- Được, vậy tôi cảm ơn.
Khi đi đến cầu thang, Chủ nhiệm văn phòng Ủy ban nhân dân Lư Kim Nguyên đang đứng ở cửa, nhìn thấy Hàn Đông, liền bước nhanh đi tới, miệng kêu lên:
- Phó chủ tịch huyện Hàn...
Hàn Đông dừng bước bước, hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Lư Kim Nguyên bước nhanh đi tới, trong tay cầm một chiếc chìa khóa, nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, ngài chưa quyết định chọn lái xe, ngài tự mình lái xe vậy. Xe đang đỗ ở dưới lầu, là một chiếc Santana mới, biển số xe là...
Hàn Đông cười cười, tiếp nhận chìa khóa xe, nói:
- Được, anh vất vả rồi.
Tuy rằng hắn lái xe của Ban quản lý đến đây, nhưng nếu Ủy ban nhân dân huyện có xe mới, thì sao lại không cần.
Chiếc xe của Ban quản lý cũng hơi cũ rồi. Đến lúc đó gọi điện thoại bảo người của Ban quản lý lái về. Cứ như vậy. hai phó chủ nhiệm Ban quản lý đều có một chiếc xe con, không giống như trước, mình chiếm mất chiếc xe kia, còn Lâm Phương Tri và Diêu Trị Minh, cũng chỉ có thể dùng chung chiếc xe Jetta. Như vậy khi công việc nhiều lên, thì có chút không tiện.
Vừa xuống lầu liền thấy, quả nhiên là xe mới. Phỏng chừng xe của Hàn Văn Học sau khi gặp chuyện không may, đã bị đâm khá mạnh, hoặc là không thể dùng nữa, hoặc là sau khi sửa chữa, tìm một đơn vị nào đó dùng.
Ngồi vào ghế lái liền thấy, xe đã được đổ đầy xăng. Xem ra người của văn phòng Ủy ban nhân dân đã làm công tác rồi.
Lúc này, điện thoại di động vang lên, Hàn Đông nghe điện thì ra là Chu Chính, người này chẳng lẽ là canh thời gian để gọi điện thoại sao.
- Có bận gì không, tối nay chúc mừng một chút, thấy thế nào?
Chu Chính cười ha hả nói trong điện thoại,
- Tất cả mọi người đều đang chờ lãnh đạo triệu tập đấy!
Hàn Đông cười nói:
- Có những người nào vậy?
Chu Chính nói:
- Trưởng ban Trần, Trưởng phòng Xa, anh Trương đều có ở đây, chúng tôi đã đặt phòng xong xuôi ở khách sạn Long Đằng rồi. Phòng Đế Hào nhé, anh Đông và chị dâu, cả Bối Bối nữa cùng đi đi.
Hàn Đông không khỏi cười khổ. Bọn người kia không ngờ đều đã chuẩn bị tốt cả rồi mới gọi điện thoại cho mình. Tuy nhiên, mấy người này đều là bạn bè của mình, nên nể mặt mũi họ.
Hơn nữa, sau khi mình thăng chức, còn chưa nhận chúc mừng của mọi người. Màn rượu đột nhiên này bất kể như thế nào là không chạy thoát được rồi.
Cười khổ một chút, Hàn đông nói:
- Được. Tôi đi đón hai cô gái đã, sau đó sẽ qua thẳng đó.
Kiều San San và Tiêu Bối Bối hôm nay không đi ra ngoài, hai người ở nhà. Biết được Hàn Đông muốn dẫn các cô cùng đi ăn cơm với mấy người bạn, các cô tự nhiên hết thảy đều nghe theo Hàn Đông sắp xếp.
Xuống lầu, nhìn thấy có chiếc xe mới tinh đang đậu, Tiêu Bối Bối cười dài nói:
- Không tồi nha, anh Đông, vừa mới thăng quan đã đổi xe mới rồi.
Hàn Đông xoa đầu cô nói:
- Đây cũng là vì công việc cần, anh lái chiếc xe lúc trước của Ban quản lý cũng không tiện.
Kiều San San nói:
- Hàn Đông, anh tự lái xe không tốt đâu. Đến lúc đó uống rượu vào không thể lái xe. Làm thế nào đem xe về được?
Tiêu Bối Bối cười nói:
- Không việc gì, anh chị cứ yên tâm mà uống rượu đi, em phụ trách lái xe về.
Hàn Đông cười nói:
- Em bao nhiêu tuổi, có thể lái xe sao?
Tiêu Bối Bối bĩu môi nói:
- Anh Đông, anh cũng quá xem thường người khác đấy. Bây giờ em đã học lớp 11 rồi, đã có bằng lái được vài tháng rồi.
Nói xong, cô lấy từ trong túi nhỏ màu đỏ đeo bên người ra một quyển sổ nhỏ đưa cho Hàn Đông. Hàn Đông tiếp nhận thì thấy, thật đúng là bằng lái.
- Không biết bằng lái này của em làm sao mà có được?
Hàn Đông cười nói.
- Nhiều chuyện, bằng bản lĩnh thi được đó.
Tiêu Bối Bối tức giận nói, đoạt lại cái bằng lái. Sau đó lấy chìa khóa xe từ tay Hàn Đông. Nói:
- Để em cho anh mở mang kiến thức về bản lĩnh lái xe của em nhé. Anh Đông, anh dẫn đường, em lái xe.
Thấy cô ấy quả thật có bằng lái, cho dù tuổi của cô ấy năm nay dưới tình huống bình thường là không được, nhưng nếu làm được, vậy chứng minh cô ta hẳn là lái được xe. Cho nên Hàn Đông cũng không quá lo lắng, dù sao từ nơi này đến khách sạn Long Đằng cũng không xa.
- Được, cho anh mở mang kiến thức một chút xem nào.
Hàn Đông nói xong, liền ngồi xuống ghế lái phụ.
Còn Kiều San San, thì ở ngồi ở chỗ ngồi phía sau.
Nhìn thao tác của Tiêu Bối Bối, dường như còn vô cùng thành thạo, Hàn Đông liền yên tâm.
Tiêu Bối Bối đắc ý nói:
- Thế nào. Em đã nói là không vấn đề gì đâu. Mẹ em nói, chờ em thi đại học xong, liền mua cho em một chiếc xe.
Hàn Đông cười nói:
- Lên đại học lái xe làm gì, sau này đi làm rồi hẵng nói.
Dù sao khi còn đi học mà đã lái xe, rất dễ dàng kéo xa quan hệ với các học sinh khác trong lớp, đối với sự trưởng thành của cô cũng không có gì tốt.
Trên thế giới này, người thường vẫn chiếm đa số. Cho nên anh muốn học thì nhất định sẽ phải giao lưu, chung sống với người thường mới được.
Tiêu Bối Bối bĩu miệng nói:
- Một chiếc xe có sao đâu, không phải là vì em không muốn mẹ đưa em đến trường hàng ngày sao.
Hàn Đông nói:
- Vậy em cũng có thể ngồi xe công cộng được mà. Đại bộ phận mọi người dân Trung Quốc đều chen chúc trên xe công cộng. Khi đi làm, em cũng hiểu biết hơn về cuộc sống một chút. Tương lai mới biết quý trọng hạnh phúc cuộc sống hiện có à.
- Được rồi, không mua thì không mua. Vậy chờ sau khi em đi làm, anh Đông mua cho em một chiếc xe nhé.
- Được, đến lúc đó em muốn mua xe gì cũng được.
Hàn Đông cười nói.
Phía trước chính là khách sạn Long Đằng, Hàn Đông bảo Tiêu Bối Bối đỗ xe, sau đó ba người liền xuống xe đi vào bên trong.
Kiều San San và Tiêu Bối Bối, một trái một phải khoác hai tay Hàn Đông, cả hai đều là mỹ nữ tuyệt sắc.
Tiêu Bối Bối tuy rằng mới có mười bảy tuổi, nhưng đã rất xinh đẹp, mặc váy toàn thân màu lam, khí chất toát ra, làm cho người ta có một loại cảm giác rung động.
Kiều San San quyến rũ, lộng lẫy, giống như là một đóa hoa mẫu đơn nở rộ, mặc một bộ váy màu đỏ nhạt. Chân thành đi bên cạnh Hàn Đông, làm cho người ta cảm thấy hấp dẫn vô hạn.
Những người đang đi lại trong đại sảnh, đặc biệt chú ý đến ba người, một đám trong lòng đều cực kỳ hâm mộ. Nghĩ thầm rằng nếu bên cạnh mình mà có hai mỹ nữ tuyệt sắc như vậy thì thật là tốt. Một người chín chắn xinh đẹp. Một người trong sáng tinh khiết giống như công chúa vậy. Đi ra ngoài làm sao không thể trở thành tiêu điểm của mọi người chứ.
Đi vào phòng Đế Hào, tất cả người đang ngồi ở bên trong đều đứng lên.
Mặt mọi người đều nở nụ cười, đương nhiên, trong vẻ tươi cười, có vẻ trang trọng hơn trước kia vài phần.
Dù sao, hiện tại Hàn Đông cũng là lãnh đạo đi lên bằng thực lực.
Tuy rằng mọi người là bạn bè, nhưng có đôi khi người có vị trí không giống nhau thì thái độ cũng sẽ không giống nhau.
Bất kể như thế nào, thái độ đối với lãnh đạo cũng nên tôn trọng một chút mới tốt.
Trần Dân Tuyển, Xa Tĩnh Chương và Trương Trường Hà đã nghe Chu Chính nói qua về Tiêu Bối Bối, lúc này chính mắt nhìn thấy, đều không khỏi thầm than trong lòng. Cô em họ này của Hàn Đông thật đúng là một cô công chúa nhỏ à.
Lúc này Chu Chính đi đầu vỗ tay, trong phòng, vang lên tiếng vỗ tay ồn ào xôn xao.
Hàn Đông giơ tay chụp lấy vai Chu Chính, cười nói:
- Thằng ranh này lại làm cái gì đây?
Chu Chính bị chụp lấy mất hết oai phong, vẻ mặt đau khổ nói:
- Lãnh đạo, chúng tôi đang hoan nghênh lãnh đạo ngồi vào vị trí mà.
Kỳ thật, trong lòng anh ta cũng là vô cùng cao hứng. Hàn Đông xem ra vẫn thoải mái như trước.
- Chính là cậu giở trò quỷ đây mà.h
Hàn Đông hết nói nổi, sau đó quay đầu lại nói với mọi người.
- Tôi biết tâm ý của mọi người. Tuy nhiên tất cả mọi người đều là người quen. Các anh cũng không nên học theo Chu Chính.
- Anh Đông, tôi bị oan.
Vẻ mặt Chu Chính đầy đau khổ nói.
Mọi người cười ha ha. Không khí lập tức nhẹ nhàng hơn nhiều.
Trong lòng mọi người đều có chút xúc động. Thời mới chẳng được bao lâu, Hàn Đông đã đi lên tới vị trí này. Trong thời gian tới, chỉ sợ hắn còn leo lên cao hơn.
Trước khi Hàn Đông đến, thật ra trong lòng mọi người đều có suy nghĩ, dù sao hiện tại cũng đã khác ngày xưa. Trước kia, tuy Hàn Đông là cấp Phó cục, nhưng địa vị không thể so sánh bằng hiện tại.
Mà hiện tại, thân là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện, Hàn Đông là một trong những người có quyền lực lớn nhất toàn bộ huyện Phú Nghĩa.s
Cho nên, mọi người mơ hồ vẫn có chút lo lắng. Nên duy trì mối quan hệ giữa mấy người mình và Hàn Đông như thế nào mới tốt?
Tất cả mọi người đều là người trong quan trường. Tuy rằng có thể đi đến cùng nhau, coi như là cùng chung chí hướng, nhưng từ đầu đến cuối, lợi ích cộng đồng vẫn là một nhân tố quan trọng...
Hiện tại trong lòng mọi người, Hàn Đông đã cao cao tại thượng. Mọi người có chút lo lắng như vậy cũng rất bình thường.
Hàn Đông cũng không khách khí, ngồi ở vị trí trên. sau đó giới thiệu Tiêu Bối Bối và mọi người.
Tiêu Bối Bối ngọt ngào nói:
- Chào các anh.v
Tất cả mọi người vô cùng khách khí khen Tiêu Bối Bối vài câu.
Hàn Đông cười nói:
- Các anh cũng đừng khen con bé. Bằng không đợi lát nữa con bé đắc ý, ngay cả xe cũng không chịu lái.
Chu Chính nói:
- Anh Đông còn chưa có lái xe sao? Nếu không để tôi đi lái xe cho anh nhé?