Ngồi bên bàn làm việc, Triệu Hi Vũ khi này không thực sự quan tâm tới việc Triệu Huy hiện tại có đang bị người bắt cóc hay là tra tấn gì không.
Nàng bây giờ đã buông điện thoại của mình xuống, một cánh tay chống lấy gương mặt gương mặt tuyệt diễm, kiêu sa của mình.
Cánh tay còn lại của nàng thì vô thức vươn về phía trước mà đặt lên một bức ảnh đã được đóng khung trên bàn làm việc của mình.
Bàn tay mềm mại ấy của Triệu Hi Vũ không ngừng mà xoa xoa lấy người được chụp trong bức ảnh là một đứa trẻ khoảng - tuổi gì đó không rõ.
Nhưng từ trên gương mặt tràn ngập yêu thương, trìu mến cùng với đôi mắt ngập nước có chút xúc động mà không biết diễn tả thành lời thế nào của nàng.
Tận cùng của sự nhớ nhung và sự tự trách đối với chính bản thân mình cùng với khát khao được một lần gặp lại đối với người trong bức ảnh.
Chính là ước mong và cảm xúc lúc này từ sâu tận bên trong nội tâm của Triệu Hi Vũ.
Có thể thấy được người ở trong bức ảnh đó đối với nàng quan trọng tới mức nào, chỉ là vì một lý do nào đó đã khiến giữa người trở nên xa cách mà có chút buồn bã, đau lòng.
Không sai, người bên trong tấm hình này chính là đứa con trai đã thất lạc kia của nàng được Trần gia nhận nuôi và sống với cái tên Trần Ninh Vương.
Triệu Hi Vũ đã dựa theo chút manh mối còn sót lại mà gần đây nàng mới biết được do nữ hầu thân cận của mình trước khi chết để lại.
Thì mới rõ ràng được những chuyện năm đó đã xảy ra, đơn giản nàng không tìm thấy con trai không phải là vì hắn đã bị sát hại cùng với nữ hầu của mình.
Mà là ngay khi nữ hầu trốn từ nước Mỹ trở về nước Việt, vừa đặt chân xuống sân bay thủ đô thì đã có người bám theo rồi.
Và nàng biết mình sẽ không thể cùng tiểu thiếu gia trở về lại Giang Thành cùng với tiểu thư cho nên đã tự ý hành động.
Nàng sau khi cắt đuôi được đám người mà mẹ kế của Triệu Hi Vũ phái đi với mục đích git chết nàng và tiểu thiếu gia khi đó mới chỉ khoảng năm tuổi.
Và để lại Ninh Vương ở trước cửa nhà của Trần gia phu thê kèm mảnh giấy về một ít thông tin của hắn sau đó chủ động rời đi trước khi bị sát hại.
Cứ như vậy Ninh Vương được vợ chồng Trần gia nuôi nấng đến năm tuổi, trước khi hắn biết mình là con nuôi và chủ động rời đi vì sự ngột ngạt mà nơi đó mang lại.
Còn về lý do vì sao Triệu Hi Vũ biết được rằng là Ninh Vương hắn còn sống thì đơn giản thôi, nữ hầu năm đó để lại mảnh giấy nói rằng Ninh Vương đứa trẻ này thân phận có chút đặc biệt.
Vì thế trong giấy nàng viết cho tới khi hắn đủ trưởng thành hoặc phát hiện rằng bản thân là con nuôi thì hãy gọi điện vào dãy số này.
Và chủ nhân của dãy số đó không phải ai khác mà chính là Triệu Hi Vũ, cũng chính là mẹ ruột của đứa trẻ này a.
Ninh Vương rời đi nửa năm, số lần gọi về cũng chẳng đáng kể và trên hết là đợt tết vừa rồi hắn không trở về cũng chẳng gọi điện thông báo hay hỏi han gì cả.
Điều này khiến cho Trần gia phu thê hai người có chút lo lắng vì vậy đã chủ động gọi điện vào dãy số của Triệu Hi Vũ, nói ra toàn bộ sự tình năm đó.
Để ít nhất bọn họ có thể cảm thấy trong tâm có chút an lòng đối với đứa trẻ mà mình đã nhận nuôi nhưng lại bỏ quên và vô tâm tới mức nào.
Ninh Vương là một đứa trẻ ngoan, đối với hai người bọn họ thì hắn không đáng phải chịu những điều như vậy.
Triệu Hi Vũ sau khi biết được những điều đó thì cũng đã lập tức đi tới Hà Thành tìm con nhưng kết quả không như mong đợi.
Mặc dù nàng biết hắn vẫn còn sống nhưng lại không thể gặp mặt đứa con trai đã thất lạc này của mình.
Ngoại trừ tấm ảnh Ninh Vương được chụp từ khi - tuổi ra thì không còn một thứ gì khác liên quan tới hắn, cứ như thể là hắn chẳng hề tồn tại trên cõi đời này vậy.
Ninh Vương sống quá thu mình, không dùng mạng xã hội, không bạn bè, không có lấy một tấm ảnh khi trưởng thành.
Triệu Hi Vũ thực sự không biết con trai đã trải qua một cuộc sống như thế nào để lớn lên tới thời điểm hiện tại.
Điều này khiến cho nàng cảm thấy vô cùng đau lòng và day dứt khi nghĩ đến con trai, một đứa trẻ mà đáng lẽ ngay từ khi sinh ra nó nên được ngậm thìa vàng.
Chứ không phải là tồn tại một cách vô hình trong xã hội như thế này, Triệu Hi Vũ chỉ muốn gặp con ngay lúc đó cho dù không biết là nó sẽ hận người mẹ này tới mức nào đi chăng nữa.
Nàng chỉ muốn biết nó đã phải trải qua những gì mà đến mức sau khi biết mình là con nuôi liền bặt vô âm tín thêm một lần nữa.
Triệu Hi Vũ cũng không thể mang theo oán giận mà trách móc, đổ hết lỗi lầm lên trên người Trần gia vợ chồng người.
Vì chính nàng sinh ra Ninh Vương đứa trẻ kia còn không làm tròn được thiên chức của người mẹ thì huống chi nói đến người dưng nước lã như bọn họ.
Chưa kể tới việc Trần gia phu thê mặc dù đúng là có hơi vô tâm và thiếu trách nhiệm trong việc nuôi nấng một đứa trẻ là Ninh Vương.
Nhưng ít nhiều thì bọn họ cũng cho hắn một mái ấm gia đình, nuôi nấng hắn ăn học đầy đủ trong năm dù không phải con ruột của chính mình.
Triệu Hi Vũ nàng làm gì có cái tư cách để đi trách móc người bọn họ cơ chứ.
Mặc dù sau khi biết được con trai còn sống và đã trưởng thành một cách bình an như bao đứa trẻ khác.
Nhưng lại thêm một lần nữa Ninh Vương hắn biến mất ngay trong tầm với của nàng, dù người đã vô cùng gần với nhau.
Triệu Hi Vũ lấy danh nghĩa là Triệu gia gia chủ mà điều động rất nhiều lực lượng khác nhau, trong nửa tháng qua liên tục truy tìm tung tích của Ninh Vương nhưng bất thành.
Hắn giống như một làn sương mờ ảo vậy, tồn tại nhưng đồng thời cũng mờ ảo và khó lòng để có thể nhìn ra.
Nàng cũng đã thử tìm tới ngôi trường mà hiện tại hắn đang theo học nhưng cũng đã tuần hắn không tới trường rồi.
Nhưng nơi này đã bị một thế lực nào đó mua lại toàn bộ đồng thời xóa sạch tất cả những thông tin có liên quan tới hắn.
Ngay cả là giáo viên cùng các bạn học đều không có chụp được một tấm hình nào vì tính cảnh giác của hắn rất cao.
Và quan trọng nhất là các nữ sinh sợ nam thần trong trường chán ghét chính mình a.
Tất cả những gì Triệu Hi Vũ thu thập được từ bên trong ngôi trường này đó là con trai của mình chính là nam sinh ưu tú, một học bá xếp thứ nhất toàn trường.
Dù nơi này không phải là một ngôi trường danh giá và tiêu chuẩn cao nhất nhưng cũng đã đủ để làm Triệu Hi Vũ cảm thấy tự hào.
Đồng thời cũng càng khiến cho nàng cảm thấy dằn vặt vì chẳng thể làm được gì cho con trai của mình.
Đã nửa tháng rồi, Triệu Hi Vũ nhìn đứa trẻ trong tấm hình một cách vô cùng yêu thương, nàng thực sự muốn được gặp hắn bằng bất cứ giá nào đi chăng nữa.
Nàng leo tới tận vị trí gia chủ này cũng chỉ là vì muốn có thực lực khống chế số mệnh của bản thân, muốn cho con trai một cuộc sống hạnh phúc nhất.
Chỉ tiếc là cho tới tận bây giờ nàng vẫn chưa thể nào làm được điều đó.
“Phù~”.
Triệu Hi Vũ thở dài một tiếng, sau đó điều chỉnh tư thế ngồi nghiêm chỉnh trở lại về như ban đầu.
Kìm nén sự xúc động cùng nỗi nhớ con trai tha thiết, nàng ép buộc mình đưa suy nghĩ của bản thân trở về lại thực tại.
Khi này Triệu Hi Vũ lại một lần nữa nhìn về chiếc điện thoại của mình và suy nghĩ về cuộc điện thoại từ người lạ mặt vừa rồi.
Những ngón tay mềm mại đưa lên trên gương mặt xoa xoa nhẹ nhàng sống mũi một chút mà suy tính mục đích của kẻ vừa gọi tới.
Mặc dù Triệu Huy trong lòng nàng chỉ là một sự thay thế, lấp đầy nỗi nhớ về đứa con trai thất lạc của mình.
Nhưng dù gì thì hắn cũng đã được nàng nuôi nấng mười mấy năm qua dưới danh nghĩa Triệu đại công tử.
Ít nhiều thì nàng cũng có sự quan tâm nhất định đối với cái này Triệu Huy dù không quá nhiều, nhưng cuộc sống nàng mang đến cho hắn đã vượt xa so với những ngày tháng sống tại cô nhi viện.
Mặc dù không biết là mình được nhận nuôi vì khi đó hắn còn khá nhỏ cũng chỉ khoảng - tuổi gì đó.
Nhưng Triệu Huy cũng sẽ biết điều mà không đòi hỏi thêm gì quá xa vời từ phía Triệu Hi Vũ cả.
Vì ngay cả là dũng khí để đối diện và nói chuyện với người mẹ quyền uy, lãnh đạm này của mình Triệu Huy còn không đủ tự tin thì làm sao hắn dám tỏ thái độ trước mặt nàng.
Nhưng sự quan tâm yêu thương của Triệu Hi Vũ dành cho Triệu Huy cũng đã không kém gì so với con ruột rồi.
Chỉ là thời gian gần đây nàng biết con trai thất lạc của mình còn sống cho nên mới càng thêm lãnh đạm với hắn mà thôi.
Thu xếp lại đồ đạc, giấy tờ trên mặt bàn lại một lượt sao cho thật gọn gàng và ngăn nắp.
Triệu Hi Vũ khi này mới lấy điện thoại phân phó cho thuộc hạ sắp xếp xe tiến về Giang Long Hội Sở, để xem kẻ đang khống chế Triệu Huy rốt cuộc muốn cái gì.
Trước khi ra khỏi phòng làm việc của mình, Triệu Hi Vũ lưu luyến đặt bàn tay lên tấm hình khi còn nhỏ của Ninh Vương mà xoa nhẹ mấy cái rồi mới rời đi.
Mà không biết chuyến đi lần này lại là để gặp người mà nàng ngày đêm nhung nhớ, hao tâm tổn sức chỉ để tìm kiếm tin tức của hắn.
Cũng là chuyến đi mà nàng sẽ làm ra hành động có lẽ khiến nàng hối hận cả đời, đồng thời kéo giãn khoảng cách giữa hai người ra xa thêm một chút chút nữa.