Sau khi biết con trai vốn chưa hề động vào con dâu, Trương Tướng quân tức lắm.
"Chưa đến nửa tháng A Hiểu sẽ khởi hành, con mà không cố gắng làm sao có thể mang huyết mạch của Trương gia ta?"
"Cha, là người ta không thích con.
Thật sự thì thiếu gia đã có người mà chàng thích rồi" Tôn Từ Y nhẹ giọng
"Nói láo, nó chưa từng gần gũi với cô gái nào hơn con"
Tôn Từ Y chỉ nghĩ là vì đối phương nghĩ mình là một bằng hữu đáng tin cậy.
Trương Tướng quân gọi con trai về phủ ngay lập tức.
Trương Từ Hiểu cũng không còn cách kháng cự đành quay về.
Tối hôm đó, Trương Tướng quân cố tình kéo con dâu ở lại đánh cờ đến đêm.
Tôn Từ Y có tìm cớ trở về nhưng Tướng quân không cho.
Trương Từ Hiểu thì chỉ ngồi trong phòng chán nản luyện chữ.
Một nô tì gõ cửa phòng:
"Thiếu gia, người ngủ chưa ạ?"
"Có chuyện gì?" Trương Từ Hiểu đáp
"Phu nhân hình như không ổn lắm, cô ấy không được khỏe, nói là muốn thiếu gia qua đó giúp"
Trương Từ Hiểu mở cửa phòng và bước ra.
chàng theo tì nữ đến một căn phòng khác.
Chàng nhìn vào trong, không thấy ai cả:
"Phu nhân đâu?"
"Cô ấy nằm ở trên giường, có vẻ rất mệt ạ"
Trương Từ Hiểu có chút nghi ngờ bước vào.
Tì nữ nhanh chóng khóa cửa phòng lại.
Giường ngủ đã che kín rèm, Trương Từ Hiểu cũng không nhìn rõ ai ở bên trong:
"Tôn Từ Y, nàng ở trong đó sao?"
Bên trong động đậy, rèm cũng dần dần mở ra.
"A Hiểu!" Một cô gái lớn tuổi chạy ra, cô ta ăn mặc không đàng hoàng, trên người chỉ có một cái yếm và một cái quần.
Cô gái kia dang rộng đôi tay chạy đến định ôm lấy đứa trẻ nhỏ tuổi hơn mình.
Trương Từ Hiểu nhanh chóng vận dụng hết võ công năm khổ luyện để tránh né rồi nhanh chóng giữ chặt hai tay cô ta.
Không cần hỏi chàng cũng biết việc này là do Trương Tướng quân sắp xếp.
"A Hiểu đệ đệ, đệ mau thả ta ra! Đau quá!"
Vậy mà tì nữ bên ngoài tưởng đại sự đã thành liền đi thông báo cho Tướng quân biết.
Tôn Từ Y đang ngáp ngắn ngáp dài, vừa nghe được câu chuyện thì lập tức tỉnh ngủ.
"Cha ơi, không cẩn thận là có...xác chết đấy" Tôn Từ Y lo lắng
"Con lo gì chứ? Đến lượt con ra cờ đấy" Trương Tướng quân cười như được mùa
Trương Từ Hiểu đã dùng chăn quấn quanh người cô gái kia, còn dùng dây thừng trói chặt quẳng lên giường.
"Tiêu Lan tỷ, tỷ cũng là con gái nhà gia giáo, sao lại có thể làm ra những việc này chứ?" Chàng cười nhạt khinh thường
"A Hiểu, ta thật sự rất thích đệ, thích đệ từ cái nhìn đầu tiên, bắt ta làm gì cũng được chỉ cần được ở bên đệ" Tiêu Lan sụt sịt: "Nhưng đệ đừng đối với ta như vậy, thả ta ra trước đã"
Đột nhiên Trương Từ Hiểu cảm thấy choáng váng, chàng đỡ lấy đầu.
Tiêu Lan mỉm cười:
"Có phải đệ thấy chóng mặt rồi không? Nói cho đệ biết, Trương Tướng quân đã mất công sắp đặt vụ này, ngài sẽ không để đệ thoát đâu"
Lúc Tôn Từ Y và Lạc Dụng phá cửa xông vào đã thấy Trương Từ Hiểu bất lực gục ra bàn, có vẻ không tỉnh táo lắm.
Lạc Dụng thấy Tiêu Lan bị trói lại thì đã biết kết quả.
Cô vội chạy vào:
"Trương Từ Hiểu, Trương Từ Hiểu chàng không sao chứ?"
Chàng bám chặt lấy tay cô:
"Ta chóng mặt quá"
Từ lúc bước vào căn phòng này Tôn Từ Y cũng thấy có chút choáng váng.
Tiêu Lan nhìn Tôn Từ Y với ánh mắt đầy sát khí, giống như ánh mắt mà đại công chúa vẫn dùng để nhìn cô.
Tôn Từ Y lại gần lư sứ đốt hương trầm không đắn đo đập nó xuống sàn.
Cô và Lạc Dụng nhanh chóng dìu Trương Từ Hiểu đi:
"A Hiểu đệ, các người đừng đi mà!" Tiêu Lan uất ức hét lớn: "Cho dù đi cũng phải cởi trói cho ta chứ"
Trương Từ Hiểu được đưa về phòng.
"Lạc Dụng, huynh mau đi lấy một chậu nước lạnh giúp ta.
Trương Từ Hiểu bị trúng mê hương rồi"
Nằm trên giường, Trương Từ Hiểu cứ nắm chặt lấy chăn và muốn ngồi dậy.
"Này, đừng cử động nhiều" Tôn Từ Y ngồi xuống giường:"Chàng còn nhận ra ta là ai không thế?"
Đôi mắt của Trương Từ Hiểu như phủ một tầng sương mù, chàng kéo lấy phu nhân đè xuống giường.
Tôn Từ Y còn chưa kịp định thần đã bị Trương Từ Hiểu khóa chặt môi.
Ở bên ngoài, Lạc Dụng bê chậu nước định bước vào nhưng lại bị Trương Tướng quân ngăn lại:
"Lạc Dụng, ngươi không cần vào nữa đâu, mau đi đánh cờ với ta"
"Nhưng mà tướng quân...thiếu gia..."
"Ta nói ngươi đi thì cứ đi đi, lẽ nào ngươi chỉ nghe thiếu gia thôi, trong mắt không còn ta nữa?"
Rồi Lạc Dụng cũng bị Trương Tướng quân kéo đi mất.
Lúc này trong phòng Tôn Từ Y đã đẩy được đối phương ra, khuôn mặt cô đã đỏ bừng.
Trương Từ Hiểu đỡ lấy trán lắc đầu mấy cái.
đột nhiên cô nhìn chàng chằm chằm rồi vùng lên đẩy phu quân xuống giường, bàn tay nhanh chóng cù lét người kia.
Bất ngờ bị cù, Trương Từ Hiểu co rúm mình lại và cười do nhột, cười đến sặc sụa:
"Dừng tay, tha cho ta!"
Cười được một lúc Trương Từ Hiểu liền lăn ra ngủ, Tôn Từ Y thở hổn hển, cô đã biết sợ rồi.
"Cũng may, mình phản ứng nhanh.
Thật tội nghiệp, Trương Từ Hiểu còn nhỏ như vậy mà đã bị chèn ép thế này rồi.
Đến cả vai ác nữ như mình cũng thật bất hạnh"
Sáng hôm sau, Trương Từ Hiểu tỉnh dậy thấy cả cơ thể uể oải đến lạ thường, bên cạnh còn có Lạc Dụng.
Hôm nay đến cả một thanh kiếm chàng cũng không muốn cầm nữa.
"Cuối cùng người cũng dậy rồi" Lạc Dụng có chút vui mừng
"Đã là giờ nào rồi? Sao ngươi không đi luyện kiếm?"
"Đã là giờ thìn rồi, trước đây người chưa ngủ đến giờ thìn bao giờ nên thuộc hạ có chút lo lắng" Lạc Dụng đáp: "Nếu thiếu gia không luyện tập thuộc hạ đi cũng không làm gì được"
Cánh cửa phòng mở ra, Tôn Từ Y bước đến bên giường đưa tay sờ trán phu quân, nhìn dáng vẻ ngây ngốc kia cô biết Trương Từ Hiểu không nhớ gì về chuyện đêm qua.
Thất Nguyệt bưng một chậu nước và khăn mặt đến bên giường:
"Trán đỡ nóng hơn hôm qua rồi" Tôn Từ Y thở phào
Lúc này Tiêu Lan cũng chạy vào, nàng ta mặc một bộ y phục màu xanh lục.
Lạc Dụng có vẻ cũng không thích người này.
Tiêu Lan chưa gì đã đẩy Tôn Từ Y ra và nắm lấy tay tiểu đệ:
"A Hiểu đệ, đệ thấy thế nào rồi?"
Trương Từ Hiểu phũ phàng hất tay Tiêu Lan ra, ánh mắt vô cùng ghét bỏ:
"Tỷ đừng đụng vào ta, giữa chúng ta không có gì cả.
Hơn nữa đây là phòng của ta, tỷ đến đây làm gì?"
"Ta chỉ nhớ đệ thôi mà, Trương thúc thúc đã đồng ý để ta làm trắc phu nhân của đệ rồi.
Đệ xem hôm nay ta còn mặc y phục mang màu đệ thích nữa"
Tôn Từ Y nghe được thì rất ngạc nhiên, thật không ngờ chỉ vì cô không thể mang thai mà Trương Tướng quân rắp tâm đem một cô nương khác đến cho con trai.
Cô không biết Tiêu Lan này là người thế nào, trong tiểu thuyết của cô vốn không có người này.
Trương Từ Hiểu một tay nắm chạy lấy chăn, một tay đỡ lấy trán, có lẽ người sốc nhất vẫn là người con trai này của Tướng quân, sau một đêm tỉnh dậy đột nhiên lại có thêm người vợ nữa.
Tôn Từ Y đứng cạnh chỉ biết im lặng xem tiếp diễn biến tiếp theo.
Tiêu Lan đặt tay lên vai Trương Từ Hiểu:
"Đệ không thích sao? Ta đã nói với Tướng quân rồi, không cần thành thân phô trương, chỉ cần ta được ở cạnh đệ"
Trương Từ Hiểu nghiến răng, chàng kích động ném gối về phía Tiêu Lan:
"Tỷ cút đi, cút thật xa cho ta!"
Tiêu Lan đã chạy trốn rồi nhưng Trương Từ Hiểu vẫn cầm kiếm rượt theo trước con mắt của bao người.
Đến cả Lạc Dụng cũng chưa bao giờ thấy chủ tử kích động thế này.
"Chuyện điên rồ như vậy mà tỷ cũng có thể làm sao? Ta đã nói ta không thích tỷ rồi!"
Tiêu Lan không hề sợ hãi mà còn như đang chơi đùa cùng Trương Từ Hiểu.
Tôn Từ Y phải chạy theo ngăn cản, nếu không có thể cả phủ Tướng quân sẽ nhuốm máu của tiểu thư họ Tiêu:
"Trương Từ Hiểu, chàng bình tĩnh, có gì thì bỏ kiếm xuống, từ từ nói chuyện"
"Bình tĩnh? Nàng nói ta bình tĩnh kiểu gì? Nàng thử đặt mình vào tình thế của ta xem!" Trương Từ Hiểu quát vào mặt Tôn Từ Y
Đây là lần đầu tiên Tôn Từ Y bị Trương Từ Hiểu quát, trước đây cho dù có thế nào chàng chỉ nói những lời như kiểu châm chọc người khác.
Đây cũng là lần đầu tiên cô thấy phu quân tức giận đến mức này.
Tôn Từ Y đưa đôi mắt rưng rưng nhìn Trương Từ Hiểu:
"Ta xin lỗi, ta chỉ muốn ngăn cản chàng, nếu cứ thế này chàng sẽ giết tỷ ấy mất"
Khi thấy cô như vậy, chàng cũng hạ kiếm xuống, cố gắng bình tĩnh.
Chàng ném thanh kiếm xuống sân mà hậm hực bước đến ngồi xuống ghế đá cạnh đó:
"Tức chết mất!"
Khi thấy Trương Từ Hiểu nghe lời Tôn Từ Y như vậy, Tiêu Lan lập tức hiểu ra Tôn Từ Y chính là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của cô ta.
"A Hiểu đệ, ta biết chuyện này rất đường đột nhưng Trương thúc thúc chỉ muốn tốt cho đệ thôi.
Ta có thể đợi, đợi đến khi đệ bình tĩnh nói chuyện" Tiêu Lan rụt rè bước ra
"Đợi cái đầu tỷ, tỷ mau chấm dứt mọi chuyện rồi cút về Tiêu phủ của tỷ đi.
Nếu không ta thật sự sẽ giết tỷ"
Lúc này Trương Từ Hiểu vô cùng nóng giận, Tiêu Lan rơm rớm nước mắt chạy đi đâu đó, Trương Từ Hiểu cũng chạy về phòng, cánh cửa phòng đóng "rầm" lại.
"Lần này thiếu gia tức giận thật rồi, thiếu gia đã nghĩ chỉ cần lấy cô thì Tướng quân sẽ buông tha cho người" Lạc Dụng có phần bất lực thay chủ tử
"Đúng là áp lực thay thiếu gia nhà huynh luôn.
Đi thôi!" Tôn Từ Y quay người
"Đi đâu vậy?" Lạc Dụng thắc mắc
Tôn Từ Y chỉ mỉm cười, một nụ cười đắc ý:
"Chúng ta cùng đi xem kịch hay"
Quả nhiên Tiêu Lan đang than khóc với Trương Tướng quân:
"Trương thúc thúc, A Hiểu thật sự không thích con.
Con...con thật sự không làm được nữa! Xin thúc cho con về Tiêu phủ"
Các tì nữ hồi nãy chứng kiến sự việc cũng đem mọi chuyện kể lại cho Tướng quân không thiếu một chi tiết nào:
"...Nếu không nhờ phu nhân, sợ rằng thiếu gia đã cầm thanh kiếm kia chém trắc phu nhân rồi"
Trương Tướng quân nhìn con dâu, ông không phải không tin mà chỉ muốn khẳng định lại thôi:
"Thật không?"
"Vâng ạ, chàng còn to tiếng vơi con, giờ đang ở trong phòng.
Lần này thiếu gia tức giận đến nỗi không muốn đến nói lí với cha nữa" Tôn Từ Y trả lời: "Hay cha cứ theo lời của tỷ tỷ, để tỷ ấy về Tiêu phủ"
Rõ ràng Tiêu Lan biết Trương Tướng quân sẽ giữ lại cô ta cho bằng được nên mới khóc lóc đòi về.
Đúng là đến cuối Trương Tướng quân vẫn không nỡ đuổi Tiêu Lan đi.
Chỉ vì cô còn nhỏ tuổi không dễ dàng mang thai nên ông ta lại đi gặng hỏi một cô gái lớn tuổi hơn cô về làm vợ bé của con trai
"Đúng là đáo để thật" Tôn Từ Y cảm thấy tức giận thay phu quân
"Đã sắp đến ngày khởi hành rồi, lẽ ra sẽ không có chuyện gì xảy ra, thiếu gia đã muốn sống yên ổn nốt mấy ngày cuối này" Lạc Dụng thở dài
"Cái người cứ bám lấy Trương Từ Hiểu kia là ai vậy?"
"Đó là Tiêu Lan, con gái của một thương nhân giàu có trong kinh thành.
Từ khi thiếu gia vừa trở về với Tướng quân thì nàng ta đã luôn bám lấy thiếu gia không buông"