- Chẳng qua cùng là thế thân như nhau thôi, có gì mà đáng tự hào kia chứ? Chỉ khác nhau ở chỗ tôi là người vợ được chú ấy cưới hỏi đàng hoàng chứ không phải loại tiểu tam vụng trộm như cô đâu.
- Ồ, vậy sao? Chỉ có mình cô là cam chịu làm thế thân cho Bạch Chi thôi.
Tôi thì không, bây giờ tôi đã mang thai con của anh ấy rồi, cô nói xem thế cục rất nhanh sẽ thay đổi thôi, hôm nay cô là thiếu phu nhân nhà họ Tống, nhưng mà sớm thôi, vị trí đó sẽ là của tôi, Tống Dịch cũng sẽ là của tôi.
Cô yên tâm đi, tôi sẽ thay cô chăm sóc tốt cho anh ấy.
Những thứ này đáng lẽ ra tất cả phải là của cô ta mới phải.
Lúc trước là Bạch Chi, bây giờ lại là Tử Y.
Rõ ràng là cô ta thích Tống Dịch trước, vì lẽ gì hắn lại yêu chị của cô ta mà không phải là cô ta? Vì lẽ gì cô ta yêu hắn như vậy, yêu đến nhẫn tâm giết chết chị gái ruột của mình.
Vậy mà hắn lại cũng không yêu cô ta?
Bây giờ lại đến Tử Y, cô có cái gì hơn cô ta chứ.
Định dùng cái bộ dạng bệnh tật đáng thương đó mà lấy lòng thương hại làm cho Tống Dịch ruồng bỏ cô ta sao?
Cô ta không cho phép, không cho phép bất kì kẻ nào ngáng đường mình.
Đến một đứa, cô ta giết một đứa.
Cô ta điên cuồng như vậy, tất cả cũng chỉ bởi vì Tống Dịch.
Tử Y nhìn đến bộ dạng đắc ý của cô ta hiện tại, trong lòng chán ghét vô cùng.
Cái gì mà thay cô chăm sóc cho anh ấy chứ.
Nghe cũng thật là buồn nôn quá đi.
Cô ta nghĩ mình thực sự là thiếu phu nhân nhà họ Tống sao? Nghĩ cô muốn tranh giành Tống Dịch sao? Là hắn nhất quyết bám lấy cô không chịu buông đó chứ.
Ly hôn ư? Cô cầu còn không được.
Bây giờ cô mới nhìn đến bộ mặt giả tạo của Hà Nghiên Nhi, một kẻ ích kỷ, tham lam và giả dối như cô ta sinh ra rất thích hợp với Tống Dịch.
Đừng tưởng cô không biết chuyện cô ta cho người hãm hại tiêm ma túy vào người cô.
Chẳng qua là cô chưa có chứng cứ nên mới không vội vạch trần bộ mặt giả tạo đó của ả.
Ngoài cô ta ra, làm gì có ai hận đến nỗi chỉ muốn cô chết đi để được ở bên cạnh Tống Dịch.
Bọn họ là cùng một loại người, nên ở bên cạnh nhau mới phải.
Hà cớ gì lại khiến cho kẻ vô tội như cô trở thành con chốt thí mạng?
- Tôi còn chưa chết, cô đắc ý cái gì chứ.
Đừng tưởng chuyện xấu cô làm thì không ai biết, trời biết, đất biết, làm quá nhiều chuyện xấu sớm muộn cũng gặp báo ứng đó.
- Là tôi làm đó thì đã sao nào? Ai bảo cô tranh giành anh Dịch với tôi.
Là cô đáng chết!
Đôi mắt Hà Nghiên Nhi chứa đầy hận thù và thâm độc.
Cô ta không tiếc giá nào để có được Tống Dịch đâu.
Cô nhìn sâu vào đôi mắt Hà Nghiên Nhi, cô và cô ta cùng giống một người nhưng sao cô lại thấy không giống nhỉ.
Ít ra bản thân cô còn biết mình là ai, vị trí của mình là ở đâu còn cô ta ngông cuồng tự đại thành thói.
Cô nhìn đến, khẽ thở dài, khóe môi bất giác cong thành một nụ cười kỳ lạ, nụ cười càng lúc càng rõ, khiến cho Hà Nghiên Nhi đứng đối diện cũng không khỏi rùng mình.
Cô ta cười cái gì vậy chứ?
- Cô cười cái gì chứ? Có gì vui lắm hả?
- Tôi cười cô u mê không chịu tỉnh ngộ.
Nét cười trên môi cô càng lúc càng đậm, giống như đang khiêu khích cô ta vậy, làm cho Hà Nghiên Nhi càng tức điên người.
- Vậy cô nói xem, anh ấy sẽ tin tôi hay là tin cô đây?
- Cô đừng mơ mộng hão huyền nữa.
Dù sao thì một ngày tôi còn ở đây, ngày ấy cô vẫn sẽ mãi mãi chỉ là tiểu tam chen chân vào gia đình người khác thôi.
Tôi mệt rồi, tôi đi nghỉ đây.
Cô không nói chuyện với cô ta nữa, bỏ đi vào bên trong.
Quả thực đã tới thời gian cô cần uống thuốc.
Cô không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho đứa bé trong bụng mình.
Đợi một thời gian nữa bệnh của cô ổn định, có thể không cần uống thuốc giảm đau nữa.
Dù sao thì uống thuốc nhiều cũng ảnh hưởng đến đứa bé.
Dù cho cô có quyết định sinh đứa bé ra hay không, nó cũng không đáng bị đối xử như thế.
Mà ba ruột của nó vẫn chưa biết đến sự tồn tại của nó.
Hắn cũng đâu cần nó.
Khi cô bước chậm rãi lên bậc cầu thang, Hà Nghiên Nhi đã đuổi đến, nắm lấy cổ tay của cô kéo lại.
- Hỗn láo, tôi đang nói chuyện với cô mà cô bỏ đi đâu vậy hả?
- Chị không hiểu sao? Tôi không muốn nói chuyện với chị.
Chị muốn bày trò gì thì đi đến trước mặt người tình của chị mà kể lể.
Cô định bước đi nhưng Hà Nghiên Nhi vội tiến lên, nắm lấy đuôi tóc cô, giật mạnh xuống.
- Đúng là cái thứ không có giáo dưỡng mà.
Tao đang nói chuyện với mày đó.
Sao mày chưa chịu cút ra khỏi cái nhà này hả?
Trong lúc giằng co, bụng cô không may đập vào thành cầu thang, cảm giác đau đớn từ ổ bụng tràn đến, đau đến mức khiến cho Tử Y muốn vật xuống.
Cô hất mạnh tay ả ta, ôm lấy bụng dưới.
Cô ta nhìn ra cửa thấy một cái bóng cao lớn đang đi vào, cô ta biết rõ là ai mà, khóe môi liền nhếch lên một nụ cười âm hiểm.
- Vậy để xem anh ấy tin cô hay là tin tôi đây?
Cô còn chưa kịp hiểu rốt cuộc lời nói này của cô ta là có ý gì, chỉ thấy khóe môi Lục Tiểu Trà nhếch lên một nụ cười khẩy, sau đó cầm lấy tay cô đẩy về phía ả.
Cô ta ngã lăn xuống mấy bậc cầu thang, nằm bất động dưới đất, cô liền kinh ngạc không thốt nên lời.
Vừa đúng lúc Tống Dịch đi đến, hắn liền nhìn thấy cảnh này, liền lao tới đỡ lấy Hà Nghiên Nhi, cô ta liền nhanh chóng đóng vai người bị hại, giả vờ ôm lấy bụng mình vô cùng đau đớn.
- Dịch, em đau quá.
Mau cứu con chúng ta.
.
T????ờ u???? t????u???? huуề???? t????ù???? ﹛ t ???? ù ???? t ???? u у ệ ????﹒???????? ﹜
Hắn ngước lên lại thấy cô đang đứng đó.
Một ánh mắt chết chóc như đang giáng thẳng vào người cô.
Rõ ràng là hắn không tin cô.
- Tử Y, tôi không ngờ lòng dạ em lại rắn rết như vậy đó.
Tôi biết là em không ưa gì Nghiên Nhi nhưng cô ấy đang mang thai con của tôi.
Sao em có thể đến ngay cả một đứa trẻ vô tội cũng muốn giết?
- Cháu không có.
Nhưng lời còn chưa thoát ra khỏi miệng, Hà Nghiên Nhi lại vòng tay ôm lấy Tống Dịch, khóc lóc thảm thương, giống như bản thân từ đầu đến cuối đều chịu ấm ức vậy.
- Dịch, nếu như Tử Y đã không thích em vậy thì để em và con rời khỏi đây là được rồi.
Sao cô ấy có thể nhẫn tâm giết chết con của chúng ta như vậy chứ?
Tống Dịch ôm lấy cả người cô ta bế lên, sau đó lạnh lùng đi lướt ngang qua cô, cũng không bận tâm người đang đau rõ ràng là cô mà.
Nhưng mà có khi nào hắn chịu nhìn đến cô chưa?
Có khi nào hắn chịu tin cô chưa?
Có khi nào hắn thật lòng nghĩ đến cảm nhận của cô chưa?
Hắn chưa từng.
Một kẻ không có trái tim như hắn làm sao biết được cảm giác đau đớn không nói thành lời ấy.
Đối với hắn, đó chỉ là một lời ngụy biện dối trá.
Ánh mắt hắn nhìn cô vô cùng lạnh nhạt, trong đáy mắt lại càng cuồng giận muốn giết chết cô.
Hà Nghiên Nhi nằm trong lồng ngực hắn, khẽ liếc nhìn cô.
- Tôi dạy em trở thành một người mất hết nhân tính như vậy sao? Lòng dạ rắn rết như vậy, đến ngay cả một đứa trẻ chưa chào đời em cũng muốn hại, em coi tôi chết rồi sao? Một ngày tôi còn ở đây thì ngày ấy cô ấy không phải đi đâu cả.
Còn em, ra ngoài kia quỳ đi, khi nào chịu thừa nhận tội lỗi thì mới được bước vào nhà.
- Tại sao vậy Tống Dịch? Tại sao chú lại không chịu tin tôi? Thì ra, trong lòng chú tôi là người lòng dạ độc ác đến như vậy sao?
UCsm_HRzCMHNUJBdjZpFg.