Hàn Đông đương nhiên có số điện thoại cá nhân, nhưng người biết số này không nhiều, cũng sẽ không truyền đi lung tung.
Nhưng ngoài số đó ra, hắn còn có số điện thoại công việc, nhưng cũng là không phải ai cũng có thể biết được.
Lần này tới tỉnh Giang Bắc, chỉ có một số ít người biết được số điện thoại của hắn.
Cho nên hiện tại Hàn Đông đang rất hoài nghi đối với người tố cáo của tin nhắn này.
Người tố cáo này rõ ràng nắm khá rõ hành tung của Hàn Đông, chí ít là cũng biết được hiện tại Hàn Đông đã tới thành phố Giang Cửu.
“Anh ta gửi tin nhắn này cho mình, là nhắc nhở mình ở đây nhất định có vấn đề, nhất định có thể điều tra ra manh mối sao?” Trong lòng Hàn Đông thầm nghĩ, lúc đó trong đầu hắn bỗng lóe lên một ý nghĩ, nói:
- Chúng ta phải hỏi thăm một chút về tình hình lãnh đạo chủ chốt của thành phố Giang Cửu, bao gồm cả mấy nhiệm kỳ trước, tôi cảm thấy người tố cáo này không đơn giản, có lẽ anh ta biết được tin tức gì đó bên trong.
Hàn Đông luôn cảm thấy người tố cáo này luôn theo dõi hành tung của Hàn Đông, thậm chí còn không tiếc sức nhắn tin nhắn nhắc nhở mình, vậy thì nhất định là anh ta đã nắm được chuyện gì đó, nếu không anh ta chẳng việc gì phải tốn công như thế.
Đương nhiên Hàn Đông cũng hiểu, người tố cáo này nhất định đang nhắm vào cái gì đó. Đó cũng là nguyên nhân tại sao Hàn Đông muốn nghe ngóng về lãnh đạo thành phố Giang Cửu, vì từ những người này có thể tìm ra được một số manh mối.
Hứa Song lái xe, rất nhanh đã tới đoạn sông mà anh ta nói.
Ngã ba phía trước bị hàng rào ngăn lại, bên trên có treo một tấm bảng “Phía trước đang thi công, cấm xe cộ qua lại.”
Hứa Song dừng xe lại, nhóm người Hàn Đông xuống xe, đi vòng qua hàng rào vào trong, đi về phía trước một đoạn là tới bờ sông.
Đoạn đường bê tông hẹp này, vốn dĩ chạy dọc theo bờ sông hướng về phía trước, nhưng do con đê phía trước bị sụp, cả con đường bị mất đi một nửa, dẫn tới toàn bộ con đường bị cắt đứt.
- Phó chủ nhiệm Hàn, anh qua bên này xem xem.
Đậu Nam Bác tới chỗ sụt lún kiểm tra qua một chút, liền có phát hiện, vội vàng gọi Hàn Đông tới.
Hàn Đông đi qua xem, lông mày lập tức nhíu vào nhau, tức giận nói:
- Đê ven sông như vậy có thể ngăn lũ được sao?
Từ đoạn đê bị sụt có thể dễ dàng nhìn thấy độ dầy của đê không tới 33cm, bên trong chất đầy một đống đá cuội gì đó, cũng chẳng có dùng xi măng đổ thành bê tông, ở giữa đương nhiên cũng chẳng gia cố bằng thép, công trình ngăn lũ kiểu này, đừng nói là trận lũ năm 98, dù là một trận lũ hơi lớn một chút, sợ là cũng không thể ngăn nổi.
- Khó trách đê ven sông ở đây nhanh như vậy đã sụt lún, chất lượng thế này làm sao mà ngăn lũ chứ?
Đậu Nam Bác lẩm bẩm nói.
Hứa Song lúc này cũng cầm máy ảnh chụp lại, để lưu làm chứng cứ.
Hàn Đông đi dọc theo con đê bị sụt, vừa đi về phía trước, vừa xem xét, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Tình hình đoạn đê chống lũ này, thực tế khiến cho Hàn Đông xem mà nổi giận, công trình như thế này hoàn toàn là ăn gian làm dối, ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, không để tâm tới tài sản và tính mạng của nhân dân.
Hơn nữa đoạn đê này cũng tương dối dài, chí ít cũng 1km.
Đây đúng là một tai họa ngầm vô cùng lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ, dù cho không phải mùa lũ, cũng có thể bị nước sông từ từ ăn mòn, sau đó sinh ra sụt lún, bất cứ lúc nào cũng có thể uy hiếp tới đời sống của người dân ven sông.
Công trình như vậy là do ai sửa, lại làm sao mà nghiệm thu đạt yêu cầu vậy.
Hơn nữa hiện tại đã phát sinh vấn đề, nhưng hình như chẳng có tiến hành trùng tu lại một cách toàn diện, dường như là chuẩn bị tu bổ qua qua một cái là xong ấy.
Hàn Đông cố nén tức giận vào trong đáy lòng, lấy điện thoại ra, mở tin nhắn lên, gọi cho số điện thoại gửi tin tới.
Điện thoại đổ chuông, nhưng không có người bắt máy.
Hàn Đông vô cùng bực mình, cái người tố cáo này rốt cuộc muốn làm gì, đã gửi tin nhắn cho mình rồi, vậy tại sao lại không bắt điện thoại chứ?
Điện thoại đổ chuông một hồi, vẫn không có ai bắt máy, Hàn Đông bất đắc dĩ tắt điện thoại, sau đó liền nhắn lại một cái tin.
“Tôi muốn biết chân tướng sự việc.”
Hàn Đông chỉ soạn tin nhắn có mấy chữ như vậy.
Nhưng qua một hồi, chẳng thấy đối phương trả lời tin nhắn.
Hàn Đông cũng chẳng có cách gì, chỉ đành cất điện thoại đi, lại kiểm tra lại một lượt, chụp được không ít ảnh, liền lập tức lên xe quay về trong thành phố.
Sau khi ăn tối xong, Hàn Đông kêu mọi người tập trung thảo luận một chút, quyết định bắt tay vào làm ba phương diện, xâm nhập điều tra việc này, thứ nhất là tiếp tục liên hệ với người tố cáo, nếu có thể khiến anh ta nói ra tình hình chi tiết thì càng tốt. Thứ hai, chú ý lãnh đạo thành phố Giang Cửu, xem xem trong số họ có manh mối đáng chú ý nào không. Thứ ba, thăm dò công ty tu sửa công trình này, từ phía đó ra tay, xâm nhập tìm manh mối.
Trải qua hai ngày tìm tòi, nhóm Hàn Đông đã sưu tập, chỉnh lý được không ít tư liệu, tiến thêm một bước trong việc tìm hiểu tình hình công trình này.
Đoạn đê này được xây dựng và cải tạo cách đây ba năm, khi đấu thầu dự án, Bí thư Thành ủy thành phố Giang Cửu lúc bấy giờ chính là Phó chủ tịch tỉnh Giang Bắc hiện nay, Lạc Minh Liễu, mà sau đó không bao lâu, Lạc Minh Liễu liền bị điều qua Sở Thủy lợi tỉnh, đầu năm nay mới được chọn làm Phó chủ tịch tỉnh.
Ngoài ra, phụ trách xây dựng cải tạo con đê này là Tập đoàn Thiên Công, Chủ tịch của tập đoàn này có mối quan hệ vô cùng rộng ở thành phố Giang Cửu, đặc biệt là có quan hệ mật thiết với cán bộ tỉnh.
Từ việc phân tích rất nhiều tài liệu cho thấy, mối quan hệ giữa Chủ tịch Tập đoàn Thiên Công, Vương Thiên Thành và Lạc Minh Liễu không hề đơn giản.
Bởi vì có người nói, Vương Thiên Thành và Lạc Minh Liễu giống như hai người anh em tốt, Vương Thiên Thành chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể kêu Lạc Minh Liễu đi ăn cơm.
Còn chuyện lời đồn này là thật hay giả, cần phải tiến hành thêm một bước xác minh.
Nhưng không có lửa làm sao có khói, chí ít có thể khẳng định mối quan hệ giữa Vương Thiên Thành và Lạc Minh Liễu không hề đơn giản.
Mà Lạc Minh Liễu hiện tại đã là Phó chủ tịch tỉnh Giang Bắc, càng quan trọng hơn là, ông ta là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Giang Bắc, là trợ thủ đắc lực cho Phó chủ tịch tỉnh Tô Xán, nghe nói trong thời kỳ ông ta làm ở Sở Thủy lợi của tỉnh, đã được Tô Xán đánh giá cao, dưới sự trợ giúp của nhà họ Tô, mới có thể thực hiện được bước nhảy vọt từ Giám đốc sở lên cấp Phó tỉnh.
Nếu Tập đoàn Thiên Công xây dựng và cải tạo đoạn đê này, có liên quan tới Vương Thiên Thành, vậy có khi nào có dính líu tới Lạc Minh Liễu không?
Mà Lạc Minh Liễu có khi nào liên quan tới Tô Xán hay không?
Mặt khác, người tố cáo kia có mục đích gì?
“Lẽ nào người tố cáo đó nhằm vào Tô Xán, anh ta biết được mối quan hệ cạnh tranh giữa mình và nhà họ Tô, cho nên muốn mượn tay mình đối phó với Tô Xán sao?” Trong lòng Hàn Đông thầm suy nghĩ, “Nhưng Tô Xán không nhất thiết như vậy chứ, cho dù là Lạc Minh Liễu có vấn đề, có lẽ vấn đề của Tô Xán cũng chẳng to tát gì, tên tiểu tử này cũng tràn đầy dã tâm, làm sao có thể sơ ý dính vào mấy chuyện xấu đó được.”
Hàn Đông phân tích một hồi, cảm thấy chuyện này rất có khả năng liên quan tới Lạc Minh Liễu, mà Lạc Minh Liễu lại là trợ thủ của Tô Xán, cho nên lần này dù Tô Xán không có liên quan, thì khi Hàn Đông truy cứu vấn đề, cũng sẽ hình thành những đả kích nhất định đối với Tô Xán.
Nếu Lạc Minh Liễu vì chuyện này mà rớt đài, vậy thì cũng đồng nghĩa với việc chặt đi một cánh tay của Tô Xán ở tỉnh Giang Bắc.
Sau khi phân tổ, xác định người phụ trách xong, các tổ tự bắt đầu đi hành động thực tế.
Đương nhiên, trong quá trình điều tra, vẫn cần phía tỉnh Giang Bắc cung cấp một số trợ giúp thiết yếu, ví dụ như sắp xếp xe…những thứ này bọn Hàn Đông cũng không thể tự mình chuẩn bị, chỉ có điều không để người của tỉnh Giang Bắc tham dự vào trong quá trình mà thôi.
Lần này Hàn Đông đích thân dẫn đội tới thành phố Giang Cửu để điều tra, vì căn cứ vào nội dung tố cáo, thì vấn đề xây dựng cơ sở vật chất phòng lũ ở vùng ven sông có vấn đề rất lớn.
Cho nên Hàn Đông chuẩn bị đích thân tới kiểm tra một chút.
Vốn dĩ Tô Xán muốn đi cùng Hàn Đông tới thành phố Giang Cửu, nhưng Hàn Đông đã khéo léo từ chối y, dù sao có Tô Xán đi theo, công tác điều tra của Hàn Đông sẽ chẳng thuận lợi gì.
Sau hai giờ lái xe, đoàn người của Hàn Đông tới được thành phố Giang Cửu.
Sau khi tới khách sạn, sắp xếp ổn thỏa nơi ở, Hàn Đông liền cho người của tỉnh Giang Bắc ở lại, còn hắn đem theo người của mình đi.
- Chúng ta thuê trước một chiếc xe, vậy mới tiện cho điều tra, thế này đi, Hứa Song, anh đón taxi đi thuê một chiếc xe, sau đó liên lạc với chúng tôi để hội họp.
Hàn Đông dặn dò, ngẩng đầu lên nhìn phía trước, nói:
- Chúng ta vào chợ vật liệu xây dựng phía trước xem qua chút.
Phía trước cách đó không xa, có thể nhìn thấy một cái chợ vật liệu xây dựng quy mô lớn, đứng từ xa cũng có thể nghe thấy những âm thanh huyên náo.
Dù sao lần này tới cũng là để điều tra công trình xây dựng chống lũ, vậy thì chợ vật liệu xây dựng cũng liên quan tới trong đó, nhân tiện tìm hiểu một chút về tình hình của chợ vật liệu xây dựng cũng là điều tốt.
Hứa Song căn cứ theo yêu cầu của Hàn Đông, đón một chiếc taxi, kêu tài xế đưa mình tới nơi thuê xe gần nhất.
Còn đám người của Hàn Đông thì trực tiếp đi bộ tới chợ vật liệu xây dựng phía trước.
Đi chừng m, qua đường cái là tới được cổng chính của chợ vật liệu xây dựng, ở cửa đậu rất nhiều xe chở hàng, còn có rất nhiều công nhân bốc vác qua lại không ngớt, bọn họ có người đang khuân đồ, có người lại đang kiếm chủ thuê.
Thấy nhóm Hàn Đông quần áo chỉnh tề, mấy người liền tiến tới hỏi thăm xem họ có muốn thuê công nhân hay không, sau khi bị từ chối những công nhân này cũng chẳng lập tức đi ngay, mà còn hậm hực đi theo một hồi, thấy nhóm Hàn Đông đích thực là không cần thuê người thì mới bỏ đi.
Trong chợ thật ồn ào, tiếng khuân đồ, tiếng cò kè mặc cả, tiếng động cơ xe, nối tiếp không ngừng, hòa trộn vào với nhau, khiến cho mọi người nhức hết cả đầu.
- Chợ này xem ra khá bận rộn đấy, thương gia buôn bán đều rất tốt.
Đậu Nam Bác cảm thán, nói.
Hàn Đông nói:
- Hiện nay các địa phương xây dựng rất nhiều các kiểu công trình, chợ vật liệu xây dựng cũng theo đó mà sôi nổi lên, đó cũng là một hiện tượng phổ biến thôi.
- Rầm…
Phía trước mặt bỗng có một âm thanh rất lớn, dường như là tiếng của vật nặng rơi xuống đất, tiếp theo đó là tiếng la hét chói tai, còn có cả tiếng mắng chửi đầy phẫn nộ.
Nhóm người Hàn Đông liền đi tới xem xem, sau khi chen vào giữa đám người tới xem náo nhiệt, liền nhìn thấy một gã đàn ông râu quai nón, hùng hổ cầm gậy sắt điên cuồng đập một cửa tiệm, thỉnh thỏang còn đẩy cái ghế, đồ vật bên cạnh, bên cạnh đó có một người phụ nữ rất thảm hại đang cầm điện thoại gọi điện.
- Đều là bán hàng giả đó…
- Để cho các người lại gạt người…
Anh chàng kia vừa đập vừa la hét đầy oán giận.
Nghe anh ta kêu gào, Hàn Đông cảm thấy người này vì làm trang trí, nên đã nhiều lần mua phải hàng giả ở đây, vô cùng giận dữ, liền tới đây đập phá.
Đám người Hàn Đông cũng đứng im nghe, khi gặp phải vấn đề, mới có thể hiểu rõ tình hình ở nơi đây.
Nghe một hồi, lông mày Hàn Đông liền nhíu lại, vì hắn nghe được từ những lời thì thầm của các chủ tiệm và nhân công gần đó mới biết người đàn ông này không chỉ gây ầm ĩ ở cửa hàng này, hơn nữa đã đi gây chuyện ở rất nhiều cửa hàng khác trong chợ, người ở đây đều quen mặt gã. Mỗi lần nhìn thấy gã là chán ghét vô cùng. Nhưng người này hình như chuyên nhắm vào chợ này vậy, thường xuyên đến đây mua chút đồ, sau khi thông qua giám định rồi tới đây bới móc, khiến cho mọi người đều rất đau đầu.
- Người này chuyên tới mua đồ rồi kiếm chuyện, lần trước nghe nói bị người ta đánh, nằm liệt giường hai tháng liền, nhưng vẫn còn chưa biết sợ là gì, vừa mới khỏi lại tới gây sự, tiệm này đụng phải gã thì lại phiền phức đây.
Từ lời nói của những người này, Hàn Đông phân tích ra, gã đàn ông này, có lẽ chuyên môn mua hàng giả đánh hàng giả, hơn nữa còn đặc biệt nhắm vào chợ vật liệu xây dựng này.
“Người như vậy, đối với người bán hàng mà nói thật là đáng giận, nhưng đối với người tiêu thụ mà nói lại là một chuyện tốt, thông qua hành vi của những người này, khiến cho những người bán hàng giả lo sợ, thậm chí không dám bán hàng giả nữa, đó cũng là chuyện tốt.” Hàn Đông trong lòng thầm nghĩ.
Đúng lúc này, ba nhân viên của Cục Công thương đi tới, trong đó có một người cao lớn, thân thể cường tráng lớn tiếng hỏi:
- Lão Tào, anh lại gây chuyện gì nữa vậy, có chuyện gì thì bình tĩnh thỏa hiệp giải quyết chứ, anh gây chuyện như vậy, sẽ ảnh hưởng tới buôn bán của những người khác đó.
- Tôi chỉ nhắm vào những cửa hàng bán đồ giả, chứ đâu có nhắm vào những nơi bán đồ thật.
Người đàn ông khinh thường, nói, dường như rất quen thuộc với mấy người này, xem ra giao tiếp với bọn họ cũng chẳng phải là chuyện mới ngày một ngày hai.
- Xem ra tình hình có chút nghiêm trọng.
Đậu Nam Bác đứng bên Hàn Đông nói.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- Vì vậy chúng ta phải nhanh chóng điều tra cho rõ ràng mới được.
Lúc này Hứa Song gọi điện thoại tới, nói là đã thuê xong xe.
Hàn Đông liền kêu anh ta lái xe tới trước cổng chợ vật liệu xây dựng, sau đó cùng với nhóm người Đậu Nam Bác đi ra, lên chiếc xe thương mại mà Hứa Song đã thuê.
Hứa Song đợi Hàn Đông ngồi lên xe rồi mới quay đầu, nói:
- Phó chủ nhiệm, ban nãy khi đi thuê xe, tôi có trò chuyện với mấy người ở đó một chút, ở phía trước không xa, có một con đê ngăn lũ năm nay mới được sửa chữa, gọi là đê Ruột Cá, tháng trước có một đoạn đê bị sụt, hiện tại có lẽ vẫn chưa sửa xong đâu.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- Ừ! Vậy qua chỗ đó đi.
Đồng thời trong lòng Hàn Đông cũng vô cùng hài lòng với hành động của Hứa Song, kêu anh ta đi thuê xe, anh ta còn nhân tiện tìm ra manh mối cho việc điều tra lần này.
Đậu Nam Bác ngồi bên cạnh Hàn Đông, quan sát sắc mặc, biết Hàn Đông rất hài lòng về biểu hiện của Hứa Song, trong lòng thầm nghĩ: “Xem ra tiền đồ của tên tiểu tử Hứa Song khá lắm đây, sau này phải tạo mối quan hệ tốt với cậu ta mới được.”
Trước đó Hứa Song đã hỏi rõ ràng phương hướng đoạn đê xảy ra sự cố, liền lái xe thẳng theo hướng đó mà đi.
Hàn Đông nhìn cảnh quan bên ngoài xe, trong đầu không ngừng suy tư, liên quan tới vấn đề trong thư tố cáo, sau khi điều tra rõ ràng, thì cụ thể nên xử lý làm sao.
“Mấu chốt là xem có liên quan tới người nào kìa.” Trong lòng Hàn Đông thầm thở dài.
Tiếng di động vang lên, là tiếng báo có tin nhắn tới.
Hàn Đông liền lấy điện thoại ra, mở tin nhắn ra đọc, là tin nhắn của một người lạ.
“Phong cảnh của thành phố Giang Cửu rất đẹp, tin rằng Phó chủ nhiệm Hàn Đông nhất định có được những thu hoạch to lớn.”
Nhìn đoạn tin nhắn bí hiểm, Hàn Đông khẽ nhíu mày, càng ngày càng nghi ngờ cái người tố cáo này, dường như anh ta luôn nắm chắc hành tung của mình, vậy thì cũng quá thần thông quảng đại đó. Tuy số điện thoại của mình là số công tác tạm thời, nhưng không phải ai cũng có thể tùy ý biết được.
Truyện convert hay : Nông Gia Ngốc Nữ