- Tống phu nhân, cô có thai rồi, được một tháng.
Cô muốn giữ hay là phá?
Nhìn gương mặt nghiêm túc của vị bác sĩ trưởng khoa lúc này, đột nhiên trong đầu cô lại vang lên câu nói đêm đó của Tống Dịch.
"Ngoại trừ cô ấy ra, không ai được phép mang thai con của tôi."
Lồng ngực cô có chút tắc nghẽn, cảm giác lồng ngực đột nhiên bị thứ gì đó đè nén, không cách nào thở nổi.
Vốn dĩ cô đã hạ quyết tâm muốn đem bản thân mình đặt cược một lần trên bàn mổ.
Nếu chết đi, cũng coi như là được giải thoát.
Nào ngờ, thượng đế thật biết trêu đùa lòng người.
Ngay lúc cô muốn từ bỏ sinh mạng của mình, ông lại thật nghiệt ngã mà đem đến cho cô một tin tức khiến cho cô không cách nào tiếp nhận nổi.
Cô có thai rồi.
Một sinh mạng bé bỏng đang dần thành hình trong người cô.
Là con của hắn.
Thì ra muốn chết lại thật chẳng dễ dàng gì.
Tại sao ngay lúc này lại để cô biết được sự thật nghiệt ngã này? Tại sao lại không thể để cho cô được âm thầm rời đi không lưu luyến?
Vốn dĩ cô đã chẳng còn lưu luyến gì với thế gian này, cuối cùng vẫn là không cho cô được như ý nguyện.
Bắt cô phải lựa chọn sao đây?
Nếu như làm phẫu thuật, cô chết thì đứa trẻ này cũng sẽ chết theo.
Nhưng đây là hy vọng cuối cùng để cô thoát khỏi nơi đó, cô lại chẳng thể từ bỏ.
Nếu như để hắn biết cô mang thai con của hắn, với một kẻ tàn nhẫn như hắn, đứa bé này chắc chắn không thể giữ lại được.
Mà cô đối với hắn chẳng qua cũng chỉ là công cụ để thỏa mãn khao khát chiếm hữu, nếu như biết được sự tồn tại của đứa bé này, cô rồi cũng sẽ bị hắn vứt bỏ không thương tiếc.
- Nếu như để Tống gia biết...!
Bác sĩ e ngại nhắc nhở với cô một lần nữa.
- Được rồi, tôi sẽ tự mình nói chuyện với chú ấy.
....!
- Cô ta có thai rồi? Không thể nào, chuyện này sao lại có thể xảy ra chứ?
Cô hoàn toàn không hề biết lúc này có một ánh nhìn thâm độc đang nhìn về phía mình.
Tin tức cô mang thai kia đã lọt vào tai ả, một âm mưu mới đang được ấp ủ.
- Không được, Tống Dịch chỉ có thể là của tao, mày đừng mong có cửa dành được anh ấy.
...!
Hắn đang cặm cụi trong phòng làm việc, đến khi xong, nhìn lên chiếc đồng hồ thấy cũng đã quá trưa.
Đột nhiên lại nhớ đến cô.
Muốn gọi điện cho cô hỏi xem cô đã khám xong chưa? Có cần hắn đến đón hay không?
Sau đó hắn liền gọi thư ký Trình vào phòng.
- Hôm nay cô ấy đi khám thế nào rồi? Đem tất cả tài liệu khám bệnh của cô ấy về đây cho tôi.
Trình Khâm nhìn đến, đột nhiên cũng không thể hiểu nổi vị chủ tịch nhà mình rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Rõ ràng là muốn quan tâm nhưng lại không ra mặt trực tiếp.
Hắn làm như vậy thì đến bao giờ thiếu phu nhân mới chịu tha thứ cho hắn?
Giữa trưa, nắng nhạt.
Hắn híp mắt nhìn ra tấm cửa kính trong suốt, chầm chậm mở miệng.
- Còn chuyện tôi bảo cậu điều tra chuyện Tử Y bị tiêm ma túy, cậu làm đến đâu rồi?
- Thưa chủ tịch, lúc đó là vào giữa đêm, camera chỉ ghi lại chỉ có một nữ y tá ra vào trong phòng bệnh của thiếu phu nhân lúc đó thôi ạ.
Hiện tại chúng tôi vẫn đang điều tra về nữ y tá kia.
Ánh mắt của hắn nhìn như muốn giết người đến nơi vậy.
Hắn đấm mạnh một cái xuống bàn.
Trong mắt toàn là lửa giận.
Rốt cuộc là kẻ nào lại độc ác đến như vậy, lại dám ngang nhiên ở sau lưng hắn muốn giết chết cô? Nếu như để hắn tìm ra kẻ đó, hắn nhất định sẽ khiến cho kẻ đó sống không bằng chết.
- Tìm ra kẻ đó, sau đó báo với tôi.
Kẻ gây ra việc này, tôi muốn kẻ đó phải chết.
Hắn còn đang nói thì điện thoại bỗng nhiên reo lên, nhìn đến số điện thoại trên màn hình hắn có hơi nhíu mày.
Định gạt đi nhưng số điện thoại đó vẫn tiếp tục gọi đến làm phiền, trong lòng hắn liền không vui, bây giờ hắn nghĩ đến cũng cảm thấy chán ghét người phụ nữ này.
Cô ta năm lần bảy lượt làm phiền đến hắn, gọi điện không được lại đến công ty tìm hắn.
Nhưng hắn lại không chịu gặp ả.
Bây giờ lại tiếp tục gọi điện làm phiền đến hắn.
Hắn thực sự cảm thấy rất phiền, muốn ngay lập tức dứt người phụ nữ kia ra khỏi cuộc đời mình.
Nghiệp chướng này là do hắn tự tạo, biết trách ai bây giờ?
Một lúc sau, có một tin nhắn được gửi đến điện thoại của hắn.
"Xin hỏi, anh là người nhà của bệnh nhân Hà Nghiên Nhi phải không ạ?"
"Cô ta không phải người nhà của tôi."
"Nhưng mà cô ấy đang rất nguy kịch, anh định bỏ mặc cô ấy sao?"
"Phòng bệnh số , bệnh viện Thanh Hoa.
Bệnh nhân đang rất nguy kịch."
Hắn liền suy nghĩ một chút, kết quả vẫn là không nỡ bỏ mặc Hà Nghiên Nhi một mình trong bệnh viện được.
Dù sao thì bây giờ người thân duy nhất của Bạch Chi cũng chỉ có mỗi Hà Nghiên Nhi.
Xem như hắn đến đó lần này là lần cuối, coi như cũng không quá bạc tình đi.
Lát sau, khi Tử Y đi ra ngoài, cô thất thần như người không hồn, mọi chuyện đến quá đột ngột, cô đột nhiên không biết phải làm sao đây.
Cũng không biết phải nên mở miệng nói với hắn làm sao đây?
Hắn cũng đã lái xe về đến nhà, bên cạnh hắn còn có một người nữa.
Hắn bước ra ngoài, bung ô cho người bên cạnh bước ra ngoài.
Giọng nói Hà Nghiên Nhi vang lên ngọt ngào bên tai.
Cô ta rất tự nhiên mà khoác lấy tay hắn.
- Dịch, chúng ta vào nhà thôi.
Ở đây trời nắng quá.
- Tống Dịch, chuyện gì đây?
Cô kinh ngạc nhìn hắn, vừa về đến nhà đã nhìn thấy cảnh này, lại nhìn đến chiếc vali trên tay thư ký Trình đang cầm, đường chân mày giãn ra không ít.
Thư ký Trình cúi đầu, vẻ mặt lịch sự đối diện với Tử Y, gọi cô một tiếng "chào thiếu phu nhân".
Tống Dịch nhìn đến ánh mắt chất vấn của cô, lại chỉ trầm mặc, hắn nhìn về phía chỗ cô đang đứng, hắn không ngờ nhanh như vậy đã bị cô bắt gặp.
Hắn chỉ lạnh giọng hạ lệnh cho thư ký Trình.
- Trình Khâm, mang vali của Nghiên Nhi lên phòng đi.
- Khoan đã, Tống Dịch, chú làm vậy là có ý gì?
Tận mắt chứng kiến hắn ôm ấp cô gái đó chưa đủ.
Bây giờ hắn lại đem cô ta về đây, ngay trong căn nhà này, ngay trước mắt cô, rõ ràng cảm giác không hề dễ chịu một chút nào.
- Tống Dịch, tại sao vậy? Tại sao chú lại đối xử với tôi như vậy? Tôi còn chưa chết mà chú đã không đợi được muốn mang cô ta về đây rồi sao?
Hắn im lặng trước lời chất vấn của cô, hắn không tỏ thái độ gì nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu.
- Nghiên Nhi, cô ấy có thai rồi.
Đứa bé không thể không có cha được.
Nên tạm thời cô ấy sẽ đến đây ở.
Hắn ta vừa mới nói cái gì? Con cô ta không thể không có cha, vậy đứa bé trong bụng cô thì phải như thế nào đây?.