Gấp màn hình laptop của mình xuống đồng thời dọn dẹp lại một chút giấy tờ, ghi chú của mình mà cất lại vào bên trong không gian cá nhân.
Lúc này đồng hồ cũng đã điểm cái hơn giờ thời điểm, Ninh Vương hiện tại đã trải qua đâu đó gần giờ làm việc liên tục không ngừng nghỉ.
Cà phê trong tách cũng đã sớm hết từ lâu chỉ còn lại một chút cặn vương vấn ở bên trong a.
Ninh Vương từ từ đứng dậy khỏi ghế ngồi mà vươn vai một cái đã thư giãn gân cốt sau một thời gian dài ngồi làm việc.
Rặc rặc~
Tiếng xương khớp được thả lỏng về đúng vị trí vốn có của nó vô cùng dễ chịu và thoải mái a.
Ninh Vương sau đó liền rời khỏi vị trí này mà đi về phía phòng ngủ của mình cùng với Nhã Phương ở trên tầng lầu thứ .
Lạch cạch~
Tiếng vặn tay nắm cửa sau khi được mở khoá vang lên, Ninh Vương mở ra cánh cửa phòng mà từ từ bước vào bên trong.
Chỉ thấy Nhã Phương đã tỉnh lại mà nhìn về phía hắn đang đứng ở gần cửa ra vào.
Hai mắt nàng lúc này là đang có chút ửng đỏ a, sắc mặt có vẻ không vui mà nhìn hắn chằm chằm.
“Bảo bối, em làm sao vậy, mơ thấy ác mộng sao?”.
Ninh Vương ôn nhu lên tiếng an ủi trước sau đó dần dần mà tiến lại gần ngồi xuống giường phía bên cạnh nàng.
Bất quá hắn không có được nàng đáp lại ngược lại còn bị nàng quay sang một bên mà ngó lơ đi sự hiện diện của hắn, thực sự mà nói hắn cũng không hiểu vì sao a.
“Sao vậy? Anh làm gì khiến em khó chịu sao?”.
Ninh Vương không có nổi nóng với nàng mà tiếp tục ôn nhu, trong giọng điệu có chút trầm ấm tiếp tục hỏi han.
Hắn phải biết được vấn đề rốt cuộc là gì thì mới đi xử lý được a.
Một lần nữa Ninh Vương vẫn không có nhận được hồi đáp tới từ nàng.
Mặc dù đã có chút mất kiên nhẫn đối với Nhã Phương nhưng suy cho cùng nàng vẫn là nữ nhân của mình, nàng chính là gia đình của hắn.
So với mấy cái thuộc hạ kia thì không thể so sánh được a, đối với bọn chúng Ninh Vương hoàn toàn là có thể tùy thời liền vứt bỏ không chút câu nệ.
“Bảo bối à~, có gì uỷ khuất trong lòng thì em phải nói ra để cho anh biết chứ, chúng ta cùng nhau giải quyết, đúng không?”.
“Hiện giờ anh đã khá mệt mỏi rồi, không còn sức lực tính toán em cái này tức giận hờn dỗi nữa đâu a”.
Ninh Vương thế nhưng là ôm chặt Nhã Phương vào lòng sau đó ngả người nằm xuống giường mà nói nhỏ.
Sau đó bất tri bất giác không biết từ lúc nào mà Ninh Vương vô ý thức thiếp đi lúc nào không hay.
Có thể là Nhã Phương ở bên cạnh để cho hắn có một loại cảm giác yên bình, dễ chịu đến từ cả thân thể mềm mại cùng hương thơm đặc biệt có trên người nàng.
Cũng có thể là hắn thực sự đã rất mệt, đêm hôm qua hắn liền chỉ ngủ có hơn tiếng đồng hồ, tiếp đó lại phát sinh đại chiến với nàng.
Sau đó lại mất đi gần một lít máu bên trong cơ thể, cộng thêm làm việc gần tiếng đồng hồ liên tục từ chiều tới giờ.
Lượng máu mất đi là vô cùng lớn, chưa kể hắn chưa có bỏ cái gì vào trong miệng sau đó ngoài một tách cà phê đen nhỏ để giữ vững tỉnh táo cho bản thân mà tiếp tục làm việc.
Trải qua gần giờ làm việc liên tục, cơ thể Ninh Vương đã suy kiệt rồi, đổi lại là một cái người thường sớm đã chết sau khi mất đi một lít máu rồi, nói gì tới việc tiếp tục làm việc hơn giờ đồng hồ không ngừng nghỉ.
Sau đó trở về phòng thì liền lại bị Nhã Phương cho ăn bơ, tâm tình cũng không được thoải mái chút nào sau đó liền vô ý thức nằm trên giường mình mà thiếp đi.
Bị ôm chặt trong lòng người nam nhân của mình, Nhã Phương khi nãy tức giận hờn dỗi bộ dáng là như thế lúc này tâm tình lại có chút mềm xuống mà mở miệng.
“Anh đúng là một cái đồ ngốc, tại sao đối tốt với em như vậy mà lại để bản thân chịu thiệt thòi vô cùng lớn đến thế”.
Nhã Phương giọng nói có chút run run mà không bình tĩnh được cảm xúc của mình lại hướng hắn quát nhẹ.
“Nói đi”.
Không được hồi đáp Nhã Phương tức giận nói lớn.
Chỉ là khi nàng ngửa mặt ra khỏi lồng ngực của nam nhân này thì nàng phát hiện hắn đã thiếp đi từ lúc nào không hay rồi.
Nhã Phương vô ý thức sờ lên gương mặt đã sớm tái nhợt đi vì suy kiệt mệt mỏi sau ngày hôm nay, tiếp đó cũng bất tri bất giác mà tìm tới nơi vết thương vẫn còn chưa có lành hẳn ở lòng bàn tay của Ninh Vương.
Hắn vậy mà vì nàng bỏ ra một cái đại giới như vậy.
Sau khi tỉnh lại từ giấc mộng đẹp sau trận đại chiến với Ninh Vương lúc trưa, Nhã Phương phát hiện trên kệ bàn bên cạnh giường nhiều một khay cái ống thuỷ tinh bên trong có chứa một loại chất lỏng màu đỏ đục.
Chỉ là khi đó nàng cảm nhận được một mùi vị vô cùng quen thuộc đến từ thứ chất lỏng bên trong mấy cái ổng thuỷ tinh đó.
Chẳng phải đây chính là tinh huyết bên trong cơ thể nam nhân của nàng đây sao?
Nhã Phương trong đầu lúc đó có chút bối rối vô cùng không biết rốt cuộc thứ này có tác dụng gì mà khiến cho hắn tiêu tốn nhiều tinh huyết bên trong cơ thể như vậy, Nhã Phương chỉ cần lướt qua chỗ đám ống thủy tinh trên khay cũng đã biết được chỗ máu tươi mà hắn lấy ra từ trong cơ thể ít nhiều cũng gần lít a.
Mà lít máu mất đi thì làm sao mà sống được.
Ninh Vương vốn dĩ là một người vô cùng cẩn thận cho nên hắn sẽ không để quên đồ một cách vớ vẩn như vậy được, Nhã Phương lấy ra ống thủy tinh từ trong khay đưa lên trên miệng thử lấy một ngụm xem rốt cuộc thứ này là thứ gì mà Ninh Vương phải bỏ ra nhiều thứ vì nàng như vậy.
Nuốt xuống một ngụm này chất lỏng màu đỏ đục như máu, Nhã Phương cả thân thể run run lên như có một cỗ lực lượng hùng hậu chảy vào bên trong cơ thể sau đó hòa làm một với toàn bộ thân thể nàng.
Uống xong dù chỉ mới một ngụm nhỏ, Nhã Phương có thể cảm giác được rằng cơ thể được hồi phục cực lớn, một chút mệt mỏi cũng không còn, dường như cả cơ thể còn được gia tăng về mọi mặt như sức mạnh hay tinh thần nữa.
Không sai hắn làm ra thứ này đích xác là để dành cho nàng rồi, bất quá tại sao hắn lại làm như vậy cơ chứ, chẳng lẽ…
Nhã Phương nghĩ tới đây hai mắt không khỏi rưng rưng mà đỏ lên, sau đó liền xảy ra một màn vừa rồi, lúc Ninh Vương từ bên ngoài bước vào trong này.
Nhã Phương đưa tay sờ lên trên gương mặt nam nhân của mình sớm đã có chút nhợt nhạt, suy kiện từ lâu.
Hai mí mắt chảy xuống dòng lệ vì xúc động, nghẹn ngào trước những thứ mà hắn đã dành cho nàng từ khi hai người đến với nhau và xác định quan hệ.
Từ đó đến giờ đều là Ninh Vương hắn yêu thương, chiều chuộng và hi sinh vì nàng.
Thế nhưng Nhã Phương vẫn chưa vì hắn mà phải bỏ ra thứ gì quá lớn cả, hai người làm chuyện đó cũng là nàng tự nguyện chứ hắn cũng không có ép buộc nàng hay gì hết.
Sự trong trắng, nhan sắc, thân phận, tiền bạc và sức mạnh hiện tại đều là nam nhân này ban cho nàng mà chưa từng đòi hỏi qua thứ gì ngoài sự tín nhiệm của nàng hết.
Nhã Phương tự trách bản thân vì không thể giúp cho hắn thỏa mãn được nhu cầu sinh lý, trong khi đó nàng mới lại là người được hắn thoả mãn, sung sướng đến mức ngất đi.
Để lại hắn phải tự mình xử lý nốt phần còn lại một mình, mặc dù không phải là lỗi của nàng, nhưng sâu bên trong thâm tâm Nhã Phương vẫn có chút gì đó áy náy, tự trách.
Nếu như hôm nay nàng không khiêu khích hắn, có lẽ hắn đã không làm ra loại chuyện dùng máu của bản thân để bồi bổ cho nàng rồi.
Hắn vậy mà vì nàng mà khiến bản thân suy kiệt như vậy.
“Hức hức~, sao anh lại đối xử tốt với em như vậy”.
Nhã Phương nức nở phát ra âm thanh.
Bạn trai cũ không những phản bội nàng mà còn lấy cắp số tiền mà nàng tích cóp để chữa bệnh cho em trai, việc này khi đó đã khiến Nhã Phương sụp đổ hoàn toàn mà dần dần đánh mất niềm tin vào nam nhân.
Ấy là cho tới khi nàng gặp được hắn, mặc dù ấn tượng ban đầu lúc gặp mặt có chút không được tốt nhưng trải qua một thời gian sống chung tình cảm cũng đã phát triển hơn rất nhiều.
Hắn yêu thương, chiều chuộng nàng vô điều kiện, hôm nay còn không tiếc trả ra một cái đại giới để giúp nàng bồi bổ thân thể sau khi làm chuyện đó có chút quá trớn.
Cảm xúc của Nhã Phương lúc này là buồn vui lẫn lộn, nam nhân này vì nàng mà khiến thân thể suy kiệt như vậy, vui là vì tình cảm và sự yêu thương hắn dành cho nàng là chân thành tuyệt đối a.
Nhã Phương hiện tại nằm trong lòng hắn tình cảm và sự tín nhiệm lại tăng thêm một bậc cao a.
Hạnh Phúc dường như không có từ bỏ nàng.
Nhã Phương nằm bên trong lòng nam nhân của mình mà tận hưởng mùi hương nam tính phát ra thân thể hắn sau đó cũng đi theo vào trong giấc mộng.
Hai người cứ thế một nam một nữ ôm nhau mà ngủ cho tới sáng ngày hôm sau mà hoàn toàn bỏ qua bữa tối để chìm đắm trong sự bình yên và hạnh phúc này.
…
Sáng hôm sau, lúc này đồng hồ đã điểm cái giờ sáng.
Hai người một nam một nữ bọn họ có vẻ như là đã trải qua một giấc ngủ ngon hơi bao giờ hết, Nhã Phương hai mắt dần dần mở ra mà tỉnh lại từ giấc mộng đẹp.
Trên gương mặt cảm nhận được chút hơi ấm từ một lòng bàn tay đang xoa xoa lấy một bên gò má mềm mại, hồng hào của nàng.
Chỉ thấy nam nhân của mình vẫn ôm bản thân nàng trong lồng ngực mà không có rời giường trước, Nhã Phương đầu hơi ngửa lên nhìn lấy hắn thì phát hiện nam nhân này đã sớm tỉnh từ lâu.
Hai mắt hắn tràn đầy yêu thương mà nhìn lấy nàng tỉnh lại từ một giấc mộng dài.
“A, bảo bối, dậy rồi sao”.
“Anh không có làm em thức giấc chứ?”.
Ninh Vương trong giọng điệu tràn ngập ôn nhu mà hướng Nhã Phương mở miệng.
Thấy hắn hỏi vậy Nhã Phương không có đáp lại mà chỉ lắc lắc cái đầu nhỏ của mình.
Biểu thị là do nàng tự mình thức giấc, không phải do hắn làm ảnh hưởng tới nàng giấc mộng đẹp.
“Vậy liền tốt, chúng ta dậy ăn sáng chứ? Bất quá nếu em còn mệt thì có thể ngủ thêm một chút cũng được”.
“Lát nữa anh sẽ mang đồ ăn vào trong phòng cho em, được chứ?”.
Ninh Vương nói xong sau đó, liền rời bỏ bàn tay của mình ra khỏi gò má của nàng mà ngồi dậy sau đó dự định bước xuống giường trước và đi tắm qua một lượt cho sảng khoái đầu óc.
Thế như là hai chân vừa chạm đất chưa có kịp đứng dậy thì cánh tay của hắn bị bàn tay mềm mại của Nhã Phương cho nắm chặt lấy không buông.
“Sao vậy bảo bối?”.
Ninh Vương quay đầu lại hỏi Nhã Phương sau khi cánh tay bị nàng cho nắm chặt lấy.
“Anh định đi tắm đúng không?”.
Nhã Phương trong giọng nói có chút gì đó khó tả mà phát ra thành lời.
Nó giống như là có chút hờn dỗi thế nhưng là có chút nửa vời vậy, nói sao ta.
Chính là có chút lạnh nhạt.
“Đúng thế, sao vậy?”.
Ninh Vương dường như cũng phát giác ra Nhã Phương sự giận dỗi hôm qua vẫn chưa có nguôi ngoai a.
“Bế em, em cũng muốn đi tắm cùng anh”.
Nhã Phương nói ra ý muốn của nàng.
“Ách, là vậy sao, được rồi thì tắm chung vậy”.
Ninh Vương nói xong lời này, bàn tay vốn còn đang bấu chặt lấy cánh tay hắn của Nhã Phương mới buông lỏng sau đó rời ra.
Lúc này Ninh Vương mới đứng dậy khỏi giường ngủ mà lật ra tấm chăn đang được đắp trên người Nhã Phương để lộ ra thân hình trắng như tuyết của nàng đang không một mảnh vải che lấy.
Hai cánh tay hắn lựa chọn vị trí mà bế hoàn toàn Nhã Phương lên theo kiểu bế công chúa như mọi khi vậy.
Da thịt mềm mại, nõn nà của nàng mà sát lấy lòng bàn tay của hắn vẫn khiến cho hắn sinh ra một loại cảm giác vô cùng mỹ diệu a.
Vào bên trong phòng tắm sau đó, Ninh Vương liền điều động ý niệm của mình, sau lưng hắn liền đâm ra một cái xúc tu màu đen giống như cánh tay thứ ba của hắn.
Nó hướng đến vòi nước trên thành bồn tắm mà điều chỉnh một cái nhiệt độ nước, sau đó trở về hình dáng ban đầu khi đã thấy nước chảy ra từ trong vòi.
“Ninh, chỗ dược liệu trên kệ kia là dành cho em có đúng không?”.
Lần này Nhã Phương là người mở miệng ra hỏi trước.
“Đúng vậy, là anh điều chế ra nó là để dành cho em mà, sao thế?”.
Ninh Vương không hiểu tại sao nàng lại hỏi cái vấn đề này.
“Sao anh lại tốt với em như vậy?”.
“Em đã làm được cái gì cho anh đâu?”.
Nhã Phương không trả lời mà tiếp tục hỏi.
“Đây là tình cảm và cũng là trách nhiệm của anh mà, không đúng sao?”.
Ninh Vương không hiểu, rốt cuộc vẫn là hỏi gì liền đáp nấy.
“Thế nhưng là…là tại sao lại làm nhiều thứ vì em đến như vậy, tại sao lại tốt với em như vậy, em cũng chưa làm được cho anh thứ gì hết cơ mà, anh cứ như vậy mà chấp nhận hi sinh sao?".
Nhã Phương lời này nói ra liền khiến cho Ninh Vương trái tim có chút thắt lại, trong lòng vô cùng buồn.
Có thể là vì trạng thái không tốt nên mới sinh ra cảm giác như vậy.
“Nhã Phương, em đây là đang nghi ngờ tình cảm mà anh dành cho em sao?”.
Hai tay hắn có chút run run, dường như đã sắp mất bình tĩnh với nàng.
“Khô…không, ý em không phải như thế”.
Nhã Phương còn chưa kịp nói thêm gì Ninh Vương đã đặt nàng vào trong bồn tắm đã sớm đầy một nửa từ trước đó.
“Em tắm trước đi, anh cần yên tĩnh một lát”.
Rầm~
Nói xong sau đó Ninh Vương liền rời khỏi phòng tắm mà đóng sầm cửa lại.
Ra khỏi phòng tắm sau đó Ninh Vương liền đi sang một gian phòng ngủ khác như cũ liền đóng chặt cửa lại.
Kéo một chiếc ghế ngồi đi tới trong một góc phòng mà ngồi xuống, Ninh Vương điều động ý niệm lấy ra trong không gian một bao thuốc lá mới cứng.
Cái thứ đồ chơi này Ninh Vương đã sớm không dùng lại tới a.
Thế nhưng là hắn vẫn thường xuyên mang theo bên mình để khi cần điều chỉnh tâm trạng thì lại mang ra dùng.
Thật ra Ninh Vương đã bắt đầu hút thuốc từ năm nhất cao tam, nhưng sau đó bị phát hiện bởi cha mẹ hắn đã bỏ.
Nhưng không phải là bỏ hẳn mà cứ cách một quãng thời gian lại tìm tới nó để xả stress.
Tới năm ba, thì mức độ cũng ngày một thường xuyên hơn, vì khi đó cha mẹ hắn cùng em gái về quê để làm công việc của mình trong gia tộc.
Để lại hắn một mình trên thành phố mà chẳng có ai quan tâm để mắt tới cả.
Bản thân đã là một kẻ đơn độc không có bạn bè như hắn, nay lại không có gia đình ở bên.
Mà Ninh Vương hắn cũng chỉ là một cái thiếu niên bình thường mà thôi, để chịu đựng được loại cảm giác cô độc đó cũng không phải là điều mà ai cũng có thể làm được.
Tìm đến thứ mặc dù độc hại như thuốc lá cũng là điều dễ hiểu mà thôi, thứ này rất tốt mỗi khi sử dụng để bình ổn tâm trạng mệt mỏi hay cô đơn.
Thế nhưng là thứ đồ chơi này bình thường đối với hắn ít nhiều thì vẫn là có một chút tác dụng nhất định.
Thế nhưng không hiểu tại sao hôm nay nó lại chẳng ra làm sao như vậy.
Dưới nền đất lúc này là vô số tàn thuốc cùng điếu thuốc đã bị hút sạch bởi Ninh Vương khiến cho nó vô cùng bẩn a.
Ninh Vương vẫn chẳng thấy có chút tác dụng gì cả mà tiếp tục châm thêm một điếu đưa lên miệng, đây đã là điếu thuốc cuối cùng trong bao thứ mà hắn châm.
Khục~
Ninh Vương thổ huyết, từ bên trong miệng phun ra một ngụm máu lớn.
Mặc dù Sát Cơ Vỹ là loại ký sinh trùng ăn tạp cộng thêm với cơ thể đã được cải tạo qua vô cùng lớn.
Thế nhưng là từng này điếu thuốc vẫn là quá sức với hắn a.
Ninh Vương buông xuống trên tay điếu thuốc còn đang cháy dở mà tiến về phía giường ngủ sau đó gục xuống thiếp đi.
Cuối cùng thì hắn cũng có thể tìm được cảm giác thoải mái mà mình muốn rồi.