Giọng nói của Tần Phương nhẹ nhàng, uyển chuyển, vẻ mặt dịu dàng, tràn đầy sự hấp dẫn và quyến rũ.
Cô mặc một cái váy màu tím nhạt cùng một chiếc áo may ô sọc nhỏ, bộ ngực cao vút, giống như hai ngọn núi vậy, rất thu hút người khác.
Trong lòng Hàn Đông không khỏi rung động. Sự vui thích đêm hôm đó, sớm đã khắc sâu trong đầu Hàn Đông. Mỗi lần gặp Tần Phương, trong đầu lại không khỏi hồi tượng lại cảnh tình của đêm hôm đó.
Tần Phương nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng đó của Hàn Đông, trong lòng không khỏi căng thẳng. Trên mặt cũng hơi ửng hồng, hờn dỗi liếc mắt nhìn Hàn Đông một cái.
Hàn Đông mỉm cười, quay đầu nhìn Bạch Vũ Giai, dịu dàng nói:
- Gần đây sao em gầy thế?
Bạch Vũ Giai nhẹ nhàng mỉm cười, vẻ mặt dịu dàng nói:
- Em không sao, chỉ là thời gian trước có bị cảm, bây giờ đã khỏi rồi.
Hàn Đông thở phào, nói:
- Không sao là tốt rồi, em cũng phải chú ý đến sức khoẻ của mình.
Nghe Hàn Đông dịu dàng quan tâm đến mình, hơn nữa cũng không ngại Tần Phương đang ở đây, trong lòng Bạch Vũ Giai liền tràn đầy sự cảm động, hốc mắt hơi đỏ lên.
Tuy cô với Hàn Đông gần ít xa nhiều, mỗi năm chỉ có mấy lần cơ hội gặp mặt. Nhưng tình cảm của Bạch Vũ Giai đối với Hàn Đông, là càng ngày càng sâu, một tình cảm luôn dịu dàng thắm thiết vẫn dành cho Hàn Đông.
Bạch Vũ Giai mặc áo quần thoải mái màu trắng, tóc được buộc cao lên, trong sự đáng yêu, còn lộ ra vẻ thanh thuần, khiến người ta yêu mến.
Trong lòng Hàn Đông vẫn luôn có Bạch Vũ Giai, đây là cô gái mà đời trước hắn vẫn luôn chú ý đến. Kiếp này dù sao Hàn Đông cũng không thể để cô chịu sự uỷ khuất nào được.
Mà tuy rằng cùng Tần Phương cũng có mối quan hệ không rõ ràng, nhưng trong lòng Hàn Đông đã xem Tần Phương như người phụ nữ của hắn. Đây đã là một sự thật, cho nên cho dù Tần Phương nghĩ như thế nào, trong lòng Hàn Đông cũng đã có quyết định của riêng hắn.
Cho nên quan tâm Bạch Vũ Giai ngay trước mặt Tần Phương, một mặt là xuất phát từ sự quan tâm Bạch Vũ Giai từ nội tâm hắn, mặt khác cũng là nói với họ, họ đều là người phụ nữ của hắn. Đây là một loại biểu đạt tình cảm, cũng vì để bọn họ sau này có thể quan tâm lẫn nhau.
Tần Phương cười hì hì nhìn Hàn Đông, trong mắt tràn đầy sự chế nhạo:
- Hàn Đông cậu cũng khá quan tâm đến tiểu Bạch nhỉ?
Hàn Đông khẽ mỉm cười, không trực tiếp trả lời cô.
Lúc này Bạch Vũ Giai cũng đã nhìn ra giữa Hàn Đông và Tần Phương cũng có chuyện, liền kéo cánh tay Tần Phương, hai người liền to nhỏ với nhau.
Nhìn hai người nói chuyện thân mật, Hàn Đông rất vui. Tối hôm nay có thể ăn cơm cùng họ, nếu có thể được hưởng thụ sự dịu dàng của cả hai người, thì quả thật là sự vui sướng không gì bằng rồi.
Có lẽ trong lòng cả hai người đều rất yêu thương Hàn Đông, cũng đều nhìn thấy được điều gì đó từ ánh mắt nóng bỏng của Hàn Đông. Lại thêm lúc ăn cơm ba người đã uống hai bình rượu đỏ, cho nên biểu hiện của hai cô gái liền có chút chủ động.
Đặc biệt là Tần Phương, mặt hồng hồng, ánh mắt đung đưa, khoé môi nhếch lên nụ cười mờ ám:
- Hàn Đông, có phải trước đó cậu đã định làm gì không?
Hàn Đông tuy trước đó có ý định với hai cô, nhưng nói gì cũng không thể nói trắng ra được, liền nói:
- Có chủ ý gì chứ, tôi thấy cô thật sự đang nghĩ bậy rồi.
- Hừ, cậu cho rằng tôi không nhìn ra được sao?
Tần Phương cười giảo hoạt, nói:
- E rằng trong lòng cậu đang nghĩ tới trái ôm phải ấp, ôm ngọc thơm hương chứ gì?
Thấy bộ dạng như cười như không của cô, Hàn Đông không kìm nổi ôm eo cô. Cảm giác được vòng eo duyên dáng, mềm mại của cô.
Tần Phương giật mình kinh hãi, nhanh chóng nhìn qua Bạch Vũ Giai đang ngồi bên cạnh, mặt lại càng đỏ hơn.
Bạch Vũ Giai cũng có chút thẹn thùng, hàng lông mi khẽ chớp chớp, hơi cúi đầu, lấy đôi đũa nhẹ nhàng gắp hạt lạc trong đĩa, tuy nhiên gắp mấy lần cũng không gắp được.
Thấy thế cánh tay còn lại của Hàn Đông liền vươn đến, ôm lấy Bạch Vũ Giai.
Vòng eo của Bạch Vũ Giai chợt cứng đờ, nhẹ nhàng run rẩy, sau đó cơ thể cũng nhẹ nhàng nghiêng qua, đầu dựa vào ngực Hàn Đông. Tuy nhiên lúc này, mặt Bạch Vũ Giai đã đỏ rực, lông mi nhẹ nhàng khép lại, che dấu đôi mắt.
Tần Phương quyến rũ, thành thục. Bạch Vũ Giai dịu dàng nghe lời, hai cô gái lúc này đều ở trong ngực Hàn Đông, mùi thơm nhẹ nhàng và hương vị nồng đậm đều bay vào mũi Hàn Đông, quanh quẩn trong lòng Hàn Đông, khiến Hàn Đông mê say, không kìm nổi cúi đầu hôn lên trán Tần Phương.
Tần Phương khẽ hừ một tiếng, lập tức nhắm mắt lại, ngửa cổ, chủ động phối hợp với Hàn Đông.
Hai cánh tay Hàn Đông, không tự chủ được mà từ vòng eo của hai người, không ngừng di động, rất nhanh liền đặt trước ngực hai người, nhẹ nhàng vuốt ve.
Thời gian dần trôi, hô hấp của hai người cũng trở nên dồn dập.
Tối hôm đó, Hàn Đông rốt cuộc cũng thực hiện được những điều hắn muốn. Ôm ấp hai người đẹp, tung hoành ngang dọc trên người của hai cô, tận tình đi tới mọi ngõ ngách trong cơ thể hai cô.
Buổi tối Lữ Nhạc dẫn theo Hàn Vũ ở lại nhà Lữ Quốc Trung. Khi cô gọi điện thoại cho Hàn Đông, Hàn Đông đang ra sức vận động trên người Tần Phương, còn Bạch Vũ Giai lại đang thở hồng hộc nằm một bên. Lúc nghe điện thoại Tần Phương còn cố ý vặn vẹo trên người Hàn Đông, dùng sức ở thắt lưng đẩy lên phía trên, thật sự khiến Hàn Đông không chịu nổi.
Một đêm tràn đầy sự mãnh liệt và hoang đường, khiến Hàn Đông mỏi mệt không chịu nổi. Tuy nhiên sự vui vẻ từ trong nội tâm kia, cũng chưa từng có.
Sáng sớm vừa tỉnh dậy, dịu dàng với hai cô một lúc, liền rời giường tắm rửa, lúc này Hàn Đông mới trở về.
Chiều thứ năm, Hàn Đông đang ở trong văn phòng phê duyệt văn kiện, liền nhận được một cuộc điện thoại lạ, là số điện thoại bàn ở Yến Kinh. Nghe máy, liền nghe thấy đầu dây bên kia là giọng nói dịu dàng, là Kiều San San gọi đến.
- Em đang ở đâu, bây giờ anh qua đó!
Hàn Đông kích động nói.
Tuy trong thời gian nghỉ tết Hàn Đông cũng dành thời gian rảnh gọi điện cho Kiều San San, nói chuyện với con gái Hàn Nguyệt. Nhưng bây giờ Kiều San San lại dẫn theo con gái đến Yến Kinh, trong lòng Hàn Đông không nhịn nổi cảm giác lâng lâng, hận không thể lập tức mọc thêm đôi cánh để bay tới bên cạnh Kiều San San.
Nghe thấy giọng nói vội vàng của Hàn Đông, Kiều San San mỉm cười, trong lòng như ăn được mật ngọt vậy, dịu dàng nói:
- Anh đang đi làm à, không sao, em chờ anh…
- Cha… cha…
Trong điện thoại liền truyền đến giọng điệu non nớt của Hàn Nguyệt.
Hàn Đông liền ừ một tiếng, nói:
- Anh lập tức đi ngay.
- Ừ…
Kiều San San không nói thêm nữa, nhanh chóng nói địa chỉ khách sạn.
Cúp máy, Kiều San San ôm Hàn Nguyệt, ngồi trước cửa sổ bằng thuỷ tinh trong phòng khách rộng lớn của phòng 1606, nhìn về phía toà nhà cao tầng phía xa. Trong cái thành phố bận rộn tấp nập này, có người mà cô vẫn luôn canh cánh trong lòng, liền khiến trong lòng cô, biến thành một ngôi nhà để trở về.
Tuy rằng thân ở Hongkong, nhưng lòng Kiều San San, vẫn luôn ở bên cạnh Hàn Đông. Bất kỳ lúc nào cô cũng xem tin tức, chính là vì chú ý đến hướng đi của Hàn Đông.
Trong sự dạy bảo tiềm thức của Kiều San San, Hàn Nguyệt cũng biết được tin tức của cha ở trên máy tính, thường xuyên năn nỉ mẹ cho cô bé gặp cha.
Hàn Nguyệt lúc này đã sớm ngồi không yên, giãy dụa nhảy từ trong tay Kiều San San xuống, đứng trước cửa sổ thuỷ tinh nhảy qua nhảy lại, không ngừng vui mừng mà hét lên:
- Cha đến rồi, cha đến rồi đấy…
Nhìn cô bé hoạt bát đáng yêu, Kiều San San lòng tràn đầy hạnh phúc. Đây là kết tinh tình yêu giữa cô và Hàn Đông, là thiên sứ, là máu thịt của cô.
Tiếng chuông cửa vang lên, trong lòng Kiều San San cũng chấn động, sau đó phục hồi lại tinh thần từ trong mơ màng, tim trong lồng ngực cũng nhảy bình bịch.
Hàn Nguyệt lại chạy nhanh như chớp, chạy nhanh đi mở cửa. Nhưng đáng tiếc cô bé còn chưa đủ cao, cho nên không với tới nắm cửa, liền sốt ruột nói:
- Cha… cha…
Sau đó quay đầu nói với Kiều San San:
- Mẹ ơi, mau mở cửa cho cha.
Kiều San San đưa tay xoa đầu cô bé, đưa tay mở cửa.
Ngoài cửa, Hàn Đông thở gấp gáp, vẻ mặt kích động đứng đó.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, sau đó liền ôm chầm lấy nhau, dường như không thể tách rời nhau được.
- Đến rồi à?
Kiều San San nhẹ giọng hỏi.
- Anh đến rồi.
Trong lòng Hàn Đông có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói, nhưng lại chỉ nói ra được một câu như vậy.
- Cha ơi, con nhớ cha.
Hàn Nguyệt dịu dàng nói, rồi sà tới, ôm chặt lấy chân Hàn Đông.
Hàn Đông cúi người ôm lấy Hàn Nguyệt, hôn lên khuôn mặt nhỏ bé của cô bé một cái, nói:
- Cha cũng nhớ tiểu Nguyệt bé nhỏ lắm, tiểu Nguyệt của chúng ta càng ngày càng xinh đẹp đấy!
Hàn Nguyệt ở trong lòng Hàn Đông kích động uốn người, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng hôn lên mặt Hàn Đông, khiến mặt Hàn Đông toàn là nước bọt của cô bé.
Hàn Đông đưa một tay ra, đóng cửa lại, sau đó lại ôm Kiều San San vào lòng.
Ăn cơm tối xong, Hàn Nguyệt liền vui vẻ kêu gào Hàn Đông dẫn cô bé đi chơi.
Lần trước ở thành phố Phù Thanh Hàn Đông dẫn cô bé đến khu vui chơi chơi một lúc, khiến cô bé vui vẻ rất lâu, nên vẫn luôn chờ Hàn Đông dẫn cô bé đi thêm một lần nữa.
Kiều San San lo Hàn Đông bị người khác nhận ra, liền nói với Hàn Nguyệt:
- Bảo bối à, chúng ta ở trong khách sạn không được sao? Cha có thể bế con mãi, cha đi làm mệt rồi, không còn sức đi chơi với con đâu.
Gương mặt tươi cười của Hàn Nguyệt liền khựng lại, hốc mắt nhanh chóng đầy nước. Tuy nhiên cô bé cũng rất hiểu chuyện, cố nén chứ không rơi nước mắt, mà là đưa hai nắm tay vừa trắng vừa nhỏ ra, nhẹ nhàng đấm lên vai Hàn Đông, miệng nói:
- Cha mệt mỏi, vậy để tiểu Nguyệt đấm vai cho cha…
Trong lòng Hàn Đông chua xót. Thời gian hắn có thể ở cùng Hàn Nguyệt quá ít, trong lòng cô bé, được hắn dẫn đi chơi, chính là một mong mỏi quá lớn. Nhưng cô bé lại thương hắn, cho nên khi nghe Kiều San San nói hắn mệt mỏi, liền cố nén không đòi đi ra ngoài chơi nữa, mà lại đấm vai cho hắn.
- Đi thôi, cha dẫn con đi khu vui chơi!
Hàn Đông đứng lên nói.
- Ôi, thật tốt quá, con yêu cha.
Hàn Nguyệt vui mừng nói, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng lên.
Kiều San San sửng sốt, lo lắng nói:
- Hàn Đông, anh…
- Không sao, anh cải trang một chút thì cũng không còn vấn đề gì lớn nữa.
Hàn Đông nói, sau đó lấy từ trong túi ra một cặp kính đen mang lên, lại kéo cổ áo khoác ngoài lên thành cổ đứng, sau đó gọi điện thoại cho quầy tiếp tân, bảo nhân viên tiếp tân mua giùm hắn một cái mũ lưỡi trai mang đến cho hắn.
Đợi mũ được mang lên, Hàn Đông đội lên rồi hỏi Hàn Nguyệt:
- Tiểu Nguyệt, cha mặc như vậy có thú vị không?
Hàn Nguyệt vỗ bàn tay nhỏ, nói:
- Cha thật đẹp trai!
Hàn Đông cười ha hả, không kìm được xoa đầu Hàn Nguyệt một cái, nói:
- Cái miệng nhỏ này cũng ngọt quá, học của mẹ con hay sao?
- Tiểu Nguyệt vừa mới ăn kẹo, mẹ chưa ăn.
Hàn Nguyệt nghiêm túc nói.
Hàn Đông và Kiều San San đều không nhịn được mà mỉm cười.
Mà đúng lúc này, ở quầy tiếp tân khách sạn, có một người đàn ông đang nói chuyện với cô tiếp tân:
- Người đẹp, phòng 1606 có một ông chủ lớn ở phải không?
Ngụ ý trong lời nói của Nguyên Hằng Kiện cũng khá rõ ràng, có thể nói tràn đầy sự trông chờ đối với Hàn Đông.
Là một trong những lãnh đạo cao cấp nhất của Trung Hoa, chỗ đứng Nguyên Hằng Kiện bây giờ không còn giống trước đây nữa, cách nhìn người nhìn việc cũng có thay đổi khá lớn.
Ông ta hiểu khá rõ về Hàn Đông, và cũng vô cùng thích thú hắn.
Từ đầu, Nguyên Hằng Kiện đã nhận định rằng Hàn Đông có năng lực cũng như tính quyết đoán trong công việc, là một mầm giống khó có được.
Mà Hàn Đông lên đến vị trí hiện tại, trở thành cán bộ cấp Thứ trưởng có thực quyền ở tuổi ba mươi, có thể nói là một ngôi sao chính trị sáng ngời ở Trung Hoa. Rất nhiều người đã quan tâm đến người thanh niên không ngừng đi lên này rồi.
Nguyên Hằng Kiện cũng không ngoại lệ. Qua quan sát, tìm hiểu, ấn tượng của ông ta đối với Hàn Đông càng ngày càng tốt. Mặc dù hai người không đứng cùng một trận tuyến, nhưng Nguyên Hằng Kiện cũng không hề che giấu mà thể hiện thiện cảm với Hàn Đông.
Đây cũng chính là sự ủng hộ đối với Hàn Đông, thậm chí sau này trong những sự việc lớn hơn, Nguyên Hằng Kiện cũng sẽ kiên định ủng hộ Hàn Đông.
Trong sự việc liên quan đến tiền đồ phát triển của Trung Hoa, các vị Ủy viên thường vụ đều có suy nghĩ riêng của mình. Mà không nghi ngờ gì nữa, Nguyên Hằng Kiện đã đem sự kỳ vọng lớn nhất đặt lên người Hàn Đông.
Nguyên Hằng Kiện là một trong những người phát ngôn quan trọng trong một hệ phái, sự ủng hộ của ông ta đối với Hàn Đông, cũng mang một ý nghĩa rất lớn.
- Cảm ơn sự cổ vũ của Bí thư Nguyên, tôi sẽ nỗ lực trước sau như một. Đương nhiên, còn phải cần Bí thư Nguyên quan tâm, chỉ đạo nhiều hơn nữa.
Hàn Đông biểu hiện rất khiêm tốn. Mặc dù quan hệ của hắn và Nguyên Hằng Kiện cũng có thể coi là thân thiết, thậm chí Nguyên Hằng Kiện đã từng giao con trai ông ta là Nguyên Á Văn cho Hàn Đông quản lý, hai người quen biết nhau cũng đã gần mười năm rồi. Nhưng Hàn Đông cũng không vì những yếu tố này, mà quên hết tất cả.
Có một mục tiêu rất lớn, còn phải cần có những bước đi sát với thực tế. Hoàn thành được một mục tiêu là do tích lũy từng bước từng bước nhỏ mà nên, cho nên không thể vì cái nhỏ mà để lỡ mất cái lớn được.
Hàn Đông và Nguyên Hằng Kiện nói chuyện rất vui vẻ, bất giác đã đến giờ ăn cơm, Hàn Đông và Lữ Nhạc vội vàng cáo từ.
Nguyên Hằng Kiện lại nhiệt tình mời Hàn Đông ở lại ăn cơm.
Hàn Đông từ chối mấy lần, thấy thái độ của Nguyên Hằng Kiện quá chân thành, nên ở lại.
Tuy bữa cơm rất đơn giản, nhưng với thân phận của Nguyên Hằng Kiện, không phải ai cũng có thể ở lại đây ăn cơm.
Ăn cơm xong, uống một tách trà, nói chuyện một lúc nữa, Hàn Đông và Lữ Nhạc liền cáo từ ra về.
Sau đó Hàn Đông lại đi chúc tết mấy nhà khác như Triệu Nhạc, Phan Tử Tân, Hoa Lập Dân, Đinh Vi Dân. Vì Đinh Vi Dân ở tỉnh Vân Điền, nên Hàn Đông chỉ gọi điện thoại chúc tết thôi. Còn Triệu Nhạc, Phan Tử Tân và Hoa Lập Dân ở cùng thành phố, nên hắn đến tận nhà chúc tết. Quà tết cũng chỉ là thuốc, rượu trà và mấy thứ lặt vặt, cũng không có gì đắt.
Bây giờ có thể nói Hàn Đông đã chính thức bước vào vũ đài lớn của Trung Hoa, cho nên những cán bộ chủ yếu của Hàn hệ, Hàn Đông cũng bắt đầu tiếp xúc. Hắn phải không ngừng giao tiếp sâu hơn với mọi người, hiểu nhau hơn, như vậy cũng sẽ tạo được cơ sở cho việc sau này Hàn Đông phát huy tác dụng nội bộ của Hàn hệ.
Mấy ngày nay, Hàn Đông cũng nhận được không ít điện thoại chúc tết. Có người là cấp dưới, bạn cũ ở tỉnh Tây Xuyên, có người ở tỉnh Giang Việt, cấp dưới ở thành phố Ninh Hải. Mọi người đều bày tỏ sự chúc phúc năm mới trong điện thoại.
Đương nhiên có một số người lại trực tiếp chạy đến Yến Kinh chúc tết Hàn Đông.
Chu Chính cùng Nguyên Á Văn, Tả Nhất Sơn cùng nhau đến.
Tuổi tác của mấy người bọn họ cũng không chênh lệch nhau nhiều, quan hệ cũng luôn rất tốt, vừa là bạn bè vừa là cấp dưới cũ. Cho nên chiều ngày mồng sáu khi Chu Chính gọi điện thoại cho Hàn Đông, Hàn Đông liền đồng ý.
Lữ Nhạc dẫn theo Hàn Vũ đến nhà ông bà ngoại rồi, Hàn Đông tự lái chiếc Santana đến Sơn trang Quên Sầu
- Lãnh đạo, phong thái của anh vẫn giống như trước kia!
Vừa nhìn thấy Hàn Đông, Chu Chính liền cười ha hả nói. Tiểu tử này vẫn giống như trước, cũng đã lâu như vậy rồi, đã là cán bộ cấp Phó giám đốc sở của Tỉnh ủy rồi, nhưng vẫn mang bộ dạng tùy tiện như thế, khiến cho người ta vừa nhìn vào đã không có cảm giác đứng đắn.
So với Chu Chính, Tả Nhất Sơn có vẻ điềm đạm, chín chắn hơn, cả người cũng toát lên vẻ khôn khéo, trầm ổn.
Nhìn thấy Tả Nhất Sơn, Hàn Đông cảm thấy trên người y có một cảm giác quen thuộc, dường như là hình ảnh thu nhỏ của hắn vậy.
Nguyên Á Văn dường như là tổng hợp của Chu Chính và Tả Nhất Sơn vậy, linh hoạt nhưng chững chạc, điềm đạm nhưng không quá im lặng. Nhưng từ những gì y thể hiện, Hàn Đông cảm thấy tiểu tử này có chút giả tạo.
Bạn bè gặp lại nhau, tâm tình Hàn Đông cũng tốt hơn nhiều, liền bảo nhân viên phục vụ mang lên một chai Lafite năm .
- Ha ha, hôm nay có lộc ăn.
Chu Chính vừa nghe Hàn Đông gọi rượu, liền vui mừng nói. Lafite năm cũng đến mấy chục ngàn tệ một chai, hơn nữa rượu này cũng không phải có tiền là có thể tùy ý mua được.
Nguyên Á Văn cũng mỉm cười, nói:
- Không sai, đi theo lãnh đạo, đãi ngộ lúc nào cũng tốt.
Tả Nhất Sơn tuy không nói gì, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy sự chờ đợi. Y trước đây cũng chỉ mới nghe nói đến Lafite rất đắt, nhưng cũng chưa từng uống, hôm nay có thể thưởng thức một chút cũng rất tốt.
Rất nhanh, rượu được mang lên, nhân viên phục vụ mở chai rượu, lập tức một mùi thơm nồng đậm khiến người ta mê muội liền bay ra.
Nhân viên phục vụ rót rượu vào bốn ly cho bốn người. Màu sắc của rượu là màu đỏ của đá ruby pha với màu tím sẫm đậm, hương thơm như mùi hương của quả anh đào và quả lê đen quyện vào nhau. Còn có cả mùi hương của các loại thực vật hòa quyện vào nhau, mang theo hương thơm nồng đậm khác biệt, khiến cho người ta cảm thấy thuần khiết và cân bằng hơn.
Lắc nhẹ ly rượu, để rượu trong ly thích ứng với không khí, như vậy hương vị mới ngon hơn.
Chu Chính không chờ đợi nổi, lắc hai cái, rồi nâng ly lên nói:
- Lãnh đạo, tôi mượn hoa hiến Phật, chúc lãnh đạo năm mới vui vẻ, sớm thăng quan.
Hàn Đông cụng ly với y, không hài lòng nói:
- Cậu tưởng thăng quan dễ dàng đến vậy sao?
- À…
Chu Chính nhấp một ngụm rượu, thoải mái nói:
- Đối với người khác mà nói, thăng quan là việc không dễ dàng. Nhưng đối với lãnh đạo anh mà nói, lại là một chuyện dễ như trở bàn tay thôi. Đúng rồi, lãnh đạo anh sớm thăng quan đi, đến tỉnh Tây Xuyên làm Bí thư Tỉnh ủy, các anh em đều muốn đi theo anh xây dựng sự nghiệp đấy.
Hàn Đông nói:
- Bí thư Tỉnh ủy, cậu cũng thật biết nghĩ đấy!
Nguyên Á Văn và Chu Chính cụng ly một cái, nói:
- Đối với lãnh đạo mà nói, Bí thư Tỉnh ủy cũng chỉ là việc trong mấy năm thôi, chúng tôi vẫn đang tràn đầy mong chờ đấy.
Uống hết một chai Lafite, sau đó Nguyên Á Văn lại bảo nhân viên phục vụ mang thêm một chai Remy Martin, theo như y nói thì uống rượu đỏ chưa đủ nghiền
Hàn Đông cũng khó có dịp được ngồi cùng mọi người, cho nên cũng vui vẻ hòa cùng với y.
- Tính ra, mấy năm nay tỉnh Tây Xuyên phát triển cũng không tồi, nhưng cũng chỉ có thể so sánh với khu vực Tây Bộ thôi, nếu so với các tỉnh phía Đông và khu Trung Bộ, thì còn cách xa nhau nhiều.
Nguyên Á Văn cảm thán nói:
- Tôi thấy sự chênh lệch này, không phải chỉ ngày một ngày hai là có thể đuổi kịp được.
Hàn Đông nói:
- Sự lạc hậu của khu Tây Bộ, là do nhiều nguyên nhân khác nhau tạo thành. Bây giờ Nhà nước cũng bắt đầu coi trọng sự phát triển của vùng Tây Bộ rồi, đã có hàng loạt chính sách mới ra đời. Đây là một cơ hội tốt, nhưng các tỉnh Tây Bộ phải thực sự thực hành nó. Điều quan trọng nhất vẫn phải là bản thân mình nỗ lực mới được, yếu tố nội bộ vẫn luôn đứng đầu. Các cậu cũng là một trong những lãnh đạo cấp một, nhất định phải suy nghĩ thật kỹ vấn đề này. Làm thế nào để đồng thời với việc tham khảo học tập kinh nghiệm của các tỉnh phía Đông, có thể kết hợp với những đặc sắc, ưu thế của tỉnh mình, khai thác được con đường phát triển phù hợp với tỉnh nhà. Thật ra, sự phát triển của các tỉnh phía Đông, đã đi đường vòng trong rất nhiều phương diện. Vậy bây giờ đã có được kinh nghiệm hấp thu được từ các tỉnh phía Đông, trong quá trình phát triển sau này, các cậu đừng để gặp phải những sai lầm tương tự nữa. Phải phát huy ưu thế, nhanh chóng đuổi kịp thôi…
Hàn Đông thân là Phó chủ nhiệm Ủy ban Cải cách, nhìn ra cả nước, tầm nhìn đương nhiên không giới hạn ở một tỉnh hay một thành phố. Có rất nhiều quan điểm cũng không thể dùng những hành động cụ thể rõ ràng để thực hiện được, chủ yếu là tiến hành quy hoạch, chỉ dẫn về mặt quan niệm, suy nghĩ, quy hoạch về mặt chính sách, điều lệ.
Tiếng gõ cửa vang lên, người bước vào chính là Tần Phương và Bạch Vũ Giai.
- Quý khách đến đây, là sự vinh hạnh của chúng tôi.
Tần Phương cười hì hì nói, ánh mắt nhanh chóng lướt qua mặt Hàn Đông, mơ hồ để lộ ra sự dịu dàng.
Tuy Tần Phương đã từng nói, từ lần đó về sau, bản thân cô và Hàn Đông cũng không có gì dây dưa nữa. Nhưng làm một người phụ nữ, đặc biệt là người phụ nữ đã hiến dâng lần đầu tiên của mình cho đối phương, tình cảm trong lòng, làm sao có thể hoàn toàn biến mất được.
Mấy người Nguyên Á Văn khách sáo chào hỏi Tần Phương. Bọn họ cũng biết Tần Phương là người có bối cảnh phía sau không nhỏ, hơn nữa quan hệ với Hàn Đông cũng rất tốt, cho nên tuyệt đối sẽ không làm càn.
Về phần Bạch Vũ Giai, đây chính là một nữ minh tinh trong nước, là người tình trong mộng của hàng ngàn hàng vạn đàn ông. Mấy người Chu Chính trước đây cũng từng gặp cô, cũng mơ hồ biết được quan hệ thân mật giữa cô và Hàn Đông. Cho nên tuy gặp cô họ cũng thấy vui mừng, nhưng cũng không toát ra vẻ mặt gì không thích hợp.
Ngồi nói chuyện đến khoảng năm giờ rưỡi chiều, ba người Tả Nhất Sơn liền cáo từ, nói là đi mở tiệc mời mấy vị lãnh đạo. Thật ra vốn dĩ mục đích chính của họ hôm nay, là muốn cùng Hàn Đông tụ tập một chút, chứ không hẹn người khác nữa. Nhưng vừa thấy Bạch Vũ Giai và Tần Phương cũng có mặt ở đây, bọn họ cũng không làm phiền Hàn Đông nữa.
Hàn Đông thật sự cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ là nói với họ có chuyện gì thì gọi điện thoại cho hắn.
- Hàn Đông, tối nay cùng nhau ăn cơm nhé?
Tần Phương cười hỏi.
Còn Bạch Vũ Giai ngồi bên cạnh thì nhìn Hàn Đông với vẻ chờ mong. Cơ hội cô và Hàn Đông ở cùng nhau quả thật quá ít, cho nên cô cũng rất chờ đợi vào những cơ hội như thế này.
Vốn dĩ kế hoạch tối nay của Hàn Đông là ăn cơm với mấy người Chu Chính, nhưng bây giờ họ đều đã đi cả rồi, cũng không thể quay lại ăn cơm được. Lại nhìn vẻ mặt tha thiết của hai cô gái xinh đẹp như hoa ngồi trước mặt, hắn liền gật đầu đồng ý.
Sắc mặt Bạch Vũ Giai và Tần Phương lập tức rạng rỡ. Tần Phương liền cho người đi chuẩn bị, nói đến lúc đó sẽ ăn cơm trong phòng này.
Thấy bộ dạng của các cô, trong lòng Hàn Đông không khỏi rung động, trong đầu liền hiện lên một suy nghĩ rất hấp dẫn.
- Suy nghĩ xấu xa gì đấy?
Tần Phương quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt của Hàn Đông, dịu dàng nói.
Truyện convert hay : Siêu Cấp Bác Sĩ Ở Đô Thị