Lại một ngày mới bắt đầu.
Hôm qua sau khi về phòng hắn lấy Tiến Hóa Thiên Thư ra bắt đầu nghiên cứu về nó hắn học được thêm rất nhiều thứ thú vị và hữu dụng trong này.
Nhiệm vụ thời gian chỉ có tối thiểu là năm hắn buộc phải khai thác triệt để thời gian mà Tiến Hóa Thiên Thư sẽ giúp hắn giảm bớt gánh nặng về thời gian.
Đồng thời Ninh Vương cũng từ hệ thống tìm hiểu thêm về khả năng loại virus này mang lại cho hắn trong thời điểm hiện tại.
Bây giờ hắn cực kỳ mạnh mẽ, sở hữu siêu sức mạnh và siêu tốc độ cùng một số khả năng khác.
Hiện tại hắn có thể bứt tốc ngay lập tức ở khoảng cách ngắn với vận tốc lên đến gần km/h đồng thời sở hữu siêu sức mạnh, một cú đấm của hắn có thể lên đến cân, đủ sức khiến đầu kẻ khác nổ thành huyết vụ.
Hôm nay Ninh Vương quyết định đi học trở lại luôn mà không nghỉ dưỡng bệnh như lời hắn nói với giáo viên chủ nhiệm ngày hôm qua, dù sao thì việc hắn bị bệnh cũng chỉ là bốc phép một hồi mà thôi.
Bước ra khỏi phòng đi vào nhà tắm.
Lột trần toàn bộ cơ thể xả nước xuống, dòng nước mát lạnh khiến hắn cảm thấy vô cùng sảng khoái, lúc này Ninh Vương có ngắm nhìn lại thân thể của hắn trong gương một chút, càng nhìn hắn lại càng cảm thấy vô cùng hài lòng đối với thân thể mới sau khi được virus cải tạo này.
Có chút tò mò không biết thứ cải tạo cơ thể hắn rốt cuộc là giống loài gì còn bao nhiêu tiềm năng mà hắn chưa khai thác hết.
Bước ra khỏi nhà tắm tạm thời gác lại sự tò mò, Ninh Vương bắt đầu mặc lên thân chiếc áo đồng phục trắng tinh cùng chiếc quần jean đen, đi thêm đôi giày sneaker màu trắng sau đó ra khỏi phòng mình đi xuống dưới chân chung cư.
Các ngươi đang thắc mắc cha mẹ hay gia đình của hắn đâu ư? Họ hiện giờ đang ở dưới quê làm những công việc trong nội tộc mà mỗi năm các chi, cành trong tộc đều phải tiếp nhận, năm nay là đến phiên cha của hắn Trần Gia Kiệt.
Nên là họ đành phải ở dưới quê một năm thời gian tránh cho trường hợp đi đi về về rất bất tiện.
Căn chung cư hiện giờ chỉ còn có một mình hắn ở mà thôi, rất thoải mái và tự do nhưng lại có chút gì đấy cô đơn.
Ninh Vương cưỡi lên chiếc xe đạp địa hình của mình, đeo lên khẩu trang.
Sau đó di chuyển đến một quán ăn sáng cách đó khoảng mét thì dừng lại bước xuống tiến vào trong thưởng thức một bữa sáng tràn đầy năng lượng cho cả ngày hôm nay.
Dù ngoại hình có chút gây chú ý nhưng hắn vẫn hoàn thành bữa ăn một cách thoải mái, thanh toán xong Ninh Vương lên xe tiếp tục đi đến trường học.
Hơn giờ sáng một chút hắn đã tới cổng trường.
Cất xe đạp ra chỗ để xe, Ninh Vương hướng lớp học của mình mà đi đến.
Bước vào trong lớp, đồng học đa số đều đã tới đủ, những tiếng xì xào bàn luận bắt đầu.
“Uầy bạn học Trần lớp ta sao hôm nay đột nhiên trở lên soái khí bất phàm thế? Các ngươi có thấy như vậy không, hay là do ta bị hoa mắt rồi?”.
“Ừ, ta cũng thấy vậy”.
…
Đồng học nữ trong lớp nhao nhao bàn luận về ngoại hình của hắn hôm nay khác xa so với mọi ngày.
Một số còn không ngừng nhìn lén quan sát hắn có chút đê mê a.
Ninh Vương cũng không có để tâm tới bọn họ tranh thủ lúc chưa vào lớp gục xuống bàn giống như đang ngủ nhưng thật ra là đang dùng suy nghĩ câu thông với hệ thống.
“Hệ thống Vạn Tộc Vương Huyết trong cơ thể ta ra sao rồi? Đã hoàn toàn thay thế chưa?”
Ninh vương câu thông hệ thống.
“Thưa ký chủ, máu huyết trong cơ thể ngài đã được chuyển hóa toàn bộ sang thành Vạn Tộc Vương Huyết”.
“Hiện giờ ký chủ đã hoàn toàn trở thành vương của vạn tộc nhưng cũng trở thành mục tiêu cực dễ bị nhắm đến nếu không có sự bảo vệ”.
Hệ thống đáp.
“Vậy sao, nếu như vậy ta phải gia tăng tiến độ thôi, sau khi tan học phải đặt mua ít đồ nghiên cứu mới được”.
Ninh Vương tự nhắc nhở bản thân phải đẩy nhanh tiến độ, hắn có rất ít thời gian để chậm trễ.
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG
Tiếng trống trường vang lên báo hiệu tiết học đầu tiên sắp bắt đầu.
Một lát sau từ phía cửa lớp giáo viên chủ nhiệm lớp, cô Phương đi vào.
“Ơ, Ninh Vương, ngươi đã khỏi bệnh rồi sao, sao quay trở lại trường sớm vậy?”.
Đập vào mắt giáo viên chủ nhiệm là Ninh Vương đang ngồi ở bàn số , sự thay đổi về ngoại hình của hắn khiến cho Phương cảm thấy có chút bất ngờ hỏi thăm về tình hình sức khoẻ của hắn.
“A, ta đỡ hơn nhiều rồi Phương lão sư, hôm nay liền có thể đi học lại” Ninh Vương đáp.
“Khỏi rồi liền tốt”.
Sau đó liền đi lên bục giảng, cả lớp thấy vậy liền đứng dậy nghiêm túc chào.
“Được rồi, các ngươi ngồi xuốn đi hôm nay chúng ta sẽ học…”.
Tiết học bắt đầu sau đó Phương lão sư say sưa giảng bài cho học sinh.
Môn học nàng dạy là Ngữ Văn cho nên mới có thể chìm đắm trong những câu thơ, câu văn như vậy.
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG.
Tiếng trống trường vang lên báo hiệu rằng tiết học đã kết thúc, tiết học tiếp theo sẽ diễn ra sau phút nữa.
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi, các ngươi về nhà… mai nộp lại bài tập cho lớp trưởng”.
Thu dọn đồ đạc Phương lão sư liếc mắt đến Ninh Vương một chút, cảm thấy hôm nay hắn có chút kỳ lạ, rất khác so với mọi ngày dường như tâm trí của hắn không có đặt vào bài giảng hôm nay của nàng mà để tâm ở đâu không biết.
Nhưng nghĩ rồi lại thôi, nàng cho rằng hắn bệnh chưa khỏi hẳn có chút nên hôm nay có chút sao nhãng trong học tập vì vậy nàng cũng chẳng có quản nhiều mà bước ra khỏi lớp.
Lý do Ninh Vương không có để tâm vào tiết học là vì não bộ của hắn đã phát triển cực kỳ mạnh có thể dễ dàng tiếp thu mọi thứ ngay cả khi tâm trí hắn đang để ở nơi khác.
Nó giống như có thể chia ra làm hai cá thể riêng biệt mà hoạt động vậy.
Rất nhanh chóng phút đồng hồ trôi qua tiết học tiếp theo lại tiếp tục bắt đầu và rồi kết thúc sau đó là giờ giải lao phút cho học sinh nghỉ ngơi một chút để hoàn thành nốt ba tiết học còn lại.
Sau khi lão sư dạy tiết hai bước ra khỏi cửa lớp một đám đồng học nữ tiến đến chỗ Ninh Vương bắt đầu hỏi thăm hắn.
Dù sao thì trước khi biến đổi hắn cũng đã rất được các bạn học nữ trong lớp yêu thích chỉ là vì hắn quá lạnh lùng khiến bọn họ khó tiếp cận thôi.
Bất quá hôm nay, trước sự biến hóa của hắn, mấy cái tiểu nữ hài quyết định mặt dày đi tiếp cận.
“Bạn học Trần, hôm qua ngươi bị bệnh sao có nặng không?”.
“Có cần mượn sách của ta để chép lại không?”.
“Bạn học Trần, ngươi lấy sách của ta này, chữ ta viết rất đẹp”.
…
Liên tục là những câu hỏi dồn dập lên đầu Ninh Vương, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng khó chịu với đám tiểu nữ hài này, mẫu nữ nhân hắn ưa thích phải là các dạng nữ nhân trưởng thành xinh đẹp quyến rũ không quá lớn tuổi mới khiến cho hắn hứng thú chứ không phải đám mới lớn này.
“A, lại để cho các bạn học phải để tâm rồi, ta đã đỡ hơn nhiều rồi, bài hôm qua ta đã thông qua Phương lão sư mà chép lại rồi các ngươi không cần lo lắng a”.
Nhưng vì danh tiếng hắn vẫn phải cố tỏ ra bản thân cực kỳ lịch sự và điềm tĩnh có chút tà tà mị mị mà lạnh lùng nói.
“Aiss! Chết tiệt, lại là cái dáng vẻ hoàn mỹ soái khí này, ta thực sự muốn chết a”.
Đám nữ hài dùng ánh mắt để giao tiếp với nhau không có mặt dày mà thốt ra câu nói đó.
Cả đám xúm lại bắt đầu hỏi han trò chuyện cùng hắn, chẳng hiểu sao hôm nay Ninh Vương rất khác so với mọi ngày, dường như dễ nói chuyện hơn rất nhiều.
Gặp cảnh này các đồng học nam trong lớp có chút ghen ghét, nhức mắt vô cùng.
“Chẳng phải chỉ là một tên đẹp mã với học giỏi thôi sao có cái gì so với ta tốt chứ, hừ”.
Một tên đồng học nam dáng người có chút phát phệ lẩm bẩm trong miệng.
Không hiểu hắn lấy đâu ra cái tự tin so sánh bản thân với Ninh Vương, câu này thốt ra mà để đám kia tiểu nữ hài nghe thấy thì khả năng hắn bị xé xác cực cao.
“Ngươi bớt bớt lại đi Hoàng mập, mặc dù ngươi nói nhỏ nhưng ta vẫn nghe thấy đó, nếu mà để đám kia tiểu nữ hài nghe thấy liệu ngươi có chết chắc hay không”.
“Bản thân ngươi làm gì có tuổi mà so sánh với người ta, mau mau giảm cân đi biết đâu lại trở lên hút gái giống hắn, ha ha”.
Một tên gầy như khúc gỗ có chút cao ráo ngồi cùng bàn với tên mập có chút thẳng thắn mà đáp lời hắn.
“Ngươi cũng vậy, lo bản thân mình trước đi Dương còi”.
HA HA
Hai tên nhìn nhau mà bật cười, đúng là cặp đôi cùng tiến mà.
…
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG
Tiết học thứ năm kết thúc, cả lớp đứng dậy chào lão sư sau đó đồng loạt mà ra về.
Sau khi lão sư đi ra khỏi cửa lớp Ninh Vương bắt đầu thu dọn sách vở đồ đạc vào trong balo thì phía ngoài cửa có một tên nam sinh xuất hiện, hắn nhìn chằm chằm lấy Ninh Vương ánh mắt có chút ác độc.
“Con mẹ nhà ngươi, thằng chó kia sao hôm qua mày dám nghỉ học, bọn tao hôm trước nói với mày như thế nào.
Tý về bọn tao đợi mày ở cổng trường, nhớ kỹ lấy đừng có mà tìm cách trốn”.
Tên nam sinh đi vào trong lớp tóm lấy cổ áo Ninh Vương quát lớn.
Nói xong hắn tính buông ra cổ áo Ninh Vương rời đi thì.
BỘP
Một cú tát đã được kiềm chế đi phần lớn lực lượng nhưng khi chạm đến mặt của tên nam sinh kia thì nó vẫn là cực mạnh mà giáng lên mặt tên nam sinh đó khiến cho hắn suýt chút nữa ngất đi.
Nằm trên mặt đất sau cú tát trời giáng, khóe miệng tên nam sinh đầy máu tươi, hàm răng dường như đã có vài cái lung lay sắp gãy.
Thê thảm đến cực điểm mà căm phẫn nhìn lấy Ninh Vương nhưng đáp lại hắn là cái nhìn đầy rét lạnh của Ninh Vương.
“Hah, từ khi nào? Ai cho chúng mày cái lá gan đi bắt nạt Ninh Vương tao rồi vậy”.
Khóe miệng hắn cười lạnh một cái rồi nói.
“Mẹ mày thằng chó, bọn tao đợi mày ở cổng trường, nhớ kỹ mày không trốn được đâu”.
Tên nam sinh căm phẫn cực điểm không nghĩ rằng lực đạo từ cú tát của Ninh Vương lại mạnh như vậy, trong lòng hắn lúc này đã có chút hoảng sợ rồi.
Nói xong hắn chồm dậy sau đó chạy về chỗ đồng bọn đang đợi sẵn ở cổng trường.
“Ah, Ninh Vương, có cần bọn ta báo cho lão sư không?”.
“Việc này nên thông báo lại cho lão sư, lỡ như ngươi bị thương thì phải làm sao?”.
…
Đám nữ hài có chút lo lắng tìm cách giải quyết giúp hắn.
“Không sao, không có chuyện gì lớn cả mấy người các ngươi về đi, không cần phải thông báo cho lão sư đâu”.
“Ta về đây, tạm biệt”.
Ninh Vương trấn an đám nữ sinh một chút rồi đeo balo lên lưng ra về.
Lúc này đứng đợi ở cổng trường chờ hắn là một đám nam sinh tầm tên, trong đó có cả tên nam sinh hồi nãy mới bị hắn giáng cho một bạt tai.
Nhìn thấy Ninh Vương đạp xe tới, bọn chúng ngăn lại.
Sau đó tên cầm đầu có chút khệnh khạng mà bước tới chỗ Ninh Vương, cũng không quên vén vén tay áo để lộ ra một vài hình xăm chưa lên màu mà mới chỉ lên khung rẻ tiền đến cực điểm.
“Mày, tên Ninh Vương đúng không thằng kia, tao là Đại, trùm của cái trường này.
Cũng là thằng hôm trước nói cho mày mang tiền đi mà, thằng chó mày nghe không hiểu à mà tại sao lại trốn, không đi học?”.
“Hay mày nghĩ thế là mày thoát được hả?”
“Mày đi theo bọn tao nhanh”.
Vênh váo đến cực điểm.
Nhìn thấy một màn này cả cơ thể Ninh Vương có chút lục đục ngứa ngáy muốn được hành hạ đám này để thỏa mãn bản thân, dường như Vạn Tộc Vương Huyết có chút ảnh hưởng đến cơ thể hắn.
“Hah, được rồi đi thì đi, dẫn đường đi”.
Sau đó cả đám di chuyển đến một công trường bỏ hoang gần đó.
Vừa đến chỗ công trường này Ninh Vương lại thấy nơi đây còn đang tụ tập thêm một đám nữa tầm tên, hình như đều là một đám đầu đường xó chợ thì phải.
“Hùng ca, bọn ta mang người tới rồi, chính là thằng này dám không nộp tiền lại còn trốn”.
Tên Đại chạy tới chỗ một tên đầu đường xó chợ đang ngồi trên mấy cái ống bê tông xếp lại, xung quanh hắn là một đám tiểu đệ thì phải.
Tên Đại này dường như cũng chỉ là thằng chạy vặt trong trường cho hắn.
“Oh, thì ra là mày sao, gan mày cũng lớn đó thằng nhóc”.
“Từ trước tới giờ những thằng bị tao trấn trong cả cái huyện này chưa có thằng nào trốn được cả, duy nhất chỉ có thằng đợt vừa rồi mới tự sát, à không là bị thằng chó mày giết mới đúng.
Làm mất thêm một khoản của tao”.
BỘP
Nói xong liền tát tên Đại một phát, Ninh Vương cũng không biết bọn này chúng nó đang thể hiện cái gì ở trước mặt hắn.
Nhưng mà Ninh Vương hắn cũng không có rảnh rỗi như vậy trực tiếp đi vào vấn đề luôn.
“Mày, mày và tất cả chúng mày.
Tao không có dư thời gian để ở đây xem chúng mày làm trò ở đây đâu”.
“Có rắm liền thả, hiểu không?”
Trông thấy thái độ của Ninh Vương tên Hùng ca này cảm thấy rất là bất mãn, hắn không nghĩ rằng mình không đủ đáng sợ để dọa tên này quỳ xuống.
“A, được, chúng mày lên vặn một tay nó cho tao”.
Gương mặt Hùng ca vặn vẹo, ra lệnh một đám tên tiểu đệ của Hùng ca lao tới phía Ninh Vương dự tính vặn gãy một tay hắn như lời tên Hùng ca vừa nói.
“Kiểm trắc thông tin, nhận thấy đám này chỉ là một đám đầu đường xó chợ, vô danh tiểu tốt có chết thì cũng không có ai quan tâm cả.
Để vương huyết luôn ở trạng thái xung mãn kiến nghị ký chủ giết sạch chỉ để lại đám cắc ké này vì thái độ xúc phạm đến vương huyết của ngài”.
“Còn đám học sinh thì chẳng đám để tâm tùy ngài xử lý nhưng kiến nghị ký chủ tha chết dù sao bọn này còn có gia đình người nhà, chết liền rất phiền phức”.
Âm thanh hệ thống thông báo vang lên.
Nghe được những lời này của hệ thống khóe miệng Ninh Vương cười rất quỷ dị, ánh mắt thì giống như một thứ gì đó vô cùng khát máu đang nhìn về phía đám con mồi của mình vậy.