể sẽ sớm có con cái.
Có càng nhiều con lại càng tốt.
Tôn Từ Y ngơ người, cô tủi thân vô cùng:
"Những thứ này mình đâu có nhận được?"
Mọi việc tiếp theo đến lượt tì nữ, một tì nữ cẩn thận vấn tóc và đội mũ phượng lên đầu Tôn Từ Y, mũ phượng đẹp đẽ, tỏa ra ánh vàng.
"Nặng quá đi" Cô nghĩ thầm.
Đã thế cô ta còn cài thêm châm cho cô.
Đoàn rước dâu của Trương Từ Hiểu cũng đã đến.
Đội chiếc khăn đỏ lên, Tôn Từ Y được dẫn lên kiệu hoa.
[...]
Hôn lễ diễn ra theo đúng trình tự, khách khứa đông đủ, khắp phủ treo đầy vải đỏ.
Trương Tướng quân cười không nhặt được miệng khi nghe những lời chúc mừng kia.
Nhưng cũng cí không ít lời bàn tán, dù sao thì cả tân lang và tân nương vẫn còn nhỏ tuổi.
Hai nhân vật chính bước vào.
Mọi người đều xôn xao.
Tư nghi dõng dạc:
"Giờ lành đã đến, mời tân lang tân nương bái đường"
Trương Tướng quân rất không hài lòng về con trai, từ đầu đến cuối vẻ mặt của Trương Từ Hiểu luôn chỉ hiện rõ sự chán ghét.
Nhưng chàng lại im lặng phối hợp.
"Nhất bái thiên địa!"
...
"Nhị bái cao đường!"
Tôn Từ Y luôn thắc mắc khung cảnh xung quanh thế nào, khăn đỏ khiến tầm nhìn của cô bị che khuất.
"Phu thê đối bái!"
Đến đoạn Trương Tướng quân nở nụ cười hài lòng.
Tôn Từ Y xoay người lại vô tình thấy được một Trương Từ Hiểu mặc y phục đỏ, dáng vẻ vô cùng đẹp đẽ chững chạc.
"Đây quả nhiên là nam chính của mình" Tôn Từ Y nghĩ thầm.
Sau đó cô được dẫn đi.
Tôn Từ Y ngồi trong phòng tân hôn, cả người cô khó chịu khi bị bắt ngồi yên một chỗ, khăn đỏ cũng không được bỏ ra.
Tì nữ luôn đứng đó canh cô.
"Bên ngoài rõ náo nhiệt vậy mà mình chỉ có thể ở đây"
Bỗng hai tì nữ ra ngoài, mãi không thấy trở vào.
Tôn Từ Y bỏ khăn đỏ xuống, vì sự tò mò mà chạy ra ngoài.
Trong một mật thất, Trương Từ Hiểu và Trương Tướng quân đang xử lí nghi phạm.
Đó là một nam nhân luộm thuộm bị bắt giữ đã lâu ngày.
Trương Từ Hiểu chán ghét:
"Tướng quân, có vẻ chúng ta không lấy được gì từ chàng rồi"
"Con giải quyết chàng đi, ta phải quay về đại sảnh"
Đang đi thì một cây châm rơi xuống, cô vội chạy vào căn phòng cạnh đó để sửa lại, vì ở trong đó có một cái gương.
Cây châm cuối cùng cũng trở về vị trí của nó.
Tay cô vô tình động vào một cái bình, cả kệ sách liền chuyển động, mật thất hiện ra.
Cảnh tượng Trương Từ Hiểu cầm kiếm cắt lìa đầu phạm nhân đập thẳng vào mắt cô, máu bay tung tóe.
Chàng đưa mắt nhìn tân nương của mình.
Vì quá sợ hãi Tôn Từ Y liền ngất đi.
Trương Từ Hiểu vội đi ra đỡ lấy cô.
"Lạc Dụng, dọn dẹp sạch sẽ"
"Vâng" Lạc Dụng cúi người tuân lệnh.
Trương Từ Hiểu nhẹ nhàng bế cô rời khỏi đó.
Quay về phòng tân hôn, chàng đặt Tôn Từ Y xuống giường, còn tốt bụng lau đi những giọt máu trên khuôn mặt cô.
chàng không ngờ tân nương của mình rất xinh đẹp.
"Nhìn cô ta khi trang điểm cũng không tệ, bình thường đã đẹp sẵn rồi"