Tối hôm đó Trương Tướng quân trở về với khuôn mặt không mấy vui vẻ.
Tôn Từ Y không khỏi suy nghĩ:
"Không phải ông ấy nói là lên triều sao? Lẽ nào có chuyện gì xảy ra?"
Đến cả Trương Từ Hiểu vừa trở về cũng không biết gì.
Sau bữa cơm tối, Trương Tướng quân cho gọi riêng Trương Từ Hiểu đến nói chuyện.
Không biết có chuyện gì xảy ra nhưng tâm trạng của ông không được tốt.
Tôn Từ Y sợ rằng Trương Từ Hiểu sẽ chọc tức Tướng quân.
Trương Từ Hiểu theo Tuyển Tiết đi trước, lúc này Tôn Từ Y tranh thủ kéo lấy Lạc Dụng:
"Lạc Dụng, huynh nghe ngóng giúp ta xem Tướng quân và Trương Từ Hiểu nói chuyện gì.
Nhé?"
"Được ạ nhưng nếu là chuyện gì cơ mật đến ta cũng không biết thì ta không giúp gì cho phu nhân được"
"Giữa chúng ta không có phu nhân gì cả, sau này cứ gọi tên ta Từ Y, Y Y hay gì đó cũng được.
Ta đã nói với huynh rồi mà"
"Ta sẽ giúp cô để ý"
Cô mỉm cười hài lòng rồi vội đẩy lưng Lạc Dụng đi.
Nhưng Lạc Dụng chỉ được đứng ngoài canh gác cùng Tuyển Tiết.
Không ai được vào trong.
Dù Lạc Dụng đã cố nghe xem bọn họ nói gì trong đó nhưng cũng vô ích.
Không biết thế nào nhưng một lúc sau thì bên trong có động tĩnh truyền ra, Trương Từ Hiểu lớn tiếng:
"Trương Tướng quân, ông điên mất rồi!"
"Nhưng đây là cách cuối cùng để cứu Trương gia.
Con cũng mang họ Trương đấy, lẽ nào con thấy chết không cứu?" Trương Tướng quân quát lớn
"Nếu ông muốn thì đến thanh lâu tìm bọn họ, rồi ông muốn làm gì thì làm!"
"Trương Từ Hiểu con đứng lại đó!"
Cánh cửa phòng mở ra, Trương Từ Hiểu mang vẻ mặt tức giận kia chạy về phòng.
Lạc Dụng cũng không suy nghĩ gì mà chạy theo chủ tử.
Tôn Từ Y thấy sợ khi nhìn vào vẻ mặt của phu quân.
Đêm nay Trương Từ Hiểu không đọc sách nữa mà lập tức thay y phục và trèo lên giường đi ngủ.
Tôn Từ Y lén kéo Lạc Dụng ra ngoài nói chuyện:
"Có chuyện gì vậy?"
Lạc Dụng e ngại lắc đầu:
"Kể đi, ta rất tò mò"
Theo trí nhớ của mình, Lạc Dụng thuật lại toàn bộ những gì mình nghe thấy trong một khoảng thời gian Từ Y biết chắc chắn là có chuyện gì đó kinh thiên động địa.
"Từ Y, cô chuyện gì cũng biết, không phải là xảy ra chuyện gì lớn rồi chứ?"
"Lạc Dụng, huynh đừng nói vậy.
Ta cũng không biết gì" Tôn Từ Y khiêm tốn "Huynh đi ngủ sớm đi, ta cũng phải đi ngủ.
Ngày mai ta phải học chính trị"
"Học chính trị?"
"Là học buôn bán" Cô cười trừ
"Nhưng làm sao mà tướng quân lại cho cô học mấy thứ đó? Ngài ấy theo chủ nghĩa "nữ nhi bất tài mới là đức" mà"
"Ta chỉ cần lôi Trương Từ Hiểu ra nói, lợi dụng một chút cũng không sao"
Lạc Dụng cũng cạn lời, Tôn Từ Y chúc Lạc Dụng ngủ ngon rồi cũng vào phòng để chuẩn bị đi ngủ.
Trương Từ Hiểu tức giận làm thế nào cũng không ngồi yên được.
"Rốt cuộc tướng quân đã nói gì với chàng?"
"Không có gì đâu, nàng đi ngủ đi"
Rõ ràng Trương Từ Hiểu là đang tránh né câu hỏi của cô, Tôn Từ Y không hỏi thêm gì mà ngồi vào bàn mang giấy bút ra viết tiếp tiểu thuyết.
"Nàng viết gì vậy?" Trương Từ Hiểu thấy vạy không kìm được tính tò mò
"Không có gì đâu, chàng mau đi ngủ đi" Cô đáp lại lời nói y hệt ban nãy
Nhưng chưa viết được chữ nào đã có người gõ cửa phòng:
"Ai vậy? Giờ này rồi còn gõ cửa phòng ta!" Tôn Từ Y cáu gắt
"Phu nhân, thuộc hạ là Tuyển Tiết bên cạnh Tướng quân.
Tướng quân muốn mời phu nhân đến thư phòng người nói chuyện riêng một chút"
Trương Từ Hiểu nói nhỏ với cô:
"Đừng đi"
Nhưng Tôn Từ Y không thể làm trái lời Tướng quân, cô đành rời khỏi phòng và đi cùng Tuyển Tiết.
Bước vào thư phòng, Tôn Từ Y thấy Tướng quân đang bất lực ngồi xem lại sổ sách, trông ông vô cùng mệt mỏi.
"Từ Y, đóng cửa lại đi"
Cô làm theo, nhanh tay đóng cửa lại.
"Lúc nãy cha đã nói gì với thiếu gia vậy? Khi trở về chàng có vẻ không vui lắm"
"Hoàng thượng là một tên đê tiện.
Hắn biết chiến sự ở biên cương đang căng thẳng còn cố tình gửi thư khiêu chiến đến Vũ Triều.
Trong hai tháng nữa ta và A Hiểu sẽ phải dẫn binh xuất trận.
Không biết đến khi nào chiến tranh sẽ kết thúc nhưng rủi ro chết trên chiến trường rất cao"
Tôn Từ Y tái mặt khi nghe tin này, quả nhiên tiểu thuyết đã thay đổi rất nhiều, cũng dần không theo hướng của cô rồi.
"Hoàng thượng là muốn Trương gia ta tuyệt hậu, muốn bọn ta tốt nhất không quay về kinh thành nữa!"
"Chết tiệt.
Là lão cáo già nào đã gợi ý cho ông hoàng đế kia vậy?" Tôn Từ Y thầm mắng
"Hiện tại đã rất cấp bách rồi, ta không thể kháng chỉ để A Hiểu ở lại.
Chỉ có con mới có thể giúp Trương gia thôi"
Tôn Từ Y sợ hãi lùi lại, cô biết Tướng quân đang muốn nói cái gì.
"Cha ơi, giúp gì ạ?"
Trương Tướng quân tiến lại chỗ cô:
"Trong vòng một tháng, ta muốn con mang thai đứa bé của A Hiểu"
"Không...không được đâu cha ơi" Tôn Từ Y tái mặt lắc đầu nguầy nguậy: "Con mới chỉ tuổi thôi"
"Đó là cách cuối cùng rồi.
Chỉ cần con có thể mang thai thì Trương gia vẫn còn hi vọng"
Trong mắt Trương Tướng quân chứa đầy sự mong đợi:
"A Hiểu đã bắt đầu thích con rồi, con chỉ cần cố gắng chút thằng bé sẽ không đẩy con ra"
"Không đâu cha, chàng không thích con.
Người chàng thích là nhị công chúa, không phải con, đời đời kiếp kiếp chỉ có nhị công chúa thôi"
Vì sợ hãi nên cô cũng không rõ mình đang nói gì.
Đột nhiên Trương Tướng quân quỳ xuống trước mặt cô, ông nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô.
Tôn Từ Y ngạc nhiên đứng đơ tại chỗ:
"Từ Y, ta biết con không thích A Hiểu nhưng con hãy coi như vì Trương gia, vì ơn dưỡng dục của ta đối với con trong mấy năm nay mà hãy đồng ý với lời thỉnh cầu nho nhỏ này"
"Cha ơi cha đứng dậy, nếu cha cứ quỳ thế này..."
"Nếu con không đồng ý ta không đứng dậy đâu, ta sẽ quỳ ở đây đến khi con đồng ý thì thôi"
Trương Tướng quân cũng rất dai dẳng.
Làm gì có chuyện trưởng bối quỳ trước tiểu bối thế này, cô rất khó xử.
Vậy là nhờ có cô mà nam chính phải chết sớm hơn, cô không cứu vãn được gì cả.
Tôn Từ Y nghĩ nếu giữ lại được huyết mạch của Trương gia cũng tốt.
"Được rồi cha, con đồng ý, con sẽ cố gắng hết sức.
Xin cha đừng quỳ nữa sàn lạnh lắm" Cô kéo Tướng quân dậy
Trương Tướng quân đa tạ con dâu rối rít:
"Đa tạ con, quả nhiên ta không chọn nhầm con dâu"
"Nhưng nếu chàng đẩy con ra con cũng không làm gì được"
"Nó nhất định không đẩy con ra"
Tôn Từ Y lững thững bước về phòng, trong đầu cô toàn là những lời nói của Tướng quân, cô quyết định sẽ giữ im lặng với Trương Từ Hiểu.
"Nàng đồng ý với ông ta rồi?"
Trương Từ Hiểu ngồi khoanh chân trên giường, vừa thấy nàng bước vào đã hỏi.
Đến nước này rồi nàng cũng không thể im lặng.
"Người đã quỳ xuống cầu xin ta, người muốn ta cứu Trương gia, trả lại ơn dưỡng dục mấy năm này" Tôn Từ Y không dám nhìn thẳng vào Trương Từ Hiểu
"Ông ta vốn là một kẻ điên, đến cả một đứa trẻ như nàng ông ta cũng có thể nói ra những lời đó.
Nàng định trả ơn cho Tướng quân bằng một đứa bé sao?"
"Nhưng ta sẽ không có đứa bé kia"
Cả hai im lặng nhìn nhau một hồi, chàng lên tiếng:
"Rõ ràng là ông ta vẫn coi ta là trẻ con nên mới nghĩ ta sẽ chết" Trương Từ Hiểu cười khinh bỉ: "Nhưng Tôn Từ Y nàng yên tâm"
Cô đưa mắt nhìn chăm chăm phu quân, chàng tiếp:
"Trương Từ Hiểu ta sẽ không chết, ta nhất định sẽ trở về, không những trở về mà còn trở về thật oanh liệt!"