Giờ phút này Hàn Đông quả thật nổi giận, vốn hắn hy vọng muốn giải quyết việc này cho êm dịu, cho nên vẫn là tận tình khuyên bảo Uông Tồn Minh, nhưng gã Uông Tồn Minh này không ngờ không biết điều, lại muốn chiến đấu đến cùng, Hàn Đông nhịn không được, cảnh cáo anh ta nếu tiếp tục như vậy nữa, vậy hắn sẽ cân nhắc đổi người của Cục tài chính.
Trương Tuệ Chập Cục trưởng Cục Tài chính hiện tại, là người Uông Tồn Minh đề cử được sự ủng hộ của Hàn Đông, nếu như không có sự ủng hộ của Hàn Đông, Uông Tồn Minh cũng không thể nắm giữ Cục Tài chính. Hiện tại anh ta nắm giữ Cục Tài chính thế nhưng lại đối phó Hàn Đông, điều này làm cho Hàn Đông thật sự khó có thể chịu được.
Bởi vậy, Hàn Đông nhịn không được phải cảnh cáo Uông Tồn Minh, nếu anh ta để cho Cục Tài chính kẹp tiền của Cục Giám sát an toàn, vậy hắn sẽ không ngại thay đổi người của Cục Tài chính.
Điều này làm cho Uông Tồn Minh có chút giật mình, anh ta không thể ngờ Hàn Đông vừa nói trở mặt đã trở mặt, mới vừa rồi còn nói những lời tốt đẹp với anh ta, sao lập tức lại cương quyết cứng rắn như vậy.
Nhưng anh ta nghĩ anh ta cũng không nên quá mềm yếu, cục diện của thành phố Giang Trung hiện tại, chắc chắn Hàn Đông cũng không dám trở mặt cãi nhau với anh ta, sẽ có bất lợi đối với Hàn Đông.
“Hiện tại chỉ cần qua đi, vậy lực ảnh hưởng của anh ta ở thành phố Giang Trung nhất định sẽ tăng nhiều, đến lúc đó mới có thể thực sự chống chọi với Hàn Đông.”
Trong lòng Uông Tồn Minh nghĩ thầm.
“Trước đây mình đã ra tay, mọi người cũng nhìn thấy mình tranh cao thấp với Hàn Đông, nếu cứ nới lỏng tay như vậy, đây chẳng phải là làm cho mọi người chê cười sao. Lần này đã có ý đọ sức thì không thể tránh né, vậy thì tốt nhất nên đọ sức một phen.”
Trong lòng đã hạ quyết tâm, trên mặt của Uông Tồn Minh ngoài cười nhưng trong lòng lại không cười:
- Bí thư Hàn xin yên tâm, tôi trở về sẽ lựa lời nói với Trương Tuệ Chập, bất kể như thế nào, Cục Tài chính cũng phải kiên quyết chấp hành phương châm chính sách của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- Vậy là tốt rồi. Đồng chí Tồn Minh, tôi bình thường cũng là không thích can thiệp vào công việc của Ủy ban nhân dân thành phố, cho dù chính quyền Đảng uỷ đã có phân công, nhưng tôi cũng hy vọng đồng chí Tồn Minh có thể tăng cường giám sát và quản lý văn phòng Cục uỷ, để cho mọi người, từng cá nhân thực hiện tốt chức trách của mình.
- Ừ, tôi sẽ chú ý.
Uông Tồn Minh nói, trong lòng của anh ta rất không thoải mái. Những lời này của Hàn Đông hoàn toàn là muốn uy hiếp anh ta. Đã là như vậy, lần này anh ta càng không thể nhượng bộ, Hàn Đông ngoài miệng nói là không can thiệp công việc của Ủy ban nhân dân thành phố, vậy bây giờ không phải là can thiệp chứ là cái gì.
Từ văn phòng của Hàn Đông đi ra, Uông Tồn Minh liền trực tiếp đến Cục Tài chính. Để cho Trương Tuệ Chập triệu tập cuộc họp các lãnh đạo Cục Tài chính, trong cuộc họp Uông Tồn Minh đầu tiên nghe Cục Tài chính báo cáo công tác, sau đó anh ta mới phát biểu, chỉ ra Cục Tài chính cần phải thay mặt nhân dân toàn thành phố quản lý tốt mỗi một phần tiền dùng đúng mỗi một phần tiền, nhất định phải dùng một cách khôn ngoan mới được.
Sau khi nói xong những lời lẽ nhàm tai, Uông Tồn Minh lại bỏ ra 10 phút đặc biệt trao đổi với Trương Tuệ Chập. Sau đó quay trở về Ủy ban nhân dân thành phố.
Ngày hôm sau, Trương Tuệ Chập liền gọi điện thoại cho Vương Khang Minh Cục trưởng Cục Giám sát an toàn, nói cho anh ta biết thỉnh thị của Cục Giám sát an toàn đã được lãnh đạo thành phố phê duyện rồi, nhất định nhanh chóng ban hành ra, Vương Khang Minh hãy an tâm một chút chớ vội.
Vương Khang Minh đường nhiên là không ngớt cảm ơn, tuy nhiên khiến ông ta buồn bực chính là, Trương Tuệ Chập tuy rằng gọi điện thoại, nhưng tiền của Cục Tài chính liên tiếp mấy ngày nay đều chưa có chuyển qua đây, dường như là biệt vô âm tín.
Rơi vào đường cùng, Vương Khang Minh đành phải gọi điện thoại cho Trương Tuệ Chập, tiếc rằng Trương Tuệ Chập lúc nào cũng có việc, tuy rằng biểu hiện rất nhiệt tình, nhưng khoản tiền vẫn chưa được chuyển đến, hoặc là nhân viên xử lý đi công tác chưa có người giải quyết.
Lúc này Vương Khang Minh rốt cuộc hiểu rõ, Cục Tài chính này hoàn toàn sử dụng bí quyết kéo dài, xem ra đây là Uông Tồn minh quyết tâm muốn đối nghịch với Hàn Đông, lúc này mới gắt gao kẹp chặt khoản tiền của Cục Giám sát an toàn.
Đoạn thời gian này, tiến độ công việc của Cục Giám sát an toàn đều rất chậm rãi, dù sao muốn có hành động lớn cần phải có tài chính ủng hộ, phí dụng cần thiết đều giật gấu vá vai, vậy sao có thể triển khai công việc.
Hơn nữa, khiến Vương Khang Minh áp lực lớn nhất, vẫn là một số lời bàn tán nhằm vào Cục Giám sát an toàn và bản thân anh ta, một số lời bàn tán này rõ ràng là có người cố ý gây nên, làm như vậy là để bôi nhọ Cục Giám sát an toàn và anh ta, thậm chí còn có người gọi điện thoại uy hiếp đe dọa anh ta, còn có người dám phao tin đã tặng cho anh ta nhiều tiền, dù sao các loại thủ đoạn đều đồng loạt đi ra, mục đích của nó rất đơn giản, đương nhiên muốn ngăn cản công việc của Cục Giám sát an toàn.
Mặt khác, Vương Khang Minh còn nghe nói, Ủy ban Kỷ luật cũng nhận được không ít thư tố cáo liên quan đến anh ta, nói anh ta đang nhận tiền hối lộ một cách trắng trợn, lạm dụng quyền lực, hơn nữa còn nghe nói Ủy ban Kỷ luật đã chuẩn bị kiểm tra anh ta.
Đây hết thảy, khiến Vương Khang Minh cũng cảm thấy được áp lực rất lớn, nhưng anh ta cũng không có cách nào, nếu muốn có được một tiền đồ tốt, nhất định phải thúc đẩy nhanh công việc của Cục Giám sát an toàn, chỉ có như vậy mới có thể nhận được sự ưu ái của Hàn Đông.
Trên thực tế, Ủy ban Kỷ luật quả thật nhận được không ít thư tố cáo liên quan đến Vương Khang Minh, có báo cáo nói anh ta tham ô, còn nói cuộc sống của anh ta sa đoạ nuôi tình nhân, những chuyện này phần lớn là bịa đặt vô căn cứ, cho nên đối với một số thư tố cáo này, ý kiến của Từ Thanh Đồng Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật là mặc kệ. Nhưng Ủy ban Kỷ luật cũng có người chỉ ra phải thận trọng xử lý đối với những thư tố cáo này, dù sao không có lửa làm sao có khói, có thư tố cáo ắt phải kiểm tra một chút, cuối cùng Từ Thanh Đồng vẫn là đè áp xuống.
Ngoài ra, một số người khác của Cục Giám sát an toàn cũng chịu ảnh hưởng rất lớn, có người lôi kéo bọn họ, có người tố cáo bọn họ, làm cho bọn họ rất căm tức, khó có thể tập trung tâm tư vào công việc.
- Các đồng chí, công việc giám sát an toàn, nhất định sẽ chạm đến lợi ích của những người khác, bởi vậy bị áp lực, lực cản là chuyện rất bình thường, nhưng chúng ta phải tin tưởng, có lãnh đạo kiên cường của Thành ủy, chỉ cần chúng ta đoàn kết một lòng, nhất định có thể làm tốt công việc. Giai đoạn tiếp theo, chúng ta nhất định phải đẩy mạnh công việc nhanh hơn, dựa theo yêu cầu của Thành ủy, các xí nghiệp nên đóng cửa chỉnh đốn phải đóng cửa chỉnh đốn, chúng ta nhất định vào cuối năm tới, phải bảo đảm chất lượng và số lượng công việc mà Thành Phố triển khai.
Vương Khang Minh vì muốn ổn định tâm tư của mọi người, đặc biệt mời dự họp hội nghị cán bộ, cổ động mọi người, và anh ta hiện tại cũng bị chọc giận, một số người của anh ta chịu áp lực này, khẳng định đều là do Uông Tồn Minh sai khiến người làm, đã như vậy, anh ta cũng chẳng kiêng nể đi nương nhờ Hàn Đông, mạnh tay đánh cược một lần, tin tưởng Hàn Đông không thể thấy chết mà không cứu.
Sau khi hội nghị kết thúc, Vương Khang Minh tiến hành điều chỉnh công việc lần nữa, lần này nêu ra một số người có năng lực công việc đột phá mà còn có thái độ cứng rắn, dù sao hiện tại lực cản càng lúc càng lớn, không cứng rắn trong công việc thì không cách nào đẩy mạnh được.
Mặt khác, Vương Khang Minh còn đặc biệt tiếp Chu Chính của Cục trưởng cục Công an, nhờ Cục Công an vào thời điểm mấu chốt trợ giúp duy trì an ninh trật rự cho Cục Giám sát an toàn, đồng thời cũng là tiến hành bảo vệ nhân viên công tác của Cục Giám sát an toàn. Đối với yêu cầu của Vương Khang Minh, Chu Chính đương nhiên là không chút do dự đáp ứng. Hiện tại Chu Chính đã nắm giữ hoàn toàn Cục Công an, đương nhiên cần giúp Vương Khang Minh, dù sao Vương Khang Minh cũng là vì dốc sức làm chính sách của Hàn Đông.
Nhưng mà, sự tình phát triển vượt ra ngoài dự kiến của Vương Khang Minh, ông ta vừa mới giao lưu với Chu Chính, ngày hôm sau, tổ giám sát thứ hai của Cục Giám sát an toàn đã xảy ra chuyện, bọn họ đi đến một nhà máy sản xuất pháo đã bị đóng cửa ở vùng ngoại ô quận Long Ẩn, kết quả bị một đám người vây lại, lúc ấy người dẫn đầu chính là sở trưởng sở tra xét của Cục giám sát an toàn, anh ta tuy rằng thân thể phong cách cường tráng, nhưng cũng không lỗ mãng, mà là đem quyết định của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố và tính nguy hại của nhà máy pháo tiến hành giải thích cho một số người, nói cho bọn họ biết đóng cửa nhà máy pháo không chỉ không suy nghĩ qua nhân dân chung quanh, trên thực tế cũng là muốn an toàn cho ng bọn họ, và nhắc nhở hành động của bọn họ như vậy, là trái pháp luật.
Nhưng mà, đám người kia hiển nhiên là bị người có tâm xúi giục, những người vây bọn họ chính là không để cho bọn họ đi, hơn nữa trong miệng còn mắng thô tục, còn có một gã trai cao to hùng hổ đi chỉ mặt chửi ầm nhân viên công tác, mắng rất ác độc. Nhân viên công tác kia tuy rằng bị chọc tức, nhưng còn chưa có ra tay động thủ trước, chỉ có điều không kìm nổi giơ tay ngăn ngón tay chỉ trỏ của đối phương. Ai biết vừa như vậy, gã trai trẻ vạm vỡ kia bất ngờ la lớn một tiếng té trên mặt đất, trong miệng còn hô to nhân viên công tác của chính phủ đánh người. Trong khoảng thời gian ngắn, đã làm kích động tinh thần của quần chúng, người chung quanh lộn xộn vọt lên trước, bắt đầu đánh đập tàn nhẫn người của Cục Giám sát an toàn.
Những người này xuống tay không chút lưu tình, đánh người của tổ giám sát đầu rơi máu chảy, đợi đến khi cục Công an nghe được tin chạy tới, có hai đội viên đã ngất xỉu. Những người đó thậm chí còn muốn đối chọi với cảnh sát, cuối cùng đội trưởng cảnh sát hình sự nổ súng cảnh báo lúc này mới trấn áp được nhóm người này.
Đợi khi cảnh sát dẫn những người này về, vừa thẩm tra mới biết những người này đều là người lân cận, bọn họ kỳ thật cũng là bị người bịt mắt xúi giục, nhưng mấy người sai khiến kia lại không biết chạy trốn lúc nào. Thông qua những người đó miêu tả, Cục Công an đại khái nắm giữ được bộ dáng của mấy người chạy trốn, nhưng nhất thời chưa có xác định thân phận của bọn họ, tuy nhiên may mắn thay cũng có chút manh mối.
Chu Chính cũng rất nhanh đã biết chuyện này, ông ta sau khi hiểu rõ tỉ mỉ, liền đến văn phòng của Hàn Đông báo cáo việc này:
- Bí thư, tôi thấy việc này là có người cố ý nhằm vào Cục Giám sát an toàn đấy, tôi lo sau này còn có thể xảy ra chuyện như vậy.
Lo lắng của ông ta cũng không phải là không có đạo lý, dù sao Cục Công an cũng không thể bất cứ lúc nào cũng đi theo bảo vệ Cục Giám sát an toàn.
Hàn Đông trầm mặt nói:
- Bất kể như thế nào, nhất định phải nghiêm trị kẻ đầu xỏ, phải nhanh chóng tìm ra người chủ sự.
Kỳ thật hắn cũng hiểu được, chủ mưu lớn nhất đứng phía sau của những người này, dĩ nhiên là là Uông Tồn Minh Chủ tịch thành phố, nếu như không có chỗ dựa của Uông Tồn Minh Chủ tịch thành phố, chỉ sợ gan của những người này không có lớn như vậy. Đồng thời Hàn Đông tràn đầy phẫn nộ với Uông Tồn Minh, gã này đây là đang khiêu khích hắn, nếu như vậy, hắn nên đích thân xử lý, để cho anh ta nhớ lâu một chút.
Nhưng mà, sự tình còn chưa đùa hết, ngày hôm sau trên báo của Giang Trung đã tiến hành đưa tin sự tình này, mũi nhọn cũng là trực chỉ vào Cục Giám sát an toàn, chỉ ra công việc lỗ mãng của Cục Giám sát an toàn, ra tay đánh người trước, đưa tới dân chúng phẫn nộ, mới dẫn đến chuyện như vậy, thậm chí còn có nghĩa rộng tất cả hành vi của Cục Giám sát an toàn từ thời gian đó đến nay, cho rằng Cục Giám sát an toàn hiện tại đã khiến cho dân chúng rất phẫn nộ, nhất định phải nhanh chóng chỉnh đốn Cục Giám sát an toàn mới được.
“Hàn Đông đây hoàn toàn là con khỉ to mồm, hơn một nghìn nhà máy, hàng năm thu nhập từ thuế đều là một khoản thu khổng lồ, Ủy ban nhân dân thâm hụt một khoản tiền lớn như vậy, công trình cơ sở còn làm thế nào? Tiền của Ủy ban nhân dân từ đâu tới?”
Uông Tồn Minh trong lòng căm tức, nuốt cục tức rất muốn giải phóng ra, chỉ là đối mặt Hàn Đông anh ta chỉ có thể duy trì cố gắng giữ bình tĩnh, dù sao điểm này vẫn phải có.
Chỉ có điều nửa câu cũng không hợp, đến lúc này, Uông Tồn Minh cũng biết chắc Hàn Đông không thể nào thay đổi chủ ý, mình có thuyết phục thế nào cũng mất công thôi.
Lại tùy ý nói vài câu, Uông Tồn Minh liền hậm hực cáo từ ra về.
Mặc dù ở văn phòng làm việc của Hàn Đông khuôn mặt tươi cười, nhưng vừa mới đi đến cửa thang máy, nụ cười trên mặt anh ta hoàn toàn biến mất, sắc mặt trầm trọng, lông mày cũng nhíu chặt lại.
“Hàn Đông quyết tâm phải vào cuối năm sau đóng cửa các nhà máy, thật là khư khư cố chấp, mình mất bao công khuyên răn hắn đều không có tác dụng, quá chuyên quyền rồi.”
Uông Tồn Minh trong lòng vô cùng phẫn nộ không gì tả được, thời gian trở lại đây, quyền phát ngôn của anh ta trong thành phố Giang Trung này không ngừng tăng lên, lúc đang bừng bừng khí thế chuẩn bị làm nên công trạng, lại gặp phải Hàn Đông muốn làm lớn công tác an toàn, đây quả là làm đối nghịch với mình mà, cắt ngang con đường đi lên của anh ta, trong lòng anh ta cảm thấy vô cùng uất hận, đối với Hàn Đông tràn đầy căm ghét,
“Nếu ngươi cứ khăng khăng cản đường của ta, vậy thì ta cũng không thể ngồi chờ chết được.”
Uông Tồn Minh trong lòng lập tức hạ quyết tâm, Hàn Đông như vậy đối với anh ta cực kỳ bất lợi, anh ta cũng không thể thờ ơ mãi, mặc dù không thể cùng Hàn Đông đường đường chính chính đối đấu, nhưng cũng có thể thông qua các phương thức khác ngăn chặn Hàn Đông, dù sao anh ta trong thành phố Giang Trung cũng kinh doanh lâu như vậy, mặc dù trước đó vẫn cứ bị Dương Bộ Hầu chèn ép, nhưng có thể kiên trì đi tiếp thì cũng nói rõ năng lực của anh ta không tồi, bây giờ vì tiền đồ của chính mình, anh ta chắc chắc sẽ dốc toàn bộ sức lực đấu với Hàn Đông.
Về đến văn phòng. Uông Tồn Minh trước tiên gọi Phó chủ tịch Thôi Thiên Hử đến văn phòng của mình, nói chuyện vài câu, anh ta nói:
- Phó chủ tịch Thôi, tôi xem một chút, tốc độ tăng trưởng thu nhập tài chính của thành phố chúng ta mấy năm gần đây mặc dù tương đối nhanh, có điều chi tiêu cũng vô cùng lớn, mấy năm dường như đều là thu không bù chi.
Là chủ tịch thành phố, Uông Tồn Minh phụ trách công việc toàn diện của Ủy ban nhân dân thành phố, đồng thời quản lý giám sát, kiểm toán và công tác nhân sự.
Mà Phó chủ tịch thường trực Thôi Thiên Hử thì phụ trách tài chính, Cục tài chính thì là một trong những bên thuộc quản lý của Thôi Thiên Hử.
Thôi Thiên Hử gật đầu, cười ngượng nói:
- Chính là như vậy, mỗi lần Trần Kiến Tân của Cục tài chính đến, tôi đều đau đầu. Thành phố Giang Trung mặc dù nói mấy năm này vì phát triển kinh tế, thu nhập tài chính cũng đang tăng trưởng nhanh chóng, nhưng những chỗ phải chi cũng quá nhiều, xây dựng thành phố, xây dựng nông thôn mới, xây dựng thủy lợi, những cái này đều là tiêu phí tiền bạc tương đối lớn, tôi thường xuyên cảm thấy như trứng chọi đá, không biết đến đâu lấy tiền mới tốt.
Mặc dù nói thành phố Giang Trung năm ngoái thu nhập tài chính một năm đạt , tỉ, nhưng tài chính mỗi năm chi ra cũng trên tỉ, vượt qua thu nhập, làm phó chủ tịch quản lý Cục tài chính, người tìm đến anh ta lấy tiền cũng nhiều, mặc dù anh ta là lãnh đạo Thành ủy, nhưng quan hệ ở các mặt lại rất phức tạp, anh ta không thể tùy ý đắc tội với bất cứ người nào.
Trên thực tế, cho dù là lãnh đạo, đặc biệt là vài lãnh đạo đang trên đà thăng tiến, cũng không thể dễ dàng đắc tội cho dù là một nhân viên bình thường.
Mà Thôi Thiên Hử cũng có thể nói là đang trên đà đi lên, vốn dĩ anh ta chỉ muốn cậy Dương Bộ Hầu có thể có một tiền đồ tốt, nhưng không ngờ Dương Bộ Hầu chính mình còn giữ không nổi, cho nên y rơi vào đường cùng, chọn hợp tác cùng Uông Tồn Minh.
Uông Tồn Minh nói:
- Tình hình này, trong thời gian ngắn cũng không thể giải quyết, hơn nữa bây giờ trong thành phố lại đang thúc đẩy công tác an toàn, sau đó lại đóng cửa phần lớn các doanh nghiệp, tiền thuế thu về của những doanh nghiệp này không phải là một số nhỏ.
Thôi Thiên Hử liếc mắt nhìn Uông Tồn Minh một cái, tên này nhắc đến việc này, xem ra cái này là mục đích gọi mình đến nói chuyện đây, mặc dù nói hai người đã quyết định hợp tác, nhưng bây giờ vẫn chưa có quan hệ thân mật khăng khít gì, giữa hai người có gì cũng phải cân nhắc mới được, huống chi cho dù là hợp tác, vậy cũng không phải là Thôi Thiên Hử gia nhập về phía Uông Tồn Minh.
“Xem ra Uông Tồn Minh không muốn mất đi một nguồn tiền lớn như vậy, lo lắng phát triển kinh tế thành phố Giang Trung bị ảnh hưởng, cho nên tìm mình đến thương lượng bàn cách.”
Thôi Thiên Hử trong lòng thầm nghĩ,
“Giữa anh ta và Hàn Đông, nhất định là không có điểm chung hòa được, trước đây vì áp lực của Dương Bộ Hầu, vì là đối phó không cho cả đám người liên thủ, bây giờ cục diện của thành phố Giang Trung đã xảy ra thay đổi cực lớn, xem ra lại mâu thuẫn nội bộ rồi, điều này đối với mình mà nói, kỳ thực cũng là một sự kiện tốt, như vậy mình mới có thể dành được lợi ích càng lớn, nếu như vậy, mình vẫn cần giúp Uông Tồn Minh, dù sao anh ta bây giờ đang cùng Hàn Đông đối đầu, chỉ là kém một chút, chỉ khiến bọn họ đối đầu, đối với mình mới có lợi tốt nhất.”
Quyết định chủ ý, Thôi Thiên Hử nói:
- Chủ tịch Uông, anh nhắc đến việc này, trên thực tế thời gian này tôi cũng vẫn đang bực mình đây, nếu như thật trong một thời gian ngắn như vậy đóng cửa nhiều doanh nghiệp như vậy, thu nhập tài chính của chúng ta lại phải giảm đi rất nhiều, đây chẳng phải họa vô đơn chí sao, tôi thấy kỳ thực cũng không nên vội vàng ép buộc như vậy, mặc dù nói công tác an toàn quả thực nên làm mạnh tay, nhưng cũng phải đến một mức độ nào thôi chứ, làm được công tác an toàn, nói đến cùng cũng là vì thúc đẩy phát triển kinh tế, nhưng nếu vì công tác an toàn mà gây trở ngại cho phát triển kinh tế, vậy thì không phải là làm lẫn lộn sao.
Sắc mặt Uông Tồn Minh lập tức toát ra tươi cười, quả thật là gặp được người tri âm, vừa nãy anh ta bị nhận cục tức của Hàn Đông dường như không thể giải tỏa được, trong lòng không ngờ mơ hồ lại có cảm giác phấn chấn,
- Phó chủ tịch Thôi Thiên Hử nói quá hay rồi, tôi cũng đang có ý này, không thể lẫn lộn được, nếu như công tác kinh tế làm không tốt, người ủy ban nhân dân chúng ta làm thể nào báo cáo lại cho nhân dân toàn thành phố, làm thế nào mà báo cáo với Trung ương đây?
Anh ta nói như vậy, hoàn toàn là muốn đưa tất cả những người của Ủy ban nhân dân thành phố quy lại cùng một chỗ, như vậy mới có thể đối phó với Hàn Đông được.
Nghe ý hưng phấn trong lời nói của Uông Tồn Minh, Thôi Thiên Hử trong lòng thầm cười, xem ra Uông Tồn Minh này quả thực có chút nóng vội, đây quả là việc tốt,
- Đúng vậy, chúng ta phải nghĩ biện pháp vẹn cả đôi đường mới được.
- Trên thế giới này làm gì có phương pháp nào vẹn cả đôi đường.
Uông Tồn Minh cười lạnh nói,
- Tôi xem như vậy đi, kinh phí của Cục giám sát thành phố, cần phải nghiêm túc nghiên cứu một chút, dù sao hiện tại ở rất nhiều nơi phải dùng đến tiền rất nhiều, mỗi một đồng đều phải kỹ càng cân nhắc sử dụng.
Thôi Thiên Hử đã rõ, Uông Tồn Minh chuẩn bị trước bắt tay vào làm Cục giám sát, trước tiên kéo chân sau của Cục giám sát, như vậy hành động của bọn họ cũng không thể nhanh như vậy được.
- Ngoài ra, mặt công tác tuyên truyền, cũng phải chú ý một chút, không thể làm mỗi một điệu được, bây giờ là thời đại tự do ngôn luận, chúng ta cũng phải nghe ngôn luận từ nhiều phía, phải khiến mọi người thảo luận công tác an toàn tiến hành bổ sung, như vậy chúng ta mới có thể thu được ý kiến của nhiều nhà, càng làm tốt việc triển khai công tác.
Lần này Uông Tồn Minh thật là cười rạng rỡ rồi, anh ta cảm giác ý tưởng của Thôi Thiên Hử thật quá tuyệt hảo rồi, mình trước đó không nghĩ ra, quả thực nên từ trên mặt ngôn luận triển khai hành động, phải có nhiều mặt mới được, mới có thể từng bước chống lại Hàn Đông.
Mà Trưởng ban Tuyên giáo Trần Hướng Phong là tương đối gần y, đi chào hỏi chắc không có vấn đề gì.
Uông Tồn Minh và Thôi Thiên Hử hưng phấn lại thương lượng rất lâu, nghĩ ra một vài cách ngăn chặn Hàn Đông, tức giận trong lòng anh ta trước đó cũng đều giải tỏa tiêu tan rồi.
“Ừ, Thôi Thiên Hử con người này, vẫn là có đầu óc, chỉ đáng tiếc, vẫn cất giấu tâm tư trong lòng.”
Uông Tồn Minh ngồi trong văn phòng mình thầm cân nhắc, anh ta không phải là ngốc, Thôi Thiên Hử ra sức vì mình nghĩ cách, kỳ thực là mong mình và Hàn Đông đấu đá càng mạnh, như vậy anh ta mới có thể dành được lợi ích càng lớn,
“Có điều, tính toán của Thôi Thiên Hử hắn ta nhất định rơi vào hư không rồi, mình làm sao có thể khiến hắn ngư ông đắc lợi được.”
Mà giờ khắc này, Thôi Thiên Hử trong phòng làm việc của mình, lấy văn kiện của Cục tài chính đưa đến, trong đó có khoản xin cấp tiền của Cục giám sát, trên mặt lộ ra một nụ cười, lập tức liền bảo thư ký gọi Cục trưởng Cục tài chính đến, sau đó đưa đơn xin có chữ ký cho anh ta, trong đó có đơn xin chi phí của Cục giám sát.
- Tại sao có thể như vậy được?
Cục trưởng cục giám sát Vương Khang Minh đặt điện thoại xuống, vừa rồi Cục trưởng Cục tài chính đích thân gọi điện thoại đến, khéo léo nói cho gần đây tài chính trong thành phố có chút khó khăn, cho nên chi phí dùng cho Cục giám sát còn phải đợi thêm một thời gian nữa, bảo ông ta kiên nhẫn đợi một chút, đợi chi phí đến rồi, chắc chắn sẽ xem xét cho Cục giám sát đầu tiên.
Đây là khoản tiền mới chỉ có mấy trăm ngàn, Cục tài chính làm sao không thể chi ra? Vương Khang Minh cảm thấy chuyện này rất không bình thường, lẽ nào là Cục tài chính cố ý làm khó.
Nhưng công việc của Cục giám sát chính là Bí thư Thành Ủy hàn Đông cũng rất coi trọng, lần này Cục giám sát xin cấp cho chi phí ngàn, là chuẩn bị ở thành phố tuyển chọn cán bộ giám sát viên an toàn, như vậy bất cứ lúc nào cũng có thể thúc đẩy công tác an toàn, đây cũng là chiêu thứ hai của Vương Khang Minh, nhưng ông ta chuẩn bị mượn cớ Hàn Đông coi trong việc công tác an toàn này, từ từ làm nên thành tích dành được sự ủng hộ của Hàn Đông, nói không chừng tương lai có thể tiến thêm một bước.
Tuy nhiên Vương Khang Minh và Cục trưởng Cục tài chính Trương Tuệ Chập cũng có chút giao tình, buổi tối cùng ngày Vương Khang Minh liền sắp xếp tiệc rượu, mời Trương Tuệ Chập ăn cơm.
Trương Tuệ Chập đương nhiên cũng rõ Vương Khang Minh là vì cái gì, anh ta cũng không muốn cuốn vào đấu tranh của các vị lão đại trong thành phố, hoặc là nói không muốn bị ai xem thành thù địch, cho nên vui vẻ nhận lời.
- Cục trưởng Trương, vô cùng cảm ơn Cục trưởng Trương ủng hộ đối với công tác của Cục giám sát, tôi xin cạn trước!
Vương Khang Minh bưng chén rượu nói.
Trương Tuệ Chập và Vương Khang Minh chạm cốc, nói:
- Cục trưởng Vương quá khách khí rồi, đây cũng là việc nên làm, chỉ là tôi năng lực có hạn, rất nhiều phương diện cũng bất lực, mượn chén rượu này tạ tội với anh vậy.
Hai người trong lòng biết rõ những lời này, đương nhiên là phải bỏ qua quan hệ công việc giữa hai người, dù sao quan hệ cá nhân giữa bọn họ cũng không tệ lắm.
Truyện convert hay : Tuyệt Thế Y Sau Khuynh Thiên Hạ