Sau phút đường xe, Ninh Vương cùng nữ nhân của mình hiện tại đã ở trong đại sảnh của nơi diễn ra tiệc rượu lần này.
Buổi tiệc rượu lần này bề ngoài chính là để chúc mừng một vị phú hào khá giàu có và có tiếng tại mảnh đất Hà Thành này trúng thầu một vụ làm ăn vô cùng lớn nhưng một mình hắn ăn không hết nên muốn chia sẻ chút ít với thế lực có duyên với mình, đồng thời là giao lưu hội giữa người với người trong tầng lớp tinh anh và giới thượng lưu này.
Nhưng mục đích chủ yếu vẫn là thông báo và công khai trước toàn trường về việc nhi tử của hắn sắp cùng với Hoàng Thị tập toàn tiểu thư kết hôn, hai nhà kết thành thông gia a.
Hai phút trước, sau khi xe của hai người Ninh Vương và Nhã Phương vừa tiến tới cổng lớn thì đã thấy Đoạn Minh Sơn đang cùng mấy tên thuộc hạ chờ sẵn ở bên ngoài rồi.
Bởi vì hai người đi tới khá muộn, trong tay lại không có vé vào cửa cho nên Đoạn Minh Sơn bắt buộc phải đứng ở bên ngoài chờ đợi trong khá nhiều dấu hỏi chấm từ ánh mắt của những vị khách nhân khác.
Thân là một vị đại lão của hắc đạo giới, trên bạch đạo thì cũng là một vị thương nhân có tiếng.
Thế mà ngay lúc này lại phải đứng chờ cửa cho người khác thì thử hỏi làm sao người ta lại đối với hắn cảm thấy kỳ quặc.
Chỉ khi hai người Ninh Vương và Nhã Phương vừa bước xuống xe, trên thân khí chất tản mát ra một loại lãnh ngạo chi khí cùng một tia vô hình khí tràng, khiến cho kẻ khác mặc dù chỉ đứng từ xa nhìn về phía hai người cũng cảm thấy có chút bị khí tràng đó trên thân hai người áp bách.
Vô hình chung liền cảm thấy bản thân bị thua kém a.
Đấy là còn chưa kể tới ngoại hình của hai vị người trẻ tuổi này, nam soái khí, lạnh lùng tản mát ra một loại vô hình chi uy, đối mặt với mọi thứ hết thảy đều là nhìn xuống khiến hắn trông giống như một vị vương giả vậy.
Còn nữ nhân thì tuyệt sắc, diễm lệ trên thân tản mát ra một loại băng lãnh kiểu người lạ cút xa một chút.
Trong mắt nàng ngoại trừ nam nhân bên cạnh thì người khác cũng chỉ tính là con gà con vịt mà thôi.
Hai người khoác lấy một bên cánh tay của đối phương mà sánh đôi cùng bước đi, giống như là trời sinh một cặp vậy.
Nếu thay trong bằng kẻ khác thì hoàn toàn không có cửa a.
Chưa hết, phía sau hai người còn đi theo sau lấy một gã trung niên nam tử thể hình cao lớn cân đối, tràn trề sức lực a.
Mặc dù trên gương mặt đã sớm có những dấu vết của tuổi tác để lại nhưng nếu chỉ cần là người trong giới liền đủ hiểu gã trung niên này không phải người bình thường.
Cả ba người sau đó được sự tiếp đón của Đoạn Minh Sơn cùng đám thuộc hạ liền dễ dàng, thuận tiện mà tiến vào bên trong không hề gặp phải bất cứ sự cản trở nào.
Đến cả một kẻ như Đoạn Minh Sơn còn phải tất cung tất kính đứng tại cửa lớn để đón tiếp thì làm gì có kẻ nào lại ngu ngốc đi tìm chết chứ.
…
Quay trở lại với thực tại đó là ngay vừa khi bước vào bên trong đại sảnh, đám người Ninh Vương lập tức liền trở thành tiêu điểm thu hút của mọi sự chú ý, mọi ánh nhìn từ phía toàn trường xung quanh.
Đánh giá có, suy xét có, hâm mộ, ghen ghét trước nhan sắc và khí tràng trên thân của hai người Ninh Vương và Nhã Phương.
Đơn giản là vì người bọn họ quá nổi bật trong đám người này.
Mặc kệ mọi ánh nhìn đó, Nhã Phương vẫn khoác lấy một bên cánh tay của Ninh Vương và tự tin sánh đôi cùng hắn bước đi trong đại sảnh.
Rất nhanh chóng từ trong đám khách nhân liền có người nhận ra Đoạn Minh Sơn, sau đó yêu cầu tên phục vụ mang theo một khay bên trên chứa đầy những ly rượu vang màu đỏ cùng hắn một chỗ đi tới mời rượu đám người Đoạn Minh Sơn.
“Ha ha, Đoạn tổng, ngươi tốt, ta gọi Phùng Chí Kiên, trong tay có mấy cái xí nghiệp nhỏ, rất hân hạnh được biết ngươi”.
Một gã trung niên nam tử tay bắt mặt mừng mà chạy tới trên tay nhấc lấy hai ly rượu vang hướng về phía Đoạn Minh Sơn mời rượu.
Đoạn Minh Sơn không có nhận lấy rượu sau đó cùng tên kia trung niên nam tử trò chuyện ngay mà nhìn sang phía Ninh Vương một cái, sau đó nhận được sự cho phép của hắn thông qua truyền âm.
Đoạn Minh Sơn mới thả lỏng tâm tình xuống một chút và cùng tên trung niên nam tử đi giao lưu với mới cái khách nhân khác.
Để lại Ninh Vương và Nhã Phương cùng với Phục Ma phía sau tự mình đi thưởng rượu và một chút đồ ăn nhẹ ở xung quanh, hắn và nữ nhân của mình trước đây một kẻ là học sinh cao tam, một kẻ là nữ nhân bình thường.
Nào từng có cơ hội đi tới những nơi cao cấp và sang trọng như tiệc rượu lần này, vì vậy hai người có chút không quen cho nên chỉ đành đứng uống rượu tự trò chuyện với nhau mà thôi.
Keng~
Hai người nhìn nhau một cái sau đó cụng ly và từ từ thưởng thức rượu vang của nơi này.
“Em thấy không khí nơi đây thế nào?”.
Nhấp vào một ngụm rượu đỏ sau đó, Ninh Vương hơi liếc mắt nhìn lấy nữ nhân của mình mà nói ra.
“Cũng được, mặc dù có chút không quen cho lắm, nhưng đã là nữ nhân của anh rồi thì mấy sự kiện như hôm nay sau này sẽ còn gặp phải nhiều, dần dần sẽ thích ứng được thôi a”.
Nhã Phương liếc mắt nhìn bầu không khí xung quanh một chút sau đó đáp lời nam nhân của mình.
“Em nói quả thực không sai, đây là lần đầu tiên chúng ta đi tới những nơi như thế này, hầu hết đều là người lạ, người quen lại không có, thấy có chút lạ lẫm cũng là điều dễ hiểu mà thôi”.
Ninh Vương nhấp thêm một ngụm rượu sau đó khoanh tay nhàn nhạt đáp.
Đang trong lúc hai người trò chuyện thì từ phía xa có một thân ảnh quen thuộc đang quan sát lấy hai người, trên miệng nàng phát ra một tia ý cười sau đó cầm ly rượu từ từ mà đi phía hai người đang đứng.
“Trần Thiếu, chúng ta lại gặp mặt rồi”.
Ninh Vương đang mải mê cùng Nhã Phương ngắm nhìn xung quanh và trò chuyện thì từ phía sau một giọng nói nữ nhân nhẹ nhàng phát ra.
giọng nói này khiến cho Ninh Vương cảm thấy có chút quen thuộc nhưng trong bất chợt hắn chưa có nghĩ ra cho tới khi hoàn toàn quay người lại hắn mới rốt cuộc minh bạch chủ nhân của giọng nói đó.
“Nguyên lai là ngươi, Hoàng…, a không, Nhiên tỷ sao”.
Không sai, nữ nhân đứng trước mặt hắn chính là Hoàng Khả Nhiên, con gái nuôi của Hoàng Thị tập đoàn chủ tịch - Hoàng gia gia chủ a.
“Hah, không nghĩ tới Trần Thiếu ngươi đây thân phận tôn quý sẽ nhớ tới và gọi ta một tiếng Nhiên tỷ đâu”.
“A chết, ta quên mất còn có Nhã Phương tiểu thư đây mà, thất kính, thất kính a”.
Hoàng Khả Nhiên một mặt thất lễ nhưng sâu bên trong không ai biết nàng rốt cuộc là đang nghĩ gì, có khi nào là cố tình trêu chọc nữ nhân của hắn không?
Nếu như là thật vậy vị Nhiên tỷ này hành vi vừa rồi liền mất điểm trong mắt hắn.
Như nhận ra bản thân có chút quá trớn sau khi liếc thấy ánh mắt có chút không vừa ý của Ninh Vương nhìn mình, Hoàng Khả Nhiên lập tức thay đổi thái độ có chút cợt nhả của mình sang đoan trang nghiêm túc của một vị nữ nhân đã chín mọng.
“Khụ khụ, Trần Thiếu, Nhã Phương tiểu thư, ta mời hai vị một ly được chứ?”.
Hoàng Khả Nhiên trên tay cầm lấy hai ly rượu vang đỏ đưa ra chiếc mặt hai người trong giọng điệu có mang một chút ý muốn bồi tội cho hành vi có phần quá trớn của nàng.
Cũng không có so đo tính toán với nàng, hai người nhận lấy ly rượu đỏ cầm trên tay cùng nàng cạch một cái và nhấp một ngụm sau đó đặt lại lên trên khay cho tên phục vụ mang đi.
Cảm thấy bầu không khí có chút ảm đạm, Hoàng Khả Nhiên tiếp tục mở miệng nói.
“Không biết hai vị đây là tới tiệc rượu hôm nay mục đích là để giao lưu, kiếm thêm đối tác làm ăn, hay vẫn là để chúc mừng Hoàng gia chúng ta liên hôn với với Hoắc Thị đây”.
“Trần Thiếu có lẽ ngươi không biết Hoắc Gia lực lượng so với Đoạn Gia cũng không thua kém gì đâu nha”.
Hoàng Khả Nhiên thao thao bất tuyệt nói ra một hồi sau đó ánh mắt liền chăm chú nhìn về phía Ninh Vương mong chờ phản ứng tiếp theo của hắn sẽ là như thế nào sau khi biết tin này.
Bất quá Ninh Vương khiến cho nàng thất vọng, nàng chỉ thấy hắn một mặt điềm nhiên mà nhàn nhạt trước những lời nói vừa rồi của Khả Nhiên nàng.
Mặc dù thông tin này mà nàng nói ra thực sự khiến cho hắn có chút không ngờ tới, bất quá như vậy vẫn là chưa đủ để Ninh Vương hắn hiển lộ lên trên gương mặt.
Điều này khiến cho nàng từ hỏi rằng, hắn không bận tâm đến chuyện này một chút nào sao?
“Hah, vậy thì Hoàng Gia các vị, không biết muốn Trần mỗ ta đây chúc phúc cho cặp đôi trẻ này như thế nào a?”.
Ninh Vương nghiền ngẫm một hồi sau đó khóe miệng mới toát ra một tia ý cười nhàn nhạt mà đáp lại Hoàng Khả Nhiên.
“Nói thật, bất kể là Hoàng Gia hay Hoắc Gia đi nữa ở tại Hà Thành còn có thể xem như là có chút vốn liếng, thành tựu, bất quá trong mắt ta chúng nó vẫn chưa là cái gì hết”.
“Ngay tại thời điểm này, chỉ cần là ta muốn, một câu nói của ta liền có thể diệt toàn bộ hai nhà thì Nhiên tỷ ngươi có tin không?”,
Ninh Vương nhàn nhạt phát ra âm thanh nhưng trong giọng điệu phát ra một tia lãnh đạm mà hướng phía Hoàng Khả Nhiên nói tiếp.
Hả?
Cái gì?
Những lời vừa rồi mà Ninh Vương phát ra trong chốc lát khiến cho Hoàng Khả Nhiên không hiểu thấu mà lạnh gáy, mặc dù đã bình ổn cảm xúc lại ngay sau đó nhưng trong thâm tâm nàng vẫn có một tia sợ hãi trước vị thiếu niên họ Trần này.
Rốt cuộc sự tự tin đó là từ đâu mà ra?
Hoàng Khả Nhiên nàng không biết và cũng chẳng muốn biết, trên thực tế thì sống chết của hai nhà Hoắc, Hoàng này Khả Nhiên nàng không quan tâm.
“Ha ha, Trần Thiếu ngươi thật biết đùa”.
“Hai người tiếp tục vui vẻ nhé, ta đi tiếp đãi những cái khách nhân khác”.
Hoàng Khả Nhiên cười trừ một cái mà đáp lời Ninh Vương sau đó rời đi.
“Ngươi…”.
Nhã Phương rất không vừa ý thái độ của nữ nhân này đối với nam nhân của nàng, vốn là muốn nói gì đó nhưng liền bị Ninh Vương cản lại.
“Mặc kệ nữ nhân này, em không cần phải nóng giận với nàng ta làm gì cả”.
Hắn ôm chặt lấy eo thon của nàng kéo sát vào lòng mình sau đó truyền âm để nàng không có mất bình tĩnh mà đi tính toán với Hoàng Khả Nhiên.
Nhã Phương vì vậy tâm trạng mới hoà hoãn lại một chút không tiếp tục tính toán với Hoàng Khả Nhiên.
Hai người sau đó có được mấy cái khác khách nhân vì tò mò thân phận của chính mình mà không ngại tới chào hỏi.
Thế nhưng là Ninh Vương chỉ đối đáp qua loa không có để tâm tới bọn chúng cho tới khi.
“Là ngươi, lần trước vì ngươi mà báo hại Hoàng Gia của chúng ta bị tên khốn Đoạn Minh Sơn cho ăn thiệt thòi không ít”.
“Mau nói rốt cuộc tại sao ngươi lại ở đây, ai cho các ngươi vào trong này”.
Một cái thiếu nữ ăn mặc khá nổi bật và diêm dúa, nhanh chóng cùng đám bằng hữu của mình tiếp cận về phía đám người Ninh Vương.
Giọng điệu của nàng có chút chua ngoa, vừa gặp liền đã hướng Ninh Vương chất vấn không ngớt.
“Ồ, đây chẳng phải Hoàng thị tập đoàn đại tiểu thư, Hoàng Ánh Ly đây sao?”.
“Không biết cái kia thiếu niên là ai, tại sao lại đắc tội với nàng”.
“Hoàng Ánh Ly này nổi tiếng…chua ngoa…đanh đá, không coi ai vào mắt”.
…
Đám khách nhân xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán không ngừng trước một màn này.
Ninh Vương trên gương mặt có chút hài hước đối với cái tiểu công chúa Hoàng Thị này.
“Làm sao? Ngươi biết ta?”.
Ninh Vương biết nhưng giả bộ như chưa từng quen biết nàng trước đây mà hỏi ngược lại Hoàng Ánh Ly.
Trong giọng điệu của hắn còn có chút khinh bỉ, hững hờ đối với cái tiểu nữ hài coi mình là trung tâm của thế giới này.
Bị Ninh Vương làm như không hề nhận biết nàng trước đây, Hoàng Ánh Ly tức muốn nổ phổi ngón tay chỉ hướng Ninh Vương nói không ra câu.
“Ngươi…ngươi”.
Thấy biểu hiện của Hoàng Ánh Ly như vậy thú vị, Ninh Vương tiếp tục diễn thêm một chút cho kịch hay thêm phần đặc sắc.
“Chắc có lẽ vị tiểu thư đây nhận nhầm ta với ai rồi hay chăng?”.
Ninh Vương tiếp tục một màn giả nai, cái gì cũng không biết mà hướng Hoàng Ánh Ly đối đáp.
Khiến cho nàng trong phút chốc đã thực sự hoài nghi rằng mình đã lầm người.
Thế nhưng là gương mặt và ánh mắt của Ninh Vương hôm ấy nhìn nàng khiến cho nàng cả đời cũng không thể quên được hắn.
“Mau nói, là ai đem các ngươi vào trong này nếu không đừng trách ta không khách khí”.
Hoàng Ánh Ly nghiến răng nghiến lợi mà phát ra âm thanh chua ngoa của mình.
Nàng dự định lấy thế ép người nếu như Ninh Vương sau lưng không có người chống đỡ cho hắn.
Chỉ là đáp lại nàng là ánh mắt đột nhiên chuyển thành âm trầm, rét lạnh để cho con người ta vô hình cảm thấy sợ hãi cùng rét lạnh từ phía Ninh Vương.
Hoàng Ánh Ly không hiểu tại sao thân thể có chút run rẩy sau khi bị hắn nhìn chằm chằm với ánh mắt như vậy, trong vô thức cảm thấy sợ hãi không dám đối diện với hắn.
“Ngươi”.
Ninh Vương đột nhiên chỉ tay về phía Hoàng Ánh Ly sau đó mở miệng nói.
“Là cái thá gì mà dám chất vấn ta?”.
m thanh của hắn có chút rét lạnh, khí tràng phát ra áp bách lên trên thân thể đang run rẩy vì sợ hãi của Hoàng Ánh Ly đột nhiên quỳ rạp xuống đất không dám đối diện với hắn.
“Hừ, tên khốn kia, ai cho phép ngươi bắt nạt vị hôn thê của ta?”.
Từ phía xa xa, một vị ước chừng tuổi bộ dáng công tử ca tiến tới chỗ đám người Ninh Vương đang nháo sự mà phát ra âm thanh quát lớn.
“Hả? Ta không nghe nhầm chứ…”.
“Đây không phải Hoắc đại thiếu gia của Hoắc Thị - Hoắc Thần sao? Nãy hắn mới nói Hoàng tiểu thư là vị hôn thê của hắn có đúng không?”.
“Ta không nghe lầm chứ?”.
Tên thanh niên mặc tây trang bước tới bên cạnh Hoàng Ánh Ly sau đó đỡ nàng dậy mà vỗ về, ánh mắt của hắn có chút ngoan độc mà nhìn lấy Ninh Vương trước mặt.
Việc này khiến cho đám khách nhân xung quanh không khỏi xôn xao nghị luận một phen, việc lớn như vậy mà bọn hắn chưa từng được biết.
Chắc hẳn việc hai nhà liên hôn này, hôm nay có lẽ mới chính thức thông báo a.
Một mặt bênh vực đón đỡ nữ nhân của mình là thế, bất quá ngay sau đó cái gọi Hoắc Thần này liếc nhìn qua Nhã Phương đứng bên cạnh Ninh Vương khiến trong lòng hắn không khỏi có chút tâm động.
Chó má thật chứ, tên này có cái gì tốt mà lại có thể thu về tay nữ nhân cực phẩm như vậy chứ?
Trong lòng Hoắc Thần chửi thề sau khi thoát khỏi sự chìm đắm bên trong nhan sắc hương diễm của Nhã Phương, ngay lúc này vô vàn ý nghĩ xấu xa đã xuất hiện bên trong đầu hắn.
Nhưng rất nhanh chóng Hoắc Thần này liền bình ổn trạng thái đi xuống mà phất phất cánh tay yêu cầu mấy bảo an bên cạnh mình đi tới.
“Nếu như ngươi hôm nay không cho ta một cái lời giải thích rõ ràng thì đừng có trách ta phế đi tứ chi ngươi sau đó vứt xuống hồ cho cá ăn”.
Hoắc Thần một mặt lãnh khốc mà uy hiếp Ninh Vương, hắn cho rằng tên thiếu niên trước mặt này chắc hẳn cũng chỉ là cái con em của gia tộc hay thế lực nhỏ nào đó theo chân phụ mẫu tới nơi này.
Sau đó vô cớ mà gây sự với vị hôn thê của hắn mà thôi, đe dọa lấy lại thể diện một chút chắc hẳn cũng không sao.
Từ phía xa xa Hoàng Khả Nhiên cũng đang quan sát một màn này trò hay, trong lòng nàng tự hỏi Ninh Vương đây hết thảy sẽ giải quyết sự tình lần này như thế nào.
Đoạn Minh Sơn cũng vậy, sau khi biết bên này có một trận ồn ào xảy ra, sợ phiền phức lại tìm tới Ninh Vương hắn liền bỏ dở giao lưu sự tình mà chạy tới thật nhanh.
Chạy tới nơi mới thấy mình quả thực không sai a.
Đột nhiên bị một cái như này tạp vật đe dọa tới tính mạng của mình, trong lòng Ninh Vương không khỏi có chút cười khổ.
Hắn đây chỉ là muốn đi giao lưu sự tình một chút thôi mà loại chuyện như vậy rốt cuộc cũng xảy đến trên đầu hắn được.
Con mẹ nó, Lão Thiên ngươi được a…
Còn chưa kịp mở miệng Ninh Vương thì đứng bên cạnh hắn Nhã Phương liền phát ra âm thanh trước tiên.
“Lão Phục, cắt đứt hai chân hai tay con chó trước mặt cho ta”.
Rất nhanh chóng kịp phản ứng lời của Nhã Phương, Phục Ma đứng phía sau hai người như đột nhiên biến mất khỏi vị trí mà xuất hiện trước mặt cái gọi Hoắc Thần kia.
Phục Ma nắm chặt lấy hai cánh tay của hắn vặn một cái sau đó bóp nát khiến nó triệt để bị phế đi.
Tiếp theo sau đó là đến hai chi ở dưới liền bị Phục Ma một cước đạp xuống làm cong vẹo và vỡ nát hoàn toàn.
Sau đó chỉ thấy cả thân thể Hoắc Thần như bùn nhão đổ rạp xuống đất còn chưa kịp phản ứng sau khi tay chân đã bị phế đi hoàn toàn.
Cho tới khi Phục Ma chốt hạ bằng một cước nhắm ngay vị trí chứng minh ngươi có phải là nam nhân hay không của Hoắc Thần mới khiến hắn cơ thể phản ứng lại mà đau đớn rống lên một cánh thảm thiết.
“ARRGGGG!”.
Đám bảo an ngơ ngác vẫn chưa kịp phản ứng, trong lòng thậm chí còn mang theo một chút sợ hãi trước một màn vừa rồi.
Cái quái gì vừa mới diễn ra vậy?
Trong lòng đám người xung quanh tự hỏi lấy chính mình hoặc những người xung quanh.
“Là…là, võ giả a”.
Đột nhiên có một âm thanh từ phía đám đông vang lên lúc này mọi người xung quanh mới nhận thức được chuyện gì đã xảy ra.
Một màn này phát sinh không khỏi chấn động toàn trường, dần dần cũng đến tai hai vị gia chủ của hai nhà Hoắc - Hoàng a.
Gia chủ Hoắc Gia, Hoắc Bình sau khi nghe tin con trai mình bị người ta phế lập tức cũng mang theo tới hai cái Ám Kình sơ kỳ chạy tới nơi.
Hoắc Gia bọn hắn đã phải tiêu tốn rất nhiều tiền mới có thể mời hai vị này võ giả về làm lực lượng bảo vệ cho gia tộc khỏi những thế lực khác.
Phải biết một cái Ám Kình thực lực võ giả hơn cái cầm súng người nếu có thể giữ khoảng cách.
“LÀ AI! là ai dám phế nhi tử của ta”.
“Là kẻ nào dám tổn thương tới con rể tương lai của ta”.
Hai vị gia chủ vừa tới nơi liền thấy con trai, con rể của mình tứ chi đứt gãy thê thảm vô cùng nằm bẹp dưới đất gầm thét vì đau đớn.
Bọn họ lửa giận ngút trời mà hướng tư phía xung quay gào rống muốn tìm kẻ đã gây ra sự việc lần này.
“Gia chủ, là…là bọn hắn tổn thương thiếu gia a”.
Một tên bảo tiêu nhanh chóng lên tiếng đáp lời, hắn chỉ tay về phía đám người Ninh Vương đang đứng ở đó, trên gương mặt hắn vẫn đọng lại chút hoảng sợ trước một màn vừa rồi.
“Các ngươi rốt cuộc là người nào? Tại sao lại phế đi con trai của ta?”.
Hoắc Bình mặc dù lửa giận đã ngút trời thế nhưng một tia lý chí là đủ hắn kéo xuống đến mức thấp nhất có thể mà bình tĩnh hướng đám người trước mặt dò hỏi.
Là một kẻ khôn ngoan và cũng đã sống đủ lâu trên thế giới này, Hoắc Bình biết người có khả năng phế đi nhi tử của mình trước mặt nhiều người và nhiều bảo tiêu như vậy.
Chắc hẳn là một cái võ giả, hơn nữa thân phận của bọn chúng cũng chẳng vừa, chứ nếu như đổi lại là người bình thường thì sớm đã bị hắn cho diệt gọn cả lũ rồi.
Nhưng đáp lại hắn là chỉ vẻ mặt lãnh đạm, cao ngạo có chút khinh thường chúng sinh của đám người Ninh Vương, trong mắt hết thảy đều là một đám tạp vật, thích giết liền giết, thích phế thì phế, cần gì phải nhiều lời.
“Hoắc gia chủ, ngươi nhiều lời với bọn chúng như vậy làm gì, để người bọn ta phế đi đám người này giúp ngươi nhi tử báo thù”.
Hai tên Ám Kình sơ kỳ võ giả đã sớm không nhịn nổi vẻ lãnh đạm của đám người Ninh Vương, mà trực tiếp lao tới.
Trên gương mặt tràn ngập ý vị như đã cho rằng chuyện đám này người bị bọn chúng phế đi là chuyện nắm chặt trong lòng bàn tay.
“Tiểu Lục, ngươi nhường Hoàng ca ngươi nữ nhân kia đi, sau này có chuyện ta sẽ giúp ngươi giải quyết, thế nào?”.
Tên Ám Kình võ giả tuổi tác lớn hơn lên tiếng đối với tên đồng bạn của mình phát ra âm thanh.
“Hắc hắc, lão ca, ngươi như vậy khôn hết phần thiên hạ rồi, nữ nhân kia cực phẩm như vậy, ta làm sao dễ dàng mà nhường cho ngươi được”.
“Ai nhanh hơn, liền là của người đó”.
Chưa xuất thủ hai tên võ giả liền đã tranh giành nhau về chuyện bắt Nhã Phương vào tay mình, để làm gì thì ai cũng biết.
“Phục Ma”.
Lần này là Ninh Vương lên tiếng chứ không phải là Nhã Phương như lần trước, hắn giọng nói đã âm trầm đến cực điểm nhìn về phía hai tên võ giả kia.
“LẤY HAI CÁI TẠP VẬT NÀY TẾ PHỤC HUYẾT MA KIẾM CỦA NGƯƠI CHO TA!”.
Ninh Vương giọng điệu đã âm trầm đến cực điểm âm thanh phát ra có chút lớn, hắn đưa ra sát lệnh đối với hai tên võ giả dám nhăm nhe nữ nhân của hắn cho Phục Ma đi giải quyết.
Sát lệnh buông xuống.
Phục Ma nhận mệnh.
Ma Kiếm trong tay.
Giết!
...