*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mộc Phi Tuyết
Beta: Cuồng Thất
Nhoáng cái, một tháng trôi qua.
Nắng sớm nhẹ nhàng chiếu đến bên giường, Lưu Vân Thần chậm rãi xoay người, đẩy chăn ra, nhảy xuống giường.
“Thiếu gia.” Quản gia gõ cửa.
“Cháu đã rời giường rồi!” Lưu Vân Thần ngậm bàn chải đánh răng, mở cửa.
“Kha Lôi tướng quân đến.” Quản gia mặt khó ở “Ngài ấy muốn tới tận phòng ngủ tìm cậu, bơ luôn cả Kỷ thiếu gia.” Hành vi này hết sức thất lễ, đặc biệt là khi tiểu thiếu gia còn đang chân trần khoác áo ngủ.
“Hi!” Kha Lôi xuất hiện phía sau quản gia, cười tươi nhìn cậu.
“Tướng quân!” Lưu Vân Thần kinh hỉ vạn phần.
“Vào được chứ?” Kha Lôi hỏi.
“Đương nhiên.” Lưu Vân Thần nghiêng người, nhường đường.
“Cảm ơn.” Kha Lôi sải bước vào phòng, tiện tay khép luôn cửa.
Quản gia: “…”
Lưu Vân Thần dùng tốc độ nhanh nhất đánh răng, vừa lau mặt vừa hỏi Kha Lôi đứng ở cửa: “Chuyện của quân đoàn Viễn Dương xử lý xong hết rồi hả?”
“Hôm qua tổ chức họp lần cuối, hôm nay sẽ có mười lăm lão công khai nhận lỗi và từ chức.”
“Đây là kết quả cuối cùng?” Lưu Vân Thần tiếp tục hỏi.
Kha Lôi gật đầu “Công khai nhận lỗi nhưng không nói hết toàn hộ. Xã hội mà, làm gì có công bằng tuyệt đối.”
Hai tay Lưu Vân Thần giữ vai hắn: “Anh làm được vậy là tốt lắm rồi.”
“Ừm.” Kha Lôi cười cười “Muốn ra ngoài chơi không? Nghe quản gia nói em ở trong nhà suốt cả tháng rồi.”
“Bên ngoài quá nhiều phóng viên. Bị bọn họ túm được thì đối phó thế nào? “
“Thì tới nơi ngay cả phóng viên cũng mò không được.” Kha Lôi nhướng mày.
“Anh chắc chứ?” Lưu Vân Thần nhắc nhở “Gần đây, ngày nào anh mà chả lên báo, em đảm bảo dòm quần áo thôi họ đã nhận ra rồi”
“Đi thay quần áo đi.” Kha Lôi hiển nhiên không muốn dài dòng giải thích thêm.
Hai người mặt đối mặt’ một hồi, Lưu Vân Thần đầu hàng: ” Rồi, em đi, phóng viên mà phát hiện thì anh chịu trách nhiệm giải quyết.”
“Anh chờ ngoài cửa.” Kha Lôi vò loạn tóc cậu, tâm tình phi thưởng tốt.
Con xe đen lao đi phăng phăng, Lưu Vân Thần ngồi ở ghế phụ cạnh ghế lại, hỏi: ”Mấy người Y Na sao rồi?”
“Đi làm nhiệm vụ.” Kha Lôi đáp “Còn chút chuyện cần giải quyết.”
“Vậy mà anh dám đi chơi.” Lưu Vân Thần bất mãn chỉ trích.
“Đây chính là chỗ tốt khi làm Boss.” Kha Lôi bình tĩnh trả lời, không có tý gì gọi là áy náy, quăng hết đám cấp dưới đang bị văn kiện vùi lấp ra sau đầu.
Lưu Vân Thần yên lặng ngồi thẳng, định khi rảnh sẽ qua an ủi bọn họ.
Nửa giờ sau, xe vững vàng đậu trước một khu vui chơi giải trí… cho trẻ con.
“Mới khai trương hôm qua xong.” Kha Lôi lấy ra hai cái mặt nạ “Sao hả? Anh đảm bảo 100% không có phóng viên nào tới chỗ này.”
“Nhưng ấu trĩ quá.” Lưu Vân Thần liếc mắt ra bên ngoài “Toàn trẻ con thôi.”
“Anh sẽ giả bộ làm người giám hộ.” Kha Lôi rút chìa khoá “Và em sẽ cos vai một bạn nhỏ.”
Lưu Vân Thần: “…”
Do mới khai trương xong nên bên trong có rất nhiều người, đa dạng cả về số lượng lẫn chủng tộc. Thậm chí còn có một bé thú nhân cao mét tám đứng cạnh lũ trẻ con miệng hôi sữa, để tránh bị người khác hiểu lầm, nhóc đó lôi cả giấy khai sinh ra, tỏ rõ mình chỉ có năm tuổi, bé cưng chính hiệu nha.
Lưu Vân Thần nhận vé từ Kha Lôi, chuẩn bị xếp hàng chơi tàu lượn siêu tốc.
“Sao anh không được chơi chung chứ????” Vị tướng quân nào đó rất bất mãn.
“Bởi vì anh phải giúp em chụp ảnh.” Lưu Vân Thần kín đáo đưa camera mới thuê được cho anh “Chụp có tâm vào, lần đầu em tới khu vui chơi đó.”
Kha Lôi bật cười: “Trọng trách quan trọng nha.”
“Cho nên cố gắng vào!” Lưu Vân Thần thắt chặt dây an toàn, giơ tay chữ V.
Sau tiếng chuông, tàu lượn chậm rãi chạy lên trên. Kha Lôi tựa vào cây, chăm chú ngắm cậu, tuy đeo mặt nạ che mặt nhưng vẫn nhìn ra ý cười ôn như trong mắt. Hắn còn muốn cảm ơn đợt khủng hoảng kinh tế của gia tộc Lưu Vân, cho hắn cơ hội tìm thấy ngôi sao nhỏ của riêng mình, xinh đẹp, ấm áp, cứng cỏi và dũng cảm.
Dưới vô số tiếng thét kéo dài, tàu lượn rốt cục dừng lại. Lưu Vân Thần tháo đai an toàn, nhảy xuống như thỏ con, phấn khởi đoạt camera trong tay anh “Chụp được tấm nào không vậy?”
Nụ cười của Kha Lôi cứng đờ “Anh… quên mất tiêu.”
Lưu Vân Thần: “…”
“Đổi trò khác đi.” Kha Lôi đề nghị.
“Được rồi.” Lưu Vân Thần lại dúi camera cho anh “Chúng ta đi thuyền hải tặc, anh ngồi đối diện, chụp cho em.”
Kha Lôi thấy có cơ hội lấy công chuộc tội, vui vẻ đồng ý. Nhưng đời không như là mơ.
Tướng quân thân kinh bách chiến* của chúng ta chưa chắc đã ngồi vững khi thuyền bay. Trên thực tế, khi thuyền rớt từ đỉnh xuống, hắn mém quăng luôn cái máy ra ngoài.
*thân kinh bách chiến: trải qua trăm trận chiến, kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú
“Lần này sao hả?” Kết thúc, Lưu Vân Thần lần thứ hai chạy tới.
Kha Lôi lập đưa camera cho cậu: “Chụp được nhiều lắm!”
“Nhưng… anh chưa mở nắp ống kính mà.” Lưu Vân Thần kinh ngạc nói.
Kha Lôi: “…”
Vậy sao?
Lưu Vân Thần ngồi xổm trên sân cỏ, ngắm trời.
Kha Lôi áy náy ngồi xuống đối diện, chân thành kiểm điểm: “Xin lỗi.”
Lưu Vân Thần ngắt một bông hoa.
“Anh hứa khi nào rảnh sẽ tới lớp nhiếp ảnh học hỏi thêm.” Kha Lôi giơ tay lên “Đồng thời bù cho em một bữa tối ngon thiệt ngon luôn.”
Lưu Vân Thần suy nghĩ: “Em muốn chọn nhà hàng nào mắc nhất.”
“Hoàn toàn không thành vấn đề.” Kha Lôi lập tức đáp ứng.
Lưu Vân Thần cắm hoa vào túi áo của hắn, trong lòng tiếc rẻ cuộn phim đi tong vô ích.
Để cho cậu đền bù xứng đáng, Kha Lôi kêu Y Na bao nguyên tầng lầu của nhà hàng số 1 tại đế đô.
“Tôi cũng muốn đi ăn a.” Ares GATO cắn tay, không hề che giấu ước ao, đố kị.
“Boss không đồng ý đâu.” Natasha nhắc nhở.
“Tôi biết.” Ares ôm Minh Xuyên khóc nức nở “Boss toàn thiên vị nhóc dễ thương thôi.”
Bảy giờ tối, các toà cao ốc đều lên đèn, đứng bên cửa sổ sát đất nhìn khung cảnh huyền ảo trước mắt, Lưu Vân Thần thán phục. Từ độ cao 800m nhìn xuống, toàn thể đế đô như một mô hình thu nhỏ. Đường lớn, cầu lớn cắt xẻ dọc thành phố, một dòng sông chảy ngang qua toả ra ánh sáng màu bạc, dòng nước xuôi theo ánh trăng lặng lẽ chảy trôi. Phía xa xa là nền trời xanh kết hợp với từng dãy núi chập chùng, nhắm mắt lại có thể cảm nhận tiếng gió.
“Nghĩ gì đó?” Kha Lôi đứng ở bên cạnh cậu.
“Không biết nữa.” Lưu Vân Thần phóng tầm mắt “Giống như nghĩ rất nhiều chuyện, lại như chả nghĩ gì cả.”
Kha Lôi cười cười nói: “Chín giờ có bắn pháo hoa, hiện tại ăn tối được rồi chứ?”
Lưu Vân Thần cùng hắn trở lại bàn.
Đồ ăn tinh xảo đựng trên đĩa sứ trắng, vị rất ngon, trong sảnh loáng thoáng có tiếng dương cầm.
Không ai quấy rối, không phải bận tâm chuyện gì, hết thảy rất hài hoà.
“Em lại ngẩn người.” Kha Lôi hạ nĩa, kêu bồi bàn mang món tráng miệng.
“Xin lỗi.” Lưu Vân Thần hoàn hồn “Em đang nghĩ cách đi vào quân đội sao cho phóng viên khỏi phát hiện.”
“Vô đó làm gì?” Kha Lôi cau mày.
“Đương nhiên là vào thăm mấy người Y Na.” Lưu Vân Thần hỏi “Có thể không?”
“Có thể, thế nhưng không cần thiết.” Kha Lôi nhìn cậu “Ba tháng nữa bọn anh đi, về sòng bạc Mạn Ninh.”
Lưu Vân Thần sửng sốt.
“Việc đã xong, anh không thể nán lại đây lâu.” Kha Lôi nhìn cậu “Ít nhất mười năm nữa anh vẫn phải ở lại Tuyết Nguyên.” Dù quân bộ mất đi một nhóm nhưng hệ thống ở lại vẫn không hề lung lay, muốn thay đổi tất cả cần thới gian rất dài, có lẽ mười hoặc có lẽ là hai mươi năm.
“Em biết.” Lưu Vân Thần trầm mặc một hồi mới giơ ly rượu lên “Chúc anh thuận buồm xuôi gió.”
“Em thì sao?” Kha Lôi nhẹ nhàng chạm ly “Có tính toán gì không?”
“Tiếp tục học đại học. Sau đó theo cha em, quản lý ngân hàng.”
“Không tồi nha.” Kha Lôi cười cười “Thiếu gia nhà quý tộc phải làm việc có thể diện a.”
“Vậy em có thể tới Tuyết Nguyên thăm mọi người chứ?” Lưu Vân Thần lại hỏi.
“Đương nhiên, bất cứ lúc nào em muốn.” Kha Lôi buông ly “Đây là đặc quyền của em.”
Đêm ngày càng sâu, Kha Lôi đậu xe ngoài trang viên: “Nghỉ sớm chút.”
“Vâng.” Lưu Vân Thần quay đầu nhìn hắn “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Kha Lôi tháo đai an toàn, trao cho cậu một cái ôm “Có thời gian, anh tới đại học thăm em.”
Quản gia dặn dò người hầu mở cửa, Lưu Vân Thần xuống xe, vẫy tay chào Kha Lôi, nhìn xe hắn khuất bóng rồi mới vào.
Trong phòng có một phong thư đặt trên bàn, in dấu trường đại học, mở ra, là thư hiệu trưởng tự tay viết, mong cậu đi học lại, ba ngày sau khai giảng.
“Anh liên hệ gia sư dạy kèm tại nhà rồi, bổ túc cho em chương trình học.” Lưu Vân Kỷ xuất hiện ở cửa “Cần gì cứ nói với anh.”
“Anh.” Lưu Vân Thần đứng dậy.
“Bình tĩnh.” Trên mặt Lưu Vân Kỷ hiếm khi xuất hiện nụ cười, tuy hơi thiếu tự nhiên bởi anh thực sự cười vô cùng ít, miễn cưỡng biểu đạt được tình cảm anh cả nên có “Anh tạt ngang qua thôi, hôm nay ra ngoài chơi hả? “
“Vâng.” Lưu Vân Thần gật đầu “Mang mặt nạ đi chơi ở khu giải trí.”
“Nếu em thích, anh mua chỗ đó làm quà cho em.”
Lưu Vân Thần bị doạ sợ: “Không cần đâu, em tình cờ tới đó dạo thôi.”
“Vậy thôi.” Lưu Vân Kỷ ho khan “Nghỉ sớm đi, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Lưu Vân Thần nhìn cửa đã đóng, một lần nữa cầm phong thư lên.
Mọi thứ về đúng quỹ đạo, những gì cậu muốn lúc trước đã có được, chẳng hạn như quan tâm của cha và anh hai, họ ở ngay trước mắt cậu, có thể vươn tay nắm giữ. Về trường, học xong khoá tài chính, tiếp nhận một phần làm ăn của gia tộc hoặc mở quán cà phê nho nhỏ, tương lai bằng phẳng, không hề có trở ngại.
Thế nhưng, trong lòng vẫn cảm thấy thiếu gì đó, thậm chí vì thế mà mất ngủ.
Lưu Vân Thần nằm lỳ ở trên giường, nhìn kim giờ nhích dần, cuối cùng dừng lại ở con số “8”
“Thiếu gia.” Quản gia đúng giờ gõ cửa.
Lưu Vân Thần kéo chăn che đầu.
Quản gia: “…”
“Không sao, để nó ngủ chút đi.” Lưu Vân Kỷ vừa vặn đi ngang qua, nói “Trẻ nhỏ có chứng sợ khai giảng mà.”
Quản gia gật đầu, lặng yên lui ra.
Lưu Vân Thần xoa cái đầu tổ quạ của mình, cảm thấy thật phiền lòng.
Cùng lúc đó, tròng phòng làm việc ở quân bộ, tâm tình của Kha Lôi cũng không khá hơn là bao.
“Làm sao bây giờ?” Y Na bưng cốc cà phê, đứng ngoài hành lang trải thảm, chỉ cánh cửa gỗ đóng chặt trước mặt “Boss huỷ luôn toà cao ốc này thì sao.”
“Hết cách rồi.” Natasha bày tỏ mình muốn giúp nhưng không được “Thần là tiểu thiếu gia của gia tộc Lưu Vân, chứ nếu nhóc ấy là con nhà bình dân thì chúng ta đã bắt cóc rồi.”
Bộ trưởng quân đội đi ngang qua nghe được, suýt chút nữa tái phát bệnh tim
“Bắt cóc là phạm pháp, cô nên đọc lại bộ luật Viễn Đông vài lần đi.” Ares lên lớp.
Trong phòng làm việc truyền đến tiếng thủy tinh vỡ nát.
Ares lập tức đứng thẳng “Tôi nghĩ hay là cứ bàn kế hoạch cụ thể bắt cóc nhóc dễ thương đi.”
Nhìn cốc thuỷ tinh hy sinh, nát vụn trên sàn nhà, Kha Lôi liền đau đầu, vừa nãy hắn lại thất thần, đó là điều tối kị của quân nhân.
“Boss.” Ares cười nịnh nọt, ló đầu qua khe cửa “Tôi thấy hiện tại cũng không có chuyện gì lớn, chúng ta hoàn toàn có thể ở lại đế đô vài tháng hoặc nửa năm nữa.”
“Không cần.” Kha Lôi mặt than “Cứ theo kế hoạch, chúng ta sẽ đi.”
Ares còn muốn nói thêm nhưng bị ánh mắt đằng đằng sát khí của Kha Lôi bắn ngược trở về, quyết đoán tẩu thoát.
Y Na nhìn Natasha, cùng nhau thở dài, có thể đoán được đường về, Boss sẽ vô cùng vô cùng vô cùng lạnh lùng, lãnh khốc, trưng bản mặt than khó ở nữa rồi!!!!!!
Hai ngày trôi qua rất nhanh.
Qua mấy bữa mất ngủ, Lưu Vân Thần hít sâu, cuối cùng lấy dũng khí gõ cửa thư phòng.
Lưu Vân Trạch Vũ đang bàn chuyện cùng Lưu Vân Kỷ.
“Xin lỗi.” Lưu Vân Thần đứng ở cửa “Cho con mười phút được không?”
“Đương nhiên.” Lưu Vân Kỷ kéo qua một cái ghế “Vào ngồi đi.”
——o0o——
Tàu hoả xình xịch chạy ngang, nắng sớm không chói mắt, ôn nhu rải rác mỗi chỗ một ít, hoa hồng hai bên đường ray toả hương thơm ngát, cánh hoa đỏ tươi như nhuộm một tầng ánh kim của mặt trời. Cảnh đẹp như vậy mà lại có người không biết thưởng thức.
Kha Lôi đứng ở ban công ngoài khoang cuối cùng, gió gào thét bên tai, như muốn quét bay suy nghĩ rối rắm trong đầu.
“Boss.” Ares mở cửa ra một khe nhỏ “Có người tìm anh.”
“Không gặp.” Kha Lôi lạnh băng từ chối.
“Chắc chắn chứ?” Ares không giấu được ý cười trong giọng nói “Tôi lại cho rằng anh rất muốn gặp người này nha.”
Kha Lôi xoay người.
Lưu Vân Thần kéo hành lý, cười toả nắng đứng cạnh Ares.
…
Mọi thứ như ngừng lại, chỉ còn hương hoa phảng phất trong không khí.
Ares nhanh chóng đóng cửa, nhường chỗ cho hai người.
“Em nghỉ học.” Lưu Vân Thần nói.”Nghỉ trường tài chính rồi “
“Rồi sao?” Trên mặt Kha Lôi xuất hiện nụ cười.
“Đây là một lá thư trúng tuyển khác, tới trang viên từ tối qua nhưng sáng nay em mới nhận được.” Lưu Vân Thân lôi một phong thư từ ba lô ra, hoa văn màu xám tro, con tem hình dâu tây dễ thương, góc phải dưới cùng là chữ ký vuông vắn, rõ ràng – Trường quân đội Băng Nguyên. Hiệu trưởng Thornton đã ký.
“Em muốn làm quân nhân, một quân nhân chân chính.” Lưu Vân Thần nhìn hắn, đáy mắt là ánh sáng nhỏ vụn, hưng phấn mà lại chân thành.
Kha Lôi hơi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó bước lại chỗ thiếu niên, đem cậu ôm chặt vào lòng.
“Ngôi sao nhỏ của anh, hoan nghênh em về đội.”
(END)
Editor: Mộc Phi Tuyết
Beta: Cuồng Thất
Nhoáng cái, một tháng trôi qua.
Nắng sớm nhẹ nhàng chiếu đến bên giường, Lưu Vân Thần chậm rãi xoay người, đẩy chăn ra, nhảy xuống giường.
“Thiếu gia.” Quản gia gõ cửa.
“Cháu đã rời giường rồi!” Lưu Vân Thần ngậm bàn chải đánh răng, mở cửa.
“Kha Lôi tướng quân đến.” Quản gia mặt khó ở “Ngài ấy muốn tới tận phòng ngủ tìm cậu, bơ luôn cả Kỷ thiếu gia.” Hành vi này hết sức thất lễ, đặc biệt là khi tiểu thiếu gia còn đang chân trần khoác áo ngủ.
“Hi!” Kha Lôi xuất hiện phía sau quản gia, cười tươi nhìn cậu.
“Tướng quân!” Lưu Vân Thần kinh hỉ vạn phần.
“Vào được chứ?” Kha Lôi hỏi.
“Đương nhiên.” Lưu Vân Thần nghiêng người, nhường đường.
“Cảm ơn.” Kha Lôi sải bước vào phòng, tiện tay khép luôn cửa.
Quản gia: “…”
Lưu Vân Thần dùng tốc độ nhanh nhất đánh răng, vừa lau mặt vừa hỏi Kha Lôi đứng ở cửa: “Chuyện của quân đoàn Viễn Dương xử lý xong hết rồi hả?”
“Hôm qua tổ chức họp lần cuối, hôm nay sẽ có mười lăm lão công khai nhận lỗi và từ chức.”
“Đây là kết quả cuối cùng?” Lưu Vân Thần tiếp tục hỏi.
Kha Lôi gật đầu “Công khai nhận lỗi nhưng không nói hết toàn hộ. Xã hội mà, làm gì có công bằng tuyệt đối.”
Hai tay Lưu Vân Thần giữ vai hắn: “Anh làm được vậy là tốt lắm rồi.”
“Ừm.” Kha Lôi cười cười “Muốn ra ngoài chơi không? Nghe quản gia nói em ở trong nhà suốt cả tháng rồi.”
“Bên ngoài quá nhiều phóng viên. Bị bọn họ túm được thì đối phó thế nào? “
“Thì tới nơi ngay cả phóng viên cũng mò không được.” Kha Lôi nhướng mày.
“Anh chắc chứ?” Lưu Vân Thần nhắc nhở “Gần đây, ngày nào anh mà chả lên báo, em đảm bảo dòm quần áo thôi họ đã nhận ra rồi”
“Đi thay quần áo đi.” Kha Lôi hiển nhiên không muốn dài dòng giải thích thêm.
Hai người mặt đối mặt’ một hồi, Lưu Vân Thần đầu hàng: ” Rồi, em đi, phóng viên mà phát hiện thì anh chịu trách nhiệm giải quyết.”
“Anh chờ ngoài cửa.” Kha Lôi vò loạn tóc cậu, tâm tình phi thưởng tốt.
Con xe đen lao đi phăng phăng, Lưu Vân Thần ngồi ở ghế phụ cạnh ghế lại, hỏi: ”Mấy người Y Na sao rồi?”
“Đi làm nhiệm vụ.” Kha Lôi đáp “Còn chút chuyện cần giải quyết.”
“Vậy mà anh dám đi chơi.” Lưu Vân Thần bất mãn chỉ trích.
“Đây chính là chỗ tốt khi làm Boss.” Kha Lôi bình tĩnh trả lời, không có tý gì gọi là áy náy, quăng hết đám cấp dưới đang bị văn kiện vùi lấp ra sau đầu.
Lưu Vân Thần yên lặng ngồi thẳng, định khi rảnh sẽ qua an ủi bọn họ.
Nửa giờ sau, xe vững vàng đậu trước một khu vui chơi giải trí… cho trẻ con.
“Mới khai trương hôm qua xong.” Kha Lôi lấy ra hai cái mặt nạ “Sao hả? Anh đảm bảo 100% không có phóng viên nào tới chỗ này.”
“Nhưng ấu trĩ quá.” Lưu Vân Thần liếc mắt ra bên ngoài “Toàn trẻ con thôi.”
“Anh sẽ giả bộ làm người giám hộ.” Kha Lôi rút chìa khoá “Và em sẽ cos vai một bạn nhỏ.”
Lưu Vân Thần: “…”
Do mới khai trương xong nên bên trong có rất nhiều người, đa dạng cả về số lượng lẫn chủng tộc. Thậm chí còn có một bé thú nhân cao mét tám đứng cạnh lũ trẻ con miệng hôi sữa, để tránh bị người khác hiểu lầm, nhóc đó lôi cả giấy khai sinh ra, tỏ rõ mình chỉ có năm tuổi, bé cưng chính hiệu nha.
Lưu Vân Thần nhận vé từ Kha Lôi, chuẩn bị xếp hàng chơi tàu lượn siêu tốc.
“Sao anh không được chơi chung chứ????” Vị tướng quân nào đó rất bất mãn.
“Bởi vì anh phải giúp em chụp ảnh.” Lưu Vân Thần kín đáo đưa camera mới thuê được cho anh “Chụp có tâm vào, lần đầu em tới khu vui chơi đó.”
Kha Lôi bật cười: “Trọng trách quan trọng nha.”
“Cho nên cố gắng vào!” Lưu Vân Thần thắt chặt dây an toàn, giơ tay chữ V.
Sau tiếng chuông, tàu lượn chậm rãi chạy lên trên. Kha Lôi tựa vào cây, chăm chú ngắm cậu, tuy đeo mặt nạ che mặt nhưng vẫn nhìn ra ý cười ôn như trong mắt. Hắn còn muốn cảm ơn đợt khủng hoảng kinh tế của gia tộc Lưu Vân, cho hắn cơ hội tìm thấy ngôi sao nhỏ của riêng mình, xinh đẹp, ấm áp, cứng cỏi và dũng cảm.
Dưới vô số tiếng thét kéo dài, tàu lượn rốt cục dừng lại. Lưu Vân Thần tháo đai an toàn, nhảy xuống như thỏ con, phấn khởi đoạt camera trong tay anh “Chụp được tấm nào không vậy?”
Nụ cười của Kha Lôi cứng đờ “Anh… quên mất tiêu.”
Lưu Vân Thần: “…”
“Đổi trò khác đi.” Kha Lôi đề nghị.
“Được rồi.” Lưu Vân Thần lại dúi camera cho anh “Chúng ta đi thuyền hải tặc, anh ngồi đối diện, chụp cho em.”
Kha Lôi thấy có cơ hội lấy công chuộc tội, vui vẻ đồng ý. Nhưng đời không như là mơ.
Tướng quân thân kinh bách chiến* của chúng ta chưa chắc đã ngồi vững khi thuyền bay. Trên thực tế, khi thuyền rớt từ đỉnh xuống, hắn mém quăng luôn cái máy ra ngoài.
*thân kinh bách chiến: trải qua trăm trận chiến, kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú
“Lần này sao hả?” Kết thúc, Lưu Vân Thần lần thứ hai chạy tới.
Kha Lôi lập đưa camera cho cậu: “Chụp được nhiều lắm!”
“Nhưng… anh chưa mở nắp ống kính mà.” Lưu Vân Thần kinh ngạc nói.
Kha Lôi: “…”
Vậy sao?
Lưu Vân Thần ngồi xổm trên sân cỏ, ngắm trời.
Kha Lôi áy náy ngồi xuống đối diện, chân thành kiểm điểm: “Xin lỗi.”
Lưu Vân Thần ngắt một bông hoa.
“Anh hứa khi nào rảnh sẽ tới lớp nhiếp ảnh học hỏi thêm.” Kha Lôi giơ tay lên “Đồng thời bù cho em một bữa tối ngon thiệt ngon luôn.”
Lưu Vân Thần suy nghĩ: “Em muốn chọn nhà hàng nào mắc nhất.”
“Hoàn toàn không thành vấn đề.” Kha Lôi lập tức đáp ứng.
Lưu Vân Thần cắm hoa vào túi áo của hắn, trong lòng tiếc rẻ cuộn phim đi tong vô ích.
Để cho cậu đền bù xứng đáng, Kha Lôi kêu Y Na bao nguyên tầng lầu của nhà hàng số 1 tại đế đô.
“Tôi cũng muốn đi ăn a.” Ares GATO cắn tay, không hề che giấu ước ao, đố kị.
“Boss không đồng ý đâu.” Natasha nhắc nhở.
“Tôi biết.” Ares ôm Minh Xuyên khóc nức nở “Boss toàn thiên vị nhóc dễ thương thôi.”
Bảy giờ tối, các toà cao ốc đều lên đèn, đứng bên cửa sổ sát đất nhìn khung cảnh huyền ảo trước mắt, Lưu Vân Thần thán phục. Từ độ cao 800m nhìn xuống, toàn thể đế đô như một mô hình thu nhỏ. Đường lớn, cầu lớn cắt xẻ dọc thành phố, một dòng sông chảy ngang qua toả ra ánh sáng màu bạc, dòng nước xuôi theo ánh trăng lặng lẽ chảy trôi. Phía xa xa là nền trời xanh kết hợp với từng dãy núi chập chùng, nhắm mắt lại có thể cảm nhận tiếng gió.
“Nghĩ gì đó?” Kha Lôi đứng ở bên cạnh cậu.
“Không biết nữa.” Lưu Vân Thần phóng tầm mắt “Giống như nghĩ rất nhiều chuyện, lại như chả nghĩ gì cả.”
Kha Lôi cười cười nói: “Chín giờ có bắn pháo hoa, hiện tại ăn tối được rồi chứ?”
Lưu Vân Thần cùng hắn trở lại bàn.
Đồ ăn tinh xảo đựng trên đĩa sứ trắng, vị rất ngon, trong sảnh loáng thoáng có tiếng dương cầm.
Không ai quấy rối, không phải bận tâm chuyện gì, hết thảy rất hài hoà.
“Em lại ngẩn người.” Kha Lôi hạ nĩa, kêu bồi bàn mang món tráng miệng.
“Xin lỗi.” Lưu Vân Thần hoàn hồn “Em đang nghĩ cách đi vào quân đội sao cho phóng viên khỏi phát hiện.”
“Vô đó làm gì?” Kha Lôi cau mày.
“Đương nhiên là vào thăm mấy người Y Na.” Lưu Vân Thần hỏi “Có thể không?”
“Có thể, thế nhưng không cần thiết.” Kha Lôi nhìn cậu “Ba tháng nữa bọn anh đi, về sòng bạc Mạn Ninh.”
Lưu Vân Thần sửng sốt.
“Việc đã xong, anh không thể nán lại đây lâu.” Kha Lôi nhìn cậu “Ít nhất mười năm nữa anh vẫn phải ở lại Tuyết Nguyên.” Dù quân bộ mất đi một nhóm nhưng hệ thống ở lại vẫn không hề lung lay, muốn thay đổi tất cả cần thới gian rất dài, có lẽ mười hoặc có lẽ là hai mươi năm.
“Em biết.” Lưu Vân Thần trầm mặc một hồi mới giơ ly rượu lên “Chúc anh thuận buồm xuôi gió.”
“Em thì sao?” Kha Lôi nhẹ nhàng chạm ly “Có tính toán gì không?”
“Tiếp tục học đại học. Sau đó theo cha em, quản lý ngân hàng.”
“Không tồi nha.” Kha Lôi cười cười “Thiếu gia nhà quý tộc phải làm việc có thể diện a.”
“Vậy em có thể tới Tuyết Nguyên thăm mọi người chứ?” Lưu Vân Thần lại hỏi.
“Đương nhiên, bất cứ lúc nào em muốn.” Kha Lôi buông ly “Đây là đặc quyền của em.”
Đêm ngày càng sâu, Kha Lôi đậu xe ngoài trang viên: “Nghỉ sớm chút.”
“Vâng.” Lưu Vân Thần quay đầu nhìn hắn “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Kha Lôi tháo đai an toàn, trao cho cậu một cái ôm “Có thời gian, anh tới đại học thăm em.”
Quản gia dặn dò người hầu mở cửa, Lưu Vân Thần xuống xe, vẫy tay chào Kha Lôi, nhìn xe hắn khuất bóng rồi mới vào.
Trong phòng có một phong thư đặt trên bàn, in dấu trường đại học, mở ra, là thư hiệu trưởng tự tay viết, mong cậu đi học lại, ba ngày sau khai giảng.
“Anh liên hệ gia sư dạy kèm tại nhà rồi, bổ túc cho em chương trình học.” Lưu Vân Kỷ xuất hiện ở cửa “Cần gì cứ nói với anh.”
“Anh.” Lưu Vân Thần đứng dậy.
“Bình tĩnh.” Trên mặt Lưu Vân Kỷ hiếm khi xuất hiện nụ cười, tuy hơi thiếu tự nhiên bởi anh thực sự cười vô cùng ít, miễn cưỡng biểu đạt được tình cảm anh cả nên có “Anh tạt ngang qua thôi, hôm nay ra ngoài chơi hả? “
“Vâng.” Lưu Vân Thần gật đầu “Mang mặt nạ đi chơi ở khu giải trí.”
“Nếu em thích, anh mua chỗ đó làm quà cho em.”
Lưu Vân Thần bị doạ sợ: “Không cần đâu, em tình cờ tới đó dạo thôi.”
“Vậy thôi.” Lưu Vân Kỷ ho khan “Nghỉ sớm đi, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Lưu Vân Thần nhìn cửa đã đóng, một lần nữa cầm phong thư lên.
Mọi thứ về đúng quỹ đạo, những gì cậu muốn lúc trước đã có được, chẳng hạn như quan tâm của cha và anh hai, họ ở ngay trước mắt cậu, có thể vươn tay nắm giữ. Về trường, học xong khoá tài chính, tiếp nhận một phần làm ăn của gia tộc hoặc mở quán cà phê nho nhỏ, tương lai bằng phẳng, không hề có trở ngại.
Thế nhưng, trong lòng vẫn cảm thấy thiếu gì đó, thậm chí vì thế mà mất ngủ.
Lưu Vân Thần nằm lỳ ở trên giường, nhìn kim giờ nhích dần, cuối cùng dừng lại ở con số “8”
“Thiếu gia.” Quản gia đúng giờ gõ cửa.
Lưu Vân Thần kéo chăn che đầu.
Quản gia: “…”
“Không sao, để nó ngủ chút đi.” Lưu Vân Kỷ vừa vặn đi ngang qua, nói “Trẻ nhỏ có chứng sợ khai giảng mà.”
Quản gia gật đầu, lặng yên lui ra.
Lưu Vân Thần xoa cái đầu tổ quạ của mình, cảm thấy thật phiền lòng.
Cùng lúc đó, tròng phòng làm việc ở quân bộ, tâm tình của Kha Lôi cũng không khá hơn là bao.
“Làm sao bây giờ?” Y Na bưng cốc cà phê, đứng ngoài hành lang trải thảm, chỉ cánh cửa gỗ đóng chặt trước mặt “Boss huỷ luôn toà cao ốc này thì sao.”
“Hết cách rồi.” Natasha bày tỏ mình muốn giúp nhưng không được “Thần là tiểu thiếu gia của gia tộc Lưu Vân, chứ nếu nhóc ấy là con nhà bình dân thì chúng ta đã bắt cóc rồi.”
Bộ trưởng quân đội đi ngang qua nghe được, suýt chút nữa tái phát bệnh tim
“Bắt cóc là phạm pháp, cô nên đọc lại bộ luật Viễn Đông vài lần đi.” Ares lên lớp.
Trong phòng làm việc truyền đến tiếng thủy tinh vỡ nát.
Ares lập tức đứng thẳng “Tôi nghĩ hay là cứ bàn kế hoạch cụ thể bắt cóc nhóc dễ thương đi.”
Nhìn cốc thuỷ tinh hy sinh, nát vụn trên sàn nhà, Kha Lôi liền đau đầu, vừa nãy hắn lại thất thần, đó là điều tối kị của quân nhân.
“Boss.” Ares cười nịnh nọt, ló đầu qua khe cửa “Tôi thấy hiện tại cũng không có chuyện gì lớn, chúng ta hoàn toàn có thể ở lại đế đô vài tháng hoặc nửa năm nữa.”
“Không cần.” Kha Lôi mặt than “Cứ theo kế hoạch, chúng ta sẽ đi.”
Ares còn muốn nói thêm nhưng bị ánh mắt đằng đằng sát khí của Kha Lôi bắn ngược trở về, quyết đoán tẩu thoát.
Y Na nhìn Natasha, cùng nhau thở dài, có thể đoán được đường về, Boss sẽ vô cùng vô cùng vô cùng lạnh lùng, lãnh khốc, trưng bản mặt than khó ở nữa rồi!!!!!!
Hai ngày trôi qua rất nhanh.
Qua mấy bữa mất ngủ, Lưu Vân Thần hít sâu, cuối cùng lấy dũng khí gõ cửa thư phòng.
Lưu Vân Trạch Vũ đang bàn chuyện cùng Lưu Vân Kỷ.
“Xin lỗi.” Lưu Vân Thần đứng ở cửa “Cho con mười phút được không?”
“Đương nhiên.” Lưu Vân Kỷ kéo qua một cái ghế “Vào ngồi đi.”
——o0o——
Tàu hoả xình xịch chạy ngang, nắng sớm không chói mắt, ôn nhu rải rác mỗi chỗ một ít, hoa hồng hai bên đường ray toả hương thơm ngát, cánh hoa đỏ tươi như nhuộm một tầng ánh kim của mặt trời. Cảnh đẹp như vậy mà lại có người không biết thưởng thức.
Kha Lôi đứng ở ban công ngoài khoang cuối cùng, gió gào thét bên tai, như muốn quét bay suy nghĩ rối rắm trong đầu.
“Boss.” Ares mở cửa ra một khe nhỏ “Có người tìm anh.”
“Không gặp.” Kha Lôi lạnh băng từ chối.
“Chắc chắn chứ?” Ares không giấu được ý cười trong giọng nói “Tôi lại cho rằng anh rất muốn gặp người này nha.”
Kha Lôi xoay người.
Lưu Vân Thần kéo hành lý, cười toả nắng đứng cạnh Ares.
…
Mọi thứ như ngừng lại, chỉ còn hương hoa phảng phất trong không khí.
Ares nhanh chóng đóng cửa, nhường chỗ cho hai người.
“Em nghỉ học.” Lưu Vân Thần nói.”Nghỉ trường tài chính rồi “
“Rồi sao?” Trên mặt Kha Lôi xuất hiện nụ cười.
“Đây là một lá thư trúng tuyển khác, tới trang viên từ tối qua nhưng sáng nay em mới nhận được.” Lưu Vân Thân lôi một phong thư từ ba lô ra, hoa văn màu xám tro, con tem hình dâu tây dễ thương, góc phải dưới cùng là chữ ký vuông vắn, rõ ràng – Trường quân đội Băng Nguyên. Hiệu trưởng Thornton đã ký.
“Em muốn làm quân nhân, một quân nhân chân chính.” Lưu Vân Thần nhìn hắn, đáy mắt là ánh sáng nhỏ vụn, hưng phấn mà lại chân thành.
Kha Lôi hơi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó bước lại chỗ thiếu niên, đem cậu ôm chặt vào lòng.
“Ngôi sao nhỏ của anh, hoan nghênh em về đội.”
(END)