- Bí thư Hàn đã đến rồi, anh cứ chờ một lát, tôi vào xin chỉ thị của chủ tịch Phương.
- Cám ơn.
Hàn Đông gật đầu nói, hắn rõ ràng cảm nhận được thái độ của Thạch Dũng rất khác trước, xem ra thân phận biến đổi thì đãi ngộ cũng không giống.
Ngay sau đó Hàn Đông cảm nhận được sự khác biệt khi thay đổi thân phận, Thạch Dũng đi vào nói một tiếng rồi đi ra thay đổi cách xưng hô:
- Trợ lý Hàn, chủ tịch Phương mời anh vào.
Khi gõ cửa đi vào thì Phương Trung dùng tay vuốt mái tóc óng mượt, hắn mỉm cười nói:
- Hàn Đông đến đấy à? Vào đi.
Hàn Đông ngồi xuống, hắn ưỡn ngực hóp bụng dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Phương Trung.
- Đồng chí Hàn Đông, trong huyện đã điều chỉnh công tác của anh, sau này anh sẽ là trợ lý chủ tịch, là chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu công nghiệp Thần Quang, tôi hy vọng anh có thể mang đến luồng gió mới cho khối chính quyền. Anh có ý kiến gì với công tác mới của mình không?
Hàn Đông nói:
- Chủ tịch Phương, tôi đã biết rõ những sắp xếp của huyện, vì vậy bây giờ ý nghĩ của tôi chính là sau này đến cương vị mới, sẽ cố gắng ứng phó, tận tâm làm tốt công tác của chính mình.
Phương Trung khẽ gật đầu, Hàn Đông này nói lời khách sáo, nhưng nếu muốn đối phương nói lời thật lòng thì thật sự là không thể. Hai bên tiếp tục trò chuyện trong chốc lát, Phương Trung nhìn giờ rồi nói:
- Đã đúng giờ, bốn giờ sẽ có hội nghị văn phòng chủ tịch, trước đó văn kiện bổ nhiệm anh đã được đưa đến chỗ tôi, vậy thì cùng tham gia.
Tham gia hội nghị văn phòng chủ tịch gồm có các vị phó chủ tịch huyện, chính phó văn phòng khối chính quyền huyện, còn có tất cả các vị trưởng phòng và cục trưởng của khối chính quyền.
Khi thấy Hàn Đông đi vào phòng họp thì ngoài vài vị phó chủ tịch huyện, đám người khác đều rất kinh ngạc. Tất nhiên ai cũng biết Hàn Đông, nhưng người này là bí thư thị trấn Triệu Hoa, sao lại tham gia hội nghị văn phòng chủ tịch?
Hàn Đông nở nụ cười ngồi vào vị trí.
Giữa phòng họp là một cái bàn dài, hai bên bày hai hàng ghế, vì người đến họp tương đối nhiều nên chủ tịch, phó chủ tịch và các vị chủ nhiệm văn phòng khối chính quyền đều ngồi bên trong, những vị lãnh đạo bình thường thì ngồi ở bên ngoài.
Thật ra Hàn Đông bây giờ đã là cán bộ lãnh đạo cấp phó huyện, ngoài chức vụ có chút chênh lệch thì cấp bậc không khác gì các vị phó chủ tịch huyện, nếu so với chủ nhiệm văn phòng khối chính quyền thì còn cao hơn một bậc, ngồi bên trong sẽ là chuyện đương nhiên.
Sau khi ngồi xuống, Hàn Đông móc thuốc mời hai người trái phải, sau đó bật lửa châm thuốc, hít vào vài hơi ngon lành. Hai người bên cạnh hắn cực kỳ nghi hoặc, bọn họ biết Hàn Đông nhưng Hàn Đông lại không biết bọn họ, vì thế dù muốn bắt chuyện cũng khó nên lời.
Hàn Đông ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt của Thẩm Tòng Phi, hắn khẽ cười, Thẩm Tòng Phi thì gật đầu, trên mặt chợt lộ ra nụ cười hiếm có.
Thẩm Tòng Phi thật ra vẫn muốn hòa hoãn quan hệ với Hàn Đông, chẳng qua chỉ thiếu cơ hội mà thôi.
Phương Trung đi vào phòng họp, hắn đến vị trí của mình rồi ngồi xuống, sau đó quét mắt nhìn khắp phòng họp, sau đó nói:
- Hàn Đông, sao anh lại ngồi đó, tiến lên đây.
Mọi người đưa mắt đến nhìn, Hàn Đông cười cười, hắn đứng lên đi qua ngồi bên cạnh Lô Kim Nguyên, khi thấy vẻ mặt đen nhẻm của đối phương, hắn thầm nghĩ sau này sẽ có thời gian thu thập ngươi.
Phương Trung uống một ngụm trà nói:
- Các đồng chí, trước khi họp tôi xin giới thiệu một chút, căn cứ vào quyết định của hội nghị thường ủy, bổ nhiệm đồng chí Hàn Đông làm trợ lý chủ tịch, chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu công nghiệp Thần Quang, cấp bậc phó ban, chúng ta cùng hoan nghênh đồng chí Hàn Đông gia nhập.
Phương Trung nói xong thì dẫn đầu vỗ tay, mọi người cũng vỗ tay theo, ánh mắt kẻ nào cũng có chút hâm mộ, cũng mơ hồ có chút ghen ghét, còn trẻ như vậy mà đã là lãnh đạo cấp phó ban, sao không đố kỵ cho được?
Sau đó Phương Trung lại giới thiệu mọi người đang ngồi nơi đây cho Hàn Đông, sau đó Hàn Đông lại phải phát biểu vài câu. Hắn thầm hạ quyết tâm, sau này dù có tham gia hội nghị văn phòng chủ tịch, chỉ cần mang hai lỗ tai đến là được, chỉ cần sự việc không liên quan đến khu công nghiệp Thần Quang, hắn sẽ không phát biểu bất kỳ điều gì, coi như một người đứng xem.
Hội nghị văn phòng chủ tịch thảo luận về những công tác gần đây của khối chính quyền huyện, tất cả không liên quan đến Hàn Đông, vì vậy hắn cũng không mang vở, cũng không cần phải ghi chép gì cả.
Ngay sau đó mọi việc đều đã được thảo luận xong, Phương Trung đưa mắt nhìn mọi người, sau đó đột nhiên cười nói với Thẩm Tòng Phi:
- Chủ tịch Thẩm, Hàn Đông là trợ lý chủ tịch, lại là chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu công nghiệp Thần Quang, anh xem có nên để cho đồng chí Hàn Đông hỗ trợ quản lý cục công thương, như vậy cũng dễ triển khai mở rộng công tác?
Thẩm Tòng Phi giật mình, vẻ mặt lại không đổi:
- Tôi không có ý kiến gì khác.
Phương Trung lại nói:
- Tất nhiên cục công thương rất quan trọng, lại nằm trong phạm vi quản lý của chủ tịch Thẩm, hy vọng dưới sự hỗ trợ của đồng chí Hàn Đông, sẽ mang đến bầu không khí mới cho công tác kêu gọi đàu tư của huyện chúng ta.
Lúc này phó chủ tịch thường vụ Hàn Văn Học đã hiểu ý của Phương Trung, hắn cười nói:
- Đúng vậy, tôi nghĩ cục công thương nên để cho chủ tịch Thẩm và trợ lý Hàn cùng nhau quản lý, như vậy nhất định sẽ bừng sức sống, thật sự làm cho người ta chờ mong.
Hàn Đông thật sự mất vui, hắn cảm thấy như nuốt phải ruồi, đám người kia đào hầm cho mình, đúng là không phải thứ tốt.
Hàn Đông đến công tác ở khu công nghiệp Thần Quang, hắn cần phải kêu gọi đầu tư để phát triển, vì thế có rất nhiều chuyện cần phải liên hệ với cục công thương, mà cũng có thể nhúng tay vào công tác của cục công thương. Điều quan trọng chính là cục công thương là ban ngành nằm trong phạm vi quản lý của Thẩm Tòng Phi, căn cứ theo lời của Phương Trung, như vậy sẽ ép Hàn Đông và Thẩm Tòng Phi cùng quản lý cục công thương, tất nhiên Thẩm Tòng Phi sẽ là chính, Hàn Đông là phụ mà thôi, sắp xếp như vậy chẳng phải muốn mình và Thẩm Tòng Phi có ma xát sao? Biện pháp tốt nhất là giao hẳn cục công thương cho mình quản lý, nhưng chỉ sợ là Thẩm Tòng Phi sẽ không tình nguyện.
Thẩm Tòng Phi khẽ cau mày, hắn hiểu ý của Phương Trung và Hàn Văn Học, hắn cũng không muốn xung đột với Hàn Đông, chẳng qua chỉ không nỡ buông cục công thương để giao cả cho Hàn Đông.
Khi Thẩm Tòng Phi còn đang do dự thì Phương Trung đã vung tay nói:
- Nếu mọi người không có ý kiến gì khác thì cứ quyết định như vậy, tan họp.
Phương Trung đứng lên đi ra ngoài ngay lập tức, căn bản không cho kẻ nào cơ hội lên tiếng.
Khóe môi Thẩm Tòng Phi hơi giật giật, ánh mắt rũ xuống.
Hàn Đông cười khổ một cái, hắn nhìn về phía cục trưởng Kim Tể Thế, chỉ thấy ánh mắt của đối phương có chú chán chường, xem ra đối phương sợ mình đến làm phiền.
Từ khu văn phòng khối chính quyền đi ra thì đã là năm giờ, Hàn Đông đi bộ quay về, máy nhắn tin chợt vang lên, là dãy số của bố Hàn Đông, cũng không biết có chuyện gì. Hắn vội vàng chạy về gọi điện thoại.
- Tiểu Đông, chủ nhật này con đến Thục Đô thăm hỏi Triệu Nhạc, đây là số đối phương phòng làm việc của anh ta, trước khi đến con nên liên lạc là được.
- Triệu Nhạc?
Hàn Đông nghi hoặc hỏi.
- À, anh ấy trước kia vốn là cán bộ cục nhân sự của phòng tổ chức trung ương, lần này xuống tỉnh Tây Xuyên làm phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy, là một trong những vị cán bộ trẻ có năng lực mạnh.
Hàn Đông biết rõ, Triệu Nhạc này có lẽ là đối tượng được gia tộc bồi dưỡng.
Lúc này Hàn Đông mới nhớ đến cuộc điện thoại trước đó của ông nội, cuối cùng cũng hiểu có gì xảy ra.
Xem ra ông nội bắt đầu coi trọng Hàn Đông, bây giờ sự việc phát triển như thế, xem ra những gì hắn cố gắng ở đây cũng không uổng phí.
- Làm rất tốt, cố gắng làm ra thành tích.
Hàn Chính dùng giọng ôn hòa nói.
Hàn Đông cúp điện thoại mà càng có lòng tin với con đường tương lai của mình, hắn không phải phấn đấu một mình, bây giờ có gia tộc hậu thuẫn, hắn có gì khó khăn chứ?
Hàn Đông bấm số điện thoại của Triệu Nhạc, ngay sau đó một âm thanh ôn hòa đã vang lên:
- Chào anh, tôi là Triệu Nhạc.
- Chào chú, trưởng phòng Triệu, cháu là Hàn Đông, bố cháu là Hàn Chính.
- Ha ha, Hàn Đông à, tôi biết cậu là Hàn Tam Thiên, thế nào, công tác ở huyện Phú Nghĩa tốt chứ?
Triệu Nhạc cười nói, hắn đến Tây Xuyên ngoài coi như xuống tuyến dưới rèn luyện, còn có một nguyên nhân quan trọng, đó là đến vì Hàn Đông.
- Trưởng phòng Triệu, chủ nhật chú có rảnh không? Cháu muốn đến thăm hỏi chú.
- Ha ha, Hàn Đông đừng khách khí như vậy, nếu tình nguyện thì gọi tôi một tiếng chú Triệu, chủ nhật cậu cứ đến, tôi cũng không có việc gì, có thể tâm sự với cậu.
- Vâng, chú Triệu, chủ nhật này cháu sẽ đến.
Kiều San San đi vào phòng, nàng đã thay một bộ váy tím, trước ngực là một trang sức hình cánh bướm, hai chân thon dài xỏ vào tất chân đen, dưới chân là giày cao gót. Nàng đứng yên nơi đó, trên mặt treo nụ cười mê người.
Hàn Đông cúp điện thoại rồi ca ngợi:
- San San, cô càng ngày càng đẹp.
Kiều San San cười quyến rũ, nàng nói:
- Đã đúng giờ rồi, đi chỗ nào đây? Tối nay phải ăn món gì đó ngon mới được đấy nhé?
- Ăn tôi sao?
Hàn Đông cười xấu xa nói.
- Ui da, anh quá ghê tởm.
Kiều San San thẹn thùng nói, người này cố ý xuyên tạc ý nghĩ của mình.
Đã đến sáu giờ, hai người xuống lầu đến khách sạn Long Đằng, chỗ đó đã có vài người tụ tập sẵn. Khi đến hỏi mới biết Trương Trường Hà đặt phòng ở sảnh Kiều Tử, khi đi qua cửa thì Chu Chính thò đầu nói:
- Anh Đông, hai vị cuối cùng cũng đến.
Hàn Đông cười nói:
- Cậu cũng quay về sao?
- Ha ha, anh Đông thăng chức tất nhiên tôi phải về chúc mừng.
Chu Chính cười hì hì nói, sau đó đứng lên ân cần châm trà cho Hàn Đông và Kiều San San.
Trương Trường Hà thông báo cho Chu Chính vì hai nguyên nhân, một là hắn biết Chu Chính và Hàn Đông có quan hệ không tệ, hai là bản thân hắn sắp làm bí thư thị trấn Triệu Hoa, sau này cần nhờ nhiều vào Chu Chính là đồn trưởng đồn công an thị trấn Triệu Hoa.
Xa Tịnh Chương đã sớm đến đây, hắn cười nói:
- Chủ tịch Hàn, chúc mừng anh.
Hàn Đông cười khổ nói:
- Chỉ là trợ lý chứ không phải là chủ tịch, anh Xa cũng đừng nên gọi bậy.
- Hì hì, dù sao thì cấp bậc đã lên, tiến thêm một bước chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Sau khi được Trương Trường Hà thông báo thì Xa Tịnh Chương cực kỳ sợ hãi, hai mươi ba tuổi đã có cấp phó ban, không biết tương lai sẽ thế nào?
Hàn Đông cười nói:
- Tôi cũn không có nhiều ý nghĩ như vậy, cục trưởng Xa, tôi còn nhiều việc cần anh giúp đỡ.
Xa Tịnh Chương nghi ngờ hỏi:
- Tôi có thể giúp gì cho cậu?