Vậy là đêm đó Tôn Từ Y nằm cạnh Trương Từ Hiểu, đứa con tinh thần của cô.
Cô không thể chợp mắt nổi, cảm giác cứ là lạ, vốn dĩ tên nhóc nằm cạnh chính là một tảng băng nhỏ.
"Nó chỉ là một đứa bé tuổi mà thôi, mình sợ gì chứ?"
Đột nhiên hắn xoay người ôm lấy cô, miệng lẩm bẩm gì đó:
"Mẹ...mẹ ơi...đừng bỏ A Hiểu..."
Cô giật mình, khuôn mặt cũng dần ửng đỏ.
Cô không thể đẩy hắn ra, thôi thì cứ kệ như vậy.
Cũng tại cô mà Trương Từ Hiểu mới phải xa mẹ ruột từ nhỏ.
Sáng hôm sau, hắn bị tì nữ đánh thức.
Trương Từ Hiểu lờ mờ mở mắt, phát hiện ra mình đang ôm người ngủ cạnh thì hoảng lắm.
Tôn Từ Y đã tỉnh dậy từ lâu.
Khi Trương Từ Hiểu ngồi dậy cô như được giải thoát, cô ngồi dậy vươn vai một cái đầy uy lực:
"Đau quá đi, cả đêm chỉ nghiêng một bên"
"Ta xin lỗi, trong lúc ngủ ta không để ý" hắn có chút áy náy.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân, lúc nữa hai người còn phải đến thỉnh an tướng quân ạ" Tì nữ nhắc nhở.
"Ta biết rồi" Tôn Từ Y mệt mỏi bước xuống giường, chỉ là ngủ một đêm mà cô muốn trầm cảm luôn.
Sau khi thay đồ chải chuốt, cả hai cùng đến thỉnh an Trương Tướng quân.
Ông ta không mấy vui vẻ khi thấy vẻ mặt con trai, cứ như bị ép buộc vậy.
Tôn Từ Y kính cẩn dâng trà:
"Mời tướng quân dùng trà"
Trương Tướng quân nhìn con dâu với ánh mắt lạnh lẽo, trông thật đáng sợ.
Các thị vệ xung quanh khẽ nhắc nhở cô mới biết:
"Từ Y mời cha dùng trà"
Nét mặt ông ta cũng lập tức thay đổi, khuôn mặt ấy vui vẻ lạ thường:
"Ngoan lắm" Tướng quân nhận lấy tách trà "Nếu con trai ta hiểu chuyện như con thì tốt"
Trương Từ Hiểu ném cho cha mình ánh mắt khinh thường rồi khó chịu bỏ đi.
"Tên nhóc này...không thấy vợ nó còn đang ở đây sao?" Ông tức giận.
Tôn Từ Y dè dặt nói:
"Tướng quân, thiếu gia vốn không thích con"
"Không sao, đợi một vài ngày nữa thằng bé sẽ ổn thôi"
Tôn Từ Y khó hiểu rời đi, dù Trương Từ Hiểu không thích nhưng Tướng quân vẫn ép con trai mình thành thân bằng được.
Cô cũng không nhớ mình viết những dòng chữ miêu tả ông ta kiểu này.
Cô chỉ viết "Tướng quân là người chính trực, dùng cả đời để bảo vệ gia tộc"
Tôn Từ Y bước về phòng, bữa sáng đã được dọn lên.
Trương Từ Hiểu đang thưởng thức một mình.
"Thiếu phu nhân, cô mau ăn sáng đi ạ"
Tôn Từ Y chán nản ngồi vào bàn, mỗi khi đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng nhưng đẹp đẽ kia cô lại không nói được gì.
Tôn Từ Y thầm nghĩ:
"Tên nhóc này, dù sao ta cũng là mẹ ngươi, ngươi không thể tôn trọng ta một chút sao?"
Lúc này Lạc Dụng bước vào và đưa một phong thư cho Trương Từ Hiểu:
"Thiếu gia, vài ngày nữa là Tết Nguyên đán, trong cung gửi thư mời đến nói thiếu gia và thiếu phu nhân chuẩn bị vào cung.
Tướng quân muốn hỏi qua ý kiến hai vị"
"Tết Nguyên đán? Trong cung có gì nhiều vậy?" Tôn Từ Y tò mò nhìn Lạc Dụng
"Sẽ rất vui đấy ạ, buổi sáng các vị đại thần, các tiểu thư thiếu gia sẽ được xem kịch múa hát, tối đến sẽ cùng ăn tiệc uống rượu." Lạc Dụng vội trả lời
Tôn Từ Y hào hứng, cô cũng muốn xem cung cấm trong tiểu thuyết của mình sẽ như thế nào.
Cô vừa nhớ ra một sự kiện, ở yến tiệc này Trương Từ Hiểu nam chính sẽ gặp nữ chính Cố Nhược Nhiên.
Cố Nhược Nhiênhiện tại cũng chỉ bằng tuổi hai người, cô ấy được miêu tả với vóc dáng nhỏ nhắn, xinh xắn dễ thương nhưng tính cách có chút khô khan, thẳng thắn.
Cũng vì sự thẳng thắn này mà Trương Từ Hiểu mới để ý đến nàng.
Cô cười thầm, nhưng nếu mạch chuyện diễn ra giống như vậy, cô sẽ chết.
Tôn Từ Y trong nguyên tác là một cô gái luôn ám ảnh bởi cái chết của cha mẹ, sau này khi gả cho Trương Từ Hiểu nàng nhiều lần được cứu mạng, từ đề phòng trở nên ái mộ, nàng đã cố tiếp cận nhưng đều bị Trương Từ Hiểu lạnh lùng khước từ, vì lúc đó hắn đã có nữ chính Cố Nhược Nhiên.
Đắm chìm trong tình yêu mù quáng, nàng đã bắt giam hành hạ nữ chính, luyện một loại ma thuật hắc ám nguy hiểm.
Cuối cùng vì sức mạnh tình yêu của nam nữ chính quá lớn nên sức mạnh bóng tối trong Tôn Từ Y bị tiêu diệt hoàn toàn.
Hai người sống hạnh phúc bên nhau mãi về sau.
Nhưng Tôn Từ Y hiện tại không như vậy, cô lạc quan vô cùng, hơn nữa trong cơ thể cũng chưa có dấu hiệu của ma thuật.
"Ta không muốn đi" Trương Từ Hiểu dứt khoát.
"Hả? Tại sao?" Tôn Từ Y hết sức khó hiểu, nàng vô cùng hụt hẫng
"Ta không đi, ta không thích thì không đi thôi"
Tôn Từ Y để đôi đũa xuống bàn với ánh nhìn khó chịu.
"Cô không biết trong cung toàn rác nên mới hào hứng thôi" Hắn thản nhiên gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.
"Rác? Này, sao một đứa bé như huynh lại có thể nói ra những câu mang sát thương mạnh như vậy?"
"Cô đừng có tỏ ra mình lớn tuổi hơn ta" Trương Từ Hiểu cau mày.
Một binh sĩ hớt hải chạy vào thông báo:
"Thiếu gia, bên khu rừng phía bắc xuất hiện rất nhiều quái thú, chúng đang đổ bộ vào một ngôi làng.
Chúng binh sĩ cần sự giúp đỡ của ngài"
Tôn Từ Y suy nghĩ.
Khu rừng phía bắc chính là địa phận có nhiều quái thú mạnh mẽ nhất, cũng nguy hiểm nhất.
"Ta sẽ đi ngay" Trương Từ Hiểu đứng dậy.
"Huynh không được đi, ở đó rất nguy hiểm!" Tôn Từ Y hoảng hốt kéo tay phu quân.
Trương Từ Hiểu, tì nữ, binh sĩ nọ và Lạc Dụng đều bất ngờ:
"Nơi đó toàn là quái thú nguy hiểm, sao các người lại bắt một đứa trẻ tuổi ra trận chứ?" Cô kích động.
Trương Từ Hiểu nghĩ thầm:
"Cô ta không biết mình là pháp sư của kinh thành sao?"