Bành Vũ Lĩnh lần này đến tỉnh Tây Xuyên, chủ yếu là dẫn theo Ủy ban công tác thể chế nhân sự toàn quốc đến điều tra nghiên cứu công tác pháp chế của tỉnh Tây Xuyên, tìm hiểu tình hình công tác về phương diện xây dựng pháp chế của tỉnh Tây Xuyên, đã từng là Ủy viên Bộ Chính trị, Bành Vũ Lĩnh sau khi lui về tuyến hai, nhậm chức Phó chủ tịch Hội đồng nhân dân toàn quốc, phụ trách xây dựng pháp chế, nhưng ông ta trước sau như một, vô cùng coi trọng xây dựng dân chủ, trong nhiệm kỳ ông ta đảm nhiệm Bí thư Thành ủy Tân Môn, đã từng tăng cường mạnh mẽ xây dựng dân chủ thành phố Tân Môn, theo ông ta thấy pháp chế và dân chủ là bổ trợ lẫn nhau, chỉ có nắm bắt hai cái đó mới có thể xây dựng được cùng nhau.
Mấy năm nay Bành Vũ Lĩnh thường xuyên dẫn đội đến các tỉnh điều tra nghiên cứu, đôn đốc, cũng phát biểu một số ngôn luận làm cho người ta chú ý, tóm lại ông bạn này là người vô cùng hoạt bát, không chịu ngồi yên, luôn muốn làm một số việc. Hơn nữa ông ta là đại lão trong phe phái của Phạm Đồng Huy, cũng vô cùng tán thưởng Phạm Đồng Huy, lúc trước Phạm Đồng Huy có thể làm lên Chủ tịch tỉnh Tây Xuyên, nghe nói là ông cụ Hàn lên tiếng là nhân tố có tính quyết định nhất, nhưng trước đó sự cố gắng của Bành Vũ Lĩnh cũng rất có tác dụng.
Chính bởi vậy biết được Bành Vũ Lĩnh muốn đến tỉnh Tây Xuyên điều tra nghiên cứu, Phạm Đồng Huy trong lòng vô cùng vui mừng, lão cảm thấy đây là một cơ hội tốt, để cho mình có thể xoay chuyển được cục diện bị động bây giờ.
“Trong khoàng thời gian này Hàn Đông không phải luôn cường điệu phải tăng cường đội ngũ cán bộ giám sát, còn khiến cho Sở Kiểm Soát, phòng Kiểm soát nơi nơi kiểm tra người, làm cho cán bộ bên dưới đều lo sợ, phương diện này ảnh hưởng đến ổn định của đội ngũ cán bộ, làm cho mọi người khó có thể yên tâm công tác. Mặt khác lẽ nào cán bộ lãnh đạo chúng ta không nên hưởng thụ pháp chế và dân chủ sao…” Phạm Đồng Huy để điện thoại xuống, trong lòng bắt đầu tính toán.
Hàn Đông bây giờ thể hiện ngày càng mạnh mẽ, hôm nay lại kết hợp với mấy tên Ủy viên thường vụ. Làm cho Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy trở thành độc đoán, không quan tâm đến quyền uy của Bí thư Tỉnh ủy lão, điều này làm cho trong lòng Phạm Đồng Huy vô cùng oán giận, cũng thật là bất đắc dĩ.
“Ông cụ Bành đã từng làm nhân vật số một, hẳn là nhìn quen với loại hành vi này của Hàn Đông. Đến lúc đó chắc chắn sẽ có ấn tượng xấu về Hàn Đông, như vậy trong công tác điều tra nghiên cứu tiếp theo, sẽ dễ dàng gây nên mâu thuẫn.” Phạm Đồng Huy nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, lão ta cũng không muốn thể hiện mặt bất lực của mình trước mặt lãnh đạo cũ đã từng tán thưởng mình, nhưng tình thế bức bách, lão muốn thay đổi tình thế nhất định phải nắm bắt cơ hội lần này không ngừng nỗ lực mới được.
Suy nghĩ trong phòng làm việc hồi lâu, trong lòng Phạm Đồng Huy đã có toàn bộ kế hoạch. Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mở cửa để Thư ký đi vào quét tước gian phòng.
Hàn Đông lúc này đang ở trong phòng làm việc bàn bạc công tác với Phó chủ tịch thường trực tỉnh Tiêu Hồng Bân, Hội nghị thường vụ lần này sở dĩ đưa ra phương án điều chỉnh nhân sự của Sở Tài chính mà ban đầu mọi người đều đồng ý Ban Tổ chức đưa ra, chủ yếu là trao đổi giữa Hàn Đông và Ngô Kỳ Bắc, hóa ra trong số ứng cử viên của Ban Tổ chức đưa ra, mặc dù có hai người dựa vào Phạm Đồng Huy, nhưng một người trong đó lại có quan hệ với Ngô Kỳ Bắc, Ngô Kỳ Bắc vì bảo vệ lên chức, nên đã gọi điện thoại trao đổi với Hàn Đông, hai bên đã thỏa thuận nhất trí, về phần Phó bí thư Đỗ Trung Sâm cũng liên hệ với Ngô Kỳ Bắc, Đỗ Trung Sâm cũng muốn mượn cơ hội này đề bạt người, mọi người xem như ăn khớp với nhau. Mặt ngoài thoạt nhìn, mặc dù mọi người là vì lợi ích mà liên kết với nhau nhưng nguyên nhân cụ thể đằng sau cũng chỉ có người trong cuộc mới hiểu được.
Mà Tiêu Hồng Bân sở dĩ đồng ý phối hợp, chủ yếu là Hàn Đông cho lão ta rất nhiều lợi ích.
Nói tóm lại mọi người lần này có thể liên kết lại là đều có được lợi ích. Hơn nữa có Hàn Đông dẫn đầu, những người khác cũng không có gì phải e dè.
Về phần Hàn đông lần này cùng đám người Đỗ Trung Sâm, Ngô Kỳ Bắc liên kết cũng là tất yếu, một là thực hiện mục đích của mình bố trí người thích hợp lên chức, hai là triển khai thế lực mạnh mẽ của mình, không thể cứ dễ dàng tha thứ thái độ dở sống dở chết của Phạm Đồng Huy, công tác phải làm ra được thành tích, nhất định phải đưa ra quyết đoán, trong lịch sử phàm là người có chút thành tích, người nào không phải cũng đều vô cùng quyết đoán.
Tiêu Hồng Bân cũng cảm nhận thấy thế lực mạnh mẽ của Hàn Đông, cho nên mới lựa chọn thái độ hợp tác có hạn, như vậy là có lợi nhất đối với lão. Ngược lại nếu Tiêu Hồng Bân ngay từ đầu triển khai tư thế đối đầu với Hàn Đông đến cùng, e là lão cũng ngồi không vững ở tỉnh Tây Xuyên. Chỉ có thể ngồi vững vị trí hiện tại mới có thể nói đến bước phát triển tiếp theo, mới có thể thực sự uy hiếp được Hàn Đông.
“Hàn Đông làm như vậy, căm tức nhất là Phạm Đồng Huy, lúc này Phạm Đồng Huy e là sớm đã hận Hàn Đông tận xương tủy rồi, chắc chắn đang nghĩ cách đối phó Hàn Đông.” Tiêu Hồng Bân trở lại phòng làm việc của mình, bắt đầu nghiêm túc phân tích hình hiện tại, “Thời gian này Hàn Đông càng ngày càng mạnh, quyền lực của Phạm Đồng Huy chịu uy hiếp rất lớn, làm Bí thư Tỉnh ủy, sao lão ta có thể can tâm chứ, mà mình thông qua thể hiện thời gian này, nên để lại cho Hàn Đông hình tượng bằng lòng làm việc thực phối hợp với hắn, như vậy tiếp theo phải giữ khiêm tốn, đợi cơ hội, chỉ cần có cơ hội liền không lưu tình chút nào phản kích một phát, cho hắn vào chỗ chết.”
Trên mặt Tiêu Hồng Bân mỉm cười thản nhiên.
Thay đổi nhân sự Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, còn có thông qua về biện pháp thực thi giám sát đôn đốc cán bộ, đều bị các cán bộ toàn tỉnh hiểu rõ chuyện này, đó chính là Chủ tịch tỉnh Hàn Đông này, quyền phát biểu trong tỉnh càng ngày càng lớn, cân tiểu ly quyền lực trong tỉnh bắt đầu nghiêng về phía Hàn Đông rồi.
Làm cán bộ trong thể chế, mọi người đối với biến động nhân sự trước mặt, thay đổi quyền lực đều vô cùng quan trọng, bởi vì chuyện này dính líu đến tiền đồ của mình, nếu như mình không cẩn thận đứng sai đội ngũ, thì có thể gặp phải tai họa ngập đầu.
Theo đà quyền phát biểu của Hàn Đông ở tỉnh Tây Xuyên không ngừng tăng lên, quan viên dựa vào hắn càng ngày càng nhiều, không ít cán bộ thành phố cấp 3 thông qua các loại quan hệ, tỏ ý muốn dựa vào Hàn Đông
Đối với tình hình này, Hàn Đông vô cùng vừa lòng, đây cũng chính là thứ mà hắn cần.
Bởi vì một người bất luận năng lực của mình mạnh đến đâu, nhưng nếu không có một nhóm người giúp đỡ làm việc, chỉ dựa vào một mình mình đơn độc chiến đấu, thì không thể làm ra được nhiều chuyện như vậy.
Mà đối với người muốn dựa vào, Hàn Đông cũng không phải là thấy người là nhận, còn phải xem năng lực nhân phẩm của đối phương, chỉ có người phù hợp với tiêu chuẩn của Hàn Đông, Hàn Đông mới thực sự thu nhận để mình dùng.
Với sự tăng giảm này, tầm ảnh hưởng của Hàn Đông càng ngày càng lớn, mà đám người Phạm Đồng Huy quyền lực trong tay lại không ngừng giảm xuống.
Chính bởi vậy Phạm Đồng Huy vừa nghe Bành Vũ Lĩnh muốn đến tỉnh Tây Xuyên điều tra nghiên cứu, liền muốn thông qua ông ta thay đổi thế cục hiện tại, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Kiều San San hai ngày trước đi thành phố Thiết Giang, chuyện của chồng Cát Ny là Lưu Nguyên Minh đã có thay đổi rất lớn, thông qua Sở Kiểm soát Ủy ban nhân dân tỉnh còn có người của phòng Kiểm soát phát hiện rất nhiều điểm đáng ngờ, Sở Công an tỉnh cũng đã phái người chuyên môn đi điều tra chuyện này. Kiểu San San lần này đi cũng là muốn gặp người bạn tốt Cát Ny đồng thời cũng muốn an ủi cô ta một chút, dù sao xảy ra chuyện này tâm trạng của Cát Ny chắc chắn rất tồi, có bạn bè ở bên cũng tốt hơn.
Buổi chiều thứ 6, Kiều San San liền từ thành phố Thiết Giang trở về, lần này về cô chủ yếu là muốn ở cùng với Hàn Đông, cũng để cho con gái Hàn Nguyệt ở cùng với ba.
Hàn Nguyệt trong khoảng thời gian này vui vẻ nhất, tựa như một nàng công chúa nhỏ vui vẻ, tiếng cười tràn khắp mọi nơi.
Buổi tối Hàn Đông mang theo Kiều San San và Hàn Nguyệt đi ăn vặt, Hàn Nguyệt vô cùng vui vẻ, ăn đến mức căng phồng cả bụng, trở về nhà hai tay cô bé lại ôm chặt lấy cánh tay Hàn Đông, ở trong lòng Hàn Đông nghe Hàn Đông kể chuyện cổ tích, cho dù những chuyện cổ tích này đều đã từng nghe qua nhưng bây giờ nghe ba kể lại, cô bé vẫn thấy rất hay.
Cho dù trong tivi đang chiếu bộ phim hoạt hình Hàn Nguyệt thích xem nhưng cô bé cũng không xem, cái đầu nhỏ ngước lên, ánh mắt nhìn vào cằm của ba, cẩn thận đếm râu của ba.
- - Ba, còn hai tuần nữa là sinh nhật con rồi.
Lúc này Hàn Nguyệt ngẩng đầu lên nói, đôi mắt trong suốt nhìn Hàn Đông, ánh mắt đầy sự chờ đợi.
Hàn Đông mỉm cười giơ tay sờ sờ cái mũi nhỏ của cô bé, nói:
- - Vậy Nguyệt Nhi muốn ba chuẩn bị quà sinh nhật gì nào.
- - Con muốn cùng ba thổi nến, ước nguyện.
Hàn Nguyệt không chút do dự nói, đôi mắt lấp lánh như sao, nhìn chằm chằm Hàn Đông dường như sợ Hàn Đông sẽ từ chối vậy.
Hàn Đông trong lòng không kìm nổi chua xót, thời gian mình ở với Hàn Nguyệt quá ít, thậm chí cả tình thân rất nhiều bạn nhỏ đều có thể có được, Hàn Nguyệt lại không có được, Hàn Đông không ngờ cô bé sắp sinh nhật rồi, chỉ mong muốn mình có thể cùng thổi nến, cùng ước nguyện với ba.
Thế giới của trẻ con thật là đơn thuần, nguyện vọng của trẻ con là đơn giản, nhưng bởi vì đơn giản, đơn thuần, nhu cầu của bọn chúng mới chân thực như vậy.
- - Được, ba nhất định sẽ chuẩn bị cho con một chiếc bánh sinh nhật thật đẹp, và cùng con thổi nến ước nguyện.
Hàn Đông trịnh trọng gật đầu, nói.
- - Thật sao, vậy thì tốt quá. Hàn Nguyệt vui mừng nói, đứng dậy hôn mấy cái lên mặt Hàn Đông, sau đó cô bé chạy vào lòng mẹ, nhỏ nhẹ nói:
- - Mẹ, ba đồng ý dự sinh nhật con rồi.
- - Được, vậy còn phải nghe lời ba nhé.
Kiều San San ôm Hàn Nguyện, nói.
- - Vâng, con nhất định nghe lời.
Hàn Nguyệt hết sức gật đầu, nói.
Hàn Đông xúc động ôm hai mẹ con vào trong lòng, trong phòng tràn đầy không khí ấm áp.
Hàn Nguyệt chớp mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ hạnh phúc.
Bầu không khí ấm áp bị một tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Hàn Đông vỗ vỗ lưng Kiều San San, sau đó lấy di động ra, vừa nhìn lập tức sửng sốt, điện thoại là của Lữ Nhạc gọi tới.
Kiều San San cũng lập tức nhìn thấy tên trên điện thoại, vẻ mặt lập tức ảm đạm, sau đó cô ôm Hàn Nguyệt vào rồi nói:
- - Nguyệt Nhi để ba nói chuyện điện thoại.
- - Vâng.
Hàn Nguyệt ngoan ngoãn trả lời, ngồi ở trong lòng Kiều San San, đôi chân nhỏ đeo tất chân mỏng màu trắng nhẹ nhàng đung đưa, ánh mắt nhìn theo Hàn Đông.
Hàn Đông hít một hơi, nghe điện thoại.
- - Hàn Đông anh đang bận không?
Giọng nói dịu dàng của Lữ Nhạc truyền đến trong điện thoại.
- Em chuẩn bị ngày mai đưa Tiểu Vũ qua đó, cuối năm Tiểu Vũ sẽ lên tiểu học rồi, phải chứng thực sớm một chút mới được…
Chín giờ sáng thứ tư, Hàn Đông đúng giờ đến phòng họp ở lầu sáu văn phòng Tỉnh uỷ. Đến đúng giờ cũng là thói quen từ trước đến nay của Hàn Đông, cũng không quan tâm người khác đến lúc nào.
Trong phòng họp đã có sáu bảy người ngồi ở đó rồi, mọi người đang nói chuyện phiếm với nhau. Thấy Hàn Đông đến, mọi người đều chào hỏi hắn.
Hàn Đông mời tất cả mọi người hút thuốc, sau đó đi tới chỗ của mình ngồi xuống. Mỗi lần họp Hội nghị thường vụ, mọi người đều ngồi theo chỗ đã được định sẵn. Chỗ ngồi này cũng không được quy định có văn bản gì, nhưng còn có ích hơn cả những quy định bằng giấy tờ. Mọi người đều tự ngầm hiểu lẫn nhau, được sắp xếp từ trái sang phải theo thứ tự trong Uỷ viên thường vụ rồi, tuyệt đối không có tình trạng có người ngồi sai chỗ của mình.
Nói chuyện phiếm vài câu, mọi người đã lục tục đến đông đủ, Phạm Đồng Huy đương nhiên là người đến sau cùng. Y chắp hai tay sau lưng, đi từng bước lớn, có vẻ như rất bận rộn.
Ngồi xuống ở vị trí chủ trì, ánh mắt Phạm Đồng Huy như thường lệ lướt nhìn hết một lượt những người trong hội trường, sau đó ho khan một tiếng, nói:
- Mọi người đều đã đến đông đủ, bây giờ bắt đầu hội nghị. Đề tài của hội nghị hôm nay mọi người đều biết cả rồi, tôi cũng không cần nói nhiều nữa. Bây giờ chúng ta cũng hội họp rất nhiều, mỗi lần hội nghị, đều sẽ cố gắng hết sức để rút ngắn thời gian, cũng không cần họp quá lâu. Công việc của chúng ta phải nâng cao hiệu quả, trước tiên phải nâng cao hiệu quả trong cuộc họp. Cán bộ của chúng ta, thời gian bỏ ra trong mỗi cuộc họp quá nhiều rồi, thời gian làm việc thực sự cũng ít đi một chút. Cho nên tôi kiến nghị, sau này hội họp, đều phải khống chế thời gian một chút. Nếu họp vào buổi sáng, lấy thời gian ăn cơm trưa làm giới hạn, nếu họp vào buổi chiều, lấy thời gian ăn cơm chiều làm giới hạn. Đương nhiên, nếu quả thật có việc gì quan trọng cần thảo luận, có thể căn cứ vào tình hình thực tế mà điều chỉnh một chút.
Sau khi nói một loạt về việc phải nâng cao hiệu quả trong hội họp, Phạm Đồng Huy tỏ vẻ tiến hành thảo luận đề tài thứ nhất, liền lắng nghe báo cáo về hạng mục đường tàu điện ngầm của Thục Đô.
Chủ tịch thành phố Thục Đô Xa Tiền Diện đã sớm làm tốt những chuẩn bị tương ứng, từ khi phía trên có lời, Xa Tiền Diện liền cảm giác được hạng mục đường tàu điện ngầm của Thục Đô có lẽ đã không còn vấn đề gì nữa rồi. Mặc dù hạng mục này nhờ có Hàn Đông, mới xuất hiện sự biến chuyển. Nhưng nếu nó có thể thực thi được, đối với một Chủ tịch thành phố Thục Đô như Xa Tiền Diện mà nói, cũng là một thành tích khó có được. Đối với người dân Thục Đô mà nói, cũng là một công trình có tính thực dụng. Đồng thời, tu sửa đường tàu điện ngầm, cũng khiến cho diện mạo thành phố Thục Đô được nâng cao hơn nhiều. Là một thành phố hiện đại, nếu ngay cả đường tàu điện ngầm cũng không có, thì quả thật rất mất mặt rồi.
Thời gian này, công việc của Xa Tiền Diện lại quay về với hạng mục đường tàu điện ngầm, hàng ngày đều thảo luận với chuyên gia, đi khảo sát hiện trường, y đã có sự hiểu biết và nắm vững toàn diện về những các phương diện công việc. Khi báo cáo, y nói khá lưu loát và khá nhiều. Đồng thời đối với những vấn đề mà các lãnh đạo đưa ra, cũng có thể đưa ra được những đáp áp hợp lý, rõ ràng.
Những vị Uỷ viên thường vụ Tỉnh uỷ đang ngồi đây đều khá hứng thú với hạng mục này. Hạng mục này vừa là thành tích, lại vừa là công trình lợi dân, có thể nâng cao địa vị thành phố Thục Đô trong cả nước một cách hiệu quả, làm sáng hơn gương mặt của các lãnh đạo Tỉnh uỷ và Uỷ ban nhân dân tỉnh.
- Công trình đường tàu điện ngầm, chúng ta đã làm từ lâu rồi, bây giờ cuối cùng cũng có hy vọng. Nhất định phải làm tốt công tác chuẩn bị, nghênh đón tốt tất cả các cuộc kiểm tra, đảm bảo tất cả các hạng mục kiểm tra đều đạt tiêu chuẩn, tuyệt đối không được có một chút sơ sót nào.
Uỷ viên thường vụ Tỉnh uỷ, Chủ nhiệm Mặt trận Tổ quốc tỉnh Ngô Kỳ Bắc cười nói:
- Việc này chúng ta phải cảm ơn Chủ tịch tỉnh Hàn, nếu không phải Chủ tịch tỉnh Hàn, hạng mục đường tàu điện ngầm này cũng không thể có chuyển biến nhanh như vậy được.
Hàn Đông khoát tay nói:
- Tôi cũng chỉ làm một việc nằm trong khả năng của mình mà thôi, không có gì đáng nhắc đến.
Phạm Đồng Huy nghiêm mặt nói:
- Đồng chí Hàn Đông cũng không cần phải khiêm tốn, công trình đường tàu điện ngầm Thục Đô bỏ dở lâu như vậy, lần này có thể có được biến chuyển, đồng chí Hàn Đông cũng có công lao. Điều này, chúng ta đều phải ghi nhớ trong lòng… Cơ hội lần này cũng không phải có được dễ dàng, chúng ta phải nắm chắc, chuẩn bị thật tốt. Từ những tình hình vừa rồi đồng chí Xa Tiền Diện báo cáo, thành phố Thục Đô cũng đã làm được một lượng công việc lớn và rất có hiệu quả, chuẩn bị khá toàn diện từ các phương diện. Nhưng chúng ta cũng không thể xem nhẹ, nhất định phải tự kiểm tra toàn diện lại một lần nữa để phát hiện, giải quyết vấn đề trước khi tổ kiểm tra đến. Việc tự kiểm tra này, tôi thấy sẽ do Uỷ ban nhân dân tỉnh chủ trì, tổ chức cho những chuyên gia các lĩnh vực có liên quan tham gia, đảm bảo công tác chuẩn bị không hề có sai sót hay nhầm lẫn. Chủ tịch tỉnh Hàn Đông, anh thấy thế nào?
Hàn Đông gật gật đầu, nói:
- Không thành vấn đề, tôi sẽ sắp xếp.
Phạm Đồng Huy lại quay đầu nói với Trịnh Như Dân:
- Đồng chí Như Dân, chuyện này, anh phải phối hợp thật tốt với Chủ tịch tỉnh Hàn. Nhất định phải lấy tiêu chuẩn nghiêm khắc nhất để tiến hành kiểm tra đối với các hạng mục, chỉ có làm như vậy mới thật sự phát hiện được vấn đề, mới có thể tiến thêm một bước trong việc hoàn thiện công tác chuẩn bị của chúng ta.
Trịnh Như Dân mặt không cảm xúc nói:
- Tôi thì không thành vấn đề, đây vốn dĩ cũng là chức trách của tôi mà.
Nhưng trong lòng y vẫn rất khó chịu, Phạm Đồng Huy bảo y giúp đỡ Hàn Đông, đây chẳng phải cố ý khiến y cảm thấy ngột ngạt hơn sao?
“Phạm Đồng Huy vẫn không quên khiến cho mình và Trịnh Như Dân phải xung đột lẫn nhau sao?”
Hàn Đông bất đắc dĩ nghĩ. Vốn dĩ quan hệ giữa hắn và Trịnh Như Dân đã khá căng thẳng, Phạm Đồng Huy lại cố tình khiến cho giữa hai người có mối liên quan công việc với nhau, chính là nguyên nhân cơ bản dẫn đến xung đột lẫn nhau.
Sau đó Phạm Đồng Huy lại nói tiếp ba ý kiến về công tác chuẩn bị của hạng mục đường tàu điện ngầm thành phố Thục Đô, sau đó liền tiến hành thảo luận đề tài thứ hai.
Đề tài này chính là quyết định đẩy mạnh hơn trong việc giám sát cán bộ, bởi vì trước đó Hội nghị họp bàn công việc Bí thư đã từng thảo luận vài lần, lại thông qua vài lần sửa đổi của Uỷ ban Kỷ luật, cho nên lần thảo luận này, chủ yếu là tiến hành sửa đổi một số phương diện chi tiết, cũng rất nhanh được thông qua.
Vốn dĩ lúc bắt đầu phương án này do Hàn Đông đưa ra, nhưng qua vài lần thảo luận, liền giao cho Uỷ ban Kỷ luật dẫn dắt. Điều này Hàn Đông cầu còn không được, các cơ quan có trách nhiệm với nhau mới có thể triển khai tốt công việc, việc giám sát cán bộ vốn dĩ là nhiệm vụ của Uỷ ban Kỷ luật rồi.
- Tiếp theo, chúng ta tiến hành thảo luận vấn đề thứ ba của Hội nghị. Trước tiên mời Ban Tổ chức cán bộ giới thiệu phương án điều chỉnh cán bộ của sở Tài chính và các bộ phận khác nữa.
Lúc này sắc mặt Phạm Đồng Huy trở nên nghiêm trọng hơn nhiều. Vấn đề nhân sự lần này khá phức tạp, trước đó Hội nghị họp bàn công việc Bí thư chưa đạt được phương án khiến y hài lòng, lần này trong Hội nghị thường vụ chắc chắn sẽ là một cuộc tranh đấu lớn. Người mà hiện tại y phòng bị nhiều nhất chính là Hàn Đông, Hàn Đông càng ngày càng mang lại cho y áp lực lớn hơn, cứ thế này mãi, vị trí chủ lực của y ở tỉnh Tây Xuyên cũng sắp bị mất rồi.
Căn cứ vào phương án của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ, tiến hành điều chỉnh nhân sự ở sở Tài chính tỉnh, Uỷ ban cải cách và Phát triển tỉnh, còn có sở Giáo dục, sở Văn hoá cùng với Viện khoa học Thục Đô. Phía sở Tài chính so Lưu Bị Tuyên đảm nhận vị trí Phó giám đốc sở, ngoài ra còn điều chỉnh thêm ba vị Phó giám đốc sở, biên độ điều chỉnh này cũng khá lớn. Trong đó ngoài Lưu Bị Tuyên là người của Hàn Đông ra, chỉ có một người của Lý Trạch Phong, hai người còn lại đều của Phạm Đồng Huy.
Đối với phương án này, hiển nhiên Phạm Đồng Huy muốn mượn cơ hội để ra tay với sở Tài chính. Sở dĩ đồng ý với Lưu Bị Tuyên mà Hàn Đông đưa ra, là vì để lấp miệng Hàn Đông, để Hàn Đông không phản đối hai người còn lại nữa. Nhân tiện cũng xử lý Tiêu Hồng Tân, khống chế nguy cơ y cùng Hàn Đông liên thủ với nhau.
“Hàn Đông muốn đẩy Lưu Bị Tuyên lên, phải phối hợp với mình, nếu không, mình sẽ gác lại phương án điều chỉnh nhân sự của sở Tài chính. Còn nếu Hàn Đông phối hợp với mình, thì chắc chắn trong lòng Tiêu Hồng Tân sẽ không vui. Vốn dĩ y là người do nhà họ Tô đưa lên, lần này không dễ dàng gì mới đạt được sự thống nhất trong việc đề bạt người ở sở Tài chính. Nếu kết quả không phải như y tưởng tượng, thì quan hệ của hai người họ chắc chắn sẽ chuyển biến theo chiều hướng xấu đi.”
Phạm Đồng Huy thầm cân nhắc trong lòng, tâm tình cũng tốt hơn một chút. Trong hội nghị họp bàn công việc Bí thư, ba người được đề bạt còn lại của sở Tài chính, đều là của Tiêu Hồng Tân đưa ra, hơn nữa còn thông qua Hàn Đông để biểu đạt trong Hội nghị họp bàn công việc Bí thư, điều này khiến Phạm Đồng Huy rất lo lắng, cho nên mới suy nghĩ ra phương án một mũi tên trúng hai đích này.
Ngẩng đầu lên, Phạm Đồng Huy nhìn thấy vẻ mặt có chút khó chịu của Tiêu Hồng Tân, trong lòng liền dần cảm thấy vui vẻ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bành Vũ Lĩnh lần này đến tỉnh Tây Xuyên, chủ yếu là dẫn theo Ủy ban công tác thể chế nhân sự toàn quốc đến điều tra nghiên cứu công tác pháp chế của tỉnh Tây Xuyên, tìm hiểu tình hình công tác về phương diện xây dựng pháp chế của tỉnh Tây Xuyên, đã từng là Ủy viên Bộ Chính trị, Bành Vũ Lĩnh sau khi lui về tuyến hai, nhậm chức Phó chủ tịch Hội đồng nhân dân toàn quốc, phụ trách xây dựng pháp chế, nhưng ông ta trước sau như một, vô cùng coi trọng xây dựng dân chủ, trong nhiệm kỳ ông ta đảm nhiệm Bí thư Thành ủy Tân Môn, đã từng tăng cường mạnh mẽ xây dựng dân chủ thành phố Tân Môn, theo ông ta thấy pháp chế và dân chủ là bổ trợ lẫn nhau, chỉ có nắm bắt hai cái đó mới có thể xây dựng được cùng nhau.
Mấy năm nay Bành Vũ Lĩnh thường xuyên dẫn đội đến các tỉnh điều tra nghiên cứu, đôn đốc, cũng phát biểu một số ngôn luận làm cho người ta chú ý, tóm lại ông bạn này là người vô cùng hoạt bát, không chịu ngồi yên, luôn muốn làm một số việc. Hơn nữa ông ta là đại lão trong phe phái của Phạm Đồng Huy, cũng vô cùng tán thưởng Phạm Đồng Huy, lúc trước Phạm Đồng Huy có thể làm lên Chủ tịch tỉnh Tây Xuyên, nghe nói là ông cụ Hàn lên tiếng là nhân tố có tính quyết định nhất, nhưng trước đó sự cố gắng của Bành Vũ Lĩnh cũng rất có tác dụng.
Chính bởi vậy biết được Bành Vũ Lĩnh muốn đến tỉnh Tây Xuyên điều tra nghiên cứu, Phạm Đồng Huy trong lòng vô cùng vui mừng, lão cảm thấy đây là một cơ hội tốt, để cho mình có thể xoay chuyển được cục diện bị động bây giờ.
“Trong khoàng thời gian này Hàn Đông không phải luôn cường điệu phải tăng cường đội ngũ cán bộ giám sát, còn khiến cho Sở Kiểm Soát, phòng Kiểm soát nơi nơi kiểm tra người, làm cho cán bộ bên dưới đều lo sợ, phương diện này ảnh hưởng đến ổn định của đội ngũ cán bộ, làm cho mọi người khó có thể yên tâm công tác. Mặt khác lẽ nào cán bộ lãnh đạo chúng ta không nên hưởng thụ pháp chế và dân chủ sao…” Phạm Đồng Huy để điện thoại xuống, trong lòng bắt đầu tính toán.
Hàn Đông bây giờ thể hiện ngày càng mạnh mẽ, hôm nay lại kết hợp với mấy tên Ủy viên thường vụ. Làm cho Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy trở thành độc đoán, không quan tâm đến quyền uy của Bí thư Tỉnh ủy lão, điều này làm cho trong lòng Phạm Đồng Huy vô cùng oán giận, cũng thật là bất đắc dĩ.
“Ông cụ Bành đã từng làm nhân vật số một, hẳn là nhìn quen với loại hành vi này của Hàn Đông. Đến lúc đó chắc chắn sẽ có ấn tượng xấu về Hàn Đông, như vậy trong công tác điều tra nghiên cứu tiếp theo, sẽ dễ dàng gây nên mâu thuẫn.” Phạm Đồng Huy nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, lão ta cũng không muốn thể hiện mặt bất lực của mình trước mặt lãnh đạo cũ đã từng tán thưởng mình, nhưng tình thế bức bách, lão muốn thay đổi tình thế nhất định phải nắm bắt cơ hội lần này không ngừng nỗ lực mới được.
Suy nghĩ trong phòng làm việc hồi lâu, trong lòng Phạm Đồng Huy đã có toàn bộ kế hoạch. Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mở cửa để Thư ký đi vào quét tước gian phòng.
Hàn Đông lúc này đang ở trong phòng làm việc bàn bạc công tác với Phó chủ tịch thường trực tỉnh Tiêu Hồng Bân, Hội nghị thường vụ lần này sở dĩ đưa ra phương án điều chỉnh nhân sự của Sở Tài chính mà ban đầu mọi người đều đồng ý Ban Tổ chức đưa ra, chủ yếu là trao đổi giữa Hàn Đông và Ngô Kỳ Bắc, hóa ra trong số ứng cử viên của Ban Tổ chức đưa ra, mặc dù có hai người dựa vào Phạm Đồng Huy, nhưng một người trong đó lại có quan hệ với Ngô Kỳ Bắc, Ngô Kỳ Bắc vì bảo vệ lên chức, nên đã gọi điện thoại trao đổi với Hàn Đông, hai bên đã thỏa thuận nhất trí, về phần Phó bí thư Đỗ Trung Sâm cũng liên hệ với Ngô Kỳ Bắc, Đỗ Trung Sâm cũng muốn mượn cơ hội này đề bạt người, mọi người xem như ăn khớp với nhau. Mặt ngoài thoạt nhìn, mặc dù mọi người là vì lợi ích mà liên kết với nhau nhưng nguyên nhân cụ thể đằng sau cũng chỉ có người trong cuộc mới hiểu được.
Mà Tiêu Hồng Bân sở dĩ đồng ý phối hợp, chủ yếu là Hàn Đông cho lão ta rất nhiều lợi ích.
Nói tóm lại mọi người lần này có thể liên kết lại là đều có được lợi ích. Hơn nữa có Hàn Đông dẫn đầu, những người khác cũng không có gì phải e dè.
Về phần Hàn đông lần này cùng đám người Đỗ Trung Sâm, Ngô Kỳ Bắc liên kết cũng là tất yếu, một là thực hiện mục đích của mình bố trí người thích hợp lên chức, hai là triển khai thế lực mạnh mẽ của mình, không thể cứ dễ dàng tha thứ thái độ dở sống dở chết của Phạm Đồng Huy, công tác phải làm ra được thành tích, nhất định phải đưa ra quyết đoán, trong lịch sử phàm là người có chút thành tích, người nào không phải cũng đều vô cùng quyết đoán.
Tiêu Hồng Bân cũng cảm nhận thấy thế lực mạnh mẽ của Hàn Đông, cho nên mới lựa chọn thái độ hợp tác có hạn, như vậy là có lợi nhất đối với lão. Ngược lại nếu Tiêu Hồng Bân ngay từ đầu triển khai tư thế đối đầu với Hàn Đông đến cùng, e là lão cũng ngồi không vững ở tỉnh Tây Xuyên. Chỉ có thể ngồi vững vị trí hiện tại mới có thể nói đến bước phát triển tiếp theo, mới có thể thực sự uy hiếp được Hàn Đông.
“Hàn Đông làm như vậy, căm tức nhất là Phạm Đồng Huy, lúc này Phạm Đồng Huy e là sớm đã hận Hàn Đông tận xương tủy rồi, chắc chắn đang nghĩ cách đối phó Hàn Đông.” Tiêu Hồng Bân trở lại phòng làm việc của mình, bắt đầu nghiêm túc phân tích hình hiện tại, “Thời gian này Hàn Đông càng ngày càng mạnh, quyền lực của Phạm Đồng Huy chịu uy hiếp rất lớn, làm Bí thư Tỉnh ủy, sao lão ta có thể can tâm chứ, mà mình thông qua thể hiện thời gian này, nên để lại cho Hàn Đông hình tượng bằng lòng làm việc thực phối hợp với hắn, như vậy tiếp theo phải giữ khiêm tốn, đợi cơ hội, chỉ cần có cơ hội liền không lưu tình chút nào phản kích một phát, cho hắn vào chỗ chết.”
Trên mặt Tiêu Hồng Bân mỉm cười thản nhiên.
Thay đổi nhân sự Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, còn có thông qua về biện pháp thực thi giám sát đôn đốc cán bộ, đều bị các cán bộ toàn tỉnh hiểu rõ chuyện này, đó chính là Chủ tịch tỉnh Hàn Đông này, quyền phát biểu trong tỉnh càng ngày càng lớn, cân tiểu ly quyền lực trong tỉnh bắt đầu nghiêng về phía Hàn Đông rồi.
Làm cán bộ trong thể chế, mọi người đối với biến động nhân sự trước mặt, thay đổi quyền lực đều vô cùng quan trọng, bởi vì chuyện này dính líu đến tiền đồ của mình, nếu như mình không cẩn thận đứng sai đội ngũ, thì có thể gặp phải tai họa ngập đầu.
Theo đà quyền phát biểu của Hàn Đông ở tỉnh Tây Xuyên không ngừng tăng lên, quan viên dựa vào hắn càng ngày càng nhiều, không ít cán bộ thành phố cấp 3 thông qua các loại quan hệ, tỏ ý muốn dựa vào Hàn Đông
Đối với tình hình này, Hàn Đông vô cùng vừa lòng, đây cũng chính là thứ mà hắn cần.
Bởi vì một người bất luận năng lực của mình mạnh đến đâu, nhưng nếu không có một nhóm người giúp đỡ làm việc, chỉ dựa vào một mình mình đơn độc chiến đấu, thì không thể làm ra được nhiều chuyện như vậy.
Mà đối với người muốn dựa vào, Hàn Đông cũng không phải là thấy người là nhận, còn phải xem năng lực nhân phẩm của đối phương, chỉ có người phù hợp với tiêu chuẩn của Hàn Đông, Hàn Đông mới thực sự thu nhận để mình dùng.
Với sự tăng giảm này, tầm ảnh hưởng của Hàn Đông càng ngày càng lớn, mà đám người Phạm Đồng Huy quyền lực trong tay lại không ngừng giảm xuống.
Chính bởi vậy Phạm Đồng Huy vừa nghe Bành Vũ Lĩnh muốn đến tỉnh Tây Xuyên điều tra nghiên cứu, liền muốn thông qua ông ta thay đổi thế cục hiện tại, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Kiều San San hai ngày trước đi thành phố Thiết Giang, chuyện của chồng Cát Ny là Lưu Nguyên Minh đã có thay đổi rất lớn, thông qua Sở Kiểm soát Ủy ban nhân dân tỉnh còn có người của phòng Kiểm soát phát hiện rất nhiều điểm đáng ngờ, Sở Công an tỉnh cũng đã phái người chuyên môn đi điều tra chuyện này. Kiểu San San lần này đi cũng là muốn gặp người bạn tốt Cát Ny đồng thời cũng muốn an ủi cô ta một chút, dù sao xảy ra chuyện này tâm trạng của Cát Ny chắc chắn rất tồi, có bạn bè ở bên cũng tốt hơn.
Buổi chiều thứ 6, Kiều San San liền từ thành phố Thiết Giang trở về, lần này về cô chủ yếu là muốn ở cùng với Hàn Đông, cũng để cho con gái Hàn Nguyệt ở cùng với ba.
Hàn Nguyệt trong khoảng thời gian này vui vẻ nhất, tựa như một nàng công chúa nhỏ vui vẻ, tiếng cười tràn khắp mọi nơi.
Buổi tối Hàn Đông mang theo Kiều San San và Hàn Nguyệt đi ăn vặt, Hàn Nguyệt vô cùng vui vẻ, ăn đến mức căng phồng cả bụng, trở về nhà hai tay cô bé lại ôm chặt lấy cánh tay Hàn Đông, ở trong lòng Hàn Đông nghe Hàn Đông kể chuyện cổ tích, cho dù những chuyện cổ tích này đều đã từng nghe qua nhưng bây giờ nghe ba kể lại, cô bé vẫn thấy rất hay.
Cho dù trong tivi đang chiếu bộ phim hoạt hình Hàn Nguyệt thích xem nhưng cô bé cũng không xem, cái đầu nhỏ ngước lên, ánh mắt nhìn vào cằm của ba, cẩn thận đếm râu của ba.
- - Ba, còn hai tuần nữa là sinh nhật con rồi.
Lúc này Hàn Nguyệt ngẩng đầu lên nói, đôi mắt trong suốt nhìn Hàn Đông, ánh mắt đầy sự chờ đợi.
Hàn Đông mỉm cười giơ tay sờ sờ cái mũi nhỏ của cô bé, nói:
- - Vậy Nguyệt Nhi muốn ba chuẩn bị quà sinh nhật gì nào.
- - Con muốn cùng ba thổi nến, ước nguyện.
Hàn Nguyệt không chút do dự nói, đôi mắt lấp lánh như sao, nhìn chằm chằm Hàn Đông dường như sợ Hàn Đông sẽ từ chối vậy.
Hàn Đông trong lòng không kìm nổi chua xót, thời gian mình ở với Hàn Nguyệt quá ít, thậm chí cả tình thân rất nhiều bạn nhỏ đều có thể có được, Hàn Nguyệt lại không có được, Hàn Đông không ngờ cô bé sắp sinh nhật rồi, chỉ mong muốn mình có thể cùng thổi nến, cùng ước nguyện với ba.
Thế giới của trẻ con thật là đơn thuần, nguyện vọng của trẻ con là đơn giản, nhưng bởi vì đơn giản, đơn thuần, nhu cầu của bọn chúng mới chân thực như vậy.
- - Được, ba nhất định sẽ chuẩn bị cho con một chiếc bánh sinh nhật thật đẹp, và cùng con thổi nến ước nguyện.
Hàn Đông trịnh trọng gật đầu, nói.
- - Thật sao, vậy thì tốt quá. Hàn Nguyệt vui mừng nói, đứng dậy hôn mấy cái lên mặt Hàn Đông, sau đó cô bé chạy vào lòng mẹ, nhỏ nhẹ nói:
- - Mẹ, ba đồng ý dự sinh nhật con rồi.
- - Được, vậy còn phải nghe lời ba nhé.
Kiều San San ôm Hàn Nguyện, nói.
- - Vâng, con nhất định nghe lời.
Hàn Nguyệt hết sức gật đầu, nói.
Hàn Đông xúc động ôm hai mẹ con vào trong lòng, trong phòng tràn đầy không khí ấm áp.
Hàn Nguyệt chớp mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ hạnh phúc.
Bầu không khí ấm áp bị một tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Hàn Đông vỗ vỗ lưng Kiều San San, sau đó lấy di động ra, vừa nhìn lập tức sửng sốt, điện thoại là của Lữ Nhạc gọi tới.
Kiều San San cũng lập tức nhìn thấy tên trên điện thoại, vẻ mặt lập tức ảm đạm, sau đó cô ôm Hàn Nguyệt vào rồi nói:
- - Nguyệt Nhi để ba nói chuyện điện thoại.
- - Vâng.
Hàn Nguyệt ngoan ngoãn trả lời, ngồi ở trong lòng Kiều San San, đôi chân nhỏ đeo tất chân mỏng màu trắng nhẹ nhàng đung đưa, ánh mắt nhìn theo Hàn Đông.
Hàn Đông hít một hơi, nghe điện thoại.
- - Hàn Đông anh đang bận không?
Giọng nói dịu dàng của Lữ Nhạc truyền đến trong điện thoại.
- Em chuẩn bị ngày mai đưa Tiểu Vũ qua đó, cuối năm Tiểu Vũ sẽ lên tiểu học rồi, phải chứng thực sớm một chút mới được…