Tôn Từ Y đến Hoàng Vệ Quân tìm Trương Từ Hiểu.
Tất nhiên khi thấy cô Trương Từ Hiểu sẽ vui mừng.
"Cái này trả cho chàng, ta thấy nó có vẻ quan trọng" Cô đưa ngọc bội cho đối phương
Trương Từ Hiểu nhận đồ:
"Nàng đến tận đây chỉ vì một miếng ngọc bội sao?"
"Ta biết huyền cơ đằng này ngọc bội này là gì rồi.
Chàng đang nghi ngờ ta, đúng chứ?"
Chàng không muốn tiếp tục giấu diếm nên kể lại hết toàn bộ câu chuyện.
Nhưng cũng thật tâm khẳng định lại:
"Ta thật sự không nghi ngờ nàng, chỉ là sợ có kẻ hãm hại sẽ làm hại nàng, nếu ta tiến trước một bước, mọi việc sẽ dễ dàng hơn.
Bất luận nàng có phải nữ nhi của Tôn Thái phó hay không thì người ta yêu mãi chỉ có nàng"
Tôn Từ Y mỉm cười, dĩ nhiên cô biết chuyện này.
Ngay từ khi cô mới vào phủ chàng cũng không tính đến mấy chuyện này.
"Ta biết chứ.
Hóa ra chàng bảo ta đến Nam Sơn, cũng là vì chuyện này"
"Không hẳn đâu.
Có Khải vương gia ở bên bóng đen trong người nàng sẽ dễ bị áp chế hơn"
"Chàng thật chu đáo"
"Phu quân của nàng dĩ nhiên phải chu đáo"
Tối hôm đó, Tôn Từ Y dành thời gian còn lại bên cạnh Trương Từ Hiểu và Cố Nhược Nhiên, dặn đi dặn lại những việc cần thiết.
Cố Nhược Nhiên bật cười rồi nàng thở dài:
"Phu nhân, cô không cần lo.
Ta cũng thuộc những gì cô nói luôn rồi, đây cũng đâu phải lần đầu Tướng quân xuất chinh?"
"Biết là thế nhưng chàng ấy luôn làm mọi việc qua loa với bản thân mà, không dặn sợ quên mất" Tôn Từ Y đáp: "Mùa hè đến A Hiểu ăn uống không ngon miệng, công chúa hãy giúp ta để ý việc ăn uống của chàng"
"Cô yên tâm, có ta và Tiểu Lạc luôn để ý mà.
Nhưng sao cô không đi cùng bọn ta thế?"
"Ta cũng muốn đi cùng mọi người, nhưng ta đã hứa với cha sẽ đến Nam Sơn cùng người rồi.
Ta xuất phát cùng mọi người cũng không phù hợp"
Một lúc sau, Tôn Từ Y cùng Trương Từ Hiểu về phòng.
Đối với hai người hôm nay cũng không mệt mỏi lắm.
Về vụ thân phận, cô đành tạm gác qua một bên, về trụ trì kia nghe nố ông ta đang được Trương Từ Hiểu bảo vệ.
Giờ đến lượt Trương Từ Hiểu dặn dò:
"Ngày mai đến Nam Sơn rồi nàng phải gửi người giấy cho ta ngay đấy"
"Ta nhớ rồi.
Đi ngủ trước đã, sáng sớm mai chàng phải xuất phát rồi, ta phải ra tiễn chàng mới được" Cô đưa tay nhéo má phu quân
Chàng lấy Đông Quân kiếm ra rồi biến nó thành một cái vòng tay rất đẹp.
"Nàng giữ cái này đi, nó có thể bảo vệ nàng đấy"
"Đông Quân kiếm? Nó luôn kề vai chiến đấu với chàng mà, không có nó chàng phải làm sao?" Cô không có ý định nhận đồ
Nhưng Trương Từ Hiểu lại dúi chiếc vòng vào tay cô:
"Nàng lấy Đông Quân kiếm của ta, ta lấy vòng hoa đào của nàng, được không? Dù sao kiếm của nàng cũng giống của ta thôi"
Đây giống như một cuộc giao dịch, cô cũng đồng ý đổi vòng.
Khi đeo chiếc vòng của Trương Từ Hiểu, cô thấy tay có cảm giác lành lạnh, có lẽ là vì sức mạnh băng của thanh kiếm.
"Chàng dùng kiếm của ta sợ không quen...Đông Quân kiếm biết nhận chủ mà, sao nó có thể nghe lời ta?"
"Nàng không cần lo.
Ta đã dặn nó rất kĩ rồi, nó nhất định sẽ nghe lời nàng" Chàng nói
"Vậy sao?" Cô thích thú nhìn chiếc vòng mới trên cổ tay mình
Thấy Tôn Từ Y thích chiếc vòng này chàng cũng không cần phải đổi một chiếc khác.
Trương Từ Hiểu đột nhiên ôm cô vào lòng, dịu dàng thủ thỉ:
"Trước khi gặp nàng ta vẫn luôn nghĩ chết không có gì đáng sợ, nhưng sau khi gặp nàng ta biết sợ rồi"
"Ta đã làm gì chứ?" Cô không hiểu lắm, đôi mắt nhìn chàng tỏ ra vô tội
"Là nàng đã bước đến, giống như ánh sáng kéo ta ra khỏi bóng tối và sự thù hận với gia tộc.
Ta vẫn luôn nghĩ mình cô đơn, nhưng nàng lại cho ta thấy thế gian này vẫn còn có người lo lắng, bảo vệ ta.
Ta thật sự rất yêu nàng, cảm ơn nàng đã đến và ở cạnh ta"
Tôn Từ Y nép vào lòng chàng, cô yên lặng không biết nói gì.
Đây đều là những lời thật lòng, trước giờ Trương Từ Hiểu chưa từng như vậy, cô càng không biết với chàng ấy mình lại là người quan trọng đến vậy.
Ngày hôm sau, ánh nắng chiếu vào phòng khiến Tôn Từ Y tỉnh giấc, khi vừa ngủ dậy cô đã không thấy phu quân mình đâu nữa.
Hỏi ra mới biết thì ra chàng đã xuất phát từ sớm mà không muốn cô phải thức dậy:
"Tên Trương Từ Hiểu này, lại như vậy nữa.
Lần trước cũng bỏ đi thế này"
Nhưng cô cũng vui vì Trương Từ Hiểu đã mang theo hành lý cô dọn sẵn, ở trong đó đều là những đồ cần thiết.
Sau đó Tôn Từ Y cùng Cố Khải Ngôn đến Nam Sơn.
Lần này cô không đi xe ngựa mà cưỡi ngựa xuất phát để thời gian không chậm trễ.
Rất nhanh đã đến, ở Nam Sơn rất lạnh, khắp nơi đều phủ băng tuyết trắng xóa.
Người dân ở đây ăn mặc cũng không giống với những người trong kinh thành, bọn họ đều mặc rất gọn gàng, họa tiết trên y phục cầu kì, có lớp lông thú ấm áp.
Nam thì búi tóc cao, nữ chỉ tết tóc, trang sức chỉ là những chuỗi hạt cài lên tóc đơn giản.
Giống trang phục của Mông Cổ, nhưng dường như đã cách tân, đẹp hơn nhiều.
Người dân Nam Sơn không xây nhà mà chỉ dựng lên những chiếc lều gỗ đầy kiên cố vững chãi.
Bọn họ đều nồng nhiệt chào đón Tôn Từ Y.
Cố Khải Ngôn đưa con gái đến căn lều lớn của mình, ngài luôn sợ Tôn Từ Y bị lạnh.
Để ăn nhập với văn hóa của Nam Sơn, tất nhiên cô cũng phải thay bộ đồ khác, ở đây đến các tì nữ cũng ăn mặc giống dân thường.
Cô thấy dùng y phục theo phong cách của Nam Sơn cũng thoải mái lắm, không rườm rà.
Tóc cô được tết lên, trên tóc đính vài hạt ngọc trai trông cũng rất xinh đẹp.
Các tì nữ hết lời khen ngợi:
"Tiểu thư, người là cô nương xinh đẹp nhất Nam Sơn đấy"
"Trước giờ nô tì chưa từng thấy cô nương nào xinh đẹp hơn người"
Cô cười trừ, nghĩ rằng bọn họ chỉ muốn nịnh cô một chút.
Bỗng một tì nữ khác thêm lời:
"Trông tiểu thư rất giống với vị Trương tiểu thư đó.
Đôi mắt và cái mũi rất giống vương gia, như là con gái ruột của hai người vậy"
"Các ngươi cũng biết cô ấy sao?" Cô ngạc nhiên, Trương tiểu thư mà bọn họ nói đến chắc hẳn là muội muội của Thừa tướng, cũng là người trong lòng của Khải vương
Cố Khải Ngôn tiến vào, các tì nữ đều im lặng rồi rời đi.
Khi thấy con gái xinh đẹp trong bộ y phục mới, ngài mỉm cười:
"Quả nhiên con rất hợp với y phục của Nam Sơn ta."
"Đây là lần đầu con thấy cha mặc bộ đồ này, trông cũng rất đẹp"
Cô mới để ý, Cố Khải Ngôn cũng đã thay y phục.
Trông ngài cũng rất có khí chất trong y phục của Nam Sơn.
Ngay sau đó cô mượn giấy và bút để gửi người giấy cho Trương Từ Hiểu, nếu không chàng sẽ lại lo lắng.
Rất nhanh Tôn Từ Y đã quen với cuộc sống ở Nam Sơn, giống như Trương Từ Hiểu nói, ở đây rất vui, có nhiều hoa đào và cả mâm xôi đỏ.
Cô cũng được mọi người yêu quý, hình như bọn họ đều xem cô là con gái của Cố Khải Ngôn và muội muội của Trương Thừa tướng, có lẽ do ngoại hình của cô khá giống với hai người đó.
Trương Từ Hiểu và đội quân đã đến biên giới Vũ Triều được không ít ngày.
Cho dù ngày ngày phải ra chiến trường chém giết mệt mỏi, quay về lại thấy cặp đôi Cố Dĩ An và Cố Nhược Nhiên tình tứ, chàng cũng không buồn bã, chỉ cần nhận được người giấy của Tôn Từ Y là đã được an ủi phần nào.
Hôm nay Tôn Từ Y lại cho người giấy đến.
Con người giấy bay bổng một hồi, nó đậu xuống bàn đưa cho chàng một bông hoa nhỏ màu vàng, kèm với một lá thư, từng nét chữ của cô chàng đều nhận ra.
Trần Cảnh Liêm bưng canh táo đỏ vào, vừa nhìn vẻ mặt của Trương Từ Hiểu hắn biết ngay là thư Tôn Từ Y gửi đến:
"Phu nhân ở Nam Sơn lại gặp chuyện gì thú vị sao?"
"Ngươi có thể suy nghĩ tích cực lên không? Không phải lúc nào nàng ấy gửi thư đến cũng nói về Nam Sơn đâu"
"Mạt tướng quên mất, nhiều khi phu nhân cũng phải nói nhớ ngài mà"
Trương Từ Hiểu lườm khéo đặt bức thư xuống, chàng nói:
"Đợi các tướng lính nghỉ ngơi tốt rồi chúng ta bắt đầu xuất trận lần cuối.
Bổn Tướng quân không muốn trêu đùa với chúng nữa"
"Vâng, Tướng quân sáng suốt"
Trương Từ Hiểu đã tính toán tất cả, lần này xuất chinh rất thuận lợi, dự tính nửa tháng sẽ kết thúc, đám quân địch chỉ thuộc hạng ra vẻ ta đây, thật ra cũng không có vấn đề lớn.
Đã đến lúc đón phu nhân về rồi.
Trần Cảnh Liêm đem ý của Tướng quân nói lại với Cố Nhược Nhiên và Cố Dĩ An.
Lúc này hai người đó đang luyện kiếm với nhau:
"Tướng quân đã bắt đầu nôn nóng rồi" Cố Dĩ An quyết đoán vung thanh kiếm trong tay
"Người ta là nhớ phu nhân mà, các tướng lĩnh cũng mong được trở về nhà" Cố Nhược Nhiên đáp
Nhìn hai người này sớm chiều bên nhau, Trần Cảnh Liêm cũng thấy chán.
Hắn rời khỏi đó trong lòng đã sớm có dự tính:
"Mới ngày trôi qua mà như cả tháng vậy, thời gian này hai người kia rất vui vẻ.
Khi nào quay về mình phải tìm Nhược Nhiên (Trương Thuần Ninh) để nói chuyện rõ ràng"
Hắn luôn muốn nói rõ với Trương Thuần Ninh, nhưng nàng ấy luôn không ở kinh thành mà đi ngao du khắp nơi, còn hắn thì luôn bận rộn công vụ, không thể đi tìm người.
Trong khi đó...
Nam Sơn, quanh năm luôn phủ tuyết trắng, tiết trời lạnh lẽo.
Tôn Từ Y ra ngoài và mang về vài cành đào hồng nở rộ, nét mặt vô cùng tươi tắn.
Cố Khải Ngôn sợ con gái bị lạnh ngay lập tức khoác áo choàng cho cô, còn sai người đốt than hồng la sưởi ấm.
Vô cùng cưng chiều.
"Ai da, người không cần phải đốt than đâu.
Con không lạnh mà" Tôn Từ Y uống tách trà nóng vừa được bưng đến, cô để ý thường ngày bọn họ đều không đốt than có lẽ vì đã quen với tiết trời khắc nghiệt, hơn nữa than hồng la này rất khó có được, giá thành lại cao
Cố Khải Ngôn mặt nghiêm nghị phản đối ý kiến của con gái:
"Sức khỏe của con là quan trọng nhất mà.
Con lại ra ngoài chơi cùng lũ trẻ sao?"
"Chơi cùng những đứa trẻ đó cũng rất vui mà"
Tôn Từ Y vừa đến Nam Sơn đã nhanh chóng chiếm được thiện cảm của người dân nơi đây.
Cô tự tay cắm hoa vào bình còn không quên ngắm nghía sao cho bình hoa ở thế đẹp nhất.
"Chơi vui thì vui thật, nhưng phải để ý sức khỏe.
Con mà bị ốm thì ta đau lòng đấy"
Tôn Từ Y không biết nói gì hơn.
Nhưng cảm giác được yêu thương cũng không tồi.
Ngồi một lúc cô nhớ ra gì đó liền đổi chủ đề:
"Cha, chiến sự của người thế nào rồi?"
Nam Sơn giáp với biên giới Mạt Quốc, là nơi có vị trí chiến lược quan trọng, bởi vậy luôn cần có người dẫn đầu quân lính trấn thủ nơi đây.
Cố Khải Ngôn từ lúc tuổi đã bị đưa đến nơi này, tiên đế không ưa ngài, mãi đến khi ngài lập đại công đầu tiên mới được phong làm vương gia.
Sau khi tiên đế băng hà, hoàng thượng hiện nay đăng cơ, Cố Khải Ngôn được phong làm Trấn Bắc Đại Tướng quân, người người đều nói đây là phong hiệu cao quý nhưng thật ra là hoàng thượng muốn nhốt ngài ở Nam Sơn cả đời, vĩnh viễn không thể mơ tưởng đến hoàng vị của ông ta.
Nhưng Cố Khải Ngôn vốn không ham mê cái ghế đó, ngài coi người dân là trách nhiệm của mình sớm đã không can dự triều chính.
Cho đến khi nằm trên giường bệnh, tiên đế mới biết đứa con mình ghét bỏ nhiều năm chính là đứa tài đức vẹn toàn nhất, năm đó nhiều trắc trở như vậy suýt nữa Khải vương đã thuận lợi đăng cơ, tất nhiên hoàng đế trăm phương đề phòng trước vị hoàng đệ mình đầy phẩm hạnh này.
Tình hình ở Nam Sơn cũng luôn không ổn định, quái vật ở biên giới gần đây lại nổi loạn.
Số lần quái vật tấn công có thể nói còn nhiều hơn quân địch tiến đánh.
Không hiểu sao dạo gần đây quái vật luôn liên tục tấn công, Cố Khải Ngôn phải ra trận suốt, lớp kết giới do ngài hao tâm tổn sức dựng lên trước giờ luôn kiên cố cũng đã xuất hiện vết nứt.
Tôn Từ Y tự hỏi quái vật nổi loạn liệu có phải do bóng đen trong người cô không? Cô thấy áy náy, đã mấy ngày Cố Khải Ngôn không nghỉ ngơi đủ rồi.
"Vẫn như vậy, chẳng qua là đám quái vật đột nhiên hung hãn hơn nhiều.
Con xem kìa, càng ngày càng gầy đi rồi.
Thằng nhóc kia mà thấy con gầy đi nhất định sẽ trách móc ta không chăm sóc con tốt.
Phải ăn uống đầy đủ, ta có sai người hầm canh bổ cho con rồi, lát nữa Khâm Phong sẽ mang đến"
Tôn Từ Y đặt tay lên mặt mình đong đếm, liệu có phải giống như lời cha nói không? Nếu cô gầy đi thật thì Trương Từ Hiểu sẽ lại nói lí với cô, rõ ràng đã hứa với chàng đến Nam Sơn rồi sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.
Nhưng dạo này cô chỉ cần nhìn thấy đồ ăn liền không muốn động đũa.
Cô lại liếc nhìn người ngồi đối diện với mình, nếu nói vậy không phải Cố Khải Ngôn tiều tụy hơn sao? Trông ngài ấy không có chút tinh thần nào cả, là không ngủ đủ giấc nhưng vẫn quan tâm con gái.
Khâm Phong bưng canh bổ bước đến, đặt lên bàn.
Cố Khải Ngôn cầm lấy muốn tự mình đút cho con gái:
"Con ngoan, hôm nay con phải uống hết bát canh này"
"Người không có phần sao?" Cô hỏi
"Đây là canh bổ cho con mà, ta chỉ sai nhà bếp làm một phần cho con thôi"
Tôn Từ Y lập tức quay đi:
"Con sao thế? Đây đều là thảo mộc được ta chọn lọc rất kĩ đấy"