Âm thanh trong trẻo của Kiều San San vang lên trong điện thoại vẫn rất giống ngày thường.
Hàn Đông chợt sững sờ nói:
- À, cũng không bận rộn gì cả.
- Vậy à? Sao không điện thoại cho tôi?
Hàn Đông khẽ giật mình, đây không phải chính cô làm bất hòa sao:
- Tôi sợ quấy rầy cô.
- Quấy rầy cái gì? Dạo này tôi rất rảnh rỗi.
- Thứ bảy ra ngoài uống vài ly nhé?
- Nhưng đến lúc đó anh phải đến đón tôi mới được.
Hàn Đông cúp điện thoại và thấy Chu Chính dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn mình, Hàn Đông hỏi:
- Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?
- Hì hì, tôi cảm thấy hai người điện thoại rất quái lạ.
Hàn Đông tức giận nói:
- Có gì mà quái lạ, không có việc gì thì cút đi.
- Tiểu đệ xin rút lui.
Chu Chính cười ha hả nói, hắn đứng lên rồi cầm luôn nửa gói thuốc của Hàn Đông, sau đó nói:
- Vẫn là thuốc của anh Đông hút thơm miệng.
- Người này đúng là vô lại.
Hàn Đông nhìn bóng lưng của Chu Chính rồi nói.
Lúc này Chu Chính đang đi ra ngoài cửa, mặt mũi đầy vẻ đắc ý.
Thật ra chỉ là chức đồn trưởng đồn công an mà thôi, nếu để cho cậu Chu Chính nói một tiếng với Vương Hòa Bình, mà Vương Hòa Bình lại nói với Liêu Khai Vân, sau đó có sự giúp đỡ của Xa Tịnh Chương, vì vậy mà chẳng còn là vấn đề. Sở dĩ hắn cần nhờ hàn đông hỗ trợ chính là lo nghĩ cho mình, đầu tiên là thông qua chuyện này có thể làm cho người khác biết, mình miễn cưỡng có chút quan hệ với bí thư ủy ban tư pháp thị ủy, tiếp theo điều quan trọng nhất chính là bây giờ hắn muốn thông qua phương thức này để chế tạo quan hệ với Hàn Đông.
Từ nhỏ Chu Chính đã rất nghe lời cậu, mà cậu hắn đã nhiều lần nói phải theo sát học tập Hàn Đông, nhất định phải trở thành người của Hàn Đông. Hắn lo trái nghĩ phải, cuối cùng nghĩ đến phương thức này. Nhiều khi muốn làm tốt quan hệ với một người thì liên tục quan tâm sẽ không có hiệu quả bằng yêu cầu hỗ trợ, như vậy đối phương sẽ dễ dàng coi mình là người của hắn.
Chu Chính chỉ hy vọng thông qua phương thức này để kéo mình trở thành người của Hàn Đông.
Năm giờ chiều thứ bảy, Hàn Đông và Chu Chính cùng ngồi xe về huyện Phú Nghĩa, khi đến huyện thành thì Chu Chính xuống xe trước tiên, sau đó nói là đến đặt phòng ở khách sạn Long Đằng.
Hàn Đông nói Tiểu Vương đưa mình đến cục thông tin truyền thông, khi xuống xe thì vừa vặn gặp mặt cục trưởng Khổng Túc, đối phương đang từ bên trong đi ra, đúng lúc gặp mặt Hàn Đông thì lên tiếng đón chào:
- Bí thư Hàn đến rồi à? Lên lầu ngồi một chút nhé?
Hàn Đông lắc đầu nói:
- Không được, cục trưởng Khổng, tôi còn phải lên tìm Kiều San San.
- Ha ha, tôi sẽ không quấy rầy bí thư Hàn.
Khổng Túc tỏ ra hiểu ý, sau khi châm thuốc cho Hàn Đông thì bỏ đi ngay.
Hàn Đông chậm rãi lên lầu, phòng làm việc của Kiều San San mở rộng cửa, nàng đang ở bên trong gọi điện thoại. Khi thấy Hàn Đông xuất hiện thì nàng tươi cười gật đầu, sau đó dùng ngón tay trắng nõn chỉ vào chiếc ghế đối diện, tỏ ý bảo hắn chờ một lát.
Trên mặt bàn là một ly trà nóng hổi vừa được pha, Hàn Đông cầm lên hít một hơi, là trà Long Tỉnh quen thuộc. Hàn Đông khẽ động, nhìn vẻ mặt Kiều San San trong trắng lộ hồng giống như có thêm vài phần đỏ ửng.
- Anh nhìn gì vậy?
Kiều San San nói chuyện điện thoại xong thì hờn dỗi nói.
Hàn Đông khẽ mỉm cười:
- Tôi cảm thấy cô càng lúc càng cẩn thận.
- Hừ, chẳng lẽ trước kia tôi không cẩn thận sao?
- Trước kia sao? Cô chỉ là một tiểu nha đầu sơ ý mà thôi.
Hàn Đông cố ý vui đùa, muốn cho bầu không khí giữa hai người khôi phục đến tình huống như trước.
- Hừ!
Kiều San San mân mê cặp môi đỏ thắm nhỏ nhắn, trên mặt lại mang theo nụ cười vui vẻ:
- Cũng dám nói chuyện với tôi như vậy, tối nay nhất định phải phạt anh uống hai ly.
- Á, quên đi, tôi cũng không muốn chẳng thể về nhà.
Kiều San San đỏ mặt, nàng sẵng giọng:
- Về không được thì càng tốt, đến lúc đó ném anh ở lại gán nợ.
Hàn Đông cười cười nghiêm mặt nói:
- Hôm nay là Chu Chính mời khách, còn có cả cục trưởng Xa.
Kiều San San có chút sững sốt, sau đó nàng nói:
- Chu Chính có chuyện gì mà cần mời khách?
- Tạm thời còn chưa có chuyện tốt.
Hàn Đông cười nói, dù sao đến lúc đó Kiều San San sẽ hiểu, lúc này hắn cũng không cần phải nói rõ ràng làm gì.
Kiều San San nhìn giờ rồi nói:
- À, đã đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.
Kiều San San đứng lên đóng cửa sổ, sau đó cầm lấy túi xách màu trắng đi ra ngoài.
Kiều San San mặc một chiếc áo sơ mi trắng, váy đen đến đầu gối để lộ ra cặp chân trắng nõn thon dài, nàng giống như một cánh bướm xinh đẹp vậy, cực kỳ quyến rũ và nữ tính.
Hàn Đông đi bên cạnh nàng mà không khỏi thầm cảm thán phụ nữ biến đổi quá nhanh, Kiều San San tuy ăn mặc thanh lịch nhưng vẫn làm cho người ta sinh ra cảm giác quyến rũ lớn, đúng là người đẹp thật sự không đồng nhất.
- Thế nào? Lại ngây ngốc rồi à?
Kiều San San ngồi lên xe rồi cười hỏi.
Khi Kiều San San quay đầu thì vài sợi tóc khé vuốt qua mặt Hàn Đông, cảm giác ngứa ngáy chợt bùng lên.
- Ôi.
Hàn Đông chợt thở dài một hơi.
- Anh làm sao vậy?
Kiều San San dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Hàn Đông, vẻ mặt ân cần.
Hàn Đông nghiêm mặt nói:
- Đi cùng với người đẹp, áp lực của tôi thật sự rất lớn.
- Ha ha.
Kiều San San phát ra tiếng cười như chuông bạc, trên mặt đỏ hồng, nàng hờn dỗi nói:
- Anh đúng là thật sự thay đổi rồi.
Lúc này Kiều San San lại thở dài một hơi nói:
- Anh biết không, Liễu Hàng kia bị giáng chức làm phóng viên bình thường, ngay cả Cao Tiểu Yến cũng bị phê bình, giữ tiền thưởng một quý.
- Sao vậy?
Hàn Đông nghi hoặc hỏi.
- Còn không phải vì anh sao? Cao Tiểu Yến trở về muốn đưa bản thảo ra, Liễu Hàng không đồng ý đăng bản thảo, hắn nói với tòa soạn là thị trấn Triệu Hoa chỉ làm ra vẻ mà thôi, không có ý nghĩa thực tế, không nên đưa tin. Ai ngờ vài ngày sau tin tức thời sự đưa tin vê thị trấn Triệu Hoa, tất nhiên tòa soạn sẽ phải xử lý vấn đề, nếu không phải trong nhà Liễu Hàng có chút quan hệ, sợ rằng sẽ bị xử phạt nghiêm trọng hơn.
- Như vậy cũng không thể trách tôi được.
Hàn Đông nói, Liễu Hàng tự tìm khổ cho mình, Cao Tiểu Yến chỉ có thể nói là đi theo nên liên lụy, cũng không phải mình có thể dự đoán trước được.
- Tiểu Yến điện thoại đến oán trách, nói rằng anh có toan tính như vậy.
Hàn Đông chỉ có thể cười khổ:
- Tôi cũng nào có biết như vậy? Tôi cũng là người vô tội mà thôi.
- Ôi, Tiểu Yến cũng là người số khổ.
Khóe môi Hàn Đông hơi co giật, sau đó cũng không nói gì.
Lúc ăn cơm thì Chu Chính nhắc đến chuyện đồn trưởng đồn công an là Vương Gia Toàn đã lâm bệnh, tỏ ra rất quan tâm và lo lắng.
Xa Tịnh Chương hiểu ý của Chu Chính, hắn cười nói:
- Khoảng thời gian này cũng đang nổi lên vấn đề về nhân tuyển cho đồn công an thị trấn Triệu Hoa.
Hàn Đông tiếp lời:
- Cục trưởng Xa, tôi thấy Chu Chính không tệ, không bằng anh đề bạt cậu ấy nhé?
Xa Tịnh Chương cười khổ nói:
- Tôi chỉ là một vị phó cục trưởng mà thôi, sao có thể nói đề bạt là được?
Khi Xa Tịnh Chương nhắc đến vấn đề này thì Kiều San San biết được có chuyện gì xảy ra, nàng hờn dỗi quét mắt nhìn Hàn Đông, sua đó sảng khoái nói:
- Chuyện này tôi có thể giúp đỡ được.
- Vậy sao? Như vậy thì tốt quá.
Chu Chính vui sướng nói, hắn đứng lên cầm lấy chai rượu rót cho Kiều San San:
- Tôi phải mời chị một ly mới được.
Kiều San San mỉm cười:
- Anh là bạn của Hàn Đông, tôi không giúp anh thì giúp ai.
Dù Hàn Đông hôm nay không nói rõ ràng nhưng Kiều San San chỉ cần nhìn vào vẻ mặt cũng biết rõ vấn đề, Chu Chính đưa đến 999 đóa hồng cũng không phải ý của Hàn Đông, nhất định là Chu Chính tự chủ trương, vì vậy mà ấn tượng của nàng với hắn tốt hơn rất nhiều.
Hàn Đông dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Kiều San San, rõ ràng nàng quá sảng khoái.
Sau khi cơm nước xong thì Xa Tịnh Chương lại mời mọi người đi hát, Kiều San San cũng vui vẻ đồng ý, vì vậy mọi người cùng kéo nhau đến quán karaoke của ông chủ Tống. Bây giờ ở huyện Phú Nghĩa đã có thêm vài quán karaoke, nhưng quán của ông chủ Tống mở sớm nhất, vì vậy mà kinh doanh tốt nhất.
Lúc hát tất nhiên Kiều San San sẽ là người làm chủ, Hàn Đông, Xa Tịnh Chương và Chu Chính chỉ có thể ngồi uống bia và vỗ tay ủng hộ mà thôi.
- Cục trưởng Phan ở phòng bên cạnh, tôi phải đi qua một chút.
Xa Tịnh Chương đi vệ sinh rồi quay về nói.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Tôi sẽ không đi, vì đầu có hơi choáng váng.
Thực tế tối nay uống rượu tây, Hàn Đông cũng không có vấn đề gì, nhưng hắn không quen Phan Tuyền Sơn, cũng không cần phải đi qua làm gì.
Xa Tịnh Chương cầm chai rượu đi qua, sau đó hắn nhanh chóng quay lại, phía sau còn có một người đàn ông đầu hơi trọc, trong tay cầm theo một cái ly.
Chu Chính vừa thấy người này thì đứng lên nói:
- Cục trưởng Phan.
- Cậu là?
Phan Tuyền Sơn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Chu Chính.
Xa Tịnh Chương giới thiệu ngay:
- Đây là phó đồn trưởng đồn công an thị trấn Triệu Hoa, là Chu Chính.
- À, thì ra là Tiểu Chu, công tác ở Triệu Hoa rất tốt.
Phan Tuyền Sơn vỗ vai của Chu Chính rồi nhìn về phía Hàn Đông:
- Vị này chắc chắn là bí thư Hàn, ha ha, tôi đây đã nhiều lần nghe qua đại danh của bí thư Hàn, hôm nay nhất định phải mời bí thư Hàn hai ly mới được.
Hàn Đông đứng lên cười nói:
- Cục trưởng Phan quá khách khí rồi.
Sau đó Hàn Đông nâng ly cụng với cục trưởng Phan.
Phan Tuyền Sơn uống xong thì ngồi xuống một bên, lúc này Kiều San San vừa vặn hát xong, mọi người đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Đến khi Kiều San San ngồi xuống thì Xa Tịnh Chương giới thiệu:
- Cục trưởng Phan, vị mỹ nữ kia chính là cục trưởng Kiều của cục thông tin truyền thông.
- Cục trưởng Kiều thật sự hát rất hay, còn hơn cả ngôi sao ca nhạc.
Phan Tuyền Sơn nhanh chóng tán thưởng.
Kiều San San khiêm tốn nói:
- Cục trưởng Phan quá khen.
Sau đó Kiều San San ngồi xuống bên cạnh Hàn Đông nói:
- Hát nhiều cũng khô họng, Hàn Đông anh hát một bài đi.
Hàn Đông cười nói:
- Thôi khỏi, trước mặt cô thì tôi nào không xấu hổ mà ca hát.
- Ha ha ha.
Kiều San San nở nụ cười nũng nịu:
- Anh cũng biết khiêm tốn sao?
Phan Tuyền Sơn có thể thấy Kiều San San lãnh đạm với mình, vì vậy hàn huyên vài câu, uống thêm vài ly rồi cáo từ. Xa Tịnh Chương thấy tình cảnh này thì có chút vui sướng.
Trên đường về thì Hàn Đông hỏi Kiều San San:
- Hình như cô không khách khí với Phan Tuyền Sơn thì phải.
Kiều San San cười khanh khách nói:
- Hắn cũng không phải bạn bè của anh, tôi khách khí với hắn làm gì?
Hàn Đông khẽ giật mình, hắn khẽ lắc đầu nhìn Kiều San San, trong lòng có hơi rung động.