Sự hình thành của thôn nội đô có nguyên nhân rất phức tạp, sự hiện hữu của nó cũng đã mang đến vấn đề rất lớn. Mã Văn Chính biết, đã từng có chính quyền địa phương muốn xử lý triệt để vấn đề thôn nội đô, nhưng cuối cùng cũng không giải quyết được gì, chủ yếu là liên lụy đến vấn đề rất phức tạp, tuy rằng hạ quyết tâm thì chắc chắn có thể giải quyết được vấn đề, nhưng lại là cố hết sức mà không được gì, vừa hao tâm tổn sức vừa chi phí rất nhiều tiền, có mấy người cầm quyền muốn làm chuyện này đâu.
Cái gọi là “Thôn nội đô” là chỉ trong quá trình phát triển tốc độ cao của thành phố, do toàn bộ đất đai nông thôn bị trưng dụng, thành viên tập thể nông thôn sau khi do thân phận nông thôn chuyển biến thành thân phận dân cư, vẫn ở lại khu dân cư do thôn cũ cải tạo mà thành, hoặc là chỉ trong tiến trình thôn xóm nông thôn đô thị hóa, do đa phần đất đai nông thôn bị trưng dụng, tụt hậu so với tốc độ phát triển, nông dân nằm ngoài sự quản lý của thành phố hiện tại vẫn ở lại làng cũ hình thành nên thôn xóm, cũng gội là “thôn trang trong thành phố”.
Theo Mã Văn Chính tìm hiểu, chỉ riêng quận Long Ẩn, số lượng thôn nội đô lớn nhỏ có đến hơn trăm. Nếu muốn chỉnh đốn toàn diện, sẽ là một chuyện lớn rất gian khổ.
Nhưng bây giờ Hàn Đông bỗng nhiên chạy đến đây thị sát, hơn nữa còn đưa ra vấn đề, Mã Văn Chính nhanh chóng vòng vo rất nhiều ý niệm trong đầu, sau đó nói;
- - Bí thư Thành ủy Hàn, quận tôi tồn tại thôn nội đô như vậy không ít, sự tồn tại của những thôn nội đô này không chỉ ảnh hưởng hình tượng tổng thể thành phố, mà còn ảnh hưởng đến dân chúng trong thôn nội đô, cuộc sống không được cải thiện hiệu quả, dễ dàng nảy sinh rất nhiều vấn đề ví dụ như trị an, bệnh tật, Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận cũng có ý hoàn toàn giải quyết vấn đề này. Chỉ có điều bây giờ tồn tại vấn đề ở 3 phương diện, một là cải tạo thôn nội đô tồn tại về vấn đề tài chính, thu nhập tài chính của Quận ủy mỗi năm đều là thu không đủ bù chi, nếu muốn hết sức cải tạo thôn nội đô, như vậy tài chính sử dụng cho nơi khác sẽ ít đi, sẽ ảnh hưởng đến phát triển kinh tế ở trong quận; thứ hai là tiến hành cải tạo thôn nội đô thì cần có doanh nghiệp bất động sản tham gia, nhưng do vấn đề giải phóng mặt bằng, lợi ích khai thác phát triển thôn nội đô có thể càng ít hơn so với khai thác phát triển nơi khác, do vậy rất ít doanh nghiệp muốn tiếp nhận; thứ ba là cải tạo thôn nội đô cũng không phải là cách có thể hoàn toàn giải quyết vấn đề, dân cư thôn nội đô phần lớn là dân cư nông thôn, bởi vì mở rộng thành thị nên thân phận của họ trở thành cư dân thành phố, nhưng trên thực tế bọn họ vẫn trải qua cuộc sống của nông dân, bọn họ không thành thạo một nghề, không có thủ đoạn mưu sinh. Xa rời đất đai, bọn họ đến nuôi sống bản thân mình cũng thành vấn đề, bởi vậy muốn thay đổi diện mạo thôn nội đô, mấu chốt nhất chính là khiến những người này có thể phát triển tốt hơn, chỉ có để bọn họ nhìn thấy được tiền đồ và tương lai, bọn họ mới có động lực thay đổi tình cảnh hiện tại…
Mã Văn Chính nói lưu loát, phân tích sâu xa vấn đề của thôn nội đô, cũng đưa ra những vấn đề trước mắt gặp phải. Đối với những vấn đề anh ta đưa ra, Hàn Đông trước đó cũng suy xét đến rồi, cũng rất tán thành.
- - Anh nói mấy vấn đề này là tồn tại khách quan, cũng chính là vấn đề chúng ta phải hết sức giải quyết, không thể bởi vì khó khăn mà lùi bước. Chúng ta phải dũng cảm tiến lên, phải có niềm tin tất thắng, không chỉ Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố phải hạ quyết tâm làm sạch thôn nội đô, quận Long Ẩn cũng phải coi chuyện này làm công tác trọng điểm sau này, phải tìm ra biện pháp thực hiện có hiệu quả. Tài nguyên quan trọng nhất của thôn nội đô là đất đai, đất đai này một phần là sở hữu tập thể, một phần là sở hữu toàn dân, những đất đai này không thể vì nằm trong đô thị mà phải noi theo đất đai xung quanh, khi tiến hành mở rộng có thể cho doanh nghiệp mở rộng ưu đãi nhất định để thu hút bọn họ.
- Hàn Đông kiên quyết nói.
- - Chuyện này khó khăn lớn hơn nữa cũng phải làm, tiến trình đô thị hóa không ngừng tăng nhanh, những người này có thể hưởng thụ được cuộc sống tốt đẹp mà đô thị hóa mang lại, chúng ta phải chịu trách nhiệm với nó, nếu Đảng và Chính phủ đều không quan tâm đến bọn họ, vậy bọn họ còn có hy vọng gì? Đây là trách nhiệm của chúng ta, nếu không làm gì đó chính là phạm tội với lịch sử, với dân chúng.
- Bí thư Thành ủy Hàn, tôi nhớ rồi, tôi trở về sẽ lập tức bố trí làm việc này.
Mã Văn Chính cũng không nói gì khác, thái độ của Hàn Đông đã rõ ràng như vậy, gã có đưa ra khó khăn, thiếu thốn gì cũng chỉ làm cho Hàn Đông không vui. Qua mấy ngày làm cùng với Hàn Đông cho thấy, Hàn Đông một khi đã quyết định chuyện gì sẽ không thay đổi, hơn nữa sẽ làm rất rầm rộ, mình đã không thể ngăn cản thì phải phối hợp tốt. Nếu không làm việc sẽ dần dần bị ra rìa.
Đây không chỉ là tổng kết và tâm đắc của một mình Mã Văn Chính, cũng là nhận thức tâm đắc của không ít người cùng trong Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Hàn Đông từ khi đến thành phố Giang Trung, dù là cán bộ nào đứng ở lập trường nào, Hàn Đông chỉ có một yêu cầu, đó chính là phối hợp làm việc, chỉ cần dưới tiền đề phối hợp làm việc này, Hàn Đông mới mắt nhắm mắt mở với các chuyện khác, nếu không thì ngày tháng sẽ không được yên ổn.
Lúc đầu Chủ tịch thành phố Uông Tồn Minh đã đấu với Hàn Đông một trận, nhưng kết quả lại bị Hàn Đông chèn ép đến không còn tính cách, ngoan ngoãn quay xung quanh gậy chỉ huy của Hàn Đông, mới dần dần khôi phục được quyền phát biểu của ông ta ở thành phố.
Năm nay lại là một năm mấu chốt, bời vì tháng 5 năm nay mời dự họp Đại hội Đảng thành phố Giang Trung, sẽ sản sinh lãnh đạo Thành ủy khóa mới, Mã Văn Chính trong lòng hy vọng có thể tiến thêm một bước, cho nên càng muốn cùng với Hàn Đông tạo quan hệ. Dù sao Hàn Đông không chỉ là Bí thư Thành ủy Giang Trung, hơn nữa hắn còn là Ủy viên Bộ Chính trị, ở trên địa bàn thành phố Giang Trung này, Hàn Đông có quyền phát biểu rất lớn.
Người phụ nữ nói chuyện với Hàn Đông, lúc này cũng nhìn ra đoàn người này không đơn giản, nhất định là lãnh đạo trong thành phố. Nhưng trong nhà bà chỉ có một cái ti vi rất nhỏ, bình thường lại không xem tin tức trong thành phố, nên không nhận ra người ở trước mặt chính là Bí thư Thành ủy Hàn Đông.
- Các anh là cán bộ à, muốn cải tạo nơi này của chúng tôi sao?
Người phụ nữa kia vẻ mặt vui mừng, nói.
- Vậy nhà của chúng tôi có được bồi thường tiền không, bây giờ đất trong thành phố đắt như vậy, bồi thường ít tôi cũng không làm, không chỉ phải bồi thường, còn phải bồi thường nhà, nếu không đánh chết tôi cũng không chuyển đi.
Mã Văn Chính khẽ nhíu mày, nói:
- Đây là Bí thư Thành ủy Hàn.
Hàn Đông nói:
- - Cải tạo thôn nội đô, nhất định sẽ suy xét đến lợi ích chính đáng hợp pháp của mọi người, cải tạo xong rồi cũng có lợi đối với mọi người, nếu không cuộc sống của mọi người trong hoàn cảnh này cũng không tốt cho sức khỏe.
Người phụ nữ kia bĩu môi, nói:
- Tôi không quan tâm đến Bí thư Hàn, Bí thư rét gì, dù sao muốn dỡ bỏ nhà của chúng tôi, không thỏa mãn điều kiện của chúng tôi, chúng tôi sẽ không di dời, xây dựng nhà cửa này lại chiếm đất của chúng tôi, kiếm được bao nhiêu tiền, bồi thường cho chúng tôi một ít cũng là việc nên làm.
Hàn Đông trong lòng bất đắc dĩ thở dài một hơi, thật là buồn và giận những người như thế, cải tạo thôn nội đô là thay đổi cuộc sống cho những người này, là một cơ hội thay đổi vận mệnh, nhưng bà ta lại muốn bồi thường nhiều hơn, e là đến lúc đó sư tử há to miệng, mang đến lực cản rất lớn cho công tác giải phóng mặt bằng.
“Đây là thói hư tật xấu của người Trung Hoa.” Hàn Đông trong lòng nghĩ thầm, “Tầm mắt của những người này thiển cận, chỉ nghĩ đến lợi ích trước mắt, cũng không muốn phát triển, chỉ đợi cơ hội giải phóng mặt bằng vớt một món, cho dù bồi thường cho bọn họ một khoản tiền lớn, e là tiêu xài cũng không được bao lâu.”
Sau đó Hàn Đông lại dẫn Mã Văn Chính đi một vài thôn nội đô lớn xem một chút, tình hình cũng không khác lắm, môi trường dơ dáy bẩn thỉu, trị an cũng rất có vấn đề. Đây không thể nghi ngờ đã tăng thêm quyết tâm của Hàn Đông muốn cải tạo thôn nội đô.
Ngày hôm sau đi làm, Hàn Đông gọi Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Trần Hướng Phong đến văn phòng của mình, đầu tiên là nói chuyện với ông ta về tình hình hôm qua đi đến thôn nội đô, sau đó nói:
- - Tôi chuẩn bị hết sức chỉnh đốn thôn nội đô, trong khoảng thời gian này, Ban Tuyên giáo có thể làm một loạt chuyên mục, tiến hành thu hút ánh sáng với vấn đề thôn nội đô, để cho mọi người nhận thức được vấn đề của thôn nội đô, đồng thời coi như để cho mọi người có một tâm lý mong đợi.
Đối với bố trí này của Hàn Đông, Trần Hướng Phong đương nhiên là gật đầu, và đưa ra mấy đề nghị.
Hàn Đông nói:
- Đề nghị của anh đưa ra rất tốt, nên nhanh chóng thực hiện, báo chí truyền hình đều phải phát động, phải hình thành một thế lực lớn dư luận. Thôn nội đô giống như bọc mủ trên người chúng ta, bình thường chúng ta không muốn để ý tới nó, cảm thấy nặn một chút có thể sẽ đau, nhưng cứ không quan tâm đến nó sẽ biến thành ác tính, sẽ mang đến vấn đề lớn hơn. Bây giờ quyết định nặn bọc mủ đó ra, về sau chúng ta có thể nhẹ nhàng ra trận.
Động tác của Ban Tuyên giáo rất nhanh, các loại tin tức về thôn nội đô nhanh chóng tràn ngập các phương tiện truyền thông lớn của thành phố Giang Trung, mọi người dường như lúc này mới phát hiện ở bên cạnh bọn họ, vẫn còn có nơi chốn lạc hậu như vậy tồn tại, còn có một số đông người giống như chuột đang sống qua ngày, mọi người bàn luận ầm ĩ chuyện này, rất nhiều người cho rằng phải giải quyết vấn đề thôn nội đô, nếu không thì cuộc sống của bọn họ cũng bị ảnh hưởng.
Các lãnh đạo Thành ủy đương nhiên cũng chú ý tới vấn đề này, bọn họ chú ý nhất chính là Hàn Đông đang chuẩn bị khởi xướng một hành động lớn trong toàn thành phố, mà mình sẽ có được lợi ích gì từ trong hành động lớn này.
“Hàn Đông lại muốn làm ra chuyện này, xem ra lại là một phen giằng co.” Chủ tịch thành phố Uông Tồn Minh ngồi trong phòng làm việc, vẻ mặt chua xót, chỉ có điều cho dù ông ta không đồng ý ý tưởng của Hàn Đông, nhưng cũng không dám đối nghịch với Hàn Đông, giáo huấn mấy lần trước còn rõ mồn một trước mắt, không nắm bắt chắc chắn, ông ta nhất định phải nhẫn nhịn, hơn nữa còn phải nhất định giúp Hàn Đông bày mưu tính kế, bởi vì như vậy mới có thể lấy được lợi ích từ trong đó. Nếu không thì cũng chỉ có thể nhìn Hàn Đông tặng ưu đãi đó cho người cùng hợp tác khác.
Hợp tác với Hàn Đông hoàn toàn là bất đắc dĩ, chủ yếu là thân phận Hàn Đông bày ra trước mặt, thủ đoạn lại cực kỳ cao minh, không làm theo suy nghĩ của hắn, Hàn Đông sẽ không cho ưu đãi, ở bên trong Thành ủy năm bè bảy mảng, chính bởi vì như vậy Hàn Đông mới có thể lôi kéo một nhóm người, đả kích một nhóm người, để cho người ta không có cách nào với hắn, tình hình phức tạp như vậy lại làm cho Hàn Đông như cá gặp nước.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đợi Lữ Nhạc nghe điện thoại xong, Hàn Đông thân thiết hỏi han, quan hệ đến chuyện của Kiều San San, Hàn Đông đương nhiên muốn biết rõ.
Lữ Nhạc thở dài một hơi, nói:
- - Bây giờ chị San San không phải đã tiến vào lĩnh vực bất động sản rồi sao, thời gian trước mấy miếng đất chị ấy vừa ý ở Bằng Thành. Đối phương rõ ràng là giở trò, biết trước được mục tiêu, cho nên chị San San trong thời gian này cơ bản là chưa lấy được chỗ nào. Đối phương thuần túy là ác ý cướp đất, tích trữ được rất nhiều, bọn họ căn bản là khai thác không hết, còn chị San San thì đất đai trong tầm tay khai thác hết rồi.
- - Hóa ra là như vậy.
Hàn Đông vẻ mặt có chút hòa hoãn, mặc dù quan hệ của hắn và Kiều San San không công khai, nhưng cũng không giấu được một số người, bọn họ thông qua phương thức này để đối nghịch với mình, đó cũng là chuyện có thể dự liệu.
- - Chuyện này dễ làm, em nói với San San để cô ấy tiếp tục mua đất, nhưng cố gắng để đối phương cướp đi, chỉ là không ngừng tăng giá mà thôi.
- - Những người đó có tiền, hơn nữa có thể không chỉ là người một nhà, như vậy không chắc có thể vượt qua được đối phương.
Hàn Đông cười cười, nói:
- - Không vấn đề gì, em bảo San San cứ làm theo như vậy là được, thời gian này có mấy bộ phim truyền hình em không xem à, giá nhà đã đủ cao rồi, cao đến nỗi vượt qua sức chịu đựng của dân chúng.
Có lẽ bởi vì nguyên nhân Hàn Đông, phát triển của Trung Hoa so với kiếp trước của Hàn Đông có một chút thay đổi mới, đầu tiên là vì nguyên nhân Hàn Đông, một số quan niệm mới xuất hiện sớm không ít năm, phát triển kinh tế tốt hơn so với kiếp trước, ví dụ khủng hoảng kinh tế thế giới truy quét toàn cầu, ảnh hưởng đối với Trung Hoa không tưởng tượng được lại lớn như vậy, kinh tế của Trung Hoa trở thành mối quan tâm của toàn thế giới, là động lực mạnh nhất để kinh tế toàn thế giới duy trì tăng trưởng ổn định.
Chính bởi vậy, một số vấn đề vốn dĩ sớm nên bộc lộ ra lại biến mất, hoặc là lùi lại. Vấn đề giá nhà chính là một ví dụ điển hình, tuy rằng cho đến bây giờ đã có một số người đã đưa ra ý kiến phê bình về giá nhà tăng rất nhanh, nhưng tổng thể mà nói phản ứng vẫn không phải lớn lắm, rất nhiều mâu thuẫn vẫn chưa lộ ra.
Nhưng Hàn Đông vẫn rất quan tâm đến phương diện này, hắn sớm đã có tính toán, hắn dự định trong việc thực hiện công tác dân sinh của thành phố Giang Trung, sẽ khống chế giá nhà tăng quá nhanh, tính toán cải thiện điều kiện nhà ở của dân chúng. Theo tính toán của Hàn Đông trước tiên chính là gia tăng sức đả kích với đầu cơ độc hại, ngăn chặn hành vi đầu cơ trục lợi; thứ hai là tăng cường xây dựng nhà cho thuê giá rẻ, tăng cường cung cấp nhà ở, từ quan hệ cung cầu bảo đảm giá nhà không tăng, thứ ba Hàn Đông còn chuẩn bị tăng cường cải tạo nhà cũ, nhà nguy hiểm, trong đó một khâu quan trọng nhất chính là dọn dẹp, cải tạo thôn nội đô, thôn nội đô không chỉ bôi đen thành phố xinh đẹp, hơn nữa còn lãng phí một lượng lớn tài nguyên đất đai, tăng cường cải tạo thôn nội đô, một mặt đảm bảo điều kiện sinh sống cơ bản cho một lượng lớn dân chúng tầng lớp thấp trong thành phố, để cho bọn họ sống trong một căn nhà an toàn yên tâm, sạch sẽ, vệ sinh. Một mặt khác dọn ra một mảnh đất lớn, có thể tiến hành khai thác phát triển. Ngoài ra cũng có thể cải thiện môi trường thành thị, xây dựng một cuộc sống, môi trường công tác tốt đẹp cho nhân dân toàn thành phố.
Mặc dù giá nhà ở thành phố Giang Trung không quá cao, nhưng ở địa phương khác, đặc biệt là thành phố phát triển ven biển, thật ra giá nhà đã vượt quá sức mua bình thường của dân chúng. Bây giờ “nô lệ nhà” đã trở thành một danh từ mọi người đều biết rồi. Hàn Đông tin tưởng thông qua sự thúc đẩy của thành phố Giang Trung, địa phương khác chắc chắn sẽ coi trọng chuyện này. Cho dù vì nguyên nhân tài chính địa phương, chính phủ địa phương không coi trọng chuyện này, nhưng đến lúc đó Hàn Đông có thể kêu gọi ở Hội nghị toàn quốc, như vậy đến lúc đó Trung ương ra tay tiến hành điều tiết khống chế là chuyện thấu tình đạt lý.
Rất nhiều chuyện các lãnh đạo bên trên cũng hiểu, nhưng đưa ra một chính sách cần phải có cơ hội nhất định mới được.
Chính bởi vì như vậy đối với cảnh ngộ Kiều San San gặp phải ở thành phố Bằng Thành, Hàn Đông lại không lo lắng chút nào. Đúng lúc nhân cơ hội này, cho bọn họ một trận, để cho bọn họ biết cho dù mình không thể nhằm vào bọn họ, cũng có thể làm cho bọn họ ngoan ngoãn nghe lời.
Một khi Chính phủ mạnh mẽ can thiệp, điều chỉnh, cuộc sống của doanh nghiệp bất động sản sẽ không được yên ổn. Rất nhiều bất động sản sẽ lâm vào nguy cơ đứt gãy, thậm chí có một số ông chủ bất động sản không chừng sẽ nhảy lầu. Mấy năm nay lợi nhuận của doanh nghiệp bất động sản rất cao, cho nên vì có thể lấy được đất, một số người, một số doanh nghiệp có thể tốn tiền đầu tư, giá thành của bọn họ rất cao, một khi giá nhà bị chèn ép, toàn bộ bất động sản sẽ rơi vào mùa đông, một khi tiền vốn không kịp thời thu hồi, cuộc sống của bọn họ cũng sẽ vô cùng khó khăn.
Những người muốn làm Kiều San San vì không lấy được đất mà rơi vào khó khăn, kết quả sau cùng của bọn họ sẽ chính là gậy ông đập lưng ông.
Lữ Nhạc tuy rằng không hiểu rõ Hàn Đông rốt cuộc tính toán làm như thế nào, nhưng cô tin rằng Hàn Đông chắc chắn sẽ không bắn tên không mục đích, Hàn Đông sẽ không bỏ mặc Kiều San San, cho nên cô cũng không nói gì nữa.
Ngày hôm sau đi làm, Hàn Đông gọi Lý Minh Bác tới, tìm hiểu một hồi tình hình công tác điều tra nghiên cứu, lập tức nói đến tình hình tồn tại lượng lớn thôn nội đô ở thành phố Giang Trung, cùng với đà mở rộng của thành phố, phải tăng cường lợi dụng tổng hợp đất đai, phải chú ý vấn đề nhà ở của dân chúng cơ sở, hy vọng Lý Minh Bác trong phương diện này làm một đề tài.
- - Đặc biệt là dân chúng cơ sở, thu nhập của bọn họ rất thấp, còn phải duy trì sinh nhai của gia đình, nếu chúng ta không quan tâm đến vấn đề nhà ở của bọn họ, vậy dựa vào sức lực của bọn họ thực hiện hy vọng mua được nhà thay đổi cuộc sống là rất khó, mặc dù giá nhà của thành phố Giang Trung không cao như giá nhà ở thành phố phát triển ven biển, nhưng vẫn rất cao so với mức thu nhập thực tế của dân chúng…
Lý Minh Bác nghiêm túc ghi chép lời Hàn Đông nói, anh ta cảm thấy Hàn Đông lần này lại làm một hành động lớn, không chỉ là một chuyện lớn với thành phố Giang Trung, mà còn là một chuyện lớn với Trung Hoa. Điều này làm cho tinh thần của anh ta rúng động, những chuyện lớn này đều có liên quan đến công tác của mình, nghĩ đến đều làm cho người ta phấn chấn.
Bây giờ Lý Minh Bác đã quen với công việc của mình rồi, một mặt mọi người đều biết anh ta là người Hàn Đông ưng ý, tuổi trẻ tài cao, đương nhiên nể mặt anh ta, một mặt khác, thông qua điều tra nghiên cứu thời gian này, anh ta phát hiện được rất nhiều hiện tượng và vấn đề chưa được phát hiện, làm cho anh ta cảm thấy mình đi vào một lĩnh vực rộng lớn hơn.
Tiễn bước Lý Minh Bác, Hàn Đông liền dẫn theo Chu Ba, bảo Chu Tử Long lái xe đến quận thành phố thị sát. Mục tiêu lần này là mấy mô hình thôn nội đô lớn trong quận thành phố, trong khu thôn nội đô trị an cũng tương đối kém, cho nên ngoài Chu Tử Long lái xe, Lam Mộng Ngọc còn dẫn theo một cảnh vệ viên khác, lái một chiếc Santana đi theo sau xe của Hàn Đông, để có thể bảo vệ Hàn Đông bất cứ lúc nào.
Điểm đến trạm thứ nhất là một thôn nội đô lớn ở đằng sau bến xe phía Đông, đây là vùng ngoại ô của nội thành cũ, ở đó vốn dĩ là nơi ở của một số nông dân, sau đó thành phố mở rộng, một số nông dân này cũng không rời đi, nhà của bọn họ vì đủ loại nguyên nhân không bị giải phóng, hoặc là vì giá thành giải phóng rất cao không ai muốn đến giải phóng. Những nông dân này sống ở đây đã không còn đất để sinh tồn, trước kia đất đai của bọn họ bị lấy đã được bồi thường, hầu hết bọn họ đã tiêu xài hết rồi. Bây giờ những người sống ở đây đều là cuộc sống nghèo khó, không ai có nghề nghiệp, cũng không có ai có nguồn thu nhập ổn định, cuộc sống vô cùng khó khăn. Vì cuộc sống đương nhiên những người này nghĩ tới đủ cách.
Xe từ cổng bến xe vòng sang một chỗ ngoặt, chạy về phía trước chừng km, phía trước là một cư xá nhỏ vừa được xây dựng xong, nhà ở cao cao xếp thành hàng, trong cư xá trồng rất nhiều cây xanh. Ở phía trước cư xá là một con đường không rộng lắm, vừa vặn hai chiếc xe nhường đường.
Ngồi ở trên xe, Hàn Đông nhìn thấy bên tay trái của mình là một cư xá vừa mới xây xong, bên ngoài ngăn nắp. Mà bên tay phải là một dãy nhà đổ nát, thấp bé, ngói ở trên nóc đã nát rất nhiều. Những ngôi nhà thấp này có một số nhà trên cửa còn treo đèn lồng, ở cửa bày một ghế dài, ngồi đó là một, hai người phụ nữ mặc đồ hở hang, tư thế gãi đầu, có cô ngồi đối diện với đường cái, hai đùi giang rộng ra, bên trong dường như không mặc gì, vô cùng mất mỹ quan.
“Hai bên trái phải hoàn toàn là hai thế giới khác nhau.” Hàn Đông trong lòng âm thầm thở dài một hơi, vì cuộc sống, cuộc đời của một số người đã đi vào lối rẽ, đây thật ra cũng không phải là điều mà bọn họ mong muốn.
“Chỗ như vậy, hoàn toàn trở thành nơi che đậy sự xấu xa, là mụn nhọt của cả thành phố, chúng ta nhất định phải nghĩ cách xóa sạch nó đi.”
Phía trước cách đó không xa là cổng chính bên trái cư xá, ở cổng có một bãi đất phẳng đỗ xe, Hàn Đông liền bảo Chu Tử Long dừng xe lại, hắn tự mình xuống xe, đi tới con đường hẹp đầy bẩn thỉu kia. Con đường này là đường ra vào của người ở thôn nội đô, đối diện đường cái ở cổng bên trái cư xá.
Mấy thiếu niên nam nữ ăn mặc quái dị, tóc dài nhuộm màu vàng hoặc màu đỏ từ bên trong đi ra, nhìn thấy đám người Hàn Đông đi đến bọn họ bèn đứng ở ven đường, nghiêng đầu dò xét đám người Hàn Đông, vẻ mặt khinh thường.
- - Anh đẹp trai, chơi không, một trăm tệ một đêm.
Một cô gái tóc nhuộm đỏ tiến lên vài bước, cợt nhả nhìn Hàn Đông nói, váy của cô vừa ôm trọn quanh mông, cặp đùi trần trụi, cẳng chân lại đeo tất, ăn mặc vô cùng quái dị. Khi nói chuyện cô còn giơ hai tay, cuốn áo lên trên ngực đung đưa vài cái, bộ dạng vô cùng phóng đãng.
Hàn Đông bất đắc dĩ thở dài một hơi, thiếu niên như vậy là tương lai của Trung Hoa sao. Nhìn bộ dạng của cô gái như vậy, phỏng chừng không đến tuổi, đã trở thành bộ dạng như vậy rồi, sau này sẽ trở thành bộ dạng gì nữa.
Truyện convert hay : Nữ Tổng Tài Toàn Năng Binh Vương
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sự hình thành của thôn nội đô có nguyên nhân rất phức tạp, sự hiện hữu của nó cũng đã mang đến vấn đề rất lớn. Mã Văn Chính biết, đã từng có chính quyền địa phương muốn xử lý triệt để vấn đề thôn nội đô, nhưng cuối cùng cũng không giải quyết được gì, chủ yếu là liên lụy đến vấn đề rất phức tạp, tuy rằng hạ quyết tâm thì chắc chắn có thể giải quyết được vấn đề, nhưng lại là cố hết sức mà không được gì, vừa hao tâm tổn sức vừa chi phí rất nhiều tiền, có mấy người cầm quyền muốn làm chuyện này đâu.
Cái gọi là “Thôn nội đô” là chỉ trong quá trình phát triển tốc độ cao của thành phố, do toàn bộ đất đai nông thôn bị trưng dụng, thành viên tập thể nông thôn sau khi do thân phận nông thôn chuyển biến thành thân phận dân cư, vẫn ở lại khu dân cư do thôn cũ cải tạo mà thành, hoặc là chỉ trong tiến trình thôn xóm nông thôn đô thị hóa, do đa phần đất đai nông thôn bị trưng dụng, tụt hậu so với tốc độ phát triển, nông dân nằm ngoài sự quản lý của thành phố hiện tại vẫn ở lại làng cũ hình thành nên thôn xóm, cũng gội là “thôn trang trong thành phố”.
Theo Mã Văn Chính tìm hiểu, chỉ riêng quận Long Ẩn, số lượng thôn nội đô lớn nhỏ có đến hơn trăm. Nếu muốn chỉnh đốn toàn diện, sẽ là một chuyện lớn rất gian khổ.
Nhưng bây giờ Hàn Đông bỗng nhiên chạy đến đây thị sát, hơn nữa còn đưa ra vấn đề, Mã Văn Chính nhanh chóng vòng vo rất nhiều ý niệm trong đầu, sau đó nói;
- - Bí thư Thành ủy Hàn, quận tôi tồn tại thôn nội đô như vậy không ít, sự tồn tại của những thôn nội đô này không chỉ ảnh hưởng hình tượng tổng thể thành phố, mà còn ảnh hưởng đến dân chúng trong thôn nội đô, cuộc sống không được cải thiện hiệu quả, dễ dàng nảy sinh rất nhiều vấn đề ví dụ như trị an, bệnh tật, Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận cũng có ý hoàn toàn giải quyết vấn đề này. Chỉ có điều bây giờ tồn tại vấn đề ở 3 phương diện, một là cải tạo thôn nội đô tồn tại về vấn đề tài chính, thu nhập tài chính của Quận ủy mỗi năm đều là thu không đủ bù chi, nếu muốn hết sức cải tạo thôn nội đô, như vậy tài chính sử dụng cho nơi khác sẽ ít đi, sẽ ảnh hưởng đến phát triển kinh tế ở trong quận; thứ hai là tiến hành cải tạo thôn nội đô thì cần có doanh nghiệp bất động sản tham gia, nhưng do vấn đề giải phóng mặt bằng, lợi ích khai thác phát triển thôn nội đô có thể càng ít hơn so với khai thác phát triển nơi khác, do vậy rất ít doanh nghiệp muốn tiếp nhận; thứ ba là cải tạo thôn nội đô cũng không phải là cách có thể hoàn toàn giải quyết vấn đề, dân cư thôn nội đô phần lớn là dân cư nông thôn, bởi vì mở rộng thành thị nên thân phận của họ trở thành cư dân thành phố, nhưng trên thực tế bọn họ vẫn trải qua cuộc sống của nông dân, bọn họ không thành thạo một nghề, không có thủ đoạn mưu sinh. Xa rời đất đai, bọn họ đến nuôi sống bản thân mình cũng thành vấn đề, bởi vậy muốn thay đổi diện mạo thôn nội đô, mấu chốt nhất chính là khiến những người này có thể phát triển tốt hơn, chỉ có để bọn họ nhìn thấy được tiền đồ và tương lai, bọn họ mới có động lực thay đổi tình cảnh hiện tại…
Mã Văn Chính nói lưu loát, phân tích sâu xa vấn đề của thôn nội đô, cũng đưa ra những vấn đề trước mắt gặp phải. Đối với những vấn đề anh ta đưa ra, Hàn Đông trước đó cũng suy xét đến rồi, cũng rất tán thành.
- - Anh nói mấy vấn đề này là tồn tại khách quan, cũng chính là vấn đề chúng ta phải hết sức giải quyết, không thể bởi vì khó khăn mà lùi bước. Chúng ta phải dũng cảm tiến lên, phải có niềm tin tất thắng, không chỉ Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố phải hạ quyết tâm làm sạch thôn nội đô, quận Long Ẩn cũng phải coi chuyện này làm công tác trọng điểm sau này, phải tìm ra biện pháp thực hiện có hiệu quả. Tài nguyên quan trọng nhất của thôn nội đô là đất đai, đất đai này một phần là sở hữu tập thể, một phần là sở hữu toàn dân, những đất đai này không thể vì nằm trong đô thị mà phải noi theo đất đai xung quanh, khi tiến hành mở rộng có thể cho doanh nghiệp mở rộng ưu đãi nhất định để thu hút bọn họ.
- Hàn Đông kiên quyết nói.
- - Chuyện này khó khăn lớn hơn nữa cũng phải làm, tiến trình đô thị hóa không ngừng tăng nhanh, những người này có thể hưởng thụ được cuộc sống tốt đẹp mà đô thị hóa mang lại, chúng ta phải chịu trách nhiệm với nó, nếu Đảng và Chính phủ đều không quan tâm đến bọn họ, vậy bọn họ còn có hy vọng gì? Đây là trách nhiệm của chúng ta, nếu không làm gì đó chính là phạm tội với lịch sử, với dân chúng.
- Bí thư Thành ủy Hàn, tôi nhớ rồi, tôi trở về sẽ lập tức bố trí làm việc này.
Mã Văn Chính cũng không nói gì khác, thái độ của Hàn Đông đã rõ ràng như vậy, gã có đưa ra khó khăn, thiếu thốn gì cũng chỉ làm cho Hàn Đông không vui. Qua mấy ngày làm cùng với Hàn Đông cho thấy, Hàn Đông một khi đã quyết định chuyện gì sẽ không thay đổi, hơn nữa sẽ làm rất rầm rộ, mình đã không thể ngăn cản thì phải phối hợp tốt. Nếu không làm việc sẽ dần dần bị ra rìa.
Đây không chỉ là tổng kết và tâm đắc của một mình Mã Văn Chính, cũng là nhận thức tâm đắc của không ít người cùng trong Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Hàn Đông từ khi đến thành phố Giang Trung, dù là cán bộ nào đứng ở lập trường nào, Hàn Đông chỉ có một yêu cầu, đó chính là phối hợp làm việc, chỉ cần dưới tiền đề phối hợp làm việc này, Hàn Đông mới mắt nhắm mắt mở với các chuyện khác, nếu không thì ngày tháng sẽ không được yên ổn.
Lúc đầu Chủ tịch thành phố Uông Tồn Minh đã đấu với Hàn Đông một trận, nhưng kết quả lại bị Hàn Đông chèn ép đến không còn tính cách, ngoan ngoãn quay xung quanh gậy chỉ huy của Hàn Đông, mới dần dần khôi phục được quyền phát biểu của ông ta ở thành phố.
Năm nay lại là một năm mấu chốt, bời vì tháng 5 năm nay mời dự họp Đại hội Đảng thành phố Giang Trung, sẽ sản sinh lãnh đạo Thành ủy khóa mới, Mã Văn Chính trong lòng hy vọng có thể tiến thêm một bước, cho nên càng muốn cùng với Hàn Đông tạo quan hệ. Dù sao Hàn Đông không chỉ là Bí thư Thành ủy Giang Trung, hơn nữa hắn còn là Ủy viên Bộ Chính trị, ở trên địa bàn thành phố Giang Trung này, Hàn Đông có quyền phát biểu rất lớn.
Người phụ nữ nói chuyện với Hàn Đông, lúc này cũng nhìn ra đoàn người này không đơn giản, nhất định là lãnh đạo trong thành phố. Nhưng trong nhà bà chỉ có một cái ti vi rất nhỏ, bình thường lại không xem tin tức trong thành phố, nên không nhận ra người ở trước mặt chính là Bí thư Thành ủy Hàn Đông.
- Các anh là cán bộ à, muốn cải tạo nơi này của chúng tôi sao?
Người phụ nữa kia vẻ mặt vui mừng, nói.
- Vậy nhà của chúng tôi có được bồi thường tiền không, bây giờ đất trong thành phố đắt như vậy, bồi thường ít tôi cũng không làm, không chỉ phải bồi thường, còn phải bồi thường nhà, nếu không đánh chết tôi cũng không chuyển đi.
Mã Văn Chính khẽ nhíu mày, nói:
- Đây là Bí thư Thành ủy Hàn.
Hàn Đông nói:
- - Cải tạo thôn nội đô, nhất định sẽ suy xét đến lợi ích chính đáng hợp pháp của mọi người, cải tạo xong rồi cũng có lợi đối với mọi người, nếu không cuộc sống của mọi người trong hoàn cảnh này cũng không tốt cho sức khỏe.
Người phụ nữ kia bĩu môi, nói:
- Tôi không quan tâm đến Bí thư Hàn, Bí thư rét gì, dù sao muốn dỡ bỏ nhà của chúng tôi, không thỏa mãn điều kiện của chúng tôi, chúng tôi sẽ không di dời, xây dựng nhà cửa này lại chiếm đất của chúng tôi, kiếm được bao nhiêu tiền, bồi thường cho chúng tôi một ít cũng là việc nên làm.
Hàn Đông trong lòng bất đắc dĩ thở dài một hơi, thật là buồn và giận những người như thế, cải tạo thôn nội đô là thay đổi cuộc sống cho những người này, là một cơ hội thay đổi vận mệnh, nhưng bà ta lại muốn bồi thường nhiều hơn, e là đến lúc đó sư tử há to miệng, mang đến lực cản rất lớn cho công tác giải phóng mặt bằng.
“Đây là thói hư tật xấu của người Trung Hoa.” Hàn Đông trong lòng nghĩ thầm, “Tầm mắt của những người này thiển cận, chỉ nghĩ đến lợi ích trước mắt, cũng không muốn phát triển, chỉ đợi cơ hội giải phóng mặt bằng vớt một món, cho dù bồi thường cho bọn họ một khoản tiền lớn, e là tiêu xài cũng không được bao lâu.”
Sau đó Hàn Đông lại dẫn Mã Văn Chính đi một vài thôn nội đô lớn xem một chút, tình hình cũng không khác lắm, môi trường dơ dáy bẩn thỉu, trị an cũng rất có vấn đề. Đây không thể nghi ngờ đã tăng thêm quyết tâm của Hàn Đông muốn cải tạo thôn nội đô.
Ngày hôm sau đi làm, Hàn Đông gọi Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Trần Hướng Phong đến văn phòng của mình, đầu tiên là nói chuyện với ông ta về tình hình hôm qua đi đến thôn nội đô, sau đó nói:
- - Tôi chuẩn bị hết sức chỉnh đốn thôn nội đô, trong khoảng thời gian này, Ban Tuyên giáo có thể làm một loạt chuyên mục, tiến hành thu hút ánh sáng với vấn đề thôn nội đô, để cho mọi người nhận thức được vấn đề của thôn nội đô, đồng thời coi như để cho mọi người có một tâm lý mong đợi.
Đối với bố trí này của Hàn Đông, Trần Hướng Phong đương nhiên là gật đầu, và đưa ra mấy đề nghị.
Hàn Đông nói:
- Đề nghị của anh đưa ra rất tốt, nên nhanh chóng thực hiện, báo chí truyền hình đều phải phát động, phải hình thành một thế lực lớn dư luận. Thôn nội đô giống như bọc mủ trên người chúng ta, bình thường chúng ta không muốn để ý tới nó, cảm thấy nặn một chút có thể sẽ đau, nhưng cứ không quan tâm đến nó sẽ biến thành ác tính, sẽ mang đến vấn đề lớn hơn. Bây giờ quyết định nặn bọc mủ đó ra, về sau chúng ta có thể nhẹ nhàng ra trận.
Động tác của Ban Tuyên giáo rất nhanh, các loại tin tức về thôn nội đô nhanh chóng tràn ngập các phương tiện truyền thông lớn của thành phố Giang Trung, mọi người dường như lúc này mới phát hiện ở bên cạnh bọn họ, vẫn còn có nơi chốn lạc hậu như vậy tồn tại, còn có một số đông người giống như chuột đang sống qua ngày, mọi người bàn luận ầm ĩ chuyện này, rất nhiều người cho rằng phải giải quyết vấn đề thôn nội đô, nếu không thì cuộc sống của bọn họ cũng bị ảnh hưởng.
Các lãnh đạo Thành ủy đương nhiên cũng chú ý tới vấn đề này, bọn họ chú ý nhất chính là Hàn Đông đang chuẩn bị khởi xướng một hành động lớn trong toàn thành phố, mà mình sẽ có được lợi ích gì từ trong hành động lớn này.
“Hàn Đông lại muốn làm ra chuyện này, xem ra lại là một phen giằng co.” Chủ tịch thành phố Uông Tồn Minh ngồi trong phòng làm việc, vẻ mặt chua xót, chỉ có điều cho dù ông ta không đồng ý ý tưởng của Hàn Đông, nhưng cũng không dám đối nghịch với Hàn Đông, giáo huấn mấy lần trước còn rõ mồn một trước mắt, không nắm bắt chắc chắn, ông ta nhất định phải nhẫn nhịn, hơn nữa còn phải nhất định giúp Hàn Đông bày mưu tính kế, bởi vì như vậy mới có thể lấy được lợi ích từ trong đó. Nếu không thì cũng chỉ có thể nhìn Hàn Đông tặng ưu đãi đó cho người cùng hợp tác khác.
Hợp tác với Hàn Đông hoàn toàn là bất đắc dĩ, chủ yếu là thân phận Hàn Đông bày ra trước mặt, thủ đoạn lại cực kỳ cao minh, không làm theo suy nghĩ của hắn, Hàn Đông sẽ không cho ưu đãi, ở bên trong Thành ủy năm bè bảy mảng, chính bởi vì như vậy Hàn Đông mới có thể lôi kéo một nhóm người, đả kích một nhóm người, để cho người ta không có cách nào với hắn, tình hình phức tạp như vậy lại làm cho Hàn Đông như cá gặp nước.