Ninh Vương ngâm mình trong đong nước lạnh sau một vài lần ngụm lạnh dưới hồ bơi, mái tóc đen dài của hắn lúc này đã vuốt ngược ra phía sau toàn bộ để lộ ra một gương mặt vô cùng anh tuấn với vầng trán cao không chút tì vết.
Hắn đầu hơi dựa vào thành hồ bơi mà nhìn về hướng chân trời xa ở trước mặt trong lòng như đang có chút gì đó suy tư thì.
Bỗng nhiên một thân ảnh quen thuộc vô cùng nuột nà, thướt tha hiện ta trước tầm mắt hắn.
Nước da mịn màng trắng như tuyết, thân hình yêu kiều quyến rũ, chỗ nào ra chỗ đó vô cùng cân xứng.
Nhất là đôi gò bông đào căng tròn nõn nà vểnh cao lên ở trước ngực chứ không hề bị rũ xuống dưới.
Phía dưới là đôi chân dài kéo lên chính là cặp đùi trắng tuyết mê người, còn ở phía sau chính là đôi mông thịt căng tròn mềm mại nhưng lại không một chút mỡ dư thừa vô cùng hấp dẫn.
Tổng kết lại đây chính là một cái vưu vật thân hình nữ nhân a.
Mà nữ nhân duy nhất có mặt trên chiếc du thuyền này dám tuỳ tiện lại có gan lớn như vậy đứng ở trước mặt Ninh Vương thì còn có thể là ai ngoài Nhã Phương nữ nhân của hắn.
Nàng không có khoả thân mà mặc lên cho mình một bộ bikini hai mảnh màu đen có viền ren vô cùng mê hoặc lòng người a.
Ninh Vương trông thấy một màn này hai mắt đang thẫn thờ nhìn về phương xa lại bị nàng làm cho trợn tròn.
Mẹ kiếp, tiểu yêu tinh này.
Em được đấy.
Ninh Vương trong lòng chửi thầm, Nhã Phương lúc này thực sự khiến cho hắn không còn một chút nào tâm tình để có thể tiếp tục trầm tư a.
Dục hỏa trong người bắt đầu có chút mất khống chế mà bạo khởi a.
Ninh Vương cái tay vô ý thức đưa xuống đũng quần mà điều chỉnh phương hướng a.
Bởi vì phía dưới côn thịt không biết từ lúc nào đã có chút vươn dài thẳng một hướng giờ đi lên.
Bất quá quần lót của hắn lúc này thực sự đã không chứa nổi thứ này nữa rồi, cho dù hắn có điều chỉnh theo hướng nào vẫn rất là khó chịu a.
Nhã Phương trên bờ nhìn thấy một màn động tác vừa rồi của Ninh Vương trong lòng đắc trí vô cùng.
Nàng đã đoán được phần rằng nam nhân của nàng sau khi thấy nàng trong bộ dáng này thì, phản ứng hiện tại của hắn xem ra là có chút không mấy khác biệt a.
“Này, anh làm sao đấy?”.
Nhã Phương khoé miệng cười cười nói ra.
Nàng biết mà còn trêu chọc hỏi, hắn thành ra như vậy còn chẳng phải là do nàng gây ra hay sao?
Ninh Vương hai mắt nhắm lại khoé miệng co giật.
“Nữ nhân kia, em nếu như là còn muốn sống thì xuống đây mau lên”.
Ninh Vương bị chọc tức, trong giọng điệu có chút uy nghiêm mà thốt ra một lời này để cảnh cáo Nhã Phương trước khi hắn không thể nhẫn lại được nữa.
Nhã Phương thấy hắn như vậy vẫn rất là cao hứng mà đứng ở trên bờ, trên gương mặt vẫn là hiện rõ sự thích thú.
Nhã Phương quyết định làm ra một sự tình mà hôm nay nàng sẽ vô cùng hối hận.
Nàng chẳng những không nghe lời Ninh Vương bước xuống hồ bơi mà ở phía trên bờ hai tay nhẹ nhàng đưa lên cặp gò bông đào của mình nắn bóp trước mặt hắn.
Trong miệng còn vô tình hay cố ý phát ra một số âm thanh rên rỉ vô cùng dâm đãng.
“Uhm…mmm…nnn…aahh~”.
Trong khi Nhã Phương nàng vẫn còn đang dở dang trong quá trình trêu chọc nam nhân của mình thì đột nhiên.
Rào~
Nước bên trong hồ bơi như phải chịu một lực tác động mạnh mẽ mà văng hết ra bên ngoài.
Sau đó chỉ thấy Ninh Vương từ trong hồ bơi biến mất mà thay vào đó hắn đang đứng trước mặt Nhã Phương vẫn còn đang dở dang mà phát ra những âm thanh dâm đãng.
Nhã Phương chỉ thấy thân hình cao lớn cùng với những đường gân xanh đã nổi lên dày đặc như vừa phải kiềm chế lại sự tình gì đó mà hiện tại liền có cơ hội phát tiết của Ninh Vương đột ngột xuất hiện trước mặt nàng.
Và cũng không chỉ có như thế, Nhã Phương ánh mắt vô tình liếc xuống nửa thân dưới đang vô cùng gây chú ý của hắn.
Côn thịt đã sớm vươn ra hết cỡ mà dựng thẳng lên trời theo hướng kim đồng hồ khi điểm lúc giờ đúng.
Cảm giác như chỉ cần một chút nữa thôi thì chiếc quần lót này sẽ không thể chịu đựng thêm được nữa mà bị xé nát bởi con quái vật này.
“Hah, tiểu bảo bối, là em tự tìm đến cửa đấy nhé”.
Ninh Vương hai mắt nhìn chằm chằm lấy nàng, khóe miệng toát lên một nụ cười tà.
Mặc dù cao hơn một mét bảy nhưng đứng trước mặt hắn Nhã Phương mới chợt nhận ra là nàng nhỏ bé đến nhường nào.
Nhã Phương trong họng nuốt xuống một ngụm cái ực.
Chuồn.
Trong đầu Nhã Phương lúc này duy nhất chỉ có một ý niệm đó chính là phải chuồn ngay lập tức.
Nếu không hôm nay hắn sẽ khiến nàng không rời giường được mất.
Nhã Phương cười đáp lại hắn một cái, sau đó nhanh như thiểm điện quay người lập tức muốn chuồn đi nhưng nàng thất bại a.
Chỉ vừa chạy được mét thì cả thân thể Nhã Phương liền bị một cánh tay của Ninh Vương sớm đã hoá thành một cái xúc tu màu đen cho trói chặt lại mà kéo về phía hắn.
Cả thân thể của nàng bị hắn ôm chặt lấy không cho tẩu thoát.
“Bảo bối~, em đây là đang muốn đem con bỏ chợ sao?”.
Ninh Vương mị hoặc mà nói ra sau đó cắn nhẹ lên vành tai của nàng.
“Uhmm~”.
Nhã Phương yêu kiều rên nhẹ một tiếng.
Biết mình đã không thể thoát Nhã Phương chỉ có thể chuyển sang thành cầu xin hắn hạ thủ lưu tình với mình a.
“Lão công, tha cho em đi mà, đêm qua người ta đã rất mệt rồi”.
Nhã Phương hai mắt long lanh ngửa cổ nhìn về phía nam nhân của mình mà nũng nịu xin tha.
“Không được, chuyện đã tới nước này rồi, em không thoát được đâu”.
“Bất quá hai chữ lão công này có thể khiến cho anh sẽ đối xử nhẹ nhàng chút điểm a”.
Ninh Vương thì thầm vào tai nàng những hơi thở của sự nam tính sau đó bất chợt liền xé toạc hai mảnh vải màu đen mặc dù quyến rũ nhưng cũng vô cùng phiền phức ở trên thân của nàng.
Tên nam nhân này kỳ thực liền vẫn là rất thích xé đồ một điểm này động tác a.
Phải biết đồ Nhã Phương mặc trên thân hầu hết đều là hàng xịn cả, bất quá hắn là người có tiền, mà có tiền thì liền tùy hứng a.
Nhã Phương chỉ kịp kêu lên a một tiếng tiếp đó liền bị Ninh Vương bế lên như công chúa sau đó hai người một lúc liền lao xuống phía dưới hồ bơi a.
…
Hơn giờ chiều, Nhã Phương lúc này toàn thân đã xụi lơ hoàn toàn mất đi ý thức mà nằm trong vòng tay rắn chắc của Ninh Vương thiếp đi không một chút cảnh giác đối với thế giới bên ngoài.
Phía dưới u cốc thế nhưng là vẫn còn một ít dòng chất lỏng đục trắng có vẻ như là vì từ bên trong nơi sâu nhất của nàng hết chỗ chứa mà đang tí tách mà chảy xuống nền đất.
Toàn thân Nhã Phương lúc này chỉ được Ninh Vương quấn tạm lên thân một lớp khăn mỏng sau đó bế về phòng ngủ của hai người từ từ đặt nàng xuống.
Ninh Vương tâm trạng hiện tại thực sự có chút thương hoa tiếc ngọc a.
Nhu cầu của hắn không phải là một cái gì đó mà Nhã Phương có thể chiều chuộng đáp ứng được cho đến khi hắn thỏa mãn, mặc dù mỗi lần hai người giao hợp sau đó sức chịu đựng của Nhã Phương có tăng lên là thật.
Thế nhưng là đêm qua nàng đã bị hắn giày vò chết đi sống lại, hiện tại lại thêm một lần, dù số lượng không bằng đêm qua nhưng động tác của hắn mạnh bạo là gấp đôi a.
Nếu như vậy hoặc là Ninh Vương phải sớm đi tìm thêm tỷ muội giúp nàng phục sự hắn trong chuyện chăn gối, nam nữ này, hoặc là phải sớm gia tăng thể chất và khả năng chịu đựng cho nàng để mỗi khi làm loại sự tình này hắn không cần phải một mình tự xử lúc hậu kỳ mà Nhã Phương thì lại trong trạng thái mất đi ý thức.
“Hầy~, hôm nay ta thế mà lại đi phát tiết lên trên thân thể của nàng”.
Ninh Vương không kiềm chế được mà thở dài một tiếng, bản thân có chút tự trách khi nhìn thấy gương mặt của Nhã Phương có chút nhợt nhạt nằm trên giường sau khi trải qua chuyện vừa rồi.
Loại chuyện này là cả hai cùng sướng sau đó là ôm nhau đi ngủ chứ không phải thành ra thế này, Ninh Vương hắn thì chưa đủ thỏa mãn mà Nhã Phương nàng không có khả năng đáp ứng a.
Ninh Vương đưa bàn tay của mình đặt lên gương mặt đã có phần tái đi vì mệt mỏi mà xoa xoa, trong lòng vô cùng thương tiếc.
Sau đó hắn liền điều động ý niệm lấy ra từ bên trong không gian có nhân vài lại dược liệu chân quý của mình mang đi để phòng thân mà dùng lực đạo vô cùng cường đại vo lại thành một nắm nát bấy tiếp đó liền cho vào miệng mà nuốt xuống cái ực.
Dược liệu đi vào đến bên trong cơ thể liền hòa tan cùng với vương huyết của hắn tạo thành một thứ dược liệu có tác dụng bồi bổ và gia tăng lực lượng vô cùng lớn.
Ninh Vương tiếp đó liền điều động chỗ dược liệu pha lẫn vương huyết đó của hắn di chuyển đến lòng bàn tay trái của mình mà lấy ra một khay mấy cái ống thủy tinh xếp lên chiếc kệ bên cạnh.
Xoẹt.
Hai ngón tay hắn hóa thành chủy thủ sắc bén vô cùng không chần chừ liền dứt khoát cắt ngang một nhát vừa sâu vừa dài lên lòng bàn tay của mình.
Vương huyết hòa lẫn dược luyện từ sắc đỏ cùng với ánh hoàng kim nay đã chuyển thành một màu đỏ thẫm so với máu bình thường có chút đục hơn.
Sau đó Ninh Vương nắm chặt lòng bàn tay của mình mà di chuyển sao cho mỗi một ống thủy tinh đều được chắt đầy thứ dược liệu pha lẫn vương huyết của hắn.
Tổng cộng một khay ống, ống nào ống đấy đều được Ninh Vương rót đầy mà không chút tiếc nuối hay gì cả.
Nếu như tính toán kỹ lưỡng, chi ly cả chỗ bị rơi vãi đầy bên trong khay đựng thì một màn vừa rồi Ninh Vương hắn đã lấy đi trong cơ thể của mình gần một lít máu chỉ để làm thuốc bổ cho Nhã Phương phục dụng a.
Thật là một cái hảo nam nhân a.
Một màn này vừa xong, chỗ vết thương hở trong lòng bàn tay của hắn dần dần khép lại với một tốc độ nhanh chóng mà chỉ để lại một chút vết sẹo tỳ vết ở đó, vì chỗ này tinh huyết Ninh Vương lấy ra làm thuốc bổ thực sự nhiều, gần lít máu chứ không phải là ít, người bình thường đã sớm ngưng tim thậm chí là chết rồi.
Mà Ninh Vương mặc dù sắc mặt cũng đã có chút nhợt nhạt, dù sao cũng là gần lít máu mất đi, hắn lúc này cũng chưa phải thần tiên hay gì cả, chỉ là một cái so phàm nhân mạnh hơn một chút mà thôi.
Mất đi nhiều máu tươi như vậy mà hắn chỉ có sắc mặt nhợt nhạt đi phần nào cũng đủ để hiểu sự trâu bò của hắn rồi a.
Ninh Vương tiếp tục xoa xoa Nhã Phương gương mặt thêm một chút sau đó khoác lên thân một bộ quần áo đơn giản mà rời khỏi phòng ngủ để cho Nhã Phương nghỉ ngơi trong sự yên bình nhất có thể.
Nhưng Ninh Vương dường như vô tình hay cố ý đã quên mất một điều trước khi rời đi đó là cất đi khay thuốc bổ a.
Đúng vậy, trong đầu hắn lúc đó thực sự là chỉ có để yên cho nàng nghỉ ngơi mà không có suy nghĩ gì nhiều mà quên mất một điều rằng khi Nhã Phương tỉnh lại sẽ khá là phiền phức a.
…
Rời đi sau đó, lúc này đã là rưỡi chiều rồi, Ninh Vương hắn lúc này cũng không có gì làm chỉ có thể tìm tới một chỗ ngồi yên tĩnh và thoải mái nhất sau đó ngả lưng mà lấy ra từ bên trong không gian cá nhân chiếc laptop cùng một tập giấy bên trong là những kế hoạch sắp tới cùng mục tiêu tiếp theo của hắn.
Ai nói là càng nhiều tiền bạc và quyền lực thì sẽ không phải lo lắng gì về tương lai, ngược lại mới là điều chính xác.
Thứ nắm trong tay càng nhiều thì lại càng phải cẩn thận, nếu như không muốn sau này đột nhiên bị đẩy ngã vô cùng đau đớn mà lại chẳng biết tại sao thì có thể tiếp tục hưởng thụ mặc kệ sự đời a.
Ninh Vương không có muốn mình trở thành một nạn nhân như vậy, hắn muốn chưởng khống tất cả thì việc hắn cần phải làm, cần phải tính toán và chuẩn bị trước lại càng nhiều, tránh cho sau này biến cố bất ngờ ập tới thì lại trở tay không kịp a.
Chuẩn bị càng kỹ bao nhiêu, khả năng chống đỡ, đối chọi lại cao thêm bấy nhiêu, bài tẩy tất nhiên liền là phải có thế nhưng là chuẩn bị trước khi đối đầu với một thứ gì đó vẫn là điều tốt nhất và nên làm nhất a.
“Phục Ma”.
Phục Ma vốn đang ở dưới ban công tầng nhìn ra phía chân trời xa xôi, trong lòng dường như có suy nghĩ hay tâm sự gì đó không thể nói thì bất chợt trong đầu liền nghe được một âm thanh.
“Chủ nhân, là?”
m thanh quen thuộc mà uy nghiêm này còn ai khác ngoài Ninh Vương có thể làm, Phục Ma nhanh chóng điều động ý niệm đáp lại hắn.
“Kêu thuyền viên làm cho ta một tách cà phê nóng mang lên đây”.
Ninh Vương truyền âm lại cho Phục Ma yêu cầu của mình.
“A, ta hiểu rồi, ngài chờ một lát”.
Phục Ma nhanh chóng nhận mệnh sau đó rời đi làm việc mà Ninh Vương đã giao.
Năm phút sau, Phục Ma trên tay cầm một tách cà phê để trong khanh mà bê lên bên trên lầu nơi mà Ninh Vương đang ngồi ở một khá là yên tĩnh có bàn có ghế mà làm việc.
Phục Ma từ từ tiến lại gần sau đó đặt tách cà phê đen vừa pha xong vẫn còn rất nóng xuống mặt bàn.
“Chủ nhân, cà phê của ngài”.
Phục Ma thấy Ninh Vương chăm chú làm việc vô cùng nghiêm túc dáng vẻ không khỏi có chút thán phục, mấy ngày vừa rồi đi theo hắn, Phục Ma biết cái thiếu niên này không phải người bình thường.
Nắm trong tay thực lực cường đại, tiền bạc, quyền lực nhiều vô số, thế nhưng là hầu hết những việc to nhỏ nhất của cái thế lực Chưởng Thiên Hội này hắn đều muốn khống chế, mọi việc đều phải đi qua cáo tri hắn một lượt tiếp đó liền mới được làm.
Những việc như vậy không phải ai cũng có thể làm được cho dù là mấy cái lão ngoan đồng đã sắp gần đất xa trời a.
“Được rồi, để đó rồi lui đi”.
Ninh Vương không thích có người quấy nhiễu hay nhìn hắn chăm chăm trong lúc hắn làm việc, kể cả Nhã Phương thấy hắn trong dáng vẻ này cũng liền không có tiện trêu chọc hắn mà là vô cùng ngoan ngoãn ngồi ở một bên, nhiều nhất cũng chỉ có thể ôm vai bá cổ hắn mà hỏi một số thứ không biết thôi.
Ninh Vương đây là đang làm việc có liên quan tới tương lai của chính mình và vô số những người xung quanh hắn chứ không chỉ là đơn thuần làm để kiếm tiền hay kiếm danh tiếng đâu mà có tâm tình đùa giỡn với nàng.
Phục Ma rời đi sau đó, Ninh Vương nhấp một ngụm cà phê vẫn còn nóng hổi vừa mới pha sau đó liền ổn định lại tâm tình và trạng thái tiếp tục tập trung toàn bộ tinh lực vào việc của mình.