Hàn Nguyệt nhìn về phía mẹ, lại nhìn sang Hàn Đông, ánh mắt lại dần tan biến, lập tức lắc đầu, cúi đầu xuống.
Hàn Đông hết sức kinh ngạc, không biết là chuyện gì, mình dường như cũng không đắc tội với cô bé, sao lại đối xử với mình như vậy.
Hôm qua cô bé còn rất thân thiết với mình, sao một ngày không gặp đã có thái độ như vậy!
“Tâm tính của trẻ con, quả thật rất khó đoán.”
Hàn Đông tự cảm thán trong lòng, chẳng lẽ vì cùng chơi vui vẻ với Hàn Vũ, cho nên Hàn Nguyệt không đồng ý đi đến bên mình!
- Đi nào.
Lữ Nhạc đưa tay sờ vào gương mặt của Hàn Nguyệt, mỉm cười nói.
Nghe vậy Hàn Nguyệt có chút động lòng, nhưng lại nhớ đến căn dặn của mẹ, cô bé liền kiềm chế nỗi khát vọng mãnh liệt trong lòng, chỉ nhìn Hàn Đông một cái, lại cúi đầu xuống cầm lấy viên kẹo sô cô la, mở tờ giấy hoa màu xanh ra, đưa viên kẹo cho Hàn Vũ nói:
- Anh Tiểu Vũ, cho anh ăn nè, rất ngọt đó.
Hàn Vũ lắc đầu, đẩy viên kẹo về phía Hàn Nguyệt nói:
- Em là em gái, em ăn đi.
Nhìn thấy bộ dạng yêu thương nhau của hai nhóc tì, khóe môi của mọi người không khỏi lộ ra nụ cười.
Trong lòng Hàn Đông vô cùng vui vẻ, hai nhóc này từ nhỏ đã được bồi dưỡng tình cảm thân thiết như vậy, đối với sau này có ích cho hai đứa. Trong xã hội hiện nay, trên căn bản đều là con một, có thể có được anh chị em cũng rất hiếm, hoặc Hàn Vũ cùng lớn lên với Hàn Nguyệt, đối với hai đứa mà nói, là thứ hạnh phúc vượt qua rất nhiều người.
Nhìn Hàn Nguyệt vẫn không chịu đến bên Hàn Đông, Lữ Nhạc cũng thấy hơi kỳ lạ, cô ấy nhìn sang Kiều San San, lập tức nói với Hàn Nguyệt:
- Tiểu Nguyệt Nhi sao vậy, sao lại không quan tâm đến ba vậy?
- Hử...
Hàn Đông đang cầm tách trà lên uống, nghe được lời của Lữ Nhạc, tay run lên, lập tức bị ngụm trà làm sặc nước.
Hàn Đông thế nào cũng không ngờ, Lữ Nhạc lại nói trực tiếp thẳng thắn như vậy, hắn không hề chuẩn bị tâm lý nào hết.
Trong lòng Kiều San San hơi run lên. Sắc mặt liền thay đổi.
Tuy Hàn Nguyệt là con gái của cô ấy và Hàn Đông, về việc này thì trong lòng ai cũng hiểu rõ. Nhưng hiện tại Lữ Nhạc đem việc này nói trước mặt mọi người. Vậy rốt cuộc cô ấy muốn làm gì!
“Chẳng lẽ Lữ Nhạc muốn nói rõ sự việc, sau này sẽ cư xử hòa thuận hơn.”
Kiều San San không khỏi bật cười trong lòng. Nhưng lại cảm thấy có chút hoang đường. Lữ Nhạc không thể độ lượng vậy chứ?
Lúc này, Kiều San San đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, chính là không ngờ Lữ Nhạc chủ động nói rõ thân phận của Hàn Nguyệt, chẳng lẽ cô ấy muốn nhận lấy Hàn Nguyệt từ phía mình, sau này mình sẽ không còn được gặp Hàn Nguyệt nữa.
Nghĩ đến tính khả năng này, sắc mặt của Kiều San San trở nên trắng bệch. Bất kể thế nào, cô ấy sẽ không cho bất cứ người nào cướp mất con gái của mình, đấy là miếng thịt của cô ấy.
Cũng không thể trách Kiều San San nghĩ nhiều trong lòng, chủ yếu vì thái độ hiện giờ của Lữ Nhạc quá quỷ quyệt. Khiến người ta có cảm giác như trong mơ vậy.
Tay Hàn Đông nâng tách trà, miệng tách chạm vào môi, cứ thế giữ nguyên vị trí này, giống như bị người ta điểm huyệt vậy, động cũng không động đến. Trong đầu của hắn, đang nhanh chóng cân nhắc rốt cuộc việc này như thế nào, Lữ Nhạc không hoàn toàn dựa theo chiêu thức này. Tiếp đó Lữ Nhạc cho gọi Kiều San San và Hàn Nguyệt qua, cùng dùng cơm, mọi người trò chuyện một hồi, trong lòng tự hiểu, thì thôi, nhưng không ngờ cô ấy nói thẳng trước mặt mọi người, nhất thời khiến xung quanh vô cùng ngượng ngùng.
Chỉ có Lữ Nhạc dường như không chú ý đến điểm này, cô ấy cười, đưa tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Hàn Nguyệt, mỉm cười hỏi:
- Sao vậy, giận ba à?
Hàn Nguyệt lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Mẹ đã nói rồi, hôm nay sẽ chơi một trò chơi, không được gọi ba...
Tuy giọng nói của Hàn Nguyệt rất nhỏ nhẹ, nhưng Hàn Đông lại nghe rất rõ, trong lòng không khỏi hơi nhói, hắn hiểu ý của Kiều San San, lo lắng Hàn Nguyệt gọi mình là ba sẽ bị Lữ Nhạc nghe được.
- Nguyệt Nhi, đến chỗ ba nào.
Hàn Đông nói, giọng nói hơi run, đây là con gái của mình, mình không thể cho con bé nhiều tình thương, nhưng cũng phải cố gắng cho con bé sinh trưởng trong một môi trường vui vẻ khỏe mạnh, cố gắng có thể cho con bé cảm nhận được tình yêu của ba.
Nếu Lữ Nhạc đã nói rõ như vậy, thế thì còn che giấu điều gì, hoàn toàn không cần thiết nữa, cho nên Hàn Đông dứt khoát nói rõ hơn.
- Ò...
Hàn Nguyệt lên tiếng, tuy hơi bĩu môi, nhưng hiển nhiên trong lòng rất vui, đứng lên bước qua, ngồi vào vòng tay của Hàn Đông, cái đầu bé nhỏ tựa vào ngực của Hàn Đông, dáng vẻ thoải mái.
Hàn Vũ hơi ngưỡng mộ khi nhìn được cảnh này, tuy nhiên rất nhanh cậu bé liền ưỡn ngực, phỏng đoán cảm thấy trước mặt em gái, nhất định phải có biểu hiện của người đàn ông.
- Xin lỗi.
Kiều San San hơi nhẹ giọng, hốc mắt của cô ấy hơi đỏ, trong lòng vừa bất an, vừa cảm động, điều bất an là, sự việc diễn ra đến hiện tại cũng không biết bước tiếp theo sẽ như thế nào, cảm động là, không ngờ Hàn Đông cũng lên tiếng thừa nhận quan hệ với Hàn Nguyệt, đối với cô ấy tuyệt đối là niềm an ủi lớn nhất.
Chỉ là, cô ấy cũng lo lắng phía phản ứng của Lữ Nhạc, hơn nữa, tuy giữa mình và Hàn Đông có tình cảm sâu đậm, nhưng dù sao mình và Hàn Đông vẫn chưa kết hôn, còn Lữ Nhạc mới chính là người vợ danh chính ngôn thuận của Hàn Đông, nhưng mình lại có con với Hàn Đông, về vấn đề tình cảm, nhưng có lý hay không lại là một chuyện, mình nói một tiếng xin lỗi với Lữ Nhạc cũng là điều đúng thôi.
Hơn nữa hiện tại Kiều San San cảm nhận được, Lữ Nhạc đem sự việc nói rõ, có lẽ không có ác ý.
- Chị San San, không sao đâu!
Lữ Nhạc nhẹ tiếng trả lời.
- Em hiểu, chúng ta... không có gì đáng tiếc nuối cả.
Khóe mắt của Kiều San San đỏ lên, gật đầu, trong lòng cảm xúc xen lẫn nhau.
Hàn Đông tuy bế lấy Hàn Nguyệt, nhưng bên tai vẫn đang chú ý đến cuộc đối thoại của Lữ Nhạc và Kiều San San, lúc này trong lòng khẳng định, xem ra Lữ Nhạc sớm đã có dự định, cô ấy có thể làm như vậy, đương nhiên phải nể mặt của mình, nếu không, là một phụ nữ, dù quan hệ giữa cô ấy và Kiều San San có tốt đến mấy, cũng không đến nỗi độ lượng đối với việc này.
Trong lòng Hàn Đông cũng có chút cảm động.
Sau đó, không khí trong nhà, dần dần trở nên vui vẻ hơn.
Nếu lời đã thốt ra như vậy, trong lòng mọi người đều rõ, đương nhiên sẽ tốt hơn nhiều.
Bên trong nhà, rất nhanh tràn ngập tiếng cười đùa của Hàn Vũ và Hàn Nguyệt.
Tuy Hàn Vũ luôn có dáng vẻ nghiêm chỉnh của người lớn, nhưng trước mặt cô em gái Tiểu Nguyệt Nhi đáng yêu như công chúa, rất nhanh đã cùng chơi đùa với Hàn Nguyệt.
Nhìn thấy cảnh này, Hàn Đông cảm thấy dường như đã đặt được tảng đá trong lòng xuống, cho dù người khác nghĩ thế nào, chỉ cần Lữ Nhạc và Kiều San San có thể cư xử hòa thuận, vậy tâm bệnh của mình sẽ không còn nữa.
- Chị San San, sau này chị đừng ở Hongkong nữa, về đây đi.
Khi ăn cơm, Lữ Nhạc mỉm cười nói với Kiều San San.
- - Đi thôi, chúng ta về nhà thôi.
Hàn Đông nắm một tay Hàn Vũ, tay còn lại cầm lấy vali hành lý từ trong tay Lữ Nhạc.
Cả nhà ba người xen qua đám đông, đi đến chỗ đỗ xe, Lý Thiết Trụ sớm đã xuống xe giúp Hàn Đông để vali hành lý vào sau xe.
Sau đó Hàn Đông đơn giản giới thiệu một chút, Lý Thiết Trụ nhìn thấy vai Lữ Nhạc mang quân hàm Đại tá, trong lòng vô cùng khiếp sợ, lúc này kích động giơ tay chào, lớn tiếng nói:
- - Chào thủ trưởng.
Làm nhân viên Cục cảnh vệ Sở Công an, quan hệ của Lý Thiết Trụ là ở trong cảnh sát vũ trang, bản chất anh ta vẫn là quân nhân, cho nên khi nhìn thấy Lữ Nhạc trong lòng liền không khỏi tràn đầy sự tôn kính.
Lữ Nhạc khẽ mỉm cười, nói:
- - Tiểu Lý không cần khách khí vậy, cũng không phải là người ngoài, về sau tùy tiện hơn một chút.
Hàn Đông cũng nói:
- - Đúng vậy, sau này gọi là chị Lữ là được rồi.
Lý Thiết Trụ cũng không dám cãi lại, dù sao anh ta cũng là tâm phúc của Hàn Đông, nếu quá khách khí lại là không tốt.
Sau đó Lý Thiết Trụ khởi động xe, rời khỏi sân bay đi tới Tỉnh ủy.
Ở trên xe, Hàn Vũ ngồi ở bên cạnh Hàn Đông, vui vẻ báo cáo thành tích học tập với Hàn Đông, Hàn Đông nghe xong vô cùng vui mừng, thằng bé này rất thông minh cũng rất hiểu chuyện, về mặt học tập cũng không cần mình phải lo, chỉ cần bồi dưỡng tốt tính cách của nó, như vậy sự phát triển của nó sẽ đi theo quỹ đạo.
Mà theo tình hình hiện tại, tính cách Hàn Vũ cũng rất tốt, so với bạn bè cùng trang lứa đã chín chắn hơn rất nhiều, chỉ cần phát triển theo tình hình này, Hàn Đông tin rằng tương lai Hàn Vũ sẽ rất xuất sắc.
Đến cư xá Tỉnh ủy dưới chân công viên Tháp Tử Sơn, Hàn Vũ nhìn thấy cảnh cư xá tuyệt đẹp như vậy, cây cối tươi tốt, không khí tươi mát, quả thật là đi tới vùng ngoại ô, nó liền vô cùng vui mừng, nói:
- - Rất thoải mái, con thích ở đây.
Đợi đi vào nhà số , nhìn thấy bài trí trong phòng trên mặt Lữ Nhạc cũng lộ ra vẻ tươi cười, nói:
- - Bài trí ở đây cũng có chút xa hoa nhỉ.
Tuy rằng bên ngoài thoạt nhìn không được tốt lắm nhưng Lữ Nhạc vẫn nhận ra trong phòng có rất nhiều đồ đều là hàng hiệu quốc tế, trong sự khiêm tốn này lộ ra sự phú quý khó có thể nói.
Hàn Đông nói:
- - Đều là như vậy, anh cũng đành phải chấp nhận ở.
- - Vậy thì cứ ở như vậy đi.
Lữ Nhạc cười lẫy nói.
Lý Thiết Trụ mang giúp đồ đạc vào sau đó liền cáo từ, bây giờ là thời gian cả nhà Chủ tịch tỉnh gặp nhau, anh ta cũng không tiện ở lại.
Hôm nay là thứ , Lữ Nhạc và Hàn Vũ đã đến đây, buổi chiều Hàn Đông cũng không đến phòng làm việc nữa, hắn gọi điện thoại cho Hứa Song, bảo anh ta đưa tài liệu quan trọng đến đây. Đương nhiên nếu có chuyện gì khẩn cấp Hàn Đông cũng phải đi xử lý, dù sao ở vị trí này thì công tác là quan trọng nhất.
Hàn Vũ đã lâu không gặp cha mình, gặp được Hàn Đông nó vô cùng vui mừng, cho dù tính tình điềm đạm, chín chắn cũng không khỏi nói với Hàn Đông những chuyện mà nó trải qua thời gian này, nhìn thấy bộ dạng hớn hở của nó, Hàn Đông trong lòng không khỏi cảm thán trẻ con vốn dĩ là như vậy.
Buổi sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Lữ Nhạc liền mỉm cười, nói:
- - Hàn Đông, hôm nay cuối tuần, anh liên hệ chị San San đi, chúng ta tụ tập một lát, em đã lâu không gặp chị ấy. Còn nữa em chưa từng gặp Tiểu Nguyệt, muốn gặp một chút công chúa nhỏ đáng yêu này.
- - Em Nguyệt Nhi à?
Hàn Vũ ngẩng mặt lên hỏi.
- - Con còn chuẩn bị quà cho em ấy, khi nào con có thể gặp em ấy?
Hàn Đông vuốt đầu Hàn Vũ, nói:
- - Con sắp được gặp em rồi.
Tuy rằng không biết Lữ Nhạc rốt cuộc muốn làm gì, nhưng nếu cô đã đưa ra yêu cầu như vậy, thì Hàn Đông sẽ thỏa mãn cô. Ít nhất theo tình hình bây giờ, Lữ Nhạc hẳn là không đến mức làm chuyện gì quá đáng.
Trên thực tế, từ góc độ của Lữ Nhạc, quan hệ của mình và Kiều San San cũng có chút quá mức. Nhưng Lữ Nhạc cũng hiểu được tình cảm của Hàn Đông và Kiều San San đã có từ trước khi quen với cô, cho nên trong lòng cô đã sớm có tâm lý chuẩn bị. Trên thực tế cô cũng nghe nói qua, ở Yến Kinh có rất nhiều hôn nhân liên kết giữa các gia tộc, hai người bị ghép đôi với nhau, trên thực tế đều không hạnh phúc, ít ra tình cảm của Hàn Đông đối với mình cũng là thật, quan hệ vợ chồng cũng rất tốt, so với nhiều người là hạnh phúc hơn nhiều. Về phần một số hồng nhan tri kỷ của Hàn Đông cũng là chuyện không có cách nào, từ xưa đến nay phàm là đàn ông vô cùng ưu tú, phụ nữ bên cạnh sao có thể chỉ có một người. Mà Hàn Đông ít ra không phải là một kẻ xằng bậy, phụ nữ mà hắn có quan hệ, theo cô được biết cũng đều là đủ loại nguyên nhân mới có tình cảm.
Thấy Hàn Đông nói chuyện điện thoại xong, Lữ Nhạc mỉm cười, nói:
- - Chị San San thời gian này vẫn khỏe chứ?
Hàn Đông sửng sốt không biết Lữ Nhạc sao lại hỏi như vậy, nhưng hắn vẫn thành thật nói:
- - Vẫn khỏe.
- - Vậy thì tốt rồi,
Lữ Nhạc gật đầu, nói:
- - Em và chị San San tình như chị em, cũng mong chị ấy sống vui vẻ, em cảm thấy sau này chị San San có thể ở trong nội địa, không cần phải ở Hồng Kong, cuộc sống không quen cũng không có ý nghĩa gì. Như vậy thì sau này chúng ta có thể giao lưu nhiều hơn, Hàn Vũ và Hàn Nguyệt cũng có thể cùng nhau lớn lên thì thật là tốt.
Hàn Đông thật sự có chút trợn tròn mắt, Lữ Nhạc rốt cuộc là có ý gì?
Đơn giản phân tích thì dường như Lữ Nhạc đã ngầm đồng ý sự tồn tại của Kiều San San, muốn để cho cô ở bên cạnh mình?
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Hàn Đông suy nghĩ trong lòng trăm lần vẫn không có lời giải đáp, nhìn Lữ Nhạc vẻ mặt chân thành, Hàn Đông thật sự muốn hỏi rõ ràng, nhưng hắn lại không thể hỏi.
Lữ Nhạc lúc này thở phù một tiếng, mỉm cười nói:
- - Đang suy nghĩ gì đấy? Tâm hồn đi đâu mất rồi?
Hàn Đông cười gượng một cái, nói:
- - Không nghĩ gì.
- - Anh đó…
Lữ Nhạc bất đắc dĩ nhìn Hàn Đông một cái, nói:
- - Hy vọng sau này không có nữa.
- - A..cái này…
Hàn Đông kinh ngạc không biết nói gì cho phải, Lữ Nhạc mặc dù bất đắc dĩ nhưng lại đã đồng ý mối quan hệ của mình và Kiều San San. Cũng không biết cô sao lại nghĩ thông suốt rồi.
Nhưng đây đối với Hàn Đông lại là một chuyện tốt, từ trước tới nay Hàn Đông rất buồn bực chuyện này, nếu Lữ Nhạc có thể chung sống hòa bình với Kiều San San là tốt nhất.
Bây giờ xem ra dường như ý tưởng này đã thành sự thật.
Lẽ nào Lữ Nhạc bảo mình gọi Kiều San San tới là muốn nói chuyện này với cô ấy sao?
Lúc này Hàn Đông cảm giác quả thực mình đang nằm mơ vậy, hơn nữa là một giấc mơ đẹp.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Lữ Nhạc mang theo một vẻ tức giận, trong lòng Hàn Đông không khỏi cảm động, dù Lữ Nhạc biểu hiện rộng lượng đến đâu, từ sâu trong nội tâm của nàng chắc chắn phải chịu sự giày vò, trải qua rất nhiều cân nhắc và suy nghĩ mới có thể đưa ra quyết định này.
Không kìm nổi ôm Lữ Nhạc vào trong lòng, hôn lên trán nàng.
Lúc này điện thoại vang lên, bảo mẫu đi đến nhận điện thoại, là bảo vệ gọi tới hỏi có để một người phụ nữ tên Kiều San San vào không.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hàn Nguyệt nhìn về phía mẹ, lại nhìn sang Hàn Đông, ánh mắt lại dần tan biến, lập tức lắc đầu, cúi đầu xuống.
Hàn Đông hết sức kinh ngạc, không biết là chuyện gì, mình dường như cũng không đắc tội với cô bé, sao lại đối xử với mình như vậy.
Hôm qua cô bé còn rất thân thiết với mình, sao một ngày không gặp đã có thái độ như vậy!
“Tâm tính của trẻ con, quả thật rất khó đoán.”
Hàn Đông tự cảm thán trong lòng, chẳng lẽ vì cùng chơi vui vẻ với Hàn Vũ, cho nên Hàn Nguyệt không đồng ý đi đến bên mình!
- Đi nào.
Lữ Nhạc đưa tay sờ vào gương mặt của Hàn Nguyệt, mỉm cười nói.
Nghe vậy Hàn Nguyệt có chút động lòng, nhưng lại nhớ đến căn dặn của mẹ, cô bé liền kiềm chế nỗi khát vọng mãnh liệt trong lòng, chỉ nhìn Hàn Đông một cái, lại cúi đầu xuống cầm lấy viên kẹo sô cô la, mở tờ giấy hoa màu xanh ra, đưa viên kẹo cho Hàn Vũ nói:
- Anh Tiểu Vũ, cho anh ăn nè, rất ngọt đó.
Hàn Vũ lắc đầu, đẩy viên kẹo về phía Hàn Nguyệt nói:
- Em là em gái, em ăn đi.
Nhìn thấy bộ dạng yêu thương nhau của hai nhóc tì, khóe môi của mọi người không khỏi lộ ra nụ cười.
Trong lòng Hàn Đông vô cùng vui vẻ, hai nhóc này từ nhỏ đã được bồi dưỡng tình cảm thân thiết như vậy, đối với sau này có ích cho hai đứa. Trong xã hội hiện nay, trên căn bản đều là con một, có thể có được anh chị em cũng rất hiếm, hoặc Hàn Vũ cùng lớn lên với Hàn Nguyệt, đối với hai đứa mà nói, là thứ hạnh phúc vượt qua rất nhiều người.
Nhìn Hàn Nguyệt vẫn không chịu đến bên Hàn Đông, Lữ Nhạc cũng thấy hơi kỳ lạ, cô ấy nhìn sang Kiều San San, lập tức nói với Hàn Nguyệt:
- Tiểu Nguyệt Nhi sao vậy, sao lại không quan tâm đến ba vậy?
- Hử...
Hàn Đông đang cầm tách trà lên uống, nghe được lời của Lữ Nhạc, tay run lên, lập tức bị ngụm trà làm sặc nước.
Hàn Đông thế nào cũng không ngờ, Lữ Nhạc lại nói trực tiếp thẳng thắn như vậy, hắn không hề chuẩn bị tâm lý nào hết.
Trong lòng Kiều San San hơi run lên. Sắc mặt liền thay đổi.
Tuy Hàn Nguyệt là con gái của cô ấy và Hàn Đông, về việc này thì trong lòng ai cũng hiểu rõ. Nhưng hiện tại Lữ Nhạc đem việc này nói trước mặt mọi người. Vậy rốt cuộc cô ấy muốn làm gì!
“Chẳng lẽ Lữ Nhạc muốn nói rõ sự việc, sau này sẽ cư xử hòa thuận hơn.”
Kiều San San không khỏi bật cười trong lòng. Nhưng lại cảm thấy có chút hoang đường. Lữ Nhạc không thể độ lượng vậy chứ?
Lúc này, Kiều San San đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, chính là không ngờ Lữ Nhạc chủ động nói rõ thân phận của Hàn Nguyệt, chẳng lẽ cô ấy muốn nhận lấy Hàn Nguyệt từ phía mình, sau này mình sẽ không còn được gặp Hàn Nguyệt nữa.
Nghĩ đến tính khả năng này, sắc mặt của Kiều San San trở nên trắng bệch. Bất kể thế nào, cô ấy sẽ không cho bất cứ người nào cướp mất con gái của mình, đấy là miếng thịt của cô ấy.
Cũng không thể trách Kiều San San nghĩ nhiều trong lòng, chủ yếu vì thái độ hiện giờ của Lữ Nhạc quá quỷ quyệt. Khiến người ta có cảm giác như trong mơ vậy.
Tay Hàn Đông nâng tách trà, miệng tách chạm vào môi, cứ thế giữ nguyên vị trí này, giống như bị người ta điểm huyệt vậy, động cũng không động đến. Trong đầu của hắn, đang nhanh chóng cân nhắc rốt cuộc việc này như thế nào, Lữ Nhạc không hoàn toàn dựa theo chiêu thức này. Tiếp đó Lữ Nhạc cho gọi Kiều San San và Hàn Nguyệt qua, cùng dùng cơm, mọi người trò chuyện một hồi, trong lòng tự hiểu, thì thôi, nhưng không ngờ cô ấy nói thẳng trước mặt mọi người, nhất thời khiến xung quanh vô cùng ngượng ngùng.
Chỉ có Lữ Nhạc dường như không chú ý đến điểm này, cô ấy cười, đưa tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Hàn Nguyệt, mỉm cười hỏi:
- Sao vậy, giận ba à?
Hàn Nguyệt lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Mẹ đã nói rồi, hôm nay sẽ chơi một trò chơi, không được gọi ba...
Tuy giọng nói của Hàn Nguyệt rất nhỏ nhẹ, nhưng Hàn Đông lại nghe rất rõ, trong lòng không khỏi hơi nhói, hắn hiểu ý của Kiều San San, lo lắng Hàn Nguyệt gọi mình là ba sẽ bị Lữ Nhạc nghe được.
- Nguyệt Nhi, đến chỗ ba nào.
Hàn Đông nói, giọng nói hơi run, đây là con gái của mình, mình không thể cho con bé nhiều tình thương, nhưng cũng phải cố gắng cho con bé sinh trưởng trong một môi trường vui vẻ khỏe mạnh, cố gắng có thể cho con bé cảm nhận được tình yêu của ba.
Nếu Lữ Nhạc đã nói rõ như vậy, thế thì còn che giấu điều gì, hoàn toàn không cần thiết nữa, cho nên Hàn Đông dứt khoát nói rõ hơn.
- Ò...
Hàn Nguyệt lên tiếng, tuy hơi bĩu môi, nhưng hiển nhiên trong lòng rất vui, đứng lên bước qua, ngồi vào vòng tay của Hàn Đông, cái đầu bé nhỏ tựa vào ngực của Hàn Đông, dáng vẻ thoải mái.
Hàn Vũ hơi ngưỡng mộ khi nhìn được cảnh này, tuy nhiên rất nhanh cậu bé liền ưỡn ngực, phỏng đoán cảm thấy trước mặt em gái, nhất định phải có biểu hiện của người đàn ông.
- Xin lỗi.
Kiều San San hơi nhẹ giọng, hốc mắt của cô ấy hơi đỏ, trong lòng vừa bất an, vừa cảm động, điều bất an là, sự việc diễn ra đến hiện tại cũng không biết bước tiếp theo sẽ như thế nào, cảm động là, không ngờ Hàn Đông cũng lên tiếng thừa nhận quan hệ với Hàn Nguyệt, đối với cô ấy tuyệt đối là niềm an ủi lớn nhất.
Chỉ là, cô ấy cũng lo lắng phía phản ứng của Lữ Nhạc, hơn nữa, tuy giữa mình và Hàn Đông có tình cảm sâu đậm, nhưng dù sao mình và Hàn Đông vẫn chưa kết hôn, còn Lữ Nhạc mới chính là người vợ danh chính ngôn thuận của Hàn Đông, nhưng mình lại có con với Hàn Đông, về vấn đề tình cảm, nhưng có lý hay không lại là một chuyện, mình nói một tiếng xin lỗi với Lữ Nhạc cũng là điều đúng thôi.
Hơn nữa hiện tại Kiều San San cảm nhận được, Lữ Nhạc đem sự việc nói rõ, có lẽ không có ác ý.
- Chị San San, không sao đâu!
Lữ Nhạc nhẹ tiếng trả lời.
- Em hiểu, chúng ta... không có gì đáng tiếc nuối cả.
Khóe mắt của Kiều San San đỏ lên, gật đầu, trong lòng cảm xúc xen lẫn nhau.
Hàn Đông tuy bế lấy Hàn Nguyệt, nhưng bên tai vẫn đang chú ý đến cuộc đối thoại của Lữ Nhạc và Kiều San San, lúc này trong lòng khẳng định, xem ra Lữ Nhạc sớm đã có dự định, cô ấy có thể làm như vậy, đương nhiên phải nể mặt của mình, nếu không, là một phụ nữ, dù quan hệ giữa cô ấy và Kiều San San có tốt đến mấy, cũng không đến nỗi độ lượng đối với việc này.
Trong lòng Hàn Đông cũng có chút cảm động.
Sau đó, không khí trong nhà, dần dần trở nên vui vẻ hơn.
Nếu lời đã thốt ra như vậy, trong lòng mọi người đều rõ, đương nhiên sẽ tốt hơn nhiều.
Bên trong nhà, rất nhanh tràn ngập tiếng cười đùa của Hàn Vũ và Hàn Nguyệt.
Tuy Hàn Vũ luôn có dáng vẻ nghiêm chỉnh của người lớn, nhưng trước mặt cô em gái Tiểu Nguyệt Nhi đáng yêu như công chúa, rất nhanh đã cùng chơi đùa với Hàn Nguyệt.
Nhìn thấy cảnh này, Hàn Đông cảm thấy dường như đã đặt được tảng đá trong lòng xuống, cho dù người khác nghĩ thế nào, chỉ cần Lữ Nhạc và Kiều San San có thể cư xử hòa thuận, vậy tâm bệnh của mình sẽ không còn nữa.
- Chị San San, sau này chị đừng ở Hongkong nữa, về đây đi.
Khi ăn cơm, Lữ Nhạc mỉm cười nói với Kiều San San.