Bên trong một căn phòng tối ở một nơi nào đó, hai thân ảnh hắc sắc chỉ để lộ ra một chút nhãn quang thần bí.
Một thân ảnh thì ngồi ở bảo tọa thái độ cao ngạo mà nhìn xuống phía dưới đầy uy nghiêm, thân ảnh còn lại thì e ngại không dám trực tiếp đối diện với ánh mắt ấy.
“Điện chủ, ta xin thề là ta không biết gì nữa, những gì ta biết đều đã nói ra rồi”.
Thân ảnh phía dưới mặt đất nói ra.
Thân ảnh ngồi trên bảo tọa được gọi là điện chủ kia có vẻ không quan tâm đến những gì mà kẻ ở phía dưới nói.
“Ta cho ngươi ngày, nếu ngươi không tìm được ra tung tích của bọn chúng ta, thì ngươi biết hậu quả rồi chứ?”.
Giọng nói trầm ổn, uy nghiêm có chút già nua của một vị nam tử phát ra, chính là thân ảnh đang ngồi phía trên bảo tọa.
“Ta…ta hiểu rồi, ngày sau ta sẽ cho ngài một câu trả lời thỏa đáng”.
Kẻ phía dưới nền đất ấp úng trả lời.
“Hiểu rồi thì cút đi, đừng có làm cho ta thêm chướng mắt”.
Tên nam tử ngồi trên bảo tọa ánh mắt chuyển thành hung dữ hướng kẻ dưới đất mà quát lớn khiến cho tên đó lập tức cúi đầu sau đó rời đi.
“Dám cầm đồ của ta sau đó trốn sao? Các ngươi được lắm, đừng có để ta tóm được”.
“Hừ”.
Dường như sự việc lần này đã khiến cho hắn mất thứ đồ gì đó quan trọng, trong lời nói của hắn có thể nghe ra được món đồ này chắc hẳn cô cùng giá trị đi.
…
An Nhiên khu biệt thự lúc rưỡi sáng.
Một vị thiếu niên trẻ tuổi trong bộ đồ thể thao đang chạy bộ dọc theo đoạn đường vắng nhưng khá lớn.
Có vẻ như là hắn đã chạy được kha khá thời gian rồi.
Sau khoảng hơn phút chạy liên tục với vận tốc gấp đôi người bình thường khi chạy tập thể dục kiểu này.
Vị này người trẻ tuổi dừng lại tại một chiếc ghế đã đặt ở bên ngoài mà ngồi xuống vặn nắp chai, uống một ngụm và tận hưởng bầu không khí trong lành của nơi này.
Hắn cởi chiếc mũ trùm đầu của mình xuống để lộ ra một gương mặt vô cùng anh tuấn, soái khí nhưng cũng đầy lạnh lùng và cao ngạo.
Chính là Ninh Vương chứ còn ai vào đây.
Hoàn thành xong công việc của mình thì lúc đó đã là gần giờ sáng, Ninh Vương sau đó không có gì làm bèn lấy bộ đồ thể thao mặc vào, quyết định ra đường chạy bộ như trước kia, lúc đó thi thoảng hắn cũng sẽ dậy sớm chạy bộ cho khỏe người.
Mặc dù giờ đây thể chất đã siêu việt nhân loại nhưng như vậy thì đã sao?
Không chạy vì sức khỏe nữa thì chạy để tận hưởng sự yên tĩnh và không khí trong lành buổi sáng sớm nơi đây.
Nó vô cùng dễ chịu a.
Ninh Vương ngồi tận hưởng thêm một lát thì lúc này cũng đã là hơn rưỡi rồi, hắn quyết định không tiếp tục chạy nữa mà quay trở về biệt thự của mình.
…
Về tới biệt thự, Ninh Vương đi lên trên lầu bước vào trong phòng ngủ của mình.
Hiện tại nơi đây vẫn còn một mỹ nhân vô cùng quyến rũ đang nằm yên giấc sau một đêm nồng cháy cùng với hắn.
Ninh Vương nhẹ nhàng hết sức không để bản thân làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của nàng sau đó bước chân vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm đóng chặt, Ninh Vương cởi sạch bộ đồ thể thao đang mặc bên trên cơ thể mà vứt qua một bên để lộ ra một thân hình vô cùng đẹp mắt với các múi cơ rắn chắc làm chủ đạo.
Ninh Vương cứ thế đi vào lồng kính xối nước xuống thân thể của mình, đây đã là lần thứ hắn tắm trong ngày a.
Tắm xong, Ninh Vương quấn khăn che đi nửa thân dưới của mình, nơi mà có côn thịt ngạo nghễ của hắn đang tồn tại.
Bước ra khỏi phòng mình, Ninh Vương đi xuống phòng khách ở lầu một cùng với một vài cuốn sách.
Hắn quyết định ôn tập lại một chút trước kỳ thi, dù sao thì cẩn thận vẫn cứ là tốt nhất.
…
giờ sáng, lúc này Ninh Vương đã gấp sách lại, có vẻ như là hắn đã ôn tập đủ rồi, cùng lúc đó từ trên lầu , một tên trung niên nam tử bước xuống.
Không ai khác, kẻ này chính là Phục Ma - thuộc hạ của Ninh Vương.
“Chủ nhân, ngài tốt”.
Phục Ma đầu hơi cúi kính cẩn chào hỏi Ninh Vương.
Ninh Vương cũng liếc xéo hắn một cái, gật đầu đáp lại.
“Ngươi biết lái xe chứ?”.
Ninh Vương đột nhiên hỏi.
“Ta biết, thưa chủ nhân”.
Phục Ma trả lời.
“Tốt, một lát nữa ngươi chở ta tới trường”.
Nói xong Ninh Vương thu xếp mọi thứ cất đi, sau đó đi lên phòng mình và khoác lên thân bộ đồng phục quen thuộc.
Tiếng động sột soạt khi mặc đồ của hắn đã vô tình đánh thức Nhã Phương đang nằm ngủ ở trên giường, dù hắn đã nhẹ nhàng nhất một cách có thể.
Thế nhưng vẫn là thính giác của nàng lợi hại a.
Nằm trên giường Nhã Phương từ từ mở mắt ra sau khi bị hắn đánh động, chỉ thấy nam nhân của nàng đang chỉ mặc mỗi chiếc quần jean màu đen, còn nửa thân trên thì chưa có mặc gì, để lộ ra một thân hình vô cùng bắt mắt.
Nhã Phương đưa ngón trỏ lên miệng cắn nhẹ một cái nhớ lại chuyện đêm qua bị hắn “hành hạ” đến nỗi ngất đi như thế nào.
Ưm~
Nhã Phương hai má phiếm hồng nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Vẫn là nam nhân của nàng mạnh mẽ và cuốn hút a.
“Bảo bối, anh làm em tỉnh giấc rồi sao?”.
Chút cử động nhỏ của Nhã Phương không qua mắt được sự nhạy bén của Ninh Vương.
“Anh chuẩn bị đến trường sao? Có cần em làm tài xế không?”.
Nhã Phương dịu dàng mở miệng hỏi ngược lại.
“Không sao em cứ ngủ tiếp đi, chút nữa Phục Ma sẽ lái xe đưa anh đi, buổi chiều anh xong việc thì em tới đón anh sau cũng được”.
Ninh Vương trả lời trong lúc mặc vào chiếc áo đồng phục của trường.
“Vậy được rồi, khi nào xong việc anh nhớ gọi cho em đấy”.
Nhã Phương bước xuống khỏi giường tấm chăn mỏng vốn dĩ che phủ lấy thân thể nàng bị lột ra, chỉ thấy một mảng tuyết trắng thân thể trần trụi mà lộ ra trước mặt Ninh Vương.
Nàng từ từ bước tới mà khoác lấy cổ hắn hôn lên bờ môi của hắn một ngụm thật nồng cháy và ngọt ngào.
Bầu ngực sữa căng tròn như hai khoả bồng đào to lớn mà cạ lên thân thể hắn.
Cảnh tượng vô cùng kích thích.
Nụ hôn sâu dần dần bị Ninh Vương tách ra vì nếu còn tiếp tục như thế này thì hắn sẽ đè nàng ra mà thịt mất.
Đôi môi và chiếc lưỡi như rắn nước của hai người có chút quyến luyến mà tách rời sau khi hòa quyện lấy nhau bên trong khoang miệng mà hình thành một sợi tơ nước bạc trắng.
“Bảo bối, em đúng là một cái tiểu yêu tinh mà, hiện tại có việc nên anh tha cho em đấy”.
Ninh Vương vô cùng yêu thích sự ngọt ngào đáng yêu pha thêm chút dâm mị này của nàng, thực sự muốn đè nàng ra mà ăn sạch.
Nhã Phương vẫn ôm chặt lấy hắn không rời hai mắt nhìn đối diện lấy hắn có chút làm nũng với nam nhân của mình.
“Ngoan nào, buổi chiều chúng ta gặp lại”.
Thật là hết cách mà, Ninh Vương chỉ có thể cúi xuống hôn lên trán của Nhã Phương một ngụm khiến nàng sơ hở sau đó từ từ tách rời nữ nhân của mình ra.
“Bảo bối, tối anh sẽ cho em ăn no”.
“Bye bye”.
Chào tạm biệt nàng bằng một câu nói vô cùng kích thích sau đó, Ninh Vương cầm theo balo của mình đi xuống phía dưới lầu một và cùng Phục Ma đi ra ngoài xe của mình.
Phía trong phòng lúc này Nhã Phương đứng bên cạnh cửa sổ nhìn xuyên qua lớp kính thấy nam nhân của minh lên xe sau đó rời đi.
Nàng đưa tay lên miệng cảm nhận dư vị của nụ hôn vừa rồi với hắn.
“Hừ, đáng ghét”.
Miệng thì nói như vậy nhưng trên gương mặt thì chỉ biểu hiện toàn là mật ngọt.
…
h phút sáng.
Lúc này Ninh Vương đã ở bên trong phòng học sau khi tạt qua một hàng và mua tạm một cái bánh mì ăn cho đỡ đói trong lúc làm bàn thi, sau đó liền ra hiệu cho Phục Ma lái thẳng xe tới trường.
Đúng giờ thì bài thi đầu tiên là môn Toán sẽ bắt đầu, hiện giờ chỉ còn phút trước khi phát đề và phút trước giờ bắt đầu nhấc bút làm bài.
Thời gian còn khá ít và cũng chẳng thể làm gì trong lúc này, học sinh chỉ có thể chờ đợi mà thôi.
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG~
Sau phút đợi chờ, để ổn định tâm lý thì cuối cùng bài thi cũng bắt đầu, cầm trên tay tờ đề thi của mình Ninh Vương nhìn lướt qua một lượt, trong đầu hắn gần như là có ngay kết quả cho mình.
Hắn nhanh chóng đặt đề xuống và nhấc bút lên làm bài.
Chỉ sau phút, Ninh Vương đã hoàn thành bài thi môn toán học này với sự tự tin rằng bản thân sẽ đạt điểm tuyệt đối cho mình.
Tiếp đó Ninh Vương điều chỉnh tư thế ngồi của mình sao cho nhìn giống với đang suy nghĩ và chăm chú làm bài nhất còn tâm trí thì đặt vào nơi khác.
Hầu hết các trường ở tại nước Việt đều không cho nộp bài thi với thời gian ngắn như vậy, vì khi đó học sinh hoặc là đánh lụi đáp án, hoặc là có gian lận mà thôi.
Thế nên Ninh Vương không thể làm gì khác ngoài chờ đợi tới hết phút thời gian làm bài.
…
Sau đó là những môn thi tiếp theo, nhưng không có môn nào mà Ninh Vương phải dành quá phút để làm bài cả.
Buổi sáng kết thúc, học sinh có thể lựa chọn ra về hoặc ở lại căng tin trường để ăn trưa và nghỉ ngơi cho bài thi buổi chiều sẽ diễn ra vào lúc h.
Tức là học sinh có khoảng tiếng đồng hồ thích làm gì thì làm.
Về phần Ninh Vương hắn chọn ở lại căng tin trường dùng bữa cho đỡ phải đi lại nhiều, dù sao thì hắn cũng bảo Phục Ma lái xe trở về để cho Nhã Phương của hắn chiều nay có xe đi tới đây.
Balo vẫn để trong tại phòng thi của mình Ninh Vương một thân soái khí lạnh lùng mà bước vào bên trong căng tin trường.
ỒN ÀO chính là hai từ để diễn tả căng tin lúc này.
Có vẻ như Ninh Vương có một quyết định sai rồi, thế nhưng lỡ rồi biết sao giờ, đành chịu đựng vậy.
Vì là cả khối , , đều diễn ra kỳ thi như vậy cho nên hiện tại nơi này không chỉ ồn ào mà còn khá đông nữa.
Cầm trên tay khay đựng suất ăn của mình, Ninh Vương ngắm nhìn xung quanh tìm chỗ trống để ngồi thì thấy một bàn ăn chỗ đang còn trống chưa có người ngồi.
Ninh Vương không nhanh không chậm cầm khay đồ ăn của mình bước tới vị trí đã chọn mà ngồi xuống thưởng thức bữa ăn của mình.
Ngồi trong một góc bàn Ninh Vườn từ từ ăn từng món, bắt đầu gắp những miếng đầu tiên bỏ vào trong miệng thưởng thức.
Nhưng vẫn cảm thấy hắn vẫn cảm thấy có chút thiêu thiếu thứ gì đó.
Đúng rồi, chính là nó, Ninh Vương đặt khay đồ ăn xuống mà đứng dậy sau đó đi lấy thứ hắn muốn.
…
Sau phút, Ninh Vương quay trở lại bàn ăn của mình, trên tay đang cầm lấy một chai xì dầu cùng với một lon nước ngọt yêu thích của hắn.
Thế nhưng là khay đồ ăn của hắn thì đang nằm lộn xộn ở dưới mặt đất.
Còn vị trí bàn ăn nay đã có cái đồng học nam, nữ ngồi vào cùng suất ăn của chúng nó.
Thấy một cái nam đồng học, thân hình to cao, vẻ ngoài vô cùng soái khí đẹp mắt, nhưng trên gương mặt lại mang theo một tia hàn băng khó tả đi tới chỗ đám người bọn họ.
Ninh Vương vừa bước tới, hai cái nữ đồng học này đều bị hắn thu hút không rời được mắt vì vẻ ngoài lạnh lùng soái khí này của hắn mà rơi vào trầm mê.
Không khỏi suy nghĩ lung tung a.
“Vị này đồng học chẳng lẽ là muốn truy ta?”.
…
“Không tệ, không tệ a”.
Những suy nghĩ huyễn hoặc bắt đầu hiện ra cho tới khi bị gã nam đồng học cùng bàn lên tiếng ngắt quãng.
Hắn nhìn qua Ninh Vương một lượt sau đó mở miệng hỏi.
“Vị này đồng học không biết ngươi có chuyện gì sao?”.
Ninh Vương thân hình cao lớn, cánh tay vô cùng săn chắc gân guốc nhìn lấy tên này đồng học vừa mở miệng ra hỏi.
Sau đó Ninh Vương giơ cánh tay của mình lên chỉ về phía đám người tên đồng học này mà hỏi.
“Trong số bọn mày, đứa nào ném đồ ăn của tao xuống dưới đất”.
Sau đó hắn chỉ tay về phía một tên đồng học nam đang ngồi trong góc, chính là vị trí khi nãy hắn vừa mới ngồi.
“Còn mày đang ngồi vào chỗ của tao rồi, mày có biết không?”.
Ninh Vương không có kiêng nể gì đám học sinh này, lập tức chỉ thẳng mặt mà nói ra.
Đám đồng học sững sờ khi thấy Ninh Vương phản ứng như vậy.
“Này, chỉ là một suất ăn thôi mà, ta đền cho ngươi là được rồi, có cần phải thái độ như vậy không”.
Tên nam sinh ngồi vào chỗ của Ninh Vương lên tiếng đáp trả.
Hắn biết là bản thân sai khi chiếm chỗ của Ninh Vương nhưng tên này cũng không cần phải nhỏ nhen như vậy chứ.
Chỉ là một suất ăn thôi, hắn không phải đền là được à.
“Mày ngậm mồm, tao hỏi chúng mày là đứa nào ném đồ ăn của tao xuống đất?”.
Ninh Vương giọng điệu âm trầm hết sức, khí thế băng lãnh tỏa ra bốn phía xung quanh, nó áp bách lên người tên nam sinh vừa rồi khiến cho hắn không rét mà run.
“Là ta ném, ngươi làm sao?”.
Tên nam đồng học ngồi bên ngoài đứng dậy lên tiếng, thế nhưng ngay lập tức liền cảm thấy mình sai lầm khi làm như vậy.
Hắn kém Ninh Vương một cái đầu a.
Thế nhưng vì có gái ở bên cạnh kích thích máu liều của hắn lên mức cực hạn, hắn dự định dựa vào quyền thế và tiền bạc của nhà mình để áp bức Ninh Vương.
“Hah, chỉ là một suất ăn thôi mà, ngươi không cần nóng nảy như vậy, ở đây có con các nữ đồng học ta không muốn xô xát với ngươi”.
“Như vậy đi, ta đền cho ngươi triệu, thế nào?”.
Tên nam sinh móc ra từ trong ví tiền tờ . VND đưa ra trước mặt Ninh Vương, thái độ có chút kiêu ngạo mà nhìn lấy hắn.
“Đúng vậy đó ngươi cầm lấy đi, thứ gì đâu đẹp trai mà nhỏ nhen”.
Nữ đồng học câu trước khuyên Ninh Vương cầm lấy tiền câu sau liền lẩm bẩm nói Ninh Vương nhỏ nhen.
Nhưng với thính giác siêu việt nhân loại của mình hắn hoàn toàn có thể nghe thấy con bé này nói gì.
Ninh Vương gân xanh hai cánh tay căng phồng lên như muốn nghiền nát bọn này đồng học này.
Cánh tay phải của Ninh Vương giơ lên, bóp chặt lấy cái cổ tên nam sinh đang giơ tiền ở trước mặt mình.
Vận dụng một chút sức lực, Ninh Vương dễ dàng xách cổ thằng này lên một cách chóng vánh.
Bị một bàn tay như gọng kìm khóa chặt lấy cổ mà bóp nghẹt, tên nam đồng học mặt mày bắt đầu tím tái đi vì khó thở.
“Hh…hặc…hặc…thả ra..”.
Tên nam đồng học cố gắng đấm mạnh vào tay Ninh Vương nhưng chẳng ăn thua, Ninh Vương cũng chỉ để cho hắn khó thở một chút mà thôi chứ không có trực tiếp liền bóp chết hắn.
Bốp Bốp Bốp~
Ninh Vương một tay bóp chặt lấy cổ, một tay vả đôm đốp vào mặt tên nam đồng học khiến cho một bến gò má của hắn sưng tím lên, khoé miệng còn rỉ ra tinh huyết sau những cú tát khá mạnh tới từ Ninh Vương
“Mày có nghĩ là nếu mày giơ triệu này trước mặt tao ở ngoài đường thì mày đã chết rồi không?”.
“Nếu như làm sai thì phải biết nhận sai chứ thằng ngu? Tên nào dạy mày xử lý như vậy, cha mày à? Hửm?”.
Khí thế và hành động của Ninh Vương dẫn tới sự chú ý của tất cả đồng học, học đệ, học muội trong căng tin, bọn họ đang hướng mắt về nơi này ăn hạt dưa hóng chuyện.
“Ngươi, ngươi mau thả Thiếu Vũ ra”.
“Ngươi đánh hắn như vậy, để cha hắn ở nhà biết được có tống ngươi vào tù hay không?”.
“Ngươi nên biết, cha của Trần Thiếu Vũ là lão bản của khách sạn sao tại Hà Thành này, tiền, quyền vô cùng nhiều, đối phó cái học sinh như ngươi vô cùng dễ”.
Nữ đồng học thấy bạn của mình bị Ninh Vương bị đánh không thương tiếc hay kiêng kỵ gì, dẫu sao tên nam sinh gọi Thiếu Vũ nãy gia cảnh cũng không hề tầm thường.
Cha hắn là vị lão bản của một khách sạn sao có tiếng tại Hà Thành a.
Một khi thấy nhi tử của mình chỉ vì chút chuyện nhỏ mà bị đánh ra nông nỗi này thì làm sao mà ngồi yên cho được.
Vì vậy tên nữ sinh này quyết định lấy chả của tên gọi Thiếu Vũ kia ra đe dọa Ninh Vương hi vọng hắn biết sợ mà dừng tay.
Ninh Vương quăng tên Trần Thiếu Vũ qua một bên như một con chó chết mà đi tới trước mặt cái nữ sinh vừa mới đe dọa hắn.
“Ngươi vừa mới đe dọa ta sao?”.
Sợ bị Ninh Vương bóp cổ tên này nữ đồng học nhanh chóng mở miệng giải thích.
“Không…ta chỉ là đang khuyên ngươi đừng có đi quá xa mà thôi”.
Vừa nói nàng ta vừa có dấu hiệu lùi về phía sau theo bản năng trước một tên điên hành sự khác người như Ninh Vương.
Ninh Vương cũng không có muốn động thủ với con kiến này liền nện một cái xuống bàn làm nó vỡ nát thành mảnh vụn, sau đó nói một câu trước khi rời đi.
“Lần này ta tha cho các ngươi”.
Chỉ là vừa mới quay người rời đi được vài bước chân thì hắn lại tiếp tục bị một cái nữ sinh gương mặt thanh tú, vô cùng xinh đẹp chặn ở trước mặt.
Thân ảnh này có chút quen thuộc, chính là cái nữ sinh lần trước quan sát Ninh Vương ở giờ thể dục a.
Không biết nữ sinh này muốn chặn hắn lại là có chuyện gì?
“Hửm?”.
Ninh Vương không đoán được ra là tại sao nữ sinh này lại chắn đường của hắn.
“Kia chẳng phải là Võ Uyển Dao ở lớp và cũng là hoa khôi của trường ta sao?”.
“Sao nàng lại chặn đường tên nam sinh kia?”.
…
Đám đồng học trong trường ngồi ở xung quanh đó cũng bắt đầu nhận ra nữ sinh này là ai mà bắt đầu lên tiếng.
“Trần Ninh Vương, tuổi, gia thế bình thường không có gì đặc biệt, gần đây liền bắt đầu hiển lộ ra thực lực kinh người, đánh giá khoảng Minh Kình Trung Kỳ tới hậu kỳ”.
“Ta nói có đúng không?”.
Hả?
Ninh Vương hắn bị một cái nữ sinh điều tra sao?
“KRA-HA-HA-HA~”.
Ninh Vương đưa tay che lấy mặt và trán khóe miệng toát lên một nụ cười vô cùng lạnh lẽo và điên dại.
Ninh Vương - hắn là Minh Kình hậu kỳ võ giả sao?
Nàng ta đánh giá hắn chỉ ở cái trình độ rác rưởi này thôi sao?
Thấy Ninh Vương cười điên cười khùng một hồi nhưng không có hồi đáp lại mình, Võ Uyển Dao có chút bực tức nói ra.
“Hừ, một tên võ giả Minh Kình như ngươi nhiều nhất cũng chỉ có thể đi bắt nạt người thường như bọn họ thôi.
Ta cho ngươi một cái đề nghị, ngươi chỉ có thể đồng ý hoặc sau này gặp ta thì đi đường vòng, ta rất không thích cái loại dựa vào một chút năng lực của bản thân ỷ thế hiếp người như ngươi”.
Võ Uyển Dao thao thao bất tuyệt mà bá đạo nói ra, không thèm nhìn sắc mặt của Ninh Vương cứ như là nàng sẽ chắc ăn được hắn vậy.
“Hah, nếu ta nói không thì sao?”.
Ninh Vương lãnh ý đã cao đến cực điểm trả lời.
“Không thì sao? Thì lần sau ta gặp ngươi ở đâu liền đánh ở đó và khiến cho ngươi không sống nổi ở cái đất Hà Thành này, ngươi có hiê…”.
Võ Uyển Dao còn chưa kịp nói hết câu.
Lãnh ý, sát ý ngập trời từ bên trong cơ thể Ninh Vương bạo phát ra bên ngoài thành một luồng uy áp đè nén toàn bộ lên thân thể tuyệt trần của Võ Uyển Dao.
Nàng ta ngay lập tức cảm nhận được thứ uy áp ấy đến từ hắn đang chèn ép lên thân thể mình, hai chân lập tức mềm nhũn mà quỳ rạp xuống dưới nền đất.
Hả?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Thứ gì đang xảy ra với thân thể của mình vậy?
Võ Uyển Dao bối rối vẫn chưa hiểu được cơ thể mình rốt cuộc là đang bị làm sao vậy mà vô tình quên mất một con quái vật khát máu đang nhìn chằm chằm lấy bản thân nàng như muốn lao đến và xé nát và ngấu nghiến toàn bộ miếng mồi ngon này.
Võ Uyển Dao lúc này mới chợt giật mình nhận ra, nàng bắt đầu ngẩng đầu lên nhìn Ninh Vương đang đứng ở trước mặt.
Biểu cảm của nàng đột nhiên biến chuyển độ, không còn một chút thái độ tỏ ra là người ở phía trên mà nhìn xuống Ninh Vương.
Võ Uyển Dao sợ hãi, mồ hôi trên trán bắt đầu chảy xuống, khí huyết trong cơ thể bắt đầu bạo ngược, nội tạng cũng trở nên đau đớn vì áp bách tới từ phía Ninh Vương.
Võ Uyển Dao muốn mở miệng ra cầu xin hắn dừng lại nhưng không thể, áp bức từ Ninh Vương ngày càng mạnh hơn đè nén lên thân thể nhỏ yếu của nàng.
Võ Uyển Dao không chỉ quỳ mà đầu nàng lúc này đã cúi gục xuống trước uy áp tới từ Ninh Vương, nó giống như một tên lính quèn đang cố gắng chống lại một vị hoàng đế nhưng khả năng chỉ là một con số tròn trĩnh vậy.
Võ Uyển Dao hoàn toàn bất lực trước tình thế này, chỉ có thể cố gắng chống được tới đâu hay tới đó.
Máu huyết bên trong thân thể bắt đầu cuộn trào, Võ Uyển Dao không thể chống đỡ được nữa mà nôn ra một vũng máu lớn ra sàn căng tin, hai hàng nước mắt chảy xuống vì cơn đau dữ dội do uy áp của hắn gây ra.
Ninh Vương lúc này cảm thấy đã đủ răn đe, hắn dừng lại sau đó đi tới bên cạnh Võ Uyển Dao mà ngồi xổm xuống bên cạnh sau đó ghé sát miệng vào tai nàng và nói.
“Ngươi cảm thấy vừa rồi Minh Kình võ giả có thể gây ra cho một tên Ám Kình Trung kỳ như ngươi không Võ Uyển Dao? Những thứ ngươi biết về ta vẫn còn rất là ít thậm chí còn chưa được mặt nổi của tảng băng chìm đâu.
Ngược lại, ta thì biết về ngươi rất là chi tiết đó, như là…”.
“Lần này ta tha cho ngươi nếu như còn lần sau thì ta sẽ khiến cho ngươi chết thảm đến mức cha mẹ ngươi không nhận ra luôn đó”.
Nói xong Ninh Vương liền trực tiếp đứng dậy rời đi.
Sau khi hắn rời đi được một lúc cả đám đồng học lúc này mới vây lại xung quanh Võ Uyển Dao lúc này sắc mặt chỉ còn lại vô số cảm xúc hỗn loạn, rõ nét nhất chắc vẫn là kinh hãi tột độ sau những lời mà Ninh Vương vừa nói vào tai nàng.
Là một Ám Kình võ giả, thể chất của nàng so với người bình thường vẫn là hơn vài bậc, uy áp của Ninh Vương biến mất đồng nghĩa với việc nàng hoàn toàn có thể tự mình đứng dậy mà không cần đến sự giúp đỡ của đám đồng học xung quanh.
Võ Uyển Dao khóe miệng vẫn còn một chút máu tươi cố gắng cười mỉm tỏ ra là bản thân không sao với đám đồng học sau đó cũng nhanh chóng rời đi trong sự sợ hãi của mình, lúc này nàng thật sự cần một khoảng không gian riêng để bình tĩnh lại sau những chuyện vừa mới xảy ra.
Đám đồng học lúc này chỉ có thể ngơ ngác đứng nhìn, ban nãy cũng có người muốn lao ra đỡ lấy Võ Uyển Dao khi nàng khuỵu xuống vào phun máu.
Thế nhưng là uy áp toả ra của Ninh Vương mặc dù chỉ nhắm vào Võ Uyển Dao thế nhưng là bọn chúng vẫn cảm thấy hắn vô cùng đáng sợ.
Không có muốn dây vào rắc rối a.
Quả thực vừa rồi Ninh Vương về cả khí thế hay là gương mặt đều khiến cho người đứng cạnh không dám lại gần, hắn lúc đấy vô cùng đáng sợ
…
giờ chiều, lúc này kỳ thi sát hạch toàn trường đã tới hồi kết thúc.
Mặc dù động tĩnh Ninh Vương gây ra lúc trưa có chút lớn nhưng vẫn không đủ để rung động toàn trường a.
Mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, sự việc lúc trưa chỉ có một số học sinh trong trường có mặt ở căng tin khi đó là biết được nhưng cũng không có hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra với Võ Uyển Dao vì thế bọn chúng cũng chẳng có gì để bàn tán cả, kể cả cuộc đối thoại giữa hai người bọn chúng cũng chỉ nghe được chữ có chữ không.
Thi xong nốt mấy môn còn lại, Ninh Vương cũng như các đồng học khác trong trường bắt đầu ra về.
Ninh Vương ra khỏi cổng trường lúc này cũng đã thấy khá nhiều xe cộ của các vị phụ huynh đang đợi chờ con em của mình tan trường ra về,nổi bật nhất có lẽ là một chiếc Maybach hắc sắc có giá khoảng chục tỷ đang đậu tại phía bên ngoài.
Sau đó một cặp trung niên phụ nhân bước xuống từ trong xe, chỉ thấy hai người này vẫn vẫn cánh tay về phía một đám tên học sinh đang bước ra từ cổng trường.
Chính là đám người Trần Thiếu Vũ lúc trưa đã dành chỗ và làm hỏng tâm trạng của Ninh Vương cực kỳ nhiều.
“Oa, Trần Thiếu Vũ, xe này của nhà ngươi ta nhớ không nhầm thì giá lăn bánh gần chục tỷ đấy, đúng là có cha làm lão bản của khách sạn sao có khác”.
“Thật là ghen tị mà, ta chắc cả đời này cũng chẳng có cơ hội ngồi lên chiếc xe này mất.
Nếu có chắc là phải kiếm được một anh vô cùng giàu như ngươi làm lão công a”.
Hai cái nữ đồng học khi trông thấy cha mẹ của Trần Thiếu Vũ lái Maybach tới đón hắn tỏ ra có chút hâm mộ sau đó liền chuyển thành nịnh bợ.
“Hah, chỉ là Maybach thôi mà, dạo này làm ăn khấm khá…”.
Ninh Vương cũng không có rảnh mà đi quan tâm tới cuộc hội thoại của đám này đồng học mà nhìn ra phía ngoài đường lớn chờ đợi người của mình tới đón.
…
Hai phút sau, một cỗ hắc sắc Roll-Royce Phantom từ phía đằng xa chạy tới trước cổng trường khiến toàn bộ mọi người có mặt xung quanh đều chú ý tới.
“Oaaa, các ngươi thấy không, là Roll-Royce Phantom đó, tỷ đang chạy trên đường đó”.
“Đắt như vậy sao?”
“…”
Tiếng người nghị luận xì xào xung quanh bắt đầu vang lên thành một chỗ ồn ào.
Đám người Trần Thiên Vũ trông thấy chiếc xe này liền ngưng đàm tiếu qua lại với nhau và quan sát hướng chiếc xe di chuyển.
Chỉ thấy nó đột nhiên dừng lại trước mặt một tên thiếu niên cao ráo, cũng mặc đồng phục trường bọn hắn.
Hả?
Là hắn, tên lúc trưa bóp cổ mình đây mà.
Hắn gọi là gì nhỉ? Đúng rồi, là Ninh Vương thì phải?
Trần Thiếu Vũ đặt ra một số thắc mắc trong đầu sau khi thấy chiếc Roll-Royce dừng ở trước mặt của Ninh Vương làm hắn có chút nghĩ không ra lý do.
“Chẳng lẽ?…”.
Trần Thiếu Vũ phát ra một suy nghĩ khó tin trong lòng, hắn vốn muốn báo thù Ninh Vương hôm nay làm hắn mất mặt trước đám đông.
Thế nhưng là nếu như suy nghĩ trong lòng hắn là đúng thì khả năng cao hắn sẽ phải bỏ qua chuyện này, không tiếp tục tính toán được nữa.
Và đúng thật là như thế, một gã trung niên nam tử trong xe bước xuống cúi người chào Ninh Vương sau đó đi về phía cửa xe ở hàng ghế thứ hai mở ra cho hắn.
Người trung niên nam tử này không ai khác chính là Phục Ma, thuộc hạ của Ninh Vương hắn.
Bên trong hàng ghế thứ hai Nhã Phương thân hình nóng bỏng, làn da tuyết trắng được lộ ra trong bộ váy ngắn dây màu đen thần bí và gợi cảm, nàng ở đó gương mặt vô cùng kiều mị đang ngồi chờ hắn.
“Ninh~, anh đây rồi”.
Giọng nói ngọt ngào vô cùng say đắm lòng người của Nhã Phương được nàng tận dụng một cách triệt để.
Nữ nhân này.
Đúng là một cái tiểu yêu tinh mà.
Thử hỏi Phục Ma tại sao lại có thể kìm nén khi đối diện với nàng nhỉ?
Thật ra rất đơn giản thôi, tất cả nam nhân trên đời ngoại trừ Ninh Vương ra thì nếu tên nào dám nhìn chằm chằm vào nàng quá giây mà không có sự cho phép.
Nhã Phương sẽ cắt cổ hắn.
Duy nhất chỉ có Ninh Vương là được phép thích làm gì thì làm, cuộc sống hiện tại của nàng là được hắn ban cho, mọi thứ Nhã Phương có đều là thuộc về hắn bao gồm cả thân thể này và chúng nó chỉ thuộc về hắn mà thôi.
Chiếc xe sau đó liền lăn bánh khỏi hiện trường để lại đám đông hâm mộ, ngơ ngác và tò mò về thân phận của hắn.
Trần Thiếu Vũ ở phía đằng xa quan sát hai tay nắm chặt, mọi chuyện đúng như hắn suy đoán, có vẻ như nếu muốn báo thù hắn phải tính toán cho thật kỹ rồi.
Có thể ngồi lên Roll-Royce Phantom chứng tỏ thân phận của Ninh Vương hoàn to không hề bình thường a.
——————————————————————————TRUYỆN MỚI CẦU ĐÁNH GIÁ CẦU ỦNG HỘ A
…
CẢM TẠ